“Giỏi cho ngươi một Đậu Phụ Trắng, đừng tưởng rằng đã cứu lão tử một mạng, thì dám cả gan mắng lão tử là cầm thú!”
Tác giả:
Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch:
Tích Vũ
Chương 04
– Phủ cực thái lai
Từ Trường Khanh nâng Cảnh
Thiên cả người mềm nhũn dậy, lấy thân mình đỡ lấy hắn, không cho hắn ngã xuống,
lại đặt đầu của hắn lên hõm vai mình, sau đó bắt đầu dụng công bức độc.
Đáng tiếc độc đã đi
vào lục phủ ngũ tạng, nếu là thường nhân sớm đã không còn cách cứu, nhưng chân
khí của Từ Trường Khanh vừa chạm đến Cảnh Thiên, cơ thể dường như có điểm đáp lại.
Vì vậy Từ Trường Khanh quyết thử một phen, đưa chân khí vào đan điền của Cảnh huynh
đệ, quả nhiên cơ thể hắn tiếp ứng, nảy sinh một cổ khí lực cường đại, có thể hắn
thực sự là kỳ tài võ học không chừng.
Thiên Cương chân khí của
Từ Trường Khanh cuồn cuồn chảy vào người Cảnh Thiên, y kiên trì dùng nội lực bức
độc cho hắn, ước chừng nửa canh giờ, rốt cuộc đã bức được toàn bộ độc trong người
hắn ra.
Từ Trường Khanh cũng bởi
vì tổn hao quá nhiều nguyên khí, thể lực không chống đỡ nổi mà vô lực ngã xuống
giường.
Lần thứ hai tỉnh dậy, Từ
Trường Khanh phát hiện người trong lòng đã không thấy nữa.
“Đậu Phụ Trắng! Huynh
tỉnh rồi à?”
Một đôi mắt đen thui nhìn
y chằm chằm, bị người khác nhìn như vậy có điểm không tiện, y quay đi chỗ khác,
“Đậu Phụ Trắng là ai?”
“Huynh từ trên xuống
dưới đều là màu trắng, da cũng trắng nõn mọng nước như vậy, không phải đậu phụ thì
là gì?”
Từ Trường Khanh không
biết đối đáp ra sao, tựa như khuê nữ bị đùa giỡn, mặt tức khắc đỏ bừng.
“A… Cảnh huynh đệ,
thân thể đã hồi phục chưa?” Y chuyển hướng câu chuyện.
“Tốt rồi! So với trước
kia còn tốt hơn nhiều lắm! Huynh đã hồi phục chưa?”
Từ Trường Khanh xoay
người, chuẩn bị ngủ lại, “Ta không sao, nguyên khí trong cơ thể có hao tổn một
chút, nhưng có thể tự điều chỉnh, hơn nữa ta cũng đã vận công điều dưỡng, không
sao nữa rồi.”
“Nếu không sao, lát nữa
ta đem huynh xuống chợ.”
“Xuống chợ là gì?”
“Ta vừa thoát chết,
trong đầu chỉ có một thứ… ăn hết vịt nướng trong thành!”
“Trường Khanh là người
tu đạo…”
“Không việc gì không
việc gì. Huynh ăn rau và bánh, càng tiết kiệm!”
“Đa tạ!”
Chỉ chốc lát, hai người
đã đến phố chợ.
“Ngẫm lại ngày thường
ăn uống tiết kiệm, thiếu chút nữa không còn cái mạng để ăn, thật là không đáng
mà. Tốt xấu gì cũng phải ăn cho tử tế, khao thưởng chính mình.”
“Nên như vậy, Cảnh huynh
đệ ăn uống tiết kiệm, chính là lối sống tốt đẹp của cổ nhân.”
“Phải… phải…” Cảnh
Thiên chột dạ nghĩ, thực sự không muốn thừa nhận hắn bớt ăn bớt mặc là để đi
đánh bạc.
Hắn lập tức gắp vài miếng
thịt vịt to nhỏ đút vào miệng, lại lấy cái bánh hướng về phía Từ Trường Khanh,
chủ động nhét vào miệng đối phương.
Lần đầu tiên bị người
ép ăn như thế thật ngại, “Trường Khanh tự ăn được rồi!”
“Bánh Hà Diệp Xuân [lá sen mùa xuân] này rất ngon! Ta chỉ đặc
biệt mời huynh ăn thôi đấy!” Nói xong hắn trực tiếp cầm lấy miếng thịt vịt đưa
vào miệng nhai, thường ngày hắn rất tiết kiệm, đến cái mông gà cũng không mấy
khi cho Mậu Mậu ăn.
Từ Trường Khanh mỉm cười,
“Cảnh huynh đệ kiến thức thật rộng rãi.”
“Còn phải nói, nói về
kiến thức, tại thành Du Châu này, ta tự xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất
đâu.”
“Tử Thái Nha! Đồ thối
nát!...” Tiếng hô này đích xác là của Đường tiểu thư Đường Tuyết Kiến.
“Trư Bà, ngươi tới
đúng lúc lắm, ta muốn tính sổ với ngươi.”
“Chúng ta có cái gì cần
tính?”
“Trước đây ngươi hạ độc
ta, nếu không phải Đậu Phụ Trắng cứu ta, ta làm lệ quỷ cũng không tha cho
ngươi.”
“Ta hạ độc ngươi? Ta hạ
độc ngươi lúc nào?” Âm thanh của Tuyết Kiến cao thêm mấy phần.
“Ta đến hầm ngầm Đường
gia uống rượu…” Nói đến phân nửa hắn lập tức ngậm miệng.
“Giỏi cho ngươi một Tử
Thái Nha! Đến Đường gia chúng ta trộm rượu không nói làm gì, lại còn ở đây cáo
trạng!”
Thấy hai người khí thế
hùng hổ, Từ Trường Khanh lập tức đứng dậy, “Vị này là Đường tiểu thư Đường Tuyết
Kiến cô nương đúng không?”
“Chính là bản tiểu
thư!” Vẫn giọng điệu ngang ngược không coi ai ra gì, nhưng khi ánh mắt Đường
Tuyết Kiến vừa chạm đến người trước mắt thì ngữ khí đột nhiên chậm lại, “Vị đạo
trưởng này, xưng hô thế nào? Đạo trưởng, nhìn huynh tiên phong đạo cốt, anh tuấn
bất phàm, ngọc thụ lâm phong… Người như huynh sao lại quen biết Tử Thái Nha?”
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
“Hừ!” Cảnh Thiên nghe
Trư Bà khen Từ Trường Khanh như thế, không nhịn được tự nói thầm, “Ai cũng nhìn
ra Đậu Phụ Trắng tiên phong đạo cốt, anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong.”
Từ Trường Khanh mỉm cười,
“Đường cô nương, tại hạ Từ Trường Khanh, là Thục Sơn đại đệ tử, may mắn được kết
bạn với Cảnh huynh đệ, thật là có duyên.”
“Gần mực thì đen gần
đèn thì sáng, huynh ít lui tới chỗ hắn thôi, sợ sẽ hủy đạo hạnh suốt đời của
huynh đó!” Đường Tuyết Kiến nhìn Cảnh Thiên, bày ra tư thế khinh bỉ.
Từ Trường Khanh cười, “Phù
chí đức chi thế, đồng dữ cầm thú cư, tộc dữ vạn vật tịnh, ô hồ tri quân tử tiểu
nhân tai! Đồng hồ vô tri, kỳ đức bất ly; đồng hồ vô dục, thị vị tố phác. Tố
phác nhi dân tính đắc hĩ. [Trong thời chí
đức, loài người sống lẫn với cầm thú, đồng đẳng với vạn vật, nào có phân biệt
quân tử với tiểu nhân? Vạn vật vô tri như nhau, không rời bỏ đức tính tự nhiên
của mình; họ cùng vô dục như nhau, nên gọi là chất phác. Chất phác tức là bản
tính của dân chúng còn giữ được – Tư tưởng Đạo gia]
Đường Tuyết Kiến gật đầu
tán thành.
Cảnh Thiên một bên ghé
sát đến, “Ê, Trư Bà, ngươi hiểu à?”
“Không hiểu!”
“Vậy ngươi gật đầu cái
rắm!” Cảnh Thiên ôm bụng cười to.
Đường Tuyết Kiến tức
giận, cư nhiên dám khiến cho bản tiểu thư mất mặt ngay trước mặt Trường Khanh đại
hiệp, “Ngươi… Tử Thái Nha! Ngươi hiểu à?”
Cảnh Thiên đột nhiên dừng
cười, “Hiểu… Không thể nào!”
Nói rồi hắn vỗ bàn đứng
dậy, “Giỏi cho ngươi một Đậu Phụ Trắng, đừng tưởng rằng đã cứu lão tử một mạng,
thì dám cả gan mắng lão tử là cầm thú!”
Tuyết Kiến một bên xấu
hổ gần chết, thế này mà gọi là hiểu à?
“Cảnh huynh đệ hiểu lầm
rồi, cầm thú này không phải so với cầm thú, ý tứ chính là cầm thú tại gia.”
“Vậy là cái loại thú
gì, là trư là cẩu, hay là tiểu nhân? Khinh thường ta đến thế là cùng!”
“Trường Khanh tuyệt
không có ý này! Lời vừa rồi ý là, cùng với cầm thú cùng nhau sinh tồn, cùng với
cộng đồng cùng nhau sinh trưởng, chẳng phân biệt quân tử tiểu nhân, tất cả mọi
người đều vô tri; nhân tính chân thực được bảo vệ, tất cả mọi người đều vô dục
vô cầu…” Từ Trường Khanh kiên trì đem Đạo pháp lớn lao thận trọng giải thích, lại
bị Cảnh Thiên một mực che tai.
“Được rồi! Chậm chạp
rườm rà! Ê, Tử Trư Bà, người ta là người tu đạo, ngươi cứ nhìn y như vậy không
thấy bất ổn sao?” Cảnh Thiên làm gì còn tâm tư nghe Từ Trường Khanh ân cần giáo
huấn, tên tiểu ngốc tử này bị người ta rình rập nhìn chòng chọc như vậy mà cũng
không cảnh giác chút nào, thực sự ngu dốt đến tận cùng đi!
“Đại sư huynh, đại sư
huynh!”
Nghe tiếng gọi, Từ Trường
Khanh lập tức lấy phương tiện truyền tin ở thắt lưng ra, “Thường Dận, có chuyện
gì?”
“Chưởng môn triệu
huynh trở về!”
“Được, ta lập tức về Thục
Sơn!”
Trước khi đi, Từ Trường
Khanh vẫn không quên bắt lấy cổ tay Cảnh Thiên xem xét lại mạch tượng, cảm giác
mạnh mẽ mà hữu lực, “Độc đã được tiêu trừ sạch sẽ, Trường Khanh có việc gấp,
chúng ta chia tay ở đây!” Y đang định rời đi, đột nhiên xoay người lại, “Phải rồi,
bánh Hà Diệp Xuân mà Cảnh huynh đệ mời ta, huynh ăn thay ta nhé!” Sau đó y mới
an lòng ngự kiếm ly khai.
“Tử Thái Nha! Ngươi
khi nào chuyển từ ăn vịt nướng sang ăn bánh vậy?”
“Ai… người ta là người
tu đạo, không thể phá giới, hủy đi tu vi hai mươi mấy năm.”
“Sợ ngươi rồi đấy!”
“Không thì thế nào, chẳng
lẽ nói ta không ăn thứ ta cho ngươi ăn! Ngươi cho là ai cũng như ngươi sao?”
“Ta?” Đường Tuyết Kiến
khó hiểu nhìn ngón tay đang chĩa vào mình.
Cảnh Thiên cười giảo
hoạt, “Trư Bà, trư ăn sửu thủy [nước tiểu]!
Có biết không?”
“Hỗn đản! Ta nguyền rủa
ngươi bước đi đâm vào tường, ho ra máu!”
“Ôi!” Đối phương không
phải chửi lại, mà là phát sinh một chữ ngạc nhiên.
“Cái này không phải là
vật truyền tin của Trường Khanh đại hiệp sao? Ngươi lấy trộm!”
“Ngươi mới lấy trộm ấy!
Không nghe y nói sao, ta và y là người hữu duyên! Y làm rớt đồ, biển người mênh
mang, sao nhất định phải là ta nhặt được!” Trong lời nói của hắn ẩn chứa đắc ý
vô tận.
“Biển người mênh mang
cái đầu ngươi! Ở đây có hai người, không phải ngươi nhặt thì là ta nhặt!”
Cảnh Thiên nhất thời
thần sắc xấu hổ, “Mặc kệ, bằng không, Cảnh Thiên ta cũng coi như có duyên với
Trư Bà ngươi đúng không!” Nói xong lại đắc ý đưa vật truyền tin lên, miệng uốn
thành một đường cong, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Ngươi!” Đường Tuyết
Kiến đẩy hắn, “Buồn nôn muốn chết! Ăn vịt vẫn còn mắc ở răng!”
“Có sao?” Nói xong, hắn
đưa mặt gương của vật truyền tin lên, bảo bối Thục Sơn có rất nhiều công năng, hiện
tại đã trở thành vật soi gương của Du châu côn đồ, Cảnh Thiên gảy gảy miếng thịt
vịt còn mắc trong răng, “Nguyên một khối!”
Vật này có thể truyền
hình ảnh, vì thế người bên kia cũng nhìn thấy rõ ràng, ở đầu kia, cầm một vật
truyền tin khác, Thường Dận chứng kiến toàn bộ quá trình, vẻ mặt đầy hắc tuyến.
-------------------------------
Ọe ọe, lão đại quá kinh tửm, khổ thân bé Dận =)))
12 comments
=)) Đúng kiểu giảng đạo liên tù tì của Khanh nhi rồi ^^ Yêu quá! Còn lão đại thì ... =)) Tội Thường Dận, tội cả bé bảo bối Thục Sơn =)) Thanks nàng nha!
Mọi người đã tin truyện này đủ hài để bù đắp lại cái sự quằn quại của Thục Thiên chưa =)))
Ừ, lão đại quá tởm mờ, phát này còn tởm hơn cả quả soi nước cọ răng trong Tiên Tam =))))
Trong Tiên Tam còn có vụ lão lấy vàng và phỉ thúy làm răng kìa =)) Ta coi đến đoạn đó cười đau cả ruột =)) Chỉ thấy lão cầm cây gì đó để đục, thắc mắc mãi không hiểu lão nghĩ sao mà có thể ghép hai thứ đó vô hàm răng =)) Trong khi nha sĩ bây giờ trồng răng thì cả bộ dụng cụ =)) Ta phục lão! Hồi đó mà có nghề nha sĩ thì chắc lão là nha sĩ nổi tiếng nhất Du Châu rồi =))
Ôi trời, đằng này vợ lão cả bầu trời tư cách trong khi lão thì... [3 trấm quá thể =))]
Còn có thể không tin sao =))) Qua tất cả những gì lão đại nhà ta đã, đang và sẽ làm =))
Ta đoán nàng chưa đọc xong Thục Thiên. Cái này là để dành cho những ai chịu thương tổn vì cái kết siêu ngược của Thục Thiên. Nàng đọc cái này trước thì sau này lấy thuốc đâu ra mà chữa :)))
Ta đang đọc Thục Thiên với tốc độ rùa bò đây T...T Ta cũng đã nghĩ đến chuyện nàng nói rồi. Đấu tranh tư tưởng kinh khủng. Tại vì ta đọc truyện đa số trên điện thoại mà nàng đổi qua file hình một số rồi nên ta đọc nhiều khi bị ngắt đoạn + thời gian của ta lẻ tẻ, chỉ đủ đọc đoản văn với truyện ra từng chương, đọc Thục Thiên vào lúc này ức chế lắm vì không thể đọc liền mạch được, cứ phải tắt rồi mở mở rồi tắt, ức chế ghê lắm T...T Vì thế ta muốn dành cho Thục Thiên một khung giờ riêng để đọc được liền mạch và ổn định hơn. Nàng yên tâm, bây giờ ta tìm được rồi. Chắc chắn sẽ đọc xong trước khi Thiều Hoa kết thúc ;)) Ta cũng đã chuẩn bị tâm lí cho cái màn kết siêu BE của Thục Thiên T...T
Cuoi te ca ghe :)) Dung la bo tay voi Canh Thien roi :))
ôi trời lão Cảnh thiệt là hết nói nỗi rồi,chu choa bé đậu fu mắc cỡ thấy cưng chít đi dc >///< ...thanks nàng
Chỉ có thể phán 1 câu: Lão Cảnh trong đây quá bỉ :))))
*cười lăn lộn* sau bao ngày lặn mất tăm, ta lết trở lại nhà nàng để tiếp tục nhìn xem có trái đắng gì ko, ai ngờ lại là một cái truyện... nó hài... nó bỉ... nó... công nhận là lão Đại quá kinh tủm =)))
*ôm ôm* nhớ nàng quá *cọ cọ* cái truyện này đúng là cứu vớt tâm hồn rạn vỡ của ta vì TTMHL nha ^^~
cái này truyền hình ảnh
vậy chớ lúc Thiên xem 'cảnh nóng', bạn Dận có thấy ko ta
Post a Comment