Jan 6, 2013

[Thục Thiên] Chương 86 - Thỉnh quân nhập úng

Written By Tích Vũ Lầu on Jan 6, 2013 | 11:14

“Vấn đề thứ hai, huynh không tuân thủ thanh quy giới luật, đêm hôm qua cùng Thường Dận kia ở cùng một chỗ, cô nam quả nam chung phòng, khiến Cảnh đại gia ta lo lắng một đêm. Rượu hậu loạn tính! Đau đớn bi ai!”


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 86 – Thỉnh quân nhập úng


Đao kiếm như lâm, quân giáp như hổ, nguyên lai khao thưởng tam quân Lý Tĩnh Lý đại tướng quân đã hộ tống Tần Vương an toàn trở về bản doanh.

Trước mắt biển người chuyển động, bên tai tiếng hô dậy trời, Từ Trường Khanh, Lý Thế Dân tiếu ý hiên ngang, sóng vai nhau mà đi.

Bọn họ.

Một người oai hùng.

Một người thanh tuấn.

Cái gọi là “Đế quốc song bích”, tuyệt không hơn thế này!

Đáng tiếc Cảnh Thiên hiện tại đang trong tình trạng tâm thần hoảng hốt, hoàn toàn lạc khỏi tràng ăn mừng khí thế dậy trời kia. Hắn đứng ở giữa vạn người, cảm thụ được thời khắc vinh quang vô thượng của Từ Trường Khanh. Hắn gắt gao nhìn thân ảnh mang huyền giáp trọng y mà tràn đầy lo lắng. Từ Trường Khanh gương mặt như nước tựa hồ lưu lại vết máu bầm, mà dưới huyết sắc đó, toàn bộ da thịt lại hiện lên một màu trắng bệch.

Mặt không huyết sắc?

Mặt có huyết sắc?

Hai trạng thái sức khỏe hoàn toàn bất đồng, lại song song xuất hiện trên gương mặt của Từ Trường Khanh.

Mặt trời đã xuống núi, dưới ánh chiều tà yếu ớt, một màn diễn xuất long trọng cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc. Sau màn kịch này, hai nhân vật chính trong doanh trướng nhìn nhau mỉm cười, đây đó có tiếng thở phào nhẹ nhõm.

“Từ đạo trưởng, hôm nay đa tạ ngươi xuất thủ cứu giúp. Bằng không, tại tựu phường đó, Thế Dân chỉ sợ đã bị ám tiễn bắn thành cái sàng rồi.”

“Không cần khách khí, chưởng môn sớm có mệnh lệnh, Thục Sơn đệ tử trên dưới đều phải tận lực bảo vệ an nguy của Tần Vương.”

“Cảnh Thiên Cảnh đại hiệp cầu kiến Tần Vương.”

“Mời hắn tiến vào.”

“Đậu Phụ Trắng…” Cảnh Thiên hất rèm cửa lên, cũng không để ý trong doanh trướng còn bao nhiêu tướng sĩ, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Trường Khanh. Nhưng mà, hắn nguyên bản muốn nói cái gì, đến lúc nhìn thấy nét mặt Từ Trường Khanh thì lại đình chỉ không nói.

Mắt thấy Cảnh Thiên một lượt từ trên xuống dưới chăm chú nhìn mình, miệng không nói một lời, ánh mắt sau cùng dừng lại chỗ băng vải bên cánh tay trái, Từ Trường Khanh thầm nghĩ không ổn. Y biết Cảnh Thiên bản tính hỉ nộ tùy tâm, mình rời khỏi quân doanh không lâu đã mang thương tích trở về, ai biết Cảnh đại hiệp sẽ bị chọc cho giận đến mức nào.

“A, sắc mặt bất hảo… Sao vậy? Lại bị thương rồi?” Cảnh Thiên không chút nghĩ ngợi, thân thủ cầm lấy cổ tay Từ Trường Khanh xem xét mạch đập. Nhất cử nhất động này khiến cho Từ Trường Khanh mi phong cau lại cực kỳ xấu hổ, huống chi lại đang ở ngay trước mặt tướng sĩ Đường quân. Nhưng y cũng biết rõ, Cảnh Thiên cử chỉ đơn thuần xuất phát từ hảo ý, một khi nghịch ý hắn, tiểu tử này có thể lập tức tại Tần Vương doanh trướng làm trò phát giận, đến lúc ấy sợ rằng mình càng mất mặt hơn.

Thấy ánh mắt ẩn nhẫn tức giận của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, nơi đây không thích hợp ở lâu.

“Tần Vương, mạt tướng cùng Cảnh huynh đệ có chuyện quan trọng cần thương lượng, xin cáo lui trước.”

“A, Lý, không, Tần Vương điện hạ, ta có đại sự muốn cùng Lý tướng quân thương nghị, xin cáo lui trước.”

“Nhị vị xin cứ tự nhiên.”

Từ Trường Khanh bị Cảnh Thiên một đường dắt ra khỏi doanh trướng, toàn bộ mặt mũi đều mất hết.

“Cảnh huynh đệ, huynh đây là ——"

“Từ thủ hạ, huynh có tiền đồ rồi!” Cảnh Thiên nhảy tót lên bàn, từ trên cao nhìn xuống chiếm vị trí thuận lợi, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đằng đằng sát khí, “Hừ, Thục Sơn xuống núi, bản lĩnh khác đều không học được, chỉ có gạt người thì ngày càng thành thạo. Hiện tại, ta hỏi huynh đáp, không cho phép giấu diếm bất luận chuyện gì.”

Từ Trường Khanh vốn dĩ thân hình đã thấp hơn Cảnh Thiên, hiện tại Cảnh Thiên lại đứng thế này, y phải nỗ lực ngửa đầu mới chống đỡ được đường nhìn hùng hổ của hắn. Y theo thói quen nhíu mày, cố gắng đoán lấy dụng ý của Cảnh Thiên, chậm rãi thành khẩn đáp, “Cảnh huynh đệ, huynh có thể xuống đây rồi nói hay không?”

“Không được! Phải như vậy mới nhắc nhở huynh chúng ta thân phận cách xa.”

“Được rồi, Cảnh huynh đệ hỏi đi.” Từ Trường Khanh đoan chính như nước, thần sắc bình tĩnh, không bởi vì bộ dạng kiêu ngạo bệ vệ này của hắn mà băn khoăn chê trách gì.

Y ngữ điệu bình thản, mâu trung chớp động vài tia thuần lương, nhu quang ôn thuận. Cái loại biểu tình nghển cổ chờ đợi, mặc người tùy ý, muốn làm gì cũng được rất là vô tội này khiến Cảnh Thiên không khỏi nghĩ tới mình đã từng nuôi một con thỏ trắng – nhu thận nghe lời, bảo sao nghe vậy.

Mỗi khi Từ Trường Khanh vô thức lộ ra biểu tình ôn nhu này, Cảnh Thiên trong lòng đều như có hươu chạy, tình cảm nhộn nhạo mãnh liệt, xuân tâm tràn lan… Nhãn thần của đối phương có lực sát thương rất mạnh, đủ khiến Du Châu Cảnh lão bản nhiều lần sa vào mê loạn, đến chết không hối hận. Ngón trỏ của hắn bắt đầu rục rịch, chỉ ước có thể bổ nhào tới người trước mắt, đem một tràng tiêu hồn đêm qua diễn lại một trăm lần.

“Mẹ nó! Lần nào cũng là bộ dạng này, tưởng đem cái dạng thỏ con vô tội đó ra mà có thể lừa được lão tử rút lui? Không được, ta cần quyết tâm trở lại, tuyệt không vì mỹ sắc mà động lòng… Không được… Không được!”

Kỳ thực, đối với Từ Trường Khanh mà nói, đây là sự tình mười phần oan uổng, bởi cho dù có là đối mặt với khúc cây, y cũng dùng một biểu tình như thế mà thôi.

Y từ nhỏ tại Thục Sơn chuyên tâm thanh tu tự giữ, dưới “Ma trảo” của Thương Cổ trưởng lão mà giãy dụa cầu sinh, đừng nói làm bộ dạng thỏ con, cho dù có đóng thành con rùa rụt cổ thì Thương Cổ cũng tuyệt không động dung, trách phạt như trước.

Tục ngữ nói, tướng do tâm sinh, đây xác thực là do Từ Trường Khanh nội tâm tinh khiết thiện lương, cho nên cũng vô thức sinh ra hình dạng đơn thuần ngốc nghếch, không rành thế sự, khiêm cung tận tụy thế này.

Đương nhiên Từ đại chưởng môn bộ dạng ngốc nghếch biểu tình vô tội, rơi vào mắt Cảnh Thiên hoàn toàn thành ý đồ mê hoặc, đây chỉ có thể nói là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, sức tưởng tượng về người tâm ái quả thực không đo lường nổi.

Cảnh Thiên bình tĩnh trở lại, quyết chí thực hiện kế hoạch của mình.  

“Tốt, rất nghe lời. Vấn đề thứ nhất, huynh có đúng hay không tại vùng ngoại ô bên ngoài Phục Ma Trấn đã lừa ta cái gì Miêu Cương cổ độc? Phi, làm hại lão tử ăn không ngon ngủ không yên, tiều tụy thành nửa người nửa quỷ, thể lực tiêu hao tinh thần hoảng hốt…”

“Ta…” Từ Trường Khanh á khẩu không trả lời được.

“Không phủ định? Tốt lắm, chi phí tổn thất tinh thần huynh lấy gì bồi thường?”

“Hả…” Từ Trường Khanh ngây ra như phỗng.

“Không phủ định? Chột dạ rồi? Như vậy đi, huynh phải đáp ứng ta một việc, không được làm trái bất luận cái gì. Về phần việc gì, ta tạm thời chưa nghĩ ra, trước tiên cứ cho huynh nợ, chờ sau này tính sổ.”

Từ Trường Khanh vừa nghe đến chuyện mùa xuân phạm tội mùa thu vấn trảm, trong lòng biết không ổn rồi, lập tức giải thích, Cảnh huynh đệ chậm đã, ta nguyên bản muốn hướng huynh giải thích rõ ràng, thế nhưng mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, trong lúc nhất thời đã quên mất… vân vân. Cảnh Thiên cả giận nói, huynh chớ có xảo ngôn lừa gạt ta, tâm linh bị tổn thương không phải vài ba lời nói xạo là có thể giải quyết. Dù sao thì ta cũng chấp nhận bất cứ lý do thoái thác nào, đáp ứng hay không đáp ứng?”

Từ Trường Khanh nhìn Cảnh Thiên một lát, lòng do dự một lúc lâu.

Có thể Thục Sơn chưởng môn tương lai ngửa cổ đến mệt rồi, có thể người này phúc hậu thành thật không muốn cùng Cảnh Thiên côn đồ tính toán chi ly, nói chung, chỉ sau một lát, Từ Trường Khanh trịnh trọng gật đầu, đồng ý hạ bút ký thứ giao dịch vô nhân đạo này.

“Chỉ bất quá, chuyện này không được vi phạm thiên địa lương tâm, không ngăn trở thiện hạ đại nghĩa, không tổn hại Thục Sơn an nguy, nếu không, Trường Khanh quyết phải chống lại, bảo vệ thuần khiết đến cùng.”

Cảnh Thiên trong lòng thầm cười, nghĩ, Đậu Phụ Trắng huynh đã sớm bị ta ăn sạch sẽ rồi, còn ở trước mặt ta nói cái gì thuần khiết. Bất quá lời này hắn chỉ dám nghĩ mà không dám nói, Thục Sơn chưởng môn tương lai Kiến Ngôn Kiếm xuất vỏ, không phải ba thứ công phu mèo cào của hắn là có thể đối phó được.

Cho nên mới nói, “Người có bao nhiêu lớn mật, đất sinh bấy nhiêu cản trở.”

Du Châu côn đồ tâm trí bắt đầu viên mãn, tự động xuất hiện vô số hình ảnh không khống chế được, mỗi một hình ảnh đều có chút không bằng cầm thú, mỗi một hình ảnh đều vi phạm thiên địa lương tâm, cản trở thiên hạ đạo nghĩa, tổn hại Thục Sơn đại nghiệp…

“Vấn đề thứ hai, huynh không tuân thủ thanh quy giới luật, đêm hôm qua cùng Thường Dận kia ở cùng một chỗ, cô nam quả nam chung phòng, khiến Cảnh đại gia ta lo lắng một đêm. Rượu hậu loạn tính! Đau đớn bi ai!”

“Cảnh huynh đệ, lời này không thể nói lung tung, ta cùng Thường Dận…”

“Ta không muốn nghe Từ thủ hạ huynh giải thích, huynh chỉ có thể lắc đầu hoặc gật đầu.”

Từ Trường Khanh nghe vậy lập tức lắc đầu kháng nghị, nhưng mà sau một khắc, lại gật đầu khẳng định đáp án.

“Có ý gì? Huynh rốt cuộc khẳng định hay phủ định?” Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi, lát sau tự vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ, “Ý của huynh là, vấn đề thứ nhất của ta hỏi dài quá, đáp án của huynh đúng sai đều có?”

Gật đầu.

“Tốt lắm, ta hỏi một câu, huynh đáp một câu. Huynh đêm qua cùng Thường Dận ở cùng một chỗ?”

Gật đầu.

“Hai huynh đệ các người ở chung một phòng?”

Gật đầu.

“Nhưng, hai người các ngươi cũng không cùng nhau qua đêm?”

Gật đầu.

“Kỳ thực, đêm qua huynh cùng ta qua đêm?”

Gật đầu.

Nhưng mà, một giây đồng hồ sau, Từ Trường Khanh nhất thời tỉnh ngộ. Trong đầu như có sấm nổ ầm ầm, long ra thành từng mảng, huyết khí dâng lên trên mặt, ngay cả hai tai cùng chuyển đỏ.

-----------------------------
Đáp án chương 85: 2. Một hỏi một đáp. Chung quy lão Thiên vẫn không để ý thấy vết thương của Khanh @@
Câu hỏi chương 86: Khanh biết được suy nghĩ trong đầu Thiên, lão Thiên phen này có bị ăn đập không và mức độ thương tật là bao nhiêu phần trăm?

7 comments

Anonymous
1/06/2013 12:26 PM Reply

Lão Thiên vô lại đáng ghét, hại ta xuống -1 điểm ràu>"<
Cái lão hâm này ko nhìn thấy vết thương của Khanh nhi đã đành, đằng này nhìn thấy mà làm như ko quan trọng, còn bắt nạt Khanh nhi nữa >.<

“Kỳ thực, đêm qua huynh cùng ta qua đêm?”Gật đầu.
ôi Khanh nhi à huynh chưa kịp nghe rõ câu hỏi đã gật đầu là sao T_T bị lão kia xỏ ròi
Em đoán lão Thiện BỊ ĂN ĐẬP ĂN ĐẬP, trời ơi em cũng mún xông vào đập lão lắm, thấy Khanh nhi hiền lành mà bắt nạt nè. Đừng nhẹ tay nha Khanh nhi, mức độ thương tật 50% lun đy

1/06/2013 1:05 PM Reply

Ô ô, nàng đã trở lại rùi, khỏe chưa nàng? Mấy hum này ta cũng bận ko mò vào, giờ đọc mấy chương liền *sướng*
Khanh của ta sao lại ngoan thế, tên côn đồ Du Châu kia nói sao cũng nghe theo răm rắp.
Kiểu này có bật lại cũng là quá rồi chứ ta ko thấy Khanh có tiền đồ đập lão Thiên. Thương tật đương nhiên 0%
Mà hai bạn trẻ độ này tình củm ghê <3 suốt ngày kéo nhau ra ngoài tâm sự riêng =))

1/06/2013 4:59 PM Reply

Thương 50% cục bộ hay toàn diện? Ta thì chỉ cần Khanh chưởng cho cái mặt lão Thiên băng kín lại như trong phim là thỏa mãn lắm rồi :v

B_B
1/06/2013 9:06 PM Reply

Huhu, sai 3 cau lien tiep. Buc qua di...

1/06/2013 9:09 PM Reply

Không sao, phong độ là nhất thời nàng ạ. Nàng dù sao cũng đã một thời làm pháo binh rồi, giờ có bắn lại cũng là tìm về nghiệp cũ thôi mà =))

1/07/2013 3:14 AM Reply

thật tội cho khanh nhi mới về mệt mõi chưa dc nghĩ ngơi lại bị tên hâm này hành tiếp òi
chắc lão bị khanh đâp cho vài chưởng khoảng 30 fan công lực thui chứ ji

4/19/2013 5:30 PM Reply

“Kỳ thực, đêm qua huynh cùng ta qua đêm?”

Gật đầu.
---
Rồi rồi rồi =)) Thôi đi lấy băng bông thuốc đỏ cho lão đại, chắc sẽ hơn 50% đây :)

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục