Jul 28, 2013

[Thục Thiên] Review - Y nhân đã mất, chỉ lưu ký ức trong lòng

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 28, 2013 | 18:27


[Review] Y nhân đã mất, chỉ lưu ký ức trong lòng 

Review viết vào một ngày chủ nhật mưa tầm tã, trời buồn thiu và cô Khanh thì tương cho tôi 2 comment liên tiếp dài hàng cây số cho chương 118. Tích Vũ viết để đáp lễ cô đây.
Review là ý kiến cá nhân của dịch giả (Tích Vũ) sau quãng thời gian dài bỏ bê nhà cửa, thình lình một ngày vì sóng gió chương 118 mà trở lại mang theo nỗi lòng này đây. Lâu lắm rồi Tích Vũ không còn ăn ngủ cùng Thục Thiên nữa, nhưng chỉ cần một câu nói, một lời bình, cũng có thể khiến cảm xúc Thục Thiên trở lại nguyên vẹn như xưa. Tóm lại là, ám ảnh nặng quá rồi, cứu với cứu với!!!

[Review] Thục Thiên Mộng Hoa Lục - Y nhân đã mất, chỉ lưu ký ức trong lòng

1, Tính cách nhân vật
Đối với đồng nhân văn thì việc bảo toàn tính cách nhân vật là yêu cầu cơ bản. Ta vô cùng kỳ thị những đồng nhân văn bóp méo tính cách nhân vật mà nếu không nhờ vào cái tên thì chẳng nhận ra đó là ai. Kiểu như một truyện Phương Vô mà tác giả để anh Khán quy ẩn sơn lâm, chăm chỉ dạy học qua ngày (?), hay truyện Thích Cố mà anh Cố tích cực làm đại bộ đầu chạy đôn chạy đáo bảo vệ chính nghĩa (?). Rồi ngay như Tiên Tam cũng có không ít truyện biến Trường Khanh thành một thiếu nam khù khờ thiếu não, một Nghiệp Bình nhạt nhẽo lụy tình hay một Lưu Phương dặt dẹo mít ướt. Lỡ gặp phải những trường hợp như thế, ta sốc ta vái ta bỏ của chạy lấy người luôn.
Tuy nhiên, bên cạnh việc bảo toàn được tính cách nhân vật, thì việc đào sâu khai thác và dẫn dắt theo những hướng mới để phù hợp cho mạch phát triển của câu chuyện cũng là điều vô cùng cần thiết. Nếu như không có bối cảnh mới, tình tiết mới, biến chuyển mới, thì người ta cứ xem phim là đủ rồi, cần đọc đồng nhân văn làm gì cho mệt nữa!
Ta không dám nói mình am hiểu về thế giới đồng nhân Cảnh Khanh, nhưng khẳng định đã đọc qua văn án và thể loại của hầu hết các truyện Cảnh Khanh hiện có rồi, phần lớn các truyện đều khắc họa Cảnh Thiên là một thiếu niên hoạt bát láu cá, Trường Khanh là một đạo sĩ ngây ngô đơn thuần, từ lúc Thiên Khanh gặp nhau, đến lúc yêu nhau – biết được mối tình tam thế, hay ngược lại, biết được mối tình tam thế – rồi yêu nhau (2 cái này khác nha) hầu như không có logic gì chặt chẽ, tâm lý nhân vật ít được đào sâu, dẫn đến truyện hời hợt là là mặt nước mà không thể chạm tới đáy dòng (Thiều Hoa cũng là trường hợp như thế). Thế giới tình yêu nam – nam với ta không phải là một thế giới màu hồng và mặc nhiên như vậy, ta muốn tình cảm ấy phải được đặt trong một xã hội bình thường, tức là có định kiến, có vùng vẫy; đồng thời, tình cảm giữ 2 nam nhân cũng không hình thành dễ dàng đến vậy, nó phải là một quá trình dài từ khi tiếp xúc cho đến khi cắm rễ trong lòng lúc nào không hay. Bởi một lẽ tự nhiên, trừ khi một người con trai đã “cong” từ trước, còn đâu rất khó để hai người cùng giới bình thường hấp dẫn lẫn nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ở Thục Thiên, tính cách nhân vật được bảo toàn nguyên vẹn. Từ Trường Khanh vẫn ôn nhuận thanh lương, bình đạm điềm tĩnh, giữa ôn hòa vẫn lộ phần quyết tuyệt (Trường Khanh không phải về sau mới trở nên quyết tuyệt, mà ngay từ đầu đã có tính cách ngầm ấy rồi, xem lại chương 3 – Kiếm chỉ Ma Tôn sẽ rõ, chính Trùng Lâu đã nhận xét y bình thường thận trọng câu nệ, nhưng khi gặp chuyện thì sẵn sàng ngọc đá cùng nát). Còn Cảnh Thiên, hắn vẫn là một thiếu niên nhanh nhẹn cơ trí, giỏi tính toán, hiểu thế tục, ham món lợi nhỏ (nhưng không quên đại nghĩa). Tính cách của hai người cứ dần dần mà được hoàn thiện, biến đổi đầy sinh động mà lại rất tự nhiên.
Còn rất nhiều người nữa cũng được giữ vững tính cách nguyên bản và phát triển dần theo mạch truyện, như Thường Dận chính trực thiện lương, ái mộ đại sư huynh hết mực, như Trùng Lâu oai phong lẫm liệt, không coi ai vào mắt nhưng đơn thuần chậm tiêu (hay ngu lâu dốt bền, thì cũng thế), như Thanh Vy thuần hậu điềm tĩnh, như Thương Cổ sấm sét mà rất trọng ái đồ. Ngoài ra, không thể không nhắc đến những nhân vật được tạo mới và vô cùng cá tính: con mèo Phỉ Phỉ háo sắc vui vẻ, khoái hoạt suốt ba nghìn năm, Tiêu Ánh Hàn cao ngạo bi thương, Lý Thuần Phong ngông nghênh cá tính.
Về tình cảm, Thiên và Khanh cũng có ràng buộc tiền thế, nhưng nếu không cùng trải qua sóng gió, hoạn nạn có nhau, thì đoạn tình cảm này cũng không thể hình thành. Tiểu Chu đã khéo léo giữ nguyên bối cảnh cũ, lại đặt nhân vật vào những tình tiết mới, dị động địa mạch Thục Sơn, Ngũ Hành tôn giả khuyết thiếu, Đường triều cát cứ phân tranh, Tà Vương xuất thế, thiên cổ hồng hoang… Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, tình tiết cứ thế đan xen vào nhau một cách hài hòa, khéo léo mà vẫn đầu ly kỳ bí ẩn. Cùng gánh trên vai nhiệm vụ cứu giúp thiên hạ thương sinh, trải qua hoạn nạn, nâng đỡ lẫn nhau, cuối cùng dần hiểu nhau và yêu nhau từ lúc nào không biết. Tình cảm cứ tự nhiên như thế, không khiên cưỡng, không áp đặt.
2, Kết cục bi thương
“Trường Khanh, trở về!” Không sơn vang lên tiếng hô tê tái.
Không, Cảnh Thiên, vĩnh viễn không trở về được nữa.
Truyền kỳ giữa ngươi và ta, đã kết thúc rồi.
(Chương 144 – Ngôn niệm quân tử)
Một trận cuồng phong thổi vào thạch động, quyện đoàn tro bụi giữa không trung, thứ đã từng mỹ lệ nhất, tốt đẹp nhất, chân thành nhất, quý giá nhất… trong sát na, toàn bộ tiêu tán trong không khí.
Hóa thành bụi bặm!
Không lưu lại bất cứ thứ gì!
Chỉ còn trong tâm, một mảnh tĩnh mịch!
“Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.” Trong thạch động, Cảnh Thiên phảng phất nghe được lời y nói ngày nào.
(Chương 147 – Khúc chung nhân tán)
“Trời cao làm gì được ta? Ta không tin số mệnh! Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, như vậy hãy để ta làm chủ cuộc đời mình lần nữa, nghịch thiên kháng mệnh!” Hắn buộc lại Trấn Yêu Kiếm trên lưng, cước bộ trầm ổn, thanh sam đón gió, thong dong bước đi giữa đất trời, lòng bình yên chưa từng thấy.
Trường Khanh.
Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ.
(Chương 150 – Chung cực truyền kỳ)
Ba lần kết, ba lần đau. Với ta, Thục Thiên đã kết thúc ở chương 147 rồi. Ba chương còn lại chỉ là màn tự huyễn hoặc của Cảnh Thiên không hơn không kém. Cho dù hắn có trở về được tám năm trước, nhưng Từ Trường Khanh của tám năm trước không phải Từ Trường Khanh cùng hắn trải qua sinh tử, ái hận dây dưa, không phải Từ Trường Khanh liều mình đỡ đao thay hắn tại Địch Trần sơn trang, không phải Từ Trường Khanh cùng hắn trải qua một hồi nhập hí mất đi lí trí, không phải Từ Trường Khanh bên bờ sông Cửu Tuyền Thôn bị hắn bức ép phải đối diện với tình cảm của chính mình, không phải Từ Trường Khanh của ngoại ô Phục Ma Trấn bị hắn uy hiếp đến tâm đau như chết, không phải Từ Trường Khanh cùng hắn hôn sâu triền miên dưới gốc đào Tỷ Thủy Trấn, không phải Từ Trường Khanh cùng hắn thân tâm hợp nhất dưới gốc lê hoa Lạc Dương Thành… Nếu hắn xuất hiện và bắt đầu tình yêu mới với Từ Trường Khanh mười chín tuổi, thì khác gì một Tử Huyên xuất hiện và bắt ép tình yêu với Từ Trường Khanh của kiếp thứ ba, khiên cưỡng và nực cười vô tận. Từ Trường Khanh cùng hắn trải qua từng giây từng khắc của sinh mệnh mười chín tuổi, mới là Từ Trường Khanh mà hắn yêu, mới là Từ Trường Khanh hoàn chỉnh trong thâm tâm hắn, mới là Từ Trường Khanh có khả năng chấp nhận mọi ưu khuyết điểm của hắn. Từ Trường Khanh mười chín tuổi vĩnh viễn không phải Từ Trường Khanh hai mươi bảy tuổi, cũng như Từ Trường Khanh kiếp này vĩnh viễn không phải Lâm Nghiệp Bình hay Cố Lưu Phương. Sẽ thật nực cười nếu ghép Long Dương với Cố Lưu Phương, Cảnh Thiên với Lâm Nghiệp Bình?!
Tám năm!
Tám năm này sẽ giúp hắn thay đổi tất cả, cứu vãn tất cả.
Hắn của hiện tại là một thân võ giả, đã từng trải qua bao nhiêu khúc chiết, đủ khả năng cứu vãn tất cả những gì đã phát sinh. Mà Trường Khanh hiện tại mới có mười chín tuổi, y chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì, thậm chí chưa từng đến Miêu Cương. Cái gì Tiêu Ánh Hàn, Trầm Trạch, Trùng Lâu, Thường Dận… hết thảy đều không khúc mắc!
Nực cười, thật sự quá nực cười, Cảnh Thiên, ta cười ngươi đến rụng răng luôn này. Từ Trường Khanh của ngươi vừa mới chết, ngươi đã vội bắt đầu sinh mệnh mới với một người khác không phải Từ Trường Khanh? Người kia không có kí ức của các ngươi, không có thân xác chi hoan cùng với ngươi, không có thống khổ cùng giãy dụa mà các ngươi từng nếm trải. Một người hoàn toàn xa lạ với ngươi như vậy, chính là người ngươi yêu sao? Chuyện này xem ra còn nực cười hơn chuyện của Tử Huyên: Bởi vì kiếp thứ nhất Cố Lưu Phương yêu ta, cho nên kiếp thứ hai Lâm Nghiệp Bình, kiếp thứ ba Từ Trường Khanh nhất định cũng yêu ta???
Cho nên, Thục Thiên trong ta đã kết thúc ở chương 147, ngay tại câu này:
“Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.”
Cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến, lời thề có bao nhiêu quyết liệt cùng tuyệt vọng?
Từ Trường Khanh không sợ chết, chỉ là, chết thì dễ, mà sống thì khó.
Ai dám nói “thiên cổ gian nan duy nhất tử”, sai rồi, với Từ Trường Khanh, chết không hề khó, mà khó nhất chính là phải sống một đời dằn vặt, vĩnh viễn không thấy tương lai.
Thế nhưng một khi đã có ràng buộc, chết cũng không thật sự dễ dàng. Y biết rõ bản thân vẫn còn đường sống, nhưng lại không thể vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ Thục Sơn cùng thiên hạ. “Đạo bào trên thân áp xuống thật nặng…”, cái đạo bào đó đã ép Khanh đến ngạt thở rồi, khiến y buộc phải gồng mình chống đỡ, cho dù phải hi sinh tính mệnh, hi sinh ái tình, hi sinh danh dự, cũng phải trả cho xong. Thật khó tưởng tưởng trong thời gian nằm trong quan tài đá do chính mình tự khắc tên, mang theo đoạn lược gãy đôi, chờ đợi Cảnh Thiên đến, chờ đợi ngày tan thành tro bụi, y mang tâm tình gì? Từ Trường Khanh yêu Cảnh Thiên đến vậy, trên từng tấc da thịt, thấu nhập linh hồn, mà cũng tàn nhẫn với Cảnh Thiên đến vậy. Ngay cả Tà Vương, y cũng dùng tâm tình của Nữ Oa mà giải thoát cho hắn, khiến hắn cam tâm tan biến vào thiên địa, mà với Thiên, lại có thể nói ra lời tàn nhẫn này, “Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.”
Là bởi vì, không phải ta không yêu ngươi, mà là ta không thể yêu ngươi lần nữa.
Một đoạn khổ luyến này, đến cuối cùng, Khanh vẫn không thực sự được giải thoát. Một khi còn ràng buộc, sẽ không thể giải thoát. Có thể, giống như Nữ Oa, Từ Trường Khanh sẽ lưu lại một giọt lệ, dựa vào chấp niệm này mà hóa thân thành người, luân hồi chuyển thế, gặp lại chấp niệm của Cảnh Thiên. Y nhân đã mất, chỉ lưu ký ức trong lòng, giữa hai người, chỉ còn lại đoạn ký ức này mà thôi.
Có thể sẽ là một bắt đầu mới, thôi thì, cứ đành hi vọng như vậy đi.
3, Tranh cãi
Cuối cùng, xin trích lại mấy lời đáp trả của Tiểu Chu với những người không thể chịu nổi ngược mà từ fan biến thành anti fan Thục Thiên để chư vị có cái nhìn nhiều chiều hơn về áng văn này.
1. Độc giả: “Cả câu chuyện này khiến người ta không cách nào tiếp thu được, tôi chỉ có thể nhận định là tác giả thiếu kinh nghiệm tình yêu trong thực tế, xin hỏi tác giả, cô đã từng yêu chưa? Ái tình không phải giống như cô miêu tả như vậy, lại càng không phải cái gì muốn ngược là ngược, đây là một loại bệnh hoạn!”
Tác giả: Đã từng yêu hay chưa là việc riêng của tôi. Vì sao ái tình không thể miêu tả như vậy? Bạn đã gặp qua chuyện tình nào giống nhau chưa? Thanh quan cũng không quản được việc nhà, chẳng lẽ yêu cũng phải dùng quy định chung mà tham chiếu? Bạn lấy lý do gì nói rằng truyện này thích ngược thì ngược? Là bệnh hoạn? Bản thân ái tình luôn tràn ngập hỉ nộ ái ố, chuyện tình Cảnh Khanh đã từng có vô số ngọt ngào, song song với đó cũng có vô số khúc chiết. Tôi chỉ có thể nói, bạn không muốn thấy cảnh tượng đau khổ trong tình yêu thì không nhất thiết phải đọc những chương này, cố gắng lý giải những điều mình không muốn hiểu.
2. Độc giả: Qua lời miêu tả của cô, Trường Khanh là người bề ngoài băng lãnh nhưng nội tâm nóng bỏng, y vì Cảnh Thiên có thể nỗ lực tất cả, vậy mà những chương này gần như không ăn khớp, bởi vì Trường Khanh đã dùng một phương thức gần như điên cuồng để nói với Cảnh Thiên rằng y không yêu hắn. Như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách và thói quen xử sự của Trường Khanh.
Tác giả: Những chương này không ăn khớp ở chỗ nào? “Trường Khanh đã dùng một phương thức gần như điên cuồng để nói với Cảnh Thiên rằng y không yêu hắn”? Xin hỏi những chương này có tình tiết nào khẳng định Trường Khanh không yêu Cảnh Thiên, mà lại “dùng một phương thức gần như điên cuồng để nói với Cảnh Thiên rằng y không yêu hắn”?
Nực cười!!!
Chẳng lẽ bạn cho rằng Từ Trường Khanh tan thành tro bụi là vì muốn thị uy với Cảnh Thiên? Là tiểu thụ trả thù công quân, tự hủy diệt mình để đả kích tinh thần cùng thể xác đối phương?
Không phải, bạn dùng cái gì khẳng định Trường Khanh “dùng một phương thức gần như điên cuồng để nói với Cảnh Thiên rằng y không yêu hắn”? Bạn có nhìn thấy nửa đoạn lược trong quan tài không? Có thấy đồng tâm kết không? Bạn có hiểu vì sao Trường Khanh không cho phép Cảnh Thiên lên Thục Sơn không? Kỳ thực, tại thời khắc tiếp nhận thư khiêu chiến của Tà Vương, Trường Khanh đã biết kết cục của mình nhất định sẽ như vậy rồi, sau đó lại thêm chuyện trên Trích Tiên Thai, cho nên càng trở nên lãnh tuyệt. Y không cho hắn lên Thục Sơn là để cắt đứt niệm tưởng của hắn mà thôi.
--------------
Ta nghĩ, tranh luận không có đúng có sai, mỗi người một cách nghĩ, một cách cảm, cho nên mới sinh ra nhiều thể loại văn chương như vậy. Còn với riêng một đoạn truyền kỳ Thục Thiên này, có lẽ đi được đến đây, đã không còn cái gọi là hối tiếc. Hình ảnh sau cùng còn lại, là một thanh y nam tử lặng lẽ đón gió, nhớ lại đoạn nhân duyên hồng trần, bất giác mỉm cười mà thôi. Mặc kệ ra sao, câu chuyện chung quy cũng phải kết thúc. Kinh thiên động địa cũng tốt, vân đạm phong khinh cũng được, chúng ta đã cùng họ trải qua một hồi loạn thế, xem thấu tuyệt sắc hồng trần, thể nghiệm một đời hỉ nộ. Như vậy, đủ rồi.
– Tích Vũ –


Cập nhật 18/04/2016: Tổng hợp ý kiến độc giả
Bên trên là cảm nhận riêng của Tích Vũ về chương 150 nói riêng và cả truyện nói chung, để cho khách quan và cũng là lời cảm ơn các bằng hữu đã đưa ý kiến thảo luận và đánh giá của mình về kết cục truyện, Vũ xin tổng hợp lại một số bình luận (chủ yếu là dành cho cái kết) để mọi người tham khảo và có cái nhìn đa chiều hơn về câu chuyện này. Cảm ơn các bằng hữu rất nhiều vì đã tham gia đóng góp ý kiến (Những ý kiến dưới đây không đại diện cho số đông và cũng không nói thay tấm lòng tác giả, Tích Vũ chỉ lọc lại ngẫu nhiên trong một lần lội lại các chap gọi là tìm lại cảm giác chốn cũ người xưa mà thôi, nên mọi người cứ đọc trên tinh thần chia sẻ là chính hoài niệm là chủ yếu nhé ^o^):

<<Xác thật mà nói, Cảnh Thiên đáng trách nhưng không đáng ghét. Bởi không ai đủ dũng cảm như lão, thà đâm mình bị thương đến máu chảy đầm đìa, thà chấp nhận khiến cho cả hai đều đau khổ cũng không muốn Trường Khanh phải chết. Hắn nợ Trường Khanh chẳng phải quá nhiều hay sao? Khoảnh khắc phải tận tay trao người mình yêu nhất cho kẻ khác, mấy ai hiểu bản thân hắn cũng đã chết rồi. Cảnh Thiên vốn là người sống lý trí chứ không sống theo bản năng hay tình cảm. Đây cũng là chương duy nhất ta có cái nhìn khác với lão ấy. Ai da, thật là bi ai đó mờ ~ >>
 – Kidminie –
27/02/2013

<<“Theo mình thấy ai cũng có nỗi khổ riêng cả, ai cũng đau lòng như nhau hết, nhưng mà nếu đã nói Khanh vì Thiên bỏ xuống tất cả thì Thiên cũng như Khanh thôi, haiz... người cố chấp, người thì quá yêu, không trách ai được chỉ muốn hỏi ngược đến bao giờ???>>
– Mai Mai Trần –
28/02/2013

<<Đất trời cô tịch, ngàn năm vì ai vững bền
Phất tay ra đi, lòng ta vì ai bi thương?
Cảnh Thiên, hắn có thể làm gì?
Ừ, đấy, hắn ích kỷ thế đấy. Ừ, đấy, hắn sai. Nhưng hắn có thể làm gì? Chung quy hắn cũng không thể nhìn ái nhân mình chết. Luôn luôn nghĩ về hướng lạc quan nhất, luôn luôn mong mỏi có thể tìm ra ánh sáng trong bóng tối vĩnh hằng. Tâm hắn đau không? Đau. Vậy tại sao còn làm? Không thể không làm. Hắn không biết làm vậy, y, một là chết thân, hai là chết tâm? Biết, hắn biết. Nhưng hắn có thể làm gì?
Bởi vì, Từ Trường Khanh và Cảnh Thiên, đã định là vậy. Đã định như thế ngay từ ngày bắt đầu. Cố chấp nghịch thiên, kết quả vẫn không thay đổi. Đã có Cảnh Thiên, đã có Từ Trường Khanh, đã có đoạn tình duyên này, thì sẽ như vậy.
“Trường Khanh có thể vì tính mệnh của hắn mà bỏ xuống tôn nghiêm, lại tuyệt không vì tính mệnh của mình mà bỏ xuống tôn nghiêm.”
Trường Khanh không thể vì tính mệnh của mình mà bỏ xuống tôn nghiêm, lại tuyệt không biết tính mệnh của y và tính mệnh của hắn, giờ khắc này, chẳng còn khác biệt.
Mà hắn, sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội được sống.
Y và hắn, vốn ở hai thế giới khác nhau. Mà không, thế giới của y, bao hàm cả hắn. Hắn chỉ là một phần trong muôn vàn điều mà y phải vác trên vai. Mà vì y, hắn đã từ bỏ cái thể giới ấy lâu, lâu lắm rồi. Để bước vào thế giới của y, phải từ bỏ thế giới của chính mình. Nhưng bây giờ, đến cái thế giới ấy, cũng phải bước ra, mà lại là do chính mình tự rời bỏ.
Hắn chẳng còn gì cả.
Thế giới của y, vì hắn, cũng chẳng còn lại gì. Y cào nát tay hắn, cũng không làm cho vết thương lòng khép miệng. Lòng y, tan nát rồi. Ái hận phi hôi. Y chẳng còn gì ngoài đau. Nên thứ cuối cùng mà y để lại cho hắn, không phải là yêu, mà là đau. Chỉ còn là đau.
Tình đến lúc nồng, tình hóa bạc.
Chung quy, tất cả ái hận cũng chẳng là gì.
Hắn đau, đau đến tột cùng, nhưng ít ra hắn còn có thể đau.

Y đau quá nhiều rồi, cả thân và tâm, còn nơi nào có thể đau nữa? Vốn nghĩ rằng, vạn nhất đến bước cuối cùng, y và hắn, sẽ cùng nhau mà chết. Luân hồi chuyển kiếp, có duyên là có thể gặp nhau. Giờ khắc này, kết thúc tất cả. Không còn yêu, mà cũng chẳng còn hận. Chung quy, ái hận thì có gì quan trọng? Ý nghĩa cuối cùng của những thứ này là gì? Một khoảng trường thiên dài đằng đẵng. Rốt cuộc, chẳng phải chỉ là một phút động tâm? Nhất niệm chấp trác. Nên, buông tay là được. Chẳng còn, mà cũng chẳng cần gì nữa.

Về Ma Tôn Trùng Lâu, ta không quan tâm nữa. Cả cái gì Tà Vương, cái gì Trầm Trạch.
Chỉ là thứ ngoài lề, tất-cả-bọn-họ, trong-giờ-khắc-này, không-đáng-được-quan-tâm-đến.
“Trường Khanh cũng không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì của hai nam nhân kia nữa.”
Không, Trường Khanh không thể tiếp nhận
là Cảnh Thiên.>>
– Phong Đình –
23/05/2013

<<Cái kết mở, là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Và ta tin vào một viễn cảnh tươi sáng.
Cảnh Thiên 19 tuổi và Trường Khanh 27 tuổi kia, với ta đã kết thúc từ khi Trường Khanh nói câu nói ấy, “Từ nay về sau, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.” Không có BE hay siêu BE, chỉ có đau khổ. Cái kết buồn, thì không thể so sánh cái nào buồn hơn, vui thì có vui hơn, nhưng đau thì chỉ là đau. Chương 144 khiến ta thực sự đau, rất đau. Ta luôn nói, trong tâm có nhau thế là đủ, nhưng Trường Khanh ở chương 144, Trường Khanh 27 tuổi ấy, dường như không còn quyến luyến. Chỉ có kẻ khóc thương níu kéo lại giấc mộng phồn hoa. Còn người thì quay lưng bước đi, đi mãi, nhìn thấy bóng dáng người lần cuối, Thục Thiên Mộng Hoa Lục đã kết thúc rồi. Người đi rồi, chẳng phải tất cả cũng chỉ là giấc mộng. Một giấc mộng dài, Cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến. Một quãng trường thiên dài đăng đẵng. Tất cả ái hận, tất cả mọi việc, đều kết thúc từ lúc ấy.
Nhưng tựa hồ kẻ kia vẫn chưa chấp nhận, mặc dù đã kết thúc, hắn vẫn điên cuồng nắm giữ, ngày ngày tưởng niệm, mộng tan rồi, hắn vẫn cố chấp không buông. Dù là một tia nhỏ hy vọng hắn cũng sẽ nắm giữ, đến lúc tuyệt đối rồi, đến lúc buông tay rồi, lại đau đớn nhiều hơn. Như hắn, chẳng phải lúc trong mộng cũng đau, mộng tan rồi cũng đau, níu giữ hồi ức về giấc mộng hắn lại càng đau. Chìm đắm trong thế giới huyễn hoặc, đến khi thế giới ấy vỡ tan rồi thì chơi vơi giữa thế gian rộng lớn chẳng biết làm sao. Con đường mênh mang phía trước, nơi nào mới là đường về?
“Những chuyện đã phát sinh, tựa như một giấc mộng dài, mộng tỉnh rồi, hắn liền đứng ở đây!
Con đường Du Châu vẫn phồn hoa như cũ!”.
Tất cả đều là tràng ảo cảnh.
“Cuối cùng, lại do người khác cầm bút, viết nên một đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” lưu truyền hậu thế.”
Mãi mãi không còn nữa. Kết cục của kẻ nghịch thiên kháng mệnh, chỉ có thể dừng lại ở đây. Đủ rồi. 
Nhưng,
Trời đất liên tục đổi thay, một thứ kết thúc cũng là bắt đầu cho một thứ khác. Cái kết mở, là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cảnh Thiên lúc này với ta, không phải đang cố gắng níu giữ, mà là đang cố gắng xây nên bước đệm cho câu chuyện sắp sửa mở ra. Hắn buông tay rồi cuộc tình duyên của hắn. Hắn cười. Hắn thấy lòng bình yên hơn lúc nào hết nhưng ta lại thấy cực kì bi thương. Hắn nghịch thiên kháng mệnh quay về để thay đổi mọi chuyện, cũng chính là hắn thừa nhận hắn thua rồi. Hắn không thể làm gì nơi thực tại bi thương này nữa, hắn không làm gì được cả. Hắn buông bỏ cuộc tình duyên của hắn, nhưng cũng chính là mở ra một tương lai cho “Cảnh Thiên” mà hắn luôn ấp ủ. Là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trong tám năm, hắn thay đổi tất cả. Hắn bỏ đi tất cả mà hắn cùng y trải qua. Nếu hắn chấp nhận hắn thua, có lẽ cuộc tình này sẽ khép lại, đẹp như những kí ức bị lãng quên. Bởi vì, kí ức luôn đẹp. Những kí ức lãng quên lại càng đẹp, lại càng bi thống. Nhưng không, Du Châu Cảnh Thiên vẫn ngạo mạn như thế, hắn nói rằng ông trời đối với hắn vẫn còn tốt. Ông trời trả lời hắn rằng hắn sai rồi. Hắn điên cuồng. Hắn cố chấp. Hắn tin hắn có thể thay đổi. Hắn tin vào tương lai tươi sáng. Và ta cũng tin như vậy. Nhưng tương lai tươi sáng đó là của Trường Khanh 19 tuổi và “Cảnh Thiên” kia, không phải của hắn. Trong tám năm, hắn vứt bỏ đoạn đường hắn và y trải qua. Trong tám năm, hắn sống trong thế giới đã từng là của hắn. Hắn nghịch thiên, hắn kháng mệnh, vì một tương lai của Cảnh Thiên và Trường Khanh mà hắn từng mong muốn. Hắn thua, thua triệt để.

Đáng lẽ ra, khi hắn thấy mảnh lược kia, hắn phải biết rằng, trong tâm y có hắn thế là đủ. Đáng lẽ ra, hắn phải tiếp tục sống cuộc đời của hắn. Đáng lẽ ra, hắn không nên nghịch thiên kháng mệnh. Chính là “đáng lẽ ra”. Rồi ngàn năm sau, ước hẹn tựa gió thoảng mây bay, lời thề tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp được lưu truyền hậu thế sẽ đẹp không chút tì vết, sẽ bi thương như chưa có thứ gì có thể bi thương hơn. Tình duyên của hắn, Du Châu Cảnh Thiên và Thục Sơn Từ Trường Khanh sẽ đẹp như vậy. Cứ thế lưu truyền thời gian, cứ thế khắc vào cốt tủy. Chí ít, nó vẫn sống trong tim y đến phút cuối cùng và hắn đáng lẽ ra phải nhận ra điều đó. Chỉ là “đáng lẽ ra”.
Nếu mối tình “Cảnh Thiên” kia và Trường Khanh 19 tuổi có bao nhiêu tươi đẹp. Thì hắn và y có bấy nhiêu thống khổ. Và hắn, luôn hướng về thứ lạc quan hơn. Nhưng hắn đã bỏ qua một thứ, lạc quan này, niềm vui này, hạnh phúc này không phải thuộc về hắn. Một lần nữa, hắn cứ ngây ngô mà rơi vào giấc mộng, mà mắc bẫy ông trời.

Rồi tám năm trôi qua, hắn lại tỉnh mộng. Hắn thay đổi được mọi thứ, kể cả câu chuyện của hắn và y. Hắn một lần tự tay giao y cho người khác. Bây giờ một lần nữa giao cả ký ức của mình cho “Cảnh Thiên”. Giao cả hồi ức bi thương đẹp đẽ vào mây gió. Hắn lại thua, thua triệt để.

Ngay giờ khắc nhắm mắt tan đi, hắn có thể nào nhớ lại thứ mà hắn rời bỏ? Ngay giờ khắc nhắm mắt tan đi, hắn có thể nào luyến tiếc quãng đường đã từng đi cùng y? Ngay giờ khắc tan đi, hắn có nhớ lại những ai đã vì hắn? Là Mậu Mậu khù khờ? Hay là y? Ngay giờ khắc tan đi, hắn có nhận ra y không muốn hắn chết, không phải để hắn vứt bỏ cuộc sống của chính mình? Hắn có nhận ra đến tột cùng y vẫn yêu hắn, yêu hắn như những giây phút đầu tiên.

Hoặc vong.
Hắn thay đổi được rồi, là nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện? Hay là một lần nữa nhận ra: Con đường mênh mang phía trước, nơi nào mới là đường về? Không một ai biết, hắn có thể cũng không biết. Chỉ biết rằng từ đây nơi trần thế, sẽ có một mối tình làm xao động lòng người, một mối tình tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, một mối tình cũng đẹp như mối tình của hắn, cũng bi thương như mối tình của hắn, nhưng sẽ không kết thúc như mối tình của hắn. Đó chính là mối tình của Du Châu Cảnh Thiên và Thục Sơn Từ Trường Khanh.

Cuối cùng, lại do người khác cầm bút, viết nên một đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” lưu truyền hậu thế.
Chỉ là đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” này, không phải là của hắn.
Trường Khanh này cũng không phải Trường Khanh của hắn.
Cảnh Thiên này cũng không phải là hắn.
Chữ “phận” này, ta viết xong rồi... Chỉ là... luyến tiếc cho hắn và y... hạnh phúc cho Cảnh Thiên và Trường Khanh ấy...
Những chuyện đã phát sinh, tựa như một giấc mộng dài, mộng tỉnh rồi, hắn liền đứng ở đây!”.>>
– Phong Đình –
19/06/2013

<<“Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ.”
Kết rồi, bi trường kịch của tam sinh tam thế đã khép lại bằng một câu nói.
Không phải HE, không phải SE, không phải BE, là OE. Nhưng nói thật, cái OE này là tự huyễn hoặc, tự mơ tưởng, tự mong chờ.
Xuyên không quay lại quá khứ, khao khát nghịch thiên kháng mệnh, đem người trân quý từ cõi chết trở về.
“Trời cao làm gì được ta? Ta không tin số mệnh! Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, như vậy hãy để ta làm chủ cuộc đời mình lần nữa, nghịch thiên kháng mệnh!”
Thật rất muốn tin huynh sẽ thành công, thật rất muốn tam thế tình duyên nở hoa, không chia lìa đôi ngả. Nhưng Cảnh Thiên à, trong hi vọng có thất vọng, trong mong chờ có buông xuôi. Ký ức của Trường Khanh hai mươi bảy tuổi hoàn toàn không hề có sự hiện diện của huynh. Trừ lần hai người vô tình tương ngộ. Có nghĩa là lần gặp gỡ đầu tiên giữa huynh - Cảnh Thiên xuyên không và Từ Trường Khanh mười chín tuổi là lần gặp gỡ duy nhất của hai người. Thế thì huynh kháng mệnh thế nào? Xoay chuyển lịch sử ra sao?

Tám năm sau bi kịch vẫn diễn ra, Từ Trường Khanh hai mươi bảy tuổi vẫn rơi vào lưới tình với Cảnh Thiên mười chín tuổi. Gắn kết một năm, vĩnh viễn chia lìa.

Đó là định mệnh!
Tam sinh tam thế - tam kiếp tình duyên, kết thúc đều là sinh ly tử biệt.
Đó là định mệnh!
“Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.”
Đối với ta, ngày Trường Khanh vĩnh viễn ra đi nhưng tâm vẫn khắc lại chân tình trọn kiếp đã là ngày kết thúc trường ca tình hận của Cảnh Khanh.
Đau, ta đã đau rồi. Nhức nhối, cũng đã trải qua rồi. Đã nếm biết bao đắng cay cùng hai người, há còn sợ không chịu đựng được kết thúc này? Không cố chấp, không níu kéo.
Thân xác mất đi nhưng tâm còn lưu lại...
Thế là đủ...
Cái OE xem như là một giấc mơ, của huynh, của ta và của chính Trường Khanh.
Trường Khanh hai mươi bảy tuổi mãi mãi tan biến vào hư không, duyên tình đứt đoạn.
Trường Khanh mười chín tuổi rực rỡ với một tương lai không biết trước.
Cảnh Thiên xuyên không có nghịch thiên kháng mệnh được hay không? Không ai dám khẳng định hay phủ định.
Chi bằng hãy cứ tự huyễn hoặc mình...
Mơ một giấc mơ ngọt ngào...
Về tam sinh tam thế - tam kiếp tình duyên...>>
– Hướng Dương Nắng –
29/06/2013

<<“Ta vốn sủng thụ, nhưng ta vẫn phải nói 1 câu: khối đậu phụ này có nhồi ớt, Từ Trường Khanh ngươi tàn nhẫn lắm!!!”.
[Rep]: Nàng Tiểu Chu “cực đoan” quá! Không thể nhìn người mình yêu chết thì có gì sai?! Ta thực tế như lão Cảnh Thiên. Nếu là ta sẽ đánh đổi tất cả chỉ cần biết ở nơi nào đó người ấy bình an khỏe mạnh. (Hận ta cũng được, quên ta càng tốt - chí ít chỉ có mình ta vĩnh viễn đau lòng). Được rồi, người cứ giữ tôn nghiêm, tự trọng v.v... ta chỉ cần giữ được người bình an.>>
– Kim –
23/07/2013

<<Vì là một chuyến lội ngược dòng nên cảm xúc đã không thể nào trọn vẹn. Nhưng dù sao đi nữa, chương 118 này vẫn mang đến cho người đọc nhiều xúc cảm.

Nguyên một chương chỉ toàn là H nhưng vẫn làm bật lên được những suy nghĩ, dằn vặt, khoái cảm của hai người trong cuộc. Ta cực thích cái H này, thích nhất trong Thục Thiên. Tuy lần H đầu tiên đã mang đến cho tâm hồn Khanh bao chịu đựng, thống khổ nhưng nhờ đó mà ta đã thấu hiểu Khanh hơn. Xuyên suốt Thục Thiên, Khanh chỉ sống với tâm niệm vì Thục Sơn, vì chúng sinh, tình cảm dành cho Thiên tuy có đề cập nhưng lại không được khắc họa sâu sắc, khiến ta vẫn chưa thật sự cảm nhận được tình cảm ấy to lớn thế nào. Nhưng qua chương 118 này thì mọi thứ đều đã có đáp án.

Lần H này đã làm sống lại những ám ảnh mà Khanh tưởng rằng đã được y chôn thật sâu, nỗi đau hòa cùng khoái lạc, tâm hồn chịu đựng đau khổ khôn cùng. Thục Sơn đại đệ tử đã trải qua hai mươi bảy năm thanh tu, giờ đây lại tình nguyện hiến dâng tất cả chỉ để thỏa mãn cho một người. Tất cả là vì cái gì? Không phải chỉ vì một chữ “tình” hay sao?

Không cần những lời thề non hẹn biển, không cần những lời yêu thương ngọt ngào thấu trời xanh. Khanh chọn cách hành động để thay y nói lên chân tâm của mình.

Có nhiều thứ không phải muốn là được, có những sự hi sinh cứ tưởng là nhỏ nhặt nhưng hóa ra lại to lớn biết bao. Với ta, lần H này là vậy. Khanh dâng hiến trọn vẹn bản thân cho Thiên, để Thiên cảm nhận được khoái cảm cực điểm. Nhưng còn y? Những gì y nhận được đâu chỉ đơn giản là hoan lạc? Một đêm ân tình mang lại bao nhiêu thống khổ, dằn vặt, trăn trở... Liệu cái cảm xúc thăng hoa ấy có đủ bù đắp cho Khanh không?

“Có người vui sướng như tiên, có người đau thương như chết.”

Chỉ một dòng ngắn ngủi nhưng đã khiến ta đau thắt cả tim. Đêm ân ái đến từ hai tâm hồn đồng cảm, nhưng sao kết quả mỗi người nhận được lại trái ngược thế này?

Mọi cảm xúc của ta đều chỉ hướng về Khanh, miễn bình luận về tên Du Châu mười chín tuổi. Hắn quá sung sướng rồi. =.=

Ta quả thật đã bị ám ảnh bởi chương 118 này, không biết làm sao giải tỏa được đây. T_T>>
– Hướng Dương Nắng –
31/07/2013

<<Tất cả như thế trong vòng một năm triền miên biến cố xảy ra đã thảy đổi số phận hai con người, trải qua trầm luân, khổ ải, mối tình khắc cốt ghi tâm, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp rơi vào chữ tình mãi mãi không thoát ra được. Ta thực sự quá ám ảnh cái kết chương 147 bao phen trằn trọc bi thương đến thở không thông. Toàn truyện là nỗi thống khổ quằn quại ngược tâm, ngược thân, ngược đủ kiểu, ngược toàn tập. Tại nơi u minh vĩnh tịch kia là điểm khởi xướng câu chuyện ngược toàn tập, sự ám ảnh, sợ hãi, nhục nhã trong tâm và đau đớn dằn vặt thể xác đã theo Khanh gần hết đoạn truyện.
Trường Khanh cứ như thế thanh tu tự giữ, ôn nhuận thanh lương, đạm khán hồng trần, tư thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, không bụi bặm, không đau buồn, không giận dữ, không oán trách, thế gian vạn trượng hồng trần đều là chuyện tốt, một lòng một vì Thục Sơn đại nghiệp. Thế nhưng Cảnh Thiên xuất hiện hắn chính là ma chướng trong tu hành của y, đụng phải nam tử này, tất cả mọi thứ của y đều triệt để tan vỡ. Khanh yêu Thiên mãnh liệt, thứ tình yêu bao dung, cao thượng, nuông chiều, khoan nhượng, ôn nhu hy sinh giành cho Thiên.
Thiên lúc gặp và yêu Khanh thì trong tâm hắn chỉ có một chấp niệm “Trường Khanh, Trường Khanh…” là tất cả của hắn, thế gian vạn vật phồn hoa đô hội không còn ý nghĩa gì với hắn, những việc hắn làm từ nay cũng là vì Trường Khanh, một lòng một dạ yêu thương, bảo vệ, chăm sóc cho Trường Khanh, cố gắng phấn đấu xứng đáng với người mình yêu, đối với hắn chỉ cần bên cạnh Trường Khanh thì đâu đâu cũng là nắng ấm, hạnh phúc, thiên đường.
Địch Trần Sơn Trang, Thuyền Hoa ma giới, nhập hí quá sâu, Dịch trạm ôm nhau ngủ, bên bờ sông Cửu Tuyền Thôn hỏi đáp vấn tình, âm dương hòa hợp phù chú, ngoại ô đồng cỏ Phục Ma Trấn, dưới tán đào hoa Tỷ Thủy Trấn hôn sâu triền miên, trúng xuân dược tại trướng Tần Vương, uống máu dưới thâm cốc,…đường dài đẳng đẳng, miên man. Mỗi đoạn truyền kỳ đều khắc sâu dấu ấn trong lòng đọc giả, một đoạn tình tuyệt đẹp xao động lòng người họ yêu nhau như thân xác hòa thành một, yêu tận tâm can, yêu đắm đuối, yêu đến cuồn loạn để rồi rơi vào bế tắc, trầm mê, sa bẫy lưới tình, không thể quay lại nữa.
“Nếu như làm trái, sẽ phạt Thục Sơn Từ Trường Khanh chết không tử tế, đời đời kiếp kiếp luân hồi vĩnh bất tương kiến.” Khanh hoàn toàn hiểu tâm ý của Thiên, đem thứ hắn trân quý nhất, chân thành nhất ra thể nguyện, muốn Thiên ghi nhớ mãi lời thề hôm nay. Tuy nhiên lời thề này không hay chút nào.
“Sau này, quên ta đi…”
“Có người vui sướng như tiên, có người đau thương như chết”
Gió đêm thanh lãnh, ánh trăng thanh đạm, cánh hoa lất phất theo gió tán loạn dưới tàn lê hoa phong cảnh như mộng, phong tình lãng mạng, thần hồn mê ly sung sướng như tiên. Thiên không hề biết Khanh đang gánh chịu nỗi đau, thống khổ, tuyệt vọng thành toàn thỏa nguyện giao hòa tấc cả cứ như tam sinh tam thế chỉ có một khắc cuối cùng này thôi.
“Gia pháp hầu hạ” chỉ Thiên mới nghĩ ra được cái phương pháp này, ta thực sự phục lão sát đất, đọc đến đoạn này ta cười đến phát điên luôn ngắn ngọn nhẹ nhàng mà thoải mái, “đê tiện, vô sỉ, hỗn trướng, dân tặc, cầm thú…” chửi như vậy cũng không có tác dụng gì với tên đại sắc lang.
Ta yêu chết đi được tính cách của Khanh Thiên, chỉ có Cảnh Khanh mới có được, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau được kết hợp hoài hòa, sinh động, vô tư diễn biến tự nhiên theo tính cách. Đọc đến những đoạn hài hước ngọt ngào những lần trò chuyện như thế này ta chỉ ôm bụng mà cười ra nước mắt. Trường Khanh tay chân mềm nhũn không thể tự đi được hay một hồi hồn du thành khuyết nguyên khí chưa khôi phục… nhưng trong cái ngược lại có cái vui.
“Sữa dê?”
“Đúng vậy, mấy ngày huynh không chịu ăn, cho nên Cảnh đại ca mới bắt về hai con dê rừng… A, Từ đại ca huynh làm sao vậy? Thế nào lại bị nôn rồi…”
“Đậu Phụ Trắng, ta hát có dễ nghe không?”
“Rất êm tai…” Trong xe truyền đến thanh âm rầu rĩ của Từ Trường Khanh, “… Bất quá có thể thỉnh huynh không hát nữa hay không!”
“Uy uy, huynh không phải say xe chứ, đi xe ngựa mà cũng say!” (Chương 48).
“Tướng quân chảy máu không đổ lệ!”
“A, ta đây bị gió cát bay vào mắt.”
“Trong doanh trướng cũng có gió cát?”
“Ta nói có thì là có!”
“Như vậy, huynh còn nhớ rõ trư là chết ra sao không?”
“Ngốc mà chết!”
“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, huynh thật thông minh!” (Chương 106).
Từ Trường Khanh… chiếc mặt nạ đeo lên mặt, trong lòng mặc niệm: “Ta không quen hắn, ta không quen hắn…” (Chương 114).

Chung quy số phận vẫn không buông tha cho họ, dù cố gắng nỗ lực giãy dụa chống cự hiện thực tàn nhẫn, thống khổ, bi ai, tuyệt vọng, muốn nghịch thiên kháng mệnh ư, cũng không kháng được, hiện thực vẫn trần trụi hiện ra trước mắt. Trường Khanh cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh, y cố gắng giãy dụa, vùng vẫy, chống cự nhưng “Đạo bào trên thân như ép xuống thật nặng…” trách nhiệm, gánh nặng này y không buông xuống được đành chôn theo nối tình truyền kiếp, hôi phi yên diệt, trong thạch đá chỉ còn lưu lại đồng tâm kết, nữa đoạn lược mãi mãi nguyên vẹn. Thật càng nghĩ càng đau đến đoạn này tim ta như thắt lại, thần hồn choáng váng, nước mắt cứ tự nhiên rơi. Thời khắc lạnh lẽo trong thạch đá này Khanh đã nghĩ gì, chờ đến ngày được chết, chờ đến ngày Thiên đến, chờ đến ngày tan thành tro bụi. Thiên tại sao ngươi không hiểu cho Khanh, Khanh làm tất cả cũng vì ngươi, muốn ngươi cắt đứt mọi tưởng niệm, quên Khanh đi mà sống cho thật vui vẻ. Thực ra Thiên không hiểu hay là, mãi mê cố chấp lấn thân vào trầm mê, mộng tưởng kiếm kiếm tìm tìm thứ trân quý nhất, chân thật nhất, mỹ lệ nhất mà hắn vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa.

TTMHL đã kết thúc như vậy đấy, thoáng qua như một giấc mơ, đoạn truyền kỳ này giờ đây trong tâm chỉ lưu lại một giấc mộng thanh xuân tươi đẹp dưới trời Thục Sơn!!!>>
– Tiểu Khanh Khanh –
01/12/2013

7 comments

7/28/2013 7:43 PM Reply

Nhiều khi một số người có những ý kiến khác nhau, suy nghĩ khác nhau lại cho rằng người khác non trẻ. Nhưng chưa chắc gì từng tải là đã có tể cảm, đã có thể lắng động cùng từng chữ từng câu. Nói thật, e rất trẻ cũng có thể nói là nhỏ xíu luôn nhưng đọc xong TT động lại trong lòng e không phải đơn thuần là một TTK ôn nhu quyết tuyệt, một CT với những cung bậc cảm xúc non trẻ mà là một đoạn tình duyên sâu sắc giữa 2 người, mỗi người có một cách thể hiện tình yêu của riêng mình, CT cố chấp vươn lại chấp niêm nhưng chung quy hắn vẫn là quá yêu. TTK tuy quyết tuyệt không để lại cho CT một tia hy vọng nhưng y là vì lo cho CT vì quá hiểu CT, quá yêu mà mới làm vậy. "không phải không yêu mà là không thể yêu" thật sự TTK đã dập đi hy vọng cuối cùng trong lòng CT rồi. Nói tómlại sau khi đọc xong TTMHL e đã thật sự thấm thía cái câu đã từng nghe trong 1 bộ phim cổ trang:"căn bệnh khó chữa nhất trên thế giới, đâm sâu vào tim ngươi, thắc chặc cơ thể ngươi, đè nén cuộc đời ngươi khiến ngươi không thể vùng vẫy cũng không muốn thóat khỏi mà tình nguyện dấng thân vào nó là tình yêu". Thực sự e thấy cả Khanh lẫn Thiên đều yêu quá sâu, yêu quá đậm để rồi không thể thóat khỏi cũng không cam lòng thoát ra. Thiên đã yêu điên cuồng như vậy Khanh cũng không hề thua kém, cái chết của Khanh đúng thật là phảng phất 1 tia chấp niệmkhông thể nào tan biến. "Hóa ra trên đời này yêu còn đau hơn chết"(câu này đọc ở đâu không nhớ).
Đây là đôi dòng tự kỷ của 1 người theo dõi suốt chặn đường TTMHL, tuy là nó hơi muộn, mong tác giả bỏ qua cho đôi dòng tự kỷ điên rồ này

7/29/2013 9:33 AM Reply

Cảm ơn em đã hiểu cho mối tình Cảnh Khanh như vậy. Đọc câu chuyện này không bao giờ là muộn cả. Chị cũng đã từng cho rằng Thục Thiên kết thúc rồi, chị sẽ lại đắm mình trong một bộ truyện khác, quên đi Cảnh Khanh, quên đi mối tình tam thế ràng buộc, quên đi đoạn ngược luyến dằn vặt đau khổ này, lại không nghĩ cảm xúc dễ ràng bị khơi dậy như vậy. Chỉ cần 1 câu nói, 1 lời nhắc, tất cả sẽ lại trở về.

Đúng là Khanh và Thiên đều yêu quá sâu, quá dằn vặt, quá bế tắc, cho nên, chị ko tin Khanh có thể tan biến hoàn toàn vào hư vô như vậy. Một Từ Trường Khanh có đầy đủ hỉ nộ ái ố nhân sinh, không thể trở lại làm người vô tình vô ái, một Từ Trường Khanh đã từng lưu huyết lưu lệ, không thể dễ dàng cắt đứt mọi ràng buộc với thế gian. Tình, huyết, lệ của y đều còn đó, không mất được. Cảnh Thiên, ngươi có thể tìm lại được y không?

7/29/2013 11:37 AM Reply

dù không tìm lại được trên đời nưzx những TTK vẫn hiện diện ở 1 nơi, rõ ràng nhất chân thực nhất trong CT và trong lòng tất cả các đọc giả TTMHL thế là quá đủ. Chưa chắc sống đã thật sự vui vẻ nhiều khi tan biến lại là một sự khởi đầu hạnh phúc cho một cuộc tình tuyệt vời

7/31/2013 12:47 PM Reply

Cản ơn nàng nhiều. Đọc truyện nàng dịch ta càng thấy yêu cặp đôi này hơn...

7/31/2013 11:43 PM Reply

Y nhân dĩ tử, chích lưu ký ức tại tâm trung. Dù thế nào đi nữa, Cảnh Khanh đã là 1 phần ký ức của (chúng) ta rồi. Đó chính là điều đáng quý nhất ^_^

Anonymous
9/18/2013 10:40 PM Reply

Tích Vũ ơi, ta vốn là người rất rất iu bạn thụ TK nên xin phép có mấy dòng ý kiến nha. Khi ta đọc được câu "Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến" ta cũng rất ngỡ ngàng, nghĩ rằng TK sao lại có thể đối CT mà nói ra như thế, nhưng sau đó ta đã hiểu được.Khanh không hề thay đổi, không hề tàn nhẫn. Khi ta vì một ai đó mà phải nói ra những điều trái ngược với trái tim của mình thì chính là bản thân mình mới là bị tổn thương nghiêm trọng nhất. Khanh là người luôn ôm khổ vào mình, cho nên ta nghĩ khi nói ra câu này chưa chắc Khanh đã buông xuôi được, bản thân Khanh cũng đã vô cùng đau đớn. Khanh khi quyết định để bản thân mình tan biến, chỉ vì nghĩ cho ái nhân, không muốn người kia vì mình mà đau, cố chấp không buông bỏ được để rồi sống trong dằn vặt đau khổ (như là Tử Huyên cứ mãi đuổi theo hình bóng người yêu đã mất), cho nên mới nói ra một câu tàn nhẫn như vậy, một lần cắt đứt mọi hy vọng của CT, với hy vọng người kia đau một lần rồi thôi, sẽ quên đi tất cả mà an an nhàn nhàn sống tiếp cuộc đời của mình. Cuôc đời phía trước của Thiên còn rất dài, nhưng Khanh thì đã đến lúc kết thúc rồi. Thiên có thể vì Khanh mà làm người như nhược, Khanh cũng có thể vì Thiên mà trở thành kẻ tàn nhẫn. Khanh hy vọng Thiên trong lòng cứ nghĩ mình vẫn đang sống, vẫn đang yên lành làm Chưởng môn Thục Sơn, thì Thiên từng ngày qua ngày có thể sẽ từ từ quên đi tất cả mà sống vui vẻ hơn.
Còn cái vụ xuyên không đó thì ngay từ đầu đã là ngõ cụt, không thể thay đổi được gì rồi. Bởi vì trong ký ức của TK 27 tuổi đã có đoạn gặp gỡ giữa hai người, chứng minh việc CT xuyên không trong quá khứ đã có xảy ra, nhưng bi kịch vẫn xảy ra đấy thôi. Ta đang nghĩ bản thân CT vẫn còn nhớ chuyện này, vậy tại sao hắn lại có thể nói ra được câu "ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ", trong khi hắn thừa biết ký ức của TK ngoài cuộc gặp gỡ này ra vốn không hề có hắn?
PS: vốn dĩ ta chưa đọc hết truyện nhưng không nhịn được đã đọc chương cuối (đã thành thói quen rồi), nếu có gì thất thố xin gia chủ niệm tình bỏ qua nha.

9/19/2013 5:24 PM Reply

Cho nên ta không thật hài lòng về cái kết này, chỉ xem nó như 1 phiên ngoại mà thôi.
Ây da, chưa gì đã nhảy cóc đến chương cuối thì tụt mất 1 nửa cảm xúc chờ đợi kết quả rồi. Nhưng ko sao, biết trước cũng tốt, sau này đỡ bị sang chấn tâm lý, ha ha.

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục