“Người đêm đó, không phải là ngươi!”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 99 –
Tình thiên phích lịch
Từ Trường Khanh, Thường
Dận hai người nói qua một chút chuyện tình thu phục cương thi ở Cửu Tuyền Thôn,
bởi vì hắn không có tận mắt chứng kiến nên nhất thời vô pháp đánh giá mức độ
nghiêm trọng của chuyện này. Sau cùng Thường Dận nói, “Không bằng đợi Thường
Hoài, Thủ Chính bọn họ đến đây, nếu tạm thời không có chuyện gì thì có thể cùng
nhau đến Cửu Tuyền Thôn một chuyến, đem chuyện này điều tra cho rõ ràng. Cho dù
nhất thời không thể đối phó với tà vật hung ác đó, thì ngày sau cũng có thể báo
cáo lại rõ ràng với các vị sư tôn, thỉnh giáo phương pháp diệt trừ tà ma.”
“Cũng tốt! Phải rồi, nếu
như tính toán lộ trình, Tiêu sư huynh cũng nên đến Lạc Dương rồi mới phải, thế
nào đến giờ vẫn không có tin tức?”
“Đại sư huynh, huynh
yên tâm. Tiêu sư huynh võ công bất phàm, pháp thuật xuất chúng, sẽ không gặp chuyện
gì đâu. Gia sản của huynh ấy trải khắp ngũ hồ tứ hải, chắc là có việc cần xử
lý, cho nên chậm trễ hành trình. Dù sao chúng ta cũng phải ở lại Lạc Dương thêm
một thời gian nữa, trước mắt không cần quá gấp.”
Thấy thời gian
cũng không còn sớm, Thường Dận đứng dậy cáo từ. Lúc hắn rời đi, Cảnh Thiên như
trước ngồi ở án kỷ thưởng thức Động Thanh Kính của Từ Trường Khanh, không hề có
chút ý nguyện cáo từ nào.
Trong quân, muỗi đêm
vo ve, mõ gõ trận trận.
Trong trướng, ánh nến
nhàn nhạt phát ra những tiếng nổ khô khan đơn điệu. Từ Trường Khanh khoanh chân
ngồi trước án kỷ, hạ mi buông mắt, tư thế thanh thản lật xem quyển sách trên
tay. Thân ảnh của y thẳng tắp mà gầy yếu, ánh nến chập chờn chạm nhẹ lên gương
mặt thanh minh, đổ bóng xuống mặt đất loang lổ.
Đêm sâu.
Vạn vật tĩnh lặng, gió
đưa hương trăng.
Cảnh Thiên an vị bên cạnh
Từ Trường Khanh, lười biếng cử động, mâu quang chỉ chăm chú nhìn nam tử thanh
lãnh như nước trước mặt. Theo gió đêm xuy phất, ánh nến vặn vẹo, chiếc bóng của
hai người tạc trên vách như quấn lấy nhau.
“Mực này trên thân khắc
thật nhiều long văn, đại khái là hoàng cung ngự dụng đúng không? A, đây là chữ
gì?”
“Đó là Long Hương ngự
mặc, chỉ dùng để viết chữ chìm, phía dưới còn có âm tự Khải Thư mang ký hiệu “Vũ
Đức Nguyên Niên Chế”. Mực này vừa nhẹ vừa trong, trang nhã mẫu mực, có thể nói
là mực viết tinh phẩm.”
“Hừ, Lý lão nhị đem bảo
bối mà lão nhân nhà hắn thưởng cho tùy tùy tiện tiện tặng lại cho huynh. Đậu Phụ
Trắng, ta mới nhìn qua còn tưởng tranh này vẽ đẹp, hừ, giờ thấy tự viết vẫn còn
đẹp hơn…”
“Thục Sơn đệ tử từ khi
còn để tóc trái đào đã bắt đầu luyện kiếm pháp cùng thư pháp. Sư phụ nói, kiếm
pháp, thư pháp, mặc pháp đều hỗ trợ lẫn nhau. Luyện được thư pháp rồi, lúc hạ
bút mặc sắc đen đậm, chữ theo tâm mà đi, sau này luyện kiếm cũng vững vàng hữu
lực. Ngược lại nếu như kiếm pháp của ta trầm hậu, lúc hạ bút tự nhiên cũng
ngưng trọng trầm ổn. Thường Dận viết chữ, thích nhất là mực vừa nhiều vừa đậm,
nhễ nhại cả trang giấy, tất nhiên chữ viết thể hiện cốt cách, chỉ tiếc…”
“Làm sao vậy?”
“Sư phụ nói hắn thu
không được thế, quá mức cương mãnh, cần biết quá sâu thì hao tổn tinh thần.”
“Vậy còn huynh? Đậu Phụ
Trắng, ta xem huynh viết chữ, lực vận cổ tay oánh nhuận vững vàng, nét ướt thì
trơn bóng mượt mà, nét khô thì cay nghiệt tàn khốc. Nét ướt, nét khô của huynh
đều có thể tùy ý mà khống chế, cho thấy công lực đã đến mức cao thâm. Những ẩn
sĩ thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều thích nhất là dùng bút pháp này của huynh, tiệm
cầm đồ Vĩnh Yên có không ít mẫu chữ khắc kim thạch thế này.”
“Thật không? Bất quá
chưởng môn lại nói thư pháp của ta ẩn chứa quá nhiều suy nghĩ, tuy rằng trầm ổn
ngưng trọng, chỉ là không nên quá nghiêm khắc cầu toàn, dễ dàng rơi vào đường
cùng, chặt đứt sinh cơ…” Từ Trường Khanh nhàn nhạt mỉm cười.
Cảnh Thiên đưa tay lên
nhẹ nhàng xoa vai Từ Trường Khanh, thấp giọng: “Đậu Phụ Trắng, ta sắp tới nhược
quá chi niên rồi, ngay cả tên tự[1]
cũng không có, huynh nghĩ cho ta một cái đi nha.”
“Hả…” Từ Trường Khanh buông
cây bút lông sói trong tay ra, xoay người nhìn Cảnh Thiên chăm chú nói, “Lớn nhỏ
có thứ tự, tên tự phải do trưởng bối quyết định, Trường Khanh sao có thể quá phận
thay huynh đặt tên tự. Huynh xem Tần Vương từ lâu đã qua nhược quán, nhưng mấy
năm liền chinh chiến cấp bách cũng không rảnh để đặt tên, chính ngài ấy cũng
không dám tự ý đặt tên tự cho mình.”
“Hắn là hắn, ta là ta,
chuyện hắn không dám làm, Cảnh Thiên ta đây không sợ.”
“Để lần sau đi, hiện tại
trong đầu ta không nghĩ được cái gì.”
“Không được không được,
hiện tại cần luôn… Huynh nếu có tâm, thì đừng có qua quýt với ta.”
“Ta…” Mắt thấy Cảnh
Thiên cù nhằng lay lay ống tay áo của mình, phỏng chừng nếu không đáp ứng hắn
thì đêm nay khó có thể thoát thân, Từ Trường Khanh rơi vào đường cùng, đành
than thở, “Được, được, huynh buông tay trước, huynh khiến con mắt ta đều hoa
lên rồi, làm thế nào đặt tên?”
Cảnh Thiên vẻ mặt mong
đợi chăm chú nhìn Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh nhắm mắt
trầm ngâm một lát, nói: “Cảnh Thiên, Cảnh Thiên… Long tại cửu thiên, hạo nhật
chiêu nhiên, đặt tên “Phi Dương” thế nào?”
“Cảnh Phi Dương? Được,
tên này đọc nghe lanh lảnh, lại rất có khí thế. Ha ha… Ta thích! Liền gọi Cảnh
Phi Dương!” Hắn hoa chân múa tay vui mừng vô hạn, tựa như hài đồng được tiên sinh
khen thưởng, dấu không được thỏa mãn trong lòng. Từ Trường Khanh thấy hắn chân
tình lưu lộ, biểu tình một dạng con trẻ, lòng cũng âm thầm thay hắn vui mừng.
Cảnh Thiên tâm tình tốt,
lại tiếp tục lôi kéo Từ Trường Khanh thiết kế công văn lưu niệm. Vì vậy, hai
người ghé vào án kỷ, dưới ngọn đèn mờ nhạt, tay trong tay viết xuống mấy chữ “Cảnh
Phi Dương!”
Đêm đã khuya, sương mù
bạch sắc bắt đầu tự do di chuyển bên ngoài trướng, vài tia khói nhàn nhạt thậm
chí nương theo song cửa mà vào, bay lả tả tại trướng nội.
“Cảnh huynh đệ, đêm đã
khuya, huynh nên trở về đi.” Từ Trường Khanh nhìn mớ chữ “Cảnh Phi Dương” đầy
bàn, cố gắng rút bàn tay phải của mình ra khỏi bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đậu Phụ Trắng, vội
vàng đuổi ta đi làm gì thế?” Cảnh Thiên bất mãn oán trách.
Hắn chậm rãi cúi sát
thân Từ Trường Khanh, cằm đặt lên vai đối phương, một chút lại một chút nhẹ
nhàng ma sát. Lúc này hai người nhiệt độ cơ thể tương hòa, tình ý dung hợp. Cảnh trí kiều diễm này không biết Cảnh
Thiên đã phải khổ sở chờ đợi bao lâu, hiện giờ mới có chút cơ hội, làm sao có
thể đơn giản buông tay.
“Không đi thì làm sao…
Đêm nay trong trướng của huynh, chấp nhận ủy khuất một đêm.” Nói xong, miệng Cảnh
Thiên len lén hướng tới cái cổ oánh nhuận thon dài, nhẹ nhàng hà một hơi ấm
nóng, ngực lại cân nhắc phải làm sao hung hăng gặm lên đó một miếng mới có thể
giải thoát mối hận tương tư.
Nhưng mà, loại cảm giác
vừa buồn vừa nóng lại vừa ngứa này khiến Từ Trường Khanh như bị ong chích nhảy
dựng lên. Thân hình y khẽ động, vai chợt nâng lên, vì vậy Cảnh Thiên tránh
không kịp ‘ai nha’ một tiếng, bưng lấy cằm đau đớn rên la.
--- Hắn bị Thục Sơn chưởng
môn tương lai không hiểu phong tình hung hăng đụng đến vỡ cằm.
Cảnh Thiên nhe răng trợn
mắt nhìn Từ Trường Khanh, người kia vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, tư thế cương liệt
như muốn nói ‘Ai kêu ngươi động thủ động cước đáng đời ngươi lắm lần sau còn
như vậy nữa ta nhất định còn đụng cho ngươi đến đầu rơi máu chảy’. Cảnh lão bản
đùa giỡn không thành, trộm gà không được ngược lại bị đánh cho nên thân, chỉ có
thể đem tâm tư uất hận tạm thời nén xuống, lòng thầm nói: Hôm nay ta tạm tha
cho huynh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngày sau nhất định sẽ cho huynh
thống khổ, hối hận cũng muộn rồi.
Nếu hắn đã chủ ý không
đi, tiếp tục lưu lại nơi này, ắt phải nói ra mấy lời trêu chọc giải buồn. “Khụ
khụ”, Cảnh Thiên cầm Động Thanh Kính thưởng thức hồi lâu, vẻ mặt vô cùng khao
khát, “Đậu Phụ Trắng, thứ này chơi hay vậy có thể cho ta một cái hay không?”
“Huynh không hiểu thuật
Âm Dương, cần Động Thanh Kính làm gì?” Từ Trường Khanh cũng không quay đầu lại
một lời cự tuyệt.
“Để truyền tin tức a!
Huynh xem xem, đêm đó tình hình nguy cấp, huynh triệu hoán ta, ta liền nghe được.
Thứ đồ chơi này liên lạc mau lẹ, tùy thân mang theo không lo gặp họa.”
Từ Trường Khanh buông
cây bút lông sói trên tay, xoay người lại kiên trì giải thích, “Động Thanh Kính
này sử dụng cần phối hợp với bí pháp của Thục Sơn, ta cùng Thường Dận sư đệ từ
nhỏ đã sử dụng, vì vậy có thể liên lạc như thường. Về phần Cảnh huynh đệ, huynh
nếu không tập luyện qua tâm pháp bí mật này, kể cả có Động Thanh Kính trong tay
cũng không có tác dụng gì.”
Cảnh Thiên bừa nghe những
lời này, vẻ mặt nhất thời uể oải, hắn buồn nản oán giận nói, “Động Thanh Kính
không thể dùng, linh phù gì đó của huynh cũng mất linh quang, huynh nói sau này
nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, chúng ta làm thế nào mới có thể duy trì liên
lạc a?”
“Cái gì linh phù?” Từ
Trường Khanh nhấc chung trà trên bàn, nhẹ nhàng rót ra một chén, không nhanh
không chậm mà hỏi.
“Chính là thứ trong mật
động tại Phục Ma Trấn, huynh vẽ huyết phù vào lòng bàn tay ta đó.”
Từ Trường Khanh giật
mình, nét mặt vốn tươi cười bình tĩnh nay hiện lên một tia nghi hoặc, “Không có
khả năng, âm dương hòa hợp phù sao có thể…” Thanh âm của y tắc nghẽn ở cổ họng,
một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Tác dụng của linh phù đó ít nhất cũng kéo
dài hai canh giờ, Cảnh huynh đệ, trong địa cung huynh chỉ cần tập trung niệm
tên ta, ta nhất định có thể cảm ứng ra được.”
“Ta nhớ kỹ, đương
nhiên nhớ kỹ. Ai nha nha, trong đầu ta… ít nhất… đã hô tên huynh hơn chục lần,
không đúng, không phải hơn chục lần, là hơn trăm lần, thế nhưng một điểm động
tĩnh cũng không có! A, huynh không biết tình hình lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm,
quả thực kinh tâm động phách sinh tử một đường, nói thì chậm mà xảy ra thì
nhanh, may mà Cảnh đại gia ta gặp nguy không loạn…” Cảnh Thiên thao thao bất
tuyệt đang muốn tiếp tục ba hoa xuống dưới, bỗng nhiên giật mình nhìn chằm chằm
Từ Trường Khanh đối diện, “Đậu Phụ Trắng, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Ánh nến nhàn nhạt chiếu
lên gương mặt Từ Trường Khanh, y nghỉ ngơi dưỡng thương liền mấy ngày, màu da vốn
đã khôi phục bình thường nay lại trở nên trắng bệch, huyết sắc trong sát na
tiêu thất sạch sẽ.
“Ngươi nói cái gì?
Trong Phục Ma Trấn địa cung ngươi gặp nạn vẫn gọi tên ta, mà ta không cảm ứng
ra? Cũng không có bất luận tín hiệu gì đáp lại?” Y trong nháy mắt thần sắc vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, còn mơ hồ
kèm theo thịnh nộ.
“A, đúng như vậy… Làm
sao vậy?”
“Choang!”
Chung trà thanh hoa nhỏ
nhắn rơi thẳng xuống chiếc đệm trắng noãn, một mảnh thanh sắc lan ra. Vết bẩn càng
lúc càng rộng, dần dần chiếm trọn đường nhìn của Từ Trường Khanh. Y chậm rãi ngẩng
đầu, sắc mặt tái mét nhìn thiếu niên đối diện hoảng hốt thất thố, vô thức lẩm bẩm
không ngừng, “Ngươi… ngươi…”
Cảnh Thiên vẻ mặt mờ mịt
nhìn Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, làm sao vậy?”
Từ Trường Khanh trong
miệng thì thào tự nói, Cảnh Thiên không nghe được đối phương rốt cuộc đang nghi
vấn cái gì, trước sau y chỉ lặp đi lặp lại, “ngươi, ngươi, ta, ta,” hai chữ. Mà
nghi vấn này tựa như thứ gì cực độ khó tin. Từ Trường Khanh toàn thân bắt đầu kịch
liệt run rẩy, tựa như chiếc lá phiêu linh trong cơn gió lạnh.
“Ngươi, ngươi,… Nếu
trong lòng không có ta, hà tất gạt ta…” Đôi mắt thanh minh phẳng lặng ngày nào
phảng phất tan ra rã rời.
“Ta lừa huynh cái gì?”
Cảnh Thiên vẻ mặt ủy khuất không thể hiểu nổi.
Thanh âm Cảnh Thiên lọt
vào trong tai Từ Trường Khanh có chút mờ ảo hoảng hốt, tất cả mọi thứ trong
doanh trướng mắt đầu méo mó, mâu trung Từ Trường Khanh thất thần không còn nửa điểm
thanh tĩnh ngày nào.
Tất cả những gì đã xảy
ra bắt đầu gấp gáp tái hiện trong đầu y: Trong trướng tâm linh và dục vọng giằng
co, dưới tán đào hoa trái tim đập dồn, Thanh Thành Cốc thề nguyền sống chết, Cửu
Tuyền Thôn kích tình vấn đáp, dịch trạm bỏ hoang thâm tình ôm nhau, Ma giới
thuyền hoa nhập hí quá sâu…
Xuân hàn se lạnh,
trong bóng tối hai người bốn mắt nhìn nhau, chuyện cũ vẫn lảng tránh bỗng nhiên
toàn bộ tuôn trào.
“Tất cả… Là thật? Hay
là giả?”
Từ Trường Khanh cả người
nhũn ra, nửa phần khí lực cũng không sử ra được, ngay cả giơ tay lên cũng hết sức
khó khăn.
Mắt thấy Từ Trường
Khanh dung sắc ảm đạm, Cảnh Thiên luống cuống tay chân. Hắn đỡ cánh tay đối
phương, gấp gáp thay đối phương thuận khí, “Huynh đang nghĩ lung tung cái gì…”
Hắn nói cũng không nói
hết, bởi vì Từ Trường Khanh khuỷu tay vừa chạm, cổ tay chợt phát lực, nháy mắt
đánh văng Cảnh Thiên ra. Ngay khi Cảnh Thiên còn chưa phản ứng được gì, Từ Trường
Khanh mâu sắc chuyển lệ, mâu trung sâu thẳm nổi dậy một trận hỏa tinh.
“Bịch!”
Cảnh Thiên quá sợ hãi,
hắn bị chưởng phong sắc bén của Từ Trường Khanh đẩy lui liên tiếp năm bước.
Không đợi hắn kịp hô lên ba chữ “Đậu Phụ Trắng”, trước mắt chưởng phong đảo
qua, Cảnh Thiên giật mình phản ứng, đây là Toàn Phong Thối. Hắn thầm kêu khổ, vội
vàng dụng lực ngửa người, khó khăn lắm mới thoát khỏi một cước sắc bén kia. Liền
tiếp theo, hữu chưởng của hắn đánh thẳng xuống mặt đất, mượn lực thả người bay
lên.
Nhưng mà, Từ Trường
Khanh một chưởng lại một chưởng đuổi sát theo, liên miên không dứt.
Cảnh Thiên khổ sở chật
vật, hắn bị chưởng phong ngoan tuyệt làm cho không thở nổi, chỉ có thể luống cuống
tay chân chống đỡ, đâu còn thời gian hô lên hai chữ “Cứu mạng!” nữa. Ngay chớp
mắt khi chưởng lực gần như xuyên thấu lồng ngực Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh thoáng
thanh tỉnh, tiềm thức nhận ra điều gì không thích hợp, lập tức ngưng chưởng
không phát.
“Cứu mạng a! Cứ coi
như có tội đền tội, ta cuối cùng cũng phải biết mình phạm phải tội gì chứ!”
Lúc này Từ Trường
Khanh hai tai nổ vang, lồng ngực phảng phất có nham thạch cực nóng sôi lên cuồn
cuộn, y liều mạng thở dốc, nhưng lại không cách nào hô hấp được. Y nghe được tiếng
kêu gào thảm thiết của Cảnh Thiên, chỉ có thể nhìn Cảnh Thiên môi không ngừng
nhúc nhích, tựa hồ muốn biện bạch cái gì.
“Ngươi, ngươi lúc nào
cũng thế! Họ Từ kia, trời biết đất biết ngươi biết… ta không biết a a a!” Cảnh
Thiên chớp được khoảng dừng duy nhất mà kêu la ỏm tỏi, “Từ Trường Khanh ngươi
là Thục Sơn chưởng môn tương lai, không thể lạm dụng tư hình! Thanh Vy lão đầu
ngươi cứu mạng a! Thương Cổ lão đầu ngươi cứu mạng a! … Đồ đệ nhà ngươi muốn giết
người… Thường Giao Xoa mau tới đây, đại sư huynh ngươi điên rồi…”
Từ Trường Khanh con
ngươi sâu thẳm lạnh lùng nhìn Cảnh Thiên, cơn tức giận ngưng tụ tại mi phong có
điểm tiêu tán.
Tất cả, đột nhiên trở
về bình tĩnh.
Nhưng mà,
Trong doanh trướng,
toàn bộ đã tan nát tiêu điều.
“Phốc!” Từ Trường
Khanh phun ra một búng máu, nháy mắt nhiễm hồng vạt áo trước ngực. “Ngươi… Ra
ngoài!” Thanh âm của y khi liền khi đứt, chỉ vài chữ ngắn gọn, nhưng hao tổn
không biết bao nhiêu khí lực. Mới vừa rồi xung động giận dữ, suýt nữa làm Cảnh
Thiên bị thương, cũng may tại thời khắc cuối cùng y lấy lại được một tia thanh
tỉnh, mãnh mẽ thu hồi chưởng lực. Nhưng mà chân khí trong cơ thể phát động lại
gấp gáp thu lại, nháy mắt phản phệ, toàn bộ chưởng lực ngược lại trút hết lên người
Từ Trường Khanh.
Cảnh Thiên có điểm mờ
mịt thất thố, hắn biết mình vừa dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến, thế nhưng hắn
không biết, Từ Trường Khanh rốt cuộc nổi giận như vậy là vì sao?
“Ngươi, ra ngoài!”
--- Cảnh Thiên không
có đi.
Đáy mắt hắn có chút
quyến luyến, hoang mang, thậm chí còn cả khí lạnh thấu xương. Hắn nghe thấy từ
sâu trong nội tâm mình phát ra tiếng tê gào thống khổ. Vì Từ Trường Khanh, hắn
một mực nỗ lực trưởng thành, kỳ vọng cùng ái nhân sánh vai mà đứng. Hắn thậm
chí nguyện hóa thân thành ác ma, đảm đương tội nghiệt không nên gánh chịu. Hắn
một lần lại một lần vì y chuộc tội, cam nguyện hóa thành tro bụi, chỉ muốn giúp
y xóa đi ác mộng vĩnh viễn không tan kia!
Thế nhưng, tất cả những
nỗ lực, ở thời khắc này, toàn bộ tan ra, biến thành bọt nước.
Tất cả nỗ lực, chỉ đổi
lấy hai chữ.
“Ra ngoài!”
--- Hai chữ giản đơn phủ
nhận toàn bộ.
Trong trướng, ánh nến
đã tắt.
Ám như vĩnh dạ.
Số phận, tựa hồ cũng
không nguyện buông tha kẻ hữu tình. Tai kiếp cứ nối tiếp nhau, khiến cho bọn họ
khốn đốn khổ sở, chới với giữa dòng nước lũ, vô pháp giãy dụa, vô pháp thoát ra.
Y là thủy, hắn là hỏa,
bọn họ định trước thủy hỏa bất dung!
“Người đêm đó, không
phải là ngươi!” Từ Trường Khanh thanh âm chua chát. Trong bóng tối, Cảnh Thiên không
nhìn rõ khuôn mặt đối phương. Thế nhưng những lời này lại mang đến cái lạnh thấu
xương, phảng phất như sét đánh ngang tai, nháy mắt phá tan hàng rào sâm nghiêm che
đậy bí mật kinh hoàng bấy lâu nay.
Trong bóng tối, có thể
nghe được rõ ràng tiếng tim đập vội vã của Cảnh Thiên, còn có, tiếng thở gấp
khó khăn của Từ Trường Khanh. Mâu trung của y, đã từng thanh đạm giản đơn như
xuân thủy, mà nay, toàn bộ đều là bi phẫn. Cảnh Thiên thoáng chạm phải ánh mắt ấy,
nhất thời run rẩy.
-------------------------
Ta đã nói chương này ngược mà!!!
[1]
Tên chữ ((表)字 - (biểu) tự) là tên gọi của một người
vào thời gian trưởng thành của cuộc đời. Sau năm 20 tuổi, tên chữ sẽ được đặt
thay cho tên gọi như một biểu tượng của sự trưởng thành và kính trọng. Tên chữ
chỉ thường dùng cho nam giới, và thường do cha mẹ đặt tên, cũng có thể là thầy
giáo đầu tiên trong buổi học đầu tiên đặt cho, hay thậm chí do chính bản thân tự
đặt cho mình.
Tầng
lớp quí tộc thời xưa khi mới sinh thì đặt tên (danh), hai mươi tuổi trưởng
thành thì đặt thêm tên chữ (tự), gọi chung là danh tự. Về sau ngoài tên tự lại
đặt hiệu, gọi chung là danh hiệu. Tên (danh) dùng để tự xưng, còn người khác muốn
biểu thị sự tôn kính người mình gọi, thường gọi bằng tên tự hoặc tên hiệu.
Chi
tiết tham khảo thêm ở đây
17 comments
hức, hảo đau lòng mà, cuối cùng vẫn phải đối diện với sự thật này :''< hu, tội Khanh Khanh quá :''<
Con này mà là Khanh chắc cũng tẩu hỏa nhập ma khi biết sự thật mất thôi ==' Kiểu như mình đang rất vui vẻ, mình ngỡ chuyện đó là như thế, mình mỉm cười cho qua rồi, đùng 1 cái đứa mình tin tưởng nhất nói với mình nói đó k pải sự thật... Cảm giác của Khanh, là đắng cay? đau xót? tuyệt vọng? sợ hãi?... Hưm, nội tâm của Trường Khanh đã phức tạp và chịu đủ loại dày vò rồi... Giờ lại chịu đả kích thế này, trong khi chính em ấy còn chả biết cái con người trong sự thật đó là ai... Cái màn chưởng mang đầy nộ khí được phát vào người Thiên cũng là bản tính thôi, Khanh cần thời gian để dịu đi vết thương, để mọi thứ lắng xuống... Và hơn hết, Khanh cần có Thiên bên cạnh, xua đi cái sự thật đau lòng đó... Haizzzz, tới mình còn chả tưởng tượng đc lão Thiên sẽ xoay xở sự việc bằng cách nào, vì từ đầu chính lão lựa chọn việc gạt Khanh cho Khanh quên đi, rồi bi h cũng là lão lí lắc nói hoảng ra cái sự thật đáng nhẽ phải gìm thật sâu vào quá khứ ấy... Rồi mình k bik con người thứ 2 gây ra lỗi lầm này, Ma Tôn sẽ suy nghĩ thế nào khi người đêm đó là Khanh chứ không phải Thiên, rằng Ma Tôn đã tổn hại đến Khanh k bik bao nhiu lần, anh có hối hận? anh sẽ tiếp nhận sự thật bằng cách nào??? và rồi anh sẽ còn khiến Khanh đau thương thêm nữa hay không???
Truyện càng ngày càng ngược, và hơn ai hết, lúc này, Thiên cần giữ cho mình sự chín chắn và quyết đoán nhất... Người yêu anh đang tuyệt vọng, đang đứng giữa bờ vực của sự đả kích... Đối với người bình thường có thể sự tình đêm đó không là gì cả, nhưng, Từ Trường Khanh lại là Hồng trần lệ, là 1 cái j đó rất thuần khiết và mong manh, tình cảm Khanh dành cho Thiên cũng rất thánh thiện, nên việc Khanh nhận ra sự thật rằng cái mà mình ngỡ đã trao người rồi nhưng lại không phải trao cho người là 1 điều quá kinh khủng... Mình k bik nói j nữa hết, mình thương Khanh, thương tình cảm của em quá...
=========================================
Đây là đôi dòng lải nhải bên fb nhà em, mạn phép trích qua đây a~
Hảo mong chờ chap típ xem cách Thiên xử lý việc này...
Rồi, xong phim, tất cả tan vỡ *ôm gối khóc* huhuhu
Hic, đọc xong chap, tim đau khủng khiếp, người run run, đặt điện thoại xuống, đi vô wc tính rửa mặt để trấn tĩnh, rầm, đập mặt vô cạnh tường (của cái cửa), hic, chấn thương vì Khanh
biết lắm mà uống thuốc trợ tim rồi vẫn đau ko chịu nỗi,tội khanh nhi quá con người trong sáng thánh thiện có phần cố chấp về chuyện tình ái,cũng đã chấp nhận cảnh thiên, chấp nhận sự thật nhưng giờ bít ra sự thật cay đắng như thế này thì liệu con người mong manh dễ vở này sẽ ra sao,làm sao dể đối mặt với người mình iu khi bít cái trân quý nhát của mình ko fai cho người ấy"mà ngay cả ai cũng ko bít"...lão thiên à làm ơn chững chạc hơn một chút nữa có dc ko,cứ như vầy làm sao mà che chở cho người iu đang tổn thương như thế chứ..."đêm nay ta mất ngủ lun "
Lai bat dau nguoc roi :(( cu vai chap la lai nguoc 1 phat, dau tim qua :((
Tới chap này ta mới thấy được cái sự quan trọng của lão mèo nha! lão thặc là giỏi bla blô đi nói hết trơn! trời ơi làm ăn vậy mà coi cho được a!!! ko ai ép mà cũng đi khai, kì này lão mà xử ko xong là Lâu, Thiên gì chém hết a!
Chỉ tội có mình Khanh nhi, thực sự, thực sự đau lòng chết mất thôi T.T
ss vừa đọc được chuỗi stt post bên fb nhà em, cảm ơn em đã dành nhiều cảm xúc cho chương này như thế.
Thật lòng khi em bảo 'dù Khanh biết được sự thật cũng chẳng sao, tình 1 đêm thôi đâu có ý nghĩa gì', ss đã nghĩ em đơn giản quá, vô tâm quá, và hoàn toàn ko hiểu gì về Khanh. Cái đau của Khanh lúc này không còn là bị cường bạo, mà là niềm tin bị sụp đổ hoàn toàn.
Giờ thì ss đã biết em cũng nghĩ cho Khanh nhiều lắm. Chuyện này nếu chỉ từ ngoài nhìn vào, sẽ thấy nó chẳng là gì. Nữ nhân bị cường bạo còn có thể kiên cường mà sống tiếp, thì nam nhân hà tất phải chấp nhất mãi trong lòng. Khi sự việc mới xảy ra, Khanh cũng chỉ nổi điên vài đêm, rồi sau đó tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ, 'ngoài nhiệm vụ ra, mọi thứ đều không quan trọng nữa'.
Khanh dần chấp nhận Thiên, thuận theo tình cảm của mình. Nếu không phải ngay từ đầu vẫn đinh ninh người đó là Thiên, liệu Khanh có buông tha cho chấp nhất trong lòng? Hai người cùng trải qua sinh tử hoạn nạn. Cho dù trước mắt không thấy tương lai, cho dù chìm vào vực sâu muôn trượng, chí ít họ đã tin tưởng tuyệt đối vào nhau, trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi trước mắt.
Nay sự thật phơi bày, người đó không phải Thiên, mà Thiên rõ ràng cũng biết sự thật này. Khanh sẽ đau đớn đến thế nào? Ê chề đến thế nào? Tất cả đều là dối gạt. Thiên gạt Khanh, Khanh tự gạt mình.
Cho nên tại thời khắc này, toàn bộ niềm tin đã hoàn toàn sụp đổ.
Tất cả chúng ta đều chấn thương vì Khanh, đến Khanh cũng tự chấn thương mình, có còn ai lành lặn không chấn thương nữa ko hả trời. Mà đến khổ, số Khanh là cái số bị ngược, ngay cả khi trút giận lên người khác cuối cùng toàn bộ chưởng lực cũng hứng hết vào mình :((
Vụ này chúng ta nên thông cảm cho lão, vì ngoài Khanh ra có ai biết cơ chế hoạt động của cái bùa đó đâu. Khanh đúng là bác học đa tài, ngay cả bùa âm dương cũng luyện ra được, trong khi theo đúng lý thuyết thì Khanh chắc chắn cả đời cũng ko vận dụng được :))
"Vì Từ Trường Khanh, hắn một mực nỗ lực trưởng thành, kỳ vọng cùng ái nhân sánh vai mà đứng..." Đọc đoạn này ta cảm động lắm, đúng là Thiên đã phải thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều so với tuổi tác và tính cách của lão để xứng đáng và che chở cho Khanh. Nhưng dù sao, cái sự chín của lão vẫn là chín ép, cho nên có nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của lão, lão không hiểu được, cũng không khống chế được. =.=
Híc, ngóng chap mới từ hồi 9pm tới giớ lun hic hic
ta là ta ngồi cả ngày luôn á, lúc nào cũng đến 11h đêm, vì ở cùng cộng đồng nên phãi ngủ sớm, nằm mà mong chap mới hôm nào cũng 2,3h sáng mới ngủ a :((
Mấy hum nay em ko vào đọc, vừa vào là đập ngay vào mặt cái chương ngược:(
Đau, đau đến tận tâm can. Thương Khanh nhi, cũng thương Cảnh Thiên.
Một người đã tận lực cố gắng chấp thuận vết nhơ kia, chỉ vì nghĩ giờ khắc đó là trao cho ng mình yêu, nay lại chính hắn phủ nhận, đập tan cái niềm tin yếu ớt đấy, thử hỏi sẽ có cảm xúc gì. Khanh nhi lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, kì thực chàng rất yếu đuối, trái tim đã chịu nhìu tổn thương ấy ko thể chịu đựng thêm được nữa. Ko dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào, khi một người cố gắng đi đến ánh sáng le lói cuối đường hầm, rồi chợt phát hiện sau đó là vực thẳm:( Khanh nhi thậm chí còn ko biết ng đêm đó là ai, mà giờ có biết thì cũng chỉ là tổn thương càng thêm sâu:((
Thương Khanh, cũng tội nghiệp Thiên. Yêu phải giọt hồng trần lệ ấy, hắn đã cố gắng trưởng thành cố gắng hết mức để có thể bảo vệ Khanh, nhưng dường như lúc nào mọi thứ cũng vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Yêu Khanh, yêu đến chết đi sống lại như vậy nhưng hắn có được j, ngoài chịu trận phát tác của Khanh. Ngay cả đến lời yêu cũng phải dùng đủ thủ đoạn mới đc nghe. Cố chấp, cả 2 đều quá cố chấp:((
Cái gọi là thất vọng tràn đầy, gọi là niềm tin sụp đổ, gọi là bị tạt nước lạnh vào người... Là thế này đây. Đã biết giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, chỉ là, không ngờ lại đến sớm như vậy... Mới phút trước còn vui vẻ bên nhau, còn nói nói cười cười, còn đặt tên cho kẻ đó mà ngắm nhìn khuôn mặt vui sướng tựa như hài đồng được tiên sinh khen thưởng... Tất cả tưởng chừng như đều có thể cùng nhau vượt qua. Vậy mà giờ là một mảnh tịch mịch, một mảnh tối sầm...
Còn gì nữa không? Ngoài tất cả những thứ đó? Tan nát tiêu điều, hoang moang, thất vọng... Đau... Sớm đã chết tâm một lần, khó khăn lắm mới nhờ sự ấm áp của kẻ kia mang lại mà đứng lên, chỉ là một chén thuốc đầy cam thảo, một vòng tay, một cái hôn, một lời nói: "Ta thích huynh"... Giờ đây mới biết sự ấm áp đó, chỉ là thứ huyễn hoặc... Sau một lời nói dối, thì chỉ toàn là dối trá... Đã quyết chí cùng người bước đi trên một con đường, đã để cho vòng tay người ôm thật chặt, đã để cho bờ môi kia hôn lấy. Giờ khắc này, liệu còn có thể vững vàng mà bước tiếp với ái nhân, liệu còn có thể như lúc trước, mà ở trong vòng tay người chí ái? Con đường phía trước vốn đã đầy chông gai, bây giờ... Cái này gọi là gì? Gọi là đánh đòn phủ đầu. Mới nhấc chân mà đã phải rẽ sang hướng khác. Mà còn có đường cho hắn rẽ?
Không còn. Mà cũng không cần. Muốn chưởng kẻ kia, muốn đem hết sự bi thương trút
ra ngoài, chung quy vẫn không thể làm được. Rốt cuộc người tổn thương vẫn là mình, mà kẻ kia cũng chẳng còn toàn vẹn. Đau thương là ở tâm. Vốn muốn ôm chặt người vào lòng, vốn muốn cùng hắn ly khai đau khổ, vốn muốn giấu thứ làm tổn thương người vào cô tịch vĩnh hằng, muốn gánh chịu thay cho người, chỉ tiếc là có lòng không sức. Một tên Du Châu hỗn đản cố gắng trưởng thành, để mà siết chặt cái ôm, để mà bảo vệ, để mà dung hòa, để mà cùng người kia đồng cam cộng khổ. Hậu quả của một kẻ lớn quá nhanh, là thương tổn, là bất lực.
"Ta nhất định chờ huynh trở lại"; "Uống thuốc xong liền ngủ một giấc thật say, không cho phép lại chạy đi nữa"; "Huynh lưu tâm hắn, nhưng ta chỉ lưu tâm huynh"; "Trường Khanh, đừng như vậy, đừng khóc..."; "Ta hiểu" ... "Ta hiểu"... Chỉ là có đủ để khoảng trống lấp đầy? Chỉ là có còn quan trọng? Chính là trống rỗng... Chính là bi thương... Chính là lừa dối... Người gạt người, huynh gạt ta, ta lừa huynh...
Một khắc vỡ tan... Vĩnh viễn rơi vào tịch mịch vĩnh hằng...
------------------------------
Sớm cũng biết, muộn cũng biết, sớm cũng một đao, muộn cũng một đao, thôi thì biết ngay lúc này. Thà đau ngắn còn hơn đau dài. Như vậy rồi thì sẽ cùng nhau vượt qua, thì sẽ càng hiểu nhau hơn. Đánh đổi đau khổ để có được thì tình cảm sẽ càng đáng trân trọng. Không yêu thì sẽ không đau. Vì yêu người, nên mới đau đến thế. Sự thống khổ này, chỉ cần có người bên cạnh.
Phải nói trong chuỗi ngược dài kỳ của Thục Thiên, đây là chương làm ta ngẩn ngơ nhất, cũng khiến nhiều đồng đạo tốn giấy mực nhất, thương có, trách có, tiếc nuối có, tin tưởng có, bất an có... Cho đến bây giờ ta vẫn ko quên nổi cảm giác của mình lúc mới đọc chương này, trách Thiên điên loạn, muốn nhảy vào cào cấu lão, nhưng lại thương lão vô cùng, gồng mình trưởng thành vì ái nhân chỉ đổi lại sự xua đuổi chán ghét. Còn Khanh nữa, ngược, chuyện này sẽ còn ngược dài. Đọc từng câu từng chữ, lòng cứ ngơ ngẩn ngẩn ngơ...
Ta thì chẳng thể nào trách lão được, yêu lão mất rồi... Từ đoạn "Cảnh Thiên không có đi." - Trái tim ta chính thức tan ra vì lão mất rồi.
Post a Comment