Jul 4, 2018

[TRẤN HỒN | REVIEW] PART 1 - GIỮA NHỮNG SỰ PHI LÝ TÌM RA ĐƯỢC MỘT ĐIỂM ĐÁNG YÊU

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 4, 2018 | 08:42


[TRẤN HỒN | REVIEW] PART 1 - GIỮA NHỮNG SỰ PHI LÝ TÌM RA ĐƯỢC MỘT ĐIỂM ĐÁNG YÊU

Lưu ý: Đây là chuỗi review về bản phim “TRẤN HỒN” đang chiếu trên Youku, không liên quan đến “TRẤN HỒN” nguyên tác của Priest, có tác dụng đàm đạo vui vẻ với các đồng đạo xem phim, còn fan nguyên tác nếu thấy gì bức rứt cũng xin bỏ qua, Vũ không có ý niệm gì về nguyên tác đâu nha. Dự kiến có cảm hứng sẽ có bình loạn, hi vọng đu được đến hết phim.

Được rồi chê trước khen sau, trước tiên phải chê cái đã, cho đến thời điểm hiện tại Vũ xem được 17 tập, thì Trấn Hồn có nhiều cái tương đối vô lý, ví dụ như:

Về tình tiết phim: Mỗi tập đều có người Địa Tinh xuất hiện liên tiếp gây án và “Tổ điều tra đặc biệt” của Triệu Vân Lan lại được dịp phô diễn kỹ năng điều tra bát nháo của mình, các vụ án hầu như được gây ra bởi những động cơ hết sức mơ hồ trẻ trâu (kiểu bốc sập tòa nhà của Tổ điều tra đặc biệt để người Địa Tinh được sống dưới ánh mặt trời???!!!), hung thủ thì bị lần ra một cách khá là khiên cưỡng, hoặc là tự nhảy ra kiểu “ta là hung thủ đấy bắt ta đi” (vụ cậu con trai có dị năng điều khiển nước), hoặc là chẳng dựa vào manh mối cụ thể gì vẫn bị phát hiện (vụ bách hợp học sinh trả thù cho cô giáo). IQ và nhân cách của người Địa Tinh được xây dựng tương đối thê thảm, ví dụ như ở tập 17, không hiểu ba cô cậu người Địa Tinh cứ chạy đuổi theo sếp Triệu suốt tập là để xin chữ ký giai đẹp hay làm gì? Không dưng diễn kịch dụ người ta cứu rồi đuổi người ta chạy sấp mặt khắp Địa Tinh, mà sếp Triệu của ngày thường đuổi bắt tội phạm cũng ngầu lắm, toàn thành phần nguy hiểm thì không sợ, giờ gặp mấy nhóc choai choai chưa thấy có khả năng gây nguy hiểm gì thì chạy không thở nổi, mà cũng chẳng cần biết người ta đuổi mình làm cái gì, cứ thấy đuổi là chạy, rõ ràng logic hai bên đều có vấn đề.

Về xây dựng nhân vật: Sở điều tra đặc biệt của Triệu Vân Lan theo như giới thiệu ban đầu thì toàn thành phần đặc biệt, có cả người Địa Tinh, người tộc Á Thú, người bình thường, thế nhưng ngoài Sở ca đến từ Địa Tinh có tác dụng đánh đấm, Lâm Tĩnh tập trung nghiên cứu khoa học, Tiểu Quách để mua vui, thì mấy người còn lại không biết có khả năng gì đặc biệt? Một cô nàng sống trăm tuổi không có trí nhớ (đến lúc lấy lại trí nhớ và mang về anh người yêu nói năng lắp bắp thì cũng không trổ được tài gì), một bạn rắn không biết thôi miên, một bạn mèo không biết nói tiếng mèo, và bản thân sở trưởng Triệu Vân Lan cũng chẳng có điểm gì mạnh, đường đường Trấn Hồn lệnh chủ, chuyên đi bắt người Địa Tinh nhưng không hề có miếng năng lực nào đảm bảo đánh bại được người Địa Tinh ngoài cây súng thỉnh thoảng mới dùng đến, mà đến cây súng này Triệu Vân Lan cũng không thể nổ được bình thường vì mang nỗi ám ảnh liên quan đến cái chết của mẹ, rất nhiều trường hợp đều là nhờ thầy Thẩm đến kịp lúc mà không bị xiên chết, thật không hiểu trước khi thầy đến với cuộc đời sếp thì cái Sở điều tra đó chèo chống được đến nay bằng cách nào. Mà nói đến vấn đề này, bình thường Hắc Bào Sứ luôn “bùm” một cái xuất hiện một cách rất hết hồn, “bùm” một cái mất bóng giữa không trung không để lại dấu vết, thế mà đến lúc anh cần tìm người (thương) thì chạy bộ theo-nhịp-chân-con-người và hỏi thăm theo-cách-của-con-người, đại nhân à không phải anh ngày thường thoắt đến thoắt đi chuyện gì cũng biết kẻ nào cũng tìm ra lôi hồn người ta về chịu phạt ngầu biết bao nhiêu sao, cớ gì đến lúc phải tìm người thương thì lại dùng cách của người thường như thế? Mấy người yêu vào thật là khó hiểu?!

Trấn Hồn


Sự phi lý đáng yêu:
Đúng đó, Vũ chính là muốn nói đến điều này, giữa muôn vàn những điều phi logic từ đầu đến cuối, chợt nhận ra một điểm đáng yêu.
Lúc thầy Thẩm chạy loanh quanh Địa Tinh tìm sếp Triệu, thầy dùng hình dạng người thường trên mặt đất, tức là giáo sư Thẩm Nguy trí thức hiền lành chứ không phải Hắc Bào Sứ lạnh lùng uy nghiêm, trong khi Địa Tinh là “địa bàn” của thầy, có lẽ trước nay thầy vẫn chưa từng dùng hình tượng bình dân ấy để xuất hiện trước mắt quần chúng Địa Tinh, bằng chứng là cả cái quán bar chẳng ai nhìn mà biết thầy là ai cả. Dùng hình tượng trên mặt đất để đi hỏi thăm ở dưới mặt đất thì có hơi mất việc, trực tiếp dùng thân phận Hắc Bào Sứ không phải được việc hơn nhiều còn tránh được cả mớ rắc rối hay sao, dù gì người Địa Tinh cũng đều biết Hắc Bào Sứ mà không biết giáo sư Thẩm, cũng giống như người trên mặt đất biết giáo sư Thẩm mà không biết Hắc Bào Sứ vậy? Mà thôi vì thầy đẹp nên logic có vấn đề một chút cũng không sao, sếp Triệu cũng nói rồi thầy không phải loại ỷ thế hiếp người, chắc vì làm chuyện tư nên muốn dùng hình tượng riêng cho đỡ tai tiếng ha ha. Đấy, hậu quả nhãn tiền, thầy không dùng sự uy nghiêm của Hắc Bào Sứ để làm việc, lại lôi thầy Thẩm mỹ lệ hiền lành ra chơi với chúng sinh dưới đất là bị chúng sinh ném rau dưa cà chua trứng thối vào người ngay. Thầy khi là Thẩm Nguy thì luôn khoan dung nhẫn nại cao thượng kiềm chế, chưa từng thể hiện chút khó chịu nóng giận nào, thế mà lần này bị quần chúng phản ứng thầy nhanh chóng “biến thân”, trở thành Hắc Bào Sứ khiến nhân dân khiếp sợ. Thầy nóng giận có hơi nhanh, thị uy có hơi mau, không mấy hợp với tính cách bình thản lãnh tĩnh ngày thường của thầy, có điều nếu (lại) vì thầy đẹp mà bỏ qua vấn đề đó, thì tiết này khiến Vũ khá thích thú, nó cho thấy sức hấp dẫn của thầy, khi trong người có hai thái cực tính cách trái ngược luân chuyển chớp nhoáng thú vị: bình thường có thể hiền hòa bác ái bao dung, nhưng chọt đến ta thì ta cũng không nhẫn nại làm gì, chưa từng ỷ thế dọa người, nhưng bắt nạt ta thì ta cũng không ngại thị uy cho ngươi mất vía. Hấp dẫn như vậy, đáng yêu như vậy, thầy à thầy trấn hồn em mất rồi.
- Tích Vũ -

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục