Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên tập: Tích Vũ
Quyển 1 – Từ Trường Khanh
Thục Sơn.
Chuông khánh tề minh.
Khi Từ Trường Khanh tiếp
nhận chức vị chưởng môn, y mới có hai mươi tám tuổi.
Ngày đó, dưới tia nắng
ban mai, dưới tuyết bay tán loạn, một đứa trẻ sơ sinh gầy yếu được phụ mẫu đưa
đến trước đạo quan gặp Thanh Vy chưởng môn, không ngờ đến nay đã đắc đạo tu vi,
quyền chưởng thiên hạ.
Cuối thu, hoàng hôn
buông xuống, lá khô bay lượn giữa không trung, trải qua bao trắc trở cũng không
nguyện rơi vào trần tục. Thục Sơn hưu quạnh không một bóng người.
Y chậm rãi vươn tay,
gió lạnh gào thét, nhanh chóng len qua ngũ chỉ thon gầy. Kinh phong phiêu bạch
nhật, quang cảnh trì tây lưu. Y níu giữ không được làn gió lạnh hôm nay, cũng
níu không được nhung mã chiến trường, cẩm sắt niên hoa ngày trước.
Đôi tay y rất đẹp, trắng
nõn hữu lực, lòng bàn tay lõm xuống một đường, đó là vết tích nhiều năm cầm kiếm
lưu lại, lúc nào cũng như nhắc nhở thân phận của y, nhắc nhở trách nhiệm của y.
Từ Trường Khanh mỗi
khi nửa đêm hồn mộng quay về, đều hận không thể xóa đi vết kiếm in sâu vào chưởng
tâm ấy. Thế nhưng, vô dụng, vô luận y pháp lực cao tuyệt ra sao, kiếm pháp tinh
diệu thế nào, đều không hủy được vết tích đó… Nam nhân trường kiếm phá không, nháy
mắt quang hoa rực rỡ triệt để đâm vào con mắt Từ Trường Khanh.
Người nọ tựa như một
ngọn lửa, tự đốt cháy chính mình, càng làm tổn thương người khác, thế nhưng Từ
Trường Khanh không hề bận tâm.
Dựa theo thuyết pháp
nhân quả luân hồi.
Hồng trần ba kiếp, đã
từng lưu lại trong y một cái tên.
Trên đỉnh Thục Sơn, tử
y đơn độc, hứng thú tiêu tan.
Trước Vô Cực Các, mây
buồn sương lạnh, cảnh gọi người sầu.
***
Từ Trường Khanh phụng
sư mệnh hạ sơn, sơ thiệp hồng trần.
Du Châu thành nội, phố
chợ rộn ràng, y cùng một người gặp thoáng qua. Nếu không phải lúc đó đột nhiên
sinh ra cảm tình kỳ lạ, bọn họ thế nào lại ngưng mắt nhìn nhau một lúc lâu, thế
nào ngày sau lại vướng bận trăm sông nghìn núi. Nguyên bản mỗi người đều có một
con đường, giữa ban mai vô tình giao nhau mà kết thành truyền kỳ một kiếp.
Tất cả những thứ này,
chỉ vì hai lời thề thiên niên không dứt.
“A, ngươi là?”
“Huynh là…”
Giờ khắc này không khí
tươi mát, một cái chớp mắt này mang theo tia nắng ban mai.
***
Du Châu thành nội.
Từ Trường Khanh không
ngủ theo sát Cảnh Thiên tròn ba ngày ba đêm, chỉ vì y cảm nhận được trên người
hắn có khí tức long mạch mà mình tìm kiếm. Ngày thứ ba, người nọ xoay người, trợn
mắt bất mãn nhìn y: “Đạo trưởng, có biết hay không, ngươi đã theo ta ba ngày.
Nói đi, ngươi muốn giật tiền hay cướp sắc? Giật tiền ta không có, cướp sắc thì
càng đừng nghĩ…”
Không ai biết, đường đường
Thục Sơn đại đệ tử thanh tâm quả dục, đối mặt với người nọ ánh mắt sáng quắc,
cư nhiên lại có điểm mờ mịt thất thố. Chỉ trong nháy mắt, Từ Trường Khanh bị
đánh cho tơi bời, hận không thể lập tức trở lại Thục Sơn, đem “Đạo Đức Kinh” ra
viết chính tả ba trăm lần.
Cuối cùng, y cũng nói
rõ ràng lý do của mình, người nọ như trước không sợ, không nghe, không buông. Hắn
tính tình biếng nhác, có luyện công phu thì cũng ba ngày đánh cá, hai ngày phơi
nắng, hoàn toàn không thấy tương lai gì.
Đối mặt với nhân vật
lười biếng như vậy, Từ Trường Khanh còn có biện pháp nào?
Y chỉ có thể mỗi ngày
từ sáng sớm đến nửa đêm theo sát hắn ân cần giáo dục.
“Cảnh huynh đệ, Phi
Long Tham Vân Thủ cực kỳ tinh diệu, huynh nếu học tốt rồi có thể dùng được cả đời.”
Người nọ trong miệng
ngậm một cọng cẩu vĩ ba thảo, cũng không buồn quay đầu lại, “Phi Long Tham Vân
Thủ tinh diệu thế nào, có giúp ta thắng bạc được không? Nếu được, Cảnh đại gia
ngươi sẽ cải tà quy chính, không trộm bạc nữa mà đi trộm người…” Kẻ trộm
nghiêng đầu cười hề hề, “Ta chuyên môn đi trộm loại người nhân tâm thuần hậu! Trường
Khanh đại hiệp có muốn hay không vì dân trừ hại?”
“…”
Khi y còn chưa biết
nên khóc hay nên cười, người nọ đã đeo một chiếc nhẫn cỏ lên ngón trỏ mình: “Tu
Di Nhẫn của ngươi rất tốt, chúng ta trao đổi, cả hai đều không thua thiệt, cũng
không ai dám nói Cảnh Thiên ta lấy mạnh hiếp yếu.”
“…”
Từ Trường Khanh cho tới
bây giờ chưa từng nói ra nửa lời không đứng đắn. Y là Thục Sơn đại đệ tử, từ
lâu đã định sẵn kế nghiệp chưởng môn. Nguyên tưởng rằng cả đời sẽ như vậy, biết
đâu một chuyến hạ sơn, lại gặp phải một kẻ càn quấy không nói nổi một lời đứng
đắn.
“Đậu Phụ Trắng, ngươi
có thích nữ nhân hay không?”
“Đậu Phụ Trắng, đạo sĩ
các ngươi có thể lấy lão bà không?”
Vì sao muốn hỏi ta những
điều này? Bên người hắn có đủ như hoa mỹ quyến, hồng phấn tri kỷ, nhưng hết lần
này tới lần khác lại trêu trọc một người tu đạo như y.
Từ Trường Khanh không
biết, kỳ thực, y không dám khẳng định mình thật sự không biết, mà chỉ là, không
muốn biết.
Thế nhưng, vô luận y
không muốn biết đến thế nào, trong cuộc sống, có những thứ chung quy vẫn phải
biết.
Du Châu Cảnh Thiên cưới
Đường Tuyết Kiến làm vợ, đại hôn ngay đêm nguyên tiêu.
***
Du Châu.
Trường An.
Kỷ độ phồn hoa.
Từ Trường Khanh đã
hoàn thành sư mệnh, nên sớm trở về Thục Sơn.
Du Châu thành nội, lưu
lại ký ức một đời.
Lần thứ hai đặt chân
lên Thục Sơn quen thuộc, ập vào mắt y chính là vĩnh viễn tịch mịch cùng thiên địa.
Một tiếng cô nhạn thê
lương gào thét, xẹt qua đỉnh Thục Sơn.
Nhạn quá trường không,
Từ Trường Khanh ngơ ngẩn.
Ngộ đạo, làm sao mới
có thể ngộ đạo? Từ Trường Khanh tu luyện tại hậu sơn đã tròn nửa năm mà vẫn như
trước không thể đạt tới cảnh giới đó. Thanh Vy đạo trưởng, Nguyên Thần trưởng
lão cùng các Thục Sơn bô lão đều than thở, bấm đốt tay tính toán năm nào tháng
nào y mới có thể kế nhiệm chưởng môn.
Rốt cuộc một ngày, Thục
Sơn bồ câu thám tử đưa thư, lời lẽ ngắn gọn, nội dung không rõ ràng. Nhưng mà Từ
Trường Khanh liếc mắt nhìn qua nhất thời đều hiểu. Phải rồi, bạch đầu như tân,
khuynh cái như phúc [biết rồi mà như mới
quen, mở ra mà như đậy lại], đều chỉ là truyền kỳ hư hóa; trường không bích
hải, thệ thủy nan thu [trời cao biển
xanh, nước hắt đi khó thu về được], đây mới là lẽ thực nhân sinh. Chỉ trong
chớp mắt này, Từ Trường Khanh tựa hồ trải qua quán đính chi lễ [nghi thức dội nước, xem lại chương liên
quan đến tiếng gầm của Phỉ Phỉ], đại mộng sơ tỉnh.
Giờ khắc này y rốt cuộc
ngộ đạo.
Nguyên lai.
“Đạo”, vốn đơn giản
như vậy! Kế tiếp đại lễ tiếp nhận chưởng môn tự nhiên thuận lý thành chương.
Tịch dương yếu ớt, khi
y bước chân vào Vô Cực Các, mọi sự trước kia đều trở thành hoa trong gương,
trăng dưới nước, xuyên thấm thâm mâu, bỏ lại phía sau hồng trần cuồn cuộn.
Đại môn Vô Cực Các nhẹ
nhàng mở ra, nghênh đón Thục Sơn chưởng môn đời thứ hai mươi bốn, thiết môn Vô
Cực Các không một tiếng động đóng lại, chiếm lấy toàn bộ năm tháng phương hoa vốn
dĩ thuộc về Từ Trường Khanh, lưu lại ngoài kia bạch y trong gió, trầm mặc vô
thanh.
Từ nay về sau, trăng
soi đáy cốc, không một ai còn thấy được thân ảnh cô tịch của bạch y Từ Trường
Khanh, chỉ có Thục Sơn chưởng môn nhất phái đoan trang túc mục phát lệnh, chấp
chưởng thiên hạ đệ tử đạo phái.
Ngũ lăng đệ tử phong
lưu tản mạn, đại dã long xà mặc sức làm liều, trong đáy mắt y đều trở thành phù
vân quá nhãn.
Tâm tố như hoa.
Nháy mắt mở ra, tình
sinh ý động; nháy mắt đóng lại, yên thủy mênh mang.
***
Sương chiều nặng nề, xa
xa mái cong lầu các, nổi bật lên ba chữ rõ ràng: “Vô Cực Các”. Ngói xanh trải đều,
vài cọng cẩu vĩ ba thảo chập chờn trong gió.
Từ Trường Khanh ánh mắt rời rạc nhìn vào chính ngón trỏ của
mình, mặt trên trống rỗng cái gì cũng không có. Tu Di Nhẫn đã cho người kia, đổi
lấy chiếc nhẫn làm từ cẩu vĩ ba thảo, nhưng vào một ngày cuối thu, đã lạc vào
chiến trường như máu.
Một trận này, Từ Trường
Khanh đánh mất lễ vật hắn trao y; một trận này, Từ Trường Khanh vì một người
nam nhân mà chiến đấu.
Từ đó về sau, chân trời
góc bể.
Từ đó về sau, chớp mắt
vạn niên.
Khi ta nhập thế, quan
lại kinh hoa.
Khi ta xuất thế, sơn
hà hiu quạnh.
Vô Cực Các lại vang
lên tiếng chuông khô khốc, bên tai nghe được thanh âm quen thuộc xa xưa ấy, y
chỉ liếc mắt thoáng nhìn, không để ý thiên sơn vạn thủy, không màng đến thương
hải tang điền.
Y đột nhiên muốn cười,
nguyên lai, đời này đơn giản như vậy.
Nguyên lai, nhân sinh sẽ
qua như vậy.
Nửa phần giang sơn nghiêng
ngả
Một đám mây trôi lững
lờ
Huyền Vũ binh biến,
Khai Đường đến nay, nửa phần truyền kỳ cũng không còn lưu lại nhân gian này nữa.
4 comments
Nghe hắn buồn ghê T___________T Khanh nhi vẫn là tịch mịch cả đời a~
Haiz, Khanh bI nhieu thu troi buoc qua.. Cam giac nhu con nang ne hon ca tren phim y :
( the nen tinh duyen 2 anh ko thanh cung danh chap nhan...
con người quá hoàn hảo thường khó tìm cho mình cái gì gọi là hạnh phúc...*hoan hỉ được bao nhiu lại vùi trong tĩnh mịch*
Chỉ cần trong tâm có nhau, thế là quá đủ rồi.
"Tâm tố như hoa.
Nháy mắt mở ra, tình sinh ý động; nháy mắt đóng lại, yên thủy mênh mang."
Post a Comment