Cảnh Thiên nhìn ngó vật trong tay Từ Trường Khanh, tâm sinh cảnh giác, “Đây là thứ gì? Ai nha... Tiểu tử này cư nhiên dám thừa dịp ta ngủ say, lén lút trao tặng tín vật. Không được, không được, vô sự lại xum xoe, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp.”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 116 – Thủy
mặc giang sơn
Lý Thuần Phong cười cười,
gấp lại chiếc quạt, “Ngày ấy ta ném giải dược xuống cho huynh, lại bị Hạ Vương
nghi ngờ mà giám thị chỗ ở, không thể lập tức thông tri các sư đệ đến cứu
huynh. Đến khi tình hình chỗ ta ổn thỏa, tìm đến báo tin, thì các sư đệ của
huynh đã xuất doanh rồi. Cho nên, mấy chữ “xuất thủ viện trợ” thật sự hổ thẹn
không dám nhận. Huống chi, ta cho dù xuất thủ, cũng là vì bản thân ta, huynh
không cần cảm động.”
Cảnh Thiên nghe vậy,
nhất thời tâm sinh cảnh giác: “Có ý tứ gì?”
Lý Thuần Phong cũng
không kiêng dè, nhìn Từ Trường Khanh thẳng thắn nói: “Ta ngày đó cùng huynh tại
Huyền Nhai đối xạ, liền tâm tâm niệm niệm muốn gặp mặt huynh, cùng huynh tái đấu
đạo pháp, quyết phân cao thấp. Bất quá xem ra hôm nay đã không còn cần thiết nữa
rồi!”
“Vì sao?”
Lý Thuần Phong thở
dài, thản nhiên ngồi xuống, tự nâng chén rượu, “Chúng ta đọ sức là vì một màn hồng
trần tranh đấu, hà tất câu nệ khai đàn đấu pháp. Ta và huynh đều là vì kỳ chủ
xuất mưu hiến kế, ta vì Hạ Vương, huynh vì Tần Vương. Một trận chiến tại Hổ Lao
Quan, thắng thua đã định, ta là thua tâm phục khẩu phục. Nghĩ cho kỹ, Lý Thuần
Phong vẫn là tu vi chưa đủ. Thành hay bại, họa hay phúc, đều sớm trở thành quá
khứ, đâu cần chấp nhất quá làm gì. Lý Thuần Phong tự xét lại, khả năng độ thế vẫn
còn kém huynh xa.” Nói rồi, hắn gõ bàn thở dài, “Ta ngày trước tự phụ trên trên
thông thiên văn dưới tường địa lý, mưu xa hơn Phạm Lãi, quyết sách tựa Trần
Bình, ai…” Hắn tự cười giễu, nâng chén rượu một hơi cạn sạch.
“Ta nghe một đêm trước
trận Hổ Lao Quan, huynh đã treo ấn dời đi, có thể thấy được huynh sớm đã nhìn thấu
nguyên nhân cùng kết cục tất bại của Hạ Vương, cho nên muốn thoát ly, phiêu
linh giang hồ.”
“Đúng vậy! Từ khi cùng
huynh tại Đường doanh đối đáp, ta trở về liền cân nhắc kỹ lưỡng một phen, Hạ
Vương tuy là nhất thế kiêu hùng, nhưng cũng không phải loại người có thể đảm
đương việc lớn. Kẻ trên thế nào thì người dưới như vậy. Đậu Kiến Đức kết giao
đa số đều là hạng người xảo trá ngoan độc, sau lại cùng Tà Vương kia cấu kết
mưu đồ xằng bậy, vì bản thân mà bỏ mặc bao nhân mệnh, dùng linh hồn cùng oán
khí lệ khí của con người để tu luyện cương thi đại pháp. Hành vi diệt tuyệt
nhân gian đó, Thuần Phong tuyệt không hùa cùng chúng.”
Từ Trường Khanh nghe vậy
liền chấn kinh, khẩn cấp nói: “Lý huynh có biết Tà Vương kia là yêu nghiệt
phương nào? Gốc tích từ đâu?”
“Người này vô cùng thần
bí, tựa hồ đã ở ngoài lục đạo luân hồi, phi nhân phi yêu, phi tiên phi ma,
không có thực thể cũng không có linh hồn, chỉ là một đoàn hư khí. Nhưng mà công
lực lại cao tuyệt, từ từ tu luyện thành hình, sau này huynh gặp phải hắn nhất định
phải cẩn thận. Đúng rồi, thủ hạ của hắn có một yêu nữ Ma giới, tên là Mị Cơ,
Sưu Hồn Địch trong tay ả có thể câu hồn đoạt phách hết sức lợi hại, huynh nhất
định phải cẩn thận ứng phó.”
“Đa tạ nhắc nhở.”
Lý Thuần Phong tự rót
thêm chén rượu, lần thứ hai nâng chén hướng Từ Trường Khanh tỏ ý mời rượu. Cảnh
Thiên đưa tay chặn lại, không chút khách khí cự tuyệt: “Dừng lại, y không thể uống
rượu.”
“Cảnh huynh đệ ——"
Lý Thuần Phong bật cười,
nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cảnh Thiên một cái: “Không sao, thỉnh quân tùy ý, ta
tự khuynh bôi.” Uống xong, thần sắc trở lại thản nhiên như cũ.
“Từ huynh, Thục Sơn
hôm nay giúp đỡ giang sơn Lý Đường, huynh có từng nghĩ tới, nếu như hậu duệ Lý
gia trở thành hôn quân bạo chúa, Thục Sơn phải làm sao?”
Từ Trường Khanh không
cần nghĩ ngợi liền đáp: Trời sinh ra dân, chẳng phải vì vua; mà trời lập ra
vua, ấy là vì dân [Thiên chi sinh dân,
phi vi quân dã. Thiên chi lập quân, dĩ vi dân dã], trời nuôi dưỡng dân,
không vì quân chủ. Cho nên trời lập ra quân chủ, là muốn giao cho người đó nhiệm
vụ tạo phúc thương sinh. Nếu con cháu Lý Đường bạo ngược bất nhân, tự sẽ có trời
đất trừng phạt, chuốc lấy diệt vong, ta và huynh có ưu sầu cũng để làm gì.”
“Nói cũng phải, ta
nghĩ quá nhiều rồi. Nếu vận số Lý Đường giang sơn đã hết, tất sẽ có kỳ nhân xuất
thế, hủy đi cơ nghiệp này.” Lý Thuần Phong mỉm cười, “Nghe nói Từ đạo trưởng một
mình chiêu hàng Vương Thế Duẫn, công lao vô tận, không biết có thể kể lại cho tại
hạ được mở rộng tầm mắt hay không?”
“Cũng không hẳn, một
người không địch được vạn quân, kẻ
trí đấu không lại người có sức. Một mình Từ Trường Khanh ta vốn chẳng làm được
gì. Đường quân ngọa hổ tàng long, Đại Đường cơ nghiệp ngày càng vững chắc, Lý
huynh đã có tâm thi triển tài học, tạo ra đại nghiệp to lớn, sao không đến góp
sức cho triều đình? Huynh có thể yên tâm, Tần Vương lòng dạ mênh mông, nhìn xa
trông rộng, tuyệt không phải loại người báo thù cá nhân.”
“Ta biết, có lẽ ngày
sau có duyên phận, ta lại thực sự cống hiến cho Lý Đường giang sơn cũng không
chừng.”
Hai người đối ẩm mấy
chung, Lý Thuần Phong tràn ngập tiếu ý, lấy chiếc quạt chưa từng rời khỏi người
đưa ra trước mặt Từ Trường Khanh: “Trên người ta không có vật dư thừa, chỉ có một
cây quạt này thôi, xin tặng Từ huynh biểu thị tấm lòng, mong huynh đừng từ chối.”
Từ Trường Khanh thấy hắn thành khẩn như vậy, nếu như không nhận, không khỏi quá
mức khách sáo xa lạ, đành nhận lấy cây quạt rồi nói lời cảm tạ.
Lý Thuần Phong vô cùng
vui mừng, “Gia sư mấy đêm liền truyền mệnh, nói rằng tại Văn Thủy Quận ở Tịnh
Châu đã tìm được người có cửu tự mệnh, tên là Võ Mỵ Nương, hạ lệnh cho ta cấp tốc
đến đó hội hợp. Ta còn có việc trên người, cần phải lập tức gặp mặt đại sư
huynh. Đại sư huynh ta mặc dù năng lực đoán chữ thiên hạ hiếm thấy, nhưng rất
mê rượu, dễ hỏng đại sự, ta cần phải nhanh chóng tìm hắn… Thuần Phong xin cáo từ
tại đây.”
“Bảo trọng!”
Lý Thuần Phong vốn đã
đứng dậy, lúc này đột nhiên cúi thấp người, đè thấp giọng nói vào tai Từ Trường
Khanh: “Hôm nay có bình dấm chua ở đây, cho
nên uống cũng không được thoải mái, ngày sau nếu còn cơ duyên, Lý Thuần Phong nhất định túy tiếu bồi quân [cùng
người vừa uống vừa cười đến say sưa] – Ngày sau gặp lại!”
“Ngày sau gặp lại!”
Mắt thấy Lý Thuần Phong tay áo phiêu phong, đảo mắt đã đi
xuống lầu. Cảnh Thiên vừa rồi vẫn úp mặt xuống bàn, lúc này
mới mơ màng ngẩng đầu, xoa xoa con mắt, “Nói xong rồi? Người đi rồi?”
“Ừm, sư môn hắn có việc.”
Cảnh Thiên nhìn ngó vật trong tay Từ Trường Khanh, tâm
sinh cảnh giác, “Đây là thứ gì? Ai nha... Tiểu tử này cư nhiên dám thừa dịp ta
ngủ say, lén lút trao tặng tín vật. Không được, không được, vô sự lại xum xoe,
không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp.”
Từ Trường Khanh nghe vậy, giật mình nói: “Lời này là sao? Ta xem
Lý huynh nhiệt tình vì nghĩa, lòng dạ vô tư, tuyệt không phải hạng tiểu nhân xu
nịnh.”
“Tri nhân tri diện bất
tri tâm, Đậu Phụ Trắng, huynh ở Thục Sơn lâu như vậy, không biết trên này có một
số kẻ, so với yêu quái còn thối nát hơn! Không được, cây quạt này cho ta mượn
dùng…”
“Huynh rất nóng sao?”
“Đương nhiên, huynh xem
hắn bị Tần Vương dọn sạch hang ổ, thế mà vẫn dám chạy lung tung tới đây tìm
huynh chào từ biệt. Mà chào từ biệt còn không đủ, lại còn liếc mắt đưa tình,
tình ý liên miên. Ta mới chợp mắt một chút, đã có tình địch thừa cơ tiến vào,
như thế nào không nóng được. Nóng, cực kỳ nóng, trong lòng đều bốc hỏa lên rồi…
Đậu Phụ Trắng, nghe lời ta, ngoan ngoãn lại đây, ta giúp huynh quạt gió hạ nhiệt…”
Người ngoài không hiểu
sự tình nhất định sẽ trợn mắt há mồm khâm phục năng lực ăn dấm chua của Cảnh
Thiên; tình lữ bình thường mà gặp phải những chuyện này, chỉ sợ đã làm ầm một
trận, cãi nhau long trời lở đất lên rồi.
Chỉ riêng Từ Trường
Khanh lại không có phản ứng gì nhiều. Bởi vì đối với loại tính cách này của Cảnh
Thiên, vô duyên vô cớ ăn dấm chua, tự dưng sinh sự, y sớm đã bỏ ngoài tai, áp dụng
phương pháp ‘kiến quái bất quái kỳ quái tự bại’ [thấy việc quái mà không cho là quái thì sự quái sẽ tự thất bại]. Ngôn
từ trêu chọc thật thật giả giả của Cảnh Thiên, ngày thường nghe mãi thành quen,
nếu khắc khắc đều muốn so đo, khác nào tự tìm phiền não.
“Cảm tạ, xuân hàn se lạnh,
Trường Khanh không nóng.”
Cảnh Thiên liền nhấc
bình Trúc Diệp Thanh lên, hớp vào một hơi, hồng hộc quát, “Lý Thuần Phong này mồm
miệng văn vẻ, cái gì thánh nhân chi ngôn đều nói đến trôi chảy. Đậu Phụ Trắng,
huynh cùng hắn ở cùng một chỗ, cũng sẽ biến thành đậu phụ thiu thôi, nói cái gì
người ta nghe đều không hiểu.”
“Được, sau này, ta sẽ
chọn những thứ huynh nghe hiểu mà nói.” Từ Trường Khanh rất biết lắng nghe, nhận
lời đến vô cùng thoải mái.
Cảnh Thiên nhìn chằm
chằm Từ Trường Khanh một lúc lâu, chớp mắt liên hồi, thần sắc bi phẫn: “Đậu Phụ
Trắng, huynh nói chuyện đừng quá thật thà như vậy được không? Trên đời này vẫn
còn có thứ gọi là lời nói dối thiện ý đó!”
“Cảnh huynh đệ, lời ấy
sai rồi, cổ nhân có câu, biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết,
đó cũng chính là biết. Cần nghe nhiều, điều nghi ngờ giữ lại, điều gì hiểu rõ
thì nói ra, như thế ít sai lầm. Phải quan sát nhiều, giữ lại điều nghi ngờ đừng
làm, chỉ làm cái điều chắc chắn, như vậy ít hối hận. Nói năng ít sai, làm ít hối
hận thì bổng lộc nằm trong ấy rồi [Luận
Ngữ - Khổng Tử].
Cảnh Thiên mắt thấy ngốc
tử này lại bắt đầu tích cực niệm ba thứ lễ giáo kinh văn, đầu ong ong lên, lập
tức đưa ra một chung trà nóng: “Xèo xèo, xèo xèo, cũng không phải con chuột,
huynh uống trà của huynh đi ha.”
Liền vào lúc này,
ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ. Từ Trường Khanh nín thở nghe qua,
vài tiếng dây đàn dạo qua, tựa như băng tuyền lãnh sáp vô cùng thương tâm.
Rèm cửa bị một tiểu đồng
nhấc lên, một lục y nữ tử khoác khăn xanh ôm tỳ bà xuất hiện, khom người hành lễ,
“Khách quan, có muốn nghe tiện thiếp gảy một khúc đàn, tăng thêm tửu hứng hay
không?”
Cảnh Thiên lười nhác dựa
vào lan can, hiện tại lương thần mỹ cảnh khó có được, sao có thể chấp nhận một
người không liên quan rình bên cạnh gảy đàn, liền phất tay từ chối: “Không cần, đây là phần thưởng của ngươi, đi ra ngoài!”
Chỉ nghe “đinh đinh đinh” vài tiếng vang nhỏ, mấy đồng tiền từ tay hắn bay ra,
rơi thẳng xuống mặt đất.
Chỉ là, Cảnh Thiên mặc dù dựa ở lan can, nhưng mới vừa rồi
ném ra hơi mười đồng tiền đều vô cùng khéo léo, nhắm ngay lên chiếc khay trên
tay đứa bé, sao có thể rơi xuống đất được?
Tiểu đồng bưng khay bất quá chỉ bảy, tám tuổi, mắt mở to
hung hăng nhìn Cảnh Thiên không nói một tiếng.
Từ Trường Khanh trừng mắt nhìn Cảnh Thiên một cái, chủ động
nhặt mấy đồng tiền rơi trên mặt đất lên, giao vào tay đứa trẻ, lại ngẩng đầu nhìn
tỳ bà nữ tử, nhẹ nhàng nói: “Bằng hữu ta tâm tình không tốt, các vị xin đừng để
ý. Tiếng đàn tỳ bà Trung Nguyên hiếm thấy, đại tẩu nếu không ngại mời xướng lên
mấy khúc, Từ Trường Khanh kính cẩn lắng nghe.”
Hài tử thần sắc đã
nguôi đi nhiều, vội lấy một chiếc ghế dìu mẫu thân mình ngồi xuống, lục y nữ tử
bắt đầu tra đàn thử âm.
Cảnh Thiên bị ba người
phớt lờ, thầm tự nhủ: “Ta một mảnh hảo tâm đối đãi hai mẹ con ngươi, tiểu hài tử
không biết suy xét, tính tình nóng nảy như vậy, hừ, Đậu Phụ Trắng đối nhân xử
thế không khỏi quá lương thiện.” Tiếng tỳ bà bắt đầu nổi lên, hắn nhịn không được
chọc Từ Trường Khanh một cái: “Này, Đậu Phụ Trắng, thời gian của chúng ta vô
cùng quý giá, đưa mấy lượng bạc rồi bảo họ đi đi.”
“Chớ có lên tiếng ——" Từ Trường Khanh cúi đầu,
“Huynh muốn học Kiềm Ngao thời Xuân Thu sao?”
“Kiềm Ngao? Kiềm Ngao
là ai?”
Thanh âm hắn tuy rằng
rất nhỏ, nhưng lại bị đứa bé kia nghe được, nó ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Thời
Xuân Thu, Tề Quốc đói kém, có một vị tài chủ tên Kiềm Ngao lòng dạ rộng lớn đã
sai người nấu cháo bố thí cơ dân [dân đói
khổ]. Khi đó có một vị ngạ hán [người
đàn ông đói bụng] đi qua, Kiềm Ngao liền khua cái muôi gõ vào mép nồi,
không khách khí gọi người kia, ‘này, tiểu tử, mau tới đây ăn đi’. Ai biết, ngạ
hán nói, ta bởi vì không muốn ăn đồ bố thí, cho nên mới đói đến thế này…”
“Kiềm Ngao sau đó đã nói
lại với hắn, nhưng người này vẫn nhất quyết không ăn, cuối cùng chết đói ở đầu
đường.” Từ Trường Khanh giải thích thêm.
Kỳ thực, thành ngữ này
chính là để hình dung ‘người có khí tiết, có tự tôn’, cũng là điển cố ‘người có
liêm sỉ không ăn đồ bố thí’. Từ xưa đến nay, trên đời vẫn không thiếu người có
khí tiết như ngạ hán Xuân Thu kia, tuyệt không chấp nhận thứ bố thí mang theo
vũ nhục.
Cảnh Thiên nghe xong lời
Từ Trường Khanh giải thích, nhịn không được bật cười: “Đậu Phụ Trắng, ngạ hán
này cũng thật kỳ quặc, có đồ ăn còn bày đặt không ăn, kết quả đói chết, chẳng
phải quá cổ hủ sao? Tiếp nhận bố thí bang trợ của người khác thì lại thế nào, không có tính mạng không có sinh cơ thì còn mong giữ lấy
mặt mũi với khí tiết làm gì.”
Hài tử gân cổ cãi, “Chí sĩ không uống nước đạo tuyền,
liêm giả không ăn của bố thí. Ta cùng mẫu thân có thể xướng khúc nuôi sống
chính mình, cũng tuyệt không phải tên ăn xin, không cần ngươi bố thí...”
“Tính mạng một đi không trở lại, mặt mũi thì còn có thể
tìm về. Đúng hay không, Đậu Phụ Trắng?” Cảnh Thiên tranh luận, “Chuyện gì cũng
có nặng nhẹ, tùy thời mà biến đổi thích nghi, không cần noi theo đạo nghĩa cổ hủ,
uống phí tính mạng của chính mình.”
Từ Trường Khanh vốn định nói ‘nặng nhẹ thích nghi’ cũng
phải tùy chuyện. Chết thì có gì đáng sợ? Người sống trên đời, lấy chí khí
để lập thân. Không thể tạm thời bấu víu tính mạng mà làm nhục tôn nghiêm, thà rằng
ngọc nát còn hơn giữ ngói lành. Y trong lòng nghĩ ngợi, nghe được hai người kia
tranh cãi, nhất thời cũng chỉ im lặng, nói: “Nghe khúc đi!”
Phụ nhân [người đàn bà đã có chồng con] đã gảy
xong ba khúc, ôm tỳ bà khom người hành lễ, “Đa tạ phần thưởng của nhị vị, tiện
thiếp cáo từ.”
Từ Trường Khanh thấy
chiếc đàn tỳ bà quanh thân cứng cáp, sắc đen sáng bóng không giống vật tầm thường,
bèn hỏi: “Tỳ bà này của đại tẩu khá nặng,
mang theo có điểm không tiện, vì sao không đổi chiếc khác?”
Lục y phụ nhân cúi đầu, “Tỳ bà này do phu quân trước khi
thất lạc đã tự tay làm ra, tiểu nữ cảm niệm phu quân, không đành lòng bỏ.”
Cảnh Thiên “a” một tiếng, nguyên lai nữ tử này cùng trượng phu thất lạc, mới phải mang hài tử ra phố mãi
nghệ kiếm sống. “Nghe khẩu âm của nàng không giống người phương Bắc, nàng là người bên kia Giang Chiết phải không?”
“Đúng vậy! Phu quân
thiếp họ Lý, là người Hàng Châu Chiết Giang, sau đó lại dời đến Du Châu mở Tiêu
Dao Khách Điếm.”
Cảnh Thiên kinh ngạc: “Cái gì, các người đã từng ở Du Châu?”
“Đúng vậy, đúng lúc chúng ta về thăm người thân thì chiến
loạn xảy ra, ta cùng Lý lang thất lạc. Tiểu nữ xuất thân hàn môn, may mắn được
tiên phụ mời tiên sinh tư thục [thầy dạy
tư] dạy qua một chút thư họa cầm nghệ, nên mới đem con mãi nghệ kiếm sống.
Ta nghe một người bà con nói đã từng nhìn thấy Lý lang ở Lạc Dương, cho nên lưu
lạc đến Lạc Dương tìm chồng.”
“Nguyên lai, đây là tiểu hài của nàng.”
“Ta đương nhiên là con của mẫu thân.” Đứa nhỏ không hề luống
cuống, trừng đôi mắt to tròn nhìn Cảnh Thiên, “Còn nữa, ta không phải gọi Tiểu
Hài Tử, ta có tên, gọi là Tam Tư [tam tư: ngẫm lại].”
“A, Tam Tư, ngẫm lại, muốn ngẫm lại, ta muốn ngẫm lại...
Cái tên này nghe thật là hay a!” Cảnh Thiên xoa xoa mớ tóc lộn xộn của Lý Tam
Tư, cười tủm tỉm phụ họa. Từ Trường Khanh ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Sách ‘Luận Ngữ - Công Dã Trường’
có đoạn: Quý Văn Tử làm việc gì cũng nghĩ đi xét lại ba lần rồi mới
làm. Nghe ấy, đức Khổng Tử nói: "Hai lần, ấy đã khá vậy". [Quý Văn Tử tam tư nhi hậu
hành. Tử văn chi viết: ‘ tái, tư khả hĩ’]
Lý Tam Tư khinh thường
liếc mắt nhìn Cảnh Thiên một cái, “Vẫn là vị đại thúc này là người đọc sách nhã
nhặn, đâu có giống như ngươi bất học vô thuật [không học vấn không nghề nghiệp]”
“Tam Tư, không được vô
lễ!” Lục y phụ nhân quát con.
Từ Trường Khanh mắt thấy phụ nhân kia thân hình gầy yếu,
gò má cao ngất, đứa bé cũng khí sắc xanh xao, liền nói: “Chúng ta phải lập tức
rời khỏi Lạc Dương, lại rất yêu thích phong cảnh mưa phùn khói sóng của thành này,
không biết đại tẩu có thể vẽ giúp ta một bức tranh không?”
“Được chứ được chứ, mẹ ta vẽ tranh rất đẹp, các hương
thân khắp làng trên xóm dưới thường xuyên đến nhờ mẹ ta vẽ tranh đó.”
Lục y phụ nhân cũng không chối từ, lập tức sai đứa nhỏ xuống
tìm chủ quán lấy giấy bút, nhẹ nhàng trải ra. Cảnh Thiên thấy nàng đặt bút phác
họa có điểm trầm ngâm, liền đi tới bên người nàng, nhẹ giọng: “Nhớ rõ, phải vẽ
cả ta cùng y vào trong bức tranh.”
Một lúc lâu sau, mẫu tử hai người lĩnh tiền rời đi.
Cảnh Thiên nhìn nét mực nổi bật trên bức tranh thủy mặc,
cảm khái: “Đẹp quá! Đẹp quá!”
Từ Trường Khanh nhìn bức tranh trên tay hắn, thủy mặc tung hoành, bút phong lợi hại, rất hợp ý cảnh,
Cảnh Thiên lại tán thưởng mãi không thôi, lập tức cũng phụ họa theo:
“Không tồi, thủy mặc giang sơn, bút pháp sinh động, trường thiên bích không, rộng
rãi vô ngần, thật sự là cổ phong thần vận.”
Cảnh Thiên tiếp tục tán thưởng: “Thật sự rất đẹp, tại
sao lại đẹp như vậy chứ! Đậu Phụ Trắng, dáng hình của huynh trong tranh này
càng xem càng đẹp…” Nguyên lai, hắn kỳ thực cũng không phải tán thưởng bức
tranh, mà chính là nhìn thân ảnh Từ Trường Khanh trong tranh đến ngây ngốc thẫn
thờ mà thôi.
Từ Trường Khanh đứng
bên lan can, nhất thời chản nản, lắc đầu, im bặt.
“A, Đậu Phụ Trắng,
huynh nhìn bên đó làm gì?”
Từ Trường Khanh vịn
lan can chỉ vào một cửa hàng ở phía xa, “Cảnh huynh đệ, huynh còn nhớ ngày đó tại
Phục Ma Trấn chúng ta có gặp một bà lão không?”
“Bà nội của Đại Bảo
cùng Tiểu Bảo?”
“Không sai, bà ấy từng
nói, con bà ấy Hầu Đại Văn đã mở một tiệm kim phô trong thành Lạc Dương, nguyên
lai, chính là tiệm bên cạnh tửu lâu thành Đông này.”
Cảnh Thiên đưa mắt
nhìn theo, quả nhiên như vậy.
Hai người trả tiền rượu,
sau đó đi xuống lầu, vừa tới tiệm kim phô đã thấy trước cửa mạng nhện giăng đầy,
cho thấy đã lâu không có người qua lại.
“Có lẽ, Hầu Đại Văn
cùng vợ hắn đã chết trong chiến loạn.” Cảnh Thiên lắc đầu thở dài, “Đại Bảo Tiểu
Bảo cũng đã chết ở địa cung… Hai vợ chồng Hầu Đại Văn không rõ tung tích, chỉ
lưu lại một mình Hầu lão phu nhân kẻ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, quả là
nhân gian thảm sự. Đậu Phụ Trắng, huynh nói xem, đến khi nào mới không còn chiến
tranh? Dân chúng có thể sống những ngày an ổn thái bình?”
“Sẽ không còn lâu nữa,
Lý Đường đại quân một trận này, bình định chiến họa Trung Nguyên, tin rằng rất
nhanh thôi là có thể thống nhất thiên hạ. Ta nghe sư phụ nói, Lý Uyên nhân
chính đoan hậu, yêu dân như con, thiên hạ được nghỉ ngơi dưỡng sức, tự nhiên sẽ
tiến đến những ngày phúc trạch đủ đầy.”
“Lý Uyên không nói làm
gì, nhưng thái tử Lý Kiến Thành kia không phải hạng tốt lành gì, hắn cùng huynh
đệ một nhà tranh quyền đoạt vị, lại còn dùng đến thủ đoạn hạ lưu. Tiểu nhân đê
tiện! Ta xem Lý lão nhị cũng không phải loại người cam chịu yên phận, đến lúc
đó giang sơn này do ai làm chủ cũng chưa nói được.” Nghĩ đến đây, Cảnh Thiên có
chút khẩn trương nhìn Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, huynh sẽ không cần cùng
Tần Vương trở về Trường An, thay hắn bày mưu tính kế, phò tá hắn đăng cơ làm
hoàng đế chứ?”
Từ Trường Khanh tức cười: “Sao có thể
như vậy? Thục Sơn lần này giúp Lý Đường bình định thiên hạ, vốn đã làm giao thiệp
phàm trần, giang sơn xã tắc thiên thu đại nghiệp của họ sau này, chúng ta quản
không được.”
“Ha ha, cũng khó nói, đệ tử
Thục Sơn các người trước nay luôn chú ý nhạn quá vô ngân [nhạn bay qua không dấu vết/ thi ân bất cầu báo], dĩ đức báo oán, cố
sức không làm ra chuyện mất lòng người, tới nay vẫn luôn không nỡ chối từ người
khác.”
“Dĩ đức báo oán, dùng cái gì báo đức? Cảnh huynh đệ yên
tâm, Thục Sơn tu chính là Đạo gia chi pháp,
không phải thánh nhân chi pháp. Lý Đường xã tắc đương nhiên trọng yếu, nhưng đối
với Đạo gia chúng ta mà nói, cổ kim chỉ là giây lát, tứ hải chỉ
trong chớp mắt, thiên thu đại nghiệp đều là hồng trần ảo mộng. Thuận theo tự
nhiên, bảo hộ dân sinh, mới là chuyện chúng ta nên làm.”
Lúc này, bóng đêm hơi trầm xuống, chấm nhỏ mơ hồ điểm đầy
trời.
“Đậu Phụ Trắng, huynh nói trăm ngàn năm qua ngươi tranh
ta giết chỉ vì một ngôi hoàng đế, rốt cuộc là vì cái gì? Có phải hay không
thành trì càng nhiều thì giang sơn càng vững, dân sinh
càng yên vui? Bằng không, Lý Uyên đánh Lạc Dương làm
gì?”
Từ Trường Khanh ngưng thần không nói, trầm ngâm một
lát, “Được không phải là lớn, mà mất cũng chẳng phải là nhỏ.”
“Không hiểu.”
“Quốc gia có thể an ổn hay không, không phải ở mở mang
ranh giới, mà ở chỗ hợp với đạo nghĩa; quốc gia diệt vong cũng không phải ở chỗ
cương vực nhỏ hẹp, mà là do không hợp nhân tâm.” Từ Trường Khanh mỉm cười, kiên
nhẫn giải thích.
“A, ý của huynh là, phải làm cho tất cả mọi người sống
trong khoái hoạt, có ăn, có ruộng, ban ngày làm lụng, tối về thuận hòa.” Cảnh
Thiên chỉ chỉ phía trước, “Liền giống như vậy?” Lúc này màn đêm đã buông xuống,
xa xa trên mảnh đất trống có một chùm khói lửa dâng lên, không trung nở rộ vô số
tinh hỏa, sáng chói như ngân hà. Mấy đứa trẻ tóc trái đào vây quanh cha mẹ
mình, chơi đùa trên mảnh đất trống. Có lẽ đó là gia đình bậc trung sống sót sau
tai kiếp trở về nơi ở cũ, châm lên ngọn lửa bày tỏ niềm hạnh phúc.
“Đây là điều mà dân tâm vẫn hướng về, thành Lạc Dương
nếu như không hàng, sao có thể thấy được quang cảnh như thế?”
“Tái thế phồn hoa! Tái thế phồn hoa!” Cảnh Thiên bỗng
nhiên kéo cánh tay Từ Trường Khanh, cười hì hì: “Vậy huynh chính là thần tiên cứu
thế của dân chúng Lạc Dương này…”
“Từ Trường Khanh một người một kiếm, đâu có tài cán
gì. Cảnh đại tướng quân chẳng phải uy chấn sa trường, công lao còn to lớn hơn rất
nhiều sao?”
“Ha ha, hai người chúng ta cũng đừng tự khen nhau thế
này ngại chết, dù sao thì được làm tướng quân một lần cũng coi như hoàn thành sở
nguyện của ta, về sau sẽ không làm nữa. Ta hôm qua đã từ biệt Tần Vương, dự định
trở về tiệm Vĩnh Yên làm chưởng quỹ. Bất quá… ha ha…” Cảnh Thiên cười đến bả
vai phát run, vẻ mặt kể không hết gian manh đắc ý.
Từ Trường Khanh nói, Cảnh huynh đệ huynh cười cái gì?
Treo ấn từ quan cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, sao có thể vui vẻ như thế
chứ?
Cảnh Thiên nói, huynh không biết, lúc ta nói với Tần
Vương ta cần phải đi, hắn nói vài câu rồi cũng đáp ứng luôn. Bất quá, ta còn
nói, ta chào từ giã cũng không muốn tay không rời khỏi. Như vậy đi, bổng lộc
phong ấp toàn bộ chiếu theo trọng thần đại tướng quân mà ban thưởng, ta đã hỏi
qua Hầu Quân Tập, biết rõ tiêu chuẩn luận công ban thưởng rồi, bản liệt kê đều ở
trên đây, ngài cứ chiếu theo danh sách này mà cấp cho ta, nhiều hơn càng tốt,
nhưng thiếu một thứ cũng không được. Còn nữa, phủ đệ hay tiểu điếm thì không cần,
nhưng nhất định phải có cửa hàng mặt phố, tòa nhà nhất định phải thanh u nhã
tĩnh, thích hợp tu thân dưỡng tính. Đậu Phụ Trắng, chúng ta về sau đã có cửu hiệu
cùng tòa nhà ở Trường An rồi…”
“…” Thục Sơn đệ tử không biết phải chống đỡ ra sao, nhất
thời trợn mắt há miệng nhìn Du Châu gian thương vẫn thao thao bất tuyệt.
“Cạc cạc!”
Một đám hàn điểu đập cánh bay lên, xẹt qua đỉnh đầu
hai người, chống lát dàn thành đội hình biến mất vào trời đêm vô tận.
----------------------------
Chương dài nhất Thục
Thiên cho tới giờ, 5000 từ, cho nên hôm qua ta bị ì không ra nổi chương mới đó!!!
Tiểu Thiên thật ra
dáng phú gia, có nhà to, có cửa hàng mặt phố, có bổng lộc định kỳ, nhân sinh
khoái hoạt a ~ Nhưng mà, vẫn còn thiếu thứ gì? Vâng, một vị phu nhân =)))
Lão Phong, lão đã ngửi
ra mùi dấm chua mà vẫn cố tình “cúi người, kề sát tai” Khanh mà hẹn hò gặp
riêng lần khác, lão Thiên là lão bốc hỏa khét lẹt rồi đấy =)))
Mà Lý Tam Tư, đệ tử
lão Thiên trong Khai Đường truyền kỳ cũng đã xuất hiện rồi, thằng bé này liệu
có vai trò gì trong mạch truyện hay không?
Đáp án chương 115: 2. Tặng quạt, vâng, lần trước đáp án tặng
quạt hụt, lần này rốt cuộc tặng được rồi. Cũng không biết cái quạt tội nghiệp
đó đang trong tay Thiên hay tay Khanh nữa ~^^~
Chương này ngọt, ngọt
từ đầu đến chân. Đã ai chán ngọt chưa nhỉ? Ngọt mãi mà không thấy H đâu cũng là
một niềm đau khổ.
Chư vị muốn ngọt dài không H, hay H xong thì ngược? =)))
Spoil chương 117:
“Có thể sao?”
“Ừm!”
“…Trường Khanh, nếu
như đau… liền nói cho ta biết!”
Câu hỏi: Địa điểm H của nhị vị?
1. Bờ sông (tưởng niệm
lần H hụt thứ nhất và thứ hai)
2. Cánh đồng (tưởng niệm
lần H hụt thứ ba)
3. Trong phòng khách
điếm (tưởng niệm lần H hụt thứ tư)
4. Đỉnh núi (ngắm pháo
hoa, tưởng niệm lần hẹn ước dưới tán đào hoa thành ngoại)
5. Thuyền hoa trên
sông
6. Hang động (tưởng niệm
Cảnh Khanh đại điện)
31 comments
ầy da, đọc xì poi của nàng bắt đầu cảm thấy rạo rực à nha ;))
câu sau ta chịu, chắc tại hớn H của 2 anh quá mà ko có nghĩ ra được địa điểm nào, 6 cái đáp án lận =''= ta thích cái 4 với 5, cảnh đẹp mê ly a ~~
H xong chắc lại ngược rồi, thôi thì ngược đi, dù sao ta cũng thích ngược, cơ mà nó lại BE, thật khó nghĩ mà =''= ta là ta căm BE lắm á >.<
H ddeeeeeeeeee, ngóng H nhìu lắm rồi a~ =))~
Em đoán là H ở bờ sông a~ Khoái 2 cái H hụt ở bờ sông cực =))~
Ngọt dài k H thì k có hứng a~ Pải có H, chấp nhận ngược lun, miễn có H là ok =))~
Ta là ta mún đọc H lắm rùi, có ngược mấy thì kệ ta phải đọc được 1 màn H Cảnh Khanh. Đọc bao nhiêu bộ Cảnh Khanh rồi mà toàn H bằng hình ảnh tưởng tượng, ờ thì thế nó mới hoa mỹ, không thô tục nhưng mà suốt ngày tự tưởng tượng ta thực ko chịu nổi>"<
Cái đáp án cho câu hỏi của nàng thiệt là....
ngoài cái 3 là kín còn đâu là màn trời chiếu đất hết.
Ta chọn cái lãng mạn nhất là 4 đi. Ôi~ ngắm pháo hoa xong rồi đè nhau ra tại trận hả 0,.0
Xét về góc độ lạc quan thì đó cũng không hẳn là BE đâu, ít ra Khanh đã được giải thoát và tâm Thiên thanh thản. A, ta không spoil không spoil, nàng đừng tin làm gì ~~~~~
Mà lần này nàng chọn những 2 đáp án cơ à, poor Khanh của ta =)))
Cho tới giờ ta cũng chưa được diện kiến cái H đó, nhưng theo như comment bên đó mà ta đọc được thì nó cũng vô cùng 'hoa mỹ', 'ko thô tục' và 'lãng mạn' à nha =)))
Tác giả ưu ái cho anh của em quá rồi nhá, có mỗi cái sinh nhật 20 mà kéo liền mấy chap, còn thưởng thêm ôm, hôn, H đủ kiểu nữa. Phen này cả năm lão chỉ chờ đến sinh nhật mất thôi =)))
Huga đại diện cho nhà trai dẫn rể.
Nhà gái đã sẵn sàng bán con dâu =))))
nhìu đáp án quá thật khó đoán ak~.nhưng theo ta thì ta thích câu 3 và 4,hú hú ta hóng quá đi mất mong cho sớm đến ngày mai...>.<
Nàng ơi ta thích chương này quá :(
1. Lão Phong thật là quá đáng, không biết là vì có gian tình với Khanh hay là với Thiên đây, hết bận này đến bận khác trao tín vật cho Khanh mà lúc nào cũng ko quên chọc tức Thiên. Chỉ tội cây quạt a~
2. Phu quân của vị nữ nhân ấy, phụ thân của Lý Tam Tư, không phải là Lý Tiêu Dao à? Ta chưa thấy nhân vật nào của nàng Tiểu Chu xuất hiện một cách vô tình, có thể Tam Tư sẽ còn dây dưa về sau.
3. Đừng nói chứ ta lại fangirl lão đại rồi. Ta nói ta thích lão đại mặc áo vá đắp hay này nọ, chẳng qua là vì ta không bao giờ muốn lão đại thay đổi. Ta thích lão đại như thế, có thể không oai phong lẫm liệt, có thể chỉ là gian thương, nhưng lại là người lo lắng cho Khanh nhiều nhất, làm tất cả cũng vì tương lai của lão và Khanh, để hai người sẽ được sống chung đến hết kiếp này. Nghĩ lại, vừa thích vừa thương vừa tội lão nữa :(
4. Nghe nàng spoil chap mới ta sốt ruột quá à... Tại sao file vẫn chưa chịu mở lên >_< Nàng thử bằng những máy khác xem thế nào :(
xí, thía mà nàng nói là BE làm ta nẫu ruột :''<
nầu, lần này ta ko biết chọn gi, nên nói 2 cái đáp án ta thích nhứt á =)))
nhà gái đính kèm câu: hàng bán miễn trả lại
nhầ trai đáp: có đòi cũng không trả
=)))
nàng ạ, bất quá ko tìm được chương đó thì... nàng tự chế 1 chương đi *chớp chớp* *mắt nong nanh*
Em ủng hộ s Tích Vũ tự chế chương H =))))~
Chẹp chẹp thôi 2 bạn rủ nhao đi đâu chơi thì đi đi, ôm hun tâm tình gì cũng đc, suốt ngày bàn giang sơn xã tắc mệt người quá, làm ta đọc cũng mệt, ss Tích Vũ edit cũng mệt lun:))))))
Thích lão Phong quá cơ, nhất là cái màn cúi thấp ng đè thấp giọng mờ ám của lão, cho lão Thiên ăn dấm lun=))
Du Châu Cảnh Thiên quả ko hổ danh là gian thương mà, đang tưởng tượng cảnh Dân ca há mồm trợn mắt khi nghe hắn đòi ban thường=))
Cái xì poi của ss >.< mà lão Thiên gọi Trường Khanh lun hả, đúng là sắp ăn rồi nên ko Đậu phụ trắng nữa, gọi thẳng tên cha sinh mẹ đẻ của Khanh nhi lun *hóng quá hóng quá* Mà cái chương 118 sao ràu ss ơi:((
Mình ss không chế nổi H, em xem trong nhà mình có ai cao thủ viết H thì vận động hành lang đi =)))
Thế là nàng chọn 3 hay 4 hay cả 3 cả 4???
À, ta nhấn mạnh lần nữa là bất cứ câu hỏi nào của ta, chư vị đều có thể chọn nhiều hơn 1 đáp án nhé :))
Nếu là ta á, kể cả có bị trừ sạch điểm, ta cũng chọn cả 6 đáp án luôn =))))
1. Lão Phong, lão nhập nhằng quá thể, nhưng chính sự ngộ tửng này làm ta yêu lão và hóng chờ lão xuất hiện :))
2. Ta chưa xem Tiên 1, cho nên cũng chả biết background của Lý tiêu Dao :))
3. Ta cũng công nhận lão là nam nhi đầy trách nhiệm, yêu và biết lo cho tương lai của tình yêu, chứ xem mấy cái phim chàng-nàng yêu nhau rồi rủ nhau bỏ trốn bất chấp trong tay không có một thứ gì thấy nó sến vô tả. Là nam nhi đỉnh thiên lập địa thì đừng có trốn, phải hiên ngang đứng ra mà tuyên bố tình yêu và bảo vệ tình yêu ><
4. Ta đã thử nhưng chưa có tín hiệu khả quan nào. Phen này ta mà mò ra được 118 thì ta phải bắt chước Tiểu Chu set pass, đặt private tưng bừng cho bõ cái sự khổ sở lao lực của ta :(((
Khi đọc H ss rất quan tâm đến sự thay đổi cách xưng hô của tiểu công và tiểu thụ, vì nó vừa đáng yêu vừa thể hiện thâm tình.
Mà, ss lại nghĩ ra câu hỏi rồi =))) Trong lúc H Khanh sẽ gọi Thiên là gì?
1. Cảnh Thiên
2. Tiểu Thiên
3. Thiên Nhi
4. Thiên ~
1. Ta cũng chưa xem Tiên 1, nhưng là họ Lý mở quán Tiêu Dao, ta liền nghĩ ngay đến Lý Tiêu Dao =))
2. Ta bó tay với nó rồi. Ta chỉ còn hy vọng ở bạn ta thôi, vì ngoài trừ cái laptop của cty tất cả PC và laptop của nhà ta đều đình chỉ hoạt động rồi ;v; Nàng thử nhờ hết các máy tìm được xem, hoặc nếu được, ta nghĩ nàng có thể post lên nhờ mọi người mở giúp, biết đâu có bạn mở được :(
đó là nàng nói nhá chứ ta đây ko khiêm tốn nữa ^^
ha ha ta vừa nghĩ đến cảnh khanh goi lão thiên bằng mấy cái tên đó là ta nỗi hết cả da gà *thiên~*
giống phim nhật takumi gọi gil ~ rùng mình thật ko chịu nỗi ak~
Cai 6 nang oi :) the nang pha pass duoc chua?
Sao mà rùng mình =)) Ta thích Thiên gọi Khanh Nhi, Khanh gọi Thiên Nhi, yêu chết đi =)))
Chưa nàng ạ, chắc mấy ngày tới ta phải tập trung phá pass nên ko có chương mới rồi :)))
Thế là nàng quyết định chọn cả 6 hả :))
em nghĩ ổng gọi Thiên thôi, Khanh nhi da mặt mỏng mờ=)))))))
Chào cả nhà.
Ta rất tiếc phải thông báo một chuyện: Ta vẫn chưa tìm được chương 118. Tác giả quá cao tay trong vấn đề giấu truyện, cho nên dù đã được các vị nữ hiệp Nezuko, Tiểu Phong, Khanh Nhi cùng bằng hữu của các nàng ấy ở cả ta cả Tàu tận tình giúp đỡ, chương 118 vẫn không có tung tích, hiện vẫn nằm ở 1 ngóc ngách nào đấy mịt mờ như Phá Toái Hư Không vậy.
Dù sao thì chương 118 cũng không dài và chỉ tập trung tả H, có thiếu cũng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện, cho nên ta quyết định tạm thời sẽ bỏ qua, trực tiếp làm sang 119. Sau này tìm được ta sẽ bổ sung sau.
Ta sẽ dành nốt ngày mai để chờ tin của các vị bằng hữu, nếu vẫn không có dấu hiệu gì khả quan, hai ngày tiếp theo nữa ta sẽ tung ra 117 và 119.
Thôi thì chư vị cứ xem như đây là 1 màn H nến tắt rèm buông đầy nghệ thuật và bí hiểm vậy =))
Bù lại, mời chư vị đón đọc màn H sau của hai anh nhà vào chương 138 – Tình liệt như hỏa (Nghe tên là biết nó mãnh liệt thế nào rồi nhé) =))
Một lần nữa, cáo lỗi cùng cả nhà!
Hức tiếc quá, xem 117 chương rồi mới có H mà tác giả nỡ giấu là sao:((((((
EM khoái mấy cái đoạn H lần đầu cơ, tiếc đứt rụt ra ý:(
ừ í, H lần đầu bao giờ cũng nhiều cảm xúc hơn mà :( hay nàng hợp tác với Tiểu Phong chế H đi nha. Ta tin H của Tiểu Phong viết hay không kém Tiểu Chu đâu ^^
Uh, hic hic :) The vay, khong thi chang biet doi den bao gio :D Ma nang oi, may fan comment doc chap 118 roi ko cho xin pass a, hay la cung chua co ai doc duoc chap do luon?
bác Thiên hay thật
trước mặt có tình địch (kình địch, cường địch) mà vẫn ngủ dc
chắc tại đối mặt nhiều tình địch (kình địch, cường địch), đâm quen
cứ ngủ vậy thôi, chít cái biết ngay
Post a Comment