Nhưng trên đời không có người toàn vẹn, chuyện cũng không có tuyệt đối, nếu Trường Khanh vẫn vướng vào tình kiếp, tất sẽ khiến nhất niệm hóa vạn niệm, lộn xộn hỗn loạn, phản phệ kỳ thân, chịu dày vò thống khổ cho đến khi hương tiêu ngọc vẫn.
Tác giả:
Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch:
Tích Vũ
Tiết tử
- Trường Khanh sinh thế lâm
Thái cực phân chia,
nguyên khí chắt lọc, âm dương tương bạc, như điện như lôi.
Từ Trường Khanh sinh
ra đúng ngày mưa to vần vũ, sấm sét dữ dội, rửa sạch mọi bụi bặm nhân gian, đất
trời quang minh trong sạch. Đây là điềm báo hóa âm chuyển dương trong thiên địa,
vốn được coi là thiên đạo, giúp cho vạn vật không ngừng sinh sôi.
Từ Trường Khanh vừa
sinh ra đã có khí chất tu đạo, khi Tử Huyên cùng Thánh Cô bế hài tử lên Thục
Sơn, Thanh Vy chưởng môn vừa thấy hài tử mặt mày thanh tú, cốt cách thanh kỳ,
tuệ căn đầy đủ, khẳng định sau này có thể tiến xa trên con đường tu đạo, liền
nhận đứa bé làm đại đệ tử Thục Sơn. Hài tử từ nhỏ đã tu luyện thuần thục nguyên
dương khí của Đạo gia, căn cơ vững chắc, tạo nghệ hơn người. Thanh Vy vô cùng
hài lòng, bốn vị trưởng lão cũng yêu thích Trường Khanh như đệ tử chân truyền.
Đến khi Trường Khanh bước
sang tuổi hai mươi, họ đã cùng nhau tính quẻ, biết được trước mắt y có kiếp nạn
lớn, kiếp nạn không cách nào hóa giải, mà quẻ này tính đi tính lại vẫn không có
đường khác, khiến cho ai nấy không khỏi phiền lòng.
Chữ “Lâm” đứng đầu
trong cửu tự chân ngôn, quẻ “Lâm” báo hiệu điềm cát lợi, cũng như ngày sinh của
Từ Trường Khanh. Thế nhưng, “Lâm” cũng ẩn chứa điều hung hiểm, chữ “Lâm” kết
thúc bằng chữ “Minh”, sấm sét lớn đến mấy cũng không thể lâu dài, mà sinh thần
của Từ Trường Khanh rốt cuộc đã tới, vận mệnh hai kiếp trước của y cũng tới, số
mạng của y tất có biến chuyển khôn lường.
Hai kiếp trước, Từ Trường
Khanh đều vì tình mà chết.
Trong bát tự thời thần
của y, thần sát tứ trụ đều có Hoa Cái [tên
ngôi sao cổ, biểu hiện điềm xấu], mà Hoa Cái biểu hiện sự cao ngạo, cô tịch,
phi thường. Bao năm qua, sinh thần của Từ Trường Khanh luôn vướng phải tứ trụ
Hoa Cái, theo lý không thể gần nam nữ, không được có tình ái, nhưng hết kiếp này
đến kiếp khác, y đều bị tình ái quấy nhiễu, khổ sở đến chết.
Các trưởng lão đều hoảng
sợ không yên, không thể chuyên tâm tu hành.
Một ngày, họ quyết định
làm chuyện ngược ý trời. Năm người hợp lực làm phép chặt đứt thất tình lục dục
của Từ Trường Khanh. Vô tình vô dục chính là cảnh giới tu tâm cao nhất, không
vì ngoại vật mà lay chuyển, đối với thế gian hỗn tạp đều điềm tĩnh bình chân.
Ai biết được thất tình lục dục của Từ Trường Khanh không giống với người thường,
tình ti như rễ cỏ triền miên không dứt, kiếp trước kiếp này, vận mệnh dây dưa
thật sâu, nếu ngoan cố dùng ngoại lực chặt đứt tình ti, chỉ sợ không thể giúp y
phá kiếp, ngược lại hủy đi tu hành hai mươi năm của y, thậm chí có thể khiến y
nguyên thần câu tán, tinh tẫn thân vong.
Năm vị trưởng lão cố gắng
chặt đứt tình ti không có kết quả, trái lại khiến cho tình ti của Từ Trường
Khanh càng triền miên rối rắm, phát ra không thể vãn hồi. Thanh Vy chưởng môn
cho rằng thất tình lục dục là chướng ngại che mờ tâm tính, người tu đạo cần chặt
bỏ được thứ này mới có thể tiến đến cảnh giới đắc đạo.
Cuối cùng mọi người
cũng thương thảo xong, quyết định để Thương Cổ đem một bộ công phu chuyên khắc
chế duyên trần dạy lại cho Từ Trường Khanh, vừa có thể giúp y ổn định căn cơ,
tu đạo tăng tiến, vừa tách biệt y khỏi tình cảm nam nữ ràng buộc của thế gian. Nhưng
trên đời không có người toàn vẹn, chuyện cũng không có tuyệt đối, nếu Trường
Khanh vẫn vướng vào tình kiếp, tất sẽ khiến nhất niệm hóa vạn niệm, lộn xộn hỗn
loạn, phản phệ kỳ thân, chịu dày vò thống khổ cho đến khi hương tiêu ngọc vẫn.
Vạn vật đều có biến số,
mệnh cũng có biến đổi, chỉ cần Trường Khanh gặp được người hữu duyên, nguy cơ
này tất có thể hóa giải.
Đối với chuyện xảy ra
với y hai kiếp trước, năm vị trưởng lão đều không ai nói gì, ngay cả chuyện
tính phải quẻ đại hung cho Từ Trường Khanh vào ngày nhược quán [sinh thần hai mươi tuổi], các vị cũng đổi
giọng nói là đại cát, về phần đạo gia tâm pháp phản phệ kỳ thân lại càng không
nhắc đến.
Từ Trường Khanh nhiều
năm tu đạo tại Thục Sơn, dưới sự che chở của năm vị trưởng lão, nào biết thế
nào là tình ái chốn nhân gian? Y ngày ngày dâng hương tụng kinh, mặc dù năm nay
đã hai mươi bảy, nhưng không khác gì tĩnh nhược xử nữ, không cốc u lan, băng
thanh ngọc nhuận.
Mà người hữu duyên kia
trước sau cũng chưa hề xuất hiện.
Nói chung, tất cả tự
có biến chuyển, ai cũng không thể tính trước.
Số phận chỉ vừa mở ra.
4 comments
Tung bông này :) tò mò xem chap tiếp :)
chúc mừng thiều hoa khanh phụ khai truyện
chúc mừng nàng đã khai blog
bắn pháo hoa ***BÙM***BÙM..."hoa và tim bay ngập nhà"
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thiều Hoa Khanh Phụ, i like it =))~
Thiều Hoa Khanh Phụ chương đầu tiên! Chúc mừng nàng! ~ ^^ ~
Post a Comment