“Huynh là Từ Trường Khanh, ta là Cảnh Thiên… Phải, phải, đều không phải vong quốc Thái tử, cũng không phải thụ nghiệp ân sư. Không có tàn sát, không có chiến loạn, không có sinh ly, không có tử biệt, có đúng hay không?”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 110 – Quỷ
tướng Phượng Trác
Ngay vào lúc này, tế
đàn bóng ảnh lắc lư, âm hỏa đại thịnh, chớp mắt biến đổi.
Nguyên lai, Thường Dận
đã dẫn quỷ binh vào trận pháp, thỉnh tới tứ phương chân quân, chỉ đợi nghi thức
phá giới kết thúc là có thể hoàn thành siêu độ. Mà tên quỷ binh sau cùng đang
được dẫn hồn kia, bỗng nhiên nhìn thấy Cảnh Thiên đang đứng dưới tế đàn, nhất
thời phát sinh một tiếng rít dài chói tai. Người này mặc dù đã chết nhiều năm,
nhưng sinh tiền công lực thâm hậu, sau đó dựa vào oán khí không tan mà phát
sinh âm thanh thực thể. Tiếng rít nửa đêm làm chấn động tế đàn, vô số tia lửa bay
loạn, không ngừng tuôn rơi.
Mấy đệ tử dưới đàn
công lực không cao bị tiếng rít đó làm cho kinh mạch tê dại, trong đầu ong ong
thành một mảng, thân thể không chống đỡ được ngã xuống. Cảnh Thiên cũng cảm thấy
hô hấp khó khăn, trong cơ thể một cổ nhiệt khí xúc động tỏa ra không ngớt, toàn
thân chân khí rã rời. Sau một lát, hắn chỉ cảm thấy đại huyệt ở lưng nóng lên,
một cổ nội lực thuần hậu chậm rãi tiến nhập, dẫn đạo thực khí tán loạn trong cơ
thể trở lại bình thường, cảm giác buồn nôn nháy mắt biến mất. Hắn nhìn lại, Từ
Trường Khanh đã ở sau lưng mình mỉm cười.
Mà sau khi cất lên một
tiếng rít gào thê lương, quỷ ảnh hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Cảnh Thiên bên
này, bất chợt nước mắt ào ra.
Mọi người mắt thấy
tình cảnh quỷ dị không gì sánh được, lòng đầy hồ nghi hướng về phía Cảnh Thiên.
“Đây là ý tứ gì?” Cảnh
Thiên cũng ngạc nhiên không hiểu.
“Đừng hoảng!” Từ Trường
Khanh sải bước giữ lấy Cảnh Thiên, nhẹ nhàng kéo hắn lui về phía sau, thấp giọng
an ủi, “Hắn không thể gây thương tổn được ngươi.” Cảnh Thiên chỉ cảm thấy Từ
Trường Khanh ngón tay ôn nhu như nước, theo lòng bàn tay liên tục nhẹ nhàng trấn
an hắn, khiến hắn cảm giác được toàn thân đều là ấm áp vô hạn, tâm trạng nhất
thời bình ổn trở lại.
Thường Dận gặp nguy
không loạn, mắt thấy biến cố xảy ra, biết quỷ binh này tất có ý đồ. Hắn lập tức
tế khởi một đạo phù chú, hướng về trước mặt quỷ binh, quát lớn: “Hiện hình!” Dưới
ngọn đèn dầu yếu ớt, quỷ binh mơ hồ lắc lư hiện rõ nguyên hình: Hắn xấp xỉ ba
mươi, thân hình cao lớn, mặt mày thô ráp, áo giáp tử đồng khoác trên thân, rất
có khí thế lẫm liệt hành quân phát lệnh.
“Thần, Định Quốc đại
tướng quân Phượng Trác, kiến quá Thái tử điện hạ!”
“Phượng… Trác? Phượng
Trác là ai? Thái tử là ai? Ngươi đang nói ta sao? Ta là Cảnh Thiên, Du Châu
Vĩnh Yên chưởng quỹ. Cha ta, cha của cha ta, cha của cha của cha ta… đều làm
nghề buôn bán trong thành Du Châu. Ngươi nhận sai người rồi, ta chẳng phải là
Thái tử gì hết. Lão huynh, kêu loạn Thái tử là tội mất đầu đó.” Nhưng mà một lời
nói ra, Cảnh Thiên tựa hồ cảm thấy có gì không thích hợp, “Cũng đúng a, ngươi
cũng đã chết rồi, đương nhiên không sợ mất đầu lần nữa. Nhưng dù sao ngươi cũng
nên nghe theo an bài của đạo sĩ Thục Sơn, thanh thản an tâm mà lên đường đầu
thai đi. Nếu để lỡ thời gian thì thật không ổn, sẽ bỏ mất cơ hội làm người tốt
đó.”
“Thần Phượng Trác, tự
Cao Tổ Thủy, thần tử Khương Quốc, lòng trung như nhất, chết trận chiến trường,
sau khi chết không được táng về cố hương. Long Dương Thái tử điện hạ cùng thần
sinh tiền sớm có quen biết, vì sao hiện tại không nhìn nhận vi thần?” Quỷ ảnh
khấu đầu nhất bái, ngôn từ vô cùng khẩn thiết.
Nghe đến đó, Thường Dận
mấy người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cùng nghĩ: Chẳng lẽ Cảnh Thiên kiếp trước
là Khương Quốc Thái tử Long Dương?
Mắt thấy Cảnh Thiên
cùng mọi người không tin lời mình nói, quỷ tướng Phượng Trác mắt thấu lệ quang,
thanh âm đột nhiên cao hơn, chỉ hướng Từ Trường Khanh bên cạnh: “Nếu ta không
nhận lầm, đây chính là thụ nghiệp ân sư của Thái tử, Thái phó Lâm Nghiệp Bình.
Thái tử tạm thời mất trí nhớ, vậy hãy hỏi Thái phó liền biết lời ta nói là thật
hay hư.”
Cảnh Thiên xoay người
lại nhìn Từ Trường Khanh, mâu trung quang mang chớp động, chẳng biết là mừng
hay lo.
Mắt thấy mọi người đồng
loạt quay ra nhìn mình, Từ Trường Khanh thốt nhiên bất động. Cảnh Thiên cùng Từ
Trường Khanh hai người mười ngón tay đan chặt, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu chảy
xuống ròng ròng. Ký ức xa xôi tựa như làn khói mỏng từ tế đài chảy xuống, lượn
lờ xung quanh họ, chỉ đợi họ đưa tay vạch ra.
Trước mắt tường thành ầm
ầm đổ sụp, tiếng chém giết dậy trời, chiến họa ngập tràn thiên địa.
“Thái tử, người có kế
sách cứu quốc…”
“Thái phó đã có kế
sách sao không sớm nói rõ ràng…”
“Thần, Phượng Trác,
nguyện lĩnh tám mươi tử sĩ vì nước phân ưu. Nhưng mong sau khi chết có thể được
táng về quê cũ, bằng không chết không nhắm mắt.”
“Sư phụ, người không
thể chết được…”
“Những đối thoại này
chợt gần chợt xa, tựa như không thể nghe rõ, lại tựa như rành rành bên tai.
Không gian bỗng dưng ngập tràn tiếng khóc, ban đầu chỉ tỉ tê nho nhỏ, dần dần
đã trở nên rõ ràng, tất cả đều là tiếng khóc thét thống khổ bi thương. Tiếng
chém giết vang vọng không gian, Khương Quốc cổ thành chìm trong vô biên bóng tối
cùng huyết tinh ngập trời.
Cảnh Thiên trợn mắt bất
động, thần tình hoảng hốt, toàn thân run run, cũng không biết đã nhìn thấy ảo ảnh
gì. Cảnh tượng thê lương xưa cũ dần dần rút đi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng
dâng lên cảm giác bi thống chua xót không sao kiềm chế được, chỉ muốn khóc rống
lên mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn. Nhưng mà, một hơi thở bị ép lại ở yết hầu, làm
thế nào cũng không thoát ra được, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt. Liền vào lúc
này, đôi bàn tay vững vàng hữu lực cầm lấy mười ngón tay băng lãnh của hắn,
thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai: “Sự tình đã qua đều là quá khứ… Hiện tại,
ngươi là Cảnh Thiên, ta là Từ Trường Khanh.”
“Huynh là Từ Trường
Khanh, ta là Cảnh Thiên… Phải, phải, đều không phải vong quốc Thái tử, cũng
không phải thụ nghiệp ân sư. Không có tàn sát, không có chiến loạn, không có
sinh ly, không có tử biệt, có đúng hay không?”
“Đúng!”
“Cái gì bại hoại cương
thường, uổng cố nhân luân, hết thảy đều là nói xạo, đúng hay không?”
“…”
Từ Trường Khanh ngẩn
ra, mâu sắc phức tạp nhìn Cảnh Thiên, nhất thời không biết trả lời ra sao. Hai
người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác thê lương tràn ngập trong lòng. Chẳng biết
qua bao lâu, Cảnh Thiên miệng đầy khổ sở: “Quên đi, trò đùa tiền thế đều là hư
vô, không cần bận tâm.”
Từ Trường Khanh xoay
người nhìn Phượng Trác, nghiêm mặt nói: “Phượng tướng quân, mặc kệ ngươi cùng
ta kiếp trước có quen biết hay không, nhưng vong linh các ngươi chết trận sa
trường, vốn dĩ đều là hi sinh cho tổ quốc, đổi tính mạng bản thân lấy bình an
trăm họ. Nếu đã như vậy, hà tất ở lại quấy rầy bách tính lương dân.” Mắt thấy
quỷ tướng Phượng Trác muốn nói lại thôi, Từ Trường Khanh nhất thời tỉnh ngộ, “Ta
biết các ngươi tâm nguyện chưa thành, cho nên lệ khí không thể tiêu tan, du
đãng nhân gian không chịu siêu độ. Xương cốt các ngươi cần được quy táng cố
hương, chôn vùi nơi đồng hoang thì mới có thể…”
Quỷ tướng Phượng Trác
dù sao cũng là một du hồn, lúc này nghe được xương cốt về cố quốc, không tránh
khỏi tâm tư hỗn loạn, hắn thần sắc mờ mịt gật đầu: “Ta khổ sở trông mong bao
năm, cũng không thấy Thái tử sai người thu liễm hài cốt, cho nên chỉ có thể lưu
lạc nơi hoang vu làm dã quỷ cô hồn.”
Cảnh Thiên nhịn không
được biện hộ: “Không phải ta không chịu, a, sai… Không phải là Long Dương Thái
tử không chịu thu liễm các ngươi, mà là Khương Quốc sớm đã bị diệt vong, Long
Dương Thái tử cũng chết trận sa trường. Thiên hạ thay triều đổi đại, ngươi bảo
hắn làm sao thu liễm các ngươi? Không bằng như vậy đi, ta ngày khác sẽ đến Cửu
Tuyền Thôn tìm kiếm thi hài các ngươi, đem về Khương Quốc cố thổ an táng, cũng
coi như giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện một đời.”
Phượng Trác nghe vậy,
trong lòng rung chấn, cảm giác bi thương ùn ùn kéo đến, nhịn không được cảm
thán, “Vong quốc… Vong quốc… Nói như vậy Phượng Trác cũng đã thành vong quốc
chi thần!”
“Cũng không còn cách
nào khác, thiên hạ đại thế phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, hôm nay ngươi
làm Hoàng đế, ngày mai ta làm Hoàng đế, đả đả sát sát cũng chỉ thế này. Nếu thật
sự có thiên thu cơ nghiệp, Tần Thủy Hoàng đã chẳng chết trong uất hận.” Cảnh
Thiên kiên trì khuyên nhủ, “Ta xem ngươi đối với cố chủ trung thành tận tâm, quả
thật là hảo nhân đường đường chính chính, khẳng định sẽ sớm được đầu thai vào một
nhà tốt.”
“Không phải!” Thường Dận
ngữ khí nặng nề, cũng không quản Cảnh Thiên ngầm nháy mắt ra hiệu, nghiêm mặt
nói: “Ngươi sinh tiền chiến trường giết chóc âm khí quá nặng, lại chậm chạp
không chịu siêu độ, hiện tại đã bỏ lỡ thời thần tốt nhất để đầu thai, cho nên chỉ
có thể tạm gác chuyện này chờ thời cơ khác, xem ta có thể giúp ngươi làm đàn
tràng siêu độ lần nữa hay không.”
Cảnh Thiên vừa nghe, cả
tiếng phản đối, “Thường Dận, không được, ngươi nhất định phải giúp Phượng tướng
quân.”
“Thái tử không cần hoảng
hốt!” Quỷ tướng Phượng Trác nghe vậy không chút thất kinh, trái lại thản nhiên
nói, “Nghĩ lại Phượng Trác ta, sinh tiền bảo vệ quốc gia chiến công lỗi lạc,
sau khi chết hà tất phải sợ hình phạt nặng nề. Sinh ra là hào kiệt, chết đi
cũng phải là hào kiệt. Không đầu thai được thì thôi, Phượng Trác cùng huynh đệ
thủ hạ tâm nguyện đã thành, quyết không tái nhiễu nhân gian. Sau này du đãng
thiên địa, cũng là quỷ hùng tướng quân, còn sợ cái gì. Nếu như có hứng thú, biết
đâu còn tập hợp mười vạn quỷ binh, đến Diêm La Điện quấy rầy một phen…”
Chúng đệ tử thấy hắn
đã trở thành du hồn dã quỷ, nhưng ý chí chiến đấu vẫn bừng bừng như trước, đều
không khỏi âm thầm kính phục.
Cảnh Thiên thấy Phượng
Trác không có nửa điểm bi thương, cho thấy sinh tiền cũng là hạng người lòng dạ
rộng rãi, lập tức cười nói: “Được rồi! Chỉ sợ Diêm Vương thấy mười vạn đại quân
của ngươi đến áp trận, cũng sợ đến nỗi thoái vị nhượng hiền luôn.”
Phượng Trác thản nhiên
cười, nhìn Từ Trường Khanh: “Thái phó mặc dù đã chuyển thế làm người, nhưng
phong thái so với đương niên không hề khác biệt. Cửu Tuyền Thôn quả thật hiểu lầm,
Phượng Trác lúc đó không có ở bãi tha ma, bằng không quyết không dám để thủ hạ
đối địch với Thái phó. Còn nữa, Phượng Trác ngày đó tại Khương Quốc đã đắc tội
nhiều, hôm nay cũng xin Thái phó rộng lòng tha thứ.” Từ Trường Khanh không rõ ý
tứ của hắn, nhưng thấy hắn ngôn từ khẩn thiết, cũng thản nhiên đáp lại: “Chuyện
cũ đã qua, tướng quân không cần lo nghĩ.”
“Như vậy tốt rồi. Chỉ
là nhân quỷ khác biệt, không tiện nhiều lời, Phượng Trác xin từ biệt chư vị tại
đây.”
“Chờ một chút, ta nhớ
tại bãi tha ma Cửu Tuyền Thôn, hồn phách mấy chục quỷ binh cùng toàn bộ oán khí
lệ khí đều bị một đoàn huyết vụ hấp thụ, tướng quân có biết những quỷ binh đó
lưu lạc nơi nào, còn cả lai lịch đoàn huyết vụ hay không?”
Phượng Trác lắc đầu, “Ta
lúc đó không ở bãi tha ma, sau này nghe được huynh đệ thủ hạ nói lại, mọi người
cũng không ai nhìn ra nguyên thần của đoàn huyết vụ này. Nhưng có quân sĩ may mắn
chạy thoát kể lại, huyết vụ thâm độc ngoan lệ tuyệt không phải yêu nghiệt tầm
thường, nó chưa thành hình đã lợi hại như vậy, ngày sau thành thực thể chân
nhân chỉ sợ sẽ làm hại sinh linh. Thục Sơn đệ tử các người sau này nếu có gặp
phải đoàn huyết vụ đó, nhất thiết phải cẩn thận đối phó.”
“Tướng quân ở bãi tha
ma đã lâu, có biết chân tướng huyết án xảy ra tại Cửu Tuyền Thôn?”
“Ta xác thực chứng kiến
Cửu Tuyền Thôn cương thi hoành hành, chạy khắp nơi cắn người hút máu, thậm chí
quân sĩ dưới trướng ta cũng từng cùng cương thi giao thủ…”
Thục Sơn đệ tử nghe được
lời ấy, lòng bỗng cảm thấy kỳ lạ, bọn họ biết đám quỷ binh này tuy vô ý nhiễu dân,
nhưng cũng chưa từng đả thương tính mệnh con người. Chỉ là nghĩ không ra đồ
thôn huyết án kia, họ cũng từng xuất thủ cứu giúp thôn dân. Có lẽ quỷ binh lưu
lại Cửu Tuyền Thôn đã lâu, cho nên đối với thôn dân bách tính đã nảy sinh tình
cảm.
“Nguyên bản những
cương thi cấp thấp này cũng không phải đối thủ của chúng ta, nhưng sau đó thôn
ngoại truyền đến tiếng sáo quái dị, tiếp theo xuất hiện mấy cương thi mắt xanh
vô cùng lợi hại, cho nên chúng ta chỉ có thể lui về bãi tha ma tự bảo vệ mình.”
“Tiếng sáo?” Cảnh
Thiên thốt nhỏ một câu, không khỏi cùng Từ Trường Khanh đối mắt, hai người nhất
tề nhớ tới chuyện xảy ra tại Phục Ma Trấn, Mị Cơ dùng Sưu Hồn Địch khống chế
bách tính, giả danh Chung Quỳ giá muội. Có phải Mị Cơ cùng với cương thi có
liên quan? Cũng có lẽ, Mị Cơ chính là đầu xỏ đằng sau sự tình cương thi làm loạn
này? Nhưng Sưu Hồn Địch vẫn ở bên người Tiêu Ánh Hàn, như vậy Sưu Hồn Địch
trong tay Mị Cơ từ đâu mà đến?
“… Phượng Trác cáo từ!”
“Bảo trọng!”
-----------------
Đáp án chương 109: 1. Câu chuyện của kiếp trước: Long Dương và Lâm Nghiệp
Bình. Bình là sư phụ của Dương (Đệ tử bố láo) =))
Câu hỏi chương 110: Thêm quá khứ của một người nữa được tiết lộ, đó là
ai?
1. Tiêu Ánh Hàn
2. Trường Khanh
3. Trùng Lâu
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi ta đã tổng hợp điểm của các
nàng:
1. Nguyệt Lam: +16 (Ta thật không ngờ nàng đoán đâu trúng đó như vậy,
cho nên chư vị nếu muốn biết một số tình tiết của truyện thì có thể hỏi Nguyệt
Lam thay vì hỏi ta) :))
2. Blue_berry: +13 (Ta mới +10 vụ Dân Khanh, còn vụ Khanh Thủy thì
chưa có đáp án nên chưa tính)
3. Kẹo: +7
4. Kidminie: +2
5. Mai Mai Trần: +2
6. Nezuko: +1 (Đoán lần đầu trúng luôn)
7. Huga: +0
8. Jinny: -2
9. Minh Tâm: -3
10. Tuyetpham: -4
11. Khanh Nhi: -5 (Ta tự hỏi thời đi học nàng có bị đội
sổ vì trắc nghiệm không, nàng đoán rất nhiệt tình cơ mà đoán câu nào sai câu ấy) :))
Vậy là nàng Nguyệt Lam sắp chạm mốc +20, công phu bắn trắc
nghiệm của nàng quả là cao cường, ta phải chuẩn bị quà chu đáo mới được. Còn
các nàng từ số 7 trở đi, đặc biệt là nàng số 11, hãy tích cực tham gia gameshow
để cải thiện tình hình =))
24 comments
Ôi trời, nàng số 11 thiệt là thê thảm mà.
Đúng lý ra hôm qua đã đoán là sư phụ rồi, mà bùn ngủ quá nên lười, nếu không thì gỡ được 1 điểm rùi
Hức hức =^=
Thôi xuôi xuôi, còn mấy chục chương nữa để nàng gỡ điểm đấy, nhưng mà sai nhiều quá thì phải có hình thức phạt mới được :)))
Làm thế nào mà lại bị số 0 tròn trĩnh thế này :))~
Đọc chương này cũng không biết nói gì, em thì lâu lâu 2 đứa hén có nhìu moment là em mới có hứng chơi cmt dài dài thôi a~ Chương này nói về kiếp trước của 2 đứa, Thái Phó và Thái Tử <3 chả bik là cái quá khứ đó có liên quan gì tới những điều sau này 2 đứa pải đối mặt k nhỉ...
Câu hỏi cuối chap, em chọn Khanh, cái con người của Khanh bí ẩn lắm lắm luôn a~
Oé, đi học thì đội sổ, tham gia gameshow thì bị phạt, sao mà ta thảm thế nài không bít *đi chết đây*
Đoán đại là chú Hàn nhé (ta để ý là ta mà chọn theo phương án mà ta thích (tức là muốn cốt truyện theo như thế) thì toàn sai. Đoán vô thưởng vô phạt thì đúng.
Kỳ ghê
Nàng, ta phải được thêm 1 điểm vì đoán đúng đám quỷ binh đó là lính Khương Quốc chứ =))
Thế tiện thể nàng cũng bị trừ 1 điểm vì đoán nhị vị là kẻ thù >>> vẫn hòa =))
hự, ta dẫn đầu sao, sướng rơn, cơ mà mỗi khi ta được ai tâng bốc thì thể nào cũng sai á, trước được nàng khen được câu đoán đâu trúng đó mà sai liên tiếp mấy phát, giờ được thế này thì số phận sẽ trôi dạt về đâu đây =''=
cái tiếp theo thì ta bó tay, chọn Hàn Hàn đi
Hahah, không chịu dung túng cho ta lần đầu tham gia à =)
Anyway, lúc nhìn mấy đáp án nàng đưa ra ta cũng đã nghi nghi, vì kiểu Trường Khanh mà làm tướng quân thì hơi quá, nhưng ta phi thường muốn nhìn thấy cảnh 2 anh đứng 2 bên bờ chiến tuyến vừa yêu vừa hận, nên thôi cứ nhắm mắt đoán theo ý thích. Vừa đoán ta vừa nghĩ đến MV Vạn Cảnh Vô Vị, cũng là hai anh ở hai nước đối địch nhau :D
Ta khoc, phai moc noi voi nang so 1 de cau diem thoi :)) Sao mai moi duoc 13 the nay ha troi :))
Ma bang tong ket the nay chac cung hoa mat, nhi :))
À, ta nhân tiện soát lỗi các chương trước nên làm luôn ấy mà. Ta kỹ tính lắm, đọc đi đọc lại mấy lần đến thuộc cả lời văn rồi =)))
thảm rồi thảm rồi sao xuống tận -3 thế này=)) thôi tự an ủi là vẫn còn hơn ss Khanh nhi=))
chương sau em đoán 1 nha
chả lẽ vụ Long Nghiệp chỉ thế này thôi à, tưởng có diễn biến cả truyện lun chứ, hai ng nhớ lại thì càng tốt
Nàng nói ta lại muốn não lòng rồi =.= Mà chương này định bảo toàn điểm số hay sao mà ko đoán thế :))
Em thật có tinh thần AQ =)))
Truyện còn dài, Long Nghiệp còn dài, cứ thong thả rồi mới giải quyết hết được chứ :))
Nàng cứ đem Long Nghiệp ra dụ dỗ thế này làm sao ta có thể đi ngủ dưỡng tim đêm nay? =)
Chương trước ta vì bấn Long Dương và Long Nghiệp quá nên mới nhảy vào cuộc :D Chương sau là ta nghi là Tiêu ca lên thớt nha, vì hình như mấy chương này có vẻ focus vào cặp Tiêu Trạch :D
chap này ta cũng chẳng biết nói gì chỉ thấy 2 đứa ấy có vẻ gần gủi hơn rùi*nắm tay nhau giữa chổ đông người ak* ta chọn câu 1 nhé,thanks 2 nàng nhá!
ai....nha! dạo rài ta về nhà rùi ko có onl đc có laptop cũng như ko! mới trốn đi ra ngoài đc. tiếc là tập trước ko đoán được, nhưng nếu có đoán cũng bị sai =)) hú hồn. chương này ta chọn 1. ( tại ko thấy nhắc gì đến TL nên quăng bừa vậy)*tự kỉ*
Hờ -.- ăn gian 2 lần dc đúng 2 điểm lun, ta thiệt cứ níu kéo thế này chắc có ngày âm lun giống bạn 11 quá. Chương sau ta đoán Khanh Nhi nha nàng.
- mình cũng thấy thế, chương sau cho Tiêu Ánh Hàn lên mâm vậy. Trùng Lâu k buồn mà nghĩ đến nói gì chọn hắn? :D chuẩn bị cà chua cho Ma tôn rồi đây hehe.
- bây giờ mình phải bắt đầu tham gia gameshow mới được, nếu không sẽ không kịp.
- TAH quả là đáng thương.
Ta cũng thương Hàn ca lắm, sau Khanh Nhi huynh ấy là người bị ngược thứ hai của truyện, nhất là sang chương tới càng rõ ràng việc huynh ấy bị lợi dụng.
Nàng số 11 giờ trở thành niềm lạc quan của tất cả mọi người =)))
Huraaa, mình, nàng số 11, nổi tiếng roài, ai cũng lấy mình làm thước đo, ha ha ha
Chậc, mình nên cười hay nên khóc đây. =.=
Óa *ngã ngửa* Lại bắn đại bác nữa rổi, đại hỏa tiễn rồi *Bật dậy, xắn tay áo* Bắn thêm phát nữa. Ta đoán Tiêu ca.
Post a Comment