Có thể bản
thân Lý Hoằng Ký cũng không hiểu, hắn cười nhạo lục đệ, hắn không muốn nhìn
dáng dấp thanh tú của y, không muốn nhìn cổ tay mỹ lệ của y.
Thế
nhưng tất cả những thứ này, chung quy vẫn hình thành trên sự ngưỡng mộ vô hình,
ngày từ đầu, hắn đã để tâm mình vô thức ngưỡng mộ hoa sen nở rộ giữa đầm lầy ấy.
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 15 – Chích thị chu nhan cải
Cuối cùng Lý Tòng Gia cũng ôm Hưởng
Tuyền trở lại.
Y không để ý bất cứ thứ gì trên
đường, trong lòng chỉ tràn đầy hình ảnh ngày trước, huynh đệ ruột thịt cùng
nhau học bài.
Những lúc lơ đãng, ca ca rất
thích nhìn cổ tay y, còn thích khen y đẹp, Lý Tòng Gia từ nhỏ đều không thích bị
hình dung như thế.
Nữ nhân đẹp, đó là một niềm hạnh
phúc; nhưng nam nhân đẹp, lại là một loại mệnh kiếp.
Đây là số mệnh. Huống chi, dung mạo
y còn khẳng định một định mệnh khác, Thuấn Vương, Hạng Vũ đều có nhất mục trùng
đồng, cho nên Lý Tòng Gia nhất mục trùng đồng cũng định trước số mệnh phi thường.
Vốn dĩ tất cả đều rất tốt, từ khi
Lý Hoằng Ký sinh ra đã nhận được muôn vàn sủng ái, cuối thời Đường, dân gian có
câu sấm truyền: Đông hải lý ngư phi thượng thiên (Cá chép biển Đông bay lên trời). Liệt tổ đã hết lòng tin theo lời sấm
đó, rồi lại có thêm lời sấm khác: Hữu nhất chân nhân tại Ký Châu, khai khẩu
trương cung hướng tả biên. (Có một người
sinh tại Ký Châu, mở miệng giương cung về bên trái). Vì vậy, thánh thượng
liền ban cho đứa trẻ cái tên: Lý Hoằng Ký (Hoằng:
mở rộng, Ký: Ký Châu, cũng có nghĩa là kỳ vọng).
Đơn giản chỉ là cái tên hài tử, lại
mang theo kỳ vọng suốt đời. Lý Hoằng Ký cần phải có được nhân tâm, hắn có trong
tay ngàn vạn sủng ái cùng ngưỡng vọng. Trưởng tử được lập làm Thái tử, đó là
chuyện danh chính ngôn thuận không cần bàn cãi. Thế nhưng hắn từ nhỏ tính tình
nghiêm khắc, không dấu nổi phong mang sắc bén, sau này trưởng thành được phái
đi đánh trận, trở về càng thêm phần cường ngạo.
Lý Tòng Gia còn nhớ rõ, ngày ấy
phụ hoàng thường xuyên trách cứ Lý Hoằng Ký, rồi lại âm thầm thở dài bỏ đi. Giữa
thế gian này, chung quy vẫn không có thứ gì qua được tình thân, phụ hoàng vì việc
Lý Hoằng Ký bộc lộ phong mang quá mức mà tức giận, trách cứ, rồi trục xuất, chỉ
là dù có dùng đến bao nhiêu phương pháp đe dọa Lý Hoằng Ký, phụ hoàng vẫn cứ bảo
toàn địa vị Thái tử cho hắn.
Chỉ đáng tiếc, Hoằng Ký ca ca rốt
cuộc vẫn không hiểu, mọi trách cứ của phụ hoàng đều xuất phát từ mục đích muốn
bảo vệ hắn, hắn luôn cho rằng phụ hoàng bất công, mềm yếu cùng cổ hủ.
Lý Tòng Gia nhỏ tuổi được phụ
hoàng ôm trên đầu gối, ba tuổi đã đọc thuộc học thuyết bách gia, đứa con nhỏ
này sớm đã biểu hiện trí thông minh vượt trội, huống chi trời sinh dị tướng vốn
khiến người chú ý, toàn bộ mối quan tâm của hoàng tộc nháy mắt đều chuyển sang
người lục hoàng tử Lý Tòng Gia.
Thế giới trong mắt y vẫn còn nhỏ
như vậy, vậy mà đã sớm phải đối mặt với đủ loại người khẩu phật tâm xà, đây là hoàng
tộc, phức tạp hơn nhiều so với bách tính thường dân.
Kim Lăng náo nhiệt, phố xá rợp cỏ
hoa.
Lý Tòng Gia trên đường trở về đột
nhiên nhớ Thái tử khi còn nhỏ đã từng cười nhạo những tiểu dân phố chợ tầm thường
nhỏ bé này. Hoằng Ký ca ca rất nhiều năm trước cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi,
đã cho rằng những thứ đồ chơi các tiểu cung nữ thái giám mang trộm từ bên ngoài
về thật tầm thường.
Ngày ấy, có một người hái trộm được
một bó hoa cúc từ chỗ đất hoang, có lẽ muốn tặng cho người tâm ái trong cung,
Lý Tòng Gia rất thích hình dạng nhỏ bé mà thanh lệ này, cặp trùng đồng của y
nhìn ra bao nhiêu tươi đẹp. Đầu ngón tay mảnh mai trắng trẻo chậm rãi mơn trớn
những cánh hoa nhỏ nhắn, mang theo thương cảm cùng nâng niu, xe ngựa đi qua,
hoa rụng điêu tàn, thế mà chúng vẫn sống hết mình, chỉ cần được khoe sắc giữa
ánh dương quang trong chốc lát, cho dù một giây tiếp theo bị hủy diệt hoàn toàn
cũng không hối hận.
Thị vệ mang hoa về còn khá trẻ,
nhìn thấy tiểu chủ tử vui mừng lại càng thêm vui vẻ, lén nói cho y biết bên
ngoài thành Kim Lăng còn có bao nhiêu thú vị.
Lý Tòng Gia dựa vào hành lang gấp
khúc sâu thăm thẳm của hoàng cung, cho dù tuổi nhỏ cũng không giấu nổi phong
nhã, một bên mặt hiện ra vẻ thanh tú vô song, cậu hài lòng nhìn bó hoa dại
trong tay.
Có tiếng bước chân truyền đến, mọi
người còn chưa kịp hành lễ.
Hoa ở trong tay đã bị người đoạt
mất, bị Lý Hoằng Ký ném thẳng xuống đất.
Hắn lôi kéo lục đệ vào một góc,
xô xô đẩy đẩy không thèm để ý Lý Tòng Gia tiếc nuối thứ ôn nhuyễn tú lệ kia thế
nào. Hắn không thích thấy hắn và y bất đồng.
Đó là đệ đệ ruột của hắn.
Cho dù bọn họ chưa bao giờ giống
nhau.
Có thể bản thân Lý Hoằng Ký cũng
không hiểu, hắn cười nhạo lục đệ, hắn không muốn nhìn dáng dấp thanh tú của y,
không muốn nhìn cổ tay mỹ lệ của y.
Thế nhưng tất cả những thứ này,
chung quy vẫn hình thành trên sự ngưỡng mộ vô hình, ngay từ đầu, hắn đã để tâm
mình vô thức ngưỡng mộ hoa sen nở rộ giữa đầm lầy này.
Lý Hoằng Ký không chịu thừa nhận,
nhưng cũng không thể phủ nhận.
Hắn không làm được người thanh lệ
như vậy, hắn cũng không có tấm lòng lương thiện như y, càng không có khí khái dạ
vũ nhuộm thành thiên thủy bích, thậm chí hắn càng không có tướng đế vương, như
vậy Lý Hoằng Ký làm sao không kiêng kỵ y?
Lý Tòng Gia là hình tượng Lý Hoằng
Ký nỗ lực muốn trở thành, nhưng bởi vì không khống chế nổi tâm mình nên vĩnh viễn
không thể trở thành người như vậy.
An Định Công hôm nay một mình ôm
cây đàn hồi phủ. Chiếc bóng in trên mặt đất không nhiễm bụi trần. Hồng Tụ nấp
cuối con đường nhỏ, nàng chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn.
Thưởng thức linh hồn vĩnh viễn không
thể chạm tới.
Dáng người nhàn nhạt, gió xuân
Giang Nam, nhật quang huy hoàng, vốn dĩ đều là khí trời tuyệt hảo, thế nhưng lại
đột nhiên khiến Hồng Tụ khổ sở vô cùng, nàng nhớ tới đêm đó tại Hàn phủ, y và
nàng đã vô tình đi lướt qua nhau.
Mọi người đều sống sau chiếc mặt
nạ của mình, thế nhưng, mặt nạ dù tinh xảo đến mức che được cả thiên hạ, lại
không thể che nổi lòng mình, tay áo của y lướt nhẹ qua những cánh hoa bay,
không phải cố ý tiếc hoa, lại có thể khiến cả một biển hoa thấm đẫm hương tử
đàn, tình nguyện theo gió bay đi.
Thà rằng chết héo trên mặt đất,
cũng không muốn phải lưu luyến y cả đời.
Y là Lý Tòng Gia không thuộc về bất
cứ ai.
“Hồng Nhi!”
Một tiếng gọi không khác gì sét
đánh giữa trời quang, Hồng Tụ không cần xoay người cũng biết là ai đang đi theo
mình.
“Thủy ca.” Nàng đứng vững lại
nhưng không nhìn hắn. Lòng đang bị vô số những suy nghĩ kỳ quái làm rối loạn
như ma, vậy mà Thủy ca vẫn còn làm phiền nàng nữa.
A Thủy sau khi tỉnh rượu đã quay
về làm sạch y phục, lại đúng lúc nha môn trả tiền công. Lần đầu tiên, A Thủy
không cầm tiền công chạy đi uống rượu, mà muốn đến phố chợ mua một ít trang sức
cùng phấn son của nữ tử. Hôm nay hắn đã ngẫu nhiên gặp An Định Công, được hứa hẹn
lấy được công danh, đây chính là tin lành nhất đời hắn. A Thủy tất nhiên phải dốc
hết khả năng để chuẩn bị, kỳ thi Hương năm nay hắn nhất định đạt được ý nguyện,
giúp Hồng Nhi sớm ngày thoát khỏi bể khổ. Trong lòng hắn đắc ý vô cùng, vui vẻ
muốn dốc hết tiền mua một cây trâm ngọc cho Hồng Tụ.
Không phải thứ đáng giá gì, nhưng
hắn vẫn nắm chặt trong tay nghĩ cách đưa cho nàng, ai biết được khi rẽ qua đầu
ngõ, hắn lại thật sự gặp được Hồng Tụ vừa xuất môn.
A Thủy nhất thời hân hoan không
gì sánh được.
Chưa hết vui mừng thì hắn lại bắt
đầu ấp úng, hắn quá trân trọng nàng, cho nên mỗi câu mỗi từ đều vô cùng cẩn thận,
hắn kêu tên nàng rồi chạy nhanh tới, mà gương mặt vừa hé ra lại tràn ngập sầu
lo.
“Hồng Nhi, nàng làm sao vậy?” A
Thủy sợ nhất là nhìn thấy Hồng Tụ đau lòng, trong lúc gấp gáp, hắn theo thói
quen đưa tay kéo nàng, tựa như ngày còn bé, động tác này vô cùng quen thuộc.
Khi đó mỗi khi hắn ở trong vườn nghe thấy tiếng khóc ngay sát vách, liền biết Hồng
Nhi lại bị mắng rồi. Mẫu thân của nàng vô cùng chật vật để lo cơm áo cho hai mẹ
con cô nhi quả phụ, mỗi khi mệt mỏi thường không kiềm chế được mà đánh mắng
nàng cho hả giận. Lý do nàng phải chịu đòn luôn rất khó hiểu, cho nên người mà
Hồng Tụ căm ghét nhất khi còn nhỏ chính là mẫu thân.
Thế mà giờ này tay áo của nàng lại
bị A Thủy tùy ý nắm lấy, nàng còn muốn bay lên trời cao, sao có thể để hắn ràng
buộc.
Hồng Tụ phủi tay áo trừng hắn,
“Thủy ca tự trọng.” Một câu nói lạnh như băng, nếu như là ngày thường, nàng có
thể ổn định tinh thần rồi từ từ dỗ dành hắn, thế nhưng ngày hôm nay nàng thật sự
không có tâm tư. Âu lo đầy mình khiến cho nàng không rảnh dây dưa với A Thủy,
vô cùng phiền phức.
“Có việc gì? Nếu không có muội phải
về phủ đây.” Hồng Tụ lơ đãng nói.
“Đừng… Chờ một chút… A…” Trong
lúc sốt ruột, hắn đã làm rơi cây trâm xuống đất, vội vàng nhặt lên xem xét, thấy
không sao, lòng thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay xuất môn đã thay đổi y phục, nếu
không chắc chắn Hồng Tụ sẽ lại trách hắn, nàng ghét nhất là thấy hắn hình dạng
lôi thôi nghèo túng, “Tặng nàng cái này!”
Hồng Tụ liếc nhìn thứ A Thủy nắm
trong tay, một chiếc trâm cài tóc nhỏ dài, trên mặt nàng lộ ra tiếu ý cùng bất
đắc dĩ, “Thủy ca, huynh nên biết ngày hôm nay ta không hề thiếu những thứ này.”
Nàng vừa liếc nhìn đã biết đó là loại hàng gì, cùng lắm cũng chỉ là cây trâm
cài tóc của tiệm trang sức thấp kém nhất mới mở đầu ngõ mà thôi.
Hắn thì lấy tiền đâu ra mà mua ngọc
quý, còn không chịu giữ lại mua cho Phàn thẩm một bộ xiêm y, nghĩ đến đây nàng
lại thấy giận, “Thủy ca, huynh không nên tặng muội những thứ này nữa, muội chưa
bao giờ thiếu những thứ này, những thứ trang sức bình thường nhất của muội có
cũng giá trị bằng ba năm bổng lộc của huynh, huynh nên tỉnh lại mà hiếu kính
Phàn thẩm đi, đừng tối ngày mơ giấc mơ không có thật nữa!” Giọng điệu của nàng
mang theo ba phần lạnh lẽo đến thấu xương, không chút lưu tình.
Nhưng vẻ mặt A Thủy vẫn chờ mong
như trước, hắn đương nhiên rõ ràng nàng không thiếu thứ gì, nhưng đây chính là
một bí mật nho nhỏ của hắn. Kỳ thực hắn dự định… dùng nó làm sính lễ… Nếu An Định
Công đã hứa sẽ giúp hắn đề tên bảng vàng, như vậy việc hắn có được công danh sẽ
dễ như trở bàn tay, cùng lắm chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, còn không bằng hiện
tại nói rõ với Hồng Nhi, để nàng sớm ngày thoát ly những kẻ đó.
“Hồng Nhi, nàng cầm nó, cầm…” A
Thủy gấp gáp đuổi theo liên tục muốn đẩy trâm ngọc vào tay Hồng Tụ. Hồng Tụ
nhìn con phố bao người qua lại, chỉ có thể lui về phía sau rút tay về né tránh,
A Thủy lại vẫn cố chấp chìm đắm trong giấc mộng hoan hỉ hão huyền, không mảy
may nhìn ra tức giận của nàng, hai người giằng co một hồi lâu, mãi cho đến khi
Hồng Tụ hô lên một tiếng, “A!”
A Thủy cúi đầu thấy rõ ràng trên đầu cây trâm
hiện ra một vệt hồng ngân, trong khoảng thời gian ngắn chưa thấy được máu, thế
nhưng có thể thấy rõ ràng vết rách trên da Hồng Tụ. Lần này hắn thật sự cuống rồi.
Hắn lảo đảo nhìn Hồng Tụ che áo,
cả người run lên, “Thủy ca, ngươi hà tất đau khổ bức bách. Giờ này ngày này
huynh và ta đều không phải trước đây, phải biết thế nào là nam nữ hữu biệt,
huynh không nên làm ta khó xử giữa chốn người qua người lại thế này!” Nàng thật
sự bất lực, tính tình bướng bỉnh cố chấp, đầu óc chậm chạp không đổi của Thủy
ca nàng vẫn biết. Khi còn bé nàng luôn chê cười hắn, đọc nhiều sách như vậy
cũng không biết đọc cho ai, một hồi minh bạch lại một hồi hồ đồ.
Nàng đâu biết rằng A Thủy chỉ là
vì nàng. Hắn luôn trách mình vô dụng khiến cho nàng phải lưu lạc, nếu như năm
đó hắn có năng lực giúp đỡ nàng, Hồng Tụ cũng không bị bán đến ca lâu học nghệ.
Nếu như nàng đã rơi vào chốn yên hoa đó mà hắn có thể đạt thành công danh sớm
ngày chuộc nàng ra, thì Hồng Tụ sẽ không đến mức phải ra vào phủ quyền quý , miễn
cưỡng vui cười.
Nếu như hắn có thể sớm ngày xứng
đôi với một đôi mắt phượng kia, có phải mọi chuyện đều đã khác?
Cái sai của A Thủy chính là ở chỗ
luôn khăng khăng sống trong thế giới tưởng tượng của hắn, chỉ nhìn thấy tình
nghĩa của hắn đối với nàng mà không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
“Hồng Nhi, nàng đừng tức giận…
Ta… Sai rồi…” Hồng Tụ không muốn dây dưa thêm nữa, thu tay vào trong áo lập tức
xoay người rời đi, ai biết việc nàng rời đi càng khiến A Thủy gọi không ngừng.
Khiến cho mọi người khắp phố chợ
đều nhìn họ.
Hồng Tụ bước nhanh qua đám người
nhốn nháo, quần lụa mỏng quấn lấy chân khiến nàng rất nhanh cảm thấy kiệt sức,
trên người mệt, tâm còn mệt hơn.
Thật sự sắp vỡ tung rồi.
Nàng không khống chế được bản
thân nghĩ đến người kia. Ngày ngày đêm đêm nàng đều không thoát được thân ảnh
bích sắc mơ hồ ấy, tử đàn hương quanh quẩn không đi.
Trước khi ra khỏi phủ nàng còn
hành động giống như người điên, lấy vô số các loại hương liệu trân quý hiếm có,
vị hương càng nồng càng tốt, mang về phòng đốt hết một lượt.
Vậy mà vẫn không được. Nàng từ
đêm đó vô tình lướt qua y đã không tẩy nổi vị đạo tử đàn. Đôi tay của Hồng Tụ
là bởi vì thường thiêm hương mà tư thái xinh đẹp khác thường, khiến Hàn Hi Tái
ngày đó nhìn trúng, vậy mà hôm nay lại không thể chuyên tâm, nàng từ ngày đó đã
bắt đầu, bắt đầu không chuyên tâm, bắt đầu không tự chủ được mà nhớ lại đêm đó
giữa hành lang sâu thẳm, có người phân hoa phất liễu mà đến, đường viền nhạt đến
nỗi tùy thời có thể theo gió bay đi.
Lý Tòng Gia.
Ba chữ chậm rãi lưu chuyển qua đầu
lưỡi, nàng âm thầm gọi tên y từ đáy lòng, cuộc đời này nếu còn gặp lại y lần nữa,
thì chính là để lấy mạng y.
Mấy ngày liền, cảm giác chịu tội
cùng áp bách khiến tâm tình Hồng Tụ vô cùng nặng nề. Lúc này lại bị Thủy ca của
Thúy Liễu Hạng ngày đó lôi kéo đến bị thương, tay nàng vốn quan trọng hơn tất cả,
nếu bị người ta hỏi nàng biết trả lời ra sao?
Tất cả những chuyện này đều như
muốn bức nàng đến phát điên, giáng nặng xuống đầu, lại còn người không ngừng
kêu là tên nàng ở phía sau kia.
Hồng Nhi, Hồng Nhi.
Hồng Tụ xoay người, không kiềm chế
được mà lớn tiếng quát, giữa cơn tức giận không còn chút quyến rũ động nhân
ngày thường, “Hồng Nhi sớm đã chết rồi!”
A Thủy đứng ngây ở đó nhìn dòng lệ
tuôn ra từ khóe mắt nàng.
Nàng bưng mặt, “Đừng… đừng theo
ta nữa…” Hồng Tụ run run, giữa Kim Lăng phồn hoa tựa như đã mất đi thế giới của
nàng.
Làm sao bây giờ?
A Thủy chậm rãi tới gần nàng,
nhìn hình dạng thất hồn lạc phách mà dâng lên nỗi xót thương vô hạn, hắn biết Hồng
Tụ chắc chắn đã gặp phải chuyện không hay gì rồi.
Lúc này trông nàng vô cùng yếu đuối,
tựa như không chống đỡ nổi nữa, rốt cuộc phóng xuất toàn bộ bất lực của mình.
“Không có việc gì, Hồng Nhi.” Hắn
ôm vai nàng, giống như từng làm với nữ hài tám tuổi năm đó, che đi đôi mắt mỹ lệ
của nàng.
Xa xa người qua đường đều che miệng
cười, chắc cũng chỉ là tiểu thư nhà ai bị chọc giận, hai người khắc khẩu một
lúc rồi lại bình thường thôi.
Một chớp mắt này khuây khỏa đến mức
nào.
Năm năm đã qua, hắn rốt cuộc một
lần nữa chạm được vào nàng.
A Thủy nhìn từng người đi qua
mình, âm thầm muốn nói cho họ biết, các ngươi đều nhìn thấy, các ngươi đều chứng
kiến.
Hoa Hành Nhai.
Vạn vật trống trải, khói sóng
ngưng xanh, lụa tơ như sóng, khúc ca hiu quạnh, một tràng hí kịch, ngựa như xe
rồng, luyến đồng hiệp khách, tạp kỹ danh ưu, dâng tặng tranh giành, tấp nập bôn
ba.
Đây chính là Kim Lăng nhân gian
tiêu hồn túy.
Hồng Tụ ở trong lòng hắn rất an
tĩnh mà nhắm mắt. Nàng bị hắn quấy rối đến không chịu nổi, tựa như mở ra lỗ hổng
của một con người, buông xuống tất cả vỏ bọc mà cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng đột nhiên rất muốn khóc. Có
thể trên lưng đã đeo áp lực nhiều năm, một khi buông xuống sẽ rất dễ yếu mềm.
Hồng Tụ của ngày hôm nay tựa như
trở về năm tám tuổi, toàn bộ giấc mộng hoa lệ cẩm tú đều nằm gọn trong tay một
người, lòng bàn tay hắn nhấp nhô đường cong không nhìn ra góc cạnh, nhưng thủy
chung giữ chặt nàng không rời, chết cũng không buông.
Cứ như vậy, nàng tựa như vĩnh viễn
là một con rối bị người ta thao túng.
Phía sau làn yên khí vô ngân chập
chờn bốc lên.
Đó có phải là ma quỷ hay không?
Dĩ nhiên là tà tâm của mỗi con
người.
Hồng Tụ vẫn cho rằng người nọ là Lý
Hoằng Ký. Cho dù một kẻ dưới một người trên vạn người như hắn, tuyệt đối sẽ
không dành chân tình cho một ca kỹ sủng ái nhất thời.
Nhưng nàng vẫn luôn tự thuyết phục
chính mình tin tưởng vị Thái tử kia.
Thế nhưng ngày hôm nay Hồng Tụ rốt
cuộc minh bạch.
Lý Hoằng Ký không có lòng bàn tay
mịn màng ôn nhu như vậy, hắn ngay đến hô hấp cũng ngập đầy quang mang. Hắn muốn
vạn nhân kính ngưỡng, muốn nắm trong tay toàn bộ trời xanh Kim Lăng.
Hắn không từ thủ đoạn, hắn cho rằng
thứ trọng yếu nhất trên đời này chính là quyền lực, có quyền lực thì có thể dễ
dàng sai khiến con người.
Thế nhưng Lý Tòng Gia không giống
hắn, thứ y đầu độc chính là nhân tâm. Đôi cổ tay khiến người đời ngưỡng mộ, tuyệt
đối không cần tranh đoạt.
Loại tâm tình phiền muộn này khiến
Hồng Tụ cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có. Nàng hít vào một hơi thật sâu, chậm
rãi ngẩng đầu rời khỏi A Thủy, “Thủy ca.”
Hồng Tụ đã khôi phục lại trạng
thái bình thường, nhìn thấy hắn còn nắm chắc trong tay một cây trâm, nhất thời
cười đến an tâm vô tận, “Thủy ca, đưa muội đi.”
Dịu dàng vươn tay ra, trong tay
còn mang theo một vệt hồng ấn thật dài. Nữ tử ấy trong giờ khắc này vô cùng mỹ
lệ, rất an tĩnh mà tiếp nhận chiếc trâm cài tóc không có gì đặc biệt kia.
Đáy mắt nàng có chút thê lương, “Thủy
ca, đừng trách ta.” Nàng nhìn hình dáng cùng dung mạo không chút thay đổi của hắn,
mang theo khí phách cao ngạo của thư sinh, rồi lại có chút điên cuồng vùng vẫy
muốn thoát ly cuộc sống bần cùng, “Lời huynh nói còn chắc chắn hay không? Huynh
muốn đạt thành công danh rồi lấy muội làm vợ?”
A Thủy hoàn toàn sửng sốt, hắn
không hề nghĩ tới Hồng Tụ lại đột nhiên thay đổi thái độ. Thế nhưng hắn không kịp
nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ liên tục gật đầu xác định. Hắn từng thề như thế, cả đời
này cũng sẽ không thay đổi.
Từ đáy lòng Hồng Tụ dâng lên một
tia ấm áp. Nàng tựa như trở về làm tiểu cô nương ngây thơ năm ấy, hơi nghiêng đầu,
đem lọn tóc dài của mình vén sang một bên, sau đó nhẹ nhàng cài chiếc trâm vào.
Nàng cười đến vô cùng hài lòng
cùng sung sướng, “Đẹp không?” A Thủy liên tục gật đầu, thật tâm chân ý tràn đầy
đáy mắt.
Đi tới được đây, nàng thật cao hứng
vì có người vẫn nhớ được Hồng Nhi của Thúy Liễu Hạng. Nàng từng phát thệ, đời
này không bao giờ bước chân vào ngõ nhỏ đó nữa, thế nhưng sau cùng lại vẫn nhớ
tới ngỏ nhỏ kia.
“Thủy ca, khi còn bé huynh từng
nói với ta, nam nhi chí tại bốn phương, vô luận như thế nào cũng muốn làm nên nghiệp
lớn. Đây là lời huynh hứa với ta, nhất định phải làm được!”
A Thủy không nghĩ nhiều, hắn chỉ
là vui vẻ, hắn rất chăm chú đáp ứng Hồng Tụ.
Hồng Tụ mỉm cười phất tay với hắn,
“Thủy ca, ta phải về rồi. Phải nhớ kỹ đến ngày huynh có được công danh, phải đến
lấy ta làm vợ.”
A Thủy nhìn nụ cười đột ngột đầy
kỳ quái của nàng, vươn tay muốn giúp nàng lau đi giọt nước mắt đọng lại trên
má, nhưng nàng đã xoay người.
Ngón tay theo đường viền hồng sắc
chậm rãi giao nhau.
“Hồng Nhi…” Hắn bất giác gọi nàng
một lần nữa.
Hồng Tụ đột nhiên xoay người,
không chút do dự mỉm cười, “Sao vậy?”
“Không… không…”
Nữ tử tựa như được giải thoát, nhẹ
nhàng đến nỗi nghĩ mình có thể bay lên.
Hồng Tụ trước nay đối với A Thủy
đều là cảm giác tồn tại rất tự nhiên. Nàng trước sau vẫn nhớ kỹ hắn, cũng mong
muốn hắn có thể sống tốt, chỉ một mực cự tuyệt tình ái thật lòng.
Chữ “ái” này quá nặng, năm đó bọn
họ đều chỉ là trẻ con, Thủy ca của nàng dõng dạc thề thốt, khi nào thi được trạng
nguyên sẽ trở về lấy nàng làm vợ.
Hình như sau đó nàng còn hỏi hắn
điều gì, thời gian quá lâu rồi không còn nhớ rõ, lờ mờ dưới mái hiên rách nát.
Khí trời vừa đến ngày mưa, ẩm thấp
đến cực điểm, cho dù xiêm y tốt nhất cũng không mặc được, huống hồ chỉ là mấy tấm
áo vải.
Hôm nay, nàng có tất cả những gì
ước ao khi còn bé. Ngón tay nhẹ nhàng phủi qua bụi bặm trên tay áo.
Cuối cùng một giọt nước mặt rơi
xuống bùn đất dưới chân.
Rất nhiều năm sau, thành Kim Lăng
bị phá, Giang Nam ôn nhiệt, lại vươn lên một gốc hồng mai như máu.
Hồng Tụ đã hạ quyết tâm.
3 comments
Lý Tòng Gia quả thật rất giỏi thao túng nhân tâm. Một lời nói ra có thể vực dậy một kẻ sắp ngã, còn có thể giải thoát không chỉ một người.
Hồng Tụ vác trên vai quá nhiều, nên đến lúc không vác được nữa thì chỉ có thể buông xuống. Buông xuống như vậy, chẳng những nhẹ lòng hơn, mà cũng kịp trân trọng lại những thứ năm xưa, chân tâm đã ngay trước mắt nàng, nàng cũng không cần tưởng niệm những thứ chẳng bao giờ với tới được nữa. "Rất nhiều năm sau, thành Kim Lăng bị phá, Giang Nam ôn nhiệt, lại vươn lên một gốc hồng mai như máu."
Chân tâm đến tột cùng cũng có giá trị của riêng nó, nhưng mà A Thủy và Tòng Gia rất khác nhau, Hoằng Ký cũng chẳng giống Hồng Tụ. Chân tâm của A Thủy được Hồng Tụ đáp lại, còn lòng tin tưởng của Tòng Gia vào nhân tâm với ca ca năm ấy, chẳng biết có được kết quả thế nào...
Hồng Tụ vẫn là Hồng Tụ, cho dù đã nhận ra Thái tử phủ chẳng phải là điểm dừng của nàng, Lý Hoằng Ký không phải là người nàng có thể gửi gắm, thì nàng cũng tuyệt không nguyện quay trở về Thúy Liễu Hạng, tiếp nhận chân tâm của A Thủy. Vì "một người đã nhìn thấy trời xanh cao rộng, sao có thể cam tâm trở lại đầm lầy". Nàng có giải thoát được, cũng là giải thoát tâm, không phải thân. Kết cục với nàng đã là tất định, chỉ là, nàng tiếp nhận nó ra sao mà thôi.
Cho nên mới có câu này: "Rất nhiều năm sau, thành Kim Lăng bị phá, Giang Nam ôn nhiệt, lại vươn lên một gốc hồng mai như máu."
Đố nàng biết Hồng Tụ sẽ làm gì để giải thoát tâm mình?
"Hồng Tụ mỉm cười phất tay với hắn, “Thủy ca, ta phải về rồi. Phải nhớ kỹ đến ngày huynh có được công danh, phải đến lấy ta làm vợ.”
...Nữ tử tựa như được giải thoát, nhẹ nhàng đến nỗi nghĩ mình có thể bay lên."
Ta nghĩ Hồng Tụ đã giải thoát rồi, cách đó là tiếp nhận chân tâm của A Thủy, mà nếu không phải là chân tâm của A Thủy, thì cũng là tiếp nhận số mệnh của nàng chứ không chạy trốn nữa.
Ta không đoán gì được, nhưng chắc không phải tự tử đâu ha...
Post a Comment