[ĐAM MỸ | CẢNH KHANH]
CỬU TIÊU
Tác giả: Nhĩ Khuynh Phúc Liễu Ngã Đích Hồng
Trần
Biên dịch: Tích Vũ - Phong Đình
Thể loại: Đam mỹ cổ trang, Tiên Kiếm 3 đồng
nhân, Cảnh Khanh, kiếm hiệp tiên hiệp, tiền thế kim sinh, tình hữu độc chung,
ngược tâm.
Nhân vật chính: Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh, Trùng
Lâu, Thanh Vy, Đường Tuyết Kiến, Mậu Mậu.
Tình trạng bản gốc: 9 chương, Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn
Văn án:
Đã từng,
Phi Bồng yêu thích sắc trắng như vậy mà nấn ná tại nhân giới. Thế nhưng, tại
sao hết ngày này qua ngày khác hắn vẫn không tìm thấy bất cứ vui thích rung động
nào? Có thể, màu trắng đã từng khiến hắn tiêu hồn phệ cốt, nguyên lai cũng chỉ
vì một người mà thôi.
Bạch sắc, một
người. Trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên nổi lên cuồng phong dữ tợn, ngập sâu giữa
thủy triều mênh mang.
Trên thiên
đình không có gió, ngoại trừ Ma Tôn Trùng Lâu, không có bất cứ kẻ nào mang đến rung
động cho nơi đây. Người cùng cột đều như tượng đá, không hề có chút sinh cơ.
Đây là ngày tháng của thần tiên, trợn mắt bảo vệ một cái nhà tù không ý nghĩa.
Không cần vây nhốt, cũng tự hóa lao tù.
Trích dẫn:
“… Đôi môi
khô nóng như lửa được một bờ môi mềm lạnh nhẹ nhàng che lại. Cảnh Thiên sửng sốt
trong giây lát, nỗ lực thanh tỉnh. Sau đó, dục hỏa như bài sơn đảo hải không
cách nào kiềm chế tìm được chỗ phát tiết, tức thì như nước lũ đổ ập về xuôi, hướng
thẳng một điểm thanh lương kia mà tuôn ra. Cảnh Thiên một tay nắm chặt lấy cổ
tay trắng muốt của Từ Trường Khanh, một tay kia, run run giữ lấy những sợi tóc
mềm mại sau ót y. Bất chấp trói buộc mơ hồ sâu trong nội tâm mà đáp lại khát vọng
tối nguyên thủy của cơ thể, mang theo phóng túng cùng bừa bãi, chỉ cần bản thân
dễ chịu mà thôi. Con mắt dữ tợn huyết hồng nhìn nam tử nhẹ như vân yên trước mắt,
hắn vẫn nghĩ rằng Trường Khanh giống như giọt nước trong suốt nhất, mây khói
thanh linh nhất, thạch đài tú lệ nhất của Thục Sơn, không thể nắm giữ cũng
không thể thân cận, luôn mang theo ba phần ấm áp, ba phần lãnh đạm, còn có một
phần rất nhỏ, ẩn dấu thật sâu thật sâu, chính là dữ dội cùng ngoan tuyệt. Hắn
nhìn thấy y, một Từ Trường Khanh luôn lãnh đạm chau mày của ngày thường, bởi vì
tiến nhập thô bạo của hắn mà trở nên chật vật, thấy y liều mạng cắn môi dưới,
không phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ bất lực thở dốc. Tâm Cảnh Thiên co rút
đau đớn chưa từng có, con mắt nguyên bản đỏ rực đột nhiên ngập tràn lệ nóng, sau
đó theo từng tiết tấu của thân thể mà lạc xuống, rơi lên gương mặt thanh tú của
Từ Trường Khanh…”
(Ha ha, caption như thế
đủ rồi!)
Mục lục
Toàn văn hoàn
5 comments
Tung bông truyện mới! Hoan hô nàng
Truyện mới, ta hóng
e ủng hộ bộ mới nha, lần này 1 lần nữa đặt niềm tin vào Lão Đại, Thiều Hoa làm e mất lòng tin quá nhiều vào anh ý rồi
Tại sao! Tại sao! Tại sao!???? Nàng làm ta hộc máu mũi..... Đoạn nào không trích, nàng lại trích ngau\y đoạn H thật làm ta không cam lòng mà nhảy vào cái hố lửa này.
Ôi trời, lại nhễ nhại nhễ nhại

Ta thích ta thích
*tung...mồ hôi*
Post a Comment