Mar 3, 2013

[Thục Thiên] Chương 144 - Ngôn niệm quân tử

Written By Tích Vũ Lầu on Mar 3, 2013 | 08:27

“Cảnh huynh đệ, huynh không hiểu, quân tử gặp chuyện tâm xúc động, chuyện đi rồi tâm trở về không.”

[ĐAM MỸ/CẢNH KHANH] THỤC THIÊN MỘNG HOA LỤC

Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc

Biên dịch: Tích Vũ

Chương 144 – Ngôn niệm quân tử







Đầu tiên ta phải nói, Tiểu Chu vốn dĩ đã dừng lại ở chương này, quyết định kết cục ở đây. Thế nhưng, do quá nhiều ý kiến phản đối nên nàng đã chắp tay viết tiếp. Chư vị hãy thử chờ xem, cái kết tiếp theo, nàng có mở ra lối thoát nào cho chuyện tình này?

Ta đã nói, Trường Khanh sẽ dùng cách thức tàn nhẫn nhất để nói với Cảnh Thiên rằng tâm y đã chết. Không biết chư vị cảm thấy thế nào, chứ chương này, ta đau lắm!!! Càng giận Cảnh Thiên bao nhiêu, ta càng đau cho hắn bấy nhiêu.

Nếu như Trường Khanh trực tiếp tiêu tán không để lại một câu, khiến cho Cảnh Thiên đau khổ tìm kiếm, thậm chí trải qua luân hồi tiếp tục tìm kiếm, dù là đau khổ, nhưng hắn vẫn còn một tia hi vọng, thế nhưng, y lại xuất hiện, tuân thủ đúng lời hứa mà xuất hiện, cho hắn thấy rằng kẻ hủy đi tất cả là hắn, cho hắn ăn năn, cho hắn thống khổ, y đã giải thoát rồi, còn hắn thì sao? Tâm y đã chết rồi, hắn làm sau mà cứu lại?

“Không phải huynh không tốt, chỉ là, ta không thể yêu huynh lần nữa.”

Không phải không yêu, mà là không thể yêu.

6 comments

3/03/2013 12:10 PM Reply

Em không có gì để nói... Chỉ biết khóc thôi...

6/01/2013 8:56 PM Reply

Trường Khanh đúng là vẫn còn chấp niệm, nay người quay về, xóa sạch tất cả. Người ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng không thể cho hắn. Tiểu hài tử, Cảnh Thiên, ta biết đáp án rồi. Đôi khi, không phải cứ nỗ lực là được. Càng nỗ lực lại càng chỉ có thể mở to mắt nhìn nó theo gió bay đi. Thì ra, cứ cố chấp nghĩ lệch mọi chuyện theo hướng lạc quan hơn, theo hướng mà mình muốn nghĩ, thứ đạt được là bất lực, là hờ hững, là buông tay... Là "Từ nay về sau, cùng trời cuối đất, vĩnh bất tương kiến".


“Không phải huynh không tốt, chỉ là, ta không thể yêu huynh lần nữa.”

-- “Không phải không yêu, mà là không thể yêu”

“Trường Khanh, trở về!”

-- Không phải không thể trở về, mà là không muốn trở về

“Truyền kì giữa ngươi và ta, đã kết thúc rồi”

-- Vĩnh viễn kết thúc rồi.


Nếu có thể nhìn thấy gương mặt người, tiếu như xuân phong, gọi ba chữ: “Cảnh huynh đệ” như những ngày đầu gặp gỡ…

Trường Khanh, rốt cuộc là nên yêu hay nên hận người?

Tại sao tha thứ cho tất cả, lại vĩnh viễn không tha thứ cho y?

Cảnh Thiên, nên trách hay nên thông cảm?

Tại sao muôn ngàn lỗi lầm, ngươi lại phạm đúng lỗi vạn kiếp bất phục?

kim
7/23/2013 6:52 PM Reply

ta vốn sủng thụ , nhưng ta vẫn phải nói 1 câu : khối đậu phụ này có nhồi ớt, TTK ngươi tàn nhẫn lắm !!!

4/20/2014 1:14 AM Reply

Lời tar nghĩ...cũng giống như Phong Đình...nếu đổi lại Trường Khanh ngay từ đầu đã gạt hắn vế ngày quyết chiến...tar còn phân vân rốt cuộc cả 2 người đang làm gì muh lại áp đặt quyết định của mình vào đối phương...cơ muh rốt cuộc lại do Cảnh Thiên phá hủy lời ước định...một người vốn dĩ khó mở lòng...nhưng đã tin tưởng mà cùng huynh chia sẽ mọi thứ...nhưng rốt cuộc huynh lại đan tâm làm y thất vọng...tuy cũng trách huynh...nhưng sao y lại nhẫn tâm như vậy...không phải tar không thể hiểu...chỉ là không muốn hiểu thôi..."vĩnh bất tương kiến"..."ta không thể yêu huynh lần nữa"...những từ ngữ tar hiểu rõ ý nghịa...đã từng áp dụng...nay lại thấy được tại đây...cảm giác thật chua xót.

Anonymous
11/02/2014 9:56 PM Reply

ta đồng ý! mỹ nhân thì không bao giờ có lỗi, chỉ luôn luôn tàn nhẫn. hix

Anonymous
11/02/2014 10:04 PM Reply

nàng Tiểu Chu "cực đoan" quá! không thể nhìn người mình yêu chết thì có gì sai?! ta thực tế như lão CT. nếu là ta sẽ đánh đổi tất cả chỉ cần biết ở nơi nào đó người ấy bình an khỏe mạnh. (hận ta cũng được. quên ta càng tốt- chí ích chỉ có mình ta vĩnh viễn đau lòng). được rồi, người cứ giữ tôn nghiêm, tự trọng. v.v... ,ta chỉ cần giữ được người bình an.

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục