Cậu đi đến
bên bờ, nhìn bến tàu bận rộn dưới trời chiều, ngực nảy nên niềm tự hào cường liệt:
Chỉ sau mười sáu năm, phụ hoàng đã có thể khôi phục lại sinh cơ cho một dân tộc
triền miên trong khói lửa!
Đây
chính là Đại Tống mà phụ hoàng sáng lập ra!
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 08 – Xuất thành
Thành đông kinh phồn hoa chẳng
phân biệt ngày đêm. Trời đã về khuya, dọc theo đường lớn từ cửa Nam đến Điềm Thủy
Hạng, đèn đường vẫn rọi sáng như cũ, đông người qua lại.
Bên bờ sông Khai Phong, đội thuyền
dỡ hàng qua lại như nước chảy.
Đức Phương đến gần bến tàu, thấy
một con thuyền treo cờ lớn ghi bốn chữ “Hàng Châu Chu Thị” (Nhà họ Chu ở Hàng Châu). Mấy người phu
khuân vác mặc đồng phục áo ngắn màu lam đang vội vàng khuân hàng hóa lên tàu.
Có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi mang dáng dấp ông chủ đang đứng một
bên chấp bút ghi sổ sách.
Đức Phương tiến lên thi lễ, “Vị
tiên sinh này, xin hỏi, thuyền của các vị chuẩn bị đi Hàng Châu đúng không?”
Nam tử kia ngẩng đầu nhìn cậu, thấy
người trước mắt một thân trường bào cẩm tú, là chất liệu vô cùng quý giá, lập tức
cười đáp: “Không sai, vị tiểu công tử này có chuyện gì sao?”
“Ta muốn hỏi ông có thể cho ta đi
nhờ thuyền đến Hàng Châu không?”
“A…” Người đàn ông trầm mặc một
lát, “Có thể có thể, chỉ là dọc đường cũng tốn kém…”
Đức Phương lập tức hiểu ý, lấy ra
một cây bút lông trong bọc quần áo đưa qua, “Trên người ta không có bạc, ông
xem cái này có đủ làm lộ phí không?”
Người đàn ông kia có chút hồ nghi
nhìn cậu một lúc, tiếp nhận cây bút không mấy thoải mái. Nhưng vừa liếc mắt qua
thì đã kinh ngạc đến cứng người, lập tức chạy tới dưới ngọn đèn tỉ mỉ quan sát
hồi lâu. Đức Phương thầm cảm thấy buồn cười, đầu bút là lông sói, nhưng thân
bút lại do dương chi bạch ngọc khắc thành. Tuy rằng Đức Phương không rõ cây bút
đó rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn qua sắc mặt nam tử đó, cũng có
thể đoán được mình có thể thuận lợi lên thuyền.
Quả nhiên, vị tiên sinh kia vô
cùng khách khí mời cậu lên thuyền.
An bài xong xuôi cho cậu một căn
phòng nhỏ trên tàu, trước khi rời đi hắn còn cười vô cùng lễ độ: “Tại hạ họ
Chu, là chưởng quỹ của chiếc thuyền hàng này. Tiểu công tử ở đây nghỉ ngơi một
chút, hàng hóa chuyển hết lên thì chúng ta sẽ lập tức nhổ neo.”
“Làm phiền tiên sinh.”
Đóng cửa khoang thuyền lại, Đức
Phương quan sát xung quanh căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường, nhìn chung
cũng sạch sẽ. Xem ra chiếc thuyền này cũng là loại thuyền buôn của thương nhân
bình thường.
Ngồi trên giường, cậu có chút
khoái ý suy nghĩ: Khi nào thì mọi người trong quỳnh hoa viên phát hiện mình mất
tích? Không biết lúc Hoàng thúc biết tin, trên mặt sẽ là sắc diện gì? Cứ tức chết
đi là hay nhất, Đức Phương nhịn không được dâng lên niềm vui thích trả thù trẻ
con.
Quả nhiên đúng như lời chưởng quỹ
kia nói, không bao lâu, Đức Phương liền cảm thấy thân thuyền bắt đầu di động.
Ngực thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể thuận lợi ly khai cửa khẩu Đông
Kinh, kế hoạch trốn nhà của cậu có thể thành công rồi. Cậu nằm ở trên giường,
miên man suy nghĩ mà ngủ từ lúc nào không hay.
Ngày thứ hai, Đức Phương bị một
tiếng đập cửa đánh thức, chính là tiếng Chu chưởng quỹ ngày hôm qua: “Tiểu công
tử, dậy ăn điểm tâm đi!”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Đức
Phương chính là hưng phấn, quả nhiên đã thuận lợi ra khỏi thành rồi.
Cậu vọt ra khỏi giường, mặt trời
vừa mọc lên.
Ánh dương quang cuối thu chiếu
lên kênh đào sóng vỗ miên man, chiếu xuống hai bên bờ sông lượn lờ khói bếp, cảm
giác ấm áp vô hạn ào vào vây lấy toàn bộ không gian.
Trên kênh đào rộng rãi, những con
thuyền chở hàng bận rộn qua lại, quang cảnh bừng bừng sức sống. Gió thồi qua mặt,
cảm giác được từng đợt mát lạnh truyền đến, cậu cảm thấy thoải mái không nói
nên lời.
“Đây là lần đầu tiên công tử đi
thuyền?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm.
Đức Phương quay đầu lại, là một
người giúp việc chèo thuyền khoảng hơn hai mươi
tuổi, làn da ngăm đen, nhìn kỹ mày rộng mắt to, lại có phần thuận mắt hơn chưởng
quỹ kia.
Đức Phương quan sát người chèo thuyền, mà người kia cũng nhìn Đức Phương đến ngây người.
Ngoại hình của cậu không tránh khỏi quá thanh tú, so với nữ tử cùng tuổi còn đẹp
hơn vài phần. Da quá trắng, con mắt quá sáng, môi quá hồng, ngay cả lông mi
cũng mang một điểm anh khí.
Đức Phương nhìn nhãn thần của hắn
liền đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy miễn cưỡng đáp, “Đúng vậy!”, rồi cũng không muốn để ý đến hắn nữa.
“Công tử nhìn qua xuất thân phú quý, vì sao lại một mình ra đi giữa
đêm khuya?” Người nọ lại vẫn không buông tha mà tiếp tục truy vấn.
Đức Phương cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao một người làm công lại nói
nhiều như vậy, thực là do quá nhiệt tình hay còn có mục đích khác? Cậu còn đang
nghĩ thì đã có đáp án rồi.
Cậu nhìn thấy Chu chưởng quỹ chạy tới chỗ hai người, rất cung kính mà
nói với người chèo thuyền kia, “Nhị công tử, cửa hàng Đông Kinh truyền tin tức
tới.” Hắn vừa nói vừa xuất ra một ống trúc nho nhỏ.
“Được.” Người chèo thuyền nhận lấy ống trúc, xoay người nói với Đức
Phương, “Thất lễ.”
Đức Phương gật đầu coi như đáp lễ, ngực thầm nghĩ: Giả bộ, chỉ sợ cũng
chỉ là loại mua danh trục lợi. Cậu xoay người đi xuống buồng nhỏ trên tàu, dưới
bóng nước cậu nhìn thấy Chu nhị công tử cùng chưởng quỹ đang nói cái gì, mà Chu
chưởng quỹ kia cứ thỉnh thoảng lại len lén hướng mắt
nhìn về phía cậu.
Đức Phương không khỏi giật mình,
tin tức của Chu chưởng quỹ… chẳng lẽ liên quan đến mình? Chắc không phải là
thân phận bại lộ chứ?
Không có khả năng, Hoàng thúc
không thể nào trắng trợn phô trương tìm kiếm cậu. Dù sao cũng là nhi tử của
tiên hoàng mất tích, cứ coi như muốn tìm thì cũng không dám khuya chiêng gõ trống
đi tìm đâu. Thế nhưng nhìn chủ tớ Chu gia xác thực có điểm khả nghi.
Bước vài bước xuống lầu, trong đầu
Đức Phương chuyển qua vô số ý niêm. Nếu như chủ tớ Chu gia thật sự biết cái gì,
như vậy thương đoàn của Chu gia tuyệt không đơn giản.
Thầm hạ quyết tâm, cậu an tâm đi
tới bên bàn.
Trên bàn đã có vài người ngồi, tựa
hồ cũng đều là khách nhân trên thuyền. Một đôi nam nữ xem chừng là phu thê,
nhìn qua đã ngoài ba mươi, thần tình vô cùng uể oải. Nhưng người khiến cậu đặc
biệt chú ý là một lão nhân râu tóc bạc phơ. Đức Phương không nhìn thấy rõ dáng
dấp của lão, bởi vì trước sau lão vẫn bưng cái bát lớn, uống sụt soạt, chén lớn
chén nhỏ gần như che hết toàn bộ gương mặt. Đức Phương có chút giật mình nhìn
lão, cậu chưa bao giờ thấy qua người nào ăn uống lại phát ra tiếng động to như
vậy.
Lão nhân kia ăn uống xong, quẳng
cái bát lên bàn, lau miệng, không nói một từ đứng dậy rời đi. Mà đôi phu thê
kia cũng theo sát sau lão. Nhìn hai cái bát trước mặt họ gần như chưa hề động
qua, bên trong có cùng loại canh như thế. Đức Phương thầm nghĩ, chắc không đến
nỗi khó uống đâu.
Vừa bưng bát lên, cố lấy dũng khí
định nếm thử một chút thì vị Chu chưởng quỹ kia mặt mày tươi rói ở đâu xuất hiện:
“Tiểu công tử, sao ngài lại uống bát này? Ngày hôm qua ngài vung tay hào phóng
như vậy, nhị công tử của chúng tôi muốn chiêu đãi ngài chu đáo.” Hắn nói xong
thì người phía sau đã bưng ra một cái khay, nhìn qua là mấy thứ điểm tâm đắt tiền,
cùng với một một chén cháo nóng hổi.
“Cảm tạ.” Đức Phương cũng không
khách khí, cầm bát lên ăn. Điểm tâm này cũng không tồi, mùi vị không khác so với
hoàng cung là mấy, mà chén cháo nóng hổi kia còn kèm theo cả vây cá hầm.
Quả nhiên là đã biết cái gì rồi,
nhanh như vậy đã bưng ra mấy thứ này, khẳng định không phải chuẩn bị cho mình.
Đức Phương thầm buồn cười, đại khái là dành cho vị Chu nhị thiếu gia kia đi, giờ
lại đã yên lành nằm trong bụng mình. Xem tướng tá không khác người chèo thuyền
là mấy, phía sau lại ăn những món quý giá thế này, quả nhiên là có gian trá.
Trời chạng vạng tối, thuyền đi đến
Sở Châu. Chu chưởng quỹ phái người thông báo, nói thuyền sẽ dừng lại ở đây một
canh giờ, chuẩn bị một nhóm hàng hóa, “Các vị có thể rời thuyền đi thăm thú
xung quanh.”
Đức Phương đeo kiếm trên lưng,
cùng mọi người xuống thuyền.
Chủ nhân Chu gia vẫn ở lại thuyền.
Chu nhị công tử hôm nay mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt mới tinh, có lẽ muốn
đi gặp người. Đức Phương cười thầm, y phục màu xanh thực tế lại càng làm nổi bật
làn xa xám xịt của hắn. Cậu đang suy nghĩ thì vị Chu nhị công tử kia đã đến
ngay bên cạnh, mỉm cười, “Tiểu công tử chưa từng tới Sở Châu đúng không?”
“Ừm, chưa từng tới.”
“Có muốn vào thành chơi một chuyến
không?”
Đức Phương cười, “Không cần đâu,
ta tự đi thăm thú được rồi. Nhị đông gia (ông
chủ) còn có việc bận, ta không làm phiền nữa.”
Chu nhị công tử không biết làm gì
khác hơn là cười đáp, “Vậy tiểu công tử cẩn thận.”
“Đa tạ.”
Đức Phương quay đầu ly khai. Đến
lúc này thì lòng cậu đã nắm chắc mười phần, Chu nhị thiếu gia kia chắc chắn đã
biết ít nhiều. Đã như vậy thì không cần phải miễn cưỡng với hắn nữa.
Sở Châu là thành phố gần biển,
thương phẩm mậu dịch vô cùng sầm uất, thậm chí hấp dẫn không ít thương nhân tiểu
quốc đến đây buôn bán. Thời Đường, Bạch Cư Dị từng khen Sở Châu là “Hoài thủy
Đông Nam đệ nhất châu.” [Châu số một tại
bờ Đông Nam của sông Hoài], mà cả Hoài Âm gần kề với Sở Châu cũng là “Thu
đăng điểm điểm Hoài Âm thị, sở khách liên tường túc Hoài thủy” [Đèn thu sáng rực chợ Hoài Âm, khách Sở
giương buồm ngủ đêm trên sông Hoài.] Đã sớm nghe nói Sở Châu nổi tiếng phồn
hoa, không ngờ hôm nay cậu có thể lạc vào chốn thiên thượng nhân gian này.
Tuy rằng Đông Kinh phồn hoa,
nhưng tận mắt chứng kiến Sở Châu thuyền buôn các nước nối đuôi nhau, đủ mọi âm
thanh của người nước ngoài mặc cả với người Tống ngay tại bến tàu, trên mặt ai
nấy đều tràn ngập hi vọng, vẫn khiến cho Đức Phương không khỏi mở rộng tầm mắt.
Cậu đi đến bên bờ, nhìn bến tàu bận
rộn dưới trời chiều, ngực nảy nên niềm tự hào cường liệt: Chỉ sau mười sáu năm,
phụ hoàng đã có thể khôi phục lại sinh cơ cho một dân tộc triền miên trong khói
lửa!
Đây chính là Đại Tống mà phụ hoàng
sáng lập ra!
Chính bởi vì chán ghét chính quyền
này mà cậu rời khỏi đại nội, thế nhưng hôm nay, cậu cũng tận mắt thấy được
chính quyền cũng có thể mang đến hạnh phúc cho quốc gia và bách tính.
Nếu như phụ thân nhìn thấy, biết
được mình giống như đào binh chạy trốn, thì sẽ nghĩ ra sao?
Lòng đang mang bao nhiêu tư tự, đột
nhiên phía sau vang lên một âm thanh: “Vương gia!”
-------------------
“Vương
gia!”
Người tới
là ai? Vì sao ở chỗ này lại có người biết được thân phận của Đức Phương?
Truyện
càng lúc càng ly kỳ, rất có hơi hướm kiếm hiệp giang hồ và điều tra phá án rồi
đấy =))
2 comments
"Cứ tức chết đi là hay nhất, Đức Phương nhịn không được dâng lên niềm vui thích trả thù trẻ con."
Haha, Đức Phương Đức Phương, chính xác, cứ tức chết đi là hay nhất |o| |o| |o|
Không biết còn cái gì phía trước, nhưng ra khỏi cung rồi không khí nhẹ nhõm hẳn đi ^_^
"Cứ tức chết đi là hay nhất, Đức Phương nhịn không được dâng lên niềm vui thích trả thù trẻ con." hì đúng là suy nghĩ của tiểu hài tử. Mình thích Đức Phương có thể thoải mái như vậy :) Đức Phương bị jnhận ra là vì cây bút lông chăng??? hì chạy đi xem chap thiếp theo thui :)
Post a Comment