Mar 3, 2013

[Thục Thiên] Chương 150 - Chung cực truyền kỳ

Written By Tích Vũ Lầu on Mar 3, 2013 | 22:15

Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ.

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 150 – Chung cực truyền kỳ


Quang ảnh quen thuộc hiện lên, quang ảnh mê huyễn biến mất, Cảnh Thiên chậm rãi mở mắt, lần thứ hai trở về nơi vĩnh tịch.

Đây là một cánh đồng bát ngát dưới tuyết đầu mùa, ánh trăng lạnh lẽo, cơn gió hiu quạnh.

Tầng khói nhẹ thanh sắc chậm rãi tản ra. Thiên địa vạn vật được bao phủ bởi một tầng sương mù đậm đặc, tất cả biến thành quang ảnh hư huyễn, như thật như giả, như ẩn như hiện. Xa xa, lượn lờ dưới khói trắng, cư nhiên có một thân ảnh bạch sắc niên thiếu đứng thẳng: niên kỷ rất trẻ, tuyết y nhẹ bay trong gió, trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Tố y trùng điệp bay trong gió, như biển mây cuồn cuộn của Thục thiên.

Bạch y niên thiếu đứng bất động, mang theo thanh hoa khí của cửu thiên, xuyên thấu năm tháng tang thương, hiện ra rõ ràng trước mắt Cảnh Thiên. Khiếp sợ cực độ đã qua đi, mặt Cảnh Thiên không tự ức chế được mà hơi co quắp.

“Ngươi, ngươi cuối cùng cũng tới đây rồi.”

“Đại thúc, ngươi quen ta sao?”

Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn bạch y niên thiếu, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người đối phương, luyến tiếc rời đi. Bốn đạo ánh mắt giao nhau, phảng phất mang theo dây dưa bao kiếp, khiến cho Cảnh Thiên nhất thời ngây dại. Mà địch ý trong mắt đối phương cũng dần biến mất, cuối cùng thay bằng một chút hiếu kỳ.

—— Y và hắn, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà, đây đó trong mâu quang lại chứa đựng sự đồng cảm vui vẻ cùng thống khổ của nhân sinh.

Cảnh Thiên chậm rãi nhặt xâu kẹo hồ lô mà y đánh rơi trên đất, ôn nhu nói: “Chân tướng! Chân tướng! Thứ này cho ngươi!”

Bạch y niên thiếu lắc đầu, có chút cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ta đã mười chín tuổi, sớm không còn thích ăn kẹo hồ lô nữa, ngươi giữ lại cho hài tử ăn đi.”

“…”

Hai người chỉ nói vài câu, lại khiến Cảnh Thiên cảm thấy ngày càng mê loạn.

Đây là nơi nào? Nơi vĩnh tịch sao? Trời âm u thảm đạm, khí sắc quỷ dị âm lãnh, sương mù đạm sắc thổi qua, tuyết lạc không tiếng động. Tràng cảnh này không ăn khớp với nơi vĩnh tịch kia, như vậy đây là nơi nào?

Bạch y niên thiếu chỉ có mười chín tuổi, lần đầu hạ sơn hàng yêu phục ma, vô ý đã đi tới nơi thiên địa mờ mịt này, trong lòng khiếp sợ không kém gì Cảnh Thiên. Con ngươi trong trẻo tràn đầy hoang mang, bất an nói: “Đây là nơi nào? Là tràng cảnh hư huyễn sao? Hay là nơi vĩnh tịch trong truyền thuyết thượng cổ?”

“Có thể!” Cảnh Thiên cười khổ, “Ta cũng không biết có phải nơi vĩnh tịch hay không, ta nghĩ, có lẽ đúng là vậy. Bất quá, có thể thấy ngươi ở đây, thật tốt… Thật tốt… Ngươi và y rất giống nhau.”

Thiếu niên hơi nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên, nghi hoặc nói: “Nương tử của ngươi sao? Ta, giống nàng? Nương tử của ngươi hiện ở nơi nào, sao ta không thấy nàng, ta muốn hỏi xem nàng là người phương nào. Ta từ nhỏ đã là cô nhi, không biết chừng còn có huynh đệ tỷ muội.”

“Ngươi không thấy được y, ngươi vĩnh viễn không thể thấy y, ngươi và y chỉ có một người có thể sống ở trên đời, cho nên vào thời khắc ngươi xuất hiện, y liền… liền…!”

Bạch y niên thiếu “A” một tiếng, đồng tử co rút lại! Mắt thấy đối phương dâng lên bi thương vô tận, y tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngay cả ngón tay cũng run nhè nhẹ.

“Ta dọa ngươi sợ sao?”

Bạch y thiếu niên lắc đầu, mâu trung lộ ra mấy phần thương hại cùng đồng tình, chân thành khuyên giải: “Ngươi cố nén bi thương, người chết không thể sống lại. Hai người các ngươi phu thê tình thâm, kiếp sau nhất định có thể tái kiến.” Nhãn thần của y trong suốt mà thiện lương.

Cảnh Thiên chỉ có thể cười khổ không nói.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, đối thoại quen thuộc, thiếu niên quen thuộc, tràng cảnh quen thuộc, tám năm trước không phải đã từng xảy ra sao? Từ Trường Khanh tại Thục Sơn đã từng kể cho hắn nghe. Cho nên đối thoại quỷ dị như vậy, giữa hắn và Từ Trường Khanh, lần thứ hai xảy ra.

Chẳng lẽ mình đi đến nơi vĩnh tịch, đã tham dự vào lịch sử, dùng thân phận diễn viên mà diễn lại một lần?

Cảnh Thiên nhìn chân trời phía xa, quang mang cuối cùng trong thiên địa cũng biến mất, hắn nhớ còn có chuyện hắn chưa làm xong: Bất Chu Sơn ở chỗ nào? Không biết! Làm sao đến được Cảnh Khanh đại điện? Không biết! Làm sao tìm được Trường Khanh sơ sinh? Không biết!

—— Tất cả những vấn đề nan giải này quanh quẩn trong đầu hắn.

Gió tiếp tục gào thét, thân ảnh thiếu niên đã biến mất, sương mù hư không đậm đặc quỷ dị lại tiếp tục bao phủ quanh người.

Cảnh Thiên một đường lững thững chạy trong đêm, không biết đã qua bao lâu, cho đến cuối cùng, hắn trông thấy mặt trời, tia nắng ban mai len qua tầng mây, quét ngang không gian tĩnh mịch. Trước mặt hiện lên một tảng đá lớn, trên bề mặt khắc hai chữ rõ ràng: ‘Lạc Dương’.

—— Lạc Dương? Lẽ nào nơi vĩnh tịch còn có Lạc Dương?

Cảnh Thiên bắt đầu cảm thấy không thể tin nổi.

Lẽ nào tất cả những gì vừa phát sinh đều không phải hư huyễn?

Thành Lạc Dương trước mắt sống động như vậy, ngay đám cỏ dưới chân cũng xanh tươi đầy sức sống, bầu trời thanh bích cao rộng, cánh diều ngũ sắc bay lượn giữa trời. Trong gió truyền đến mùi hoa thơm ngát, ngay thái dương cũng ấm áp khôn tả, thiên địa vạn vật đều chói lọi quang hoa.

Nơi vĩnh tịch, chỉ có đêm tối, tất cả đều là tĩnh.

Mà ở đây, tất cả đều sống động.

Ven đường có rất nhiều cửa hàng, Cảnh Thiên nhìn thấy một tiệm nhỏ tên là “Hầu Ký Kim Phô”. Trong tiệm, cẩm y nam tử cẩn thận dìu thê tử mang thai đi vào nội đường, miệng nói: “Mẹ đã sớm nghĩ ra tên cho đứa bé, nói bất luận là nam hay nữ đều đặt là Đại Bảo!” Thê tử nhu thuận mỉm cười gật đầu: “Ừm, tốt!”

“Hầu Ký Kim Phô? Đại Bảo?”

Cảnh Thiên mê hoặc quay người, nhìn thấy tiểu lâu bên đường thực khách qua lại vô cùng náo nhiệt, cao cao trên lầu các, bảng hiệu “Nam Phong Lâu” bắt mắt hiện ra.

“Nam Phong Lâu?”

Cảnh Thiên ngẩng ngơ, ôm đầu ngồi xuống ven đường, không dám tin tất cả những gì trước mắt: “Ta không phải đang nằm mơ! Không phải! Đây không phải nơi vĩnh tịch! Đều không phải!”

Người qua đường vẫn nhốn nháo đi lại trước mắt hắn, tựa hồ nghị luận cái gì: “Nghe nói Du Châu bên kia xảy ra đại chấn, người lớn trẻ nhỏ chết không ít.” “Đúng vậy, may mà đã khôi phục lại bình thường.”

“Du Châu địa chấn? Du Châu địa chấn không phải đã xảy ra vào tám năm trước sao?” Cảnh Thiên trong lòng kịch chấn, mạnh mẽ túm lấy một nam tử bên đường, hấp tấp nói: “Nghe khẩu âm của ngươi chắc là người Du Châu?”

Người nọ trên lưng đeo một chiếc đàn tỳ bà, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Nghe được lời Cảnh Thiên, hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lần, kinh ngạc nói: “Không sai, tại hạ Lý Lan, là chưởng quỹ của khách điếm Tiêu Dao, nửa tháng trước tới đây mua hàng, nghe nói xảy ra địa chấn, đang muốn tức tốc trở lại Du Châu xem tình hình nương tử và hài tử. Nghe khẩu âm huynh đài cũng là người Du Châu phải không? Cũng là lo lắng cho thân nhân?”

Cảnh Thiên thất thần vô thức hỏi: “Hiện tại là năm nào?” Lý Lan vô cùng kinh ngạc, tiện tay chỉ một bức họa ven đường, nói: “Trên đó chẳng phải viết rõ ràng sao?”

Cảnh Thiên tập trung nhìn vào, hét to một tiếng, tức tốc xoay người rời khỏi Lạc Dương. Hắn tâm thần kích động một đường chạy vội, thanh sam phi dương. Bên tai tiếng gió rít gào, cảnh vật xung quanh vội vàng thối lui, thân thể nói không biết bao nhiêu thanh thản, linh hồn chán chường đã trút xuống ràng buộc cùng gánh nặng.

Trời, trong trẻo như vậy, gió, xúc động lòng người.

Hắn đứng dưới ban mai, đón lấy làn gió ấm áp, chớp mắt đã chạy tới ngoại ô Lạc Dương. Cánh rừng đào hoa quen thuộc, Phục Ma Trấn… Tất cả hiện lên rõ ràng.

Những cảnh trí quen thuộc này, đều khắc sâu trong ký ức của hắn, chưa hề thay đổi.

Không sai! Tất cả chưa hề thay đổi!

Cảnh Thiên biết, khi Lý Thuần Phong dùng quạt Âm Dương phá đi kết giới thì xuất hiện sự cố, đưa mình về tám năm trước.

Tám năm!

Tám năm này sẽ giúp hắn thay đổi tất cả, cứu vãn tất cả.

Hắn của hiện tại là một thân võ giả, đã từng trải qua bao nhiêu khúc chiết, đủ khả năng cứu vãn tất cả những gì đã phát sinh. Mà Trường Khanh hiện tại mới có mười chín tuổi, y chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì, thậm chí chưa từng đến Miêu Cương. Cái gì Tiêu Ánh Hàn, Trầm Trạch, Trùng Lâu, Thường Dận… hết thảy đều không khúc mắc!

“Trường Khanh, Trường Khanh, chẳng lẽ huynh đang chờ ta đến sao?”

Nhất thời, những thứ đã trải qua – hoạn nạn khốn cùng, long đong khổ sở, uất ức đau thương – đều tan thành mây khói. Trong đầu Cảnh Thiên bốc lên một trận vui sướng cuồng nhiệt, lòng phảng phất có hàng vạn thanh âm song song hò hét. Trong nháy mắt, lệ nóng trào ra.

Nguyên lai, ông trời đối với hắn không tệ! Nguyên lai, nghịch thiên kháng mệnh không phải không thể làm.

Cảnh Thiên ngửa mặt nhìn trời, kình khí du dương xuyên thấu trời cao, thanh chấn tận trời. Khi hắn tâm tình buồn khổ bi tuyệt, chỉ cảm thấy cảnh trí tiều tụy thê lương, mà hiện tại, một tiếng hét giữa trời, vang xa muôn trượng, đã nói thay toàn bộ tâm tình hắn, quét sạch mọi buồn khổ khó chịu trong lòng, quanh quẩn thật lâu vào biển mây.

“Trời cao làm gì được ta? Ta không tin số mệnh! Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, như vậy hãy để ta làm chủ cuộc đời mình lần nữa, nghịch thiên kháng mệnh!” Hắn buộc lại Trấn Yêu Kiếm trên lưng, cước bộ trầm ổn, thanh sam đón gió, thong dong bước đi giữa đất trời, lòng bình yên chưa từng thấy.

—— Trường Khanh.

Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ.

--------------------------

HOÀN CHÍNH VĂN

Ta tính viết một cái review cho toàn bộ truyện, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hôm nay ta quá sức rồi. 7 chương, ta không nghĩ mình type nổi chữ gì nữa. Cho nên cái review ta đành nợ lại hôm khác.

Nhưng trước hết là phải…

*TUNG BÔNG*

Ta chờ REVIEW CỦA CÁC NÀNG làm quà cho ta và cho Thục Thiên (Ôi, tự đi đòi quà thì vô duyên, nhưng muốn có quà nên không đòi không được ^^

28 comments

Anonymous
3/03/2013 10:28 PM Reply

Hoan roi! Tung hoa, Tung bong, Tung tim, Tung lung tung :) de to ngam lai roi review. Nhung tinh ra cai nay la OE, nang nhi :x

Om hon tham thiet :x

3/03/2013 10:32 PM Reply

Phải. Đại khái có 3 lần kết: 1 cái BE (chap 144), 1 cái siêu BE (chap 147) và 1 cái OE (chap 150). Ko hiểu kiểu gì ta đọc đến cái siêu BE thì dừng lại, đau đớn mấy ngày liền mới đọc tiếp đến 150 :))

3/03/2013 10:47 PM Reply

Trời ơi, thì ra vì sự hiểu nhầm của nàng mà độc giả lên ruột =))

Anonymous
3/03/2013 11:03 PM Reply

Vẫn thấy CT đáng thương, chỉ có thể hạnh phúc trong mộng! Luôn mang theo hy vọng cùng mình, liên tục lao vào trong mộng. Cái này mới là đáng thương nha.

Chắc là với ta thì truyện đã dừng ở chap 147 mất rồi! Mấy chap sau đọc không ngấm được vào, đọc bao nhiêu dội ra ngoài bấy nhiêu :((((

Nàng ơi, còn phiên ngoại nàng sớm làm cho không khí thanh thản nha.

Cám ơn nàng đã làm bộ này. Nàng đã vất vả rồi!

3/03/2013 11:20 PM Reply

Đã viết review...

Anonymous
3/04/2013 1:17 PM Reply

ta thì thấy cái kết ntn là OK rồi (=>TK ko phải ko yêu được chú Thiên mà là ko còn cơ hội để yêu chú Thiên lần nữa) nói thật tình lúc đọc câu đó ta thật đau lòng nghĩ Lão hết cơ hội rồi (T.T) cái kết định sẵn luôn.
nếu trải qua ngần ấy thời gian, ngần ấy đau khổ mà ko đến được zới nhau thì thà để Lão ngủm theo luôn cho gòi. (ta thích 1 là sống cùng 2 là cùng nhau ngủm hết a~~) đọc những chương cuối ko thể ko khóc nhưng thấy 2 bạn trẻ đến được với nhau là rất hp rồi *chấm chấm* *khịt khịt*
cuối cùng thì nàng cũng đã hoàn Thục Thiên (-2 cái phiên ngoại), vất vả cho nàng rồi :D, nội công của nàng ngày càng thâm hậu a~. vì tềnh yêu của chúng ta, cố gắng lên nàng nhé *chớp chớp*

B_B
3/04/2013 10:50 PM Reply

Ôi, ta khóc, gõ xong review thì ấn nhần nút back nên mất hết mất rồi.... Ta khóc... khóc... huhu

3/05/2013 8:16 PM Reply

Hậu quả của việc ít khi sử dụng máy tính và gõ có dấu đây. Ta ko cần biết, nàng viết lại cái khác ngay đi :-"

Anonymous
3/06/2013 11:43 AM Reply

Uh, ta dau long gan chet, bao nhieu tam huyet + tinh cam ma chi nham 1 buoc la mat het... Mai ta se co tra bai khac cho nang vay :((

3/17/2013 1:37 AM Reply

nếu nàng ko mở lại blog thì ta cứ đinh ninh trong đầu một cái kết thật bi thương chứ làm sao nghĩ ra được cái sự xuyên không kỳ tích như thế này...
Ta bắn một ngàng viên pháo hoa để chúc mừng CẢNH KHANH MUÔNG NĂM VÀ TÍCH VŨ MUÔNG NĂM...***BÙM***BÙM

Anonymous
4/07/2013 10:46 PM Reply

Đọc xong mấy bữa nay nhưng chưa có thời gian để comment để cảm ơn Tỷ đã bỏ công dịch bộ này. Vừa đọc vừa chậm nước mắt, vừa phục Tỷ. Cám ơn Tỷ, ngàn lần iu Tỷ nha~
Nói thiệt, luyện đam mỹ nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên em ghét thể loại ngược, với BE. Mặc dù đọc mấy thể loại này em rất khoái trá, toàn cười thui = . = nhưng bộ này thương tâm quá, đặc biệt là với Trường Khanh....ngược anh tùm lum, thêm Cảnh Thiên nữa. Nhiều lúc đọc chỉ muốn tìm hộp khăn giấy rồi ôm gối khóc um xùm thui. Thương cho câu tam sinh tam thế, hai kiếp trước kết thúc bi ai, toàn sinh ly tử biệt. Đến kiếp này chỉ cùng nhau một năm nhưng lại cùng lúc thay đổi số phận hai con người, rơi vào chữ tình mãi chẳng thoát ra được.
Em muốn viết nhiều hơn nhưng sợ nói nhiều lại loạn. Bị bộ này ám ảnh tâm trí mấy bữa, thần tình loạn lạc chỉ muốn lên kháng nghị vởi Tỷ mấy câu.
Biết là kết thúc OE, có thể Thiên trở về tám năm trước để thay đổi số phận hai người nhưng có lắm điểm em vẫn không hiểu, đến mất ngủ mấy bữa nay. Nhưng ngay từ những chương đầu tiên, Khanh đã từng kể cho Thiên về chuyện Khanh từng gặp một người đàn ông kì lạ tám năm trước – mà người đó đích thị là Thiên của hiện tại. Biến cố xảy ra trong lúc xuyên không, khiến Thiên bị kẹt lại tám năm trước, nếu theo trình tự Thiên có thể xoay chuyển càn khôn, tại sao tám năm sau kết cục giữa Thiên Khanh vẫn thảm vậy. Tại sao??? Hix, giờ em loạn quá, có khi nói Tỷ không hiểu. Nhưng đời em chưa từng thấy cái OE nào hại não như bộ này. Đọc lại lần nữa mấy chương đầu với chương cuối, cố nghĩ ra câu trả lời cho những khúc mắc nhưng vẫn thấy tưng tức thế nào.
Chưa bao giờ em cầu mong một kết thúc có hậu cho một câu chuyện như bộ này. Giống như viễn cảnh tự huyễn rất sinh động của Thiên về cuộc sống hai người ở Du Châu, có một đám tiểu đậu phụ chạy loạn khắp nhà, hằng ngày buôn bán rảnh rỗi thì đi trừ tà cho vui. Cùng ở bên nhau cho đến khi thành hai lão già, vẫn dắt tay nhau. Đơn giản nhưng thật khó thành. Đến những chương cuối cùng, không chỉ Khanh, Thiên mà ngay cả tim em cũng sắp bị đánh cho vỡ vụn. Tưởng xuyên không thế nào nhưng lòng em vẫn quá nhiều hoài nghi.
Có lẽ mọi giải đáp sẽ nằm trong 4 chương phiên ngoại. Em thật sợ, gặm khăn chờ Tỷ. Tỷ thương xót cho cái đầu sắp bị đánh vỡ tan bành của em mà tiếc thương ngó qua ‘em ý’ một chút.
Nói đến đây thôi, chứ không khéo em lại comment lung tung. Cất bước ra đi. Hức, Tỷ ơi em ủy khuất lần nữa đó nha~
P/S: Em rất thích lời dịch của Tỷ rất mượt, tinh tế nữa. Em không rành tiếng trung, bập bõm vài chữ, mới bước chân vào trang đam mỹ cảnh khanh bên trung quốc thấy một rừng văn tự đã muốn lăn đùng tẩu hỏa nhập ma. Rất thích Cảnh Khanh nhưng tìm mãi chẳng thấy đam mỹ của hai anh được dịch. Mãi mới lạc đường đến nhà Tỷ nên em vui lắm. Chả biết làm sao để cảm ơn Tỷ nữa. Mong Tỷ ngày càng dịch lên tay, cho ra lò nhiều sản phẩm của hai tình yêu nhiều nhiều cho em đọc….he he~ Iu Tỷ nhiều lắm a~ TUNG BÔNG, BẮN PHÁO HOA VÌ TÌNH YÊU CẢNH KHANH A~~~

4/07/2013 11:52 PM Reply

Chào Rollheaven, chúc mừng bạn đã lọt hố Cảnh Khanh =)))

Lâu lắm rồi mới lại có người lôi cái kết ra mổ xẻ, phải nói cái kết này làm tớ ngẩn ngơ và tốn không biết bao nhiêu từ ngữ để 'xả' trên khắp các phương tiện truyền thông của tớ (mà chủ yếu là FB với email :))) Tớ là loại người chuyên đọc ngược tâm và BE các loại (hình như chưa sờ tới truyện nào HE), thế mà còn ko chịu nổi cái kết này. Cảm nhận của tớ về truyện, đặc biệt về cái kết, đã được post rất lung tung ở các chỗ, mà giờ thì rất ngại tìm lại, cho nên tạm thời tớ sẽ nợ lại phần cảm nhận cá nhân về truyện.

Còn bây giờ, tớ sẽ giải quyết trước thắc mắc của Roll (tớ gọi thế được ko nhỉ ;))) về vấn đề xuyên không ở đây: tại sao dòng thời gian lại đảo lộn vào xen kẽ vào nhau như thế? Nếu Cảnh Thiên đã xuyên không về 8 năm trước và gặp Trường Khanh 19 tuổi, vậy tại sao chuyện phát sinh của Cảnh Thiên 19 tuổi và Trường Khanh 27 tuổi lại vẫn xảy ra? Thật ra nó đã báo hiệu cái OE này không có kết quả rồi. Thường khi chúng ta xem các thể loại xuyên không, luôn có 1 nguyên tắc bất thành văn, chính là nhân vật xuyên không đó không-được-làm-thay-đổi-lịch-sử, hoặc nếu đã làm thay đổi, thì sẽ trở-thành-1-phần-lịch-sử-được-ghi-nhận, tạo thành vòng khép kín.

Ví dụ cho trường hợp 1: 1 bộ phim Mỹ tớ không nhớ tên, thằng bé trở về quá khứ và được 1 cô bé - là mẹ nó sau này - yêu, thế nghĩa là bố nó và mẹ nó sẽ ko lấy nhau >>> sẽ ko có nó >>> nó hoàn toàn biến mất trong dòng thời gian >>> nó phải tìm cách để mẹ nó yêu và lấy bố nó >>> Kết luận: Người xuyên không ko được làm thay đổi các sự kiện quan trọng trong lịch sử.

Ví dụ cho trường hợp 2: Phim Tầm Tần Ký (Ở VN là Cỗ máy thời gian, có Cổ Thiên Lạc đóng), nhân vật Hạng Thiếu Long xuyên về quá khứ, bạn này thì ko có ý thức bảo vệ lịch sử gì hết, yêu hết em này đến em nọ, làm hết chức này đến chức kia, mà toàn là quan to thay đổi thế cuộc các nước, là Thái phó của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, cuối cùng bị Doanh Chính đem quân truy diệt. Bạn ấy ko chết, thậm chí còn sinh ra thằng con Hạng Vũ sau này diệt Tần. Lịch sử có 1 quãng bị khúc khuỷu vì bạn ấy, nhưng cuối cùng vẫn nuột nà như cũ >>> Bạn ấy đã trở thành 1 phần của lịch sử, tạo thành vòng khép kín. Bài toán ko còn là bạn ấy xuyên không thì lịch sử ra sao, mà trở thành: bạn ấy ko xuyên không thì lịch sử thế nào?

Điều kiện cho cả 2 kiểu xuyên không trên chính là: Lịch sử ở hiện tại mà chúng ta ghi nhận là thứ lịch sử đã tính luôn cả sự sửa đổi khi có nhân vật xuyên không!

Mà trong Thục Thiên thì sao? Cảnh Thiên xuyên về quá khứ, gặp Trường Khanh 19 tuổi, hắn nghĩ hắn có thể bắt đầu 1 tình duyên mới với Trường Khanh này, nhưng hắn không nhớ vẫn còn có 1 Trường Khanh 27 tuổi sống cuộc sống bình thường ở Thục Sơn và trong ký ức không hề có hắn (trừ 1 lần gặp mặt duy nhất ở nơi sương khói mờ ảo kia). Như vậy nghĩa là hắn chưa hề thay đổi được gì.Và cái OE này cũng chỉ là 1 giấc mộng của Cảnh Thiên mà thôi.

Trên đây là lý giải của tớ cho thắc mắc của Roll. Roll hỏi rất hay, rất xoáy, và thật lòng tớ ko hề nghĩ đến điều này. Đọc được câu hỏi của Roll tớ phải ngồi 1 lúc mới nghĩ được sâu hơn được về cái kết này đấy.

6/19/2013 9:57 AM Reply

Cái kết mở, là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Và ta tin vào một viễn cảnh tươi sáng.


Cảnh Thiên 19 tuổi và Trường Khanh 27 tuổi kia, với ta đã kết thúc từ khi Trường Khanh nói câu nói ấy, "Từ nay về sau, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến." Không có BE hay siêu BE, chỉ có đau khổ. Cái kết buồn, thì không thể so sánh cái nào buồn hơn, vui thì có vui hơn, nhưng đau thì chỉ là đau. Chương 144 khiến ta thực sự đau, rất đau. Ta luôn nói, trong tâm có nhau thế là đủ, nhưng Trường Khanh ở chương 144, Trường Khanh 27 tuổi ấy, dường như không còn quyến luyến. Chỉ có kẻ khóc thương níu kéo lại giấc mộng phồn hoa. Còn người thì quay lưng bước đi, đi mãi, nhìn thấy bóng dáng người lần cuối, Thục Thiên Mộng Hoa Lục đã kết thúc rồi. Người đi rồi, chẳng phải tất cả cũng chỉ là giấc mộng. Một giấc mộng dài, Cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến. Một quãng trường thiên dài đăng đẵng. Tất cả ái hận, tất cả mọi việc, đều kết thúc từ lúc ấy.

Nhưng tựa hồ kẻ kia vẫn chưa chấp nhận, mặc dù đã kết thúc, hắn vẫn điên cuồng nắm giữ, ngày ngày tưởng niệm, mộng tan rồi, hắn vẫn cố chấp không buông. Dù là một tia nhỏ hy vọng hắn cũng sẽ nắm giữ, đến lúc tuyệt đối rồi, đến lúc buông tay rồi, lại đau đớn nhiều hơn. Như hắn, chẳng phải lúc trong mộng cũng đau, mộng tan rồi cũng đau, níu giữ hồi ức về giấc mộng hắn lại càng đau. Chìm đắm trong thế giới huyễn hoặc, đến khi thế giới ấy vỡ tan rồi thì chơi vơi giữa thế gian rộng lớn chẳng biết làm sao. Con đường mênh mang phía trước, nơi nào mới là đường về?

" Những chuyện đã phát sinh, tựa như một giấc mộng dài, mộng tỉnh rồi, hắn liền đứng ở đây!

Con đường Du Châu vẫn phồn hoa như cũ!"

Tất cả đều là tràng ảo cảnh.

"Cuối cùng, lại do người khác cầm bút, viết nên một đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” lưu truyền hậu thế."

Mãi mãi không còn nữa. Kết cục của kẻ nghịch thiên kháng mệnh, chỉ có thể dừng lại ở đây. Đủ rồi.

6/19/2013 9:58 AM Reply

Nhưng,


Trời đất liên tục đổi thay, một thứ kết thúc cũng là bắt đầu cho một thứ khác. Cái kết mở, là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cảnh Thiên lúc này với ta, không phải đang cố gắng níu giữ, mà là đang cố gắng xây nên bước đệm cho câu chuyện sắp sửa mở ra. Hắn buông tay rồi cuộc tình duyên của hắn. Hắn cười. Hắn thấy lòng bình yên hơn lúc nào hết nhưng ta lại thấy cực kì bi thương. Hắn nghịch thiên kháng mệnh quay về để thay đổi mọi chuyện, cũng chính là hắn thừa nhận hắn thua rồi. Hắn không thể làm gì nơi thực tại bi thương này nữa, hắn không làm gì được cả. Hắn buông bỏ cuộc tình duyên của hắn, nhưng cũng chính là mở ra một tương lại cho "Cảnh Thiên" mà hắn luôn ấp ủ. Là cái kết mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Trong tám năm, hắn thay đổi tất cả. Hắn bỏ đi tất cả mà hắn cùng y trải qua. Nếu hắn chấp nhận hắn thua, có lẽ cuộc tình này sẽ khép lại, đẹp như những kí ức bị lãng quên. Bởi vì, kí ức luôn đẹp. Những kí ức lãng quên lại càng đẹp, lại càng bi thống. Nhưng không, Du Châu Cảnh Thiên vẫn ngạo mạng như thế, hắn nói rằng ông trời đối với hắn vẫn còn tốt. Ông trời trả lời hắn rằng hắn sai rồi. Hắn điên cuồng. Hắn cố chấp. Hắn tin hắn có thể thay đổi. Hắn tin vào tương lai tươi sáng. Và ta cũng tin như vậy. Nhưng tương lai tươi sáng đó là của Trường Khanh 19 tuổi và "Cảnh Thiên" kia, không phải của hắn. Trong tám năm, hắn vứt bỏ đoạn đường hắn và y trải qua. Trong tám năm, hắn sống trong thế giới đã từng là của hắn. Hắn nghịch thiên, hắn kháng mệnh, vì một tương lai của Cảnh Thiên và Trường Khanh mà hắn từng mong muốn. Hắn thua, thua triệt để.

6/19/2013 9:58 AM Reply

Đáng lẽ ra, khi hắn thấy mảnh lược kia, hắn phải biết rằng, trong tâm y có hắn thế là đủ. Đáng lẽ ra, hắn phải tiếp tục sống cuộc đời của hắn. Đáng lẽ ra, hắn không nên nghịch thiên kháng mệnh. Chính là "đáng lẽ ra". Rồi ngàn năm sau, ước hẹn tựa gió thoảng mây bay, lời thề tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp được lưu truyền hậu thế sẽ đẹp không chút tì vết, sẽ bi thương như chưa có thứ gì có thể bi thương hơn. Tình duyên của hắn, Du Châu Cảnh Thiên và Thục Sơn Từ Trường Khanh sẽ đẹp như vậy. Cứ thế lưu truyền thời gian, cứ thế khắc vào cốt tủy. Chí ít, nó vẫn sống trong tim y đến phút cuối cùng và hắn đáng lẽ ra phải nhận ra điều đó. Chỉ là "đáng lẽ ra".

Nếu mối tình "Cảnh Thiên" kia và Trường Khanh 19 tuổi có bao nhiêu tươi đẹp. Thì hắn và y có bấy nhiêu thống khổ. Và hắn, luôn hướng về thứ lạc quan hơn. Nhưng hắn đã bỏ qua một thứ, lạc quan này, niềm vui này, hạnh phúc này không phải thuộc về hắn. Một lần nữa, hắn cứ ngây ngô mà rơi vào giấc mộng, mà mắc bẫy ông trời.

Rồi tám năm trôi qua, hắn lại tỉnh mộng. Hắn thay đổi được mọi thứ, kể cả câu chuyện của hắn và y. Hắn một lần tự tay giao y cho người khác. Bây giờ một lần nữa giao cả ký ức của mình cho "Cảnh Thiên". Giao cả hồi ức bi thương đẹp đẽ vào mây gió. Hắn lại thua, thua triệt để.

Ngay giờ khắc nhắm mắt tan đi, hắn có thể nào nhớ lại thứ mà hắn rời bỏ? Ngay giờ khắc nhắm mắt tan đi, hắn có thể nào luyến tiếc quãng đường đã từng đi cùng y? Ngay giờ khắc tan đi, hắn có nhớ lại những ai đã vì hắn? Là Mậu Mậu khù khờ? Hay là y? Ngay giờ khắc tan đi, hắn có nhận ra y không muốn hắn chết, không phải để hắn vứt bỏ cuộc sống của chính mình? Hắn có nhận ra đến tột cùng y vẫn yêu hắn, yêu hắn như những giây phút đầu tiên.

Hoặc vong.

Hắn thay đổi được rồi, là nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện? Hay là một lần nữa nhận ra: Con đường mênh mang phía trước, nơi nào mới là đường về? Không một ai biết, hắn có thể cũng không biết. Chỉ biết rằng từ đây nơi trần thế, sẽ có một mối tình làm xao động lòng người, một mối tình tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, một mối tình cũng đẹp như mối tình của hắn, cũng bi thương như mối tình của hắn, nhưng sẽ không kết thúc như mối tình của hắn. Đó chính là mối tình của Du Châu Cảnh Thiên và Thục Sơn Từ Trường Khanh.

—— Cuối cùng, lại do người khác cầm bút, viết nên một đoạn “Thục Thiên Mộng Hoa Lục” lưu truyền hậu thế.


Chỉ là đoạn "Thục Thiên Mộng Hoa Lục" này, không phải là của hắn.

Trường Khanh này cũng không phải Trường Khanh của hắn.

Cảnh Thiên này cũng không phải là hắn.



Chữ "phận" này, ta viết xong rồi... Chỉ là... luyến tiếc cho hắn và y... hạnh phúc cho Cảnh Thiên và Trường Khanh ấy...



-- Những chuyện đã phát sinh, tựa như một giấc mộng dài, mộng tỉnh rồi, hắn liền đứng ở đây!

Anonymous
6/29/2013 3:09 PM Reply

"Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ."

Kết rồi, bi trường kịch của tam sinh tam thế đã khép lại bằng một câu nói.

Không phải HE, không phải SE, không phải BE, là OE. Nhưng nói thật, cái OE này là tự huyễn hoặc, tự mơ tưởng, tự mong chờ.

Xuyên không quay lại quá khứ, khao khát nghịch thiên kháng mệnh, đem người trân quý từ cõi chết trở về.

“Trời cao làm gì được ta? Ta không tin số mệnh! Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, như vậy hãy để ta làm chủ cuộc đời mình lần nữa, nghịch thiên kháng mệnh!”

Thật rất muốn tin huynh sẽ thành công, thật rất muốn tam thế tình duyên nở hoa, không chia lìa đôi ngã. Nhưng Cảnh Thiên à, trong hi vọng có thất vọng, trong mong chờ buông xuôi. Ký ức của Trường Khanh hai mươi bảy tuổi hoàn toàn không hề có sự hiện diện của huynh. Trừ lần hai người vô tình tương ngộ. Có nghĩa là lần gặp gỡ đầu tiên giữa huynh - Cảnh Thiên xuyên không và Từ Trường Khanh mười chín tuổi là lần gặp gỡ duy nhất của hai người. Thế thì huynh kháng mệnh thế nào? Xoay chuyển lịch sử ra sao?

Tám năm sau bi kịch vẫn diễn ra, Từ Trường Khanh hai mươi bảy tuổi vẫn rơi vào lưới tình với Cảnh Thiên mười chín tuổi. Gắn kết một năm, vĩnh viễn chia lìa.

Đó là định mệnh!

Tam sinh tam thế - tam kiếp tình duyên, kết thúc đều là sinh ly tử biệt.

Đó là định mệnh!

“Từ nay về sau, nếu còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.”

Đối với ta, ngày Trường Khanh vĩnh viễn ra đi nhưng tâm vẫn khắc lại chân tình trọn kiếp đã là ngày kết thúc trường ca tình hận của Cảnh Khanh.

Đau, ta đã đau rồi. Nhức nhối, cũng đã trải qua rồi. Đã nếm biết bao đắng cay cùng hai người, há còn sợ không chịu đựng được kết thúc này? Không cố chấp, không níu kéo.

Thân xác mất đi nhưng tâm còn lưu lại...

Thế là đủ...

Cái OE xem như là một giấc mơ, của huynh, của ta và của chính Trường Khanh.

Trường Khanh hai mươi bảy tuổi mãi mãi tan biến vào hư không, duyên tình đứt đoạn.

Trường Khanh mười chín tuổi rực rỡ với một tương lai không biết trước.

Cảnh Thiên xuyên không có nghịch thiên kháng mệnh được hay không? Không ai dám khẳng định hay phủ định.

Chi bằng hãy cứ tự huyễn hoặc mình...

Mơ một giấc mơ ngọt ngào...

Về tam sinh tam thế - tam kiếp tình duyên...

+Dành cho Tích Vũ:

Nàng à, tạm thời ta chỉ có thể viết ra nhiêu đó. Ta thật sự muốn nói rất rất rất nhiều nhưng hiện tại não ta bất động, tâm ta đau. Khi đọc đến đoạn cuối, ta cảm thấy nghẹt thở. Dù là ta đã sẵn sàng cho mọi cái kết, đau thương đến mấy cũng sẽ chấp nhận. Ta nghẹt thở vì ta vui mừng, bỗng nhiên giữa dòng nước xoáy vớ được cái phao cứu sinh. Nhưng rồi vui chưa được bao lâu, ta lại bắt đầu mường tượng ra mình đang tự huyễn hoặc mình, cái phao đang nằm trong tay bỗng chốc xì hơi.

Không có đoạn kết hạnh phúc, có chăng người trong cuộc tự vẽ ra.

Rất cảm ơn nàng đã cố công biên dịch lại bộ truyện tuyệt vời này. Thật sự rất cảm ơn!

Bài viết này chỉ là cảm xúc đọng lại sau đoạn kết. Ta còn muốn viết nữa, viết nữa... Cả một tuyệt tác như thế này, đâu chỉ dùng vài lời là nói hết được. Khi ta Comment khủng bố, nàng đừng phát hoảng nha. :)

6/30/2013 10:31 PM Reply

Đúng 4 tháng sau khi truyện hoàn, ta lại đọc được 1 review tâm huyết nữa, cảm xúc lại trở về như mới, khi ta lần đầu đọc được cái kết của Thục Thiên, 3 lần kết, 3 lần đau. Ta vẫn nói, Thục Thiên với ta đã kết thúc ở chương 147 rồi, 3 chương còn lại chỉ như 1 màn tự sướng của Cảnh Thiên không hơn không kém, vì tất cả đều do hắn nghĩ, do hắn làm, không ai biết Trường Khanh thật sự nghĩ gì. Thứ "nghịch thiên kháng mệnh" mà Cảnh Thiên tin tưởng thật nực cười biết bao nhiêu, Trường Khanh 19 tuổi không phải Trường Khanh 27 tuổi, hắn muốn bắt đầu lại với Trường Khanh 19 tuổi, nghĩa là muốn xóa đi toàn bộ những gì đã xảy ra giữa hắn và Trường Khanh 27 tuổi. Ta không chấp nhận chuyện này.

Mà thôi, ít ra thì hắn cũng gieo được hy vọng cho mình lẫn độc giả, đôi khi người ta cần đến cái hy vọng dối gạt đó để mạnh mẽ lên.

Cảm ơn nàng vì đã dành nhiều tình cảm cho Thục Thiên và cả Tích Vũ ta, ta thật sự trân trọng những độc giả đã theo Thục Thiên đến tận chương cuối cùng này, nhất là sau khi ta tiến hành chuyển đổi gần như toàn bộ quyển 4 và 5 sang dạng hình ảnh. Những độc giả như nàng đã tiếp thêm động lực cho ta nhiều lắm, để ta biết rằng tình yêu và nỗ lực đã bỏ ra là không uổng phí.

kim
7/23/2013 9:36 PM Reply

ta mà là a thiên thì khi gặp đc khối đậu phụ 19 tuổi kia ta cứ 1 đường kéo hắn về hiện tại làm lão bà luôn , dù sao thiên võ công ko đấu lại khối đậu phụ 27 tuổi nhưng so vs khối đậu phụ non kia thì thừa sức khống chế ah ;)

nguyên lai khanh trc sau vẫn ko đc biết chút j về song thân , mà chỉ là chuyện tình đại thúc cảnh thiên thôi , mà ta tò mò nha , thiên 20 tuổi + râu ria = thúc thúc của khanh nhi 19 tuổi :)))

7/24/2013 8:32 AM Reply

Thiên 20 tuổi có thể khống chế ép buộc Trường Khanh 19 tuổi, nhưng thế thì khác nào cô Tử Huyên kia: Yên Cố Lưu Phương, có con với Nghiệp Bình mà cứ đòi Trường Khanh chịu trách nhiệm ??? Người Cảnh Thiên yêu là Trường Khanh 27 tuổi, dù hắn có muốn khởi đầu lại với Trường Khanh 19 tuổi thì cũng phải "yêu lại từ đầu" chứ ko thể thình lình nhảy ra bảo: kiếp trước kiếp trước nữa chúng ta từng yêu nhau, cho nên bây giờ lại yêu nhau nhé @@,

Vụ đại thúc thì cứ coi như cha Thiên bị tiều tụy vì tình nên già hơn hai chục tuổi đi =))

kim
7/24/2013 9:32 AM Reply

haha nói đùa vậy thôi chứ vs tính cách của khối đậu phụ kia , nếu có kẻ xa lạ cư nhiên nhảy ra nhận thân cưỡng ép , đảm bảo y lại lựa chọn ngọc đá cùng nát ( đậu người cùng nát ) chứ dễ gì chịu khuất phục
ủa mà kiếp trc đậu phụ có con vs bà mặt dày hả nàng ? chẹp

7/24/2013 9:35 AM Reply

Đâu, có con gì đâu, là ta đang nói Tử Huyên trong phim, mối tình tam thế quá khiên cưỡng, ngay đêm tân hôn với Nghiệp Bình mà gọi tên Lưu Phương thì thánh thiện thuần lương đến mấy cũng chả chịu được, hừ. Bả yêu Lưu Phương chứ có yêu Nghiệp Bình đâu.

12/01/2013 9:38 PM Reply

Vài dòng cảm nhận gởi đến thân tình nàng Tích Vũ. Nếu có điều chi sai sót, lạc lõng, sến súa mong các bạn rộng lượng bỏ qua:
Tấc cả như thế trong vòng một năm triền miên biến cố xảy ra đã thảy đổi số phận hai con người, trải qua trầm luân, khổ ải, mối tình khắc cốt ghi tâm, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp rơi vào chữ tình mãi mãi không thoát ra được. Ta thực sự quá ám ảnh cái kết chương 147 bao phen trằn trọc bi thương đến thở không thông. Toàn truyện là nỗi thống khổ quằn quại ngược tâm, ngược thân, ngược đủ kiểu, ngược toàn tập. Tại nơi u minh vĩnh tịch kia là điểm khởi xướng câu chuyện ngược toàn tập, sự ám ảnh, sợ hãi, nhục nhã trong tâm và đau đớn dằn vặt thể xác đã theo Khanh gần hết đoạn truyện.
Trường Khanh cứ như thế thanh tu tự giữ, ôn nhuận thanh lương, đạm khán hồng trần, tư thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, không bụi bặm, không đau buồn, không giận dữ, không oán trách, thế gian vạn trượng hồng trần đều là chuyện tốt, một lòng một vì Thục Sơn đại nghiệp. Thế nhưng Cảnh Thiên xuất hiện hắn chính là ma chướng trong tu hành của y, đụng phải nam tử này, tất cả mọi thứ của y đều triệt để tan vỡ. Khanh yêuThiên mãnh liệt thứ tình yêu bao dung, cao thượng, nương chiều, khoan nhượng, ôn nhu hy sinh giành cho Thiên.
Thiên lúc gặp và yêu Khanh thì trong tâm hắn chỉ có một chấp niệm “Trường Khanh, Trường Khanh,…” là tấc cả của hắn, thế gian vạn vật phồn hoa đô hội không còn ý nghĩa gì với hắn, những việc hắn làm từ nay cũng là vì Trường Khanh, một lòng một dạ yêu thương, bảo vệ, chăm sóc cho Tk, cố gắng phấn đấu xứng đáng với người mình yêu, đối với hắn chỉ cần bên cạnh TK thì đâu đâu cũng là nắng ấm, hạnh phúc, thiên đường.
Địch Trần Sơn Trang, Thuyền Hoa ma giới, nhập hí quá sâu, Dịch trạm ôm nhau ngủ, bên bờ sông Cửu Tuyền Thôn hỏi đáp vấn tình, âm dương hòa hợp phù chú, ngoại ô đồng cỏ Phục Ma Trấn, dưới tán đào hoa Tỷ Thủy Trấn hôn sâu triền miên, trúng xuân dược tại trướng Tần Vương, uống máu dưới thâm cốc,…đường dài đẳng đẳng, miên man. Mỗi đoạn truyền kỳ đều khắc sâu dấu ấn trong lòng đọc giả, một đoạn tình tuyệt đẹp xao động lòng người họ yêu nhau như thân xác hòa thành một, yêu tận tâm can, yêu đắm đuối, yêu đến cuồn loạn để rồi rơi vào bế tắc, trầm mê, sa bẫy lưới tình, không thể quay lại nữa.
“Nếu như làm trái, sẽ phạt Thục Sơn Từ Trường Khanh chết không tử tế, đời đời kiếp kiếp luân hồi vĩnh bất tương kiến.” Khanh hoàn toàn hiểu tâm ý của Thiên, đem thứ hắn trân quý nhất, chân thành nhất ra thể nguyện, muốn Thiên ghi nhớ mãi lời thề hôm nay. Tuy nhiên lời thề này không hay chút nào.
“Sau này, quên ta đi…”
“Có người vui sướng như tiên, có người đau thương như chết”
Gió đêm thanh lãnh, ánh trăng thanh đạm, cánh hoa lất phất theo gió tán loạn dưới tàn lê hoa phong cảnh như mộng, phong tình lãng mạng, thần hồn mê ly sung sướng như tiên. Thiên không hề biết Khanh đang gánh chịu nỗi đau, thống khổ, tuyệt vọng thành toàn thỏa nguyện giao hòa tấc cả cứ như tam sinh tam thế chỉ có một khắc cuối cùng này thôi.
“ gia pháp hầu hạ” chỉ Thiên mới nghĩ ra được cái phương pháp này, ta thực sự phục lão sát đất, đọc đến đoạn này ta cười đến phát điên luôn ngắn ngọn nhẹ nhàng mà thoải mái, “đê tiện,vô sỉ, hỗn trướng, dân tặc, cầm thú…” chửi như vậy cũng không có tác dụng gì với tên đại sắc lang.

12/01/2013 9:41 PM Reply

Ta yêu chết đi được tính cách của Khanh Thiên, chỉ có CK mới có được, hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau được kết hợp hoài hòa, sinh động, vô tư diễn biến tự nhiên theo tính cách. Đọc đến những đoạn hài hước ngọt ngào những lần trò chuyện như thế này ta chỉ ôm bụng mà cười ra nước mắt. TK tay chân mềm nhũn không thể tự đi được hay một hồi hồn du thành khuyết nguyên khí chưa khôi phục,…..nhưng trong cái ngược lại có cái vui.

“Sữa dê?”

“Đúng vậy, mấy ngày huynh không chịu ăn, cho nên Cảnh đại cơ mới bắt về hai con dê rừng… A, Từ đại ca huynh làm sao vậy? Thế nào lại bị nôn rồi…”
........
“Đậu Phụ Trắng, ta hát có dễ nghe không?”

“Rất êm tai…” Trong xe truyền đến thanh âm rầu rĩ của Từ Trường Khanh, “… Bất quá có thể thỉnh huynh không hát nữa hay không!”
......

“Uy uy, huynh không phải say xe chứ, đi xe ngựa mà cũng say!” (chương 48)
......
“Tướng quân chảy máu không đổ lệ!”

“A, ta đây bị gió cát bay vào mắt.”

“Trong doanh trướng cũng có gió cát?”

“Ta nói có thì là có!”
…..
“Như vậy, huynh còn nhớ rõ trư là chết ra sao không?”

“Ngốc mà chết!”

“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, huynh thật thông minh!” (chương 106)
.......

Từ Trường Khanh ……chiếc mặt nạ đeo lên mặt, trong lòng mặc niệm: “Ta không quen hắn, ta không quen hắn…” (chương 114),....

Chung quy số phận vẫn không buông tha cho họ, dù cố gắng nổ lực giãy dụa chống cự hiện thực tàn nhẫn, thống khổ, bi ai, tuyệt vọng , muốn nghịch thiên kháng mệnh ư, cũng không kháng được, hiện thực vẫn trần trụi hiện ra trước mắt. Trường Khanh cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh y cố gắng giãy dụa, vùng vẫy, chống cự nhưng “Đạo bào trên thân như ép xuống thật nặng…” trách nhiệm, gánh nặng này y không buông xuống được đành chôn theo nối tình triền kiếp, hôi phi yên diệt, trong thạch đá chỉ còn lưu lại đồng tâm kết, nữa đoạn lược mãi mãi nguyên vẹn. Thật càng nghĩ càng đau đến đoạn này tim ta như thoắt lại, thần hồn choáng váng, nước mắt cứ tự nhiên rơi. Thời khắc lạnh lẽo trong thạch đá này Khanh đã nghĩ gì chờ đến ngày được chết, chờ đến ngày Thiên đến, chờ đến ngày tan thành tro bụi. Thiên tại sao ngươi không hiểu cho Khanh, Khanh làm tấc cả cũng vì ngươi, muốn ngươi cắt đứt mọi tưởng niệm, quên Khanh đi mà sống cho thật vui vẻ. Thực ra Thiên không hiểu hay là, mãi mê cố chấp lấn thân vào trầm mê, mộng tưởng kiếm kiếm tìm tìm thứ trân quý nhất, chân thật nhất, mỹ lệ nhất mà hắn vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa.

TTMHL đã kết thúc như vậy đấy, thoáng qua như một giấc mơ, đoạn truyền kỳ này giờ đây trong tâm chỉ lưu lại một giấc mộng thanh xuân tươi đẹp dưới trời Thục Sơn.!!!

12/01/2013 10:05 PM Reply

Trước hết, đa tạ Tiểu Khanh Khanh vì cái Review dài dằng dặc này, rất gần gũi, rất chân thật, rất sát, rất sâu. Ta không biết phải nói sao cả, bàn về Thục Thiên có lẽ qua ngày đoạn tháng cũng chẳng xong. Chỉ biết là, một Trường Khanh như thế, một Cảnh Thiên như thế, mới thật sự là Cảnh Khanh không lẫn vào đâu được, một Cảnh Khanh mà chúng ta ngưỡng mộ và trân quý bằng cả tâm can. Thục Thiên Mộng Hoa Lục - giấc mộng tươi đẹp dưới trời Thục Sơn, đã qua rồi, đọng lại trong chúng ta là một truyền kỳ mà thôi.

4/20/2014 11:43 AM Reply

Lúc đầu đọc xong cái kết...tar cũng hí hững cho cái OE này...muh xong...sau đó lại thấy có chút kí quái + đọc cmt của mọi người...tar lại thấy cái OE này hơi hướng cứ như một vòng lặp mãi không dứt...rốt cuộc là Cảnh Thiên sẽ thay đổi được không...chiết mắc của những vấn đề thời không rất khó lí giải...nếu như Cảnh Thiên quay về và không thay đổi được gì...mọi chuyện vẫn sẽ kết thúc là Trường Khanh tan biến...nhưng nếu hắn thay đổi được...gặp Trường Khanh lúc 19 tuổi và quen biết...sẽ có một mở đầu khác...nhưng đồng thời...Cảnh Thiên 11 tuổi sau 8 năm sau liệu có thể gặp Trường Khanh 27 tuổi để bắt đầu chuyện tình này chăng...và lúc đó Cảnh Thiên 19 tuổi đã quay về quá khứ sẽ như thế nào...@@~...mà tar nghĩ có thay đổi được hay không thì chỉ có thể dựa vào tưởng tượng...vì vốn dĩ một chuyện thay đổi quá khứ diễn ra theo quá trình: mọi chuyện vốn dĩ như vậy->xuyên không thay đổi quá khứ->câu chuyện được kể lại theo hướng đã thay đổi...đằng này nàng Tiểu Chu chỉ dừng ở việc xuyên không...nên chúng tar cứ như vậy muh tưởng tượng cái kết thúc đẹp nhất cho 2 người thôi...nhưng muh tar nghĩ...nếu thật sự Cảnh Thiên 19 tuổi...về gặp Trường Khanh 19 tuổi...thì có quen nhau...cũng phải yêu lại từ đầu...vì cùng là Trường Khanh...nhưng 2 thời điểm lại khác nhau...nhưng tar cảm giác giống như Cảnh Thiên đang phủ nhận Trường Khanh 27 tuổi vậy...nó không vố lí như Tử Huyên 2 kiếp sau vì Cố Lưu Phương-2 người hoàn toàn khác và chưa qua tìm hiểu- mà đòi người tar yêu mình...nhưng cũng không hợp lí để chấp nhận...rõ xoắn não khi nghĩ về vấn đề này...:v

4/20/2014 12:41 PM Reply

Cho nên ta vẫn cho rằng cái kết này chỉ là màn huyễn hoặc của Cảnh Thiên mà thôi, và chỉ thế, không thay đổi được bất cứ điều gì hết. Truyện kết thúc với 1 mớ vấn đề còn chưa thật sự sáng tỏ, với những khúc mắc chưa gỡ nổi của các nhân vật. Thôi thì đành hi vọng vào cái phiên ngoại Kết cục 2 vậy thôi ;)

8/26/2014 10:05 AM Reply

Phù! Vậy là xong phần chính truyện! Cảm ơn cô Tích Vũ rất nhiều!

11/16/2014 7:13 PM Reply

Mình thật sự bị làm cho rối tinh mù mịt rồi, Rốt cuộc là ntn. có cứu được ko đây?

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục