Jan 11, 2013

[Thục Thiên] Chương 96 - Tử vong chi vẫn

Written By Tích Vũ Lầu on Jan 11, 2013 | 17:15

“Cảnh huynh đệ, huynh không cần sợ. Bất luận là người nào đi trước, chúng ta cũng sẽ không cô đơn. Bất luận trải qua bao lâu, bên bờ Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, vẫn sẽ có một người ở đó đợi chờ…”


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 96 – Tử vong chi vẫn


Cảnh Thiên sắc mặt u ám, xuất thủ như gió một kiếm chém xuống, mang theo lệ khí giang hồ ngoan tuyệt, cũng mang theo dũng mãnh sa trường. Hắn ra chiêu cực nhanh, cực ngoan, cực tuyệt, khiến cho tướng sĩ Đường quân dạ vững như sơn cũng phải thầm kinh hãi.

Mọi người chỉ cảm thấy dưới bầu trời hắc ám, đao quang chói mắt chém qua, hai cánh tay bay lên không trung, thân thể nhiệt hỏa hòa cùng mưa gió lạnh ngắt, máu huyết vẩy khắp trời. Hai gã Huyền Binh Giáp mỗi người mất đi một cánh tay, thét lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

Tráng sĩ đứt cổ tay, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!

Chỉ cần lưu lại được tính mệnh, đời người nơi nào không có núi xanh. Trong mắt Cảnh Thiên, tính mệnh mới là quan trọng nhất, không có tính mệnh còn nói chi đến chuyện nghịch thiên kháng mệnh. Cái gì đạo nghĩa cao thâm, so với tính mệnh đều không quan trọng. Hắn là người làm ăn, chỉ nói đến lợi ích thực tế, hắn là dân cờ bạc, bảo toàn vốn mới có cơ hội về sau.

Tuy là trước mắt huyết quang tung tóe, Từ Trường Khanh đối mặt với cương thi thích khách lại không có nửa điểm sợ hãi. Năm ngón tay hư trương, phảng phất giữa không trung vẽ ra vài đường, đầu ngón tay khói nhạt tỏa ra. Khói lượn lờ tứ phía, vô số cánh chim theo đó bay lên.

Cùng lúc đó, có tiếng huýt gió réo rắt xuyên thấu rừng sâu.

Những bóng chim linh tuệ tựa như hiểu tính người, dựa theo tiếng huýt gió chỉ dẫn của Từ Trường Khanh mà bắt đầu múa lượn, thân thể chúng nhẹ nhàng nổi bật lướt qua giữa không trung, vô số ngân tuyến óng ánh dày đặc phô thiên cái địa phủ xuống.

Những con chim này miệng không ngừng nhả ra tơ bạc, giữa trời đất dệt nên một cái lưới lớn, cương thi thích khách bị vây vào trong ngửa mặt lên trời rống giận, cuồng loạn giãy dụa. Nhưng mà, vô luận họ giãy dụa ra sao vẫn không thoát được vòng vây của chiếc lưới. Loài chim kia trong truyền thuyết còn có thể một đêm dệt thành cây cầu bắc ngang Ngân Hà, huống chi chỉ là một ma võng nhỏ bé thế này.

“Cảnh huynh đệ, hộ pháp giúp ta.”

Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nói, thế nhưng trên tay vẫn không ngừng phát ra đủ loại pháp ấn phức tạp. Trong Phục Ma Võng màu bạc, vô số ngân quang phát ra, cương thi bên trong mặt mày méo mó kêu gào thảm thiết.

“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền.”

Giữa không trung, sét đánh một tiếng ran trời, vô số phi kích lôi hỏa đánh thẳng xuống cổ mộc sừng sững.

“Rắc!”

Nương theo âm thanh khô khốc kia, cổ mộc che trước hai người bị cắt làm đôi, nghiêng ngả đổ xuống.

--- Đây chính là thiên phạt!

Thế nào là thiên phạt? Thiên hạ có đạo tuần hoàn, vạn vật có quy luật phải tuân theo. Trong lục đạo luôn tồn tại một thứ năng lượng kết giới, siêu việt cực đại không thể bị phá hủy, cũng không tồn tại ở nhân gian, thế nhưng một khi nhân giới vi phạm, thiên phạt sẽ hạ thế, trừng trị người thi pháp.

Cảnh Thiên vô cùng khiếp hãi, hắn mặc dù không biết thế nào là “thiên phạt chi triệu”, thế nhưng hắn biết Từ Trường Khanh lúc này tuyệt không thể bị phân tâm. Vào thời khắc trọng yếu này nếu như bị ngoại giới cắt ngang, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, mất mạng tại chỗ. Hắn không dám suy nghĩ gì nữa, ngay tức khắc thân ảnh lao về phía người kia.

“Ầm” một tiếng rung trời dậy đất, nhiều người phản ứng không kịp nhất tề ngã xuống, đợi đến khi chật vật đứng lên rồi, mới phát hiện Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh đã bị đè bên dưới thân cổ mộc. Cổ mộc cành lá sum xuê, không ai thấy được tình hình sinh tử bên dưới.

“Cảnh đại hiệp! Cảnh đại hiệp!...”

“Từ đạo trưởng!...”

“Lý tướng quân…”

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Dưới chạc cây dày đặc, thân cây to lớn, Cảnh Thiên người đầy bụi đất úp sấp vào người Từ Trường Khanh. Trên lưng hắn là cổ mộc cực nặng, cực lớn, gắt gao đè nặng xuống, ép hắn tới máu tươi ròng ròng.

Con người làm bằng xương bằng thịt, sao có thể chống cự lại sự trừng phạt của thiên nhiên.

“Đậu Phụ Trắng…huynh… huynh không có việc gì phải không?” Hắn cử động môi, tiên huyết từ khóe miệng chảy ra, chậm rãi chạm xuống gương mặt Từ Trường Khanh.

Một giọt.

Hai giọt.

Từ Trường Khanh vẫn duy trì tư thế ngã ngồi, không gian bên trong quá nhỏ, y không cách nào xoay người nhúc nhích. Y sợ rằng chỉ cần cử động nhẹ một cái, cự mộc kia sẽ lập tức áp xuống, bẻ gãy cột sống của Cảnh Thiên, nghiền nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Họ chỉ có thể kiên trì chờ người bên ngoài gỡ ra từng tầng cây lớn, giải cứu bọn họ khỏi tình cảnh khốn khổ này.

“Khụ khụ…” Cảnh Thiên ho khan mấy tiếng, vô lực cười khổ, “Đậu Phụ Trắng, ta xưa nay đều cậy mạnh hiếu thắng, nằm mơ cũng muốn áp đảo huynh… Khụ khụ, thật không ngờ, hôm nay dưới tình hình như vậy ta lại có thể hoàn thành tâm nguyện.”

Từ Trường Khanh nao nao, y thực không nghĩ ra dưới thời khắc sinh tử này, người kia cư nhiên vẫn còn tâm tư trêu đùa như vậy.

“Cảnh huynh đệ, huynh không việc gì chứ?”

“Đậu Phụ Trắng, đến nhược quán chi niên là ta có thể hoàn thành tâm nguyện, hiện tại xem ra… khụ khụ… không thể chờ được nữa…”

“Sẽ không đâu, Cảnh huynh đệ, huynh không có việc gì đâu.” Trong bóng tối, Cảnh Thiên nhìn không rõ khuôn mặt của Từ Trường Khanh, nhưng trong mâu trung sâu thẳm của đối phương lại hiện lên vài tầng sương khói mông lung, đó là một loại bi thương vô tận không sao nói rõ.

“Đậu Phụ Trắng, ta sắp chết rồi…” thanh âm Cảnh Thiên bắt đầu run, rồi lại mang theo vài phần cầu khẩn, “Huynh có thể hay không trả lời ta một câu?”

“Đừng nói bậy!”

Nhưng mà, Cảnh Thiên đã cắt đứt lời nói phản bác hoảng loạn của Từ Trường Khanh, hắn hơi thở mong manh thều thào, “Huynh có từng hay không… thích ta? Có từng hay không… yêu ta?”

Trong nháy mắt, Từ Trường Khanh trong lòng kịch chấn.

Cảnh Thiên hô hấp khó khăn, từng giọt máu tươi từ phía trên rơi thẳng xuống mi mắt Từ Trường Khanh. Một giọt lại một giọt không dứt hóa thành lưỡi dao sắc lạnh, đâm thẳng vào nội tâm y, hòa tan tứ chi bách hài. Cả người Từ Trường Khanh bắt đầu rét run, máu Cảnh Thiên dính đầy mặt y, nhưng đau nhức lại là tâm y.

Trong bóng tối, năm ngón tay băng lãnh của Từ Trường Khanh chậm rãi chạm vào gương mặt Cảnh Thiên, lẳng lặng vuốt ve, mang theo một phần ôn nhu khôn tả, mang theo toàn bộ phiền muộn bấy lâu.

“Có!” Người dưới thân nỗ lực mỉm cười, không một chút do dự, “Trong lòng ta có huynh! Thật lâu thật lâu trước đây, từ trước khi luân hồi…” Thanh âm nam ngữ trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, phảng phất giữa bóng tối cùng làn gió ôn nhu chậm rãi thấu nhập cõi lòng Cảnh Thiên.

Mâu quang nhất thời tràn ngập đau thương, Cảnh Thiên vừa nhìn xuống dưới, gần như muốn ghì tan đôi mi này, ôm nát trái tim này. Trường Khanh, đừng như vậy, đừng khóc, huynh vốn là một giọt lệ hồng trần, huynh đã chứng kiến bao nhiêu nhân gian đau khổ. Cho nên cả đời này, ta muốn huynh vui vui vẻ vẻ mà sống, đừng bao giờ lưu lại một giọt nước mắt nào.

“Đậu Phụ Trắng, ta không còn khí lực nữa, ta chống đỡ không được rồi… Có thể nào hôn ta một cái, chỉ như vậy… như vậy ta mới có khí lực đi xuống Hoàng Tuyền…” Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm giác được đôi môi đạm mạc băng lương của đối phương chủ động phủ lên đôi môi đầy máu của hắn.

Nụ hôn kéo dài, mang theo hương thơm mát lạnh, mang theo mê hương xuân tình, ôn nhu chạy quanh khóe môi nhễ nhại của hắn.

Nương theo nụ hôn, hô hấp của Từ Trường Khanh dần trở nên gấp gáp. Thanh âm của y vẫn như cũ đạm mạc kiên định, nhưng ngữ khí lại vô hạn ôn nhu, “Cảnh huynh đệ, huynh không cần sợ. Bất luận là người nào đi trước, chúng ta cũng sẽ không cô đơn. Bất luận trải qua bao lâu, bên bờ Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, vẫn sẽ có một người ở đó đợi chờ…”

“Đậu Phụ Trắng, ta không chỉ cần huynh hứa với ta đời này, mà còn muốn huynh ưng thuận ta kiếp sau… kiếp sau… kiếp sau nữa… đời đời kiếp kiếp luân hồi, chúng ta cũng không thể xa nhau.”

“Được!” Người dưới thân mâu sắc ôn nhu, tiếu dung thanh thoát. Ánh mắt đa tình kể không hết thế sự xoay vần, nói không hết phong tình khinh nhu, khiến cho đáy lòng Cảnh Thiên phát run.

Cảnh Thiên tình không thể khống chế, hơi cúi đầu xuống, đôi môi lần thứ hai tương tiếp, nụ hôn lần này đã dùng đến kỹ xảo, thậm chí bắt đầu trêu chọc nhẹ nhàng. Đôi môi của Du Châu niên thiếu tinh tế vuốt ve đôi môi đang khẽ run rẩy của đối phương, bừa bãi liếm mút, cướp đoạt đi toàn bộ thanh lương cam lộ trên bờ môi kia, khiến cho hô hấp của Từ Trường Khanh càng tăng thêm vài phần dồn dập.

--- Thời khắc tương tiếp triền miên, cùng là khi sinh ly tử biệt.

Dời môi,

Hoặc có lẽ,

Tử biệt.

Từ Trường Khanh đang nằm dưới thân Cảnh Thiên đột nhiên vươn tay ra chủ động ôm lấy thân thể hắn. Hai người tiếp hợp chặt chẽ như vậy, phảng phất từ thuở khai thiên lập địa đã ở cùng một chỗ, Cảnh Thiên thanh thanh sở sở nghe được từng nhịp tim hỗn loạn của Từ Trường Khanh.

Hai người ôm nhau như vậy gấp gáp, như vậy chặt chẽ, khiến cho Cảnh Thiên gần như hít thở không thông. Mà Từ Trường Khanh, phảng phất như đã dùng hết toàn bộ khí lực trong đời, cũng phảng phất như giải khai toàn bộ bi ai tuyệt vọng. Ôm chặt như vậy, hôn dài như vậy, hòa tan vô tận nhiệt liệt, đau thương, ngọt ngào, đắng chát, mãnh liệt…

Vốn cho rằng tất cả đều có thể kết thúc tại đây, vốn cho rằng huynh mới là người phải chịu đựng nỗi đau tử biệt, thật không ngờ, cuối cùng lại là ta.

Nguyên lai sinh mệnh không thể nào thừa nhận thêm đau nhức!

--- Nếu sinh mệnh đã gần kết thúc, vậy còn gì phải kiêng kị nữa. Chuyện về sau nào ai biết được, không bằng tại thời khắc này thuận theo tâm mình, giải thoát chân tình theo gió bay xa.

Từ Trường Khanh trước nay đều là bình đạm thản nhiên, Cảnh Thiên chưa từng nghe được từ y một lời chân tình bộc bạch. Thế nhưng lúc này, dưới nụ hôn dài ly biệt, chỉ nghe Thục Sơn đệ tử thanh đạm tự giữ ngày nào mê man thì thào, “Cảnh huynh đệ đừng hoảng… Sẽ không lâu nữa… Trường Khanh mệnh không còn dài… sẽ đến tìm huynh…” Lời nói mê man đượm chút thê lương, cùng một chút kiên trì trấn định.

Cảnh Thiên nghe được lời này, hàm ý lấy thân tuẫn táng, sống chết có nhau, đáy lòng hắn khẽ động, nhịn không được tâm tình mê say. Vì vậy, hắn kiệt lực cúi người, lần thứ ba hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, chỉ cảm thấy khắp người ấm áp, đây chính là cấm địa thường ngày hắn không cách nào chạm tới.

Từ Trường Khanh trong sát na này, hô hấp gần như ngừng trệ.

Y từ nhỏ tại Thục Sơn khổ tu, thanh tĩnh tự giữ, tuy rằng từng có hợp thể giao hoan, thế nhưng đó là do đối phương bạo ngược lăng nhục, y tuyệt không có bất cứ điểm gì khoái ý. Cho nên, y tới bây giờ đối với việc vành tai mái tóc chạm nhau vẫn hoàn toàn xa lạ. Y chỉ có thể thuận theo vuốt ve của Cảnh Thiên, nỗ lực đáp lại tình cảm mãnh liệt mà đối phương truyền qua môi mình.

Tuy là một mảnh hắc ám, nhưng vẫn có thể thấy được đáy mắt Từ Trường Khanh ngập tràn cảm xúc trước nay chưa từng lộ ra, ôn nhu, chân thành, tha thiết, day dứt, quyết liệt… Tất cả đều rõ ràng khả biện.

Cảnh Thiên cả người bị cự mộc áp chế, bằng không, hắn nhất định sẽ ôm Từ Trường Khanh vào lòng, bừa bãi hưởng thụ tư vị ái tình khao khát đã lâu. Một tấc vuông nơi đây không thể động đậy, nhưng mà, vừa vặn tạo thành không gian không có khoảng cách, tác thành hai người ở đó hôn rồi lại hôn, triền miên không dứt.

Mỗi một lần hôn đều tình liệt như hỏa, mỗi một lần hôn đều thấu nhập linh hồn.


--- Giờ khắc này, song phương thể xác cùng linh hồn đều rơi vào triền miên luân hãm!

Đây đó tiếng thở gấp càng dày, từng tia ngân tuyến từ khóe môi song phương lạc xuống mà không ai rảnh bận tâm. Thiên trường địa cửu cũng tốt, diệt thế địa chấn cũng được, chỉ cần tại thời khắc này sống thật với lòng mình, tất cả đều không quan trọng nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng than thở truyền ra, “Đậu Phụ Trắng… nguyên lai… huynh cũng biết nói tình… Ừm, kỹ thuật không kém…” Cảnh Thiên được đền bù đúng như mong muốn, nhịn không được cảm thán một câu, “Luyện công không thể chỉ dựa vào lời nói… trăm hay không bằng tay quen… lời này quả nhiên có đạo lý… tiếp theo…”

Từ Trường Khanh nguyên bản đã nhập sâu vào triền miên nồng nhiệt, đầu óc không còn đủ tỉnh táo để phân biệt sự tình. Nhưng mà, vừa nghe được Cảnh Thiên nói đến đây, y vãn hồi lại một chút thanh tỉnh, tâm trạng chợt sinh cảnh giác, “Huynh ——"

“Rầm!”

Cự mộc nặng nề kia rốt cục bị mọi người hợp lực xốc qua, Cảnh Thiên vốn đã hấp hối gần chết, đột nhiên như con châu chấu một phát nhảy dựng lên.

Nguyên lai vị trí mà cổ mộc vừa rồi đổ xuống, lại bị một cổ mộc khác chặn lại, hình thành một góc chết hình tam giác, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên bị vây trong góc nhỏ đó.

--- Hàng loạt tiếng nghị luận bắt đầu ong ong bên tai.

“Cảnh đại hiệp, ngươi không có việc gì thật tốt quá.”

“Từ đạo trưởng, ngươi thế nào, có việc gì sao, sắc mặt khó coi như vậy?”

“Đây là… tẩu hỏa nhập ma? Khí huyết công tâm?”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Từ Trường Khanh ngây người trong chốc lát, rốt cuộc minh bạch sự tình.

Mới vừa rồi phát sinh tất cả, dĩ nhiên chỉ là màn khôi hài sống động của Cảnh Thiên. Vậy mà mình hết lần này đến lần khác cùng hắn ôm cùng một chỗ, hôn rồi lại hôn, nghẹn ngào ước hẹn. Y vừa sợ vừa giận lại vừa thẹn, cũng không quản sống chết của Cảnh Thiên, một tay đẩy đối phương ra, chuyển người đứng lên.

“Ngươi… ngươi…” Từ Trường Khanh lời nói khẽ run, nộ khí xông lên tận não. Không để Cảnh Thiên kịp giữ lại, y thân hình thoáng chuyển, bay thẳng lên ngựa.

“Tra!”

“Khoan, Đậu Phụ Trắng!”

“Tra!”

--------------------------------

Đáp án chương 95: 2-1-3. Khanh hôn Thiên (1 phát) rồi Thiên hôn Khanh (n phát), hai người ở giữa quá trình đó nghẹn ngào ước hẹn =)) Thiên đúng là người làm ăn, gốc 1 lãi 10, đáp lễ thật hậu a =))

Câu hỏi chương 96: Khanh trừng phạt Thiên thế nào?
1. Tát (Uy, đánh vào đâu cũng được, đừng đánh vào mặt, mặt ta còn phải để làm ăn a)
2. Cắn (Huynh là cẩu sao? Cắn nát tay ta! Thả, thả ta… A a, Thục Sơn chưởng môn cắn người diệt khẩu… Tin hay không ta cắn lại huynh…)
3. Chưởng (Ấy ấy đừng chưởng… vận công hại thân thể… không, không nói nữa… cứu mạng a)

35 comments

1/11/2013 5:47 PM Reply

AAAAAAAAAA~ trời ơi màn hôn triền miên với mấy lời ước hẹn sến úa quá.
Khanh nhi của ta chủ động trước hahaha~
Mà nàng ơi, đáp án Khanh hôn trước phải là 2-1-3 mới đúng chứ
Ôi, làm liều chết chửa, sao không diễn thêm lâu lâu chút để hưởng thụ mỹ nhân chăm sóc, thiệt tình.
Ta đoán đáp án 2 là cắn nha =))ta thích võ cắn =)) còn 2 màn kia thấy phũ quá, ta thích Khanh nhi cắn người =)))

1/11/2013 7:49 PM Reply

Haha, không hiểu sao khi đọc đến đoạn lão Thiên tỏ vẻ hấp hối dưới khúc cây, ta nghĩ ngay là lão lại xạo rồi, nhất định là bày trò bẫy Khanh đây mà.
Kỳ này chắc bị Khanh tát tơi bời quá, haha

Anonymous
1/11/2013 8:21 PM Reply

>_< cái cảnh tỏ tình này quá mức sến súa mà >_<
sao Khanh Khanh lại có thể ngây thơ thế chứ, nhìn là bít lão Thiên giả nai rồi mà, lại còn dám bắt Khanh hun trước chứ >_< mặt dày vô sỉ =.=''
ta mún đáp án 2 aaa, cắn a cắn ..^_^..

B_B
1/11/2013 10:12 PM Reply

Haha, đang đọc cảm động dâng trào thì phát hiện ra là kịch. Pó tay với lão Thiên này :))

Ta chọn cái 2 đi cho nó hài :)) Chắc lão Thiên sàm sỡ nên bị cắn nha :)

1/11/2013 11:48 PM Reply

aaaaaaaaaa ko chịu đâu vậy là ta và khanh nhi đều bị gạt ak,coi lúc lão hấp hối ta còn muốn rơi lệ ai ngờ..ta còn muốn tức điên nói chi là đậu fu trắng ,đồ tên mặt dày vô sỉ ta là đậu fu thì sẽ tát cho lão 1 phát cho cái tội vô sỉ >"<

1/12/2013 1:51 PM Reply

Vậy là tính đến giờ có 2 tát và 3 cắn, đều là hình thức trừng phạt quá nhẹ nhàng so với tội lỗi lão gây ra :))

Ta thì ta thích chưởng hơn cho oai phong, chưởng càng dữ dội càng tốt, chưởng cho lão ấy tàn phế luôn, thế mới đúng bản chất khốc liệt của đôi này :))

1/12/2013 1:56 PM Reply

À quên, ta mò lên đây để xin lỗi cả nhà, hôm nay ta về quê không mang theo lap, nên tối nay sẽ không có chương mới rồi, ta rất tiếc :(((

Để bù lại, mai ta sẽ làm thêm 3 chương (hoặc có thể hơn), thường thì chủ nhật là ngày ta làm việc có tinh thần nhất đó :))

Thế thôi, ta lặn đây, chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ >:D<

1/12/2013 2:00 PM Reply

Đúng rồi, 2-1-3, ta nhìn nhầm nàng ạ :))

Ta cũng đang nghĩ cái đoạn mùi mẫn đó hơi ngắn, thường thì lão Thiên ko dễ dàng buông tha cho Khanh như vậy đâu. Nhưng chắc là lão ấy sợ Khanh hụt hơi, hoặc sợ dàn fanboy đang nhiệt tình dỡ cây ngoài kia sốc chết, nên mới dừng lại kịp lúc đó =))

1/12/2013 2:04 PM Reply

Nhưng ta cũng phải công nhận màn xả thân cứu Khanh của lão ấy quá hoành tráng. Nếu ko phải trời thương lão thì lão ấy vụn xương nát người luôn rồi ấy chứ :-j

1/12/2013 2:06 PM Reply

Lời lão ấy cứ thật thật giả giả như thế, đơn thuần như Khanh làm sao đỡ nổi :))

1/12/2013 2:08 PM Reply

Lão lừa người 1 lần rồi ko chừng lần sau hấp hối thật lại chả ai tin :))

1/12/2013 2:14 PM Reply

Đoạn đầu làm ta cảm động nghĩ ngay tới vụ Lao Thúc xả thân cứu Khuynh Vũ trong KTTH, cơ mà kết cục 2 vụ việc thì 1 trời 1 vực làm cảm xúc ta treo luôn ko xuống lại được =))

1/12/2013 2:54 PM Reply

Ta nghĩ tuy rằng có ko đến mức chết, nhưng ta nghĩ Thiên cũng bị thương chứ, máu chảy dòng dòng như thế còn j, chắc là Khanh nhìn lại cũng ko nỡ chưởng thêm đâu.
Nhưng nghĩ đến cảnh Khanh mà cắn ta bùn cười lắm =)))

1/12/2013 2:55 PM Reply

zậy ta đợi ngày mai *cắn gối*

1/12/2013 4:25 PM Reply

Ui, đọc cái khúc thề nguyền sống chết thấy vừa sến vừa thích a~ =)) Yêu Khanh quá cơ, đơn thuần và thanh khiết, Khanh cũng thừa nhận tình cảm với Thiên a~ Màn kịch này của lão Thiên thành công ngoài sức tưởng tượng luôn, đúng là người làm ăn, tính toán chi li quá...

Câu hỏi cuối, cắn điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, bảo đảm Khanh cắn lão Thiên 1 thì lão ấy sẽ trả Khanh 10 luôn ấy... Hic, em muốn 2 người hôn nữa, tiến tới nữa cơ =))

Anonymous
1/12/2013 4:26 PM Reply

hí, zậy là mai sẽ đc thưởng 3 chương sao *háo hức* zị tối nay ngủ sớm mai ngồi chờ =)))

Anonymous
1/12/2013 4:49 PM Reply

Hức hức với tinh thần hết sức hăng hái, ta đã quên Du Châu Cảnh Thiên là cái tên hỗn đản. Đang rứt chi là xúc động cảnh sinh tử ly biệt, mắt rưng rưng thì đùng cái xuống dưới hóa ra là trò đùa >"< Thế này bảo sao Khanh nhi ko tức chết=))))
Em đoán chương sau là chưởng nha, Khanh nhi ra tay làm sao lại chỉ có tát vs cắn như nữ nhân zậy đc:)))))))

1/13/2013 11:11 AM Reply

Công nhận là lão xả thân cứu Khanh không màng sống chít lun. Quả này khác với quả Khanh phi ra chịu 1 nhát kiếm chí tử của Tiêu Ánh Hàn lúc đầu nhỉ (vì luc đó Khanh cứu Thiên là cũng nhiều phần là vì sứ mệnh)
Trời thương lão là lão lại giở trò ngay. Đúng là lão Hồ Ly mà hihi

Anonymous
1/17/2013 9:57 PM Reply

Cứ định là chờ bao giờ nàng edit xong quyển 3 thì mới đọc để khỏi đợi lâu. Mà cuối cùng tuần này đói ăn lê lết phải chạy vào cop về đọc một mạch. Đến hôm nay thì đã đến chương 96. Vốn cũng là một con lười ưa ăn sẵn, nhưng lần này nhất định phải vào tận nơi nói một câu cảm ơn với nàng.

Quả thật là, rất thích.

Bản thân vốn là kẻ nghiện chữ nên độ kén rất cao, thế nhưng đồng nhân văn này so ra với những bộ đam mỹ đỉnh đỉnh đại danh mà nói thì không hề thua kém, từ nội dung đến tuyến nhân vật, từ văn phong đến sự chắt chiu từ ngữ. Nhưng thứ ta thích nhất ở đây chính là sự tinh tế trong cách miêu tả cảm xúc. Những chuyển biến trong nội tâm của Trường Khanh, khi đọc thực sự ta có cảm giác, bản thân Hoắc Kiến Hoa nếu diễn kịch bản này cũng chưa chắc đã lột tả được thần thái, ánh mắt và cảm xúc đó của Trường Khanh. Tuy ở nhiều chỗ tác giả vẫn còn hơi phô trương đối với hào quang nhân vật chính, nhưng thôi vậy, là tình yêu của mình nên ta hoàn toàn có thể làm lơ vụ này.

Có một điều là, mình cứ luôn bị ám ảnh bởi những thứ tình yêu đời đời kiếp kiếp, bao lần luân hồi chuyển thế vẫn mãi chẳng buông tay.

Thực ra có lẽ, nếu cứ được an an bình bình mà nắm tay nhau thì sẽ chẳng thể yêu thương sâu đậm và bền bỉ đến vậy. Chính bởi vì không thể, không cách nào ở cạnh nhau, mãi mãi bị chia tách, nên ngàn lần bất cam vạn lần bất cam, tích tụ mà thành chấp niệm muôn đời không buông bỏ được.

Bởi vì quá đớn đau, bởi vì vết thương quá sâu nặng, đến khắc tạc cả vào linh hồn, cho nên qua bao lần nuốt xuống Mạnh bà thang, vẫn lại bấy nhiêu lần khát cầu người đó.

Cho đến khi tìm lại được hơi ấm của người kia trong sinh mệnh, cũng có lẽ chẳng phải là yêu thương nồng nhiệt như liệt hỏa nữa, mà chỉ còn đơn giản là một lẽ tất yếu mà thôi. Đã sớm thành quen thuộc, đã sớm thành thứ không sao bỏ được nữa.

Không hẳn là yêu đến hủy thiên diệt địa.

Chỉ là, bỏ không được.

Anonymous
1/17/2013 9:57 PM Reply

[“Ta tới chậm rồi! Ta đã hứa với huynh, lại không thể bảo vệ được huynh…Kiếp sau nhớ kỹ…Đừng gặp lại…”

“Quên không được!” Người nọ sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, “Chỉ là, kiếp sau đến lượt ta bảo hộ ngươi…Có được không?”]

.

Quên không được.

Một câu ba chữ, cứa vào tận tim.

Quá thích, quá thích cách khắc họa của fic này. Nếu chuyển thể thành phim, nó sẽ hấp dẫn kịch tính và cảm động gấp bảy mươi tỉ lần nội dung của Tiên kiếm kỳ hiệp 3.

Cách diễn tả cảm xúc quá tinh tế, quá tinh tế, đến mức khiến lòng người cứ da diết bi ai.

Rất thích, rất thích, thực sự rất thích một Lâm Nghiệp Bình như thế, một Từ Trường Khanh như thế. Bao nhiêu thống khổ dằn vặt giằng xé trong tâm can, bao nhiêu những bi thương không thể nói, chỉ có thể giữ. Những ái hận quay cuồng, những vết cắt tâm can, những đan xen tiền kiếp. Vậy mà trong đáy mắt trong veo vẫn có thể mang một tia sủng nịch mà nhìn người đó.

Cứ nghĩ đến đêm trăng thanh thanh, nụ cười đạm nhạt và những cánh đào hoa phơ phất qua bờ vai, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi cánh hoa đậu trên vai ái nhân. Đẹp đến ngẩn ngơ. Vừa xót xa vừa thương tiếc. Thực chỉ muốn ôm vào lòng thật nhẹ nhàng.

Rất yêu, chính là rất yêu một Trường Khanh như thế TT___TT
Đem tất cả thống khổ ôm vào lòng. Nhưng lại mang lòng mình ra để ôm tất cả.
Nhưng mà lại vẫn không thể ghét Thiên dù Thiên có quá nông nổi hời hợt, có quá lỗ mãng trẻ con. Bởi cái tình yêu như cháy lên trong từng câu chữ, yêu bằng thứ cảm xúc nguyên sơ nồng nàn nhất, bằng toàn bộ máu thịt linh hồn. Chính là thứ tình yêu có thể hủy diệt tất cả, yêu gần như đến mức muốn giết.

Muốn siết lấy để mà khảm vào trong cốt tủy mình.

Anonymous
1/17/2013 9:58 PM Reply

Không chỉ Trường Khanh, mà có những đoạn về tình cảm của Cảnh Thiên cũng làm cho ta rất cảm động. Nhất là khi cậu đem "chuyện lồng trong chuyện" mà kể ra với huynh đệ họ Lương. Vừa là khuyên giải, vừa là giãi bày, mà qua đó cũng cho người đọc thấy được, đằng sau những xốc nổi lỗ mãng trẻ con, là thứ tình yêu cuồng nhiệt đến thế nào, cũng lại bao dung đến thế nào... Thà rằng chấp nhận nuốt cái sự thật đắng chát ấy vào trong, thà rằng để người kia hiểu lầm, cũng tuyệt không muốn làm con người thanh khiết như sương mai ấy phải vỡ tan.

Đọc fic này mới thấy được : đây mới chính là Từ Trường Khanh. Đây mới chính xác là Thục Sơn Từ Trường Khanh!!! Đây mới chính xác là tâm tư tình cảm nhân sinh của Từ Trường Khanh. Không phải cứ chỉ là một lúc đem ký ức gợi lại thì liền quay lại yêu điên cuồng như trong Tiên Tam. Bao nhiêu thứ trách nhiệm, ràng buộc, bao nhiêu thứ giằng xé nội tâm như thế, nhân sinh quan hai mươi bảy năm, đâu phải cứ nói bỏ là bỏ, buông là buông? Trường Khanh cứ mãi dùng dằng ở giữa đôi dòng nước, làm khổ mình, cũng làm khổ Thiên, mà làm khổ cả mình nữa *thở dài*

Truyện dài, cốt phim lồng huyền huyễn lại thêm cả lịch sử lẫn thần thoại, cực kỳ phục tác giả khi đem tất cả đan xen nhuần nhuyễn mà không rối mạch, dài mà không loạn, chuyển đoạn tự nhiên mà miêu tả vô cùng mượt mà uyển chuyển.




Thực cũng phục nàng luôn :P Đứa lười như ta không hiểu nổi sự chăm chỉ và cả tình yêu đem ra trau chuốt từng câu chữ không phải của mình, nên luôn rất là khâm phục những người dịch truyện ọ___ọ

Mà chỉ có chút nhận xét như này : Có những thành ngữ Hán Việt hay những câu thơ, ta nghĩ nàng nên chú thích bằng cách mở ngoặc đơn ngay bên dưới hoặc ngay ở cạnh, sẽ làm người đọc dễ hiểu hơn là đem để ở cuối chương, vì nhiều lúc đọc đến đoạn đó thì đã quên mất tiêu cái chú thích là ở mô với mô rồi. Nếu là điển cố hoặc liên quan đến sự thật lịch sử dài dòng thì để ở cuối chương là ok rồi. Có đôi chỗ ta thấy không cần thiết phải để nguyên Hán Việt mà chuyển sang Việt thì sẽ hay hơn, cũng có đôi chỗ bị sót kiểu văn phong ngược của tiếng Trung nữa.

Anw, đó chỉ là ý kiến của riêng ta, nếu có gì không nên không phải thì nàng bỏ quá cho, đừng giận nhé :") Ta cũng biết để edit một bộ truyện dài, khó như thế này với tốc độ nhanh như thế là hoàn-toàn-không-dễ-dàng một chút nào luôn x")

Một lần nữa, cảm ơn nàng vì đã bỏ tâm sức để mang bộ đồng nhân văn hay như vậy đến với chúng ta!

Chúc nàng an lành!

1/18/2013 12:25 AM Reply

Cảm ơn nàng đã tung liên tiếp mấy cái review hoành tráng thế này, ta đã phải đọc lại mấy lần để cảm cái tình nàng đặt vào từng câu chữ ^^

Ta cực kỳ đồng tình với nàng, nhất là ở chỗ phản ứng của Khanh trước tình yêu 3 kiếp. Đúng là con người không thể nào chỉ vì nghe được một câu chuyện tình yêu mùi mẫn mà quay ra phản lại toàn bộ nhân sinh quan suốt hai mươi bảy năm trời. Sự chuyển biến của Khanh trong phim quá nhanh và hoàn toàn không thuyết phục. Nhưng Trường Khanh của truyện lại khác, dù y có yêu đến đâu cũng tuyệt đối không bỏ trách nhiệm, không buông đạo đức cùng quan điểm sống của mình. Dù đó là nguyên nhân khiến y càng ngày càng lâm vào bi kịch.

Nhiều người đọc truyện này sẽ cảm thấy sốt ruột bởi tình cảm quá chậm. Nhưng ta lại thích thế. Tình cảm muốn sâu đậm thì cần có thời gian vun vén. Hai người từ quen đến thân, từ thân đến hiểu, từ hiểu đến cần, rồi bất tri bất giác mà yêu nhau. Không phải vì họ đã từng yêu nhau kiếp trước, mà bởi họ yêu nhau kiếp này và phát hiện kiếp trước cũng từng yêu nhau.

Hơn nữa, nếu tinh tế để ý, sẽ thấy bên cạnh tình cảm, tính cách nhân vật cũng dần thay đổi, mà sự thay đổi đó rất chậm rất chắc. Khanh của thời điểm hiện tại, Thiên của thời điểm hiện tại, ta rất tự nhiên mà tiếp nhận, nhưng nếu so với những chương đầu sẽ thấy có sự khác biệt lớn lắm. Lúc trước ta vẫn thường trách Thiên ngây ngô đơn giản, nhưng đó là bản chất của hắn, hắn cần có thời gian và động lực để thay đổi. Hắn cũng ý thức được mình cần phải trường thành, chỉ vì phải như vậy mới có thể cùng ái nhân sánh vai mà đứng. Sự trưởng thành của hắn tăng lên theo từng chương, qua từng biến cố, rất hợp lý và không hề khiên cưỡng. Trong vô số nhân vật của Thục Thiên, hắn là người sống chân thật nhất, cũng là người dễ bắt gặp nhất giữa cuộc đời này.

Đúng là tác giả có phần lý tưởng hóa Trường Khanh, nhưng đó là đặc trưng của tiểu thuyết, cũng là yếu tố giúp truyện trở nên hấp dẫn hơn. Cho nên, ta hãy cứ gật gù mà chấp nhận :))

Còn về vụ chú thích, ta xin tiếp thu ý kiến của nàng và sẽ có điều chỉnh. Ta thì vẫn cho rằng việc mở ngoặc chen vào bất cứ cái gì trong câu thì đều làm mạch văn bị vụn. Nhưng nhiều người đọc bằng điện thoại nên việc kéo lên kéo xuống để đọc cái chú thích là rất khó. Còn văn phong, vấn đề này có lẽ khó hơn, mỗi người sẽ không tránh khỏi đưa thói quen viết và đọc của mình vào trong văn, ta lại làm một mình nên không có ai đọc giúp. Nhưng ta cũng sẽ có những điều chỉnh để câu văn chau chuốt hơn. Cảm ơn nàng đã thẳng thắn góp ý, ta rất hi vọng nhận được những ý kiến như thế để hoàn thiện lại bản dịch của mình ^^

Yêu nàng nhé!!!

Anonymous
1/18/2013 7:46 PM Reply

Ừ >__< Ta cũng rất đồng ý cái vụ xây dựng và phát triển tính cách cũng như tình yêu trong fic này. Hợp lý, trơn tru và không hề khiên cưỡng. Giống như thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông vậy. Nếu như là đọc một bộ đam mỹ bình thường, có thể ta đã sớm giãy nảy lên, rằng tại sao em thụ phải tự dày vò mình khổ thế, tại sao mãi mà chưa yêu thế, tại sao anh công cứ giậm chân tại chỗ mãi thế, etc. Nhưng mà đây là đồng nhân văn, bám cực kỳ sát vào lõi phim và cốt tính cách của nhân vật, nên nó trở nên tự nhiên như một câu chuyện có thực được kể lại. Và chính vì thế ta mới càng thấy thích điểm này ở nó, và bị thuyết phục theo từng chương một.

Tác giả cũng rất khéo léo khi đan xen tình tiết để gợi tò mò nữa. Mà có một điều cứ canh cánh mãi trong lòng ta, vừa muốn hỏi lại vừa không muốn hỏi. Ta thực sự thích Long Nghiệp lắm lắm ấy. Thích vô cùng cái hình ảnh chiến bào tung bay, cùng kề vai sát cánh Nam chính Bắc chiến. Cho nên cứ mỗi khi đan một tình tiết của tiền kiếp, lòng ta lại nhảy dựng lên, chỉ muốn đọc thật nhanh để xem sau này có chương nào đề cập đến chuyện tình 2 kiếp trước hay không, giống như đoạn ký ức của Trường Khanh được gợi lại trong phim vậy đó ;__; Đọc đến chương này vẫn chưa thấy gì, vừa muốn hỏi nàng cho lòng đỡ nhấp nhỏm, vừa không muốn hỏi để khỏi mất hồi hộp, cơ mà, cứ như đang nuốt phải than hồng ấy huhu :(((


Đấy, nói lắm quá lại sa đà vào cảm xúc bấn loạn nên là toàn nói đâu đâu ;A;

Trở qua vấn đề edit, ta đọc bằng điện thoại cho nên mỗi lúc chờ đến cuối chương đọc chú thích thì đã ngơ mặt ra rồi :))

Lúc đọc ta cũng nghĩ, hay là đề nghị beta cho nàng. Cơ mà sau đó lại nghĩ, những bạn khác đọc bản dịch này của nàng đã quen rồi, chỉ sợ khi beta từ đầu sẽ đem đến cảm giác không quen thuộc thoải mái. Anw, ta thì vẫn đang ngồi rảnh ngáp ruồi đây, nếu nàng có cần thì cứ gọi nhé, ta sẽ beta lại rồi gửi cho nàng coi một lượt xem có ổn không :">

1/19/2013 8:02 AM Reply

Nếu như nàng có thể beta cho ta thì tốt quá, bởi vì làm một mình không tránh khỏi việc đưa thói quen hành văn của mình vào trong đó. Ta vẫn muốn tìm một bạn có khả năng và tâm huyết với truyện để beta giúp ta, nay nàng chủ động đề nghị ta rất là vui đó ^^

Ban đầu ta định hoàn xong 1 lượt rồi mới quay lại chỉnh sửa từ đầu, nhưng bây giờ có nàng rồi thì bắt đầu luôn nhé, vừa tiết kiệm thời gian vừa tránh việc truyện hoàn rồi cảm giác hụt hẫng không muốn làm nữa :))

Nàng cho ta email, ta sẽ gửi bản word cho nàng, nàng cứ thong thả làm, ko cần gấp đâu, chất lượng là quan trọng nhất ^^

1/19/2013 8:06 AM Reply

À, còn vụ Nghiệp Bình và hình ảnh đôi trẻ sát cánh trên chiến trường khói lửa, chả phải tác giả đã bù lại bằng cả quyển 3 Thiên hạ phong vân này rồi sao, nàng vẫn còn muốn đôi trẻ máu me thêm vài kiếp à =)))))

Anonymous
1/19/2013 11:27 PM Reply

Ừ, ta cũng cop từ đầu đến cuối ra word rồi, nên ta sẽ làm luôn rồi gửi cho nàng từng quyển 1 nha :"3

Thực ra thì, ta yêu Long Nghiệp nhất trong ba kiếp, cho nên mới mong mỏi đến thế. Dù cùng là sát cánh trên chiến trường khói lửa, nhưng mà Long Dương thái tử với Lâm Nghiệp Bình vẫn khác Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh rất nhiều.

Long Dương mang đúng tính chất khí khái hào hùng của đại nam nhân đỉnh thiên lập địa. Lâm Nghiệp Bình lại mạnh mẽ kiêu ngạo cố chấp và quyết liệt, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm chứ không giống Trường Khanh, không phải đem bản thân mình đặt giữa muôn ngả đường rồi dằn vặt bản thân để đổi lấy đại cục. Không phải Khanh Nhi không tốt, chỉ là có những sự việc giống như một phần cơ thể bị hoại tử, thà rằng dứt khoát đau đớn cắt bỏ hẳn một bên còn hơn là cố nhẫn nhịn để rồi càng lúc càng đau. Nghiệp Bình trong ấn tượng của ta chính là người nếu đã nhận định một thứ gì đó, liền có thể dứt khoát bẻ ngoặt luôn con đường của mình. Không phải là một sự bẻ ngoặt bất hợp lý, đi ngược lại nhân sinh quan, mà là một sự bẻ ngoặt chính bởi vì hắn cảm thấy làm thế sẽ là tốt hơn. Và đó là thứ mà hắn muốn.

Một người như vậy, khi sát cánh bên cạnh Long Dương, sẽ là đẹp cỡ nào a TvT

1/20/2013 6:34 PM Reply

Hiếm thấy một người nào yêu và hiểu Long Nghiệp như nàng. Nhờ nàng mà ta đã ngẫm lại và yêu Nghiệp Bình hơn rồi đó :))

À, email của ta là froginfog91@gmail.com, skype frog_in_fog_91, fb: http://www.facebook.com/tichvulau, nàng add ta nhé, để tiện trao đổi về truyện nếu nàng có thắc mắc gì trong quá trình làm, với lại ta cũng cần xin nàng 1 ít thông tin để làm cái Thông cáo giới thiệu beta mới của Thục Thiên :)))

Anonymous
1/20/2013 10:12 PM Reply

Mail của ta là thuythiennhatsac09@gmail.com, skype là shinasazuki
Có gì nàng cứ mail hoặc gọi ta trên skype là ok x")
Từ mai ta làm thử vài chương đầu gửi cho nàng coi qua nhé. Cần bám bản gốc bớt chém gió hay cần huê mộng bay bổng thì cứ bảo :">

4/19/2013 10:27 PM Reply

A... *đơ 5 giây*

Vậy là lão không sao hết hả? >"< Lúc lâm ly bi đát xuống dưới tuột hết cả cảm xúc. Nhưng mà, những nụ hôn trong chương này, thực sự thực sự thực sự rất thích! Dù vậy lão vẫn đáng bị cắn!

-----------------

Ta rất thích những bài review của nàng Tiểu Phong và nàng. Ta thực sự không có tài viết nên chẳng thể viết ra được những dòng như thế nên ta rất khâm phục. Thật đó! Có những lúc cũng muốn nói như vậy nhưng không biết dùng ngôn từ thế nào, bắt đầu từ đâu... Lại sợ nếu tùy tiện mà nói ra thì nói không đúng, không diễn đạt được hết... Vậy nên, trước giờ, vẫn mãi ôm trong lòng, tự mình cảm thụ bằng một thứ cảm xúc không tên... Ta luôn cho rằng, thứ mà mình trân quý, phải hảo hảo mà giữ kĩ trong lòng, mà bảo vệ... Đôi lúc muốn bày tỏ, muốn bộc lộ, muốn viết hết ra, nhưng sợ, được vài dòng, lại thôi. Chẳng biết vì sao, chắc đã thành thói quen mất rồi. Cho đến khi, cảm giác mất đi thứ quan trọng nhất với mình tuôn trào, mới hối hận. "...khúc chung nhân tán, khúc hết người tan..." Cảm giác có gì đó rơi vỡ trong tim, sụp đổ... Chưa bắt đầu, đã phải kết thúc. Lúc này mới quẳng những thứ đạo lí mà ta khư khư giữ lấy sang một bên, cố gắng đưa tay ra mà níu... mà kéo lại… mà mặc kệ tất cả nói hết ra… Cảm thụ được thứ cảm giác đó rồi… Sâu lắm.. Rồi vui như điên, vui đến phát điên khi nắm lại được tia hy vọng… Tìm lại được thứ trân quý… “và nhớ nếu yêu thì hãy nói, đừng để tình cảm như mây nước thoáng qua.” – Thế giới này của ta bắt đầu từ câu nói đó.

Ta thích những review của mọi người sau mỗi chương Thục Thiên lắm. Chỉ muốn cũng viết được như vậy ^^ Nhiều lúc đọc Thục Thiên mà như đổ òa… Thực sự yêu hai con người ấy... Nhưng lại không thể diễn tả được những cảm xúc đó nên rốt cục cũng chỉ là: Ta thực sự rất thích!!! Cám ơn nàng nhiều lắm!!!

Ta viết trật chìa rồi T~T Những dòng này ta nghĩ không phải là review, nó chỉ là cảm xúc cá nhân của riêng ta thôi. Tại vì đọc những dòng review của hai nàng không hiểu sao xúc cảm trào dâng… nên muốn viết… “Thực chỉ muốn ôm vào lòng thật nhẹ nhàng”...

4/21/2013 6:20 PM Reply

“và nhớ nếu yêu thì hãy nói, đừng để tình cảm như mây nước thoáng qua."

Cảm ơn nàng đã hiểu, và đã làm. Phải nói nàng là 1 độc giả vô cùng đặc biệt: Nàng đến với Thục Thiên khi "khúc hết người tan", khi khoảng thời gian sôi nổi bàn tán đã kết thúc, khi độc giả lần lượt rời đi, ngay chính chủ nhà cũng chán chường mệt mỏi.

Không chỉ đặc biệt, mà còn kỳ lạ nữa. Cho đến giờ ta vẫn ko hiểu được cảm giác thích-một-thứ-mà-không-rõ-nó-là-thứ-gì như nàng. Nàng nói nàng yêu Thục Thiên khi mà chưa hề đọc nó. Thứ này, có lẽ chỉ có thể lý giải bằng chữ 'duyên' thôi.

Chỉ là, 'duyên' thì có rất nhiều, nhưng 'phận' lại chẳng bao nhiêu. Cứ lấy ngay trường hợp của ta và Tiểu Phong sẽ biết. Ta và nàng ấy cùng nhiệt tình với Cảnh Khanh và Thục Thiên, đã nghĩ sẽ cùng nhau cho ra 1 bản dịch tuyệt vời nhất. Thế nhưng, vì những lý do khác nhau, mà rốt cuộc vẫn chỉ có mình ta trên chặng đường dài đằng đẵng này.

Còn nàng, ta ko biết chữ 'phận' ấy ra sao. Nàng có thể theo được Thục Thiên đến cùng? Có thể giữ lại được những cảm xúc vẹn nguyên của những ngày tháng nhiệt tình sôi sục? Có thể cất giữ nó trong tim được bao lâu? Nhưng ta tin, những cảm xúc mà Thục Thiên mang đến cho nàng trong lúc này rất ĐẸP, rất THẬT, rất SÂU.

“Thực chỉ muốn ôm vào lòng thật nhẹ nhàng”.

Nàng đừng chỉ ôm vào lòng, mà hãy bung nó ra. Ta chờ những dòng cảm xúc, những dòng review, chia sẻ từ nàng.

4/23/2013 4:50 AM Reply

Chính ta cũng không hiểu, bởi vì đây là lần đầu tiên ta có cảm giác này. Chỉ đơn giản là thích-một-thứ-mà-không-rõ-nó-là-thứ-gì rồi bất giác nhận ra đó là yêu. Nhưng những cảm giác đẹp đến vậy, thật đến vậy, sâu đến vậy cũng là lần đầu tiên ta được cảm nhận, qua từng chương từng chương một :") Hạnh phúc lắm cơ.

Hì hì, chỉ có thể là duyên, mà ta thực tâm rất cảm ơn chữ "duyên" này. Vì lão thiên đã ưu ái ban tặng cho ta chữ "duyên", ta hứa sẽ không làm lão thất vọng mà hảo hảo viết thêm chữ "phận" vào phía sau :") Yêu nàng lắm, Tích Vũ à.

4/06/2014 9:41 PM Reply

:v...tar bị một cú lừa ngoạn mục...:v...gì muh "kĩ thuật không tệ"...tar đang còn suy nghĩ sao lại đoạn Cảnh Thiên xém lìa đời như thế này...tar cũng đoán là 2 người họ cũng sắp được cứu nên cảm xúc không nhiều...cơ muh cũng thấy tội khi Cảnh huynh 1 giọt lại 1 giọt máu tuôn rời...lại thêm Trường Khanh thề nguyền bên hắn...cơ muh khi nghe đến 2 người bị nhốt trong góc tam giác...tar khép miệng không nổi luôn...:v...thật sự nếu có lần sau...tar nhứt quyết không cả tin thế nữa...thật là chỉ có thể tin tưởng mỗi Khanh nhi thôi...:v...P/s: cơ muh tar cũng thích đoạn review của mọi người lắm...đọc vào vài thứ tar đang u mê thì thấy sáng hẳn ra...=))

4/06/2014 10:09 PM Reply

Vậy mới nói, đọc truyện là phải có người đọc cùng thì mới thú, chứ làm silent reader là thiệt cho bản thân lắm đấy nha =)))
PS: Nàng thì nhiệt tình quá rồi, mấy ngày nay hòm mail của ta sắp tràn vì comment của nàng luôn, hoan nghênh hoan nghênh :3

4/06/2014 10:35 PM Reply

Tại tar không cmt thì thôi...muh cmt là nghĩ sao ghi vậy...với bình thường tar cũng hay up stt fb nên mấy bình luận tar không ngại viết...chỉ ngại cho người đọc thau...=))...xem phần cmt mới nhất muh cứ thấy đen thui 1 mảng là tar cũng ngại...thôi muh kệ...xin phép làm phiền nàng rồi muh không làm thì uổng...=))...muh cái hòm mail của nàng chắc sẽ còn hứng dài dài...vì nhà nàng những 4 bộ cơ muh...=)0...nhưng mong là tar sau khi đọc xong Thục Thiên thì không cần tịnh dưỡng tâm hồn quá lâu để có thể tiếp tục chiến tiếp những bộ còn lại...=))

4/06/2014 10:47 PM Reply

Ây da tại vì nàng xui thôi, vì đọc truyện đúng vào giai đoạn ta bỏ nhà bỏ cửa, chán đời đi dạt, nàng cứ ra trang chủ xem post mới nhất cách đây bao lâu thì biết =)) Chứ ngày thường ta là chủ nhà mến khách số 1 đấy, ai cmt là ta đáp lễ liền à :3

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục