“Châm?” Hạ độc thường dùng châm, Từ Trường Khanh cẩn thận ngửi đầu ngón tay hắn, “Trên châm quả nhiên có kịch độc, xem mạch tượng của Cảnh huynh đệ, thì độc dược đã tới tim rồi!”
Tác giả:
Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch:
Tích Vũ
“Tất Bình, ngươi xem
lão đại làm sao vậy?” Hà Tất Bình đang cầm bàn tính đi qua hậu viện thì bị Mậu
Mậu lôi lại một góc, ngồi xổm ở chân tường bàn tán.
Tất Bình quan sát Cảnh
Thiên, “Xác thực có điểm cổ quái!”
“Kẻ luôn than phiền phức,
một năm chỉ giặt y phục một lần, không hiểu sao có thể giặt y phục cho người
khác, đã thế còn vừa giặt vừa cười?!”
“Không phải tài thì là
sắc! Hoặc là thắng lớn ở sòng bạc, hoặc là cô nương nhà ai mù mắt coi trọng
huynh ấy!”
“Không phải thắng bạc
đâu, hôm nay lão đại đâu có mời ta ăn mông gà!”
“Đừng phán bừa, ta xem
huynh ấy nhỏ dãi ba thước, không sai đâu!”
Mậu Mậu nghe thế nhảy
bật lên, chạy đến chỗ Cảnh Thiên, “Lão đại, lão đại để ý cô nương nhà ai phải
không?”
“Cô nương?” Cảnh Thiên
bị hai chữ này làm cho giật mình tỉnh lại.
Phải, Cảnh Thiên ta thế
nào lại bị hấp dẫn bởi một nam nhân? Chẳng phải nhiễm vào đoạn tụ chi phích, có
lỗi với liệt tổ liệt tông hay sao?
Bị ý nghĩ của mình dọa
cho hoảng sợ, hắn vội vàng quay ra Mậu Mậu: “Mậu Mậu, cảm tạ đệ ngăn ta phạm
vào tội ác, hôm nào ta sẽ mời đệ ăn mông gà.”
“Tuy không biết ta vừa
làm được cái gì, nhưng tự dưng phát tài rồi! Có mông gà ăn!” Mậu Mậu vừa rời khỏi
vừa tự nhủ.
Cảnh Thiên một mình
lau giặt đạo bào của Từ Trường Khanh, trong đầu hiện lên bộ dáng ‘u vận nạo
nhân’ của y, không khỏi cả kinh toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Cảnh Thiên, ngươi
bị đói khát sao? Người ta làm nam nhân đó!
“Không đúng không
đúng, khẳng định là chưa tỉnh rượu!” Hắn nói xong tự dội một gàu nước lạnh lên
đầu mình, rất là giống nghi thức Quán Đính [nghi
thức xối nước lên đầu của Phật gia]. Nói chung, Cảnh Thiên đã tỉnh rồi, tuyệt
đối sẽ không động tâm động tình với một người nam tử.
Trải qua quá trình nhận
định uyên thâm, Cảnh Thiên quyết định phải trở lại bình thường, mà hành động đầu
tiên để trở lại bình thường, chính là – về phòng đi ngủ!
Mở cửa phòng, thấy người
trên giường đã bình yên ngủ say, mi gian cau lại, thân thể nằm nghiêng, chiếc
chăn chảy xuống dưới nách, lộ ra bờ vai như ngọc tước, từng tấc da thịt đều trắng
muốt như ngọc, trơn nhẵn nõn nà. Cảnh Thiên rất sợ y bị cảm lạnh, bị khó chịu,
cho nên tiến lên kéo chăn giúp y, lại nhẹ nhàng lật thẳng thân thể y, không ngờ
chỉ một động tác khẽ như vậy, đối phương cũng bị giật mình tỉnh giấc, càng
không ngờ chính là, một giây tiếp theo, bàn tay Từ Trường Khanh đã bật ra dừng
lại ngay yết hầu của hắn, nhập vào da thịt ba phân, “Kẻ nào?”
“Là ta!” Cảnh Thiên
kinh hãi hô lên.
Từ Trường Khanh ngưng
thần nhìn lại, buông tay, “Cảnh huynh đệ, cớ gì nửa đêm đến phòng ta?”
Cảnh Thiên vuốt ve cái
cổ đau nhức, “Rõ ràng đây là phòng ta!”
“Nhưng huynh đã an bài
ta ở đây, thì đây là phòng ta!”
“Nhưng ta cần phải ngủ,
sáng sớm ngày mai còn phải làm việc nữa, hay là chúng ta cùng nhau ngủ nha.” Hắn
nói xong hấp háy con mắt vài cái, xây nên bộ dáng chân thành đáng thương trong
mắt Từ đạo trưởng.
“Cùng nhau ngủ?” Ngữ
khí y chậm lại không ít.
Cảnh Thiên thừa thắng
xông lên, “Hai nam nhân cùng nhau ngủ có gì kỳ quái. Ngươi nói đúng không?”
“Như vậy, không có gì
không thích hợp.” Nói xong, y chủ động xốc đệm chăn lên, hiện ra thân thể trắng
noãn, Cảnh Thiên sợ hãi, cố gắng khắc chế thú tính đang cào cấu khắp người, “Ngủ…
ngủ thôi… ngủ thôi…”
Cảnh Thiên nhắm nghiền
hai mắt, hít thở đều đặn, chăn đệm bị đối phương ủ đến ấm áp, còn mang theo mùi
đàn hương thơm mát.
Đây là lần đầu tiên hắn
cảm tạ tính keo kiệt của mình khi đã tự sắm cái giường bé như vậy. Người hắn gần
như dán chặt vào thân thể mỹ lệ của đạo trưởng kia, da thịt vô tình va chạm, hắn
tinh tế cảm nhận được huyết thú đang dâng lên khắp người.
Còn nữa, Cảnh Thiên buộc
phải thừa nhận… Thực tế chứng minh, xúc cảm này thực sự quá kỳ diệu.
Từ Trường Khanh, lão tử
coi trọng ngươi đó!
Sai, phải là, Từ Trường
Khanh, lão tử nhất định phải có ngươi!
Hắn nhanh chóng hoài
nghi đây có phải là giường của mình không, một lần nữa quay sang nhìn mỹ nhân đạo
trưởng đang say ngủ, lông mi nồng đậm khẽ run, đôi môi khẽ mở, tiêu cốt như vậy,
lẽ nào chính là xuân tiêu mà người ta vẫn nói?
Không biết là do hương
thơm trên cơ thể Từ Trường Khanh say lòng người hay do chiếc giường quá ấm áp,
vừa nằm xuống, Cảnh Thiên đã có cảm giác thăng thiên, đi vào cực lạc.
Từ Trường Khanh xưa
nay ít ngủ, lúc buồn ngủ nhất lại bị Cảnh Thiên quấy nhiễu, cho nên không thể
ngủ lại được nữa, nửa đêm đột nhiên cảm ứng được Đồng Thanh Kính có điểm khác
thường, “Có chướng khí!”. Y bật người ngồi dậy, nhận thấy chướng khí quanh quẩn
khắp phòng. Y lập tức xoay người đi giày, vừa định ra ngoài xem xét lại chợt
phát hiện càng đi xa chướng khí càng nhạt dần.
“Không ổn!” Cảm thấy sự
việc bất thường, y lập tức trở lại phòng, đốt nến, chỉ thấy Cảnh Thiên nhắm chặt
hai mắt, sắc mặt đen thui khô héo, giữa trán tràn đầy chướng khí. Từ Trường
Khanh xốc đệm chăn lên, thấy trước ngực hắn một đoàn hắc sắc, đưa tay kiểm tra đỉnh
đầu hắn, chính là tử khí!
“Cảnh huynh đệ!” Y vội
vàng lay tỉnh đối phương.
Có phải đã ngủ say quá
rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không dậy nổi nữa.
Từ Trường Khanh thử
dùng ý niệm đối thoại với hắn, nhưng thứ này phải là người tu đạo với nhau, hoặc
cùng hiểu Âm Dương Thuật thì mới áp dụng được, Cảnh huynh đệ không phải người đồng
đạo, không biết có tác dụng gì không.
“Cảnh huynh đệ nghe được
tiếng ta không?”
“Từ…”
“Là ta!” Từ Trường
Khanh lập tức đáp lại, thật may mắn, “Cảnh huynh đệ, gần đây huynh có bị đao kiếm
binh khí gì gây thương tích không?”
“Không có!”
“Nghĩ kỹ lại xem! Đã từng
đi qua nơi kỳ lạ nào chưa?”
“Mấy ngày nay ta đều ở
cửa hàng, nửa đêm thì đến nhà trư bà mượn rượu uống…” Từ Trường Khanh buồn cười
nghĩ, Cảnh huynh đệ này ngay cả lúc thần trí mơ hồ cũng biết lắt léo, rõ ràng
là ‘trộm rượu’, còn sửa thành ‘mượn rượu’.
“Rượu gì vậy?”
“Rượu bổ bình thường!
Có độc sao?”
“Trư bà là người ở
đâu?”
“Tiểu thư Đường gia bảo!”
“Đường môn? Đường gia
am hiểu dùng độc!”
“Tiêu rồi tiêu rồi,
sau này ta không mê rượu nữa!” Cảnh Thiên trong tiềm thức khua chân múa tay một
trận, đúng là phản ứng bản năng vào giây phút tử vong, mà theo khái niệm dân
gian thì chính là ‘Hồi quang phản chiếu’ [Trước
giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn
lạ thường, lý giải về hiện tượng này xem thêm tại đây].
Từ Trường Khanh nắm lấy
tay đối phương, không biết vì sao, mười ngón tay có cảm giác một dòng nước xiết
chảy qua.
Ngón tay xẹt qua đấu
ngón tay đối phương chợt cảm thấy bất thường, y lập tức giơ ngọn nến lên quan
sát, có một vết thương nhỏ như lỗ kim, một chấm máu vẫn còn lưu lại, “Vết
thương này ở đâu ra?”
“Lúc uống rượu ở Đường
Gia Bảo, không cẩn thận bị châm đâm trúng!”
“Châm?” Hạ độc thường
dùng châm, Từ Trường Khanh cẩn thận ngửi đầu ngón tay hắn, “Trên châm quả nhiên
có kịch độc, xem mạch tượng của Cảnh huynh đệ, thì độc dược đã tới tim rồi!”
“Vậy chẳng phải cái mạng
lão tử đang treo lơ lửng sao?” Cảnh Thiên khóc không ra nước mắt.
11 comments
Chờ mãi mấy ngày nay mới thấy chương mới nè hihi
Hóng hóng lắm đó nha nàng
Hihi
chờ nàng ròng rã suốt mấy ngày cổ muống dài ra luôn rồi nè ^^
mà sao chap này ngắn thế nàng,và giờ ta phải chờ mấy ngày nữa sao,coi xong bộ này chắc ta cao thêm dc mấy phân nữa đó...
Nàng ơi lão đại siêu đáng yêu a ;v;;;; Đúng cái chất tưng tửng của Cảnh Thiên luôn, ta đọc mà cười mỏi cả miệng :")
Mà nàng à, chẳng phải Khanh nằm ngủ mà không mặc y phục, chẳng lẽ Khanh cứ tự nhiên mà nhảy ra khỏi giường sao XDD
Ta cũng đang thắc mắc chỗ đó đó nàng ;))
Dễ thương quá ~^^ Cảnh Thiên liên tục hai chương tiện nghi nha ~~~ Thanks nàng. Hóng tiếp chương mới của nàng đó :))
Bên Trung các vị mặc vài ba lớp áo, ngoại bào, thượng y, trung y các kiểu, nên theo ý kiến của ta ý, thì dù ngoại bào của Khanh Nhi bị lão đại xách đi giặt, thì ẻm vẫn còn vài ba lớp áo phòng thân vắt ở đâu đó, chỉ cần quơ lấy là mặc được lên người ngay. Hoặc cứ giả thiết trong phòng lão đại vứt lăn lóc rất nhiều quần áo, vớ bừa 1 cái trùm lên người >>> Nói chung cái này chỉ có thể tượng tượng a mà ko xác minh được nha =))))
Không phải chap này ngắn đâu, mà mỗi chương của Thiều Hoa chỉ có độ dài như vậy :))
Nam canh TK the nay ma CT ngu duoc, dinh luc kiem che cao ghe :))
ham hố =))
Ồ, chào Ma ma tổng quản Mai Dung, nghe tiếng đã lâu, hạnh hội hạnh hội!!!
mấy phút trước còn ai oán cái tội đoạn tục, sau đã huyết thú nổi lên rồi
tiêu cốt, tiêu đến rụng sống lưng luôn
bảo làm sao mấy anh công ngoài lề ko ai oán, đây rõ ràng là đêm thỏ vào miệng sói
là trái đạo lý nha
nhưng hợp vương đạo là dc rồi keke
Post a Comment