Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Thể loại: Lịch sử đồng nhân, cung đình
tranh đấu, thiên chi kiêu tử, giang sơn thiên hạ, loạn thế tranh hùng, cường
công cường thụ, ngược tâm.
Nhân vật: Lý Tòng Gia (thụ), Triệu
Khuông Dận (công), Triệu Quang Nghĩa, Hàn Hy Tái, Hồng Tụ, Lưu Châu.
Tình trạng bản gốc: 110 chương chính
văn + 4 phiên ngoại, Hoàn
MV hình tượng nhân vật:
MV hình tượng nhân vật:
[VĂN ÁN]
Lý Tòng Gia 1 hồi thịnh thế, cho rằng có thể tận hưởng thiên hạ thái bình, không phải y không hiểu, mà là hiểu quá rõ, cho nên muốn dùng giang sơn cược tình. Đối mặt với áp bách của huynh trưởng, có thể thật sự "vạn khoảnh ba trung đắc tự do" (giữa dòng khói sóng thật tự do)?
Phượng Hoàng thai thượng phượng hoàng du, một người bội ước, một người khổ sở chờ, từ nay về sau người Nam kẻ Bắc, vạn dặm bi thương.
Triệu Khuông Dận dọc ngang nam bắc, giữa mưu mô toan tính, lợi dụng tranh đoạt, ngẫu nhiên nhìn thấy một bích y nhân, loạn không phải là nhân thế, mà là nhân tâm. Từ đó về sau vĩnh viễn lưu luyến, dạ vũ nhuộm thành Thiên Thủy Bích..
Phượng Hoàng thai thượng phượng hoàng du, một người bội ước, một người khổ sở chờ, từ nay về sau người Nam kẻ Bắc, vạn dặm bi thương.
Triệu Khuông Dận dọc ngang nam bắc, giữa mưu mô toan tính, lợi dụng tranh đoạt, ngẫu nhiên nhìn thấy một bích y nhân, loạn không phải là nhân thế, mà là nhân tâm. Từ đó về sau vĩnh viễn lưu luyến, dạ vũ nhuộm thành Thiên Thủy Bích..
Bởi vì quá yêu, cho nên nguyện ẩn nhẫn để được đứng bên người đó. Bởi vì quá yêu, cho nên điên cuồng hủy đi khí khái của người kia, để xem y còn có cách nào kinh hoa tuyệt diễm. Cho đến khi thành Kim Lăng bị phá, còn lại chỉ là 1 gốc hồng mai như máu.
Một thân Giang Nam mưa bụi, dung hoa tạ hậu, chung quy một hồi, sơn hà vĩnh tịch.
[REVIEW 1]
Lý
Tòng Gia vì Triệu Khuông Dận mà khuynh tẫn tâm lực một đời, mà Triệu Khuông Dận
thì sao? Chẳng phải cũng đổi cả thiên hạ để yêu y? Chỉ tiếc là, hai người
sinh không hợp thời! Vẫn nói, loạn thế tạo anh hùng, Triệu Khuông Dận tạo nên
thiên hạ, nhưng lại không tạo được tâm mình, một đêm thất tịch, tuyết lạc thành
thương!
Lần
đầu sơ kiến, Lý Tòng Gia cứu lấy mạng hắn, biết rõ hắn là sát thủ do hoàng
huynh phái đến lấy mạng mình, nhưng lại vẫn cố chấp tin tưởng hắn, đánh cược một
chữ tâm, cuối cùng, vô tình đổi lấy ái mộ của Triệu Khuông Dận, thời gian dài gắn
bó, cảm tình, từ lúc nào đã sinh sôi!
Lần
sau tái kiến, hai người đã cách nhau cả một thiên hạ, Lý Tòng Gia vẫn bướng bỉnh
tin vào nhân tâm, đổi lấy Triệu Khuông Dận liều chết tương hộ, cảm tình thành
chân ái, chỉ tiếc, tay áo đã đỏ tươi!
"Thiên hạ và ngươi, ta đều muốn!” Nam tử cao ngạo mà quyết
tuyệt, khiến cho tâm Lý Tòng Gia không khỏi sững sờ, “Nếu ngươi còn dám bội ước,
ta sẽ hỏa thiêu cả Kim Lăng Thành!” Vì Lý Tòng Gia, hắn chung quy vẫn không
đành lòng, hỏa thiêu không phải Kim Lăng Thành, mà chính là tâm hắn.
“Không muốn ngươi đi...” Nửa
câu sau của Lý Tòng Gia hắn đã không còn nghe được nữa. Y đích thực rất đáng thương. Y
chỉ muốn an nhàn mà sống, y không muốn thủ túc tương tàn, không muốn Hoằng Ký
ca ca chết, không muốn làm Thái tử, không muốn phụ Nga Hoàng, chỉ là, mọi chuyện
chung quy vẫn cứ xảy ra.
Một
tiễn phá không, bao gồm toàn bộ ái hận sâu trong đáy lòng, mặc dù Triệu Khuông
Dận không nghe được thanh âm của Lý Tòng Gia, nhưng vẫn hiểu được tâm ý y như
trước, chặt đứt một vòng tay cũng không chặt được đồng tâm vĩnh kết, cho dù bỏ
đi bức họa thì làm sao, bóng hình ấy đã vào mắt vào
tâm, không xua đi được nữa.
Triệu Khuông Dận trước khi binh biến còn có một chút tùy tâm, nhưng sau khi thống nhất thiên hạ, lòng lại trở nên cố kỵ. Hắn không còn là Triệu Khuông Dận tùy hứng, hắn cúi đầu hay ngẩng đầu đều ảnh hưởng đến trăm vạn sinh linh! Hắn không thể như Lý Tòng Gia như sương như khói, hắn là đế vương tâm lạnh mắt trơ! Ái hận của họ, không được thế tục hiểu thấu, càng không được thế tục sở dung.
Cuối
cùng, đại điện phong tuyết đã triệt để hủy đi tâm Lý Tòng Gia, y đã biết làm
sao phải hận, nhưng lại phát hiện bản thân không còn khí lực để hận. Giang Nam
mưa bụi, kết phát đồng tâm, mất đi rồi, tâm chỉ còn lạnh lẽo. Trước nay vẫn là
ngươi nóng cháy, mà bây giờ rốt cuộc đến phiên ta, ta lưu không được hơi ấm của
ngươi. Triệu Khuông Dận, ngươi bảo Lý Tòng Gia làm sao chịu nổi. Lạc Dương tuyết
lạc, nhất mộng thiên niên!
Sơn Hà Vĩnh Tịch, chỉ là một đoạn cố sự Nam Đường, mang theo hương tử đàn nhè nhẹ. Lý Tòng Gia, Lý Tòng Gia, huynh vốn có thể nhẹ như hương tử đàn ấy, không ràng buộc, không gánh nặng, không oán hận, cứ thế tan biến vào vạn dặm giang sơn.
[REVIEW 2]
Sơn Hà Vĩnh Tịch, chỉ là một đoạn cố sự Nam Đường, mang theo hương tử đàn nhè nhẹ. Lý Tòng Gia, Lý Tòng Gia, huynh vốn có thể nhẹ như hương tử đàn ấy, không ràng buộc, không gánh nặng, không oán hận, cứ thế tan biến vào vạn dặm giang sơn.
Nhưng những thứ tốt đẹp luôn ngắn ngủi, pháo hoa luôn chóng
tàn. Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.
Ba ngàn dặm sơn hà cẩm tú, chớp mắt đã hóa tro tàn. Ái tình
bền vững nhất cũng không chống chọi được chiến tranh, ai cũng không thể tự đặt
mình ra ngoài trần thế.
Chắn ngang giữa hai người, chính là hận nước thù nhà.
Đã từng có một đoạn ký ức chôn sâu, đến khi gặp lại, cả hai
liền minh bạch: Cảm tình, càng nén lại càng đau.
Cảnh còn người mất, tồn tại giữa hai người, chỉ là bầu không
khí thanh lãnh đến ngột ngạt.
Lý Tòng Gia, Lý Tòng Gia, vì sao cảm tình của huynh lúc nào
cũng nhàn nhạt, khiến cho Triệu Khuông Dận không cách nào nhìn ra? Nam tử cao
quý ưu nhã, lòng dạ thuần khiết chấp nhất, đối mặt với thế gian hỗn loạn, vẫn cứ
thong thả tiếp nhận không tỏ ý bất bình. Cuộc sống cứ vậy biến ảo, mà huynh, vẫn
chỉ như mây nước thoảng qua.
Tựa hồ vĩnh viễn đứng dưới trời thu, đứng giữa sương chiều,
ánh tà dương lưu lại một tia cuối cùng trên thân ảnh đơn bạc, lặng lẽ tan vào
không gian.
Cảm tình chảy qua tâm tịch mịch, mở ra hương thơm khắp trời.
Cuối cùng, thân ảnh kia đã không còn thấy nữa.
Gặp nhau quá ngắn, ký ức quá dài, còn lại chỉ là tiếc nuối
cùng thương cảm.
Thứ duy nhất lưu lại, chỉ là một cái tên đã lạc vào truyền kỳ,
Lý Tòng Gia.
6 comments
Gì mà quằn quại thế nàng...
Dung la chu nha thich nguoc
)
Thâu, làm cái nào cứu vớt trái tim em đi!!!!! T____________T
Chủ nhà mà ko thích ngược thì làm gì có Thục Thiên, Khai Đường, Nhàn Mộng...
) Ngược là lẽ sống tinh tế đó nàng ~
Sơn Hà Vĩnh Tịch, lịch sử đồng nhân giữa Lý Tòng Gia (vua cuối nhà Đường) và Triệu Khuông Dận (khai quốc nhà Tống). Nghe là biết 2 vị kiểu gì cũng là kẻ thù lật đổ giang sơn của nhau, và chuyện tình của họ diễn ra vào thời loạn thế, phân tranh thiên hạ.
Lý Tòng Gia là lục hoàng tử, tính tình đạm bạc, ko ham quyền vị, thích làm thơ vẽ tranh, chu du tứ hải, nhưng lại bị cuốn vào vòng tranh đấu cung đình. Vì ngôi vị Thái tử, y và huynh trưởng Lý Hoằng Ký trở nên xa cách, nghi kỵ lẫn nhau.
Triệu Khuông Dận là sát thủ do Lý Hoằng Ký phải đến để giết Lý Tòng Gia. Lý Tòng Gia biết hắn là ai, nhưng cứ để cho hắn ở bên người, ko phải y ngây ngô không hiểu thế gian hiểm ác, mà là ko muốn hiểu, muốn đánh cược nhân tình, cuối cùng thắng được tâm Triệu Khuông Dận.
Đoạn mà ta nói chỉ là 1/3 truyện, trước khi Triệu Khuông Dận dấy binh, 1/3 tiếp theo là thời gian binh biến, và 1/3 còn lại là sau khi hắn lên ngôi.
Truyện này dài hơn Thục Thiên. Cái ngược của truyện cũng rất khác. Thục Thiên ngược theo tình tiết, có biến cố xảy ra thì mới dẫn đến ngược, còn truyện này ngược theo bối cảnh, chính là loạn thế, là sự u ám của lịch sử, một màu xám nhàn nhạt phủ quanh toàn bộ nhân vật, bế tắc ko có lối ra.
Ta đợi truyện này của nàng . " nhé ,nhé, nhé " .
Post a Comment