[REVIEW] CỰU NHÂN – CÔNG TỬ HOAN HỈ
Viết bởi:
Tích Vũ
1, Giới thiệu chung
Tên truyện: Cựu Nhân
Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, quan trường, cường công cường thụ, HE.
Nhân vật chính: Cố Minh
Cử, Nghiêm Phượng Lâu, Đỗ Viễn Sơn, Ôn Nhã Thần, Phiêu Tuyết.
Số chữ: Khoảng 80,000 chữ.
2, Giới thiệu nội
dung
Giới thiệu nhân vật:
Cố Minh Cử là người thông minh, giảo hoạt, thủ đoạn và dã tâm,
vì địa vị mà không tiếc bất kỳ giá nào, kể cả vứt bỏ tình thân lẫn tình yêu.
Ngay cả vị trí Thị Lang tứ phẩm hiện tại cũng chưa thấm gì so với dã tâm của hắn,
điều hắn muốn là thay thế chính kẻ đã nâng đỡ mình, cấu kết Giang Lâm Vương lật
đổ Cao thừa tướng, sự việc thất bại, hắn phải đối mặt với kết cục máu chảy đầu
rơi, thân bại danh liệt.
Nghiêm Phượng Lâu là người công chính cương trực, thậm chí còn bảo
thủ cứng nhắc, muốn làm một vị quan tốt tạo phúc cho bách tính muôn dân, nhưng
có lòng mà không đủ sức, chốn quan trường kết bè kéo phái, a dua nịnh nọt khiến
cho y dần trở nên lạc lõng và bất lực; dẫu vậy y vẫn không thể đồng tình với
cách làm của Cố Minh Cử. Một người muốn tránh xa thị phi như vậy, cuối cùng lại
vì Cố Minh Cử mà dấn thân vào chốn thị phi.
Tóm tắt nội dung:
Cố Minh Cử và Nghiêm Phượng Lâu nhiều năm trước là bạn học, khi ấy
hai đứa trẻ là bạn tốt của nhau, cuộc sống rất vui vẻ, nhưng theo thời gian,
Nghiêm Phượng Lâu ngày càng không nhận ra nổi Cố Minh Cử nữa. Cố Minh Cử không
tiếc bất cứ giá nào để được thăng quan tiến chức, ngay cả cha ruột qua đời cũng
không thể khiến hắn trở về nhìn lại một lần. Nghiêm Phượng Lâu không thể chấp
nhận hành động ấy, hai người đoạn tuyệt quan hệ. Cố Minh Cử tuyên bố không bao
giờ trở lại ngôi làng nhỏ mà hai người từng trải qua suốt những năm tháng tuổi
thơ. Năm năm tròn không hề liên lạc, trong khi Cố Minh Cử liên tục thăng quan tiến
chức, Nghiêm Phượng Lâu vẫn chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ giữa vùng đất Nam An
không người để ý, cá tính quyết định số phận, hai người mang hai tính cách khác
nhau cuối cùng đã bước trên hai con đường khác nhau. Vậy mà sau năm năm, Cố
Minh Cử lại đột nhiên xuất hiện ở nơi từng thề không bao giờ trở lại, nhắc lại
những kỷ niệm đã qua giữa hai người, thậm chí chủ động bày tỏ tình cảm chôn dấu
trong lòng bấy lâu. Những hành động kỳ quặc đó khiến Nghiêm Phượng Lâu không khỏi
lo lắng như thể hắn đang dặn dò lại hậu sự của mình.
Nghiêm Phượng Lâu cho người âm thầm điều tra, biết được triều
đình có biến, Cố Minh Cử lành ít dữ nhiều, Nghiêm Phượng Lâu lo lắng vô cùng,
mà Cố Minh Cử đối mặt với tội mất đầu lại không chạy trốn, không tính kế, chỉ
muốn ở bên cạnh Nghiêm Phượng Lâu ôn lại chuyện xưa.
Đến khi Cố Minh Cử bị bỏ tù chờ ngày hành quyết, Nghiêm Phượng
Lâu đã làm chuyện mà trước nay y khinh thường nhất: Liều mạng thăng quan tiến
chức, mặc lời đàm tiếu thế gian gọi mình là con chó không biết sủa, chỉ vì một
thỏa thuận với Giang Lâm Vương. Nghiêm Phượng Lâu liên tục dâng tấu, dùng chính
mạng mình để chặt đi vây cánh Cao tướng.
Cuối cùng, hoàng vị biến động, thiên hạ đổi chủ, Nghiêm Phượng
Lâu cứu được Cố Minh Cử ra khỏi đại lao, vĩnh viễn không bao giờ trở lại kinh
thành nữa.
3, Review
Y bất như tân, nhân bất như cựu (Áo không gì bằng mới, người không gì bằng cũ).
Chuyện kể về hai người bạn học gặp lại nhau sau nhiều năm xa
cách, bằng cách dẫn truyện xen lẫn hiện thực với hồi ức, tác giả đã dần hé mở
ra những bí mật sâu kín nhất trong nội tâm của từng nhân vật.
Năm năm trước, Cố Minh Cử và Nghiêm Phượng Lâu đồng thời thi đỗ,
vốn dĩ tình cảm rất tốt nhưng bởi vì chí hướng khác nhau mà trở nên xa cách.
Nghiêm Phượng Lâu muốn làm một vị quan ngay thẳng, kiên trì lo cho cuộc sống
muôn dân; Cố Minh Cử lại thề phải công danh hiển hách, dùng mọi thủ đoạn để tiến
thân, cuối cùng giữa tình thân và danh lợi Cố Minh Cử chọn điều thứ hai, khiến
cho hai người hoàn toàn cắt đứt.
Nghiêm Phượng Lâu thật sự rất đáng khâm phục, trên đời này kẻ vì
quyền lực tiền tài mà sa ngã rất nhiều, nhưng kẻ có thể sống trong bần cùng mà
vẫn kiên trì ngay thẳng thật quá ít. Có lẽ sẽ rất nhiều người giống như Cố Minh
Cử, cho rằng y là kẻ ngu si. Thế nhưng, huyện Nam An nho nhỏ cũng bởi vì có y
mà mang hơi ấm tình người hơn một chút, mặc dù đây đó vẫn còn không ít tiếng thở
dài. Giữa thói đời kẻ giàu ức hiếp người nghèo, quan lại cấu kết tham ô, sự tồn
tại của Nghiêm Phượng Lâu cũng chẳng phải dễ dàng. Chuyện của Đỗ Viễn Sơn – cậu
học trò tính cách giống Nghiêm Phượng Lâu như đúc chính là ví dụ điển hình, kết
cục cuối cùng của cậu ta vô cùng thê thảm, Cố Minh Cử đã đoán được từ lâu, tuy
rằng tàn khốc, nhưng là sự thực.
Có những người bề ngoài nhẹ như nước, trong lòng lại đã sục sôi.
Tình cảm Nghiêm Phượng Lâu dành cho Cố Minh Cử khiến không ít
người bất ngờ, y vì Cố Minh Cử mà ngụy tạo thiên tượng, lừa gạt hoàng đế, thăng
quan tiến chức, chịu nhục chịu đau, chịu đủ mọi khổ sở mà không rên một tiếng,
nếu như không có sự hi sinh của y, Cố Minh Cử không thể kéo dài sự sống trong
ngục tù được nhiều năm như vậy, để cuối cùng lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Mà Cố Minh Cử thì sao? Hắn dùng mọi thủ đoạn để thăng quan tiến
chức, cười chê Nghiêm Phượng Lâu không có tiền đồ, năm năm liền đoạn tuyệt quan
hệ, vậy mà khi biết mình không còn đường thoát, việc duy nhất hắn làm lại là trở
về Nam An sống những ngày ngắn ngủi yên bình bên “cựu nhân”. Những ngày tháng ở
trong ngục, nghe được những tin tức về Phượng Khanh của hắn, hắn thật sự rất
đau lòng khi biết y vì mình mà bị cuốn vào vòng xoáy đánh sợ này. Có lẽ vào thời
khắc cuối cùng, hắn mới thấy tính mạng và tình cảm của hai người quan trọng hơn
cả danh lợi mà hắn hằng ao ước.
Áng văn này của Công Tử Hoan Hỉ là kết thúc viên mãn, nhưng đọc
xong vẫn khiến người ta không khỏi bức bách trong lòng, Không có kinh diễm
tráng lệ, không có kinh tâm động phách, không có yêu hận điên cuồng. Câu chuyện
của họ chỉ như một bức tranh thủy mặc trầm lặng mà tinh tế, theo từng lớp lang
tình tiết được hé mở, người đọc bất giác đã thấy mình bị cuốn vào tự lúc nào
không hay.
Post a Comment