Cảnh Thiên đem bề mặt Đồng Thanh Kính hướng vào bên trong mà người kia vẫn không hề để ý, Thục Sơn đệ tử lẽ nào không biết cái gương này ngoài tróc yêu còn có thể soi vật sao?
Tác giả:
Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch:
Tích Vũ
Chương 02
– Túy nguyệt mê hoa
Về tới tiệm Vĩnh Yên,
uống xong mấy ngụm trà, Cảnh Thiên mới ngẫm lại hành vi vừa rồi, quả có điểm hổ
thẹn.
Đối phương đang ở
trong đình viện cởi áo ngoài, lau đi tạp vật ô uế mà mình vừa lưu lại.
Ánh trăng như luyện, người
kia tay áo trắng thuần, thân hình thanh tuấn, bộ dạng tiên phong đạo cốt không
gì sánh được, trên tóc cài một cây trâm, bụi trần cũng không làm rối được một sợi
tóc.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt,
gương mặt trắng nõn nổi bật như hạo ngọc, dung nhan như hoa, khắp người toát ra
ý vị thanh lệ thoát tục.
Không có nửa điểm tỳ vết,
ngay cả hai hàng lông mày cũng đậm nhạt vừa phải, dài ngắn hợp độ.
Sao hắn có thể đem một
vị nam tử phiêu nhiên trong trẻo, tuấn dật xuất trần như vậy nghĩ thành một ông
thầy tướng số nhỉ? Thật là xấu mặt mà.
Cảnh Thiên mở miệng ấp
úng, “A… Vị huynh đệ này…”
“Ta là Từ Trường Khanh.”
Từ Trường Khanh đang lau đạo bào hơi giương mắt, chưa nhìn tới Cảnh Thiên lại
nghĩ tới chuyện mất mặt ban ngày, ánh mắt của thiếu niên kia quả thật muốn đốt
cháy người ta.
“Tốt, cái gì cũng tốt,
ngươi phải biết rằng, khi ta chưa tỉnh rượu thì chuẩn mực đạo đức gì đó cũng đều
chưa tỉnh, cho nên đối với bất cứ hành vi thất lễ nào cũng không chịu trách nhiệm
nha!”
Từ Trường Khanh thấy hắn
vô lại như vậy cũng chỉ biết trừng mắt cho qua, nhưng Cảnh Thiên vừa chạm tới
ánh mắt này, liền cảm thấy một làn thu thủy tẩy sạch con ngươi của hắn, tâm
cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Ta là Cảnh Thiên, Cảnh
trong Cảnh Thiên, Thiên trong Cảnh Thiên! Làm thuê ở tiệm Vĩnh Yên.”
“Từ Trường Khanh, Thục
Sơn đại đệ tử.” Y đơn giản đưa tay lên ra hiệu đáp lễ.
Cảnh Thiên không biết
đáp lễ thế nào, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, rốt cuộc hạ xuống, “Hay là ngươi
đưa y phục bẩn cho ta đi, ta giặt giúp ngươi.”
“Không cần đâu, Trường
Khanh có thể tự tẩy rửa.”
“Vậy ngươi cởi, không
phải… Như vậy không tiện nhỉ.” Cảnh Thiên cười tà mị.
Thục Sơn đại đệ tử Từ
Trường Khanh một lần nữa nghiêm túc cân nhắc lợi hại, “Vậy phiền Cảnh huynh đệ rồi.”
“Đâu có, không cần
khách khí!”
Cảnh Thiên không nói
hai lời, thuận thế lôi kéo Từ Trường Khanh về phòng mình, trở tay khép cửa rồi
tuyên bố, “Cởi đi!”
Sau đó hăng hái nhìn Từ
đạo trưởng.
Nhưng đối phương không
có động tĩnh gì.
“Làm sao vậy? Muốn ta
giúp ngươi?” Lời chưa dứt, tay đã đặt lên vạt áo người kia.
Từ Trường Khanh nghiêng
người né tránh, “Không cần! Ta tự cởi được rồi!” Y vội vàng đẩy đối phương ra.
Nhưng khi mới lần tới
ngực áo, Từ Trường Khanh lại dừng tay. Y hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử, “Cảnh huynh
đệ, huynh nhìn Trường Khanh như vậy, Trường Khanh thực sự rất ngại.”
“A a, ta nhìn đi chỗ
khác!” Hắn rất không cam lòng quay đi. Hừ, muốn nhìn ngọc thể tiêu hồn từ đầu đến
chân đều trắng của tiểu đạo sĩ này, mà người ta không cho, mình cũng đâu thể ngoan
cố ép buộc.
Từ Trường Khanh thấy Cảnh
Thiên quay người đi chỗ khác mới yên tâm cởi y phục, đầu tiên là gỡ Kiến Ngôn
Kiếm trên vai, đặt ở đầu giường, nhưng lại không biết để Đồng Thanh Kính ở chỗ
nào cho tốt, gian phòng của tiểu tử Cảnh Thiên này vô cùng bừa bộn, không có bất
cứ chỗ nào để được đồ cả. Nhìn quanh một lượt, ánh mắt y rốt cuộc dừng lại trên
người kẻ đang đưa lưng về phía mình.
“Cảnh huynh đệ, cầm
giúp ta thứ này.” Từ Trường Khanh đưa Đồng Thanh Kính cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhận lấy,
nhìn một lượt, Đồng Thanh Kính? Hắn hướng ánh mắt về phía trước, cười giảo hoạt.
Từ Trường Khanh, ngươi
cố ý câu dẫn lão tử nha!
Cảnh Thiên đem bề mặt Đồng
Thanh Kính hướng vào bên trong mà người kia vẫn không hề để ý, Thục Sơn đệ tử lẽ
nào không biết cái gương này ngoài tróc yêu còn có thể soi vật sao?
Kết quả là, Cảnh Thiên
thong thả nhìn đối phương đạm nhiên cởi thắt lưng, trút dây buộc, cởi đạo bào.
Mọi thứ đều hiện rõ ràng trước mắt.
Ngọc thể hương cơ,
kiên nhược tước thành. [Ngọc thể nhẵn mịn,
bờ vai như gọt]
Yêu nhược ước tố, u vận
nạo nhân. [Thắt lưng rắn chắc, đường nét
tuyệt mỹ]
Mỹ đạo trưởng này sợ
là đã hấp thu toàn bộ tinh hoa của Thục Sơn lưu vân, tấc tấc da thịt đều trắng,
đều mịn, eo thon tinh tế, ngay cả hai điểm trước ngực cũng tròn trịa hơn người
thường.
Như là vô tâm lạc phàm
trần mà vướng phải tơ duyên giăng mắc, không cốc u lan, một mạt bóng lưng cũng
đủ để cho Cảnh Thiên thất hồn lạc phách.
Nếu Từ Trường Khanh xoay
người vào lúc này, nhìn thấy Cảnh Thiên đứng cách ba thước bộ dáng thèm thuồng
mê đắm, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
“Xong chưa vậy?” Cảnh
Thiên không quên giả vờ sốt ruột giục một câu. Thật ra hắn có nhìn thêm thì
cũng chẳng ai biết gì, nhưng bản thân cũng nên biết thế nào là đủ.
“Cảnh huynh đệ, sắp
xong rồi, đừng quay lại.” Trường Khanh đạo trưởng ngốc nghếch hoàn toàn chẳng
biết vừa rồi đã cho Cảnh Thiên ăn no một nồi đậu hũ.
Cảnh Thiên nhếch miệng
cười trộm, Đồng Thanh Kính của Thục Sơn quả nhiên được đúc luyện đến hoàn mỹ, độ
nét cao như vậy, cho hắn thưởng thức no mắt một màn cảnh xuân.
Thời gian Từ Trường
Khanh cởi xong toàn bộ y phục ước chừng hết một nén nhang, khi y đồng ý cho Cảnh
Thiên xoay người thì cả người đã vùi vào ổ chăn, chỉ lộ ra nửa bở vai, khuôn mặt
nhỏ nhắn như ngọc trác hé ra vẫn còn đỏ ửng.
“Đưa Đồng Thanh Kính
cho ta !”
“A…” Cảnh Thiên bị
thái độ thẹn thùng của y làm cho giật mình, vội vàng hà hơi vào mặt Đồng Thanh
Kính, lại dùng tay lau lau vài cái, rất sợ đối phương nhìn ra mánh khóe của
mình, “Lau lau lau, ta lau sạch giúp ngươi rồi nha, ngay cả một dấu tay cũng
không có nha.”
“Cảnh huynh đệ thật có
lòng.”
“Khách khí khách khí.”
Hắn được khen xác thực có điểm xấu hổ.
“Cảnh huynh đệ, rượu của
ngươi vẫn chưa hết đâu, nổi hết lên mặt rồi.”
“A, a, đúng vậy!” Hắn
gãi đầu, đây không phải rượu, hắn biết rõ mặt đỏ lên là do cái gì, ngày hôm nay
rốt cuộc minh bạch thế nào là “tố dung thắng duyên hoa, tú lệ tự thiên thành” rồi.
[Gương mặt đẹp hơn hoa, vẻ đẹp tự nhiên
tú lệ]
“Cảnh huynh đệ, quần
áo và vật dụng của Trường Khanh phải phiền huynh rồi.”
“Không phiền, không
phiền, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Lời còn chưa dứt hắn đã vội rời khỏi
phòng, lại cẩn thận đóng kín cửa lại, sợ xuân quang tiết ra ngoài, tiện nghi
cho kẻ khác.
Hắn cầm đạo bào của Từ
Trường Khanh trong tay, liếm láp một chút vị rượu còn lại trên môi, hương mộc
lan còn quanh quẩn, u vận nạo nhân.
-----------------------------
Ai có ý kiến thì ý kiến đi nha, ta không ý kiến à nha. Ta chỉ hay phát biểu cảm tưởng với những màn ngược thôi nha, còn ngọt hường sến súa thế này ta chịu à nha =))))~
10 comments
Cảnh Thiên nham nhở quá đi :))
Aigu, em cũng muốn được ăn đậu hũ :))~
hay daz lão đại lời quá rồi dc ăn cả một nồi đậu hủ ~đọc cái chương này mà mòm không thể nào khép được...^^
Phải công nhận là tính giải trí rất cao. Ta cứ ngồi tủm tỉm suốt hihi
Vừa đọc vừa cười tủm tỉm suốt :"> ~~~ Cảnh Thiên lần này tiện nghi quá rồi a~~~ =)) Ăn no cả bụng ~~~
Chỉ biết cười ~ Trường Khanh đạo sĩ ngốc nghếch thiệt. Nhưng đúng loại ta thích. Cảnh Thiên trong này đúng là ranh ma. Mong tỉ dịch xong bộ này sớm :)
trước nay các anh công mình thích (Thích bánh bào với Phương Ứng Khán) đều dính chắc danh hiệu đệ nhất mặt dày rồi
bây giờ bán Thiên ko những mặt dày còn ẵm luôn đệ nhất vô lại nữa
ầy, cái gương nét như màn hình máy quay hd hại chủ nó mất nguyên nồi đậu phụ vào miệng sói
Cười đến méo miệng rồi, ai đền tiền thuốc cho ta đây?
Lăn vào nhà Vũ sau khi lấy lại tinh thần đọc tiếpThiều Hoa. Khặc khặc,... cười chết ta (nhỏ thôi......đêm khuya) khá khen cho Trường Khanh là ngốc nghếc hay cố tình câu dẫn đây |o|
*giơ tay giơ chân* em là ngừơi ms bị lạc vô đây :))) cho em hỏi khanh nhi có trút bỏ mảnh quần ko hay vẫn còn mặc :)))
Post a Comment