"Huynh tội gì phải đỡ thay ta một chưởng, ta vốn có Thiên Cương chân khí hộ thể rồi!" Kỳ thật trong lòng Trường Khanh muốn nói chính là, huynh tội gì phải đỡ cho ta một chưởng, ta cũng đã là người sắp chết rồi.
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 37 – Lôi thệ đình vẫn
Hoài niệm xong lại quay về hiện
thực, trước mắt việc trọng yếu nhất vẫn là giúp Vân Đình lấy ra Lôi Linh Châu trên
người.
Tuy nói Trường Khanh có thể chạm
vào Vân Đình, nhưng vấn đề là làm sao mới có thể lấy Lôi Linh Châu trong cơ thể
hắn ra.
"Lúc trước có một đạo sĩ từng
nói với ta, Hỏa Linh Châu có thể tiêu trừ lôi điện trên người ta, đáng tiếc ta
đi Phong Đô lại không tìm được Hỏa Linh Châu."
"Hỏa Linh Châu! Không giấu Vân
công tử, Hỏa Linh Châu trùng hợp đang ở chỗ ta."
Vân Đình nghe xong mừng rỡ,
"Đây quả là thiên ý! Bất quá không biết Hỏa Linh Châu thật sự có thể lấy
ra Lôi Linh Châu không?"
"Vừa rồi nghe huynh nói, đích
xác có chút đạo lý, đạo gia có chín chữ châm ngôn. Con người, vốn thuộc về quẻ
Ly, bản chất tự nhiên là Hỏa, thuộc về nội quái, liên kết với ngoại quái là
Thiên (trời), vạn vật tất có thể hiện hình.”
Vân Đình tựa hồ đối với đạo giáo
không thông hiểu nhiều, trong mắt toát ra thần sắc mờ mịt.
Trường Khanh giải thích, "Nói
đơn giản, hỏa là bản chất của quẻ Ly, có lẽ chính là ám chỉ Hỏa Linh Châu có thể
bức Lôi Linh Châu rời khỏi cơ thể huynh."
Trường Khanh lấy ra Hỏa Linh Châu, tay y vừa chạm đến linh châu,
linh châu liền phát ra hào quang chói mắt, chiếu sáng cả phòng.
Vân Đình thấy rất hiếu kỳ, đưa
tay tiếp nhận linh châu trong tay Trường Khanh, linh châu ở trong lòng bàn tay
hắn rực rỡ sinh huy.
Trường Khanh một tay cầm Hỏa
Linh Châu, tay còn lại ngưng tụ một đạo chân khí, tụ liễm phía trên Hỏa Linh Châu,
không lâu sau Vân Đình liền nhìn thấy trước ngực mình thoáng hiện ra một viên
linh châu.
"Đây chính là Lôi Linh
Châu." Nói xong Vân Đình đưa tay ra đón lấy linh châu, linh châu vừa chạm
vào lòng bàn tay y, vầng sáng liền biến mất .
Trường Khanh cũng thấy được điều
kỳ quái, vừa rồi rõ ràng linh châu hào quang liễm diễm, như thế nào bây giờ lại
ảm đạm như vậy. Y đưa Hoả Linh Châu vừa rồi phát sáng ở trong lòng bàn tay Vân
Đình lại cho hắn, nhưng vẫn phát sinh tình huống tương tự.
"Chẳng lẽ bởi vì Lôi Linh
Châu không còn ở trong cơ thể ta?" Vân Đình cảm thấy chỉ có cách giải
thích này là hoàn toàn phù hợp.
"Nhưng tại sao ta có thể...."
Trường Khanh sững sờ nhìn hai viên linh châu đang phát sáng trong tay mình.
"Điều duy nhất có thể chính
là..... Trong cơ thể của huynh cũng có linh châu."
Một lời Vân Đình nói ra lại khiến
Trường Khanh cả kinh, "Không có khả năng, năm viên linh châu đều sớm đã có
nơi chỉ định trấn thủ, huống hồ trong tay ta hiện giờ đã có được ba viên. "
Vân Đình không để ý tới, vẫn tiếp
tục nói, "Nếu thật sự là bởi vì trong cơ thể huynh có linh châu, vậy lý do
vì sao huynh có thể chạm vào ta liền rõ ràng."
"Vân Đình công tử, huynh đa
tâm rồi, vô luận thế nào ta cũng thay mặt Thục Sơn cảm tạ huynh đưa ra Lôi Linh
Châu."
"Lôi Linh Châu này vốn không
thuộc về ta, ta sớm nên trả lại cho người thực sự cần đến nó. Huống hồ hiện giờ
ta cũng có thể sinh sống giống như người bình thường được rồi."
"Trường Khanh hy vọng huynh
sớm ngày gặp được người hữu duyên thật sự."
"Hy vọng giống như lời
huynh nói, Từ đạo trưởng huynh cũng phải hảo hảo mà nắm chặt người hữu duyên của
huynh đó."
Người Vân Đình ám chỉ chính là Cảnh
Thiên. Trường Khanh chỉ cười không nói.
Còn chưa nói xong, Kiến Ngôn Kiếm
trên lưng Trường Khanh đã phát ra tiếng long ngâm, rung động dữ dội, gào thét
không thôi, "Yêu khí!"
Lôi Linh Châu vừa mới lấy ra, yêu
nghiệt trong phạm vi trăm dặm liền bắt đầu rục rịch, Trường Khanh bước nhanh ra
đình viện, chướng khí trên không dày đặc, ngàn vạn vong linh yêu ma khiến cho
dù có mười Trường Khanh cũng thu không xuể. Tâm y không khỏi thở dài một tiếng,
nhưng tìm kiếm khắp chung quanh lại vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Thiên đâu.
Trường Khanh không nửa điểm do dự,
rút Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí khiến cho không một yêu vật nào có thể
may mắn thoát khỏi, nhưng yêu nghiệt này có trảm thế nào cũng trảm không hết, Cảnh
Thiên lại không ở đây, Lôi Vân Đình hiện giờ bất quá chỉ là một phàm nhân, diệt
một vong linh cũng phải mất rất nhiều thời gian, cứ như vậy quả thật không phải
biện pháp.
Y đem chân khí trên người tụ lại
phía trên hai viên linh châu, quả nhiên, Thiên Cương chân khí trong cơ thể liền
mạnh mẽ tràn đầy, giống như hấp thụ được tinh hoa vạn vật trong thiên địa, chân
khí thuần tịnh trong cơ thể y khiến vong linh không đủ đạo hạnh xung quanh còn
chưa kịp chạm đến Trường Khanh đã tan thành tro bụi, mà không ít yêu nghiệt bởi
vì e ngại cỗ thuần tịnh chân khí cường đại này đều rời đi, nhất thời yêu khí giảm
đi gần phân nửa.
Dù vậy Trường Khanh vẫn không có
một giây nào để thở, quả thật yêu trảm không hết.
Lúc này Cảnh Thiên đang ở chợ
Lôi Châu đi dạo giải sầu cũng bị đoàn tà khí phía trên Lôi phủ làm cho giật
mình, cảm thấy có điều không ổn, hắn vội vàng chạy về Lôi phủ.
Mới vừa bước vào Lôi phủ, Cảnh
Thiên đã bị hai cỗ khí tức làm cho hỗn loạn, một cỗ chí thuần chí tịnh, một cỗ chí
tà chí ác.
"Đậu Phụ Trắng!" Hắn
kinh sợ hét lên, Trường Khanh đang vội vàng ứng đối hơn mười vong linh phía trước
mà không chú ý đến bạch cốt trảo đang lăm le sau lưng, nếu bị một trảo này tóm
phải, nhẹ thì thương cân động cốt, nặng thì lập tức mất mạng.
—— Hắn thật giận chính mình còn
chưa thể thực sự điều khiển được lực đạo của Ma Kiếm, một chiêu xuất ra, không
sợ bạch cốt trảo kia không tan thành tro bụi, chỉ sợ Đậu Phụ Trắng của hắn cũng
phải chôn cùng.
Dưới tình thế cấp bách, Cảnh
Thiên đành phải phi thân đến muốn đẩy Trường Khanh ra, nhưng ngay sau đó một ống
tay áo thủy sắc lướt qua trước mắt hắn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai
mà đẩy Trường Khanh đang ở trước mặt hắn ra, long trảo kia đâm thẳng vào lưng
người nọ, thoáng chốc máu nhuộm đỏ cả vạt áo, máu đỏ rực, phảng phất giống như
một đóa mạn châu sa hoa [bỉ ngạn hoa]
kiều diễm nở rộ.
Trường Khanh bị đẩy ra, cảm thấy
không ổn, vừa xoay người lại liền nhìn thấy Vân Đình diện vô huyết sắc ngã sụp
xuống đất, trong lòng khẩn thiết nhưng vì yêu vật xung quanh dây dưa mà không
thể thoát ra.
Dưới tình thế cấp bách, y giơ Kiến
Ngôn Kiếm lên, hội tụ Thiên Cương chính khí lại quanh thân, chỉ nói một tiếng "Tịnh",
kiếm khí cường đại trong thiên địa hết thảy tụ tập, nhẹ nhàng mà hữu lực, hướng
thẳng trời cao, thân kiếm xuất ra vô số đạo châm mang, trong nháy mắt, tất cả
yêu nghiệt hóa thành tro bụi.
Bầu trời thoáng chốc trở lại
bình thường.
Đúng là tình thế cấp bách, tiên
thuật đạo pháp này nếu thi hành không cẩn thận sẽ phải tự đoạn kinh mạch, Trường
Khanh không còn quản được nhiều như vậy nữa, bỏ đi, y vội vàng thả kiếm trong
tay xuống, chạy tới bên cạnh Vân Đình, hai tay nâng hắn dậy, chạm đến thắt lưng
máu ướt đẫm khiến y không khỏi đau lòng.
"Huynh tội gì phải đỡ thay
ta một chưởng, ta vốn có Thiên Cương chân khí hộ thể rồi!" Kỳ thật trong
lòng Trường Khanh muốn nói chính là, huynh tội gì phải đỡ cho ta một chưởng, ta
cũng đã là người sắp chết rồi.
Ý thức Vân Đình đã bắt đầu mơ
màng, mất máu quá nhiều khiến cho khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, hơi thở yếu
ớt. Vân Đình không mở miệng nói gì mà chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, tay run rẩy
đưa lên xoa gương mặt Trường Khanh, giống như lần đầu bọn họ gặp nhau vậy.
Mà Trường Khanh sớm đã ngấn lệ.
Tay Vân Đình đảo qua đuôi mày y,
dừng lại ở khóe mắt, nhẹ nhàng thay y lau đi vệt lệ ngân.
Tay hắn càng ngày càng vô lực,
không trụ được nữa hạ thẳng xuống dưới, Trường Khanh vội đưa tay nắm lấy tay hắn,
lại đem áp vào má của mình, mà tay Vân Đình vô cùng lạnh lẽo, hàn ý xuyên qua đầu
ngón tay truyền đến má y, khiến lòng y không khỏi run lên.
Giữa trán Vân Đình một mảnh tử khí,
toàn thân tê dại, không thể cứu vãn.
Trường Khanh sững người, bàn tay
kia đột nhiên trượt xuống, ống tay áo như lưu vân tản ra, tái nhợt rơi xuống mặt
đất.
"Vân Đình!" Một tiếng hô
kinh hồng vang vọng cả Lôi Châu.
Trường Khanh ôm thi thể Vân Đình
đi ra ngoài Lôi phủ. Cảnh Thiên đứng nhìn một màn vừa rồi vẫn chưa hết kinh sợ,
Vân Đình chết là điều không ai muốn thấy, hắn vô thức nắm lấy tay Đậu Phụ Trắng,
"Huynh đi đâu?"
"Ta nói ngươi phòng thủ Lôi
phủ, ngươi đi đâu?" Lời nói không mang theo nửa tia tình cảm.
"Ta......" Cảnh Thiên
nghẹn lời, đối mặt với cái chết của Vân Đình, hắn làm sao có thể mở miệng nói rằng
mình đi dạo chợ.
Trường Khanh giận dữ giãy tay hắn
ra, cứ như vậy ly khai.
Thân hình lẫm lẫm.
Cảnh Thiên thoáng cảm thấy, rốt
cuộc bọn họ không thể trở về như xưa.
Vân Đình chết, đã trở thành gông
cùm trói y lại bên mình.
--------------
Đáp án chương 36: 3. Vân Đình đỡ thay Trường
Khanh một chưởng mà chết.
Chia buồn với anh, anh là đối thủ
đáng gờm nhất của lão Thiên, chết sớm như vậy thật đáng tiếc. Nhưng suy cho
cùng, tình cảm của Trường Khanh, anh sống không có hi vọng, nhưng chết thì sẽ
có. Vì anh mãi mãi là vết tích không xóa được giữa Thiên Khanh *tung bông*
Chương này xem chừng ít ai được
điểm, vì không nỡ cho Vân công tử chết mà ;)) Ai được điểm giơ tay điểm danh vì
độ phũ nào?! =))
Câu hỏi chương 37: Trường Khanh sẽ làm gì sau cái
chết của Vân Đình?
1. Tuyệt giao Cảnh Thiên, bỏ đi
không một lời từ biệt.
2. Đi uống rượu, uống đến túy
sinh mộng tử, uống đến thiên hoang địa diệt, uống đến ngẫu hiện tiền thế, uống
đến điên đảo kim sinh… Chung quy, đời đời kiếp kiếp vẫn là hữu duyên vô phận.
A men, Vũ chém hơi quá đà, thỉnh chư vị lượng thứ! Nói chung là đi mua rượu uống thôi ;))
A men, Vũ chém hơi quá đà, thỉnh chư vị lượng thứ! Nói chung là đi mua rượu uống thôi ;))
3. Chưa kịp làm gì thì anh Lâu
đã lù lù đến gây sự rồi.
9 comments
Cái 3 nàng ơi. Mà ta là ta bảo nàng Tích Vũ nhé, nỡ nào lừa dân tình. Thiều Hoa ngọt thì có ngọt nhưng cái chap này nó buồn a. Hu... Ta khóc. Lần tới ko dám tin nàng nữa đâu :p
Quên, tiếc anh Đình quá. Xuất hiện vậy mà chết thật rồi sao?
Oa e hữu duyên vs Thiều Hoa hay sao ý
lần nào cũng đoán đúng *múa*
ai nha cái 3 aa lâu t k thấy anh Lâu phá đám
mà e thắc mắc a Lâu đến vì sao ta
Đình chết? Thật không thể nào
mà nếu Khanh giận Thiên vậy nhưng trong lòng y vẫn có hắn sao có thể bỏ đi không lời từ biệr
Khanh k vô tâm đến mức vậy đâu a
nhưng Khanh cũng muốn Thiên sẽ k yêu hắn nữa mà
ai nha chương này thật khó đoán
1 và 3 cái nào bh
cái 2 thật k thể a ,Khanh tu đạo mà :3 sao uống rượu chỉ vì a Đình chết đc
Đình ca sớm vậy đã đi rồi sao , hic =(
ah ta cũng chọn 3 nha, lâu rồi ko thấy lão Lâu.
:( Lại sai nữa rùi, đúng là số ta ko cùng đường với thi trắc nghiệm mà, thui lần này chọn đại số 3 nha!
Chết rồi, Đình Đình chết rồi, thảm ghê gớm luôn. Cái kết cục không nằm trong đầu. E chọn số 3 nha, Khanh Khanh nhà mình dù có buồn nhưng rất ít khi uống rượu vì chung quy từ đó tới giờ không biết rươu là gì
ta là ta thấy hận thiệt lun, sao mà cảnh thiên trong thiều Hoa nó sao sao đó,... ta bực mình ghê lun,... Đình Đình thì hết nói oi, như nàng nói sống cũng ko có cơ hội,... nhưng mà... hơi... ta chọn cái thứ 2... Thiều Hoa vốn nhìu thứ khó đoán mà...:p
Có ta đúng nè nàng. Cơ mà cũng hơi bùn cho Đình, thấy tội mà thôi kệ đi (ta trung thành với đảng Thiên Khanh mờ). Nàng nhớ cộng điểm cho ta nha. 2 lần trước ta chọn 3, lần này ta chọn 2 (ta rất rất rất thik khuôn mặt của Khanh nhi lúc say, nhìn iu không chịu được )
em chọn 2
trog film có cảnh này
vả lại Tích Vũ tỷ cũng bảo trog này Lâu ca ko có cửa
Post a Comment