Ngoài động cuồng phong
cuốn vào thạch thất, thổi trúng áo bào của Từ Trường Khanh, đạo bào phảng phất
ép xuống thật nặng, giãy dụa, thở gấp… Không, không cần giãy dụa, không cần thở
gấp, y từ lâu đã không thở được nữa rồi.
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
“Từ nay về sau, nếu
còn gặp lại, ta sẽ tan thành tro bụi, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến.”
Trường Khanh đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để nói với
Cảnh Thiên rằng tâm y đã chết. Cái tàn nhẫn ở chap 144 không thể so là gì so với
sự tàn nhẫn ở chap 147 này.
Nhưng nếu mọi chuyện cứ kết thúc như vậy, chuyện tình
Thiên Khanh đã chẳng còn đẹp và ám ảnh như thế. Người ta chỉ đau khi tâm còn có
nhau, nếu tâm Khanh thật sự đã chết, vậy coi như cả một bộ Thục Thiên dài như vậy
chẳng còn đọng lại ý nghĩa gì ngoài chuyện một đám người tự dằn vặt lẫn nhau,
tác giả tự ngược và độc giả bị ngược. Nếu tâm Khanh thật sự đã chết, y không cần
thiết phải khổ tâm thiết kế một màn ngoan tuyệt này. Càng hận càng chứng tỏ y
không thể nào quên. Cho nên, người đọc vẫn cứ phải đợi thêm 3 chương nữa, để thấy
rằng, chuyện tình Thiên Khanh thật sự rất đẹp.
Dù là, thay bằng một cái kết ngược, tác giả đã tạo ra
một cái kết siêu ngược.
8 comments
Vậy mà nàng nói không cần thuốc trợ tim! Chuẩn bị đi nhặt xác ta nha!
Ấy, dại khái là vì đọc những chương này mà ta thương tâm đến chết đi sống lại. Nhưng ta lấy danh nghĩa tình yêu một đời Khanh Nhi của ta ra bảo chứng, ai chịu đau được đến đây thì 3 chương còn lại ko biết đau là gì nữa.
Ta ko thấy đau, chỉ thấy đơ, cũng chẳng hiểu tại làm sao nữa..
tâm ta đau quá cổ họng như nghẹn lại và nước mắt bất chợt rơi lúc nào không hay...tại sao phải tàn nhẫn như thế...:'(
Chào Tích Vũ! Gần 1 tháng vật vã với Thục tiên giờ ta mới ló dạng chào chủ nhà thật ngại quá …Trước tiên cảm ơn nàng đã đem đến cho đọc giả 1 bộ truyện tuyệt vời văn phong tuyệt đỉnh, sâu sắc . Khoảng thời gian này thật đẵm đuối: tự kỷ, vui vẻ, quằn quại, bi thương,ủy khuất, đau tim, rơi lệ,……..đều trải qua hết. Chưa bao giờ ta từ bỏ hy vọng mông manh truyện sẽ có một kết thúc có hậu cho đôi trẻ, nhưng quá bi thảm Chẳng lẽ đoạn tình duyên ba kiếp cứ như thế mà kết thúc sau không chấp nhận được sự thật này ta đau, đau ……………đau muốn chết luôn đừng có tàn nhẫn với ta như vậy có được không đây là lần đầu tiên ta đọc đam mỹ đó.
Hy vọng Hồng trần lệ kia thoát khỏi xác trần sẽ quay về thiên giới “tự an ủi”. Cảnh Thiên kia thì làm sao đây cứ mãi đắm chìm tìm lại sự mất mát, trân quý nhất trên đời này trong mộng tưởng khó mà thoát ra được “quá thương tâm”
Thực ra ta là fan Bông ka. Nhờ Thục thiên ta thích luôn CK rồi và cả nàng nữa
“ôm ôm” làm quen..... không phải “xòe tay….” Hân hạnh được làm quen.
Chào Nguyen Vi (Vì nàng ko xưng tên nên ta cũng ko dám mạo muội dịch tên nàng =D)
Cảm ơn nàng đã dành tình cảm sâu sắc cho Cảnh Khanh, cho Thục Thiên và cho Tích Vũ. Đọc được đến đây, ta tin mỗi người đều có cảm nhận rối ren của riêng mình, yêu có, đau có, thương có, tiếc nuối có, trân trọng có, thậm chí cả căm ghét, bức bối, khó chịu và ruồng bỏ cũng có. Cái kết này thật sự đã gây tranh cãi rất nhiều, có người vì nó mà phủ nhận toàn bộ Thục Thiên, mà từ fan nhiệt thành sang anti Tiểu Chu Dữ Mặc. Nhưng, như ta đã chia sẻ trong Review "Y nhân đã mất..." của mình: Mặc kệ ra sao, câu chuyện chung quy cũng phải kết thúc. Kinh thiên động địa cũng tốt, vân đạm phong khinh cũng được, chúng ta đã cùng họ trải qua một hồi loạn thế, xem thấu tuyệt sắc hồng trần, thể nghiệm nhân sinh hỉ nộ. Như vậy, đủ rồi.
Cảm ơn nàng đã cùng trải qua những cảm xúc đó như ta. Chúng ta quen biết nhau hơi muộn, nhưng tình cờ lại đúng dịp kỷ niệm 1 năm ta dịch Thục Thiên, cho nên có nên gọi là có duyên không nhỉ :)) Mời nàng qua post này chơi mừng kỷ niệm 1 năm Thục Thiên nha :))
http://tichvulau.blogspot.com/2013/11/ky-niem-01-nam-thuc-thien-mong-hoa-luc.html
Thật ngại quá lúc đầu comment ta không biết làm sao để lại tên, vì thích Khannhnhi nên ta lấy tên này. Khi ta gặp được điều mình thích, ở đúng tại nơi này, găp những người bạn cùng sở thích, có thể gọi là duyên, sớm muộn cũng không quan trọng “hơi sến ”^_^
Ây da, chân tình không bao giờ là sến, mà có sến thì tình càng chân :)))) Hoan nghênh Tiểu Khanh Khanh đến với tiểu lâu *ôm ôm* Ở đây đã có Trường Khanh, Khanh Nhi, giờ thêm 1 Tiểu Khanh Khanh nữa, tha hồ mà ngẩn ngơ ngắm nghía |o| Tiểu sắc lang đến đâyyyyyyyyyy
Post a Comment