Jan 20, 2013

[Thục Thiên] Chương 107 - Cương thi viễn tổ

Written By Tích Vũ Lầu on Jan 20, 2013 | 22:13

“Chưởng môn sư huynh sao lại nói ra những lời ấy? Trường Khanh niên kỷ chưa đến ba mươi, Thường Dận lại càng không, trăm năm cơ nghiệp Thục Sơn đâu thể đơn giản do chúng toàn quyền tiếp chưởng.” 


Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 107 – Cương thi viễn tổ


Chuyện cũ kể rằng, càn khôn vị định, thiên địa hỗn độn, hồng hoang khôn lường.

Sau đó, chẳng biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, Bàn Cổ khai thiên tích địa, Nữ Oa đội đá vá trời. Trong vòng hỗn loạn, thiên địa cải biến, mới có Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần, gọi là tứ tượng. Trời đất tiếp tục ngưng tụ, mới có Thủy, Hỏa, Sơn, Thạch, Thổ, gọi là ngũ hình. Cuối cùng “Thiên khí hạ tràng, địa khí thượng thăng, thiên địa giao hợp, quần vật giai sinh”. [Thiên khí đi xuống, địa khí đi lên, trời đất giao hợp, vạn vật sinh sôi]

Ở phía Đông, mặt trời sinh ra.

Vùng Hoa Hạ, Trác Lộc[1] hai bờ một mối, Vân Hợp tứ bề hoang sơ, phong hỏa liên miên nhiều ngày. Các thị tộc thượng cổ ở Thần Châu bị vây trong chiến cuộc hỗn loạn, giữa các bộ lạc thường phát sinh xung đột. Thủ lĩnh bộ tộc khắp nơi dựa vào thượng cổ thần lực mà chinh chiến chém giết, vùng Trung Nguyên chúng sinh khổ không nói nổi. Trong đó Ma Đế bộ tộc cùng Cửu Lê Tộc trực thuộc Bắc phương Hoàng Đế có xung đột lớn nhất, thủ lĩnh song phương là Cộng Công cùng Chuyên Húc suất quân tại chiến trường hoang dã mà bày khai trận thế, huyết chiến ngập trời…

“Ma Đế Cộng Công cuối cùng thất bại, phẫn nộ hủy Bất Chu Sơn. Từ đó trụ trời đổ gẫy, đất nứt vỡ, trời nghiêng về Tây Bắc, nhật nguyệt tinh thần đổ về Tây Bắc, đất nứt nẻ Đông Nam, thủy lạo trần ai đổ về Đông Nam. Nữ Oa không đành lòng nhìn nhân giới tai ương, trước khi phi thiên đem năng lượng dồn vào Ngũ Hành, thiên địa hồi phục như cũ…” Một giọng nói lão giả trầm thấp êm tai vang lên trong Vô Cực Các, vô số thượng cổ hư ảnh vốn đã biến mất, nay đột ngột hồi sinh.

“Sư huynh, tối nay huynh gọi đệ đến đây thương nghị, chắc không phải chỉ để kể lại truyền kỳ về Ngũ Hành tôn giả chứ?”

“Tất nhiên không phải.” Thanh Vy vén râu trầm ngâm không nói, tay phủ quyển kinh một lúc lâu, bỗng dưng trừng mắt, “Trong Vô Cực Các chứa rất nhiều tàng kinh, ta gần đây ngẫu hứng lật xem vài quyển mới phát hiện, ngày đó Ma Đế cùng Hoàng Đế chiến tranh, ở giữa có Thiên Nữ Bạt thường xuyên can thiệp, nơi ả đi qua đất đai nóng đỏ, không một ngọn cỏ nào có thể sống được, Trung Nguyên nhất thời cương thi hoàng hành…”

“Sư huynh, Thiên Nữ Bạt cùng cương thi có quan hệ gì?”

“Sư đệ có điều không biết, cương thi đầu tiên trên thế gian chính là nữ nhi của Hoàng Đế - Thiên Nữ Bạt, ả đi khắp ngàn dặm gây ra hạn hán. Sau khi thua trong tay Ma Đế bộ tộc, ả sử dụng pháp thuật cấm kỵ biến thành cương thi đầu tiên.”

Thương Cổ trưởng lão có vẻ kinh hãi, nhìn Thanh Vy vài lần, “Sư huynh là nghe Thường Dận kể về sự kiện cương thi đồ thôn, lòng sinh nghi mới đến Vô Cực Các xem lại điển tịch?”

Thanh Vy gật đầu, “Không sai. Thiên Nữ Bạt là cương thi đời thứ nhất, có khả năng hủy thiên diệt địa vô cùng đáng sợ, nhưng theo từng thế hệ cương thi sinh sôi nảy nở, pháp lực của chúng ngày một yếu đi, vốn không đủ khả năng làm loạn nữa. Cứ theo như điển tịch nói, sau khi Cộng Công giận dữ hủy Bất Chu Sơn, rất nhiều thượng cổ thần tộc ngập trong tai ương, Thiên Nữ Bạt cũng theo đó mà thất tung.”

“Ả đi nơi nào?”

“Có người nói ả bị một đạo lực lượng thần bí phong ấn mấy vạn năm. Chỉ là, ai phong ấn ả, thời gian phong ấn dài bao lâu thì không ai biết. Trong thư tịch không nói cụ thể, cho nên ta không cách nào hiểu thấu huyền cơ trong đó.”

Thương Cổ tâm trạng bừng tỉnh, “Sư huynh, chẳng lẽ huynh hoài nghi Thiên Nữ Bạt đã phá được kết giới, tiến nhập nhân gian gây họa chúng sinh?”

“Nếu thực sự Thiên Nữ Bạt thoát ra gây hại nhân giới, đạo hạnh tu vi của Từ Trường Khanh cùng Thường Dận không thể nào khống chế được ả, đừng nói gì đến chuyện thu phục. Nghĩ đến sự việc cương thi làm loạn ở Cửu Tuyền thôn, hẳn không phải là bản thân Thiên Nữ Bạt gây nên.”

Nơi đó ban ngày mây lượn thanh sơn, ban đêm liền thành ám ảnh mịt mù, chứa ẩn bí mật kinh khủng chồng chất, chờ hậu nhân đến điều tra phá giải.

Tuy rằng không nhìn rõ được tháp ảnh của Tỏa Yêu Tháp, bên tai Thanh Vy lại phảng phất nghe được vô số lời chú oán độc. Mà bên ngoài Vô Cực Các, thanh âm chúng đệ tử tụng kinh đều đều không dứt, cuối cùng giữa thiên địa hợp thành một thể. Thanh Vy tâm thần chấn động, từ ngày lão tiếp nhận chức vị chưởng môn đến nay, đây là lần đầu tiên lão trải qua tâm phiền ý loạn cùng bàng hoàng vô hướng thế này.

Loại cảm giác này tất nhiên không thể nói rõ cho các vị sư đệ, càng không thể giãi bày cùng các môn hạ đệ tử. Thục Sơn chưởng môn xưa nay hành sự trầm độ ổn trọng, há có thể tại thời khắc mấy chốt tâm tư bất an, làm loạn trận tuyến.

Trên đỉnh Cửu Thiên, thanh phong ngưng thúy.

Thục Sơn hậu sơn cấm địa, trước nay lạnh lẽo vắng vẻ thật khó tìm được bóng người, đệ tử bình thường nếu không được thủ dụ của chưởng môn tuyệt không thể tiến nhập.

Nhưng lúc này trong thâm cốc, kiếm khí chói mắt tung hoàng dọc ngang, ở giữa không trung đan vào nhau thành một tấm lưới dày kim bích. Thục Sơn tứ đại chưởng lão đều thần sắc ngưng trọng, chia ra tứ phương bảo vệ nơi xung yếu, mà trung tâm trận pháp chính là Thục Sơn chưởng môn hiện tại Thanh Vy đạo trưởng. Lúc này cả năm vị đều đến lúc vận công căng thẳng, thái dương mồ hôi từng đợt, pháp ấn trong tay ẩn giấu kim quang mạnh mẽ.

Bốn mươi chín Thục Sơn đệ tử tề tụ ở đáy cốc, tay niết pháp quyết ngồi vây thành một vòng, cùng lẩm bẩm một mật chú: “Thiên hạ hữu thủy, dĩ vi thiên hạ mẫu. Ký đắc kỳ mẫu, dĩ tri kỳ tử. Ký tri kỳ tử, phục thủ kỳ mẫu, một thân bất đãi… Phục Ma quyết!” [Thiên hạ có khởi điểm. Khởi điểm ấy là mẹ thiên hạ. Đã được mẹ thì biết con. Đã biết con thì trở về giữ mẹ. Cho đến chết, thân cũng không gặp nguy…]

“Phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dụng. Thiên hạ vạn vật sinh vu hữu, hữu sinh vu vô… Thất tinh quyết!” [Luật vận hành của đạo là trở lại lúc đầu. Vạn vật trong thiên hạ từ “có” mà sinh ra; “có” lại từ “không” mà sinh ra…]

"Kiến tiểu viết minh, thủ nhu viết cường. Dụng kỳ quang, phục quy kỳ minh. Vô di thân ương, thị vi tập thường... Huyền Thiên quyết!" [Thấy được tế vi mới là Minh, giữ được mềm yếu mới là Cường. Dùng ánh sáng của Đạo, để quay về sự quang minh của Đạo, thân không sợ tai ương, đó là tìm về vĩnh cửu...]

“Đô thiên đại pháp thủ ấn!”

Thanh Vy chưởng môn tay trái luyện Dần văn, sau đó nối tiếp Mão, Thìn, Tỵ đủ mười hai lộ, cuối cùng đến Sửu văn, tổng cộng hai mươi cung, cứ thể tuần hoàn biến đổi. Nương theo tiếng ngâm tụng kéo dài không dứt, một đạo cột sáng kim sắc từ trong cốc bay thẳng đến trời, Nữ Oa Bổ Thiên trận pháp nháy mắt kim quang đại thịnh, mọi người nhất tề thở ra. [Dần, Mão, Thìn, Tỵ,… Sửu: mười hai địa chi]

 “Được rồi, được rồi!” Mọi người nhìn nhau gật đầu, mấy ngày liền thần kinh căng thẳng, nay kết quả chuyển biến tốt, ai nấy không khỏi tạm hài lòng, “Kể ra chúng ta thi pháp mấy ngày liền cũng không uổng phí.”

“Mọi người vất vả rồi, đều về phòng nghỉ ngơi đi, đêm nay cũng không phải đến nữa.”

“Vâng, cẩn tuân chưởng môn pháp chỉ!”

Ban đêm, trước thềm Vô Cực Các, một mảnh vân sắc thật dày.

Dưới ánh trăng đàm đạo, Thương Cổ mắt thấy sư huynh mi gian có vài phần lo lắng, bèn lên tiếng: “Sư huynh không cần quá nghĩ ngợi, Nữ Oa Bổ Thiên trận pháp lần này có thể thành công, chí ít có thể giúp chúng ta bảo toàn thêm một tháng nữa.”

“Chỉ hy vọng thế.” Thanh Vy chắp tay lặng lẽ đứng, tay áo phầng phật trong gió, thần sắc bất động. Ngực lão đột nhiên nổi lên một trận bất an, nhưng mà nhìn quanh bốn phía, ánh trăng trong suốt, núi cao tịch mịch, quanh mình cũng không có gì khả nghi.

“Sư đệ, đệ gần đây có cảm thấy tâm thần không yên không?”

“Chưởng môn sư huynh muốn ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ sư huynh lo lắng Lạc Dương chiến sự?”

“Không phải! Không quan hệ đến chiến cuộc Lạc Dương. Không lâu trước đây, trên đỉnh Thục Sơn, ta nhận thấy một cổ thiên địa tà khí đang hình thành, tựa hồ là một lực lượng tà ác thần bí rục rịch từ dưới đất dâng lên. Nhưng mà gần đây ta lại không còn cảm ứng ra được nữa.”

Thương Cổ trưởng lão lòng có điểm giật mình, lão biết chưởng môn sư huynh công lực thâm hậu, linh lực cảm ứng vũ trụ vạn vật cao hơn mình rất nhiều, lập tức nói, sư huynh có xác định được cổ tà khí đó đến từ phương nào? Thanh Vy đáp, ta chỉ biết nó đến từ Tỏa Yêu Tháp phía sau Thục Sơn, về phần cụ thể là gì thì lại không khẳng định được. Thương Cổ trưởng lão suy nghĩ một lát liền thoải mái nói, Thục Sơn địa mạch dị động đã lâu ngày, linh lực từ Tỏa Yêu Tháp tỏa ra cũng không ít, chỉ sợ cũng đã có một số yêu nghiệt mưu toan thoát ra, tà khí tiết ra ngoài mới hội tụ thành lực lượng quái dị đó.

“Không sai! Chắc là do nghiệt khí trong Tỏa Yêu Tháp ngưng tụ mà thành, chúng ta ngày mai đến Tỏa Yêu Tháp hạ chú phong tháp lần nữa, để tránh có điều bất trắc xảy ra.”

“Được!”

“Thường Dận bọn chúng hạ sơn đã lâu, khẳng định đã tới Lạc Dương rồi, không biết bên kia chiến sự ra sao?”

“Tối nay đệ sẽ dùng Động Thanh Kính liên lạc với Thường Dận, sư huynh cứ yên tâm.”

Sư huynh đệ hai người nhất thời không nói gì.

Trong gió đêm, Thanh Vy ngưng mắt nhìn màn đêm thật lâu, phảng phất giữa biển mây đen đặc kia có một thứ sát khí thần bí đang tồn tại, cho nên tay lão càng không ngừng bấm quyết chú, dần dần có luồng lương khí tỏa khắp toàn thân. Thương Cổ mắt thấy sư huynh lúc này thần tình kỳ lạ túc mục đoan nghiêm, tự nhiên cũng không dám quấy rối, tự động lui về một bên.

Sao đêm nay không sáng, Thanh Vy đạo trưởng nhìn ra ngân hà xa xôi, không biết vô tình hay cố ý lại hỏi:  “Sư đệ có còn nhớ rõ tình hình lúc nhặt được Trường Khanh?”

Thương Cổ lòng thầm sửng sốt, việc này đã trôi qua hai mươi bảy năm, vì sao tối nay chưởng môn sư huynh đột nhiên nhắc tới? Mâu trung lão hiện lên vẻ hồi ức, than thở nói: “Đệ mặc dù đã già rồi, nhưng hơn hai mươi năm trước đại chiến Ma giới, những gì phát sinh đều nhớ rõ như trong lòng bàn tay. Lần đó, nếu không phải đệ xuất thủ đúng lúc, chỉ sợ Trường Khanh sớm đã chết trong tay nam tử kia rồi. Người nọ đối với một hài tử sơ sinh ra tay tàn độc như vậy, quả thực quá đáng!”

“Đệ có nhớ rõ tướng mạo của hắn?”

“Nam tử đó vẻ mặt giống người Hồ, tướng mạo hình thể đều ẩn sau lớp thanh sam khó nhận biết, đệ chỉ nhớ kỹ người này trên mi mắt có một vết sẹo khá dài. Hắn tuy thần sắc hoảng hốt, nhưng cả người lộ ra khí chất võ giả, tuyệt không giống người Ma giới. Ma giới từ biệt nhiều năm, từ đó về sau đệ không còn tin tức của người này, không biết hiện tại hắn đang ở phương nào, vì sao nhiều năm qua đối với Trường Khanh không hề hỏi đến.”

Thanh Vy đạo trưởng vuốt râu trầm tư, “Trẻ nhỏ vô tội, vì cái gì lại hạ độc thủ như vậy? Trường Khanh là do đệ nhặt được từ trong Ma giới, bí mật này chỉ có ngũ lão chúng ta biết, sau này cũng không được tiết lộ cho bất kỳ ai, để tránh người ngoài đối với Trường Khanh bất lợi. Cũng may Trường Khanh không phụ sự kỳ vọng của chúng ta, chỉ cần cứ vậy thêm một thời gian nữa mọi sự sẽ hoàn thành. Xem ra, nhiệm vụ làm rạng danh Thục Sơn nhất phái chỉ có thể ký thác lên mình các đệ tử trẻ tuổi này, pháp trượng Vô Cực Các sớm muộn cũng do Trường Khanh tiếp chưởng, về phần chúng ta ——" Lão cười cười, không nói gì nữa.

“Chưởng môn sư huynh sao lại nói ra những lời ấy? Trường Khanh niên kỷ chưa đến ba mươi, Thường Dận lại càng không, trăm năm cơ nghiệp Thục Sơn đâu thể đơn giản do chúng toàn quyền tiếp chưởng.” Thương Cổ nhíu mày, trong mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc, lòng có chút nghi ngại.

Thanh Vy đạo trưởng đột nhiên quay đầu, mỉm cười nói: “Sư đệ, đệ không cần kinh nghi. Kiếp nạn Bổ Thiên Trận Pháp lần này, chúng ta Thục Sơn bô lão nguyên khí tổn thương, hình thần nguy hại, sợ rằng cách quy lão chi kỳ cũng không còn xa. Chẳng lẽ sư đệ không cảm thụ được trong cơ thể đã hình thành hiện tượng chân khí suy bại? Chúng ta bất quá chỉ là thân thể phàm trần, sinh lão bệnh tử càng không thể trái nghịch. Nếu thật sự phải đợi đến ngày ấy mới lo tính tạp vụ, chẳng phải càng khiến Thục Sơn loạn thêm sao. Không bằng sớm an bài hậu sự, chuẩn bị tất cả chu toàn.”

Thương Cổ trưởng lão gật đầu.

Hai người chậm rãi đi bộ dưới ánh trăng, nhìn khắp bầu trời đầy sao, lòng biết rằng chuyện Từ Trường Khanh tiếp nhận chức vụ chưởng môn sớm đã thành kết cục tất định.

--------------------------

Mở đầu quyển bốn “Phong nguyệt liên thành” bằng một đầu mối nhỏ vụn liên quan đến thân thế của Trường Khanh, báo hiệu truyện sẽ càng ngày càng ngược. Thì giống như Truyền Thuyết Thần Ma đó, đổi ngược lại giờ Ma là Khanh thôi và như thế Khanh sẽ càng ngày càng đáng thương và tự dằn vặt mình đến chết (Ta chém gió có lực sát thương đó, tin hay không là tùy vào định lực của các nàng) =))
Câu hỏi chương 107: Trầm Trạch xuất hiện, người đều tiên hắn tìm đến là ai?
1. Tiêu Ánh Hàn
2. Trường Khanh
3. Cảnh Thiên

PS: Ta chú thích thế kia đã ổn chưa nhỉ?



[1] Trác Lộc: một địa danh cổ trên ranh giới tỉnh Hồ Bắc và Liêu Ninh ngày nay

29 comments

1/20/2013 10:20 PM Reply

Nói truyện càng ngày càng ngược làm em buồn quá! Nặng lòng kinh mất T___________T

Người Trầm Trạch gặp là Khanh nhi a~ đoán vậy...

Anonymous
1/20/2013 10:33 PM Reply

Ta chon cai 2 nang oi :) cap do va cuong do nguoc ngay cang cao va tan suat ngay cang lien tuc, nhi :)

Blur_berry

1/20/2013 11:11 PM Reply

Ta đoán là Cảnh Thiên áh (lão bắt đầu làm nên chuyện mừ)
É, cái vụ án Truyền thuyết thần ma ta lại thấy cốt truyện y chang truyện Yashura (Atula) của Clamp á. Y xì luôn

1/20/2013 11:15 PM Reply

Thế à? Ta chưa đọc Yashura nhưng mà Truyền thuyết Thần Ma là movie ghép bị giới hạn nội dung trong những cảnh quay có sẵn nên nội dung giống chỗ này chỗ khác cũng ko sao, quan trọng là nó hay ý :)))

1/20/2013 11:20 PM Reply

Nói chung chỉ cần đôi trẻ bên nhau thì ngược đến đâu ta cũng chấp nhận :))

1/20/2013 11:25 PM Reply

Nàng noái chính xoác hihi

1/20/2013 11:26 PM Reply

Ss là ss cứ chém thế, e ko tin cũng đc mà :))

1/20/2013 11:32 PM Reply

Ừa. Cái Yashura kia là 1 đứa bé sơ sinh (sau này là Ma Vương Atula), Yasha là thần tướng của Thiên Đình, y nhận lệnh đi giết hiểm hoạ của Thiên -Nhân -Ma giới. Khi thấy đứa bé thì hắn không nỡ giết, rồi nuôi dưỡng đứa bé, chống lại tam giới. Đứa bé lớn nhanh lắm. Theo truyện vẽ thì nhìn giống con trai (đại từ nhân xưng cũng là trai), nhưng ngay cả nhóm tác giả cũng không khẳng định giới tính của bé ý.
Túm lại là boylove haha

1/20/2013 11:42 PM Reply

À, nàng chú thích chuẩn rùi đó, đa tạ nàng đã chăm chút nhé hihi

1/20/2013 11:44 PM Reply

Thế là thằng bé (cô bé) đó cũng yêu sư phụ mình luôn hả :))) Ta muốn đọc truyện rồi đó, hi vọng có trên mạng chứ hem phải mua =.=

1/20/2013 11:45 PM Reply

Ok nàng, từ giờ sẽ theo phong cách mới này, độc giả là thượng đế mà :)))

1/20/2013 11:53 PM Reply

99% là cậu bé nàng ạh. Cái ni là truyện tranh, VN đã từng xuất bản nàng ạh, tên là Thiên Thần Hổ Tướng, mấy chỗ cho thuê truyện chắc có. Online thì hem chắc có vì ta chưa có search.
Hồi xưa khoái truyện này vì vẽ đẹp quá xá đẹp.
Nàng search Yashura RG Veda sẽ thấy. Long lanh lun

1/20/2013 11:54 PM Reply

Thích, hihi

1/20/2013 11:56 PM Reply

Sách việt mình dịch tên nhân vật là Yashura - Atula, Yasha - Dạ Xoa. Nghe là thấy "hấp rẫn" rùi nàng nhỉ

1/20/2013 11:57 PM Reply

Ôi ta đang search đây, nhưng tình hình là chưa đọc truyện tranh bao giờ nên xem hình chẳng quen gì cả. Vẫn cứ là ngắm người thật đẹp hơn =))

1/20/2013 11:59 PM Reply

Hihi, truyện nó cũng ngắn ý mà, có 20 tập à, quyển mỏng. BE

1/21/2013 1:15 AM Reply

hay da nghe nàng chú thích kiu3 đó ta lại càng thấy lo cho bé khanh quá thương quá đi.theo cách suy nghĩ ám mụi giữa trầm trạch và khanh nhi thì ta nghĩ anh ấy về sẽ tìm TAH rùi hỏi hang về TK í."đầu óc ta thật ko bình thường nhỉ".ùm ta ngày xưa đến nay là một fan trung thành của truyện tranh đấy "thích nhất truyện nào vẽ đẹp ak"

1/21/2013 6:29 AM Reply

Quyển 4 mở đầu hứa hẹn Trường Khanh sẽ còn bị ngược dài dài, dù Khanh có phải người của Ma giới hay không. Lão Thiên lại được một phen lao đao vì ái nhân đây~
À mà mình có một thắc mắc, không biết trong chương sau có kể rõ chuyện kiếp trước của 2 người không vậy? :)

Anonymous
1/21/2013 7:53 AM Reply

nàng chém có đúng hơm zị, giờ Khanh lại đổi vai mới à, mệt à nha =''=
ta chọn 1 nhá, người đầu tiên gặp đương nhiên phải là người iu rùi ;))

1/21/2013 12:20 PM Reply

Chương sau á, thì là màn trùng phùng cảm động của Trầm Trạch và 1 trong 3 người kia đó :))

1/21/2013 12:34 PM Reply

Á, lúc type mình mắt nhắm mắt mở nên nhìn lầm =) Ý mình là trong những chương sau í :D

Anonymous
1/21/2013 1:04 PM Reply

Đó, ss chú thích như này dễ đọc hơn hẳn nè, đỡ phải kéo lên kéo xuống:))
Chương sau em đoán là gặp Tiêu Ánh Hàn nha.
Kiểu này Khanh nhi mà về Thục sơn là sẽ bị ngược dài dài, khổ thân quá:( Sao tác giả cứ thích ngược thụ thế nhỉ:((

Anonymous
1/21/2013 7:37 PM Reply

ủa, ta thấy truyện đó HE mừ, cuối cùng 2 anh vẫn về với nhau đó chứ :?

1/21/2013 7:48 PM Reply

Nguyên tắc của ta là chỉ spoil trong vòng 1 chương, ta còn phải đặt câu hỏi chứ, nàng hỏi trước rồi ta thất nghiệp à :))

1/21/2013 7:59 PM Reply

Hahah, OK nàng =) Ta cũng thích mấy câu hỏi spoil của nàng lắm mà ko dám tham gia, vì ta thấy nàng Tiểu Chu viết toàn là những tình tiết bất ngờ, đoán trúng tâm ý của nàng quả là hên xui, mà mấy trò hên xui này ta thường xui nhiều hơn hên a~

1/22/2013 12:18 AM Reply

Ôi trời nàng cứ đoán đi, cùng lắm là âm điểm, mà âm ta cũng có làm gì nàng đâu mà :))))

1/22/2013 12:19 AM Reply

Ta đã bảo tin hay không là tùy định lực của các nàng mà :))

1/22/2013 12:20 AM Reply

Vì người đọc cũng thích ngược thụ :))

4/29/2013 1:47 PM Reply

Một mở đầu "có thể" nói là nhẹ nhàng T~T Ta còn nghĩ chương này sẽ giật ngược bù lại chương 106 cơ. Ai ngờ...

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục