Sep 7, 2013

[Đam mỹ | Cảnh Khanh | Thiều Hoa Khanh Phụ] Chương 33

Written By Tích Vũ Lầu on Sep 7, 2013 | 13:26

Không ngờ lại có người có thể chạm vào Lôi Vân Đình mà không bị điện giật, hiện giờ người ấy chẳng những là chạm vào, mà còn đang nằm ở trong lòng Lôi Vân Đình, thật sự là chuyện cực kỳ hiếm thấy.


Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa

Biên dịch: Phong Đình

Hiệu chỉnh: Tích Vũ

Chương 33 – Sơ thức Vân Đình

[Thiều Hoa Khanh Phụ] Vân Đình

Cảnh Thiên bất giác bế Từ Trường Khanh lui về phía sau hai bước, mà đối phương lại tiếp tục tiến hai bước tới gần Trường Khanh cùng Cảnh Thiên, hắn hơi cau mày quan sát Trường Khanh, hỏi, "Huynh không sợ lôi điện?"

Trường Khanh giãy dụa khỏi vòng tay Cảnh Thiên, "Không biết công tử có ý tứ gì?"

Nghe Đậu Phụ Trắng hỏi vậy, Cảnh Thiên cũng yên tâm phần nào, Đậu Phụ Trắng cùng người trước mặt này ít nhất không hề quen biết.

Nhìn thấy đối phương khó hiểu hỏi lại, nam tử lúc này mới giải thích, "Tại hạ Lôi Vân Đình, là tổng binh tại Lôi châu, trời sinh mang lôi điện, phàm là người chạm đến thân thể của ta đều bị điện giật, vừa rồi ta ở trong hồ tắm rửa, nước lại dẫn điện, nhưng khi huynh hạ hai chân xuống nước lại không hề bị điện giật, nên ta tò mò đến hỏi."

Trường Khanh hiểu được ngọn nguồn, thi lễ đáp lại, "Tại hạ Từ Trường Khanh, đại đệ tử Thục Sơn, ta cũng không biết mình có sợ lôi điện hay không, nhưng lúc Trường Khanh sinh ra đích thực là lúc âm dương vô cùng suy yếu, vi lôi vi điện, trời đất hóa âm chuyển dương, có lẽ có chút quan hệ với chuyện này."

Lôi Vân Đình nghe xong bừng tỉnh, "Đạo trưởng, xem ra huynh cùng ta rất có duyên!"

Vừa nghe Vân Đình nói rất có duyên, sắc mặt Cảnh Thiên lập tức không vui, tiến đến trước mặt Vân Đình, "Ta đây cũng đang gặp gỡ ngươi, chúng ta có phải cũng rất có duyên không?"

"Có duyên có duyên." Vân Đình ngượng ngùng đáp.

Do dự hồi lâu, Vân Đình rốt cục cũng mở miệng, "Từ đạo trưởng, ta có thể chạm vào người huynh một chút được không?"

Từ Trường Khanh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ung dung mở bàn tay ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Vân Đình ngược lại không đạm nhiên được như vậy, bàn tay hơi run áp lên tay Trường Khanh, hai bàn tay áp chặt vào nhau, Từ Trường Khanh không hề có dấu hiệu cho thấy bị điện giật.

Vân Đình mừng rỡ, "Ta từng lập lời thề, nếu ta gặp được người không sợ lôi điện của ta, ta sẽ thành thân với người đó."

Từ Trường Khanh nghe thấy hai từ "thành thân" liền đại kinh thất sắc, vẻ mặt ngại ngùng, "Vân Đình công tử, không nói đến Trường Khanh là người tu đạo, nhưng dù sao ta cũng là nam nhân...."

"Huynh là người duy nhất trên đời ta có thể chạm vào." Nói xong, Vân Đình xúc động vươn tay đến, chậm rãi chạm vào khuôn mặt đối phương, ngón tay khẽ xoa mặt Trường Khanh, từ ấn đường vòng qua đầu mũi rồi hạ xuống đôi môi, "Nguyên lai, cảm giác được chạm vào hai má người khác chính là như vậy."

Trường Khanh mặc dù không thể đáp ứng thành thân cùng người nọ, nhưng thấy hắn xúc động cùng mừng rỡ như vậy, y cũng không khỏi động dung, vươn một tay đến xoa hai má Vân Đình, hỏi, "Vân Đình công tử, cảm giác được người khác vỗ về lại như thế nào?"

Hai mắt Vân Đình ngấn lệ, xúc động không thôi, "Cảm giác này vô cùng vi diệu!" Hai mươi năm nay, chưa từng có ai hiểu được nỗi lòng cô tịch của hắn như vậy!

"Vi diệu, vi diệu, ta xem ngươi ăn đậu phụ đích thực rất vi diệu!" Cảnh Thiên giận dữ quát to.

Thấy hai người vuốt ve lẫn nhau, Cảnh Thiên tức giận đùng đùng, "Đậu Phụ Trắng, lời hắn nói ra hoang đường như vậy mà huynh cũng tin được sao!" Nói xong liền kéo bàn tay đang đặt trên má Vân Đình xuống, lôi Đậu Phụ Trắng xoay người rời đi.

Mới định cất bước, tay còn lại của Trường Khanh liền bị Vân Đình chế trụ.

Trường Khanh hơi ngẩn ra, vô thức quay đầu lại xem, đúng lúc một màn Vân Đình cùng Trường Khanh tay nắm tay lại bị Cảnh Thiên nhìn thấy.

"Bây giờ ngươi muốn công khai cướp đoạt phải không!" Cảnh Thiên phẫn nộ, nhanh như chớp kéo luôn tay kia của Đậu Phụ Trắng ra rồi nắm thật chặt.

"Tiểu huynh đệ e rằng đã hiểu lầm rồi, ta bất quá chỉ muốn mời vị đạo trưởng này giúp ta xem bệnh mà thôi."

"Cái gì tiểu huynh đệ, ta và ngươi thân quen lắm sao!"

"Tại hạ Lôi Vân Đình, nên xưng hô với huynh thế nào?"

"Cảnh Thiên, Cảnh trong Cảnh Thiên, Thiên trong Cảnh Thiên!" Bỏ lại một câu, Cảnh Thiên liền lôi kéo Đậu Phụ Trắng rời đi, nhưng vì sợ thân thể y hiện tại không tốt nên bước đi chậm lại.

Từ Trường Khanh bị Cảnh Thiên lôi lôi kéo kéo, rụt rè lên tiếng, "Cảnh huynh đệ, ta cảm thấy Vân Đình công tử không giống đang nói dối."

"Huynh biết cái gì! Ngày thường ta nói dối huynh cũng đâu có nhận ra."

Nghe Cảnh Thiên nói như vậy, Đậu Phụ Trắng chớp mắt không biết đáp lại thế nào.

Cảnh Thiên xoay người, nói với Lôi Vân Đình, "Ngươi có điện đúng không! Ta đây thật muốn xem ngươi giật ta thế nào!" Nói xong đưa tay chạm vào Lôi Vân Đình, Vân Đình không dự đoán được Cảnh Thiên lại dám chủ động chạm vào người hắn, nhất thời trở tay không kịp, càng không kịp né tránh.  

Nhất thời một cỗ sấm sét cường đại đánh xuyên qua thân thể Cảnh Thiên, thoáng chốc điện quang nổi lên tứ phía. Tóc Cảnh Thiên bị sấm đánh dựng đứng cả lên, trên mặt cũng phủ lên một sắc đen như than cháy, miệng thở ra một làn khói cháy sém.

"Cảnh huynh đệ!" Trường Khanh kinh hoảng gọi, Cảnh Thiên ngã xuống đất bất tỉnh.

Trường Khanh vội khom người nâng Cảnh Thiên đang hôn mê dậy, dò xét tâm mạch của hắn, không sao.

"Cũng may ta kịp bật người về sau tách huynh ấy ra, mặc dù bị sấm đánh trúng, nhưng tức thời cũng không đến nỗi mất mạng."

"Khi nào huynh ấy mới tỉnh lại?"

"Người thường bị sấm của ta đánh trúng, chậm thì hôn mê ba bốn ngày, lâu thì phải đến một tháng, nếu như huynh không chê, không bằng cùng ta đến quý phủ tạm nghỉ ngơi?"

Trường Khanh nhìn lại bộ dáng chính mình cùng Cảnh Thiên hiện tại, sợ là không thể chịu thêm gió mưa bên ngoài được nữa, đành phải đáp ứng, "Vậy làm phiền, Trường Khanh xin đa tạ"

Trường Khanh vừa định nâng Cảnh Thiên dậy, nhưng dược lực của Mê Điệt Hương vẫn còn chưa tan đi hết, vừa rồi lại cùng Cảnh Thiên một hồi miệt mài như vậy, bây giờ không có cả nửa điểm dư lực. Mà Lôi Vân Đình lại không thể chạm vào Cảnh Thiên, Trường Khanh nhất thời lúng túng.

"Từ đạo trưởng, ta sẽ cho gia đinh tới đón Cảnh huynh đệ sau, huynh đừng lo lắng. Nếu huynh hành tẩu không tiện, Vân Đình ta có thể hộ tống huynh về phủ của ta."

Trường Khanh cảm thấy không được ổn, nhẹ nhàng nói, "Ta cùng Cảnh huynh đệ sẽ cùng chờ gia đinh của huynh tới đón." Dứt lời, Trường Khanh ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Vân Đình do dự hồi lâu, "Sắc trời đã tối, ta sợ một mình ta mang gia đinh tới không tìm được hai người, vẫn là thỉnh đạo trưởng cùng ta đi trước."

"Chỉ là Cảnh huynh đệ như vậy, ta thật sự không yên lòng." Trường Khanh khom người lấy góc tay áo thay Cảnh Thiên lau đi sắc than trên mặt, lại thay hắn vuốt thẳng mái tóc rối cho bị điện giật khi nãy. Máu ở mảnh vải băng bó tại cổ tay cùng lòng bàn tay lại chảy ra, Trường Khanh thật sự rất đau lòng.

Lôi Vân Đình chưởng phong ngưng lực, chỉ thấy năm ngón tay hé mở, mấy gốc cây lớn cao ngất chung quanh đồng loạt ngã xuống đất, thân cây lần lượt ngã lên nhau tạo thành một khu vực kín đáo, vừa đủ che chắn Cảnh Thiên cùng Trường Khanh.

"Có cái này che chắn, dã thú không thể làm huynh ấy bị thương! Huynh không bằng tạm thời cùng ta hồi phủ, rồi chúng ta sẽ quay lại sau."

"Vân công tử đã suy nghĩ chu toàn như vậy, Trường Khanh cũng không nói được gì."

Mặc dù y thực sự không muốn rời khỏi Cảnh Thiên nửa bước, nhưng nghĩ đến vạn nhất Lôi Vân Đình thực tìm không thấy bọn họ, chẳng phải khiến cho Cảnh Thiên thân đang mang thương tích lại phải màn trời chiếu đất, Trường Khanh đành phải đáp ứng, đứng dậy nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Cảnh Thiên thật lâu.

—— Kỳ thực, chính mình đi đến phủ đệ Vân công tử thám thính thật hư trước cũng tốt.

Trường Khanh khẩn thiết rời đi, cùng Vân Đình một trước một sau, hai người đều bước đi rất nhanh.

Vân Đình quay đầu lại hỏi, "Chẳng hay Từ đạo trưởng có biết y thuật?"

"Trường Khanh có biết một chút."

"Không giấu đạo trưởng, thật sự Vân Đình thỉnh Từ đạo trưởng tới phủ của ta là có ý này, muốn nhờ huynh giúp ta xem bệnh, đại phu cùng lang trung bình thường không thể chạm vào thân thể ta, dừng nói là chuẩn mạch."

"Trường Khanh sẽ cố gắng hết sức."

Ước chừng đã qua một nén nhang, Trường Khanh không còn đến nửa điểm khí lực, bước đi mệt mỏi. Vân Đình đi cùng Từ Trường Khanh tất nhiên không khó phát hiện điểm này.

"Thấy huynh không được khỏe, hay là để ta giúp huynh."

Trường Khanh vội vàng lui về phía sau, thật sự không muốn cùng đối phương có thêm nửa điểm thân thiết da thịt nữa, đành nhẹ nhàng cự tuyệt.

"Tốc độ của ta với huynh như vậy, sợ là đến khuya cũng chưa đến được Lôi Châu."

Trường Khanh thực hận mê hương trong người mình, hiện giờ chân khí cũng không vận khởi được, đừng nói chi ngự kiếm. Cân nhắc lợi hại hồi lâu, y cũng không cố chấp nữa, sớm dẫn người đến cứu Cảnh Thiên mới là việc cấp bách!

"Vậy làm phiền."

Trường Khanh vốn tưởng rằng Vân Đình sẽ cõng mình, không ngờ hai tay hắn lại nâng người y lên, ôm y vào lòng, ngoại trừ Cảnh Thiên, y chưa từng bị người khác bế như vậy.

Nhưng cảm giác khi Vân Đình ôm y rất khác Cảnh Thiên, Vân Đình có một loại khí tức nội liễm, tay ôm cũng rất quy củ, có phần hời hợt nhưng rất vững chắc, cũng không chạm đến nửa điểm da thịt y, ngay cả thắt lưng cũng là mượn lực của cánh tay mà đỡ, Vân Đình quả thực là một chính nhân quân tử.

Vân Đình cứ như vậy ôm Trường Khanh một đường đi thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng cũng không có nửa điểm oán giận.

Khi đến Lôi phủ, mà khoan hãy nói đến Lôi phủ, vừa bước vào Lôi Châu thì cả thành đã muốn nổ tung rồi.

Không ngờ lại có người có thể chạm vào Lôi Vân Đình mà không bị điện giật, hiện giờ người ấy chẳng những là chạm vào, mà còn đang nằm ở trong lòng Lôi Vân Đình, thật sự là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Lôi Vân Đình lập tức ôm Trường Khanh tới phòng ngủ của mình, "Từ đạo trưởng, đành phải ủy khuất huynh nghỉ ngơi trong phòng ta trước, ta lập tức sai người đi thu dọn hai gian phòng khách thật tốt, cũng lập tức dẫn người đi tìm vị bằng hữu kia của huynh." Vân Đình nhìn toàn thân Trường Khanh một lượt, bổ sung thêm một câu, "Ta sẽ sai người mang đến cho huynh một bộ y phục sạch sẽ."

"Đa tạ." Thấy Vân Đình dốc lòng chu đáo như thế, Trường Khanh thật rất cảm kích. Chính mình đành phải che lại những vết hôn chói mắt rõ ràng đầy trên người, vừa ngượng ngùng vừa tức giận bản thân. Đổi lại là người khác, chỉ cần không phỉ nhổ y đã rất tốt rồi, sao còn có thể đối đãi lễ độ như vậy.

Đối phương lại rất thân thiết lấy một cái chăn che kín người Trường Khanh, ý tứ hàm xúc trong đó Trường Khanh hiểu rõ, Vân Đình đã chú ý đến cử động che lấp ngượng ngùng của y, nên cố tình giúp y tìm vật che giấu.

Vân Đình thấy hết thảy đều đã xử lý thỏa đáng, nói, "Ta đi trước, cáo từ, chờ ta tìm được bằng hữu của huynh về lại đến tìm huynh."

Trường Khanh nghe Vân Đình nói muốn đi tìm Cảnh Thiên liền gắng gượng đứng dậy, Vân Đình trở tay đẩy y quay về giường, "Huynh không cần phải đi, ta nhớ đường mà."

Vân Đình chính là lo lắng như vậy, hắn vốn không muốn để lại Trường Khanh đang suy yếu, hơn nữa y phục lại không đủ che thân ở lại vùng hoang vu dã ngoại kia, cho nên mới cố gắng nói dối, trước đem y đưa về  Lôi phủ, như vậy hắn sẽ an tâm hơn.
-------------

Phong Đình: Lão Thiên ăn giấm bị điện giật =))) Khanh Khanh sợ lão lại ghen không dám cho Vân Đình bế =))) Ta thật muốn coi Vân công tử lại cho lão đại nhà ta ăn giấm thế nào nha ~ =))) 
Tích Vũ: Đáp án chương 32. Vân Đình công tử
Chúc mừng các độc giả, lần này hầu hết mọi người đều đoán đúng rồi. Vân công tử thật là oai phong hiển hách ha, lão Thiên phen này gặp phải đối thủ nặng ký rồi.

11 comments

Anonymous
9/07/2013 2:45 PM Reply

AAAAAAAAAAAAA! Ta thích Vân Khanh! *Tung băng rôn Vân Khanh Cộng Sản Liên Đoàn* =))))

Kỳ này lão Thiên gặp phải tình địch khó nhai rồi, ta hóng nha. Anh Đình đi đâu cũng oai phong lẫm liệt thế này thì tội mấy lão công chính quá, lão Thiên phải cố gắng hơn nữa, nếu không là bị giật vợ như chơi à.

Anonymous
9/07/2013 3:35 PM Reply

may mà ko có cái duyên tam sinh tam thế như với Lâu
ko thì Cảnh lão đại chít rồi
ko trông cói vị kia nhà mình cho cẩn thận để ng` đẹp đi gây họa hoài à (thật ra là ko trông nổi, có phải nên trói vào giường ko nhỉ)
khổ, xem chừng trog Thiều Hoa, Cảnh lão đại của chúng ta là khổ nhất, đi đâu cũng lo bị cướp vợ

Anonymous
9/07/2013 3:38 PM Reply

rốt cuộc nàng thuộc đảng nào, Cảnh Khanh, Trọng Khanh, bây giờ còn Vân Khanh :p
sau này chắc còn nhiều đảng nữa
đa đảng vậy bị coi là phản loạn đó

9/07/2013 6:26 PM Reply

Gameshow truyện này đi nàng :D

9/07/2013 9:31 PM Reply

Lão Đại được gả đi xong luôn yêu thương vợ thế mà Khanh Khanh toàn nghỉ xấu cho Lão Đại không vậy? (Lão Đại nhà ta là một thê nô chính hiệu mà =()
Chưa đánh đã xỉu! Lão Đại à tỉnh lại mà khuynh vợ về nhà nhanh nhanh đi, không là bị "Cướp trên giàn mướp bây giờ".=D

B_B
9/08/2013 7:47 AM Reply

Đọc mà cười ngoác cả mồm. Ngọt quá, yêu quá ^_^

9/08/2013 10:27 AM Reply

Bạn Vân Đình quả là nhân trung chi long nha.
Kỳ này chết lão Thiên ròi ;-)

9/08/2013 9:41 PM Reply

Ta cũng thích Vân Khanh. Đa đảng ko sao. Đa đảng sẽ tăng tinh thần phấn đấu. Vân Khanh cũng là Đảng mạnh đó. Vân ko có yếu rớt như Triệu Vô Duyên, ko ngu lâu dốt bền như Trùng Lâu, lại ko hời hợt nhạt nhẽo như Tử thẩm. Tóm lại, ủng hộ Vân Khanh *giương băng rôn khẩu hiệu*

9/08/2013 9:52 PM Reply

Ta ủng hộ ý kiến trói vào giường nha. Trói bằng đai lưng của Đậu Phụ Trắng là lãng mạn nhất =))

9/08/2013 9:55 PM Reply

Ừ quên mất đấy, để chương sau ta lại gameshow tiếp :p

9/08/2013 9:57 PM Reply

Khanh Nhi hiền thê chính hiệu mà, chỉ có lão đại có suy nghĩ xấu xa chứ xưa nay Khanh có nghĩ xấu gì cho lão đại đâu :p

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục