Chương 05 – Giang Nam
Tửu
Tác giả: Thu Đại Ảnh
Biên tập: Tích Vũ
Giang nam tửu, hà xử vị thiên nùng. Túy ngọa xuân phong thâm hạng lý, hiểu
tầm hương bái tiểu kiều đông. Trúc Diệp mãn kim chung.
Đàn bản túy, nhân diện phấn sinh hồng.
Thanh hạnh hoàng mai chu các thượng, thì ngư khổ duẩn ngọc bàn trung. Mính đính
nhâm sầu công.
- Vương Kỳ - <<Vọng
Giang Nam>>
Xóm nước Giang Nam, lầu cao mành rủ,
nước Ngô có Xuân Trúc Diệp [Rượu Trúc Diệp
Thanh], có mỹ nhân ca, hương thơm giăng mắc không gian. Cổ tay nữ tử như
sương tuyết, thon gầy chạm ly, cứ thế say lòng người.
"Trúc Hiên tiểu trúc, vài đôi
tri kỷ, ngẩng đầu nhìn mây trôi, nâng chén cạn cầu vồng, cũng không uổng một
phen phong lưu thi sĩ." Đẩy luân y đưa Vô Tình đi tới trấn khẩu, hắn thấy
giữa chốn phồn hoa náo nhiệt xuất hiện một gian tiểu hiên thanh nhã, hai bên
bóng trúc theo gió đong đưa, quả là khác biệt. “Thật kỳ quái, giữa bến đò người
đến người đi, sao chỉ có một nhà làm rượu lẻ loi thế này?”
"Khụ, nói đến rượu, nơi khác thế
nào không nói, chứ rượu chỗ này chính là thượng phẩm. Chỉ là..." Lão ông vuốt
chòm râu dài hoa râm, vẻ mặt ai thán, "Ôi, chủ quán ấy là một cô nương trẻ
tuổi, mà tính cách lại cổ quái vô cùng, nếu nhìn qua thấy người ta không vừa mắt,
đừng nói là bán rượu, ngay cả đi vào nửa bước cũng đừng mong.” Lão nói vừa nhìn
quanh bốn phía, rồi hạ thấp giọng thì thầm, "Bị tiểu nữ tử chanh chua ấy
đánh đuổi ra, không hôn mê thì cũng mất hết thần trí đấy.”
"Ồ! Kỳ quái vậy sao?” Phương Tiểu
Hầu gia đong đưa phiến quạt, tự tiếu phi tiếu quay đầu nhìn, rồi lại bất ngờ
“A” một tiếng, gấp lại chiếc quạt, "Nói vậy Đại Bộ Đầu có nguyện ý đi xem
một chút không?"
"Nghe ra cũng không phải nhân vật
bình thường, cứ đi xem cũng tốt." Vô Tình liễm mi trầm ngâm chốc lát, gật
đầu đồng ý. Mặc dù y không thích uống rượu, rượu chỉ làm người thêm thanh tỉnh,
nhưng nói đến rượu thì vẫn là cao thủ. Rượu ở tiểu lâu chỉ tặng người tri kỷ,
cho nên có kẻ phải giở hết thủ đoạn, khổ tâm vô cùng, cũng chỉ được có vài
chén.
"Đi thật sao? Không tin lời ta
nói.” Trơ mắt nhìn hai người đi xa, lão nhân mặt mày thuần chất nhìn theo thở
dài nửa tiếng, chắp tay rời đi.
Leo lên từng bậc, hai người có chút
cảm giác rung động, gió luồn qua lan can nghe như tiếng ca trong trẻo, khiến
người không khỏi tò mò, bố trí thanh nhã như vậy, rốt cuộc cần bao nhiêu tâm tư
lãng mạn. Đi đến bậc cuối cùng, hai tấm cửa trúc hiện ra.
"Thật là một chủ nhân đầy ngạo
khí, có khách tới mà một bóng người cũng không thấy đâu.” Phương Ứng Khán cầm
chuôi quạt, đập mấy tiếng vào cánh cửa, âm thanh hơi cao, nhưng thật ra có ba
phần cố ý.
"Khách nhân cũng không đúng rồi,
uy thế lớn vậy, tiểu điếm sơn dã này của ta chỉ nghênh đón được tri tửu đồng đạo!
Muốn có người hầu hạ, không bằng ra ngoài đường, ném ít vàng bạc là có đầy người
vây quanh mà." Âm thanh từ tốn vọng ra từ bên trong, mang theo vài phần lười
biếng, vài phần tức giận, lại vài châm chọc, sắc bén đến nỗi cả Phương Ứng Khán
cũng phải ngẩn ra. Từ xa một bóng thanh y đi đến, sạch sẽ gọn gàng, nhìn kỹ thì
là một cô nương thanh lệ, mà ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng.
"Bằng hữu tại hạ có phần thất lễ,
mong cô nương thứ lỗi." Nhìn thấy nữ tử này, Vô Tình tự hiểu nàng chính là
chủ quán cổ quái mà ông lão lúc nãy nói. Xem điệu bộ này, nhìn qua đã biết mười
phần ngạo mạn, lại sợ Phương Ứng Khán cùng nàng đối chọi, liền chắp tay, mở miệng
hoà hoãn trước, "Nghe nói rượu ủ nơi này là mỹ tửu, tại hạ mới liều lĩnh đến
đây, không biết quy củ, thất lễ rồi."
"Cũng được, các ngươi có vẻ
cũng hiểu rượu?" Lúc này sắc mặt nàng mới có phần nhẹ đi, ánh mắt như có
như không xẹt qua Vô Tình, nhìn thẳng Phương Ứng Khán, không thay đổi vẻ khiêu
khích ban đầu.
"Hiểu thì không dám nói, nhưng
cũng biết trong đó là hương vị gì.” Vô Tình cười nhẹ, hai tay để ngay ngắn trên
đầu gối, cũng xem như thay cả hai đáp lại.
Nữ tử như nhớ ra cái gì, khóe môi
cong lên, đưa tay nhẹ mời, "Vậy thì, nhị vị công tử, thỉnh."
Chén ngọc trong suốt quang nhuận, ánh
lên thứ chất lỏng trong veo như hổ phách. Trước mặt hai người là hai chén rượu,
hương thơm nồng đậm, vừa đưa đến miệng đã cam tâm tình nguyện mà say.
"Nữ Nhi Hồng?" Phương Ứng
Khán liếc mắt, thuận miệng nói ra, cùng Vô Tình nhấp một hơi uống hết, nữ tử ở
một bên mỉm cười hài lòng.
"Ít nhất cũng mười tám năm rồi?"
Vô Tình buông chén, trầm tư chốc lát, mặc dù hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
"Quả thật không sai." Nữ tử
dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía hai người, tiện tay đem chén ngọc đặt sang
một bên, xoay người mang tới hai chén khác. Chén trúc xanh điểm chút hoa văn hư
ảo, chất lỏng trong chén tinh khiết màu ngọc bích, phảng phát mùi hương tươi
mát mà lãnh đạm.
"Khá lắm, Trúc Diệp
Thanh." Phương Ứng Khán cách chén, từ đáy lòng than thở
"Xác thực, màu lục nhạt, mùi
thơm ngát, mềm mại sảng khoái, chỉ có lá trúc mùa xuân mới tẩm ra được thượng
phẩm như vậy." Vô Tình nói xong môi mang ý cười, lại đưa chén thưởng thức
hương thơm, gật đầu bội phục.
"Tốt! Hai vị quả nhiên không phải
tục nhân." Nữ tử đứng dậy, thích thú vô cùng.
"Không dám nhận, cô nương ủ rượu
được đến mức này, chúng ta đâu dám nhận lời khen." Vô Tình nhàn nhạt hữu lễ
mà đáp lại một câu.
"Chỉ là, hai loại rượu này trên
thế gian tuy là cực phẩm, đối với ta..." Nàng cười ngạo nghễ, "Còn có
một thứ nữa, trên đời này không gì sánh nổi.”
"Tên là, Tẩy Trần Duyên."
Nàng rót ra một chén rượu đầy, thứ xưa
nay đối với nàng là bảo bối trân quý nhất, miệng thì thào, “Rượu này, ta không
dễ dàng đem cho người khác uống…”
Những gì trước mắt, vô pháp hình
dung. Ánh sáng thanh tịnh thoát trần, hương thơm ngọt ngào lưu luyến, giăng mắc
khắp không gian, phảng phất, dĩ vãng, thế tục khó phân, giật mình, bừng tỉnh,
tan thành sương khói.
Vì vậy mộng trần một chén, cách bên
kia bàn, Vô Tình nhợt nhạt nhấc tay uống cạn.
Nến đỏ nhảy múa, nguyên lai, đã vào
đêm.
"Ai... Thứ ngươi muốn..."
Thở phào nhẹ nhõm, nữ tử buông lỏng sắc mặt, xoay người cười nói với vị Phương
Tiểu Hầu gia đang đứng đối diện.
"Phải nói lời cảm ơn Tiểu Ảnh rồi.”
Mở quạt cười dài, Phương Ứng Khán bạch y thanh tĩnh, ánh mắt cực ôn nhu, từng
bước chậm rãi tiến đến bên người nữ tử.
"Vị kia nhà ngươi thật là cảnh
giác... Chỉ là, hừ, ta không hạ dược, Tẩy Trần Duyên của ta, vốn dĩ là thứ say
lòng người.” Nàng vẫn như cũ không quên tự đắc, lại thêm vào một câu, "Ai
nha, bất quá ta cũng muốn biết, ngươi đường đường Tiểu Hầu gia, tại sao lại chịu
hướng về một người rồi?"
"Y, quả thực vô cùng đặc biệt.”
"Đúng vậy... Trong lòng ta, y
vĩnh viễn là người đặc biệt." Đầu ngón tay chạm nhẹ an ủi làn mi người nọ,
Phương Ứng Khán cười đến càng trầm tĩnh. Không cho là đúng mà nhún nhún vai, nữ
tự được gọi là "Tiểu Ảnh" kia chỉ cười, thong thả rời đi.
Ôm vào trong lòng ngực, nhìn rõ dung
nhan thanh hòa của người trong khuỷu tay mình, Phương Ứng Khán chậm rãi mỉm cười.
Nói cho cùng, cứ để mai dậy rồi tính
tiếp.
Tại mi tâm người nọ, khinh nhu đáp
xuống một nụ hôn.
Ánh nến nhập nhòe, ngoài cửa sổ, đêm
thật dày.
------------------
"Nói cho cùng, cứ để mai dậy rồi
tính tiếp" =)) Anh thật là vô sỉ anh ơi.
Công tử "càng uống càng thanh tỉnh"
mà mới nhấp một ngụm rượu đã ngất không biết trời cao đất dày gì nữa rồi. Mất mặt
quá công tử ơi.
Tiểu Ảnh cô nương hay là lập thương
đoàn bán Tẩy Trần Duyên đi, loanh quanh một hồi trong thế giới Đam mỹ là đảm bảo
giàu hơn tỉ phú dầu mỏ đấy =))
1 comments:
đọc đi đọc lại vẫn phải công nhận: Khán ca, anh được lắm, tiểu muội cam bái hạ phong.
Vô Tình đại ca, muội không muốn đâu cơ mà đã thấy rồi đành cháp nhận thôi, huynh cũng chấp nhận đi.*cười*
Post a Comment