Từ Trường Khanh một mảnh
trống rỗng, bên tai nổ vang một tiếng. Từ nhỏ xuất gia thanh tu tại Thục Sơn,
cho tới nay y vẫn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, kiệm lời ít nộ, nhưng mà hiện tại
toàn bộ ý chí của y đều vỡ tung rồi.
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 46 – Nhập
hí quá sâu
11 comments
Ta đọc ngay sau khi nàng up mà mãi mới giành được laptop để gõ có dấu. Ôi, cái sự nghiệp gõ có dấu. Đợi mấy hôm nữa làm quả ipad thì tha hồ gõ có dấu ^^
Đọc cái chap này mà vã mồ hôi. H hụt gì mà còn hot hơn cả H thật :)) Hôm nay nàng vất vả quá, mấy chap H liền nhau thế này, thật là cực nàng quá. Cảm ơn nàng nhiều nha :x
Khổ thân Cảnh Thiên. Không hiểu sau vụ này, trong cách đối xử của TK với CT có khác gì không ha ^^ Chắc phải đề phòng + cảnh giác cao độ hơn rồi :))
Mà ta nghĩ lần 1 với TL, dù TK có khóc thì cũng chả cứu vãn được gì vì TL vốn ko có tình cảm gì với TK mà, nên cũng ko xi nhê gì ^^ Chỉ có CT có tình ý thì mới biết thương hoa tiếc ngọc thôi :)
Câu hỏi chap 46 khó quá. Vì bình thường thì ta sẽ chọn cõng, nhưng đam mỹ thì lại hơi nghiêng về bế (phương án cưỡi kiếm chắc ko phải vì ko thấy đề cập CT đã học được cách ngự kiếm, với lại, bế với cõng nó tình cảm hơn chứ) :)
Thôi, ta chọn phương án 2, hi vọng lần này ko bắn đại bác nữa :)
Với ta xin phép đoán khúc gỗ là Mộc (chẳng nhẽ là mèo béo Phỉ Phỉ thì đểu nhỉ). Nhưng nghĩ mãi, chẳng lẽ Ngũ hành mà là khúc gỗ thì là kiểu gì? Ta tưởng ngũ hành phải là người, hoặc ít ra cũng như con mèo béo thành tinh nó mới ăn tiền chứ nhỉ...
Ừ, nàng nói đúng, lần trước TK với TL dù có thế nào đi nữa thì cũng không thể cứu vãn.
Thôi thì lão Thiên, lão điên, lão khốn nạn nhưng ít ra còn biết thương hoa tiếc ngọc, chứ lão mà làm Khanh đau là ta xách dao đi hoạn lão, cho lão làm trai tân ba kiếp luôn. Mà hình như nàng có hỏi là 2 kiếp trước lão có làm gì được Khanh không hả? Hình như là...KHÔNG!!!
TRAI TÂN BA KIẾP!!! Ôi, đáng đời lão nha, từ giờ lão đi đâu cũng phải đeo theo cái mác này, ta là ta nhớ dai lắm, không quên đâu =))
Oi, iu sau dam the ma ko "xo mui" duoc gi thi cung that kho than CT :)) cu gin giu cuoi cung de Lau ca huong. The CT that la dang thuong =))
Cái đó người ta gọi là "trân trọng" đó nàng :-j
Huhu, ta bit ma nang. Ta chi dua thoi. Nhung that long van la Tiec cho CT ti thoi :D
Ta vốn dĩ không mún hỏi mà sẽ lẳng lặng xem đến cúi cùng nhưng khi xem tới chương này thì thiệt ko câm lòng được. Nàng có thể nói cho ta biết là cúi cùng cái lão Thiên này có thoát khỏi cái mác TRAI TÂN BA KIẾP ko? Nếu phải thì cũng tội cho lão quá. Mà như vậy thì TL là người duy nhất sở hữu được Khanh nhi sao? Ôi ta thật chẳng mún chút nào
Yên tâm nàng, chuyện còn dài và đây mới là lần đầu tiên cha Thiên tắm sông thôi, còn phải tắm sông thêm nhiều lần nữa trước khi có được em Khanh *chạy*
Đúng là nên cho lão chịu khổ quen dần thì lão sẽ càng trân trọng em Khanh hơn. Với lại Khanh mỹ nhơn xứng đáng được thế. Cám ơn nàng *ôm hun, quăng tim đầy nhà*
Vấn đề "Trinh tiết" đối với phụ nữ là một vấn đề quan trọng...đối với dạng người như Khanh nhi cũng không phải vấn đề nhỏ...đặc biệt lại đường đường nam tử hán, tính cách lại vạn phần kiên cường, không chịu khuất phục...ngay cả khi hiểu lầm là Cảnh Thiên mà cũng tạo ra không biết bao nhiêu là sóng gió...không biết nếu Trường Khanh mà biết người kia là Trùng Lâu thì sẽ như thế nào...trên vai Trường Khanh lại bị đè nặng bởi trách nhiệm với Thục Sơn và muôn dân...cảm giác muốn sống không được...muốn chết không xong...@@~...dù kết là Khanh nhi bỏ qua vì đại nghiệp...hay cùng chết với Trùng Lâu như giấc mơ của Cảnh Thiên tar đều cảm thấy không nỡ...haiz
Kết cục còn day dứt hơn nàng nghĩ nhiều, ráng chuẩn bị tâm lý ha >_<
Không những SE...muh còn day dứt...:v...nàng thực sự làm tar rất sợ đấy...với lại theo phong cách tác giả...tar đoán thế nào cũng lại ngược thụ quằn quại cho xem...:v...chắc tar cần phải lưu trữ "thuốc trợ tim" thau...:v...hix...hix...=(
Post a Comment