Kịch
truyền thanh “Khuynh Tẫn Thiên Hạ chi Loạn Thế Phồn Hoa”
Nguyên tác: Thương Hải Di Mặc
Thực hiện: Đài phát thanh Lưu Âm Cẩm
Chủy
Video: Triệu Nguyên Tiêu
Dịch bởi: Tích Vũ
Chú thích:
Màu
xanh: Người dẫn truyện
Màu đỏ:
Phương Quân Càn
Màu tím:
Tiếu Khuynh Vũ
Màu nâu: Những nhân vật khác
Nếu như lúc đó, không vì hiếu kỳ mà tìm đến tận cùng…
Nếu như lúc đó, không bị kinh diễm làm cho choáng ngợp…
“Tại
hạ là Phương Quân Càn, các hạ là?”
“Người nơi thôn dã, không dám với cao.”
Nếu như hai người chưa từng quen biết…
Nếu như thời gian có thể quay lại…
“Tiếu
Khuynh Vũ… Hừ! Tiếu Khuynh Vũ, bản hầu nhớ kỹ ngươi rồi đấy!”
Hắn liệu có tiếp tục đi tiếp, lựa chọn bước vào tử cục này?
Mười bảy tuổi, hai người sơ ngộ dưới gốc đào hoa.
Nếu như gặp nhau là một tràng bi kịch, như vậy kiếp trước, sớm đã định sẵn
kết cục bi thảm này.
“Liễu
Trần đại sư, xưa nay bản hầu không tin thần phật, chỉ tin bảy chữ: Mệnh, Ta,
Do, Ta, Không, Do, Trời.”
“Khuynh
Vũ, “Mười hai sách lược đề bạt thăng chức cho sĩ tốt” đó, huynh cũng cảm thấy
ta đại nghịch bất đạo đúng không?”
“Hoang đường!! Đây là điều tạo phúc cho vạn dân, công lao đến ngàn đời!”
“Chỉ
có huynh… Chỉ có huynh ủng hộ sách luận của ta…”
“Ta
vẫn xem huynh là bằng hữu của ta, không ngờ, huynh cũng là tri âm của ta.”
“Biểu ca…”
“Muội thích huynh, muốn được gả cho
huynh.”
“Ba chữ “Ta thích ngươi” này, ta vĩnh viễn sẽ không nói… Trước đây không
nói, hiện tại không nói, tương lai cũng sẽ không nói.”
“Khuynh
Vũ tha thứ cho bản hầu nhất thời hồ hồ nha, nhận lấy kiếm này xem như lễ vật nhận
lỗi.”
“Kiếm tốt!”
“Khuynh Vũ có Hoàng Tuyền Kiếm là đủ rồi. Bích Lạc Kiếm vẫn là do tiểu hầu
gia giữ đi.”
“Hai
thanh kiếm này là một đôi?”
“Đúng vậy!”
Một đôi kiếm này, vừa vặn báo trước số phận ngày sau của hai người. Một chuyện tình – Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.
Một đôi kiếm này, vừa vặn báo trước số phận ngày sau của hai người. Một chuyện tình – Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.
Tuổi vừa mười bảy đã dẫn quân xuất chinh, có thể nói sử sách chưa từng
có tiền lệ.
Một chuyến đi này, là sống, hay là chết?
Là thân bại danh liệt, hay uy chấn thiên hạ?
“Lần
này xuất chinh, ta muốn nói rõ ràng cho người đời biết rằng – công thủ của ta đều
đã chặt chẽ rồi! Giặc đến được, ta cũng dẹp được!”
“Bệ hạ có ý phái viện binh cứu tiểu
hầu gia không?”
“Tiếu Khuynh Vũ, chớ quên thân phận
của ngươi, máu chảy trên người ngươi chính là huyết mạch của hoàng thất ta.”
“Cho dù bệ hạ không cho phép, Tiếu mỗ vẫn sẽ đến Bát Phương Thành.”
Dùng thiên hạ làm chuôi, dùng quyền thế làm mũi, sát khí ngang dọc, máu
chảy thành dòng.
Ẩn dưới lớp dung mạo ôn nhu nhã nhặn, khí phách đã cuồn cuộn dâng trào.
“Ta
nguyện cùng huynh nắm tay liều chết.”
“Vũ Yến… Ta không xứng yêu Mạc Vũ Yến.”
“Ta
còn thê thảm hơn, yêu một người không thể yêu.”
“Ta đã nhường huynh bốn bước rồi… Không bằng, huynh đem hồng cân giao cho
ta đi!”
“Ta
chỉ tặng hồng cân cho người duy nhất ta thừa nhận trong cuộc đời này. Ngoại trừ người đó
ra, Phương Quân Càn ta sẽ không yêu một ai khác nữa.”
“Ngươi đi đi! Vô Song… đã bị hủy trong tay ngươi rồi. Ngày hôm nay ta
không giết được ngươi, sau này cũng không có cách giết ngươi, ta đợi ngươi đến
giết ta.”
“Ta
nguyện khuynh thiên hạ đổi lấy một nụ cười thật tình của huynh, chứ không phải…”
Một ngàn phần thống khổ, mười ngàn phần tình sâu, trăm ngàn phần lưu luyến.
Hai người đã định trước, sẽ viết nên một chuyện tình thiên cổ truyền lưu.
Cách nhau một cầu Nhân Duyên, không nhìn thấy gương mặt đối phương. Đi
theo ngàn vòng tơ hồng, hai người từ từ tiến lại. Do trời xanh làm mối, đưa người
kia đến trước mặt mình. Đầu kia của tơ hồng, chính là lương duyên trời định của
ngươi.
“Tội bất hiếu có ba điều, trong đó
không có con nối dõi là lớn nhất. Ngươi không có lòng tìm ý trung nhân, trẫm tự
mình chỉ hôn cho ngươi, ngươi lại kháng chỉ khước từ, đây chính là bất trung. Một
kẻ bất trung bất hiếu như vậy, há lại có thể là Anh Vũ Hầu của Đại Khánh ta?”
“Bản
hầu ái mộ công tử Vô Song!”
“Bản
hầu ái mộ công tử Vô Song!”
“Đào
chi vi ước, thương thiên vi chứng. Tình này, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền!
Khuynh Vũ có bằng lòng làm bạn suốt đời với bản hầu hay không?”
Đào chi vi ước, hồng cân định tình, hồng tuyến kết phát… Cuộc gặp gỡ dưới
gốc đào, đã phủi bụi một truyền kỳ lưu truyền thiên cổ. Buông bỏ giang sơn, tụ
thủ thiên hạ. Thế nhưng, người sống trên đời, mấy ai được như ý nguyện?
“Phụ
thân!”
“Phương Quân Càn, đứng lên. Đứng lên!”
“Khuynh
Vũ, là huynh sao…?”
“Khuynh
Vũ, ta… không đứng lên được rồi…”
“Phương Quân Càn, ta ở đây… ta ở đây…”
Con cá mắc cạn, nương tựa vào nhau, cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
Hai nam tử giữa pháp trường tuyệt vọng an ủi, dựa vào nhau, ôm lấy nhau,
giống như – sát rìa vũ trụ, tận cùng hồng hoang, thứ sót lại, thứ cuối cùng, chỉ
còn là hơi ấm của đối phương.
“Trời
cao làm chứng! Phương Quân Càn ta hôm nay chỉ kiếm lập thệ, sẽ có một ngày,
Phương Quân Càn ta san bằng Đại Khánh, huyết tẩy hoàng đô, giết sạch người
trong hoàng thất báo thù rửa hận. Nếu như vi phạm lời thề – Trời, Tru, Đất, Diệt!”
“San bằng Đại Khánh, huyết tẩy hoàng đô!”
“San bằng Đại Khánh, huyết tẩy hoàng đô!”
“Bố
cáo thiên hạ! Đổi quốc hiệu là Đại Khuynh, từ nay trở đi, con dân Đại Khánh
cũng là con dân Đại Khuynh ta, đổi niên hiệu là Vũ, năm trẫm lên ngôi chính là
năm thứ nhất vũ lịch, đế hiệu của trẫm, gọi là Hoàn Vũ!”
“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
"Tiếu
Khuynh Vũ, ngươi lại muốn đi đâu?"
"Nơi này không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về nơi này."
"Bất
cứ thứ gì ta cũng có thể nhường, có thể nhẫn, ngoại trừ nam nhân ta yêu thương
nhất."
"Ngươi không phải trời, cũng chẳng phải thần, cho dù ngươi có là trời,
là thần, cũng không thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì."
"Huynh
chỉ có cách giết ta, mới có thể rời đi."
Nếu đã tuyệt đại, sao còn tiếc nuối?
Nếu đã vô duyên, tội gì tình sâu?
“Thích quân sư, huynh đến rồi?”
“Công tử…”
“Vô Ưu, ta nhờ huynh một việc.”
“Chỉ cần Vô Ưu đủ khả năng, sẽ tùy
công tử sai khiến!”
“Bình thuốc này gọi là “Quá Khách”, có thể khiến cho một người quên đi
người mà mình yêu sâu nặng nhất. Sau khi ta đi, huynh hãy để cho bệ hạ uống… Đợi
sau khi hắn uống thuốc rồi, hãy hủy hết mọi vết tích trong sử sách liên quan đến
ta đi. Để cho hắn… quên ta đi…”
Quên ta đi, Phương Quân Càn.
“Phương Quân Càn, có thể đưa ta đi Tụ Thủ Nhai ngắm hoa đào không?”
“Được!”
“Phương Quân Càn, ta muốn ngủ một giấc…”
“Ngủ
đi, ta ở chỗ này…”
“Phương Quân Càn, ta yêu ngươi…”
Hết!
Post a Comment