“Ngươi
cho rằng người sắp chết còn cần tỉ mỉ chuẩn bị hành trang sao? Hay là ta nên thể
hiện ra mặt, để toàn bộ thành Kim Lăng đều biết Thái tử hại chết đệ đệ ruột của
mình? Chuyện ngày mai lòng ta đã quyết, hôm nay ngươi lại đến hỏi cổ tay ta có
đau hay không, vì sao không bôi thuốc? Triệu Khuông Dận, ngươi nghĩ chúng ta đến
tột cùng ai mới là người điên?”
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 16 – Vĩnh niệm nan tiêu thích
Lý Tòng Gia trở lại phủ không quá
muộn, Nga Hoàng giữa cơn mộng mị có thoáng thanh tỉnh một lần, nghe lời Lưu
Châu nói, nàng vẫn cuộn mình trong chăn rơi lệ.
Không có cách nào khác, Lưu Châu
sau khi hầu hạ nàng uống xong chén thuốc an thần thì cũng lui xuống để nàng nghỉ
ngơi một giấc.
“Phu nhân có nói gì không?” Lý
Tòng Gia rất muốn biết rốt cục thì Triệu Khuông Dận đã nói gì với nàng. Thế
nhưng Lưu Châu chỉ lắc đầu, nàng nói phu nhân một mực gọi tên An Định Công, muốn
nói gì lại thôi, chỉ một mực khóc.
Triệu Khuông Dận, đến tột cùng
thì hắn đã nói cái gì dọa Nga Hoàng sợ đến thế? Lý Tòng Gia xoay người giao cây
đàn cho Phiêu Bồng, căn dặn niêm phong cất vào kho, không cho bất cứ ai động
vào nữa.
Rồi y một mình đi đến Chiêu Hoa
Các.
Đại phu nói Nga Hoàng bị kinh
hách nên có chút hoảng hốt, dùng thuốc an thần ngủ yên một giấc, có thể khi tỉnh
lại, nàng sẽ quên chuyện kia, nỗi sợ hãi trước đó cũng sẽ tan biến.
Lý Tòng Gia cầm khăn cẩn thận lau
khô vệt nước trên mặt Nga Hoàng. Nga Hoàng trong mộng vẫn nhăn mi, Triệu Khuông
Dận nói hắn không hề nói ra chuyện gì, vậy thì nàng cũng không nên bị kinh hách
đến như vậy.
Bất quá cũng đúng, từ sau khi y gặp
hắn, nàng luôn lo lắng như vậy. Tòng Gia của nàng nên mãi là người thanh tú nhã
nhặn, thanh phong phật diện, nhẹ cười không nói.
Mà lúc này đây, lại không còn như
thế nữa rồi.
Tính đi tính lại, ngày mai vẫn
theo ước định, Hồng Tụ sẽ đến.
Lưu Châu ở ngoài cửa suy nghĩ, muốn
hỏi An Định Công, phu nhân như vậy ngài còn muốn thỉnh người đến ca vũ nữa hay
không?
Lý Tòng Gia cũng nghĩ tới chuyện
đó, hai tay nắm lấy khăn gấm trên giường, ánh mắt khẽ động. Ngón tay kháp chặt,
chiếc khăn thêu hình uyên ương cẩm tú chớp mắt nhăn thành một đoàn.
Lần thứ hai mở tay, chiếc khăn đã
in lại vết hằn, Lý Tòng Gia không hiểu sao cố vuốt thế nào cũng không thể làm
nó trở lại ban đầu, lại nghĩ đến lòng mình, đã bị người hung hăng nhào nặn, làm
sao có thể thản nhiên như trước?
Triệu Khuông Dận, ngươi lại có thể
dễ dàng khiến ta mất đi vững vàng hiện tại.
Lý Tòng Gia đẩy cửa phòng, nghĩ
có thể Lưu Châu còn chờ hồi âm, quả nhiên thấy nàng.
“Chủ tử, ngày mai Hồng Tụ cô
nương sẽ vào phủ, phu nhân như vậy có cần chuyển sang ngày khác không?”
Cùng lúc Lưu Châu nói những lời
này.
Nam nhân trong thiên uyển ngã vào
giường cười như dự liệu.
Lý Tòng Gia lắc đầu, dặn dò Lưu
Châu, “Ngày mai phu nhân không tiện gặp khách, có ta là được rồi, Hồng Tụ cô
nương từ Thái tử phủ đến sao có thể tùy ý để nàng đợi, huống chi còn có Hàn đại
nhân đứng sau.”
Lưu Châu vốn là không muốn, phu
nhân còn không biết ra sao thì còn lòng dạ nào mà xem ca vũ. Thế nhưng nàng
cũng biết rõ Hồng Tụ hôm nay là người của Thái tử, đương nhiên không tiện đắc tội.
Nghĩ đến đây, nàng cũng chỉ có thể tuân mệnh lui ra.
Triệu Khuông Dận nghĩ Nga Hoàng
hôm nay tuy rằng ngốc đến độ chạy tới tìm hắn gây rối, thế nhưng cũng có thể
coi như trì hoãn thêm được mấy ngày cho Lý Tòng Gia. Trong khoảng thời gian ngắn
sợ rằng y không còn lòng dạ nào xem linh nhân gánh hát nữa.
Vì sao biết rằng ngày mai y không
còn tính mệnh để mà ưu phiền, hắn ngược lại tâm tình lắng xuống. Hắn vô cùng buồn
chán, nhất thời không có việc gì làm, muốn ra ngoài thăm thú An Định Công Phủ một
chút.
Vừa rời khỏi thiên uyển, hắn đã
thấy Lưu Châu ở trước cửa phủ gọi toàn bộ gánh hát Lê Hương Viện phía Đông tới,
Lê Hương Viện cũng ở thiên uyển, nằm ở phía Đông đối diện với Tây uyển của Triệu
Khuông Dận, sau dần trở thành nơi chuyên để luyện ca vũ của các nàng, cho nên
thiên uyển ngoài phòng của Triệu Khuông Dận thì có một loạt gian phòng khác ở
phía kia.
Lưu Châu tỉ mỉ dặn dò các nàng
hôm nay không nên diễn tập ca hát, phu nhân không khỏe cần yên tĩnh nghỉ ngơi,
thế nhưng ngày mai lại tuyệt đối không được thua cuộc, cần phải chuẩn bị thật tốt
đón Hồng Tụ cô nương.
Đây là… Triệu Khuông Dận có chút
khó hiểu.
“Ngày mai Hồng Tụ cô nương sẽ tới,
chúng ta đang sống rất tốt, thế nhưng luôn xuất hiện người của Thái Tử Phủ.”
Lưu Châu đè thấp thanh âm, tự nhiên khiến cho những nữ tử kia chăm chú, “Phu
nhân vẫn còn bệnh, việc này không cho phép ai nói lung tung ra ngoài, bằng
không, các ngươi tự biết.” Nàng là nữ tỳ cùng Nga Hoàng gả tới đây, đương nhiên
khác những linh cơ này, khẩu khí có ba phần nghiêm khắc.
Cả đám người gật đầu đáp ứng, Lưu
Châu liền để các nàng tự đi về.
Phiêu Bồng cất đàn quay trở lại, gặp
Lưu Châu, hai người vừa đi vào nội uyển vừa nói chuyện, khiến cho Triệu Khuông
Dận ở sau hành lang cảm giác kinh sợ.
Có phải y đã điên rồi! Triệu
Khuông Dận có chút không khống chế được bản thân, nện một quyền lên lan can gỗ.
Hắn bước nhanh về phía Chiêu Hoa
Các bên kia.
Đây tự nhiên không phải là nơi ai
cũng có thể tùy ý đi vào. Triệu Khuông Dận bị chặn lại ở ngoài hai lớp cửa lớn,
hắn lười cùng mấy hạ nhân nói lời vô ích, thẳng thắn đứng ở đó vận khí trực tiếp
gọi lớn tên Lý Tòng Gia.
Việc này dọa cho mấy hạ nhân sợ
hãi không ít, người này dám gọi thẳng tên An Định Công, với thân phận áo vải gọi
như vậy cũng đã là vô lễ, huống chi còn lớn tiếng thế này.
Rất hiển nhiên tiếng gọi này mang
theo nội lực truyền thẳng vào Chiêu Hoa Các.
Ngón tay còn dừng lại trên mặt
Nga Hoàng, bích y nam tử cúi người bên giường đột nhiên cứng đờ, y chậm rãi
xoay người nhìn ra cửa, nét mặt vẫn vân đạm phong khinh không nhìn ra cái gì,
nhưng tay lại có chút run.
Nga Hoàng hơi xoay người, y nhìn
ra được dù trong giấc ngủ sâu nàng vẫn không sao an ổn.
Thế nào trong đáy mắt Lý Tòng Gia
lại dâng lên một tia lưu luyến mơ hồ.
Y nhìn ra cửa gỗ, ra hay không
ra, chỉ tại một ý niệm.
Y có chút khổ sở, Lý Tòng Gia đột
nhiên nghĩ tất cả đều thật khó khăn. Thế nhưng không còn cách nào khác, ai bảo
y vẫn tin là thật. Y có bao nhiêu khao khát có thể tìm ra dây đàn đó.
Nếu như một năm kia, y không xung
động, hãy còn lặng lẽ quy ẩn sơn lâm, có phải hôm nay bọn họ đều có thể sống
thoải mái hơn một chút?
Đáp án nhanh chóng bị phủ định.
Lý Tòng Gia hiểu rõ chính mình,
cho dù quay lại, y vẫn cứ giẫm lên vết xe đổ mà thôi.
Y xưa nay đều không hiểu cách viết
hai chữ “Hối hận”.
Cũng giống như hiện tại y đẩy cửa
đi ra, rốt cuộc vẫn quyết định gặp Triệu Khuông Dận.
Lưu Châu cùng Phiêu Bồng đang
không biết làm sao mới có thể đuổi Triệu Khuông Dận đi, lại đúng lúc thấy An Định
Công đi ra, liền bước lên phía trước ngăn lại, “Chủ tử cứ ở trong cùng phu nhân,
tên điên này để chúng thuộc hạ đuổi đi được rồi.”
“Tên điên?” Lý Tòng Gia nhăn mi
nhìn Phiêu Bồng, “Ai dạy ngươi tùy ý nghị luận người trong phủ? Tại sao các
ngươi không có quy củ như vậy?”
Phiêu Bồng ngốc lăng một chỗ
không biết An Định Công hôm nay bị làm sao, thường ngày cho dù hắn có nói cái
gì cũng không thấy chủ nhân phản ứng như vậy, hôm nay sợ là trong ngực bị đè
nén rồi.
Hắn chỉ có thể nháy mắt nhìn Lưu
Châu, hai người đứng ở một bên không lên tiếng. Lúc này tốt nhất không nên làm
thiêu thân dẫn lửa, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, gần đây trong phủ đều không
yên.
Lý Tòng Gia thấy bọn họ không nhiều
lời nữa, chỉnh lại ống tay áo, cũng ý thức được lúc này tâm tình mình có chút
không bình tĩnh, trong ngực chất đống nhiều sự tình không thể gỡ bỏ, một lần lại
một lần, y tưởng như có thể giải quyết được thì lại ngày càng chất chồng.
Thái tử, hay là, Triệu Khuông Dận.
Bọn họ chung quy vẫn cần có một
người lên tiếng.
Lý Tòng Gia không cảm thấy đau buồn,
y chỉ là minh bạch, nếu bọn họ đều không phải là người có thể từ bỏ ý đồ, nhưng
vậy y đành phải là người lên tiếng thôi.
Cho nên y thong thả đứng ở trước
mặt Triệu Khuông Dận, vẻ mặt hòa hoãn.
“Triệu công tử có việc sao?”
Trong mắt Triệu Khuông Dận ngập
tràn vẻ không giải thích được, hắn tàn bạo nhìn chằm chằm Lý Tòng Gia, ánh mắt
tựa như muốn một kiếm bổ đôi người kia, gần như muốn bắt lấy tay y mà chất vấn,
nhưng chung quy vẫn là bận tâm mấy người xung quanh nên không làm.
Triệu Khuông Dận cố gắng đè nén
tâm tình, cố ý nhìn vào trong phủ mà nói, “An Định Công có rảnh rỗi đi dạo nói
chuyện không?”
Lý Tòng Gia quay người nhìn vào cửa
gỗ khép kín của Chiêu Hoa Các.
Nga Hoàng còn đang ngủ say.
Triệu Khuông Dận đưa tay bắt lấy
cổ tay y. Động tác này khiến Lý Tòng Gia kinh ngạc không ít, y nhìn sang mấy hạ
nhân đang cúi đầu, tuy rằng không ai dám nhìn kỹ, nhưng ánh mắt chung quy vẫn
là hiếu kỳ, Lý Tòng Gia chỉ có thể nhẹ nhàng cười che giấu, “A… Không sao! Mời!”
Tay lập tức theo phương hướng hắn nắm mà vươn theo, tận lực không để ai nhìn ra
điều gì bất thường.
Một sự hóa giải xảo diệu.
Triệu Khuông Dận lộ ra nhãn thần đầy
thưởng thức. Lý Tòng Gia, ngươi luôn luôn khiến ta kinh hỉ.
Mà lúc này đây, quả nhiên chỉ kinh,
không hỉ.
Hắn một đường dắt cổ tay y, cước
bộ vô cùng nhanh, Lý Tòng Gia ở phía sau hắn nỗ lực thu tay lại nhưng không được,
chỉ có thể mặc hắn dùng sức kéo mình về phía trước, vì sợ người khác khả nghi,
y vẫn bày ra biểu tình thong dong đi theo hắn, tay hai người dưới tay áo thùng
thình dây dưa không ngớt.
Triệu Khuông Dận một đường đi tới,
nhưng bốn phía chỗ nào cũng có bóng người, không có cách nào kéo y trở về thiên
uyển.
Hiện tại khắp trong phủ có lẽ chỉ
có nơi ấy là không ai dám tùy tiện ra vào, Triệu Khuông Dận không phải người
quen mặt, An Định Công mấy lần nhường nhịn hắn, giữ mặt mũi cho hắn, cho nên
đâu có hạ nhân nào muốn động đến hắn.
Đi vào sau bức tường hình chữ “Nguyệt”,
Triệu Khuông Dận kéo chủ nhân của cổ tay lôi về phía trước, “Lý Tòng Gia, ngươi
là ngu thật hay là giả ngu?”
“A…” Bích sắc nhân kêu nhẹ, trên
cổ tay đã hằn vết ngón tay, có thể Triệu Khuông Dận đã dùng khí lực quá lớn, nhất
thời không biết cố kỵ đúng mực, vung tay làm đau y.
Trong khoảng thời gian ngắn này, tay
phải vừa bị phỏng vừa hằn vết bầm, vô cùng thê thảm nhưng lại tăng thêm phần diễm
mỹ.
Lý Tòng Gia cắn môi lấy tay áo
che cổ tay lại, “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Triệu Khuông Dận nhìn thấy
rõ ràng vết tích trên tay y, ngực có chút hổ thẹn, tiến lên muốn vạch ra xem.
Lúc ban đầu vốn tự nhiên như vậy,
mà sau đó lại nghĩ muốn kéo y qua.
Lý Tòng Gia lui về phía sau,
nghiêng mặt, “Không có việc gì.” Thanh âm rất đạm nhạt, không mang theo bất cứ
tình cảm gì.
Triệu Khuông Dận luôn luôn bị
thái độ này của y chọc giận. Hắn mạnh mẽ bước lên nắm bờ vai của y, khiến y
không cách nào né tránh.
“Ngươi vì sao luôn luôn cho rằng
tất cả đều không sao? Tay ngươi rất đau, ngươi liền có thể nói đau, ngươi hoàn
toàn biết rõ Hồng Tụ đến vì cái gì, ngươi không nên để cô ta vào phủ! Ngươi giả
ngu nhiều đến độ lừa cả chính mình rồi!” Hắn dùng sức lay vai y như nỗ lực muốn
kéo y từ trong mộng tỉnh lại, “Ta nói cho ngươi biết Lý Tòng Gia! Nếu ta tìm được
rượu nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt ngươi uống hết, ngươi đã muốn chết, ta đây
thành toàn cho ngươi.”
Triệu Khuông Dận dùng sức nắm bờ
vai vốn vô cùng gầy gò của y, tựa như muốn bóp nát y, cho đến khi Lý Tòng Gia phải
nhăn mi khó nhọc, “Triệu Khuông Dận, ngươi buông tay!”
“Ngươi không phải không quan tâm
bất cứ thứ gì sao!” Hắn càng thêm dùng sức kéo y vào trong lòng mình.
Lý Tòng Gia bị kéo vào ngực hắn
không hề có chút động tác giãy dụa nào, đơn giản là, y chưa bao giờ vì những sự
tình vô nghĩa mà tốn công vô ích.
Người trong lòng đột nhiên an
tĩnh lại không hề giãy dụa, ngược lại khiến cho Triệu Khuông Dận kỳ quái, “Ngươi…”
Gương mặt Lý Tòng Gia gần như kề
sát hắn, hắn không tận mắt thấy y, chỉ nghe được ở bên tai lời nói nhẹ nhàng bất
đắc dĩ, “Đúng vậy, chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, ta không sao.” Nói xong lời
cuối cùng y bật cười ra tiếng.
Triệu Khuông Dận thấy y thần sắc
khác thường, khí lực trong tay cũng dần hòa hoãn, Lý Tòng Gia dựa vào vai hắn
nói nhỏ, “Có phải ngươi lại nghĩ ta điên rồi. Đúng là ngươi vẫn luôn cho ta là
người điên.” Hai tay của y được Triệu Khuông Dận buông ra, không tự chủ được mà
thõng xuống. Cổ tay khuynh thành in rõ vết bầm trở nên mơ hồ trong đáy mắt. Con
mắt Lý Tòng Gia thoáng nhìn qua ấn ký màu xanh, tựa như một khuôn mặt dự tợn
trào phúng, tàn bạo quấn lấy chính mình không cách nào thoát ra.
Y chậm rãi giơ cổ tay mình lên,
đường nét rất đẹp, rất ưu nhã, hơi vung tay một chút, dừng lại ngay trước mắt Triệu
Khuông Dận.
Đây là một loại âm u tiêu hồn, bất
động thanh sắc, cùng lắm là, đầu độc mà thôi. Nhưng bản thân y lại không hề biết,
y chỉ là, muốn nhìn cho thật kỹ cổ tay của chính mình, “Ngươi biết nó rất đau
sao?” Lý Tòng Gia không nhìn tới Triệu Khuông Dận, y chỉ tinh tế nhìn cổ tay mình.
“Ta… xin lỗi…” Một đạo mày kiếm hỗn
loạn không nói rõ tình tự, hắn chỉ là không muốn thấy y như vậy. Triệu Khuông Dận
thở dài, một tay giữ lưng y, một tay giữ lấy cổ tay y hạ xuống. “Bị bỏng rồi
sao vẫn không bôi thuốc?”
“Ngươi cho rằng người sắp chết
còn cần tỉ mỉ chuẩn bị hành trang sao? Hay là ta nên thể hiện ra mặt, để toàn bộ
thành Kim Lăng đều biết Thái tử hại chết đệ đệ ruột của mình? Chuyện ngày mai
lòng ta đã quyết, hôm nay ngươi lại đến hỏi cổ tay ta có đau không, vì sao
không bôi thuốc? Triệu Khuông Dận, ngươi nghĩ chúng ta đến tột cùng ai mới là
người điên?”
“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định
phải dùng cái chết để giải quyết khúc mắc? Ngươi cho ngươi là ai? Lý Tòng Gia!
Ngươi không phải Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, ngươi không phù hộ được bất
luận kẻ nào!” Cơn giận của Triệu Khuông Dận thoáng chốc bốc lên tận đỉnh đầu, “Đời
này ta hận nhất gặp phải người xem thường tất cả, thời buổi này có bao nhiêu kẻ
vì mạng sống mà làm chuyện trái lương tâm, thế nhưng ngươi thì sao?” Triệu
Khuông Dận càng nói càng kích động, “Lý Tòng Gia, ngươi suy nghĩ quá thấu triệt,
cho nên ngươi không thể vui vẻ, thế nhưng ngươi càng muốn minh bạch thì ngươi
càng mệt mỏi, mệt đến cuối cùng muốn buông tay bỏ mặc tất cả, như vậy Nga Hoàng
phải làm sao? Người trên dưới trong phủ này phải làm sao?”
Lý Tòng Gia tựa như nghe được
chuyện gì thú vị lắm, trong mắt đều là tiếu ý, y chỉ quét mắt nhìn qua Triệu
Khuông Dận, rồi lại nghiêng mặt đi, tay y còn đặt bên hông hắn, chớp mắt yên
tĩnh, y thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập của hắn, “Ha ha.” Lý Tòng
Gia bắt đầu cất tiếng cười to, “Hôm nay ta dĩ nhiên lại ở chỗ này, nghe một kẻ
muốn giết ta dạy chuyện sinh mệnh trọng yếu.”
Ngươi nói có phải chúng ta đều đã
điên rồi?
Triệu Khuông Dận yên lặng. Hắn chỉ
là nóng ruột, hắn chỉ là không muốn nhìn bích sắc nhân này theo gió bay đi.
Trước mắt hắn đột nhiên hiện ra Lý
Tòng Gia trên lầu cao ngày ấy, một bước thả mình xuống khoảng không.
Trong nháy mắt tâm đều là lạnh lẽo.
Đó là loại cảm giác gì? Không thể
nói rõ, chỉ là, nó vẫn luôn tồn tại vô cùng chân thực, ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc
sống của Triệu Khuông Dận. Hắn hiện tại bắt đầu biết sợ.
Ngay cả Triệu Khuông Dận cũng
không tin được vì sao hắn lại có cảm giác sợ hãi này. Không phải hắn vẫn đang nắm
chắc toàn bộ thế cục sao? Thế nhưng hiện tại hắn đột nhiên sợ Lý Tòng Gia thực
sự…
Nhược vô Lý Trùng Quang, thiên hà
diệc man hoang.
(Nếu không có Lý Trùng Quang, sơn hà cũng sẽ hoang tàn.).
Người túy sinh mộng tử (sống mơ
mơ màng màng) trên đời này, chỉ có hai loại. Một loại trầm mê trong xa hoa trụy
lạc, giữa hồng trần sắc tướng, tinh thần lại thanh tỉnh không gì sánh được.
Mà một loại khác bất đồng. Bọn họ
không có thời khắc nào là không lãnh tĩnh. Mọi việc đều ở trong lòng bàn tay họ.
Chỉ có tinh thần là luôn mơ mơ màng màng. Bọn họ càng sống thanh tỉnh, càng
nhìn thấu triệt, tâm lại càng thống khổ mê man. Càng là truy cầu hoàn mỹ, lại
càng đi ngược lại mục tiêu.
So với loại người trước, loại sau
tự nhiên càng thêm thống khổ. Bởi vì loại trước chí ít vẫn là người.
Mà loại sau, đã thành ma.
--------------
Lời tác giả: Có thể sẽ có người không thích, đây là bi kịch đã định
trước, thế nhưng ta chỉ hi vọng nó sẽ thật đẹp, nó hẳn là một hồi mộng đẹp cuối
cùng. Người trong cố sự túy sinh mộng tử, so với chúng ta lại đơn thuần hơn nhiều
lắm.
Y là
toàn bộ, là cực hạn, là bất khả tái phục của khí khái Giang Nam. Y còn có một tấm
lòng son, một lòng kiên trì nhẫn nại.
Cho nên
y định trước, là một tràng bi kịch.
Lời dịch giả: Quả thật ta muốn quẳng hậu chủ cho Triệu gia lắm rồi,
anh thật là bá đạo đi mà, lôi lôi kéo kéo người ta giữa thanh thiên bạch nhật,
xô người ta vào góc tường, ôm chặt người ta trong ngực, rồi nói đủ thứ lý lẽ mà
đáng ra kẻ như anh chả bao giờ bận tâm. Haiz da, yêu đó mà, quả thực là sến súa
đi trông thấy =))
1 comments:
Ta đặc biệt thích đoạn này: "Người trong lòng đột nhiên an tĩnh lại không hề giãy dụa, ngược lại khiến cho Triệu Khuông Dận kỳ quái, “Ngươi…”
Gương mặt Lý Tòng Gia gần như kề sát hắn, hắn không tận mắt thấy y, chỉ nghe được ở bên tai lời nói nhẹ nhàng bất đắc dĩ, “Đúng vậy, chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, ta không sao.” Nói xong lời cuối cùng y bật cười ra tiếng."
-- Vì Triệu gia bá đạo có vẻ như cuối cùng cũng bị Hậu chủ "khuất phục" =)))
"“Ta… xin lỗi…” Một đạo mày kiếm hỗn loạn không nói rõ tình tự, hắn chỉ là không muốn thấy y như vậy. Triệu Khuông Dận thở dài, một tay giữ lưng y, một tay giữ lấy cổ tay y hạ xuống. “Bị bỏng rồi sao vẫn không bôi thuốc?”"
-- Bị bỏng rồi sao vẫn không bôi thuốc??? Chứ không phải đều do anh mà ra sao? Đi mà bôi thuốc cho người ta! :p Nói đến đây lại giận, cổ tay khuynh thành đấy, quốc bảo đấy, anh mà để cho nó có chuyện gì thì ta đến tính sổ với anh! >"< (bằng cách dẫn Hậu chủ của ta về nhà đem giấu) :3
Post a Comment