Jan 8, 2013

[Thục Thiên] Chương 91 - Nữ Oa chi lệ

Written By Tích Vũ Lầu on Jan 8, 2013 | 00:01

“Có ý gì? Ý tứ rất rõ ràng, Tử Huyên thân là truyền nhân Nữ Oa tộc, trách nhiệm cứu vớt thương sinh không làm, lại đối với một đạo sĩ xuân tâm nhộn nhạo, đã thế còn truy đuổi người ta lưỡng sinh lưỡng thế, không, tam sinh tam thế!"


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 91 – Nữ Oa chi lệ


Cảnh Thiên trút bỏ hoàn toàn bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, chăm chú nghe Thánh Cô nói chuyện, cả quá trình không chen vào một câu, càng không làm động tác linh tinh chọc cười.

“Hết rồi?”

“Ừm!”

“Như vậy là hết rồi?”

“Ừm!”

“Có lầm hay không?”

Thánh Cô trường mi nhăn lại, mặt có vẻ giận nhìn chằm chằm Cảnh Thiên, lạnh lùng nói, “Có ý gì?”

Cảnh Thiên nhảy dựng lên, hét lớn, “Có ý gì? Ý tứ rất rõ ràng, Tử Huyên thân là truyền nhân Nữ Oa tộc, trách nhiệm cứu vớt thương sinh không làm, lại đối với một đạo sĩ xuân tâm nhộn nhạo, đã thế còn truy đuổi người ta lưỡng sinh lưỡng thế, không, tam sinh tam thế! Ai nha nha, nam tử này thật đáng thương, quen biết một nữ nhân như vậy, không dưng đeo trên lưng nghiệt duyên ba kiếp, luân hồi liên miên cũng chạy không thoát… Tử Huyên này thực sự là đầu óc úng nước rồi!”

“Ngươi nói năng nhăng cuội!”

“Ai nói năng nhăng cuội? Ta xem không chỉ Tử Huyên kia đầu óc úng nước, mà vị Thánh Cô đây, bộ dạng cũng không khác cho lắm.”

“Ta đã cật lực vãn hồi rồi, hài tử vừa sinh ra ta đã tìm thấy, phong ấn mang đi. Tử Huyên vô luận tìm kiếm thế nào, cũng không thể phát hiện ra hành tung của nó.”

“Ta phỉ! Bà thế này mà gọi là cật lực vãn hồi, bà đã từng làm người hay chưa? Hay bà làm Thánh Cô đã lâu, quên luôn cảm tình của con người? Được rồi, quên đi, bà chưa xuất giá, cũng chưa từng làm mẫu thân, căn bản không biết nỗi thống khổ của cha mẹ mất đi con cái. Bà chỉ biết bảo toàn hạnh phúc của Nữ Oa truyền nhân Tử Huyên, đi phong ấn đứa trẻ sơ sinh vô tội, đem nó đến một nơi xa lạ để Tử Huyên vĩnh viễn không tìm được. Bà thế nào không nghĩ đến, con cái mất đi cha mẹ có bao nhiêu thống khổ?...”

“Ta…”

“Ta cái gì mà ta, ta hỏi bà, bà đem hài tử đến đâu rồi? Ai nha nha, nghìn vạn lần không nên để nó làm đạo sĩ a. Tử Huyên cô nương nhà ngươi sớm đã thích nhằm vào đạo sĩ, nàng ta nói không chừng chạy khắp đạo quán trong thiên hạ mà tìm tình lang chuyển thế đó.”

Cảnh Thiên thấy Thánh Cô muốn nói lại thôi, nhịn không được kêu lên, “Không phải đâu! Không thể nào! Bà thật sự mang hài tử đi làm đạo sĩ? A a a, được rồi, đạo sĩ thì đạo sĩ, ngàn vạn lần đừng đưa đến Thục Sơn…”

“Ta…”

“A a a, nhân gian thảm kịch a! Bà thật sự đem nó đến Thục Sơn! Chẳng lẽ là Thường Dận? Thường Hoài? Hay Thủ Nhất? Thủ Chính? Thủ Nhân? Như Ngọc? A a a, nghìn vạn lần không nên là Từ Trường Khanh nha!”

“Ta đã tạo ra một liên hoa phong ấn tại ngực hài tử…”

Cảnh Thiên vừa nghe đến đây, não long thành từng mảng.

Không thể nào, không phải đâu, không nên đối với ta tàn nhẫn như thế! Đấu với trời ta không sợ, đấu với đất ta không sợ, đấu với người ta càng không sợ, nhưng đấu với xà – ta không có kinh nghiệm a! Trước có người, sau có ma, giữa có mèo, giờ lại lòi ra cái thứ đầu người thân rắn. Ta đã trêu ai đã chọc ai, ta chỉ là thích một khối đậu phụ thôi, mệnh ta thế nào lại khổ như thế? Chuyện hôm nay phải giải quyết thế nào?

Ta còn không mau xử lý tạp vụ, đem khối đậu phụ đó gói khiêng về Du Châu, trước bái thiên địa sau động phòng hoa chúc, nói chung gạo nấu thành cơm… sinh ra một đám oa nhi. A, sai rồi, ta quên mất, Đậu Phụ Trắng tuy rằng bản lĩnh không ít, bất quá sinh oa nhi thì quên đi. Thôi cứ dứt khoát nhận nuôi một đám hài tử, lập thành một quân đoàn tiểu đậu phụ, mỗi ngày đều do Đậu Phụ Trắng chỉ huy tại tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mà luyện tập, vừa hoạt động gân cốt vừa thu hút làm ăn, rảnh rỗi còn có thể trảm yêu trừ ma, tạo phúc thương sinh… A, nhân sinh đến thế này đủ mãn nguyện rồi!

“Oa oa…” Đại khái là tiểu oa nhi bên cạnh Cảnh Thiên nhất thời khóc nháo, tựa như bị kinh hãi bở mớ mộng tưởng trong đầu Cảnh Thiên.

Thánh Cô an ủi tiểu oa nhi trong lòng, thản nhiên nói, “Hài tử hai mươi bảy năm trước sự thực đã bị cha mẹ bỏ rơi, ta chỉ là kịp lúc nhặt được, chứ không hề cưỡng ép cướp đoạt trẻ con. Hơn nữa, ta cũng không đem hài tử lên Thục Sơn.”

Cảnh Thiên cả giận, bà không đưa đến Thục Sơn, vậy Đậu Phụ Trắng vì sao lại ở Thục Sơn? Đậu Phụ Trắng trên người vì sao xuất hiện dấu tích phong ấn của Nữ Oa tộc? Thánh cô đáp, ta làm sao biết được. Ta muốn đề phòng Tử Huyên si tâm vọng tưởng, không để nàng tìm được hài tử kia kế tục tiền duyên, cho nên mới phong ấn linh lực của nó, đem nó đến một nơi cách biệt với ngoại thế. Nơi đó thời gian đều ngừng trệ, tất cả tồn tại vĩnh hằng, ta tuyệt đối không gây cho hài tử bất cứ thương tổn nào.

“Nơi nào thời gian ngừng trệ? Là nơi nào? Nơi nào?” Cảnh Thiên ngẩn ra, lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, trong trí nhớ của hắn, đã từng có một địa phương như thế, nơi đó thời không vĩnh viễn dừng lại, không có nhật nguyệt tinh thần, vạn vật vĩnh viễn chìm trong hắc ám.

“Nơi bà nói chẳng lẽ là … nơi vĩnh tịch kia…”

“Nơi vĩnh tịch?” Thánh Cô nhịn không được lại nói, “Đó là vùng đất từ thời thượng cổ, Cộng Công nộ xúc Bất Chu Sơn, thiên địa trút xuống hồng thủy, vực thẳm đó được Nữ Oa phong ấn lại, ngươi làm sao lại biết được nơi đó?”

Cảnh Thiên vẻ mặt khiếp sợ, hắn nhìn Thánh Cô một lát, lẩm bẩm, “Bà sẽ không đem hài tử đặt ở giữa dòng suối chứ?”

“Ngươi thế nào biết được?” Trên dung sắc vĩnh viễn lạnh lùng của Thánh Cô hiện lên vào tia nghi hoặc.

“Bà… bà…” Cảnh Thiên á khẩu không nói được gì, sau một lát, hắn chửi ầm lên, “Bà chẳng lẽ không sợ hài tử chết đuối? Bà chẳng lẽ không sợ hài tử chết đói ——"

“Hài tử đó vốn không phải con người, nó là giọt lệ hồng trần Nữ Oa lưu lại trước khi phi thiên, đại diện cho nhân sinh sầu khổ, hỉ nộ ái ố, được mất, ái hận, biệt ly… Là giọt lệ thương xót toàn nhân loại. Nó chí thiện, chí mỹ, chí chân, chí ái, nói chung, tượng trưng cho tình cảm trong sáng thuần khiết nhất của con người. Giọt hồng trần lệ này lặng lẽ ngắm nhân gian, tu luyện ngàn năm, cuối cùng phủ xuống trần thế, hình dạng biến ảo, trải qua kiếp kiếp luân hồi, đợi một ngày trở về thiên giới.”

“Hồng trần lệ! Hồng trần lệ!” Cảnh Thiên kinh ngạc lẩm bẩm, “Nguyên lai y là giọt nước mắt của Nữ Oa! Y sống tại nhân gian chỉ là vì lịch kiếp, cuối cùng sẽ tu luyện thành tiên quay về thượng giới.”

“Tử Huyên biết được thân thế của hắn, muốn đem hắn ràng buộc bên người, dùng tình cảm nam nữ phàm trần mà níu giữ hắn. Nàng thậm chí tại đệ nhị thế, không để ý nam nữ cách biệt mà cùng hắn tạo một hồi nghiệt duyên, nàng cho rằng có thể dùng cách đó giữ chân hắn đời đời kiếp kiếp.”

“Vì… cái gì?”

Thánh Cô nhìn Cảnh Thiên, thần sắc có điểm khó nói, “Ta nói rồi, hắn khác với phàm nhân tu tiên, hắn là giọt lệ hồng trần Nữ Oa lưu lại, đại diện cho chí tịnh, chí thuần, nếu như kiếp đó trải qua chuyện hợp hoan, bị trọc khí[1] ảnh hưởng, liền không thể nào phi thân thành tiên.”

“Hừ, nguyên lai Nữ Oa tộc các ngươi trên người cũng có trọc khí, mỗi người đều giống nhau ai cũng tâm cơ. Tử Huyên cô nương kia là thâm hiểm nhất, để thỏa mãn lòng tham tình ái, cư nhiên thiết kế một màn mỹ nhân cứu anh hùng, sau đó lừa hắn lấy thân báo đáp.”

Thánh Cô lạnh lùng nhìn Cảnh Thiên, “Nói đủ chưa?”

“Chưa đủ!” Cảnh Thiên hất hàm, ngôn từ vô cùng trằn trọc, “Vấn đề cuối cùng chính là, nếu như đời này, hồng trần lệ kia cùng người hoan hợp, có đúng hay không… sẽ không thể thăng thiên?”

-----------------------------

Chương này ngắn a ~ Mà lão Thiên, lão có thể nham nhở trong mọi tình huống, chuyện của Khanh bi ai đến thế mà qua con mắt cái miệng của lão không khác gì chuyện cười =))
Câu hỏi chương 91:
“Một tháng nghỉ ngơi ba ngày?”
“Hai ngày?”
“Một ngày?”
Màn đối thoại này là về cái gì?
1. Lão Thiên lại nhập mộng xuân tình =))
2. Lão Thiên thương lượng chuyện luyện võ
3. Lão Thiên muốn Khanh nghỉ ngơi không ôm việc vào người



[1] Khí đục, khí không sạch sẽ

20 comments

1/08/2013 12:21 AM Reply

hay da nói tới tử huyên thật thấy mệt,chap này hơi ngắn ,thanks nàng nhá!
ta nghỉ là cảnh thiên muốn khanh nhi nghĩ ngơi ko ôm việc vào người quá nhìu lão cũng lo sợ vk mệt mà

1/08/2013 1:45 AM Reply

hờ, ta thấy câu chuyện có vẻ như bắt đầu rắc rối rồi nha, Tử bà bà xuất trận là thể nào cũng loạn cả lên =.=''
cái đoạn đối thoại hỏi đáp kia như kiểu lão Thiên đang cò kè mặc cả gì ế, ta chọn cái 2 =)))

1/08/2013 8:01 AM Reply

Ta chọn phương án 3 nhá

1/08/2013 9:05 AM Reply

Ta chọn 2 :P chứ lão Cảnh mà muốn Khanh dưỡng thương làm sao mà tính bằng đơn vị ngày/tháng
cái 1 thì ko hợp lý rùi.

1/08/2013 9:07 AM Reply

À, ta ko ngờ đợt này khỏe lại nhanh wa, truyền vài mũi được ra viện :D, chào nàng *vẫy vẫy*

1/08/2013 9:12 AM Reply

hờ hờ, thường là cái đáp án ta thực nghĩ không giống với đáp án ta chọn. Ấy thế mà trả lời đâu đúng đó =))) lần này ta nghĩ 3 nhưng mà ta chọn 2 nha

Anonymous
1/08/2013 11:07 AM Reply

Ai cũng chọn 2 zị ta chọn 1=))))))))
Haizz Khanh nhi kiếp này ko thể thăng tiên là cái chắc rồi.
"Tử Huyên thân là truyền nhân Nữ Oa tộc, trách nhiệm cứu vớt thương sinh không làm, lại đối với một đạo sĩ xuân tâm nhộn nhạo, đã thế còn truy đuổi người ta lưỡng sinh lưỡng thế, không, tam sinh tam thế! Ai nha nha, nam tử này thật đáng thương, quen biết một nữ nhân như vậy, không dưng đeo trên lưng nghiệt duyên ba kiếp, luân hồi liên miên cũng chạy không thoát… Tử Huyên này thực sự là đầu óc úng nước rồi!”
Đoạn này tác giả đã thay các hủ nói ra suy nghĩ về Tử Huyên=)) Quá chuẩn lun. Xem phim mà bức xúc>.<

1/08/2013 12:40 PM Reply

Aissssssssssssh, rất là k thích cái bạn Tử Huyên đó ==' Xem phim mỗi lần thấy bả là em mệt khủng... Hưm, duyên trời định với Khanh nhi cơ đấy... Ghét ghét >"<

Nói về chương này, ui, Khanh nhi là giọt nước mắt của Nữ Oa, nghe hình tượng đẹp và trừu tượng ghê =)) Tò mò câu trả lời cho câu hỏi cuối truyện của Cảnh Thiên quá! Nếu k thể thăng thiên liệu Hồng trần lệ có phải gánh chịu kiếp nạn nào nữa hay k???

P.s: câu hỏi của s, em chọn phương án 3 <3

1/08/2013 4:50 PM Reply

Ồ, chào mừng nàng trở lại, ốm xong thấy đời tươi đẹp thêm bao nhiêu :v

1/08/2013 4:54 PM Reply

Nàng sao mà trái ngang :)))

1/08/2013 5:03 PM Reply

Ta ác cảm bà chị ấy nhất ở điểm chỉ biết nghĩ cho mình, theo đuổi tình yêu mộng tưởng của mình mà ko thèm nghĩ xem vì thứ tình yêu đó Khanh sẽ phải trả giá thế nào.

Suy cho cùng bà chị ấy yêu ai? Cố Lưu Phương? Lâm Nghiệp Bình? Từ Trường Khanh? 3 người đó là 3 nhân cách hoàn toàn tách biệt. Huyên ngay cả khi ở bên Nghiệp Bình vẫn gọi tên Lưu Phương, chứng tỏ bà ấy chỉ coi Bình là cái bóng của Phương. Lời giải thích của bả thật ko thể chấp nhận: Nghiệp Bình là huynh, Cố Lưu Phương cũng là huynh. Ai bảo thế??? Bình là Bình mà Phương là Phương.

Chung quy bà ấy bám Bình chỉ vì Bình giống Phương mà thôi.

Hơn nữa, đã biết người ta luân hồi ko thể nhớ chuyện kiếp trước, bả lại cứ khư khư trách cứ sao huynh nỡ quên ta. Ôi ôi ~~

1/08/2013 5:08 PM Reply

Ko thể thăng thiên thì lợi cho lão Thiên quá còn gì :))

1/08/2013 5:18 PM Reply

Người mệt giờ là lão Thiên đấy =))
"Trước có người, sau có ma, giữa có mèo, giờ lại lòi ra cái thứ đầu người thân rắn." >>> Lực hấp dẫn của Khanh tác dụng lên vạn vật ế, lão Thiên giờ lo canh người ta 24/24 chỉ cho tách ra 1 ngày/tháng thôi =))

1/08/2013 7:29 PM Reply

ta cũng rất ác cảm với Tử Huyên cở cái điểm bám dai ko dứt, chỉ biết nghĩ cho tình yêu của mình mà thôi, mà cái chính là bám thì cứ bám dưng mờ sao người cuối cùng chịu tội lại toàn là người khác. Nhớ tới cái câu nói của Thánh Cô trong phim "2 người đã yêu nhau 2 kiếp rồi còn chưa đủ hay sao?" câu này phải chuyển thành "cô hại chết người yêu mình cả 2 kiếp rồi còn chưa đủ hay sao!" thì mới đúng, căm thù Tử Huyên !!!

B_B
1/08/2013 8:08 PM Reply

Ta cai 2 nang oi :)

Ko ngo nhieu nguoi ghet Tu Huyen giong ta, vui qua di .D

Anonymous
1/08/2013 9:57 PM Reply

Trong 3 kiếp thì em thấy Nghiệp Bình là đáng thương nhất, rõ ràng bả chỉ coi NB là thế thân của LP thôi >"< Mà NB thì bỏ cả tu đạo, có thể nói là chịu nhục mà lấy bả, thế mà đêm tân hôn bả mơ LP, ai mà ko ghen cho được >"< NB vừa mới tức giận thì bả cũng ko thèm giải thích ko thèm níu giữ mà chạy thẳng về Nam Chiếu, đủ thấy chả có tí tình cảm gì với Bình nhi hết!

1/08/2013 10:06 PM Reply

Ờ, mà nghĩ lại, bà chị này phải vài trăm tuổi rồi, vẫn còn chưa thấy mình già sao =.=

1/08/2013 10:06 PM Reply

Ta chưa gặp fan Cảnh Khanh nào mà thiện cảm với bà chị Tử Huyên nàng ạ =))

1/09/2013 12:17 AM Reply

Tại vì toàn dành hết tình cảm cho Cảnh Khanh mà hjhj

4/19/2013 8:08 PM Reply

Ta chọn cái 3.

Tử Huyên thẩm thẩm, thẩm chỉ giỏi mỗi việc bám dai >"< Hồi xem phim đã ức chế tận não đến muốn chuyển kênh [nhưng mà vì có Khanh nên tiếc] T..T Ngay đêm tân hôn mà gọi tên Lưu Phương, Bình nhi bỏ cả tu đạo vì thẩm mà thẩm không thèm giải thích một lời đi ngay về Nam Chiếu. "Nghiệp Bình là huynh, Lưu Phương cũng là huynh. Sao huynh không hiểu cho ta?" Hiểu hiểu hiểu, thực muốn đập nát mặt thẩm. Ở Thục Sơn còn long trọng tuyên thề sẽ không gặp mặt Khanh nhi nữa, vậy mà vẫn cái kiểu: Ta thực sự yêu hắn, ta không quên được... Bla bla bla >"<

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục