Đột nhiên, Cảnh Thiên phát cuồng giơ tay đẩy Trường Khanh ra, "Đậu Phụ Trắng, ta không yêu ngươi!" Nói xong lại khoa tay múa chân đấm vào vị trí trái tim của mình, "Nơi này của ta thật sự rất đau, rất đau!"
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 38 – Bàng quan giả thanh
[Ngoài
cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê]
Trên dưới Lôi phủ
bắt đầu lo liệu hậu sự của Lôi Vân Đình.
Trường Khanh vì
chịu không nổi cảm giác sững sờ đau thương kia, quyết định đi ra ngoài mua rượu,
không ngờ gặp phải Cảnh Thiên.
Hồ đồ cùng tiếc
hận xoay vần, hết thảy đều đã sớm thay đổi, có rất nhiều chuyện dường như đã vẽ
ra trước mặt bọn họ một màn chắn vô hình không cách nào vượt qua, khiến bọn họ chỉ
có thể giương mắt đứng nhìn.
Trường Khanh chôn
chân trước cửa tửa quán thật lâu, tiến cũng không được, đi cũng không xong, chỉ
đứng từ xa mà nhìn Cảnh Thiên. Trường Khanh nhuốm ánh trăng đứng lặng ngoài cửa,
một thân tiêu điều.
Cảnh Thiên uống đến
mặt mũi đỏ bừng, khiến cho Trường Khanh nhớ tới một đêm sảng khoái tại Du Châu
thành ngày đó, bộ dáng Cảnh Thiên cũng là như vậy, chỉ là lúc ấy trên lưng bọn
họ không mang theo nhiều thứ như bây giờ.
Chén rượu lăn
lóc đầy trên bàn, còn có mấy vò rượu nghiêng ngả nằm dưới chân hắn, y đều thấy
rõ.
"Đậu Phụ Trắng,
ta nói với huynh, ta thà rằng người chết kia là ta." Cảnh Thiên tay cầm
hai đoạn trâm đưa lên trước mặt mình lầu bầu.
Trường Khanh
quay đầu đi chỗ khác, nhìn mà như không thấy, nghe mà không phản ứng gì.
Hồi lâu sau, Cảnh
Thiên lại lên tiếng, "Ta thật sự không phải cố ý, Vân Đình là do ta hại chết,
chỉ là ta thật sự rất yêu Trường Khanh." Lời nói khi say câu trước không
khớp câu sau, quả thật cũng là tâm sự trong lòng Cảnh Thiên.
Trường Khanh rốt
cuộc có điểm động dung, y tiến vào trong tửa quán, dời bước tới trước mặt Cảnh
Thiên, "Cảnh huynh đệ, đừng uống nữa." Nói xong y đưa tay đoạt lấy vò
rượu trong tay Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên say
rượu nổi giận quát lớn, "Ngươi muốn ta làm thế nào mới có thể trút hận?
Vân Đình đã chết, giờ ta chôn cùng hắn có được hay không?!"
Trường Khanh im
lặng không nói, chỉ là đem Kiến Ngôn Kiếm đặt lên bàn, cũng không ngừng trút rượu
vào miệng mình.
Nhất túy giải thiên
sầu.
Tửu lượng Trường
Khanh quá kém, chỉ mấy chén đã ngã, trên mặt nóng như lửa đốt, hai mắt cũng dần
thất tiêu. Thế nhưng loại cảm giác nhẹ nhàng này quả thật giống như cưỡi mây đạp
gió, có thể quên hết mọi phiền muộn tại thế gian, rất tốt.
"Ngươi là người
tu đạo, ngươi phá giới ~ Haha~" Cảnh Thiên chỉ vào mũi Trường Khanh cười
nói.
"Ta phá giới,
ta sớm đã phá giới~ " Trường Khanh cũng cười đến mắt ngấn cả lệ, sương mù trong
đôi mắt như yên thủy tỏ ra khắp chốn, hàng mi dài nhẹ nhàng hạ xuống.
—— Từ lúc gặp
ngươi tại Du Châu, không phải ta đã phá giới rồi sao?
Nhất kiến khuynh
tâm, tái kiến đoạn hồn.
Hai người ôm
nhau cười to một trận, tư thái đơn bạc của y, đúng là chỉ khi say mới có thể bỏ
đi.
Đột nhiên, Cảnh
Thiên phát cuồng giơ tay đẩy Trường Khanh ra, "Đậu Phụ Trắng, ta không yêu
ngươi!" Nói xong lại khoa tay múa chân đấm vào vị trí trái tim của mình,
"Nơi này của ta thật sự rất đau, rất đau!" Nghĩ đến sáng nay, khi
Trùng Lâu hôn Trường Khanh, Cảnh Thiên lập tức cảm thấy một loại đau đớn hít thở
không thông, vừa rồi lại hại Vân Đình chết, sự lạnh nhạt của Trường Khanh cũng
khiến tâm hắn không khỏi quặn thắt.
Ái tình này quá
mức nặng nề.
"Đồ ngốc,
ta cũng không yêu ngươi!" Trước ngực bỗng có cảm giác khó chịu, Trường
Khanh đưa tay đặt lên ngực mình. Tâm đau? Có ai biết? "Cảnh huynh đệ, lúc
ta rời đi, ta không yên lòng chính là ngươi, ta không thể dung túng ngươi tiếp
tục ngang ngược."
"Ai ngang
ngược!" Nói xong, Cảnh Thiên đập bàn đứng dậy, ngữ khí hoàn toàn ngang ngược.
Trường Khanh uống
thêm một chén, toàn thân rã rời như bùn nhão, y ngã người nằm sấp trên bàn,
"Ta không muốn chết... Ta thật sự không muốn chết....." Lời nói đến
miệng lại chỉ thành thanh âm nhỏ vụn nghẹn ngào.
—— Ta không muốn
chết, ta muốn cùng Cảnh Thiên ngươi chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Ta còn
nhìn chưa đủ mặt ngươi, còn nghe chưa đủ ngươi gọi ta Đậu Phụ Trắng, nhưng kết
cục cuối cùng đã sớm phân định, ta há lại có thể không tuân?
Tử Huyên từng
nói, dòng khí nghịch lưu trong cơ thể y sớm muộn gì cũng khiến y nguyên thần
câu tán, vô phương cứu chữa.
Kéo theo hắn đồng
sinh cộng tử, chi bằng để một mình y hình thần câu diệt.
Men say rã rời,
ý thức mờ mịt vô định.
Một trận hàn khí
thấu xương thổi qua, Ma Kiếm, Kiến Ngôn Kiếm đều leng keng rung lên, gào thét
chấn động.
Tửu khí của Cảnh
Thiên cùng Trường Khanh thoáng chốc cũng giảm đi một nửa.
Là Ma khí.
Ma Tôn Trùng
Lâu.
Trùng Lâu kéo
theo một cỗ lệ khí cường đại vào trong tửu quán, mạnh mẽ phi thân đẩy Từ Trường
Khanh áp sát vào tường, mà trên tay hắn cầm chính là đoạn trâm vừa rồi Cảnh
Thiên đặt lên bàn.
Mũi trâm hướng
thẳng vào yết hầu Từ Trường Khanh, đâm vào da thịt, máu theo chiếc cổ trắng muốt
của Trường Khanh uốn lượn chảy xuống, chướng mắt kinh tâm.
Cảnh Thiên trong
nháy mắt tiêu tán toàn bộ tửu khí, "Trùng Lâu, ngươi bình tĩnh một
chút!"
"Ngươi
không phải không yêu hắn sao?"
"Người say
rượu ăn nói hồ đồ ngươi cũng có thể tin là thật sao, ta chỉ là nói đùa!" Cảnh
Thiên ngượng ngùng đáp trả, nhìn mũi trâm trong tay Trùng Lâu đang đâm vào yết
hầu Trường Khanh mà ngày càng kinh hãi, Trùng Lâu chỉ cần mạnh tay hơn một chút,
Trường Khanh sẽ có thể đi dạo âm phủ ngay lập tức.
"Lời khi
say chính là lời tự đáy lòng."
"Ma Tôn ngươi
biết cái rắm! Người thường khẩu thị tâm phi, nói không yêu thì tức là rất yêu,
ngươi mau buông trâm xuống! Mạng người không phải là chuyện đùa!"
Trùng Lâu hài
lòng, lại tiếp tục đề ra nghi vấn, "Ngươi yêu Trường Khanh?"
"Yêu, rất
yêu!" Cảnh Thiên nói xong liền đưa tay cầm lấy nửa đoạn trâm còn lại đang
nằm trên bàn để lên yết hầu của mình, "Nếu không để ta thế chỗ y, ta chết,
thế nào?"
Cảnh tượng này
dường như Trùng Lâu đã từng gặp qua, rất nhiều năm trước từng có một đạo trưởng
cũng lấy trâm đặt lên yết hầu của chính mình mà uy hiếp hắn, người đó chính là
Lâm Nghiệp Bình.
Ma Tôn khoát tay
một cái, chưởng phong đảo qua, liền thu nửa đoạn trâm trong tay Cảnh Thiên vào
tay mình, "Ta là Ma Tôn, ta muốn hắn chết hắn chỉ có thể đi chết!"
Nói xong ánh mắt Trùng Lâu hướng về phía Từ Trường Khanh đang bị hắn chế trụ.
"Ngươi là
lão đại! Ngươi nói gì chẳng được!" Cảnh Thiên khóc không ra nước mắt, Ma Tôn
Trùng Lâu này thế nào lại trở nên từ yêu hóa hận, không giết Đậu Phụ Trắng thì
không chịu bỏ qua.
Thấy thần sắc hỗn
loạn dày đặc trong mắt Cảnh Thiên, Ma Tôn vẫn không chút động dung, lại cúi đầu
hỏi Từ Trường Khanh, "Biết chết là cảm giác gì không?"
"Trường
Khanh không biết." Khác với Cảnh Thiên, biểu hiện của Từ Trường Khanh thản
nhiên hơn rất nhiều.
"Ngươi là
thật không biết hay là giả vờ không biết, lúc trước ở Ma Cung ta một chưởng đánh
tới huyệt Thiên Linh của ngươi, ngươi cũng xem như đã chết qua một lần."
"Loại cảm
giác đó giống như chơi vơi giữa biển, không có chỗ dựa vào."
"Nếu biết chết
không dễ chịu chút nào, thì lần sau đừng có khóc lóc nói cái gì muốn chết!
Ngươi phải sống thật tốt cho ta!" Ma Tôn áp sát miệng vào tai Từ Trường
Khanh thì thầm, sau đó lại huy chưởng một phen đẩy y ra, bay lên trời cứ như vậy
ly khai tửu quán.
Hết thảy như mộng
như ảo, tựa hồ đã từng phát sinh, lại tựa hồ cái gì cũng chưa từng chứng kiến.
Cảnh Thiên vội
vàng chạy tới đỡ lấy Đậu Phụ Trắng đang ngã xuống, vết máu lênh láng ở cổ khiến
người ta kinh sợ.
Trường Khanh chậm
rãi đưa tay chặn vết thương lại, sợ máu tiếp tục chảy ra.
Vừa rồi sinh mệnh
treo bởi một sợi tơ.
"Có đau lắm
không?"
"Không sao."
"Không sao
là tốt, làm hại ta tỉnh rượu luôn rồi."
"Nếu đã tỉnh
rượu, chúng ta quay về Lôi phủ đi."
"Cũng được."
Nghe đến từ
“Lôi”, Cảnh Thiên liền nhớ tới một Đậu Phụ Trắng lẫm lẫm hàn khí, nhất thời giật
nảy người.
Trên đường đá, một
mảnh tịch mịch im lặng.
Dưới ánh trăng
trắng ngần, hai thân ảnh cao lớn một trước một sau.
Đi hết nửa ngày,
Từ Trường Khanh ở phía trước mở miệng lên tiếng, "Cảnh huynh đệ, còn thiếu
hai viên linh châu, chúng ta nên mau chóng khởi hành."
"Được, viên
linh châu tiếp theo ở đâu?"
"Thần Giới."
Cảnh Thiên chỉ “Ừm”
một tiếng.
Trường Khanh đứng
ngược với ánh trăng, Cảnh Thiên không thấy rõ biểu tình của đối phương.
—— Thần Giới, nơi
Phi Bồng từng ngàn năm chờ đợi.
Thật lâu sau hai
người rốt cuộc cũng trở lại Lôi phủ, Trường Khanh lập tức triển khai trận thế
liên lạc với Thục Sơn.
"Trường
Khanh không phụ lòng kỳ vọng của chưởng môn và sư phụ, hiện tại đã lấy được Lôi
Linh Châu, chỉ là..."
"Vân Đình chết
không thể trách bất luận kẻ nào, nén bi thương. Lôi Vân Đình có tấm lòng nhân hậu,
vì dân tạo phúc, ta cùng bốn vị trưởng lão đã thay hắn siêu độ, giúp hắn sớm cực
lạc đăng tiên."
"Đa tạ chưởng
môn, như vậy Trường Khanh cũng an lòng. Đệ tử còn có một chuyện muốn hỏi."
"Cứ hỏi."
"Có phải chỉ
có những ai trên người có chứa linh châu mới có thể cảm ứng linh châu?"
"Lão phu
cũng không rõ, có lẽ Trường Khanh con có duyên với linh châu." Nhãn thần
lúc Thanh Vy nói chuyện như có như không, có vẻ mập mờ né tránh.
Đậu Phụ Trắng không
nhận thấy, nhưng Cảnh Thiên bên cạnh đã nhìn ra manh mối, "Lão đầu, ông thật
có vấn đề, làm sao ông biết Đậu Phụ Trắng đang hỏi về huynh ấy? Người ta chỉ hỏi
người có linh châu có phải sẽ cảm ứng được hay không, cũng đâu có nói người đó
là người nào."
"Ha ha... Cảnh
huynh đệ nói rất đúng, lão phu hồ đồ rồi."
Cảnh Thiên khinh
thường quay đầu đi chỗ khác, lão gia hỏa này luôn luôn gạt người, chắc chắn
đang che giấu bí mật gì kinh thiên đây.
"Ta không rảnh
nói chuyện với ông nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi Thần Giới, tạm biệt."
"Đệ tử cáo
lui."
Hình ảnh lập tức
biến mất.
Mặt khác, khi Ma
Tôn bay trở về Ma Điện mới phát hiện trên tay mình vẫn đang nắm chặt hai đoạn trâm
kia.
Hắn đi vào
trong, mở ra một chiếc hộp đặt ở đầu giường, bên trong là một lọ Kim Sang Dược
cùng với một cây trâm, cây trâm này bất luận là chạm trổ hay nguyên liệu so với
hai đoạn trâm đang nằm trong tay hắn đều không có gì khác biệt.
Cố Lưu Phương,
Lâm Nghiệp Bình,
Từ Trường Khanh.
Tam sinh tam thế,
đều lưu lại cho ta thứ để mà hoài niệm.
Ma Tôn,
Chung quy cũng
chẳng qua nổi ải tình.
Hắn đóng nắp hộp
lại, từ nay thế gian hỗn loạn không còn quan hệ với hắn nữa.
-----------------
Đệ nhị quyển – “Tại
kiếp nan đào” khép lại. Chúng ta tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm linh châu
cùng nhị vị Thiên Khanh tại quyển 3 – “Vân quyệt ba quỷ”. Đa tạ chư vị đã theo dõi
Thiều Hoa đến tận đây. Quả thực so với quyển 1 hài-không-đỡ-nổi thì quyển 2 đã
không phụ sự kỳ vọng ngược tâm trầm buồn của cái tên “tại kiếp nan đào”. Những
khúc mắc của 3 kiếp đã qua, những mối quan hệ rối rắm, những ẩn tình chưa hiểu…
sẽ được tiếp tục mở ra ở quyển 3.
Còn hiện tại, hết
quyển 2 rồi, phải tung bông ăn mừng
cái đã. Ai có pháo góp pháo, ai có bông góp bông, không có pháo có bông thì góp
bức hình câu đối. Nói chung là tung xòe thôi!!!
Đáp án chương 37. 2. Trường Khanh đi mua rượu uống, uống đến mơ mơ màng màng, túy
sinh mộng tử, thiếu chút mất mạng dưới tay Ma Tôn (Nói vậy thôi chứ cha Lâu đâu
có nỡ, hờ hờ!)
Câu hỏi chương 38: Chương này Thiên Khanh uống rượu, chương sau
đến ai?
1/ Trùng Lâu, buồn
tình uống rượu.
2/ Tuyết Kiến, vừa
xuất hiện đã uống đến say mềm
3/ Khanh vẫn còn
lạnh mặt với Thiên vì cái chết của Đình, lão Thiên lên Thần Giới trộm rượu uống.
10 comments
Cái 3 đi nàng. Không hổ danh Thiều Hoa, khó lường ah. Đoán lần nào cũng trượt là sao neh?
điêu vậy TT^TT làm e mừng hụt
*khóc* cái 3 đi ạ , làm e băn khoăn trăn trở mãi cái 1 với cái 3:< ở chương trước
thực là e thích cái 1 hơn:(((
e chọn cái 2 ạ. Đoán sai 2 lần rồi, đoán trớt quớt luôn.E phải công nhận tỷ nói đúng Thiều Hoa quả là lợi hại. E giờ đây chính thức bo xì Lão Đại, ủng hộ Lâu Khanh
hơ hơ trúng rồi
lần này chọn 3 (ko nghĩ chọn bừa)
thích anh Lâu ghê, Tích Vũ tỷ, em thấy Đình ca ko phải đối thủ mạnh nhất của Lão đại đâu, thấy tình yêu của Lâu ca ấn tượng quá
*bay vô* Hờ hờ hờ, Thiều Hoa lừa tình lắm đó nhe =))) Cô Vũ cũng đã lọt hố câu này, thỉnh mọi người thận trọng *bay đi*
Đồng ý đồng ý! Tỷ cũng sẽ nguyện bỏ nhà theo Lâu Khanh Đảng nếu như cha Lâu ko quá ngu ngơ và bạo lực =))
hic...ta lại sai nữa ...T^T Thiều Hoa qả thật lừa tình lắm nha ...
lần này chọn câu 2...(chăc lại trượt nữa cho coi TT_TT)
À qên *tung bông* chúc mừng nàng hoàn quyển 2 ^^
*Tung bông* chúc mừng quyển 2 đại công cáo thành
Bây giờ tuy nói ra hơi sớm nhưng hình như ta có duyên với Thiều Hoa hay sao ấy, đoán đúng 2 câu liên tiếp lun ;)
Lần này ta chọn 1, mún xem lão Lâu ún rượu rùi xỉn như thế lèo
ta có cảm giác là ta ủng hộ Lâu Khanh trong bộ này wa... Lâu ka cường đại wa... i like it... lần này ta lại chọn số 2...
Post a Comment