Sau đó, Cảnh Thiên – kẻ tự cho rằng đã hiểu rõ tính tình Từ Trường Khanh, liền ngang nhiên đi theo sau Từ đạo trưởng mỗi ngày, thật ra là muốn canh trừng Đậu Phụ Trắng gian trá này, không thể để y ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa gạt cô nương nhà người ta.
Tác giả: Nhĩ Khuynh Phúc Liễu
Ngã Đích Hồng Trần
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 02
Phi Bồng từng sống tại nhân giới
mười tám năm.
Khi đó, hắn tên là Cảnh Thiên, Cảnh
Thiên của thành Du Châu, Cảnh Thiên tiểu hỏa kế của hiệu cầm đồ Vĩnh Yên. Hắn
có hai người huynh đệ tốt, một người tên Hứa Mậu Sơn, một người tên Hà Tất
Bình. Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm công tại Vĩnh Yên Đường, cùng
nhau lập chí kiếm thật nhiều tiền. Nếu như không phải kẻ phản bội của Đường Môn
cấu kết với La Như Liệt của Phích Lịch Đường, biến bách tính Du Châu thành độc
nhân, thì đệ tử Thục Sơn đã không phải hạ sơn giúp đỡ, Cảnh Thiên cũng sẽ không
gặp phải cái tên đại đệ tử Thục Sơn Từ Trường Khanh kia.
Khi Cảnh Thiên đang bị độc nhân
vây khốn, Từ Trường Khanh tựa thần tiên từ trên trời giáng xuống, chế phục độc
nhân, cứu lấy cái mạng nhỏ của hắn. Cảnh Thiên sợ đến run rẩy, thấy Từ đạo trưởng
bạch y phiêu phiêu tuyệt mỹ huyền ảo sao có thể đơn giản buông tha? Hắn dựa vào
vài ba mánh khóe dụ dỗ người trước đây mà lấy được vật truyền tin của Thục Sơn từ
tay Từ Trường Khanh. Vạn nhất gặp phải độc nhân, hắn có thể tùy ý hô hoán cái
tên đạo trưởng mặt mày thanh lãnh không rành thế sự kia đến bảo vệ, huống hồ tiểu
đạo trưởng thân khinh thể nhu, tính tình ôn nhuận, dung nhan như thủy, phong
thái tinh tuyệt, thực sự rất vừa mắt, y còn có năng lực đoán đâu trúng đó, mang
theo y có thể kiếm được rất nhiều bạc, như vậy không cần đến một tháng hắn có
thể mua lại tiệm Vĩnh Yên, cưới vợ cho Mậu Mậu, không thèm nhìn tên chưởng quỹ
keo kiệt kia nửa mắt. Nghĩ đến đây Cảnh Thiên gần như cười nghiêng ngả, sau đó
cả chiều nằm lăn lóc buồn chán, đang định đem vật truyền tin ra nghịch ngợm thì
nghe được một giọng nữ đang đùa giỡn Từ đạo trưởng.
“Ê, lấy ta đi! Không thì ta lấy
huynh cũng được!”
Đường đường tiểu thư Đường Môn Đường
Tuyết Kiến mà lại đi nói như vậy với một đạo trưởng, Cảnh Thiên nghe xong không
khỏi nhảy dựng lên mắng Từ Trường Khanh mặt người dạ thú, giả bộ dáng dấp nhất
phó thanh cao phiêu nhiên xuất trần, thì ra cũng chỉ là kẻ ngấm ngầm câu dẫn
người khác, thảo nào mới gặp có một lần đã đem tặng hắn luôn cả vật truyền tin
quan trọng của Thục Sơn. Cảnh Thiên đấm ngực vô cùng căm tức, đang muốn cầm vật
truyền tin mắng Từ Trường Khanh một trận, tiện thể thí nghiệm xem thứ này dùng
tốt hay không, thì đã nghe được âm thanh ảo não của Đường Tuyến Kiến.
“Ê, sao huynh lại ngủ luôn như vậy?
Những gì ta vừa nói huynh có nghe thấy hay không? Ôi…”
Cảnh Thiên tức thì cảm thấy vui
sướng như hít được Ngũ Thạch Tán, sau đó di chuyển con mắt, giỏi cho ngươi một
Đậu Phụ Trắng, lúc nào cũng ra vẻ thiên chân vô tà không rành thế sự, thật ra
ngươi mới là kẻ gian trá nhất! Ngươi vốn biết có một số việc nên biết, có một số
việc không nên biết, ngươi đối mặt với việc không nên biết xử trí rất thỏa
đáng, vừa khiến mình không khó xử, vừa để người khỏi quẫn bách. Giả bộ ngủ, thật
sự là biện pháp thiên hạ vô địch! Từ Trường Khanh, ngươi thật là lợi hại!
Sau đó, Cảnh Thiên – kẻ tự cho rằng
đã hiểu rõ tính tình Từ Trường Khanh, liền ngang nhiên đi theo sau Từ đạo trưởng
mỗi ngày, thật ra là muốn canh trừng Đậu Phụ Trắng gian trá này, không thể để y
ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa gạt cô nương nhà người ta. Sự thật, khi Cảnh
Thiên cùng Đường Tuyết Kiến ra ngoài cản độc nhân, kết quả tìm được Ngũ Độc Thú
thì bị độc nhân cắn ngay một ngụm bên ngoài mật đạo. Toàn thân hắn lúc nóng lúc
lạnh, ngứa ngáy khó chịu, sau đó, răng nanh từ từ mọc dài ra trong miệng. Hai mắt
hắn huyết hồng, thấy người là cắn, hoàn toàn mất khả năng kiểm soát.
Đám người Mậu Mậu sợ đến chết khiếp,
nhưng hắn đã đẩy toàn bộ ra ngoài, đóng chặt cửa lại không cho họ tới gần. Hắn
không muốn thương tổn bất luận ai trong số đó. Hắn lấy kìm nhổ răng nanh, đau đến
tê tâm liệt phế, tay chân rét run, nhưng mà răng nanh vừa gãy lại dài ra, dù
làm cách nào cũng không thoát khỏi độc tố lan tràn trong cơ thể. Chút lý trí
tàn dư hiện ra, hắn khóc lóc nghĩ, hết rồi, thế này coi như hết rồi! Hắn còn
chưa lấy vợ cho Mậu Mậu, còn chưa mua được tiệm Vĩnh Yên, chưa kiếm được nhiều
tiền!
Là Đậu Phụ Trắng, thanh âm của Đậu
Phụ Trắng lộ ra vạn phần lo lắng, hắn vốn nên hài lòng, thế nhưng, hắn tàn bạo
nghĩ, tên Đậu Phụ Trắng kia đối với ai cũng hữu lễ hữu độ khiêm tốn quan tâm như
vậy! Tên Đậu Phụ Trắng đáng ghét, Cảnh đại gia vô cùng khó chịu! Vì vậy, hắn
hung tợn rống lên trước cửa, ngươi cút đi! Ta không muốn nhìn thấy cái mặt
ngươi!
Đậu Phụ Trắng, tuy rằng ngươi rất
tùy tiện, khiến cho ta rất bực mình, thế nhưng ta không muốn làm ngươi bị
thương.
Thế nhưng, cái tên Đậu Phụ Trắng thân
khinh thể nhu ôn hòa hữu lễ kia đã thô bạo đập vỡ cửa. Y giống như một trận gió
vọt tới trước mặt hắn, mang đến vị đạo núi mây không màng danh lợi vô cùng đặc biệt
của Thục Sơn. Đậu Phụ Trắng đỡ lấy bờ vai hắn, lông mày theo thói quen chau lại,
trong mắt ngập tràn lo lắng.
“Cảnh huynh đệ, huynh thế nào rồi?”
Hắn nhếch miệng, lộ ra hai cái răng
nanh dữ tợn, ta muốn cắn ngươi! Lão tử muốn cắn người! Các ngươi cút hết cho
ta! Cút thật xa!
Không ngờ Đậu Phụ Trắng lại nhẹ
nhàng nở nụ cười, bước đến gần hắn thêm hai bước. Nếu huynh đã muốn cắn, vậy cứ
cắn ta đi!
Cảnh Thiên hung hăng đẩy y, thế
nhưng Đậu Phụ Trắng quật cường này không hề có chút sứt mẻ, y chỉ nhẹ nhàng giữ
lấy hai tay hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích. Con mẹ nó! Cảnh Thiên chửi ầm
lên, cặp răng nanh hướng thẳng đến cái cổ mềm mại của y mà cắn xuống.
Từ Trường Khanh nhẹ nhàng đóng mắt,
chỉ nghĩ phải đựng cơn đau như đâm xuyên qua cổ họng. Nhưng mà, khi cặp răng sắc
nhọn vừa nặng nề ma sát vào gáy y một chút thì đột nhiên dừng lại, Cảnh Thiên ngẩng
đầu, hung hăng hướng tới đôi môi mềm nhẹ ôn đạm của Đậu Phụ Trắng.
Môi của Đậu Phụ Trắng cũng giống
như con người y vậy, lộ ra hương khí nhàn nhạt. Mười tám năm nay Cảnh Thiên đều
đóng vai một lưu manh, thế nhưng loại sự tình hôn môi này lại là lần đầu tiên hắn
làm. Nguyên lai cảm giác lại tuyệt vời đến vậy, hắn tham lam hút sạch chất lỏng
như mật trong miệng Đậu Phụ Trắng, lưỡi dò xét khoảng không bí ẩn mênh mang! Hắn
cảm giác ngay cả đầu óc mình cũng đã phát nhiệt, trên mặt cũng nóng cháy thành
tro, bên tai tiếng sấm nổ vang trời. Răng nanh rất vướng, thế nhưng càng hôn
càng cảm thấy khó nhịn, đáy lòng nảy lên ý nghĩ ác độc muốn đè Đậu Phụ Trắng xuống
mặt đất, cuồng bạo xé nát y phục của y, hung hăng giày xéo thân thể y! Cổ khí tức
khô nóng từng đợt từng đợt phủ đầu óc hắn, Cảnh Thiên không khỏi đẩy Từ Trường
Khanh ra ôm đầu thống khổ gào lên một tiếng! Aaaaa! Sau đó, thẳng thắn hôn mê bất
tỉnh!
Đến khi hắn tỉnh lại thì đã không
còn chuyện gì nữa rồi. Răng nanh tiêu thất, hai bên thiếu mất hai cái răng, mở
miệng nói chuyện là gió lọt ngay vào. Mậu Mậu, Tất Bình, Tuyết Kiến vây quanh
giường hắn, còn có một tiểu cô nương bầu bĩnh dễ thương toàn thân vàng óng. Hắn
mở miệng hỏi, tiểu muội này là ai? Tiểu cô nương bĩu môi mắng một tiếng “Đồ vô
lương tâm”, phốc một cái biến thành củ khoai tây. Tuyết Kiến lắc đầu, muội ấy
là Ngũ Độc Thú, chính muội ấy giải độc cho ngươi, nếu không ngươi sớm đã đi gặp
Diêm Vương rồi! Cảnh Thiên không có tâm tư tranh cãi với nàng, một bả đẩy nàng
qua một bên, Đậu Phụ Trắng đâu?
Tuyết Kiến tức giận rống lên, Tử
Thái Nha ngươi vẫn còn nhớ Đậu Phụ Trắng sao, huynh ấy đi tìm độc nhân rồi!
Ngươi ngươi ngươi, khi nãy ngươi làm gì Từ đại hiệp rồi, lúc huynh ấy đi ra
ngoài sắc mặt rất xấu!
Cảnh Thiên bĩu môi không nói,
không xong rồi không xong rồi, Đậu Phụ Trắng nhất định đang tức giận! Cảnh
Thiên ngươi vừa làm ra cái chuyện gì rồi! Để đề phòng xấu hổ, vừa nhìn thấy Từ
Trường Khanh hắn lập tức chơi trò “ác nhân kể khổ bị người bức hiếp”, Đậu Phụ
Trắng ngươi thật quá đáng, cư nhiên lợi dụng lúc ta trúng độc thần trí không rõ,
không thể tự chủ hành vi mà câu dẫn ta phạm tội, hiện tại thì hay rồi, ngươi trả
lại trong sạch cho ta!!!
Đương nhiên hắn đã cường điệu mọi
sự thiệt thòi của mình. Đậu Phụ Trắng không thể làm gì khác hơn là mở to đôi mắt
vĩnh viễn thanh lương của mình mà biện giải đầy bất đắc dĩ, “Cảnh huynh đệ, ta…
ngươi…”
Ngươi cái gì mà ngươi, ta cái gì
mà ta, ngươi xem đến nói chuyện ngươi cũng nói lắp, thôi đi thôi đi, coi như ta
thiệt thòi!!!
------------------
Ha ha
lão đại, ngươi giỏi lắm, vừa ăn cướp vừa la làng. Mồm miệng thế này không làm thầy
cãi thì quả là phí nha =))
Câu hỏi chương tới: Thường Dận cầm kiếm đánh đuổi Cảnh Thiên khắp Thục
Sơn, ai là người ngăn cản?
1. Thanh
Vy
2. Trường
Khanh
3. Không
ai ngăn, lão đại bị đánh cho không còn ra hình người nữa =))
6 comments
Ah ta được tem này~^0^
Chương này dễ thương ghê ^_^ lão đại thật gian manh nha, chỉ khổ cho Khanh nhi, đã bị chiếm tiện nghi còn mang tội câu dẫn người khác
Ta là ta rất muốn câu 3 ah =D nhưng chắc chọn câu 2 :D
1 ạ, tỷ ra chương mới thiệt là nhanh
Cảnh lão bản à,khả năng mồm mép của ngươi thuộc hàng thượng thừa rồi,Trường Khanh sao mà cãi ngươi nổi chứ,tội nghiệp Đậu Phụ Trắng.
Tks bạn đã dịch.
Mình chọn Thanh Vy lão đầu nha.
E muốn lão Thanh Vy tác thành cho đôi trẻ cơ
e chọn 2 tình hình rất muốn chon 3 cơ mà thế ác quá =)))
tối lão Thiên hiện về bóp cổ thì chết=))
Đọc chương này thấy lão Thiên vừa ăn cướp, vừa la làng mà buồn cười vỡ bụng. Mà ta rất muốn biết TK nói xem giữa hai người thực sự có chuyện gì ko ah :))
lâu lắm rồi ta mới ghé lại nhà nàng chơi =D, đọc liên tiếp mấy chương luôn thích thật.
nói gì thì nói chứ lão Đại trong này vẫn là còn chút nhân tính đi...
P/S: nhịn cũng nhất mà được "..." rồi cũng nhất luôn. :p
Post a Comment