[TAM QUỐC CƠ MẬT | REVIEW 2] TIẾN MỘT BƯỚC GIANG NAM QUY ẨN, LÙI
MỘT BƯỚC LOẠN THẾ TƯƠNG PHÙNG
- Viết bởi:
Tích Vũ -
(Review
24 tập đầu)
Phim có tổng cộng 54 tập, hiện tại Vũ xem đến tập 24, nên sẽ
review đến đây.
Tam quốc cơ mật lấy bối cảnh là thời kỳ đầu Tam quốc, khi cục diện
“hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu” (dùng danh nghĩa thiên tử để ra lệnh cho chư hầu)
của Tào Tháo vừa mới thành lập, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp biết rằng thời gian của
mình không còn nhiều, trước khi chết đã thiết lập kế hoạch đưa em trai song
sinh là Lưu Bình (Dương Bình, tự Nghĩa Hòa) lúc đó đang sống ở nhà Tư Mã vào
cung thay thế mong kéo dài cơ nghiệp nhà Hán, tiếp tục giấc mộng cứu vớt giang
sơn đang chia năm xẻ bảy. Nói qua về ông anh trai này, thật sự là một vị vua hết
sức đáng thương, vừa lên sàn đã ngỏm rồi, toàn sống trong lời thoại, chết không
toàn thây, xác vô danh phiêu bạt, bản thân lại nghèo cả người lẫn của, tài sản
thừa kế cho cậu em chẳng có gì nhiều: Một cái ngôi vị hoàng đế chẳng ai thèm
làm, một nàng hoàng hậu suốt ngày cáu gắt mắng mỏ, bốn tên trung thần thế yếu lực
mỏng lại ứ thèm hợp tác với nhau (Dương Bưu không mấy khi xuất hiện, Dương Tu
ngạo mạn khinh vua suốt ngày bị cắt chức rồi điều chuyển, Đổng Thừa có binh
nhưng IQ thấp bị dẹp sạch ngay từ mấy tập đầu rồi ngỏm, vương phi Đường Anh tưởng
người mình hóa ra gián điệp cài vào sẵn từ tám đời), đáng thương nha đáng
thương.
Được rồi huynh để lại cho đệ mấy cái người kỳ cục cáu kỉnh yếu
như sên kia cũng được, đệ nhận, cớ sao còn để lại cho đệ một tập đoàn đối thủ mạnh
như hổ kia nữa, nào là Mãn Sủng gian manh xảo quyệt, nào là Quách Gia phất tay
một cái nghiêng cả thành đô, nào là Tào Tháo chưa cả lên sàn mà nghĩ tới thôi
đã run cả rẩy…
Không tiền, không quyền, không binh, ngôi vị hoàng đế đến thái
giám cũng ứ sợ, hoàng hậu thì là chị dâu không thể sờ, cái tên Dương Tu kia thì
suốt ngày cắc cớ, một cuộc sống như thế bảo sao hoàng huynh tranh thủ ngỏm trước
rồi đẩy lại cho đệ đệ, huynh tức chết đệ đệ rồi, cái hoàng đế này đệ không làm
nữa, Trọng Đạt à huynh mau đến đưa đệ đi Giang Nam hái sen đi...
Ồ, Trọng Đạt…
Lúc hoảng sợ, nhớ về Trọng Đạt.
Lúc hoang mang, nhớ về Trọng Đạt.
Bị thần tử bắt nạt, nhớ về Trọng Đạt.
Chúc hoàng hậu ngủ ngon, nhớ về Trọng Đạt.
Vẫn có câu nhớ mãi không quên ắt có hồi đáp, Lưu Bình nhớ mãi nhớ
mãi, cuối cùng Trọng Đạt cũng tìm được đến đế đô, mò vào tẩm cung kiếm mình rồi.
Tư Mã Ý, tên tự Trọng Đạt, mất mười tập phim gian khổ tìm kiếm đệ
đệ thất lạc, cuối cùng cũng tóm được đệ đệ lôi ra khỏi cung, vui vui vẻ vẻ vạch
ra Giang Nam plan cho hai cháu một cuộc sống ẩn cư bình đạm hái sen đọc sách, cứ
vậy cứ vậy, mãi không chia ly, đi qua trăm năm là hết cái chiến loạn này.
Nhưng mà mới có 10 tập, làm sao hai cháu đã có thể lĩnh cát xê
đi chèo thuyền Giang Nam được, nên không còn cách nào khác, biên kịch đành bẻ
cua để cháu Bình lại vì lòng nhân ái yếu mềm mà trở về hoàng cung, tiếp tục kế
thừa tài sản eo hẹp của hoàng huynh mà sống tiếp… Lúc cháu Bình lựa chọn gác lại
Giang Nam plan, cháu Ý đã nói một câu chia ly đau khổ vô cùng truyền thống:
“sau này chúng ta sẽ không gặp lại”, ừ, cho đến khi nghiệp lớn thành công, dọn
sạch quyền thần, dẹp yên chư hầu, thống nhất giang sơn thì chúng ta “sẽ không gặp
lại”, ngược rất đúng quy trình đúng không, làm cho tui suýt khóc hức hức hức ai
dè chẳng được bao lâu cháu Ý lại cố tình xuất hiện trong cùng một khung hình với
cháu Bình khi cháu làm lễ tế trời, rồi đến khi cháu Bình nghe nói cháu Ý bị
Quách Gia hù chạy té khói rồi, thì lại đóng giả thái giám đi gặp cháu Ý, chả ai
còn nhớ đến cái ước hẹn “sẽ không gặp lại” kia nữa, ồ hình như hai người này
ngược không đúng quy trình cho lắm. Mà Tam Quốc truyền thống có Tào Tháo: “Biết
sai sửa sai không bao giờ nhận sai”, thì Tam Quốc Gei Mật có Lưu Bình: “Biết
sai nhận sai không bao giờ sửa sai”, cháu Bình lén đi gặp giai bị hoàng hậu
phát hiện mắng cho lần thứ N rồi vẫn vui vẻ nhận sai và không hứa sẽ sửa sai; đến
tập 24 gần nhất hai cháu vốn mỗi người phiêu bạt một ngả mà thế nào lại hội ngộ
ở nhà lao Nghiệp Thành, cháu Ý không quên bắt cháu Bình "nằm xuống",
"ta kêu đệ nằm xuống" rồi đánh cho một trận, sau đó cháu Bình lại tiếp
tục dắt cháu Ý về nhà tranh của mình với hoàng hậu, còn nói giấc mơ của cháu là
"có thể sống đến bạc đầu cùng nàng và... Trọng Đạt", khiến hoàng hậu của
cháu tức chết, bảo cháu "đi mà sống đến bạc đầu với Trọng Đạt của ngài
đi" =)))
Mà cái ngôi vị hoàng đế không đáng mấy tiền này của cháu Bình
cũng không phải dễ ngồi, phe cháu giấu rất giỏi, cứ hết lần này đến lần khác bị
người khác phát hiện, một thái giám của hoàng huynh, một thái giám trái tim bên
lề của hoàng hậu, một trúc mã của mình, một trúc mã trái tim bên lề của phi tử
hoàng huynh, một tướng quân dưới trướng đối thủ… cũng may cháu Bình đẹp trai
bác ái, đã dùng tình yêu thương của mình để cảm hóa chúng sinh, hết lần này đến
lần khác đều khiến cho những người phát hiện thân phận thật của cháu cảm động
dùng đến cái chết để bảo vệ cháu, quả nhiên dùng IQ khó thắng thiên hạ nhưng
dùng nhan sắc có thể trị quốc nha.
Trong cái phim “cơ tình” tràn lan lấn át tình cảm nam nữ này, thật
ra Vũ lại nguyện ý xem cảnh tình yêu của cặp đế - hậu nhiều hơn một chút, hai
người không có nhiều cảnh tình cảm, nhưng cảm giác sâu sắc hơn nhiều cặp phụ
còn lại, và dù sao đây cũng là chính kịch quyền mưu, nên cốt lõi vẫn là hơi thở
thời đại, tranh quyền đoạt thế, bẫy rập liên miên, kế lồng trong kế, trước là nội
dung xoắn não, sau là cơ tình xuyên suốt, cuối cùng mới đến tình yêu nam nữ,
cho nên dù sau này kết cục thế nào, Vũ vẫn hi vọng cặp đôi của Lưu Bình và Phục
Thọ có cái kết trọn vẹn một chút.
Túm lại Tam Quốc Cơ Mật tiến một bước là cơ tình, lùi một bước
là anh em, tiến một bước là Giang Nam plan cùng nhau quy ẩn, lùi một bước mỗi
người trôi dạt một hướng nhưng kiểu gì cũng vẫn tương phùng, giữa một bối cảnh
rộng lớn bức bách của thời đại, xem vô cùng thú vị hấp dẫn, ai chưa xem hãy xem
đi nào.
Post a Comment