Cái
chết của Công Tôn Kiên gây cho tôi rất nhiều suy nghĩ, mà cho dù không suy
nghĩ, chỉ bằng tình cảm, thấy một tổng công chính trực ngay thẳng ấm áp chu đáo
yêu hòa bình được lòng con dân đủ loại CP đảng trong thiên hạ chết tức tưởi chết
đột ngột như vậy, mấy ai mà không thương xót?
Thế
nhưng, chết như thế nào, ý nghĩa ra sao, ấy lại là một vấn đề khác.
Hôm
nay, tôi không phân tích cá nhân nhân vật, mà chỉ đi vào cái chết của Công Tôn,
cùng khúc mắc với ba người quan trọng nhất: Lăng Quang, Mộ Dung Ly và Trọng
Khôn Nghĩa.
1, Công Tôn Kiên và Lăng Quang:
“Thế
thân” là cụm từ được sử dụng nhiều nhất khi nhắc đến vai trò của Công Tôn trong
CP này. Đương nhiên, cụm từ này là gọi cho vui, chứ Công Tôn chưa từng bước
chân vào trái tim Lăng Quang bằng tư cách yêu đương thông thường hay tư cách
thay thế cho Cừu Chấn. Kiên Lăng tạo cho tôi cảm giác quân thần đúng nghĩa, hoặc
có đôi khi lại cảm thấy Kiên giống như một người bạn, một người anh quan tâm
chia sẻ, vực dậy con người đang chìm đắm trong vực sâu tăm tối kia. Mộ Dung Ly
nhớ A Huân khắc khoải thế nào, thì Lăng Quang cũng day dứt mãi về Cừu Chấn như
vậy. Tập 30 đã chứng kiến sự trở về đầy ngoạn mục của Cừu Chấn và A Huân - hai
người đã chết ngay từ tập một và chỉ hiện lên qua hồi ức của những người còn sống.
Chết thì đã chết lâu rồi, nhưng lại như vẫn luôn tồn tại, trong từng ngóc ngách
không gian, chỉ đợi những giây phút không ai ngờ đến mà thình lình ló mặt, khẳng
định cho người ta thấy: Ta vẫn luôn ở đây, thay đổi cả một vương triều, thậm
chí cục diện toàn thiên hạ.
Tôi
đã có nhiều phen mừng hụt khi thấy Lăng Quang lên triều, hỏi chuyện triều
chính, cùng Công Tôn nói về các nước, tưởng rằng Lăng Quang đã có thể buông xuống
ám ảnh với Cừu Chấn, sốc dậy tinh thần, đứng lên làm lại rồi. Nhưng tôi đã nhầm,
Lăng Quang chưa bao giờ buông bỏ được.
Lúc
này, Nam Túc liên tiếp thôn tính hai nước Thiên Ki và Thiên Xu, đẩy Thiên Toàn
đứng trước bờ vực nguy nan chưa từng có. Trong triều không còn tướng tài, Công
Tôn đã tình nguyện lãnh binh ra trận. Khi biết được việc đó, Lăng Quang phản ứng
ra sao? Chính là cho gọi Công Tôn đến, bảo Công Tôn đi theo mình đến một nơi.
Khi ấy tôi tưởng họ đến phòng nghị sự hay đại loại thế, hai người sẽ đứng quanh
sa bàn, tính toán kế hoạch tác chiến, bàn luận đường tiến đường lui, nhưng
không, nơi Lăng Quang đưa Công Tôn đến lại là hầm mộ của Cừu Chấn. Lại là Cừu
Chấn? Tôi thấy mình sắp phát điên rồi. Lăng Quang mà tôi thích là Lăng Quang
hùng tâm tráng chí, ngạo mạn quyết liệt của tập 1, không phải một Lăng Quang cứ
mãi rệu rã vì tình, họa vong quốc ập đến nơi rồi vẫn còn sụt sùi nhớ người yêu
cũ. Thiên Toàn mất nước được rồi.
Thế
nhưng, không hẳn.
Trong
hầm mộ ấy có thi thể của Cừu Chấn mà bao nhiêu năm nay Lăng Quang chưa hề chôn
cất. Dưới tấc đất năm nào chỉ là mồ chôn y quan mà thôi.
“Bản
vương không nhẫn tâm để hắn nằm dưới lòng đất tối tăm”.
“Cái
chết của Cừu Chấn là do lỗi của bản vương, Thiên Toàn rơi vào cục diện ngày hôm
nay cũng là lỗi của bản vương”.
“Hôm
nay, bản vương không thể không buông xuống rồi”.
Lăng
Quang biết Cừu Chấn vì mình mà chết, Thiên Toàn có số phận ngày hôm nay cũng là
do mình mà nên, quyết định buông bỏ nỗi dằn vặt cố chấp trong lòng. “Buông bỏ”,
cụm từ này có thể là dễ dàng với ai khác, chứ riêng Lăng Quang, người đã ôm nó
suốt 29 tập phim, sao có thể dễ như thế được? Bao phen mừng hụt, giờ này có
nghe Lăng Quang nói vậy, tôi cũng chẳng tin Lăng Quang có thể buông bỏ được ám ảnh,
vượt qua được cái vực sâu không đáy ấy.
Quả
nhiên, Lăng Quang thật sự vẫn không buông bỏ được. Lăng Quang trước đây chỉ biết
thanh đoản kiếm kia là bảo vật gia truyền, là đồ tùy thân, cũng là thứ Cừu Chấn
dùng để tự sát, bây giờ nghe Công Tôn giải thích, còn biết thêm thứ này kết nối
chặt chẽ với máu huyết tinh khí của người dùng, cũng có nghĩa nó chứa đựng linh
hồn Cừu Chấn, thì làm sao cậu ấy buông bỏ cho nổi cơ chứ? Thi thể Cừu Chấn
không chôn cất, thanh đoản kiếm của Cừu Chấn giữ bên mình, chấp niệm cỡ này, giải
kiểu gì được nữa? Cho nên Công Tôn thua rồi, bất kể trên phương diện thần tử,
hay phương diện lập CP, ngươi đều không khuyên được vương thượng của mình buông
bỏ.
Nhưng
Công Tôn thua ai? Là thua chính mình. Từ đầu đến cuối, Công Tôn vẫn luôn cố gắng
khuyên Lăng Quang thoát khỏi bóng ma ám ảnh trong quá khứ mà vực dậy làm một
minh quân, mở ra thái bình thịnh thế. Vậy tại sao ngay lúc Lăng Quang quyết định
sẽ buông bỏ, giao thanh đoản kiếm của Cừu Chấn cho Công Tôn, để công Tôn thay Cừu
Chấn, cũng là thay chính mình, thống lĩnh quân đội Thiên Toàn đi chống giặc,
Công Tôn lại cự tuyệt kiếm mà vương thượng ban cho? Công Tôn và Cừu Chấn, hai
người, hai hoàn cảnh khác nhau, hai nhiệm vụ khác nhau, hai tâm tình khác nhau,
trước khi đi làm nhiệm vụ cùng được vương thượng mình hết lòng muốn bảo vệ ban
cho thanh kiếm, và cùng cự tuyệt.
Chỉ
là lý do hai người từ chối thanh kiếm vua ban thì lại hoàn toàn khác. Công Tôn
giải thích về chuyện kiếm - huyết - linh cho Lăng Quang nghe, về mối liên hệ ly
kì giữa thanh kiếm và người dùng kiếm, rồi bảo Lăng Quang hãy cứ giữ nó bên
mình. Tôi không biết trong khoảnh khắc này lòng Công Tôn có bao nhiêu mâu thuẫn?
Lăng Quang đã nguyện ý buông xuống rồi, giao lại thanh kiếm của Cừu Chấn vốn
chưa từng rời khỏi người mình cho Công Tôn, chẳng phải muốn nói sẽ giao cả tính
mạng ta cho ngươi, muốn ngươi thay thế Cừu Chấn bảo vệ đất nước này, muốn ngươi
tiếp nối Cừu Chấn, muốn cùng ngươi chống đỡ đất nước, muốn bắt đầu lại tất cả
hay sao? Đó là mong muốn ngươi vẫn ấp ủ trong lòng, vẫn nhắc nhở người ta từng
ngày từng giờ, cớ sao ngươi từ chối?
Bởi
vì Công Tôn biết Lăng Quang vốn không thể buông bỏ được, không muốn vương thượng
của mình day dứt, dằn vặt, nên trả lại kiếm đó cho vương thượng. Kiếm, người
hãy giữ. Chấp niệm, người cứ mang. Trận này, để thần gánh vác.
Công
Tôn vẫn cứ thích nghĩ cho người khác như vậy.
“Kẻ
sĩ chết vì tri kỷ… thần mong vương thượng trường hưởng thịnh thế.”
Đến
đây thì tôi biết, Công Tôn và Lăng Quang không lập CP thông thường, vượt qua
nghĩa quân thần, nhưng vẫn là quân thần. Nếu như ở Thiên Ki, có một vương thượng
nói với ái tướng của mình: “Ta chưa từng coi ngươi là thần tử”, thì ở Thiên
Toàn, có một vương thượng hẳn rất muốn nói với trung thần của mình: Ta mãi coi
ngươi là thần tử. Một thần tử có thể hi sinh tính mạng vì mình không hối tiếc.
Hai
tấm hình dưới đây, một là cảnh Lăng Quang đứng trước quan tài của Cừu Chấn, một
là cảnh Lăng Quang đứng trước quan tài Công Tôn. Chỉ trong vòng một tập, đứng
trước hai cỗ quan tài, đối mặt với cái chết của hai người quan trọng nhất trong
tim, không biết cảm xúc của Lăng Quang hỗn loạn đến cỡ nào?
2, Công Tôn Kiên và Mộ Dung Ly
Công
Tôn đúng là chính nhân quân tử, còn là chính nhân quân tử duy nhất trong cả cái
phim đầy những mưu chước cạm bẫy tính toán nghi hoặc này. Công Tôn kết giao bằng
hữu hết sức chân thành, dốc lòng đối đãi, chưa từng nghĩ đến chuyện hại ai, lúc
nào cũng cầm kiếm nhưng lại là thanh kiếm duy nhất suốt cả phim chưa hề dính
máu.
Nhưng
một lần giết người duy nhất của Công Tôn, là giết vì người khác, lại gây nên
cái họa sát thân cho mình. Các vị còn nhớ bên cạnh Mộ Dung Ly có hai bạn
ăng-ten chứ? Một trong hai bạn bị Công Tôn giết rồi. Công Tôn biết hắn chính là
kẻ giả trang thành thầy bói ở Nam Túc, lại nhiều lần thoắt ẩn thoắt hiện đưa
thư, lần nào nhận thư xong cũng xảy ra chuyện. Công Tôn nghi ngờ hắn, cho rằng
hắn là gian tế do Nam Túc hoặc Thiên Quyền phái đến bên cạnh Mộ Dung Ly, lại
chưa từng nghi ngờ Mộ Dung Ly.
Sau
tất cả, biết Mộ Dung Ly là vương tử Dao Quang, biết Mộ Dung Ly chia rẽ mình với
Trọng Khôn Nghĩa, biết Mộ Dung Ly đã thay đổi, không còn là Mộ Dung Ly từng
chơi cờ với mình ở thủy đình năm đó. Kể cả khi Trọng Khôn Nghĩa đã nhắc nhở cảnh
tỉnh, Công Tôn vẫn chưa từng nghi ngờ. Thắc mắc trong lòng đương nhiên có, lại
không hề nghĩ xấu cho người kia. Công Tôn đủ thông minh để nhận ra mối nguy hiểm
của cọng ăng-ten, lại không có tâm đề phòng chủ nhân của hắn. Cái quỷ gì thế
này?
“Nhiều
lần ta nghĩ, cứ sống như thế này thật là vô vị, cho dù ta diệt sạch Thiên Toàn
thì cũng có để làm gì? Thế nhưng mỗi lần suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, ta lại
nghĩ tới A Huân. Nếu ta buông bỏ thù hận quốc gia, vậy A Huân nhất định sẽ oán
ta.”
Mộ
Dung Ly làm tất cả những chuyện này là vì A Huân. Có lẽ ngày đó A Huân chỉ là
muốn A Ly có động lực sống tiếp nên mới bảo A Ly phải sống để trả thù, ai ngờ A
Ly thật sự coi đó là lời trăn trối của A Huân, cũng là mục đích sống của mình.
Tình cảm quả nhiên có thể khiến người thông minh nhất trở nên ngu ngốc. Lăng
Quang cứ mãi day dứt, cho rằng Cừu Chấn thất vọng vì mình nên mới tự sát. Mộ
Dung Ly lại mãi mải mê báo thù, vì cho rằng đó là nguyện vọng cuối cùng của A
Huân. Hai người này rốt cuộc ai đáng thương hơn ai? Ai si tình hơn ai? Ai ngu
ngốc hơn ai?
Lý
do A Ly giết Công Tôn, không phải vì Công Tôn là phó tướng của Thiên Toàn,
không phải biết Công Tôn chuẩn bị lãnh binh Thiên Toàn chống lại Nam Túc, cũng
chẳng phải vì Công Tôn đã biết bí mật thân phận của mình.
Nguyên
nhân thật sự - cũng là một quả bom nữa khiến Công Tôn tổng công hoàn toàn gục
ngã. Vừa hứng một trái bom Cừu Chấn, Công Tôn lại tiếp tục phải hứng thêm trái
đại bác A Huân. Nguyên nhân Công Tôn phải chết, lại là vì Công Tôn đã giết chết
cọng ăng-ten, cũng chính là tử sĩ mà A Huân đích thân lựa chọn cho Mộ Dung Ly.
“Ta
không bảo vệ được A Huân, giờ đến người huynh ấy để lại cho ta, ta cũng không
giữ được, hẳn A Huân thất vọng về ta lắm. Lần đó ta muốn nhắc nhở huynh, có một
số chuyện, đã làm thì không thể không trả giá.
Huynh
không nên giết hắn.”
Vậy
đã rõ rồi, cho dù Công Tôn là phó tướng của Thiên Toàn, dù Công Tôn chuẩn bị
đích thân thống lĩnh quân đội Thiên Toàn đi chống lại Nam Túc, cũng chưa khiến
Mộ Dung Ly nhẫn tâm hạ thủ. Thế nhưng, Công Tôn lại giết ăng-ten, giống như giết
A Huân thêm lần nữa, như vậy, Công Tôn chết chắc rồi, chết vì một người đã chết
từ lâu. Lăng Quang không quên được Cừu Chấn làm cho ngươi rối lòng, Mộ Dung Ly
không quên được A Huân, làm cho ngươi mất mạng.
Công
Tôn chết rồi, nhưng có lẽ phần day dứt này của A Ly sẽ giúp cho Lăng Quang và
Thiên Toàn tìm được cửa sống trong phần hai.
“Mạng
này ta nợ huynh, kiếp sau ta trả lại cho huynh.”
Kiếp
sau mà A Ly nói, chính là phần 2 chăng?
3, Công Tôn Kiên và Trọng Khôn Nghĩa.
Tôi
nghĩ Trọng Khôn Nghĩa chính là nhân vật phức tạp nhất trong phim, để lại trong
tôi đủ loại dư vị, ngọt ngào, háo hức, chua cay, đắng chát... Sự hắc hóa của Trọng
Khôn Nghĩa cũng là cả một quá trình hết sức tinh tế, ẩn trong từng chi tiết nhỏ.
Cái người hiền lành, ngây ngô, dễ nổi cáu, dễ bị gạt ấy, lúc đầu khiến cho ai
cũng đinh ninh bạn sẽ chết nhanh nhất trong bốn thích khách. Ai ngờ bạn lại là
người sống lâu, sống dai, sống bền bỉ, sống mãnh liệt nhất. Khi mới xem preview
cuối tập 28, tôi không hiểu tại sao Trọng Khôn Nghĩa nhất định phải giết Mạnh
Chương. Mạnh Chương lúc này đã bị hạ độc một thời gian, yếu lắm rồi có sống được
bao lâu nữa đâu, ngoài kia Nam Túc sắp ập đến nơi, cái mạng của Tiểu Chương đã
rẻ như bèo rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể có người lấy đi, cần gì Tiểu Trọng
phải tự mình ra tay giết vua cho mang tiếng nữa? Liệu có ai còn tin vào chút
tình cảm sót lại của tra công mà cho rằng Tiểu Trọng vì không muốn Cải Xanh phải
chịu dằn vặt vì bệnh tật và nỗi đau, nỗi nhục mất nước nên mới hạ độc cho ra đi
dứt khoát êm ái không? Tôi đây, tôi đã từng tin và đã vỡ mộng rồi. Lý do thật sự
khiến Trọng Khôn Nghĩa hạ độc cho Mạnh Chương chết hẳn chứ không ngắc ngoải
chính là để lấy ngọc tỷ đi, chạy đến biên cương gạt một vị tướng quân đi theo
mình lập riêng một cõi. Nếu không có câu chuyện bịa đặt lâm ly bi đát, rằng
vương thượng chết rồi, bị thế gia hại chết, giao ngọc tỷ này cho ta để ta vực dậy
Thiên Xu, cộng thêm ngọc tỷ trong tay làm tín vật, làm sao tiểu tra lừa được bạn
tướng quân kia chứ? Cái chết đột ngột của Mạnh Chương đã trói buộc tay chân tam
đại gia tộc, để cho Tiểu Trọng có thời gian rút êm. Thiên Xu từ lúc Tiểu Mạnh
chết, tam đại gia tộc dựng vua bù nhìn lên thay rồi quỳ gối xưng thần với Nam
Túc, hàng loạt biến cố đó chỉ diễn ra vẻn vẹn bảy ngày. Trong thời gian ngắn ngủi
ấy, không ai quản Tiểu Trọng, Tiểu Trọng nhà ta chạy như bay đến biên cương rồi.
Hai mươi vạn đại quân của Thiên Xu ly khai lập quốc, chính là cái giá Tiểu Trọng
cược mạng Tiểu Chương mà đổi được. Đáng giá chứ? Đương nhiên rồi. Chính miệng
Tiểu Trọng đã thừa nhận với Công Tôn rằng ta dẫn binh ly khai rồi, quan tước đất
phong chẳng là cái thá gì, điều này nghĩa là gì, chính là thứ ta ngắm đến là cả
cái thiên hạ kia kìa.
“Trong
lúc quốc gia nguy nan lại dẫn binh ly khai, e rằng ô danh phản quốc sẽ theo
huynh cả đời không rửa sạch nổi”.
“Ô
danh phản quốc? Người chết rồi nói suông có tác dụng gì.”
Đúng
không? Đúng quá còn gì. Tiểu Trọng trong trái tim vị phu tử của học cung Thiên
Xu, là Tiểu Trọng trong ngày mưa hôm ấy hăng hái nói rõ chí hướng của mình. Tiểu
Trọng trong trái tim Mạnh Chương, cũng là Tiểu Trọng nhiệt tình tranh luận với
các sĩ tử về chính sách mới mà mình mới ban ra. Còn Tiểu Trọng hiện tại, là Tiểu
Trọng chí lớn trùm thiên hạ, dã tâm đã vượt xa một tiểu quốc nhỏ nhoi, là Tiểu
Trọng không còn ai quen thuộc nữa.
Công
Tôn chết, Tiểu Trọng đến uống rượu thở than bên mộ Công Tôn thì tôi đã hiểu,
cái gọi là CP nhà lục, gọi là quân thần nghèo vượt khó, gọi là cặp đôi tri kỷ đồng
lòng đấu thế gia, chỉ là một trò cười không hơn không kém. Trọng Khôn Nghĩa
chưa từng coi Mạnh Chương là tri kỷ, bằng hữu. Người được Trọng Khôn Nghĩa thừa
nhận, người xứng đáng cùng hắn sóng vai mà đứng, dốc hết tâm can bàn chuyện
thiên hạ chỉ có một mình Công Tôn Kiên mà thôi.
“Trên
đời này người mà ta nguyện đối ẩm không nhiều… chìm nổi nhiều năm, mỗi lần ta
muốn từ bỏ, ta đều tự bảo mình phải tiếp tục kiên cường chống đỡ, bởi vì trên đời
này vẫn còn một người cùng ta sóng vai mà đứng. Ta cho rằng, người có thể cùng
ta tranh luận thiên hạ, chỉ có mình huynh thôi… Ta giết vua, ta phản quốc đấy,
huynh sống lại mà tranh cãi với ta đi. Huynh xem, hôm nay huynh chết rồi, cho
dù có bao nhiêu hoài bão lý tưởng thì cũng chẳng làm được nữa. Sao không thể sống
như ta nói cơ chứ? Người đã không còn, cái khác còn nghĩa lý gì.”
“Cùng
ta sóng vai mà đứng” nghe quen chưa? Chính là câu nói được sử dụng rất nhiều
trong đam mỹ đấy. Chỉ có ngươi mới xứng đáng cùng ta đứng ngồi, cùng ta tiến
lui, trên đời này ta chỉ nhận định một người, ngoài ngươi ra, ta chẳng xem ai
vào mắt, ta muốn cùng ngươi tranh thiên hạ, cùng ngươi tọa ủng giang sơn…
Mạnh
Chương, thân là vua một nước, chết lúc nào, chết vì ai cũng chẳng ai biết, chết
xong rồi cũng chẳng ai nhớ.
Tiểu
Tề thân là tướng quân, lại không thể chết nơi sa trường. Công Tôn thân là trung
thần, chưa kịp bảo vệ quốc gia đã bỏ mạng.
Công
Tôn, rốt cuộc ai với ngươi mới là chân tình? Một người ngươi nguyện dùng cả
tính mạng để bảo vệ, một người ngươi tin tưởng lấy đi tính mạng của ngươi, còn
một người đời này chỉ nhận định ngươi, ngoài ngươi ra không còn ai quan trọng.
Kết
thúc phần 1 còn quá nhiều nghi vấn đặt ra, nhiều vấn đề chưa được giải quyết, mối
quan hệ giữa các thích khách và thanh kiếm của họ rốt cuộc là thế nào? Tại sao
Công Tôn nhắc đến vụ kiếm linh xong rồi để đấy? Tại sao A Ly lấy đi thanh kiếm
của Công Tôn, lại chỉ dâng kiếm của Cừu Chấn và Tiểu Tề lên Dục Tịnh? Tại sao Cừu
Chấn, Đại Tần, Tiểu Tề đều chết vì thanh kiếm tùy thân của mình, mà Công Tôn lại
chết vì trúng độc? Nếu thuyết kiếm linh là có thật, linh hồn và ký ức của một
người liệu có thể tồn tại trong thanh kiếm, chờ phần 2 thức tỉnh lại không?
Nhưng nếu vậy Công Tôn nhà ngươi không chết vì kiếm, phần 2 sống dậy kiểu gì?
Người cuối cùng xuất hiện giữa triều đường Nam Túc là ai mà khiến cho Dục Tịnh
hoảng sợ đến vậy?
Thiên
hạ giờ còn bốn thế lực: Thiên Toàn, Thiên Quyền, Nam Túc và đội quân mới ly
khai (chắc sẽ lập quốc nhanh thôi) của Tiểu Trọng. Mở đầu là bốn nước, kết thúc
cũng là bốn nước. Cho nên loạn chỉ chuyển từ cục diện này sang cục diện khác,
chứ còn lâu mới hết loạn được. Thử đoán một chút thế cục phần 2, Nam Túc tuyệt
đối không có cơ thống nhất thiên hạ, điều này tôi khẳng định, Tiểu Trọng phần 2
hẳn sẽ rất mạnh, nhưng nền tảng lập quốc không chính nghĩa, bản thân Tiểu Trọng
trí không cao, tâm không vững cũng khó lòng đi vào chung kết, còn lại Thiên
Toàn và Thiên Quyền, hai vị vua không có tâm tranh thiên hạ. Chấp Minh vì một
câu nói của A Ly: “Đợi ngày nào ngươi muốn thiên hạ này rồi, ta sẽ nói cho
ngươi biết ta muốn gì”, hẳn sẽ thay đổi ít nhiều. Còn Thiên Toàn, boss ẩn A Ly
vẫn còn hiện diện, ôm mối thù không đội trời chung với Lăng Quang trong khi
Lăng Quang thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của A Ly, thật sự có chút
nguy hiểm, có điều, A Ly đã nói sẽ đền lại mạng cho Công Tôn, nên chắc sẽ chết
trong phần 2. Thiên Toàn nền tảng vững chắc, chỉ cần vua có chí tranh thiên hạ,
hẳn sẽ có thiên hạ.
TỔNG KẾT:
Công Tôn, Lăng Quang, Mộ Dung, Tiểu Trọng, trong
ba mối quan hệ nhập nhằng trên, tôi cho rằng Công Tôn với Lăng Quang thiên về trung,
với Mộ Dung Ly thiên về tình, với Tiểu Trọng thiên về nghĩa. Cũng có nghĩa là,
lòng Công Tôn nếu như gợn chút tình cảm tục trần, thì là dành cho Mộ Dung Ly. Tất
nhiên, tình cảm không thể phân tách rõ ràng như thế được. Loại người như Công
Tôn cho dù có hiểu phong tình, cũng sẽ không vì phong tình mà hại vua hại nước
hại bạn.
Còn
tình cảm 3 người dành cho Công Tôn thì dễ thấy rồi. Tiểu Trọng đối với Công Tôn
không chỉ gói gọn trong nghĩa bằng hữu nữa. Đó là lý do Tiểu Trọng khá dễ bị gạt
trong những chuyện liên quan đến Công Tôn và đặc biệt thích xù lông với Mộ Dung
Ly. Nhưng thế thì sao? Nếu như Công Tôn vẫn luôn thích nghĩ cho người khác, thì
Tiểu Trọng luôn nghĩ cho mình đầu tiên, không bao giờ làm những việc thừa thãi.
Biết Cải Bó Xôi bị hạ độc, Tiểu Trọng không buồn nhắc nhở; nhìn ra Mộ Dung Ly
có vấn đề, nhưng không kịch liệt ngăn cản Công Tôn. Vì làm những việc đó không
có lợi ích gì cho Tiểu Trọng. Sơ suất đó khiến Tiểu Trọng mất Công Tôn, ăn phải
trái đắng cuộc đời rồi. Tiểu Trọng à, A Ly giết Công Tôn ngươi đòi tìm A Ly
tính sổ, thế ngươi giết Tiểu Mạnh có ai tìm ngươi tính sổ không?
PS:
Hôm nay tôi tung liền hai phần về Công Tôn, là vì cảm khái cho Kiên tổng công,
sống gieo tình khắp nơi, chết rồi cũng còn quá nhiều người vương vấn. Chết có
nhiều cách, cách chết của Công Tôn thật ra chưa xứng với tầm vóc của bạn, nhưng
cũng không đến nỗi nào. Thông minh một đời, ai chẳng có chút ngu dại. Cả cái bộ
phim này có tên nào là tỉnh táo hẳn đâu. Dù sao, Công Tôn cũng là tiểu công duy
nhất tôi đu suốt cả quãng đời sủng thụ của mình, quả thật là kì tích, thôi đến
đây coi như cũng trọn vẹn rồi, giờ còn thiếu mỗi Tần Tề vẫn bí ý tưởng chưa viết
tiếp được thôi.
1 comments:
:) Nó giết tiểu Mạnh xong nó tìm Dục Tịnh tính sổ
Post a Comment