Jun 2, 2012

[Warrior Baek Dong Soo] Yeo Un - Một phần trong tôi đã mất

Written By Tích Vũ Lầu on Jun 2, 2012 | 22:10

Đã lâu rồi, tôi mới lại có cảm giác khóc cười cùng một nhân vật trong phim. “Warrior Baek Dong Soo” kết thúc, đọng lại trong tôi không phải là hình ảnh về người anh hùng Baek Dong Soo võ nghệ đệ nhất Joseon, cũng không phải vị thái tôn Yi San sau này là vua JeongJo vĩ đại. Không phải đấu đá giang hồ, chẳng phải cung đình mưu chước, mà là cậu, Yeo Un – một sát thủ cô đơn phải “ôm nỗi đau của kẻ khác mà sống”, một người sống mà “tình cảm là thứ đã vứt bỏ từ lâu”. Kết thúc, sát thủ ấy đã chọn cách lao vào lưỡi kiếm của người anh hùng mà chết. Có lẽ, với Un, chết đi cũng là sự giải thoát. Hình ảnh Baek Dong Soo gào tên Yeo Un, ôm xác Yeo Un giữa cánh đồng quả thực rất đau. 

[Warrior Baek Dong Soo] Yeo Un

Cậu là nhân vật phản diện, nhưng kỳ lạ thay, lại đẹp đến thế và đau đến thế. 

Un chết rồi, một phần trong tôi cũng mất. Tôi đã phải cố gắng để định nghĩa sự mất mát ấy là gì.

Là niềm tin. 

Trong mấy bài học đạo đức, người ta vẫn được dạy rằng, ai cũng có sai lầm, quan trọng là biết nhận ra và sửa chữa. Un cũng vậy, dẫu có bước trên con đường sát thủ, vẫn không ngừng hối tiếc về vận mệnh bản thân. Un cố gắng quay trở lại, dù phải đánh đổi bằng tất cả. 

"Ta sẽ vứt bỏ tất cả, Dong Soo à." 

“Cảm ơn, vì Yeo Un của ta đã trở lại rồi!” 

[Warrior Baek Dong Soo] Yeo Un

Nhưng kết quả thì sao? Sai vẫn là sai, và đã sai thì phải trả giá. Un chết – không phải vì Un đáng chết, mà vì đạo diễn bắt muốn thế, để chuyển tải một thứ tư tưởng khiên cưỡng nào đó mà ngay cả người xem cũng chẳng buồn nhìn ra. Nó khiến tôi nhớ đến một cái chết khác – cô gái của “49 days”. Kì lạ thật, các ngài đạo diễn, các ngài gieo cho người ta thứ hy vọng đẹp đẽ, để người ta khổ sở đuổi theo, tạo ra lắm nút thắt, không gỡ ra được, thế là cắt phựt một cái cho xong? 

Các ngài, chung quy lại, đang cố tình quay lưng lại với các bài học đạo đức cơ bản, hay cho thấy sự bế tắc của bản thân mình? 

"... Nếu phải chết trong tay một người nào đó, ta thà chết trong tay ngươi... 

Đừng vì một kẻ như ta mà đau khổ cả đời... 

Cám ơn ngươi, Dong Soo..." 

Un chết, chỉ vì Un đã từng sai? Un chết, vì nhân vật phản diện thì phải chết? Còn mấy kẻ chính diện thì sao? Cả ngày tự hào hai chữ "chính nghĩa", dù "chính nghĩa" ấy yếu kém, thất bại, dù "chính nghĩa" ấy chẳng đổi lại khả năng bảo vệ bản thân (chứ đừng nói đến quốc gia, dân tộc). Nói thẳng ra, không có Un, các người đã sớm chôn thân cùng cái "chính nghĩa" ấu trĩ của mình rồi dưới ba tấc đất rồi. 

Thế mà sau tất cả, những kẻ đó quay lưng và phủ nhận chính ân nhân của mình. 

"Chính nghĩa" thay! 

Un chết, họ hài lòng. Cho Rip đấy - người bạn thuở nhỏ và nhờ Un mà giữ được cái mạng. 

Un chết, họ thoải mái như không. Sa Mo đấy - người nuôi dưỡng Un và dạy dỗ Un suốt bao năm. 

Ngay cả những kẻ ấy còn chẳng tiếc cho Un, thì đừng hi vọng còn ai trên đời nhớ đến cậu, nhớ đến những hi sinh của cậu nữa. 

[Warrior Baek Dong Soo] Yeo Un

À, vẫn còn có đấy. 

Dưới lưỡi kiếm của kẻ ấy. 

Trong vòng tay của kẻ ấy. 

Un đã chết. 

"Un-nee tiểu tử đó, chỉ có trong rượu mà thôi...Vốn chỉ định uống một ly thôi, nhưng lại muốn thấy hắn, nên mới uống tiếp..." 

Thú thật, trong suốt cả bộ phim, tôi chỉ thừa nhận khoảnh khắc này của Baek Dong Soo. 

Là anh hùng thật sự. 

Un chết đi, niềm tin trong tôi cũng mất. Đã lâu rồi tôi không còn xem thêm bộ phim Hàn nào nữa. 

2 comments

12/18/2012 11:21 AM Reply

Ta cũng thương Un lắm nàng ơi, đoạn cuối ta xem mà khóc mãi không thôi :(

12/18/2012 11:37 AM Reply

Gần đây xã hội đảo điên, không còn tên công nào không đáng chém :-j

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục