Bóng đêm
dần dần bao phủ cung điện. Dưới giá nến mờ nhạt, Đức Phương ngồi bên cạnh bàn,
lật xem cuốn “Hoa Nhị phu nhân thi tập” mà lão cung nhân đưa cho. Lão cung nhân
vừa buộc lại tóc cho cậu, vừa kể lại cố sự khuynh thành tuyệt sắc đã phủ bụi một
thời.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 02 – Thân thế (hạ)
Chạng vạng, trong điện Trùng
Khánh.
Tống Hoàng Hậu đang thay thuốc
cho Đức Phương. Đức Chiêu nhìn ánh mắt cậu ngơ ngác thì lòng không khỏi lo lắng,
“Mẫu thân, có phải Đức Phương bị dọa đến ngốc rồi? Đã nửa ngày trời mà đệ ấy
không nói gì cả.”
“Đừng nói bậy, có chuyện gì thì
ra ngoài nói.” Bà nói xong thì để thị nữ thu dọn thuốc men rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đức
Phương ngồi ở mép giường, tâm tư vẫn còn chìm đắm trong chuyện vừa xảy ra,
không cách nào ức chế. Yêu nghiệt? Là nói ta sao? Đức Phương đi tới trước gương
đồng nhìn vào chính mình. Bình tĩnh nhìn dung mạo mình khiến cậu thực sự có
chút kinh hãi, chẳng lẽ lại là như vậy? Hắn lắc đầu, phụ thân đã nhìn mình lớn
lên, vì sao có thể nói cậu là yêu nghiệt như vậy? Vì sao lại hận cậu, vì sao muốn
giết cậu?
Không đúng. Mẫu thân hét lên ngăn
cản phụ thân đã chứng minh cho cậu thấy một việc: Người phụ thân hận không phải
là cậu, mà là một người rất giống cậu.
Rất giống cậu…
“Con thật sự rất giống mẫu thân.”
Lời nói của Tấn Vương vào sáng sớm nay lại vang lên bên tai.
Mẫu thân… Mẹ…
Đức Phương hoảng hốt, chậm chạp đứng
dậy bước ra khỏi điện. Lẽ nào Tống Hoàng Hậu không phải là mẫu thân của cậu?
Trong lòng hỗn loạn, cậu cũng không biết mình đang đi đến nơi nào.
Một trận gió mát thổi qua mặt khiến
cậu thanh tỉnh rất nhiều, chợt phát hiện mình đang đối mặt với tiểu lâu ở tây
uyển. Trời sắp vào đêm, hoàng hôn ảm đạm, gió đêm xuy phất khiến vạt áo cậu
tung bay, tóc đen bó buộc cũng rối tung sau người.
Một đội cung nữ tuần thị đi qua
dưới lầu, có người trong lúc vô tình ngầng đầu nhìn lên thì phát hiện thân ảnh ở
phía trên.
“A… Hoa Nhị phu nhân[1]!”
“Trời ạ! Quỷ!” Một tiếng kêu kinh
hãi vang lên, mọi người đều sợ hãi chạy tán loạn. Thị vệ tuần tra cung đình
nghe thấy cấp tốc chạy tới, thấy thân ảnh trên lầu cũng không khỏi ngây dại.
Đến khi Đức Phương chậm rãi bước
xuống lầu, đứng ở trước mặt thị vệ, người kia rốt cuộc mới tỉnh ngộ:
“Tham kiến Tần Vương điện hạ!”
Các cung nữ cùng thị vệ lúc này mới như tỉnh mộng, cấp tốc quỳ xuống hành lễ.
Đức Phương lạnh lùng nhìn bọn họ,
“Ai là Hoa Nhị phu nhân?”
“Chuyện này…” Mấy người nhìn nhau
không dám nói tiếp.
Đức Phương thấy bọn họ như vậy,
cũng không ép họ trả lời, nhưng lại không chịu rời đi, chỉ lạnh lùng đứng trước
mặt họ. Tất cả mọi người bị đoạn thời gian trầm mặc này dằn vặt, rốt cuộc một
thị vệ bạo gan nói:
“Điện hạ, trong cung nghiêm cấm
nhắc đến cái tên Hoa Nhị phu nhân, nếu như nói ra sẽ bị cắt lưỡi. Chúng tiểu
nhân không dám nói, cầu xin điện hạ buông tha cho chúng tiểu nhân!”
“Như vậy, các ngươi cũng đã nhắc rồi,
nếu như ta coi như không có chuyện này, tất cả sẽ yên lành. Nhưng nếu các ngươi
không nói, ta sẽ đi nói với Hoàng Hậu, các ngươi ai cũng không thể thoát khỏi
chuyện này.”
“A…” Thị vệ ngẩng đầu nhìn trong
mắt Đức Phương đều là lãnh ý, không khỏi rùng mình một cái, hắn cúi đầu khó
khăn mở miệng:
“Kỳ thực chúng tiểu nhân cũng
không rõ ràng lắm… Nếu như điện hạ muốn biết… Đi đến Tây Uyển… Bích Vân Điện… Sẽ
biết. Cầu xin điện hạ buông tha cho chúng ta đi!”
“Cầu xin điện hạ tha mạng!”
“Các ngươi đi đi.”
Tây Uyển từ sau thời Hậu Chu đã
trở thành nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung, hôm nay chính là nơi ở của những
cung nhân bị xử phạt, rất ít người lui tới, kỳ thực chính là một lãnh cung.
Dù mặt trời chiều còn chưa hạ xuống,
nhưng trước Bích Vân Điện, cây cỏ đã mọc um tùm, tăng thêm vẻ âm trầm thê
lương.
Đức Phương bước vào trong điện,
phát hiện vách tường cùng bàn gỗ đều đã sứt mẻ mà giật mình, sao lại giống như
bị người ta cố ý phá hủy đến vậy? Chỉ có một gian phòng ở phía Tây là lộ ra một
rèm cửa chỉnh tề. Cậu đến gần nhìn, tuy rằng màu sắc ảm đạm, nhưng cũng sạch sẽ
không chút bụi.
Đức Phương nhấc rèm cửa lên, vừa
ngẩng đầu liền sợ đến ngây người. Bức tường đối diện rèm cửa treo một bức họa mỹ
nhân. Đó không phải bức họa bình thường, mà là một nữ nhân tuyệt sắc, ngọc cốt
khoan thai, tóc dài đen mượt, mày liễu khẽ thiêu, môi anh đào hàm chứa tiếu ý,
sóng mắt tiêu hồn đầy tình ý. Dung nhan quen thuộc như vậy, chính cậu đã nhìn
không biết bao nhiêu lần trong gương.
Cậu đến gần bức họa, ngơ ngác
nhìn nàng, lẩm bẩm nói, “Hoa Nhị phu nhân…”
“Không sai, là nàng, Huệ Phi họ
Phí của hoàng cung Hậu Thục. Trong hoàng cung này chỉ còn mình lão nô là dám
treo bức họa của nàng. Xin hỏi cậu là ai?” Phía sau đột nhiên truyền tới một âm
thanh già nua, dọa Đức Phương giật mình nhìn lại, là một lão cung nữ tầm năm
mươi tuổi, chẳng biết đã đứng sau lưng cậu từ bao giờ.
Mà lão cung nhân kia thấy cậu cũng
ngơ ngẩn cả người.
“Cậu... Cậu… Cậu có phải là Tần
Vương điện hạ?” Bà thận trọng hỏi.
“Là ta.”
Lão cung nhân vừa nghe xong, kinh
ngạc đi tới, tỉ mỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới, khóe miệng run nhè nhẹ, lệ
quang trong mắt thoáng hiện, sau đố rốt cuộc khóc rống lên, “Phu nhân à, nhi tử
của người, nhi tử của người, cậu ấy rốt cuộc đến thăm người rồi… Là nhi tử của
người đó.”
Đức Phương bối rối đứng một chỗ,
nhìn bà quỳ trước bức tranh giàn dụa nước mắt.
Bóng đêm dần dần bao phủ cung điện.
Dưới giá nến mờ nhạt, Đức Phương ngồi bên cạnh bàn, lật xem cuốn “Hoa Nhị phu
nhân thi tập” mà lão cung nhân đưa cho. Lão cung nhân vừa buộc lại tóc cho cậu,
vừa kể lại cố sự khuynh thành tuyệt sắc đã phủ bụi một thời.
“Tuệ Phi nương nương đi theo Hậu
Chủ Hậu Thục Mạnh Sưởng đến Khai Phong. Lão nô khi đó là tỳ nữ của người. Ngày
đó là Tấn Vương điện hạ đưa chúng ta nhập thành, khi phu nhân rời khỏi xa giá
thì toàn bộ nam nhân tại đó đều ngẩn ngơ, ngay Tần Vương điện hạ cũng nhìn đến
trợn tròn mắt.
Sau đó Tấn Vương nhiều lần chiếu
cố một nhà chúng ta, không cho những kẻ xấu xa ức hiếp. Quốc chủ nhu nhược, nếu
không có Tấn Vương, mấy người chúng ta cũng không biết đã thành thế nào rồi. Tất
cả mọi người đều cảm thấy những ngày tháng đó cũng không tệ.
Thẳng đến một ngày hoàng thượng
ban yến, quốc chủ trở về liền sinh bệnh, hai ngày sau thì mất.
Ngày tiếp theo liền có chiếu thư
hạ lệnh cho nương nương bảy ngày sau vào cung. Nương nương cả ngày rầu rĩ chán
chường, vào một đêm đã nói với lão nô muốn đi đến Tấn Vương phủ, khi đó lão nô
mới biết nương nương thích Tấn Vương. Lão nô đau khổ khuyên nàng, nàng vẫn
không chịu nghe, kết quả nương nương trở về quả nhiên mặt xám như tro tàn. Ôi,
sớm biết Tấn Vương sẽ không giúp nàng, tội tình gì còn đi.
Cuối cùng nương nương vẫn phải
vào cung, những ngày đầu nương nương luôn lấy nước mắt rửa mặt, chưa bao giờ
hòa nhã với hoàng thượng. Hoàng thượng lại cho rằng nàng vì cái chết của quốc
chủ mà đau khổ, trái lại càng kính nàng ba phần, đối xử rất tốt với nàng. Tâm
người cũng là thịt, nương nương đương nhiên bị hoàng thượng làm cho cảm động. Vậy
mà đúng lúc này, Tấn Vương đột nhiên vô ý nói ra chuyện ngày trước nương nương
đi cầu xin hắn.”
Đức Phương nghe đến đó ngạc nhiên
vô cùng, “Vô ý?”
“Ai, cụ thể thế nào, nương nương cũng không
nói, lão nô cũng không rõ ràng. Chỉ biết hoàng thượng vô cùng giận dữ, nương
nương bị giải đến Bích Vân Điện. Tới đây, nương nương mới phát hiện mình đã
mang thai hài tử. Nương nương tính tình quật cường, giận giữ không nói với
hoàng thượng, cứ ở chỗ này mà chịu khổ mười tháng, khi đó điều kiện ở đây rất tệ,
đến khi sinh cậu ra, nương nương gầy chỉ còn da với xương. Mãi cho đến lúc này,
hoàng thượng mới biết mình có thêm một hài tử.
Sinh hạ hoàng tử chính là đại
công. Nương nương lại vẫn phải ở lãnh cung. Bệ hạ giao cậu cho hoàng hậu nuôi nấng,
nói là do thân thể nương nương quá yếu, cần tự mình tu dưỡng. Thế nhưng nương
nương nhìn thấy hài tử của chính mình làm sao nỡ lòng rời xa? Nàng đau khổ cầu
xin hoàng thượng. Hoàng thượng tuy rằng rất quan tâm đến nàng, nhưng vẫn không
đồng ý trả hài tử lại cho nàng. Nương nương vì cậu, cũng chỉ còn cách cố gắng lấy
lòng hoàng thượng. Hoàng thượng khi đó tâm tình rất tốt, liền nói muốn nương
nương cùng đi săn thú, khi nào trở về sẽ đưa hài tử trở lại bên người nương
nương. Khi đó, lão nương còn tưởng rằng nàng có thể hết khổ, có thể sống những ngày
bình an rồi. Vậy mà… Vậy mà…” Lão cung nhân đột nhiên nghẹn ngào không biết nói
gì nữa.
“Làm sao vậy?”
Lão cung nhân lau nước mắt, cố
nén bi thương, “Săn thú mùa thu năm ấy, hoàng thượng dẫn theo nương nương cùng
đến trường săn. Ngay tại đó, Tấn Vương cư nhiên một tiễn bắn chết nương nương.”
Đức Phương kinh hãi đứng lên, “Cái
gì? Tấn Vương?! Bắn chết mẹ ta?”
“Đúng vậy, lão nô tận mắt chứng
kiến. Thương cảm thay cho nương nương, cả người nàng đầy máu ngã vào lòng hoàng
thượng. Trước khi chết còn nói với bệ hạ, nàng biến Tấn Vương sẽ bắn một tiễn
này.”
“Mẹ sớm đã biết?” Đức Phương vô
cùng kinh ngạc.
“Ai, tâm sự của nương nương rất
ít khi nói với hạ nhân chúng ta, ta cũng không rõ ý tứ của người. Ghê tởm nhất
chính là Tấn Vương, hắn còn nói nương nương một mực ly gián huynh đệ họ, muốn bảo
thù cho quốc chủ. Quả thực đã biến nương nương thành yêu nghiệt hại nước hại
dân.”
“Lẽ nào, phụ thân tin?”
“Hoàng thượng ban đầu không tin,
thế nhưng sau khi hoàng thượng cùng Tấn Vương đơn độc nói chuyện thật lâu,
hoàng thượng rốt cuộc tin rồi. Vừa hồi cung, hoàng thượng liền nổi giận đùng
đùng cầm kiếm đi tới Bích Vân Điện, đập phá toàn bộ nơi này.”
Đức Phương yên lặng ngồi xuống,
nhìn ngọn lửa đỏ rực trong hỏa lò, buồn bã nói, “Sau đó, cái tên Hoa Nhị phu
nhân liền trở thành cấm kỵ trong cung.” Cậu xiết chặt tập thơ trong tay.
“Điện hạ!” Lão cung nhân đột
nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Nương nương đến cuối cùng cũng không thể
nhìn thấy cậu, nương nương chết thật oan ức! Điện hạ… Điện hạ, cậu phải báo thù
cho nương nương! Điện hạ! Ô ô...”
Đức Phương lẳng lặng ngồi đó, không hề đáp lời.
Ánh mắt nhìn vào lò than, lòng lại phiêu lãng nơi nào, câu thơ trong thi tập “Thập
tứ vạn nhân tề giải giáp, canh vô nhất nhân thị nam nhi?” (Bốn chục vạn người cùng giải giáp, lẽ nào không một đấng nam nhi? – Thuật
quốc vong thi – Bài thơ thuật lại cảnh vong quốc của Hoa Nhị phu nhân)
không ngừng hiện lên trước mắt. Mẫu thân thật sự là một kỳ nữ!
Một lúc lâu sau Đức Phương cúi
người nâng lão cung nhân dậy, chậm rãi nói:
“Mẫu thân… Người sinh vào loạn thế,
khiến Đức Phương cảm thấy có một người mẹ đáng vinh hạnh. Chỉ là… Đức Phương không
thể báo thù cho mẫu thân!”
“A?” Lão cung nhân vô cùng ngạc
nhiên.
“Lão ma ma, Đại Tống ta khai quốc
không lâu, thiên hạ vừa mới yên ổn. Tấn Vương là trợ thủ đắc lực của phụ thân,
phụ thân cần thúc ấy. Hơn nữa nếu như mẫu thân thật sự muốn ly gián phụ thân
cùng Tấn Vương, một ngày thành công, quốc gia sẽ rơi vào cảnh chiến tranh tàn
phá. Nếu thật sự là như thế, Tấn Vương thúc… kỳ thực cũng không làm sai!”
“A… A! Điện hạ, cậu… cậu thế nào
có thể nói như vậy? Cậu là thân sinh cốt nhục mà nương nương khổ sở chín tháng
hoài thai! Cậu… cậu thế nào không có nửa điểm thương tiếc mẫu thân như thế?”
“Không phải như vậy! Lão ma ma,
ta đương nhiên rất thương tâm. Thế nhưng… ta… ta không chỉ là con trai của mẫu
thân, mà còn là con trai của phụ thân. Là con trai của mẫu thân, ta nên vì mẫu
thân mà báo thù, thế nhưng, là con trai của phụ thân, ta có chức trách bảo hộ
quốc gia. Nếu như báo thù khiến cho Đại Tống rơi vào nguy cơ rung chuyển, ta…
ta tình nguyện quên nó đi.”
Lão cung nhân ngừng khóc, nhìn chằm
chằm Triệu Đức Phương trước mắt.
“Lão ma ma, cảm tạ bà đã khổ cực
vì mẫu thân nhiều như vậy. Xin nhận của Đức Phương một lạy, cũng xin tha thứ
cho Đức Phương bất hiếu.” Nói xong, Đức Phương quỳ xuống thẳng tắp.
Lão cung nhân ngăn cản cậu, buồn
bã nở nụ cười, “Điện hạ… Cậu sẽ là một hài tử tốt… hài tử tốt. Nương nương nếu
như biết cậu… biết cậu còn nhỏ như vậy mà đã… Cậu đi đi, trời cũng sắp về
khuya, cứ coi như chưa từng đến nơi này!” Lão cung nhân đem thi tập trên bàn để
vào tay cậu, “Trở về đi…”
Đức Phương nhìn lão cung nhân
xoay người sang chỗ khác, không nói gì nữa, cậu không thể làm gì khác hơn là nhấc
rèm cửa ly khai.
Mới đi ra ngoài được hai bước, cậu
phát hiện trong viện có bóng nến sáng sửa, nương theo ánh sáng đó, mơ hồ thấy
được thân ảnh quen thuộc của một người.
“Phụ thân.” Đức Phương ngây dại.
[1] Hoa Nhị phu nhân: Một trong mười lăm người phụ nữ được coi là đẹp nhất
Trung Quốc. Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn từng ngưỡng mộ tài danh của Hoa Nhị
Phu Nhân. Hoa Nhị Phu Nhân là Phí Quý Phi của Hậu Thục Hậu Chủ – Mạnh Xưởng, xuất
thân là 1 ca kỹ ở Thanh Thành (nay ở phía Đông Nam thành phố Giang Yển). Tương
truyền “Hoa Nhị Phu Nhân Cung Từ” có hơn 100 biến, trong đó thật ra chỉ có hơn
90 biến. Khi Tống diệt Hậu Thục, chỉ dùng có 1 vạn quân, 14 vạn quân Hậu Thục
không chiến mà hàng, Hoa Nhị Phu Nhân theo Mạnh Sưởng lưu vong về phương bắc,
đêm nghỉ ở Gia Minh dịch trạm, cảm hoài nỗi buồn nước mất nhà tan, đề lên vách
quán bài “Thái Tang Tử”. Nhưng vì quân kỵ thôi thúc nên bị mất hết một nửa, cứ
viết được một chữ lại rơi lệ.
Sao ta đột nhiên có cảm giác, Hoa Nhị phu nhân với bi kịch tha hương và tài thơ vượt trội này lại có phần giống Hậu chủ đến vậy nhỉ?! Nếu chuyện này không có gian tình của Thái Tổ và Hậu chủ, thì có Hoa Nhị phu nhân thay thế cũng được rồi. Đức Phương à, đừng trưởng thành quá sớm như vậy, ta thương tiếc đó ~
3 comments
uhm đúng là hồng nhan bạc mệnh mà lam nhan thì mệnh lại càng bạc =.=' Đức phương đúng là một hài tử tốt, nhỏ tuổi đã nghĩ sâu như vậy, Đại ngược còn rất nhiều, đang chờ phía trước. trước mắt là trông chờ chính biến hoàng cung ^.^
p/s: hình như ta đã từng xem phim về hoa nhị phu nhân này do Lưu Đào đóng thì phải. ko biết nhớ có chuẩn ko nữa
Chuẩn đó nàng, hình như tên phim là Giang Sơn Mỹ Nhân Tình. Lưu Đào đóng đúp 2 vai là Nga Hoàng và Hoa Nhị luôn |o|
Đức Phương chỉ mới mười bốn tuổi thôi đó... Mười bốn tuổi mà đã nghĩ như vậy, sau này lớn lên, sẽ trở nên thế nào... Rõ ràng vẫn có một chút tinh nghịch của hài tử, muốn được phụ thân khen ngợi nên thức sớm học bài (trời ơi thương quá... T...T) vậy mà đổi lại là kiếm kề vào cổ. Không khóc không oán, mà lại đi tìm hiểu nguyên nhân, mà cái nguyên nhân đó cũng có dễ chịu gì cho cam T...T
Post a Comment