“Nơi này có bệnh nhân… Cũng không phải mùa hè, ngươi quạt cái gì mà quạt? Ngươi không phải chỉ là tên đạo sĩ mũi trâu hay sao? Còn muốn học người ta khoe khoang cái gì phong lưu nho nhã.”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 89 –
Huynh đệ huých tường
Chẳng biết qua bao
lâu, người trong lòng đã đình chỉ run rẩy, hô hấp dần trở lại bình thường. Cảnh
Thiên nhặt lên xiêm y rải rác bừa bãi trên mặt đất, từng kiện từng kiện cẩn thận
mặc lại cho Từ Trường Khanh, sau đó lại tiếp tục ôm nhẹ đối phương vào ngực.
Từ Trường Khanh thân
thể nguyên bản nóng rực như dung nham, hiện tại lại lạnh dần. Y ngẩng đầu lên,
nhíu chặt mi phong, trên gương mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, đôi môi miễn cưỡng nặn
ra một tia cười, “Ta không sao, huynh … đi xem Tần Vương.”
“Tần Vương? Hắn làm
sao?”
“Đối phương trong lúc
đánh lén ta, ngôn từ tựa hồ… ta sợ Tần Vương cũng trúng dược rồi…”
Cảnh Thiên do dự một
lúc, Từ Trường Khanh lúc này xương cốt đều mềm nhũn, tựa như gió thổi là bay, hắn
sao có thể ly khai y chạy đi bảo vệ Lý Thế Dân kia được. Thái dương Từ Trường
Khanh dán vào lồng ngực hắn, mái tóc đen mềm mại chạm vào cằm, tất cả những thứ
này đều khiến Cảnh Thiên sinh ra một loại ảo ảnh trầm luân, say dài không tỉnh.
--- Hắn luyến tiếc
buông tay mộng tưởng khao khát đã lâu này.
Nhưng mà, Từ Trường
Khanh dùng đôi mắt thanh thấu như ngọc lưu ly nhìn hắn. Đúng vậy, y không trách
móc nặng nề, y chỉ cần dùng nhãn thần tha thiết này là có thể khiến hắn không
cách nào cự tuyệt. Trong sát na ấy, Cảnh Thiên chỉ có thể chán nản nhận mệnh, “Được
rồi được rồi, ta nghe lời huynh, huynh yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Hắn ra ngoài cửa giải
huyệt cho đám vệ binh, gọi giáo úy trực đêm đến, phân phó bọn họ trói chặt
thích khách lại, một đường giải thẳng tới soái trướng Tần Vương.
Tia nắng ban mai nương
theo làn sương sớm thổi qua đại doanh quân dung chỉnh tề.
Niên thiếu Tần Vương sắc
mặt lạnh lùng đoan tọa trong soái trướng, “ba” một tiếng, chung trà trên bàn bị
hắn một chưởng quét qua, lộc cộc bay ra xa.
“Tần Vương bớt giận! Mấy
tên hắc y thích khách này xương khớp quá cứng, bị đánh đến hơn chục roi mà
không rên một tiếng nào, càng không mở miệng cung khai chủ mưu đứng sau lưng.”
Một gã phó tướng xốc rèm cửa đi vào, ôm quyền cung kính bẩm báo.
Khâu Hành Cung khẽ
nhíu mày, thấp giọng, “Nhị công tử, thuộc hạ đã phái người đi kiểm tra tro
hương trong soái trướng của Từ đạo trưởng, xác thực là Ba Tư Túy. Loại mê hương
này chỉ trong hoàng cung mới…”
“Vẫn còn không rõ sao,
nhất định là ——"
“Lão Trình, chỉ dựa
vào một ít mê hương tro tàn, không thể phỏng đoán lung tung.” Lý Thế Dân mắt thấy
trong trướng còn rất nhiều người, vội vàng cắt đứt ý tứ của Trình Giảo Kim.
Nhưng mà trong chúng
tướng đã có người chậm rãi đứng dậy, “Không muốn cung khai, thật không?” Trên
gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cảnh Thiên đã lộ ra vài tia sát khí, “Để
cho ta, Cảnh đại gia đảm bảo sẽ khiến chúng nhất loạt cung khai.”
Lý Thế Dân cùng mọi
người đều sửng sốt.
Bọn họ đều hiểu những
tên thích khách dạ hành ám sát này, một khi đã được phái đi tất phải dũng mãnh
nhanh nhẹn không màng sinh tử, may mà Cảnh Thiên kịp thời điểm lại huyệt đạo của
chúng, mấy người đó mới không nuốt độc tự sát. Hiện tại muốn chúng thành khẩn
cung khai chủ nhân phía sau khác gì kêu hổ lột da. Cảnh Thiên bất quá chỉ là một
nhân vật giang hồ bình thường, có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu nào khiến
chúng mở miệng cơ chứ?
Cảnh Thiên bế quyền
thi lễ, thong thả rời đi.
Không qua thời gian một
chung trà, liền có quân sĩ báo về, thích khách toàn bộ đều đã cung khai.
Lý Thế Dân giật mình đứng
dậy, cùng Khâu Hành Cung mấy người trao đổi ánh mắt, lòng thầm nghĩ, tiểu tử
này ngày thường lơ ngơ láo ngáo, ngông nghênh vô phép, thật không ngờ đến lúc
phải làm việc, thủ đoạn nghiêm hình bức cung cũng không tầm thường.
Bọn họ vội vã đi tới
trướng ngoại, Lý Thế Dân phất tay cho lui mấy binh sĩ đứng chờ, tự tay mở lên cửa
rèm, liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc lóc thảm thiết truyền ra, “Cảnh đại
hiệp, đừng đừng, chúng ta đều nói… Ngươi ngàn vạn lần đừng…”
Cảnh Thiên trong tay cầm
một cái túi vải, túi không ngừng giật giật ngọ nguậy, tựa hồ bên trong có vô số
con vật đang nhảy loạn. Mắt thấy Lý Thế Dân mấy người tiến đến, hắn cũng không
ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Được rồi, Tần Vương tới rồi, các ngươi nói đi.”
“Nhị công tử, nhị công
tử tha mạng, chúng ta… chúng ta…”
Lý Thế Dân nghe được bọn
họ xưng hô như vậy, lòng nhất thời nguội lạnh, nghiêm túc nói, “Các ngươi quả
nhiên là người của Thái Tử phủ, bộ hạ cũ của phụ hoàng.”
Mấy kẻ đó sắc mặt ê chề,
nhịn không được phải biện hộ, “Nhị công tử, chúng ta thực sự là bất đắc dĩ,
Thái tử hạ lệnh, chúng ta sao dám không tuân…”
“Đại ca hiện tại ở chỗ
nào Lạc Dương?”
Mấy người nhìn nhau kinh
hãi.
Trình Giảo Kim cũng
không khỏi ngạc nhiên, “Nhị công tử, ngài dựa vào đâu khẳng định Thái tử đã tới
Lạc Dương? Thái tử hiện tại chẳng phải đang vướng quân vụ phía bắc, ngăn trở
xâm phạm của Hung nô hay sao? Ngài ấy tự ý rời khỏi, không sợ hoàng thượng
trách phạt?”
“Huynh đệ tranh chấp,
đại ca mặc dù hồ đồ chốc lát, cũng không đến mức nguy hại Đại Đường xã tắc
giang sơn.” Lý Thế Dân thần sắc một mảnh bi thương, một lúc lâu sau, hắn mới thở
dài, tiếp tục nói, “Đại ca nếu đã phái bọn chúng dùng Ba Tư Túy đối phó ta, hẳn
không muốn lấy tính mạng của ta. Khả năng lớn nhất chính là…” Hắn dừng một
chút, có chút xấu hổ, “Muốn tạo ra tin đồn giữa ta và Lý Tĩnh, hủy đi danh dự một
đời của cả hai chúng ta. Sau đó, huynh ấy có thể thuận lý thành chương tiếp quản
Lạc Dương công vụ, ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Khâu Hành Cung hoàn
toàn tỉnh ngộ, đại công tử đối với điều hành quân vụ lần này của Hoàng Thượng
có nhiều bất mãn. Lạc Dương khai chiến đã lâu, hắn trấn thủ Bắc cương án binh bất
động, nhị công tử lại ác chiến một vùng Trung Nguyên rộng lớn. Mắt thấy quân lực
của Tần Vương càng ngày càng lớn, hắn thấp thỏm không yên. Vạn nhất Lạc Dương đắc
thủ, nhị công tử tọa ủng Trung Châu, quân công hiển hách, chúng tướng một lòng,
chỉ e uy hiếp đến địa vị Thái tử của hắn.
Vì vậy, hắn cư nhiên
xuất ra hạ sách này, phái người đi trước mê đảo Lý Tĩnh cùng Tần Vương, kế tiếp
tạo ra tin đồn quan hệ bất chính, ý đồ lung lạc quân tâm, hắn đứng ra kịp lúc,
liền có thể tiếp quản toàn quân.
Chỉ là hắn nghìn tính
vạn tính, lại không tính đến chuyện Lý Tĩnh đến đây khao thưởng tam quân vốn
không phải Lý Tĩnh, mà là Từ Trường Khanh. Từ Trường Khanh là người tu đạo nội
lực cao thâm, đối với nhang khí yên huân hỏa liệu khác thường vô cùng mẫn cảm,
trong lúc ngủ đã phát giác ra, liền sớm ngừng lại hô hấp. Vì vậy, Từ Trường
Khanh chỉ hít phải một chút mê hương, vẫn còn thừa lực bắt lại thích khách, phá
tan kế hoạch của chúng.
“Được rồi, Lý lão đại
cùng Lý lão nhị nhà các ngươi tranh chấp bất hòa, ta không có hứng thú biết.
Thích khách liền giao cho các ngươi xử trí, Cảnh Thiên ta cáo từ.”
“Lần này đa tạ Cảnh đại
hiệp trượng nghĩa xuất thủ, bằng không ——"
Cảnh Thiên hai tay bẻ
vào nhau vang lên mấy tiếng rắc rắc, mâu trung lạnh lùng hiện lên mấy tia u ám,
“Không cần, mấy người kia nếu đã là người của Thái tử phủ, ta tốt xấu cũng nên
nể mặt mới phải. Cái chuyện lấy roi đánh người sợ rằng ủy khuất họ rồi, cho nên
ta không còn cách nào khác hơn là đem mấy tiểu súc sinh này đến cho họ quậy
chơi.”
Túi vải đen bên người
hắn bất chợt truyền đến mấy tiếng “chít chít”, nguyên lai một con chuột chui
ra. Cảnh Thiên lơ đãng lấy lại lọ dầu vừng trên bàn, cười tủm tỉm, “Các ngươi hảo
hảo nghỉ ngơi, ta cáo từ.”
“Phải rồi, Từ đạo trưởng
hiện tại tình hình thế nào? Đợi Thế Dân xử lý xong xuôi sự vụ bên này sẽ qua đó
thăm y.”
“Y? Cũng không có gì
trở ngại, chính là vận công chống cự mê hương, cho nên nội lực tiêu hao quá độ.”
Cảnh Thiên thở dài nặng nề, mâu trung hiện lên một tia lo lắng mờ mịt, “Các
ngươi tốt nhất đừng đi làm phiền y, để cho y hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi
vài ngày, chỉ mong có thể khôi phục lại công lực ngày trước. Ai, phỏng chừng mấy
ngày tới, y không thể đích thân bảo hộ Tần Vương…”
“Không sao, không sao,
Từ đạo trưởng nếu như nội lực tổn hao quá độ, tốt nhất nên yên tĩnh nghỉ ngơi. Tần
Vương nam chinh bắc thảo nhiều năm, mưa tên mũi đạn sớm đã quen rồi.” Trình Giảo
Kim vỗ ngực tự nói, “Huống chi còn có Trình lão đại ta ở đây, tuyệt không để xảy
ra bất kỳ sơ suất gì, Cảnh huynh đệ yên tâm.”
“Vậy quyết định thế
đi!” Cảnh Thiên hiện ra vẻ mặt sầu khổ, cước bộ trầm trọng xoay người muốn ly
khai, bỗng nhiên nói, “Tần Vương, cái kia, nghe nói Ba Tư Túy dược lực rất mạnh,
chẳng hay ngươi làm sao triệt để hóa giải? Có thể nói cho ta biết không?”
Lý Thế Dân sửng sốt,
có chút xấu hổ nhìn Cảnh Thiên, ho khan mấy tiếng, còn chưa kịp trả lời, Khâu
Hành Cung đứng bên cạnh đã thay hắn giải thích, “Tần Vương xuất trận, Tần Vương
Phi cũng theo quân mà đi, chăm lo ăn uống cùng sự vụ hằng ngày.”
“A ——" Cảnh Thiên bừng
tỉnh, vén rèm đi ra, thầm nghĩ: Ta nói nha, cứ tưởng ngươi định lực so với Đậu
Phụ Trắng còn cao thâm hơn, nguyên lai là tìm được giải dược rồi. Nhìn ngươi hốc
mắt hãm sâu, vẻ mặt mệt mỏi, phỏng chừng đêm qua cũng khổ sở không ít.
Hắn vừa bước khỏi
doanh trướng liền nhìn thấy tiểu hắc cẩu ghé vào thảm cỏ, bộ dạng ỉu xìu rầu rĩ,
rất giống cả người bị rút hết xương. “A, Tiểu Hắc ngày thường vui vẻ hoạt bát
như thế, hôm nay thế nào lại thành cái dạng chán sống tìm chết thế này?” Nếu
theo tính tình thường ngày của hắn, nhất định sẽ phải tiến lên trêu đùa Tiểu Hắc
một phen, nhưng hôm nay có chuyện trong người, lo lắng an nguy của Từ Trường
Khanh, hắn cũng không còn muốn để ý đến dị dạng của tiểu hắc cẩu nữa.
Cảnh Thiên trở lại
doanh trướng của Từ Trường Khanh, trực giác của người luyện võ nhắc nhở hắn đã
có sự lạ phát sinh. Hắn khẽ rùng mình, thình lình vén rèm, quả nhiên thấy Từ
Trường Khanh ngã ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tràn đầy đau
đớn. Một gã cẩm y thanh sam đưa lưng về phía hắn mà đứng, ngưng chưởng dừng lại
trên đỉnh đầu Từ Trường Khanh, đang muốn hạ xuống.
“Buông y ra ——"
“Keng” một tiếng Trấn
Yêu Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang bạo khởi, chém ra một đạo ánh sáng xanh nhạt,
trảm thẳng xuống đầu cẩm y nhân.
Người nọ tựa hồ không
ngờ tới biến cố này, giật mình kinh hãi. Nhưng hắn sau cùng công lực thâm hậu,
mà Cảnh Thiên một kiếm vội vàng phát ra, công lực cũng không đủ dày. Dưới chân
hắn tức khắc động, khó khăn tránh khỏi nhát kiếm trí mệnh. Thế như “xoẹt” một
tiếng, cẩm y hoa phục của hắn vẫn bị kiếm phong đảo qua, rách một đường dài.
“Khụ khụ…”
Từ Trường Khanh gục
bên đầu giường, vô lực ho khan. Y miễn cưỡng muốn ngồi dậy, gấp gáp giải thích,
“Cảnh huynh đệ, Lý huynh mới vừa rồi chỉ là… Muốn ra tay tương trợ, giúp ta đả
thông mạch máu… Tuyệt không phải nhân lúc người nguy khốn…”
Cảnh Thiên thu trường
kiếm vào vỏ, trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, kẻ kia cũng không thèm để ý đến ánh
mắt của hắn, chỉ ‘xoạt” một cái mở quạt ra.
“Khụ khụ…” Từ Trường
Khanh nằm ở trên giường thân thể bắt đầu run, y mới vừa rồi vận công bức ra máu
bầm, tự khóe miệng vẫn còn một tia tiên huyết chảy xuống.
“Thu cây quạt đó lại!”
Cảnh Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, tay đỡ lấy Từ Trường Khanh,
tinh tế lau đi vết máu ở khóe miệng, không nhịn được lại nói, “Nơi này có bệnh
nhân… Cũng không phải mùa hè, ngươi quạt cái gì mà quạt? Ngươi không phải chỉ
là tên đạo sĩ mũi trâu hay sao? Còn muốn học người ta khoe khoang cái gì phong
lưu nho nhã.”
Lý Thuần Phong mỉm cười,
cũng không nổi giận, “Cảnh đại hiệp như vậy là mang cả vị đạo hữu trên giường
này mắng một thể phải không?”
“A…” Cảnh Thiên thầm
ngạc nhiên, “Ngươi có ý gì? Đây đường đường là Đại Đường tướng quân Lý Tĩnh…”
“Không phải, người này
tuyệt đối không phải là Đại Đường đệ nhất xạ thủ Lý Tĩnh. Lý Tĩnh, tự Dược Sư,
từ nhỏ theo Kỳ Nam môn phái, thanh niên thì theo Gia Cát Thần Ngu học binh pháp
mưu lược, võ công nội lực của hắn cùng với Thục Sơn đứng đầu thiên hạ đạo giáo,
liệu có thể liên quan?”
Cảnh Thiên thất kinh,
người này rất lợi hại, vừa nhìn qua liền thấy được căn cơ võ công của Đậu Phụ
Trắng. Kỳ thực, Lý Thuần Phong cũng không phải liếc mắt là lý giải được võ học
bản lĩnh của Từ Trường Khanh, hai người họ phải giao thủ mấy lần, hắn mới có thể
phát giác thân phận thật sự của ‘Lý Tĩnh’ kia.
“Lý Thuần Phong từ lâu
đã nghe nói, gần đây có mấy cao thủ là thiếp thân hộ vệ của Tần Vương, theo Tần
Vương như hình với bóng, nguyên tưởng rằng là cao nhân phương nào, ai ngờ lại
là đệ tử Thục Sơn can dự vào hồng trần tục sự.”
“Người đó chẳng phải
là Lý Thuần Phong sao?” Cảnh Thiên nghe vậy nhất thời hắng giọng, tựa hồ có vài
tia châm chọc, bất mãn nói, “Thục Sơn thì làm sao? Đạo sĩ không thể để ý phàm
trần tục sự, ngươi chẳng phải cũng là đạo sĩ sao, cớ gì bán mạng cho Hạ Vương Đậu
Kiến Đức?”
Lý Thuần Phong thản
nhiên gấp lại cây quạt, thong thả cười, “Bán mạng? Lời ấy sai rồi, Lý Thuần
Phong chỉ là ngực có hoài bão không cam lòng trầm tịch. Hạ Vương cũng đâu phải
kẻ đầu đường xó chợ, ta theo hắn tất có thể đại triển tài năng…”
“Lý huynh nếu có tài
nhưng không gặp thời… Khụ khụ, vẫn có câu ‘chim tốt chọn cây lành mà đậu, hiền
thần chọn chủ tốt mà theo’. Trước mắt Hạ Vương khí số đã tận, vì sao không đầu
quân cho minh chủ khác?”
--------------------------------
Ta tính ngồi tổng hợp điểm cho các nàng, cơ mà lướt
qua chục chương trước, đầu váng mắt hoa, thôi các nàng tự nhớ điểm của mình
giúp ta nhé ^^
Đáp án chương 88: 2. Dùng chuột ~ Lão thật là nham nhở =))
Câu hỏi chương 89:
Lý Thuần Phong làm gì khiến lão Thiên lại lên cơn ghen
truy vấn Khanh Nhi?
1. Đọc thơ
2. Tặng quạt
3. Hẹn gặp riêng
13 comments
Em là em k chấp nhận thêm 1 anh công nào nữa hết nga~ Khổ Khanh nhi... Hic, làm thụ chính của cả bộ truyện cũng khổ, hết anh này tới anh khác dòm ngó, ngủ cũng không yên...
Bạn Phong làm tay sai cho Đậu Kiến Đức hử ==' Mấy hồi em đọc truyện về Lý Kiến Thành cũng có ông này, gét >"< Chắc là Khanh nhi sẽ khiến cho bạn Phong quay đầu nhập vào quân doanh của Thế Dân nhỉ... Aigu, thêm 1 người tương tư lại khổ bạn Thiên cứ phải ghen lên ghen xún =))
Câu hỏi của s, aigu, k bik trả lời, thôi lụi đại phương án 2 =))
Hi mọi người,
Mình chỉ mới lần đầu gia nhập trang này, lại được lần đầu tiên thưởng thức 1 tuyệt tác thế này. Theo sát bộ truyện và comment của các bạn suốt 2 ngày nay, đọc xong từng chap, nhìn ngày hiện thị lúc pót bài, trong lòng cứ hồi hộp là đến ngày hiện tại thì đã dịch xong hết chưa. Giờ thì đã đến hiện tại rồi đây.
Rất cảm kích công sức như trời bể của Tích Vũ đã mang đến bộ truyện hấp dẫn này
Từ giờ lại từng phút mong ngóng đây
Ta chon cau 2 :)) Canh Thien oi Canh Thien, da chang duoc gi lai suot ngay di ghen the nay, met qua di :))
Nhiệt liệt chào mừng Khanh Nhi đến với đại gia đình Thục Thiên *bắn pháo hoa*
Ta không muốn dọa nàng đâu, nhưng sự thật là với cái tên Khanh Nhi này, nàng sẽ phải thường xuyên hắt xì hơi và giật mình thon thót đấy =)))))
Mà nàng nói quá lời rồi, trời bể thì ta không dám nhận, ta chỉ cố gắng góp chút sức để fan Cảnh Khanh đến gần nhau hơn, cũng là giới thiệu một bộ đam mỹ ta vô cùng tâm đắc đến với mọi người.
Ta đảm bảo ngày nào cũng sẽ có chap mới, nàng yên tâm sẽ không phải mong ngóng nhiều đâu.
Yêu nàng và tiếp tục ủng hộ Thục Thiên nhé ^^
Hức hức lại tụt xuống -1 ròi, khéo hết truyện cũng ko lên nổi 2 mất=))
Khanh nhi nhà mình đúng là đi đến đâu reo rắc tương tư đến đấy. Hic ko lẽ cả bộ truyện có mỗi Khanh nhi làm thụ thôi sao. Đến nỗi cứ gặp anh nào là anh đấy tương tư. Đến đi quánh nhau cũng lôi Khanh nhi ra đỡ. Bị thương cũng Khanh nhi bị thương. Ngược tâm thổ huyết cũng Khanh nhi. Tác giả bị ngược Khanh nhi quá độ ròi=.=
Câu sau em đoán hẹn gặp riêng nha:))
Tự nhiên thơ thẩn hơi bị củ chuối
Tặng quạt thì chẳng có lý do j mà tặng
Gặp riêng thì cũng có thể nhưng Khanh còn đang phải dưỡng thương mà
Cái tên cầm quạt phe phẩy giữa mùa hè thế này ta chọn 1 đi :P vì không ai chọn ta chọn bừa :))
tự nhiên ngứa mắt lão Phong này thía nhở, dám thơ thẩn với Khanh Khanh =.= chọn 2 đi, nghĩ đến mà ghét luôn cả cái quạt của lão =.=''
Chắc là hẹn gặp riêng rồi, thế mới khiến lão Thiên ghen chớ
@ Tích Vũ: chính là bởi si mê cuồng dại với cái sự ngược TK đến mê mẩn tâm hồn nên ta mới mạo muội lấy nick này đó. Hy vọng tha lỗi cho ta nha
Tích cực ủng hộ và sẽ ráng mở não để tham gia trả lời câu hỏi.
Cơ mà cái sự tình Khanh Nhi tướng mạo giống với Lý Tịnh, chắc vì anh Hoa đã từng đóng vai LT rồi nên tác giả bỏ vô đây luôn. Ta chỉ théc méc là rồi nhân vật LT này có xuất hiện không ta? Nếu có liệu có gây ra những hiểu lầm thú vị gì không nhỉ, hihi
Hoa đã từng đóng Lý Tịnh rồi à? Ta có biết đâu :))
Tịnh với Tĩnh viết như nhau, cho nên ta chọn tên Lý Tĩnh, vì cứ nghĩ đến Lý Tịnh là đầu ta lại hiện ra ông bố vừa già vừa xấu vừa mê muội vừa cổ hủ của Na Tra trong Đát Kỷ Trụ Vương =))
khanh nhi là đại mỹ nhơn của truyện này mà bởi dậy mới có câu hồng nhan bạc mệnh,em nó dc nhìu người ngưỡng mộ quá nên tai họa cứ liên miêng.ấy mà ta thích những con ong ve vãng bên bông như thế...lão thiên lại dc một phen ghen tiếc với anh gió tùi nhé hehe
chắc là anh gió hẹn hò gặp riêng em khanh ròi
Ừa, Hoa đóng L Tĩnh trong Hồng Phất Nhữ đó, Thư Kỳ vai Hồng Phất, L Tĩnh trong đó dung nhan cũng diễm lễ không kém TK đâu á, vẻ mặt có chút non nớt, yêu kiều lém hihi
Thế nên ta mới phân vân không biết tác giả có cho LT xuất hiện không (chắc là không quá), nếu không mọi việc có rối tung beng hết cả lên không nhỉ
Hờ hờ, Thuần Phong thực sự liệt vào danh sách tương tư Khanh nhi :)) Lão đại thôi rồi, kiểu này ghen ba bữa thay cơm.
Ta chọn câu 2
p/s: Lần đầu gặp chữ Lý Tĩnh ta cứ tưởng tượng ra Lý Tịnh >...<
Post a Comment