Jan 18, 2013

[Thục Thiên] Chương 106 - Phong vân lạc định

Written By Tích Vũ Lầu on Jan 18, 2013 | 16:00

“Ta cứ nghĩ huynh vĩnh viễn không muốn gặp ta, ta cứ nghĩ huynh thật sự hận ta cả đời! Cho nên ta thật không cam lòng, dựa vào cái gì huynh vừa mở mắt là đòi gặp Tần Vương. Ta đố kỵ hắn, ta đố kỵ muốn chết luôn…"


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 106 – Phong vân lạc định


Tần vương trướng nội.

Các đại tướng ngồi vây quanh sa bàn thương nghị kế hoạch tấn công sắp tới. Nhưng mà, vị võ tướng thân hình cao lớn khoác thanh sam lại lẳng lặng đứng ở góc phòng, trước sau không nói, phảng phất như pho tượng ngàn năm.

“Khụ khụ”, Tần Vương bất chợt suy tư, liền minh bạch nguyên do vì sao mấy ngày nay tâm thần Cảnh Thiên hốt hoảng, vì vậy ho khan vài tiếng, “Cảnh tướng quân đối với kế hoạch công thành ngày mai có ý kiến gì? Ta xem tướng quân càng ngày càng hao gầy, thế nhưng chiến sự khốc liệt vẫn chưa kết thúc. Không bằng như vậy đi, ngày mai một trận Hổ Lao Quan, sẽ do Cảnh tướng quân suất quân đánh hậu…”

Cảnh Thiên đột nhiên nhấc tay, Trấn Yêu Kiếm sáng bóng lướt qua, “keng” một tiếng va chạm vào áo giáp, hắn giật mình đứng lên. Mọi người thấy hắn tinh thần chán nản, trước sau chỉ ngồi một góc, tựa như từ lâu tâm vô chiến sự, lúc này nghe được lời Tần Vương nói mới đột nhiên hoàn hồn phản ứng.

Thanh âm võ tướng thanh sam lạnh như lưỡi dao, cắt đứt tĩnh mịch cùng nặng nề trong soái trướng, “Tần Vương, ngày mai lúc cần công thành, Phi Dương nguyện đi tiên phong!”

Tinh kỳ phấp phới, trống trận đánh dồn.

Bên ngoài Hổ Lao Quan, bão cát nổi lên, kèn báo dồn dập. Nghìn vạn thiết kỵ đua nhau gõ xuống mặt đất, đạp phá quan ải sông ngòi, tiến thẳng đến thành lâu của Đậu Kiến Đức.

Cát vàng thô ráp cọ qua gương mặt Cảnh Thiên, mang theo một mùi máu tanh khó chịu; chiến hỏa khắp trời, xuyên thấu con ngươi đen thẫm, mang theo khát máu cùng cuồng sát. Trên chiến trường, Cảnh Thiên cuồng loạn gào thét, thanh âm khàn khàn nương theo từng lần vung thương mà trở nên tàn khốc, “Giết! Hạ Hổ Lao Quan! Công hãm thành cao!”

Xa xa, tường thành bằng đá bị pháo kích dần dần đổ sụp, cửa thành bùng cháy dữ dội. Xung quanh là đao ảnh kiếm quang, là vô số thi thể song phương chết trận.

“Đạo Huyền, ngươi bọc cánh, còn lại chư tướng theo ta tiến công…” Cuối cùng đã đến thời khắc sinh tử, Lý Đường giang sơn xã tắc, thiên thu muôn đời đều đặt cả vào đây.

Lý Thế Dân tự mình chiến đấu anh dũng, suất quân mãnh liệt tấn công, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà Hạ Vương Đậu Kiến Đức đang ở thành lâu triệu tập quần thần thương nghị kế sách, mắt thấy Lý Thế Dân nửa đêm dẫn theo thiết giáp kỵ binh tấn công, cát vàng cuồn cuộn ngập trời mà đến, cũng vội vàng mặc giáp ra trận. Chiến dịch này, mặc dù Hạ quân tướng sĩ huyết chiến đến cùng, nhưng chung quy đại thế đã mất, tinh thần tan rã, cuối cùng hơn năm vạn người bị bắt làm tù binh. Đậu Kiến Đức cùng thủ hạ đại tướng Đậu Đức Vỹ liều mạng chiến đấu, từ phía đông đột phá vòng vây, cuối cùng bị tên lạc bắn trúng lưng.

Cảnh Phi Dương, Bạch Sĩ Nhượng, Dưỡng Võ Uy suất quân điên cuồng đuổi theo, Đậu Kiến Đức người ngựa mệt mỏi chạy được tới Ngưu Khẩu rốt cuộc chống đỡ hết nổi. Bạch Sĩ Nhượng căm thù hắn chém giết thủ hạ tướng sĩ của mình, trường đao vung lên định hạ thủ, Đậu Kiến Đức cuống quít nói: “Đừng giết ta, ta là Hạ Vương, có thể cho ngươi phú quý.”

Cảnh Thiên giục ngựa không nói, nghe vậy cũng thấy bi thương. Một đời kiêu hùng, đến lúc sinh tử quan đầu, chung quy cũng nhịn không được phải cầu xin tha mạng.

Tam quân chiến thắng trở về, các đội quân sĩ ở lại bảo vệ doanh trại cũng dốc toàn bộ lực lượng ra đón.

Cảnh Thiên nhìn ra thiên vạn lưu vân.

Trường Khanh, huynh ở đó có phải rất bình an? Ta nếu không về, huynh liệu có nhớ ta? Không biết khi hai ta gặp lại, huynh có thể tỉnh lại hay không? Còn nhớ rõ ta không? Ta thà rằng để huynh hận ta suốt đời, cũng không muốn bị huynh quên lãng.

Giữa biển người như thủy triều cuồn cuộn, không ai còn thấy vị thanh sam nam tử kia - ánh mắt trước sau không màng danh lợi, lạnh nhạt thưởng thức một màn hồng trần phồn hoa - vĩnh viễn không còn thấy nữa.

Đậu Kiến Đức bị Đường Quân bắt được, Lý Thế Dân tất nhiên tự mình thẩm vấn. Hai đại hào kiệt này giằng co nhau một đời, cuối cùng nhìn lại, đối phương đã trở thành tù binh.

Ấu đệ của Lý Thế Dân – Hoài Dương Vương Lý Đạo Huyền, mười bảy tuổi, dũng mãnh thiện chiến, tính tình táo bạo. Mắt thấy Đậu Kiến Đức không quỳ không hàng mi sắc kiêu căng, lòng nổi lên một trận hỏa nộ, rút đao tím mặt nói: “Nhị ca, không bằng trước trận thiên đao vạn quả lão tặc này, như vậy mới có thể tiêu tan nỗi hận của đệ, báo thù cho Đường quân tướng sĩ. Nhát đao đầu tiên này để đệ động thủ.” Đao phong lẫm lẫm mãnh liệt vung lên.

“Keng” một tiếng giòn tan, hỏa tinh văng khắp nơi, Trấn Yêu Kiếm của Cảnh Thiên vừa vặn chặn lại đường đao của Lý Đạo Huyền.

“Cảnh tướng quân, ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào muốn bảo vệ tính mệnh cho lão tặc này?”

“Tướng địch thất bại, có thể sát, nhưng không thể ngược sát!” Cảnh Thiên thần sắc nhàn nhạt, tra kiếm trở về bao. Mà Hạ Vương Đậu Kiến Đức nghe được lời ấy, không khỏi ngẩng đầu quan sát Cảnh Thiên vài lần, mâu trung hiện lên một tia tiêu điều.

“Cảnh tướng quân nói có lý, tính mệnh Đậu Kiến Đức nên do phụ vương định đoạt, Đạo Huyền không được lỗ mãng hành sự, còn không lui xuống!” Lý Thế Dân cho lui Lý Đạo Huyền, chậm rãi tới trước mặt Đậu Kiến Đức, nghiêm mặt nói, “Lý Đường tôn thất ta ân huệ tỏa khắp chúng sinh, lấy can qua vấn tội, vốn cùng Vương Thế Sung được mất tồn vong, không phải chuyện của ngươi, cớ gì lại vượt biên phá rối quân ta?”

Hạ Vương Đậu Kiến Đức mắt thấy đại thế đã mất, thầm nghĩ, mình bị mưu thần mê hoặc, thiên lý xa xôi dẫn quân gấp rút tiếp viện Lạc Dương mới đưa đến bại vong ngày hôm nay, quả là gieo gió gặt bão. Hắn tự biết không còn đường sống, cũng không màng đến sinh tử nữa, thản nhiên đáp, “Chuyện đến nước này tự ta gánh chịu. Ngươi hà tất phải ra vẻ ta đây!”

Lời vừa nói xong, hắn thản nhiên ngồi xuống.

Cảnh Thiên thầm nghĩ, người này mặc dù dụng binh hồ đồ, nhưng thái độ làm người cũng không đến nỗi tệ hại. Lý gia thuận ý trời vừa lòng dân, hắn tự nhiên cũng thấy được. Hắn cùng với Lý Đường tranh đoạt thiên hạ, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận sinh tử, cho dù lần này Đậu Kiến Đức không xâm phạm Lý Thế Dân, thì Lý Thế Dân sớm muộn cũng phụng mệnh đánh Hạ Vương hắn. Được làm vua thua làm giặc, hà tất nhiều lời vô ích.

Đậu Kiến Đức nhìn xung quanh Lý Đường tướng sĩ, bật cười ngạo nghễ, lãnh lẽo nói: “Vốn dĩ ta Đậu Kiến Đức tích tiểu thành đại, vượt sông công thành một đường thông suốt, chiếm Thanh Hà, chống Hoàng Hà, san bằng Ngụy Đao Nhi, diệt Ngõa Cương Lý Mật, tranh giành vùng Trung Nguyên, thế như chẻ tre không gì cản nổi. Đáng tiếc, một trận hôm nay, sắp thành lại bại. Mà thôi, được làm vua thua làm giặc, ngươi cứ đem ta đi gặp Lý Uyên, không cần nhiều lời.”

Lý Thế Dân mỉm cười, “Ngươi không cần nóng vội, ngày sau chắc chắn ta sẽ giải người đến Trường An. Bất quá, trước đó Hạ Vương không ngại đi gặp một người.”

“Ai?”

“Lão bằng hữu của ngươi, Trịnh Vương Vương Thế Duẫn, hắn đã đầu hàng Đại Đường ta.”

Đậu Kiến Đức mắt trừng lớn, cả giận nói: “Không có khả năng! Ta từ phía Tây viện trợ Vương Thế Duẫn, hắn quyết không thể đơn giản như vậy mà đầu hàng. Lạc Dương thành trì kiên cố dễ thủ khó công, Vương Thế Duẫn thủ hạ lại vô số người tài, dũng mãnh thiện chiến, tuyệt không thể nhanh như vậy…”

“Bất luận ngươi tin hay không, Vương Thế Duẫn sáng nay đã chủ động dâng biểu xin hàng. Hàng thư vẫn còn ở đây, ngươi cứ tự nhiên mà xem.”

Mắt thấy Tần Vương chắc chắn như vậy, không giống ngụy tác lừa Đậu Kiến Đức, chúng tướng hai mặt nhìn nhau hoang mang không giải thích được. Tần Thúc Bảo không nhịn nổi nữa, chen lên khỏi đám người, “Tần Vương, chuyện Vương Thế Duẫn dâng biểu xin hàng, tại sao mọi người không một ai biết, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

“Đó là sáng nay, từ trong thành Lạc Dương bắn ra một bức hàng thư, ta cũng nhờ vậy mà biết được.” Lý Thế Dân từ án kỷ rút ra một quyển trục, giọng nói thấp thoáng mừng rỡ, “Lạc Dương một khi đã hàng, thiên hạ đại thế đã định. Ta thật nghĩ không ra, Thục Sơn đệ tử lại có pháp thuật kỳ môn độn giáp như vậy, thân ở doanh trung nhưng hồn du thành khuyết, đã vài lần gặp được Trịnh Vương, chiêu hàng Vương Thế Duẫn. Lạc Dương nếu có thể thật sự không đánh mà hàng, sẽ tránh cho sinh linh đồ thán, công lao của Từ đạo trưởng lớn không kể hết.”

Cảnh Thiên nghe vậy bỗng nhiên cả kinh: “Ngươi nói cái gì? Từ Trường Khanh y… y kỳ thực là…”

“Không sai, y mạnh mẽ thi pháp, cho nên bị nôn như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vương Thế Duẫn e sợ tiết lộ tin tức, khiến cho thủ hạ dưới trướng liều lĩnh làm phản, như vậy cục diện sẽ nguy to. Cho nên, y nhiều lần nhắc nhở ta, chớ để lộ tin tức này cho bất kỳ ai biết.” Lý Thế Dân mâu quang bằng phẳng chuyển hướng Cảnh Thiên, “Hết mình phòng thủ, bày mưu tính kế, Thế Dân cùng Từ đạo trưởng để giữ cho mọi chuyện ổn thỏa… cho nên tận lực giấu diếm chuyện này, cũng không thể tránh được…”

Lý Thế Dân lời còn chưa dứt đã thấy rèm cửa nhoáng lên, thân ảnh Cảnh Thiên chớp mắt tiêu thất. Cảnh Thiên tâm trạng sốt ruột đã đem Ngự Phong Thuật phát huy đến cực điểm, Tần doanh binh sĩ chỉ thấy trước mắt một màu xanh lóe lên, lập tức đã không nhìn ra gì nữa.

Cảnh Thiên vừa vào đến doanh trướng thì Từ Trường Khanh cũng đã tỉnh dậy. Thường Dận đỡ khuỷu tay y, bưng bát thuốc, cẩn trọng từng chút một mà đưa vào miệng.

“Đậu Phụ Trắng, huynh, huynh thế nào tỉnh rồi?” Cảnh Thiên khẩn cấp muốn bắt lấy cổ tay Từ Trường Khanh kiểm tra mạch tượng, “Để ta xem, để ta xem thật kỹ…”

Từ Trường Khanh cổ tay lộn lại, chế trụ đầu ngón tay tùy ý làm loạn của hắn, mâu sắc không có nửa phần phong nguyệt, “Đến lúc nên tỉnh, tự nhiên sẽ tỉnh.” Thanh âm Từ Trường Khanh đạm nhiên lạnh lẽo, phảng phất đối với đau khổ dằn vặt nhiều ngày qua của Cảnh Thiên không chút nào phát hiện. Từ Trường Khanh trước mắt Thường Dận, Cảnh Thiên trở về như trước trầm ổn cùng lãnh tĩnh.

“Đại sư huynh kỳ thực vẫn đều tỉnh, chỉ là thần trí tan rã không ngưng tụ được. Hồn phách huynh ấy rời đến Lạc Dương, cùng với Vương Thế Duẫn gặp mặt, vì vậy vô luận chúng ta gọi huynh ấy thế nào, huynh ấy cũng vô pháp trả lời. Hiện tại đại sự kết thúc, đại sư huynh tự nhiên nguyên thần trở về vị trí cũ. Đại sư huynh, để cho yên tâm, cứ để đệ mời Tiêu sư huynh xem mạch cho huynh, đề phòng…”

Từ Trường Khanh không nhanh không chậm ngắt lời hắn, “Tỉnh là tỉnh, không cần tính toán gì nữa.”

“Đậu Phụ Trắng!” Thanh âm Cảnh Thiên có điểm run. Chớp mắt toàn bộ phong hỏa tiêu yên đều bị tẩy rửa sạch sẽ, trong đôi mắt hắn lại hiện lên vẻ niên thiếu ngây ngô ngày nào. Thấy Từ Trường Khanh bình yên vô sự, hắn nhất thời khoái ý dày đặc, nóng cháy.

Thường Dận bất động thanh sắc đặt bát thuốc xuống, chủ động rời khỏi doanh trướng.

“Huynh tỉnh lại rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!” Cảnh Thiên lao đến, liều mạng ôm chặt y, lời nói vô cùng lộn xộn, “Ta cứ nghĩ huynh vĩnh viễn không muốn gặp ta, ta cứ nghĩ huynh thật sự hận ta cả đời! Cho nên ta thật không cam lòng, dựa vào cái gì huynh vừa mở mắt là đòi gặp Tần Vương. Ta đố kỵ hắn, ta đố kỵ muốn chết luôn… Cho nên ta liều mạng đánh đánh giết giết, không nghĩ lại đánh ra phong thái đại tướng quân luôn! A, hiện tại ta là Đường quân đại tướng quân Cảnh Phi Dương đó!”

“Tướng quân chảy máu không đổ lệ!”

“A, ta đây bị gió cát bay vào mắt.”

“Trong doanh trướng cũng có gió cát?”

“Ta nói có thì là có!” Cảnh Thiên thẹn quá hóa giận, cả tiếng át lại đối phương.

“Được rồi, được rồi!” Từ Trường Khanh bất đắc dĩ thở dài, thần sắc có chút uể oải, dung nhan vẫn còn tiều tụy. Tay áo đơn bạc của y nhẹ như lưu thủy vuốt qua mấy sợi tóc mất trật tự của Cảnh Thiên, đạm nhiên nói, “Râu ria xồm xàm, ngay cả tóc cũng dài ra thế này mà không chịu sửa.”

“Không có thời gian để ý.” Cảnh Thiên hình dạng có chút ủy khuất, nắm lấy tay áo Từ Trường Khanh lầu bầu oán giận, “Huynh mỗi ngày đều có các tiểu sư đệ chiếu cố thật tốt, ta thì chẳng có ai quản.”

“Không phải có một trư bà sao?”

“Trư bà?” Cảnh Thiên sửng sốt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Huynh dám chọc quê ta! Mới tỉnh lại đã chế nhạo ta!”

“Đâu có!” Từ Trường Khanh lẳng lặng mỉm cười, đẩy ra thân ảnh màu xanh đang gắt gao lay kéo, mâu trung trong trẻo lạnh lùng lại dập dờn như nước, thanh âm mỏng bạc tựa như ánh dương quang lúc chiều tà, “Ta làm sao dám chế nhạo Đại Đường anh minh thần võ Cảnh Phi Dương Cảnh tướng quân. Huống chi, ngày kia là sinh thần hai mươi tuổi của huynh, ta vui vẻ thay huynh còn không kịp, thế nào lại đi chế nhạo huynh!”

“A, Đậu Phụ Trắng, nguyên lai huynh còn nhớ rõ sinh thần của ta?”

“Đương nhiên…”

“Như vậy, huynh còn nhớ rõ trư là chết ra sao không?”

“Ngốc mà chết!”

“Ha ha, Đậu Phụ Trắng, huynh thật thông minh!” Cảnh Thiên khoái trá, bống nhiên nhớ tới cái gì, hắn tiến lên một chút, thanh âm có chút gấp gáp, “Huynh từ nay sẽ không ly khai ta nữa đúng không?”

“Ta vẫn ở đây…”

“Nếu còn dám tùy tùy tiện tiện lười biếng ngủ say, ta sẽ đánh đòn huynh hai mươi bản tử.” Cảnh Thiên thừa thắng xông lên, khóe miệng tràn đầy anh khí thiếu niên, bừng bừng phấn chấn.

“Cái này… Cũng được!” Từ Trường Khanh rất biết nghe lời, khiêm cung rộng lượng mà hít xuống một hơi.

Hai người trên giường gắt gao siết chặt, thâm tình nhìn nhau hồi lâu không nói. Từ Trường Khanh tuy rằng hô hấp có điểm gấp gáp bất ổn, nhưng lại tồn tại chân thực không gì sánh được trước mắt Cảnh Thiên. Cảnh Thiên khuỷu tay tráng kiện, vững vàng như gọng thép trói chặt người trong lòng, một lúc lâu vẫn luyến tiếc buông tay. Hai người như lạc vào trong mộng, nhất thời cả căn phòng vắng lặng không một tiếng động. Thiên địa mênh mang, sánh không được dung nhan thanh đạm, phù vân sinh tử, sánh không được sóng mắt nhu tình.

Núi xa dưới ánh tịch dương nhuốm một màu ửng đỏ, huyết lệ thê lương cực điểm, cũng diễm lệ cực điểm.

Một vầng mặt trời lặn, tô sáng Lạc Dương thịnh thế phồn hoa.

Ngày hôm sau, Lý Thế Dân đưa Đậu Kiến Đức đến Lạc Dương cùng Vương Thế Sung gặp mặt. Trịnh Vương mắt thấy đại thế đã mất, Đậu Kiến Đức bị bắt, hơn nữa mình cùng Đường Quân cũng đã hiệp thương ổn thỏa, không còn do dự gì nữa, lập tức mở cửa thành đầu hàng. Thủ hạ đại tướng có người không phục, tại thời khắc cuối cùng nỗ lực làm phản, bị Vương Thế Duẫn chém bay đầu ngay tại cồng thành.

Lý Thế Dân giục ngựa vào thành, Vương Thế Duẫn áo vải rã rời, tay cầm hàng thư, chậm rãi nghênh đón.

Chiến mã thiết giáp, vạn quân tiêu điều.

Phong khởi thành lâu, nhiễm hồng ba cõi.

Đậu Kiến Đức năm thứ bảy khởi nghĩa, tung hoành trên vũ đài lịch sử thời Tùy Mạt mười năm có thừa. Hắn từ khi khởi binh danh tiếng lẫy lừng, mười năm liền đều đứng trong hào quang chiến thắng, nhưng đến thời khắc quyết lại bại trong tay một người. Mà Vương Thế Duẫn cũng là kiêu hùng nhất thế, tỏa ủng Đông Đô Lạc Dương, chung quy lại chìm vào tháng năm mù mịt.

Lịch sử vẫn thường khốc liệt như vậy, nhưng, trong ngẫu nhiên lại có tất nhiên, cứ dựa theo thiên cổ tồn vong mà nói, Lý Thế Dân nếu vô tài vô đức, làm sao có thể thuận lợi đánh Hổ Lao Quan, chiêu hàng Vương Thế Duẫn, rồi ngày sau lại làm sao phát sinh binh biến Huyền Võ Môn, tọa ủng ngôi cửu ngũ.

Dưới thành lâu, bên ngoài hộ thành hà. Đậu Kiến Đức, Vương Thế Duẫn hai người hào kiệt một đời, lúc này chỉ có thể nhìn nhau đổ lệ.

Đường, Hạ, Trịnh thế cục đã định, kết thục mội đoạn lịch sử tranh đoạn thiên hạ bi thương hào hùng.

Đến lúc này, thiên hạ đại thế đã định rồi!

---------------------------------------
Lý Thế Dân vì sao mà thắng? Vì ảnh có tài có đức, trên thuận ý trời, dưới được lòng dân? Thôi thôi mấy thứ này để các vị sử gia chém gió, ta chỉ biết, ảnh thắng vì dưới trướng ảnh có hai vị chiến thần cổ kim hiếm có: Cảnh Thiên – Trường Khanh. Thiên đánh Hổ Lao Quan bắt sống Đậu Kiến Đức, Khanh vào Lạc Dương thành chiêu hàng Vương Thế Duẫn. Hai vị Hạ Vương, Trịnh Vương kia là do vợ chồng nhà người ta thu phục đó, ảnh có mó vào được tí gì đâu =)))))

Quyển 3 đến đây là khép lại, hi vọng quân sự mưu lược chiến trường lịch sử được miêu tả ở đây không làm chư vị thất vọng (tất nhiên không tính tới anh Dân hơi bị bất tài).

Cả nhà cùng ăn mừng nào. Ai có quà tặng quà, ai có hoa tặng hoa, không có quà có hoa thì cho ra lời chúc, không chúc được thì phán đoán tiếp theo nhị vị anh hùng đi đâu làm gì, đoán không đúng nữa thì chịu phạt. (Phạt ra sao thì ta chưa biết)=))))) 


Trước hết ta sẽ mở màn đại tiệc bằng tấm hình thề nguyền hẹn ước của nhị vị:

(Cảnh Thiên ta chỉ cần huynh Đậu Phụ Trắng, kim sinh kim thế, vĩnh sinh vĩnh thế)

29 comments

1/18/2013 4:15 PM Reply

Tung bông nàooooooo. Thoắt cái chúng ta đã đi hết 3 quyển rồi. Ta nghĩ trong cái sự nghiệp đọc fanfic Cảnh Khanh thì đây là lần đầu tiên ta được tận hưởng trọn vẹn 1 tác phẩm được biên tập kỳ công và xuyên suốt thế này. Điều đáng nói là sự mong chờ hàng ngày vào mỗi tối đã gần như trở thành 1 thói quen rồi. Quả thực không biết diễn tả thế nào. Lòng ta thì nàng đã biết rồi đấy Tích Vũ ạ.
Tựu chung lại là ta cảm kích nàng lắm lắm. Và moi người chắc chắn cũng thế nữa.

Chúc cho blog của nàng ngày càng khai hoa kết trái nha hihi.
Vụ án kia thì nàng cũng biết rồi đấy. Ta hy vọng là ta sẽ làm được để dành tặng cho nàng nhá.

1/18/2013 4:19 PM Reply

Cảm ơn nàng. "Cúi xuống ghi chép* Nàng Khanh Nhi tặng món quà hiện vật. Ta chờ ta chờ á :)))))

1/18/2013 4:36 PM Reply

@Blue_berry nàng ơi, Nói tới đây mới nhớ là ta còn nợ nàng 1 lời bàn lựng xem ta sẽ làm gì tặng nàng Tích Vũ. Ta quay lại vấn đề này nha. Sorri nàng nhìu, ta quên khuấy mất

1/18/2013 5:17 PM Reply

Chòy oy, tay ải tay ai, đẹp quá điiiiii

2 bạn cứ thế mà ngàn kiếp bên nhau nghen.
Qua quyển tiếp đừng có hành hạ nhau nữa nha.

Anonymous
1/18/2013 7:16 PM Reply

3 quyển rồi, cố nhên nàng ơi :''> iu iu nàng ghê cơ, chăm chỉ quá đi *moaa chụt chụt*

1/18/2013 8:03 PM Reply

Hự, đã hoàn 3 quyển <3

Chương này Khanh tỉnh lại rồi, không hiểu Khanh có tha thứ cho Thiên không, Khanh có truy cứu chuyện cũ nữa hay không??? Thôi, mặc kệ, dù j tình cảm cả 2 vẫn mặn nồng là đc a~ Thích Thiên thế này, xứng đáng là 1 đại anh hùng rồi <3

Quà thì có a~ Bài hát e bảo sẽ thu tặng s hôm trc a~ đang trong qá trình chỉnh sửa vì lần đầu tiên thu âm tiếng Trung ạ ^^~

B_B
1/18/2013 8:46 PM Reply

Uh, tang gi nang :) mail ta domailan_iir@yahoo.com nha.

B_B
1/18/2013 8:47 PM Reply

Tung bong, tung tim ngap troi :x

Chuc mung nang nha :x con 1 quyen nua la het roi, vua mong chu Hoan lai vua tiec re :x

1/19/2013 1:10 AM Reply

bắn pháo hoa "bùm bùm""tim bay tứ phía" *********
*** ta iu nàng quá nhưng tài kém cõi nên ko bit phải tặng nàng cái gì ngoài trái tim đang sôi sục vì tình iu cảnh khanh và nàng ~~~
truyện cũng dã đi được 2/3 đoạng đường rùi,xong quyển 3 nàng làm tiếp truyện khác của 2 tình yêu nữa nhé.ta sẽ luôn theo nàng đến khi cảnh khanh qua muôn vạn kiếp nhưng khi nào nàng cảm thấy thật mệt mỏi cứ nói ta luôn ủng hộ nàng...

1/19/2013 8:10 AM Reply

Đáp ứng nguyện vọng của nàng, đôi trẻ sẽ còn hành nhau nhiều hơn =))))

1/19/2013 8:11 AM Reply

Ồ ss nhớ rồi, ss còn đề nghị thêm cả Nhất Tích Lệ nữa đấy :))))

1/19/2013 8:12 AM Reply

Còn 2 quyển nữa mà nàng :))) Ôi nhưng mà ta nhìn số chương còn lại mà vừa mừng vừa lo đây :((

1/19/2013 8:15 AM Reply

Ta đã nhận được món quà của nàng, nhưng mà phải nói là lão mèo đó ngốc chết đi, cứ như em Phỉ nhe răng cười suốt 3000 năm ăn no béo tốt đọc thơ ngắm trăng tán mỹ nhân có phải tốt ko :)))

1/19/2013 8:19 AM Reply

Phải nói quyển 3 đánh dấu sự trưởng thành trông thấy của lão Thiên, đúng là thử vàng mà gian nan thử sức, khói lửa chiến trường mới tôi luyện ra được đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Mà, chuyện, Cảnh Phi Dương - Cảnh Thiên, Phi Bồng, Long Dương - kết hợp cả 3 kiếp mà ko cho ra được đại tướng quân như thế thì còn nói chuyện gì =))))

1/19/2013 2:56 PM Reply

Ngộ nhỡ Thiên lấy hết oai phong của Khanh lun thì seo? Ta có cảm giác Khanh bắt đầu không còn cơ hội diễu võ dương oai được từ cuối quyển này trở đi roài (vì Khanh đã không thể thăng tiến nội công, cũng như là Thiên càng lúc càng hoành tráng)
Hic hic
Khanh giờ là hơi bị ngoan ngoãn với Thiên à nha. Nhu mì dễ sợ hihi

1/19/2013 3:05 PM Reply

Ế, trên cơ bản là ta thích thế đó ha ha

1/19/2013 3:20 PM Reply

Chào bạn :)

Cuối cùng thì hôm nay mình đã đọc hết 3 quyển đầu của Thục Thiên và không thể kiềm chế được phải gõ cửa nhà bạn. Truyện hay quá, chưa bao giờ mình đọc một đồng nhân hoành tráng thế này. Giọng văn mượt mà, vừa có hài, vừa có ngược, vừa có thâm tình, vừa có anh hùng, tất cả đều là những gia vị nêm nếm vừa phải, ko quá tay mà hòa trộn với nhau thành một món ăn vô cùng hấp dẫn.

Nhiều bạn thích Trường Khanh, nhưng nhân vật làm mình thích nhất trong đồng nhân này lại là Cảnh Thiên. Cực kỳ thích cách tác giả mô tả lão đại, từ một tên thiếu niên 19 tuổi hỗn đãn trở thành anh hùng, không hề gượng ép. Đọc đến chương 104, 105, đọc những tâm tình của Thiên, mình tự dưng rơi nước mắt vì tình yêu Thiên dành cho Khanh, bao dung, độ lượng, ôn nhu, sẵn sàng vì Khanh bỏ hết mọi chấp nhất, một lòng một dạ với người mình yêu. Thật là ngốc nghếch, mà cũng thật là đáng yêu gì đâu ấy.

Cám ơn bạn đã cho những người yêu mến Cảnh Khanh có cơ hội được đọc một đồng nhân hay đến như vậy với cách edit rất mượt mà. 2/3 chặng đường rồi, cố gắng lên bạn nhé. Mình sẽ đi theo bạn bạn đến cùng (không chỉ Thục Thiên đâu mà còn những đồng nhân khác của Cảnh Khanh nữa). Chỉ cần đồng nhân Cảnh Khanh bạn làm thì mình sẽ ủng hộ bạn :)

1/19/2013 8:26 PM Reply

Ôi chào bạn, cảm ơn lời động viên của bạn nha, mình sẽ tiếp tục cố gắng để giới thiệu nhiều hơn nữa đồng nhân văn Cảnh Khanh cũng như Tiên Tam đến với người đọc, vì thật sự Cảnh Khanh là 1 couple rất hay, cũng rất nổi tiếng mà số lượng fic được Việt hóa lại quá ít luôn :(

Về Cảnh Thiên, ta cũng phải công nhận rằng tác giả miêu tả sự phát triển tính cách và tình cảm của Thiên quá hay, quá hợp lý, đến ta xưa nay vẫn thiên vị thụ mà cũng ko khỏi ngày càng thích lão Thiên này :))

1/19/2013 8:29 PM Reply

Nàng cứ tận hưởng phút nhu mì này đi, đợi đến lúc ẻm xù lông thì trời đất tan nát hết cả đấy :)))

Anonymous
1/19/2013 10:11 PM Reply

Chúc mừng ss đi hết quyển 3 *tung bông*
ss dịch nhanh quá trời luôn, chưa thấy ai tốc độ thần tốc như zậy, đến nỗi em đọc hổng kịp:))
Như vậy là được 2/3 truyện rồi, 1 chặng đường dài nhiều cảm xúc! Cám ơn ss đã bỏ công sức dịch và edit bộ truyện Cảnh Khanh hay như vậy. Mong 1 ngày ko xa sẽ thấy chữ Toàn văn hoàn của ss nhe :X Iu ss lắm :X

Anonymous
1/20/2013 9:55 AM Reply

Sao lai lo ha nang? Con co 50 chap thoi ma :)

Blue_berry

1/20/2013 12:59 PM Reply

Ta có mail cho nàng rùi áh

1/20/2013 1:20 PM Reply

Ôi mình cũng đau khổ vì số lượng đồng nhân của Cảnh Khanh đây. Mình ít đọc đam mỹ, lại càng không quen đọc QT nên chỉ có thể chờ các bạn edit rồi ngồi hóng thôi chứ chẳng biết làm cách nào khác :( May cho mình là fic Cảnh Khanh Việt hóa tuy ít nhưng bạn nào làm cũng chất lượng hết, đọc đã kinh khủng luôn :X

1/20/2013 6:27 PM Reply

Ý ta là ta cảm giác tiếc nuối, vì mỗi ngày trở về dịch một vài chap Thục Thiên và đàm luận với mọi người về truyện đã trở thành thói quen rồi, giờ nghĩ đến lúc ko còn làm vậy nữa tự nhiên thấy hụt hẫng ~

1/20/2013 6:50 PM Reply

Nàng biên thêm tập thêm iiiii, bọn ta sẽ cùng nàng thường xuyên đàm đạo ý mà hihihi

1/20/2013 7:10 PM Reply

Tất nhiên rồi, ta sẽ thẩm định thêm vài fic nữa và giới thiệu với các nàng. Nhưng dù sao Thục Thiên cũng là fic đầu tay và chứa nhiều kỷ niệm nhất với ta, nên cảm giác nó vẫn khác. Mà thôi, Thục Thiên vẫn còn gần 50 chương, tha hồ mà làm ko lo ko có việc á :))))

4/25/2013 1:29 PM Reply

“A, ta đây bị gió cát bay vào mắt.” --- Chứ không phải đá à? =))

Kết thúc quyển 3 và tâm ta như nở hoa :") Trư thì ngốc mà chết còn ta là tim tan ra mà chết. Hiếm lắm mới có giây phút vui vẻ hường phấn ấm áp thế này, phải hảo hảo mà cảm thụ a~~~ [Ta bắt đầu nhớ Phỉ Phỉ con mèo béo đó rồi]

Hừm... Ta chính thức đi được 2/3 quãng đường, dù là hơi muộn nhưng ta chúc cho tình yêu của chúng ta, và của hai con người đó sẽ mãi mãi trường tồn, đời đời kiếp kiếp. Chúc cho nàng sẽ ngày càng gặp nhiều hơn nữa những đồng đạo bằng hữu yêu thích Thục Thiên nói riêng - và Cảnh Khanh nói chung. Và cuối cùng chúc nàng sẽ giống như Phỉ Phỉ đó, luôn luôn vui vẻ a~ An lành a~ Ăn no béo tốt a~~~

4/25/2013 9:53 PM Reply

Cảm ơn nàng, Phong tiểu thư. Mỗi một người như nàng đều cho ta thêm niềm tin và động lực để tiếp tục với Cảnh Khanh vương đạo ^_^

Mà ta đặc biệt thích Phỉ Phỉ nha, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, cười 1 cái trẻ lại 10 năm. Nhân tiện, nàng hãy đoán kết cục mối tình của Tiểu Phỉ đi. Spoil: thương tâm + cảm động ra trò đấy >:<

kim
7/21/2013 11:44 PM Reply

haha thề nguyền j ,ta thấy hành động đó giống anh thiên đang đi bắt trư bà hơn

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục