“Cái gì?”
Hoàng Đế cả kinh, vội vàng rời khỏi ngự tọa, đi tới bên người Đức Phương, “Người
đâu, lập tức truyền Thái y đến Sùng Khánh Điện!” Hắn nói xong tự mình ôm lấy Đức
Phương đang hôn mê, bước nhanh rời đi.
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Ánh dương quang chói mắt chiếu khắp
hành lang, chiếu vào lớp lớp vải trắng dưới mái hiên, chói lọi khiến người
không sao mở mắt.
Bạch sắc vô tình ở khắp mọi nơi
như nhắc nhở Đức Phương, phụ thân đã mất, không còn nữa, vĩnh viễn sẽ không trở
về.
Lần đầu tiên ánh mặt trời khiến cậu
cảm thấy lạnh như vậy, lạnh đến thấu xương, tâm gần như đông cứng.
Đại Khánh Điện, rất gần. Nhưng cậu
thà rằng vĩnh viễn không đến được nơi đó. Cậu làm sao đối mặt với thúc phụ kính
yêu từ thuở nhỏ? Làm sao gọi người đó là bệ hạ đây?
Trong lúc đang miên man suy nghĩ,
Đức Phương đã tới cửa cung.
Hai bên cửa cung là đội ngũ cấm
quân danh dự mang tên Thiên Võ và Long Vệ. Bọn họ là đội quân tinh nhuệ nhất của
Đại Tống, trước nay vẫn thuộc quyền quản lý của Tấn Vương.
Phụ thân hẳn sẽ không biết, đến một
ngày đệ đệ mà người tín nhiệm nhất sẽ dùng đội ngũ ấy trong trường hợp thế này.
Tiến nhập đại điện, thấy hoàng
thúc ở trong điện thong thả bước đi. Đức Phương thấy hắn mặc một thân tang phục
long bào, có điểm đờ ra, trong đầu nảy sinh một ý niệm kỳ quái: Đây là của phụ thân,
hay là hắn đã sớm có chuẩn bị rồi?
“Không cần.” Tấn Vương thấy hình
dạng mờ mịt của Đức Phương, khẽ thở dài, “Đức Phương, hôm nay ta sẽ chính thức
tuyên bố đăng cơ. Đại ca con có chuyện, ta cũng rất tiếc. Không nghĩ tới nó lại
xung động như vậy, cư nhiên đi làm cái chuyện tự kết liễu ngốc nghếch đó. Nhưng
con yên tâm, mẫu thân con ta sẽ lấy lễ quốc mẫu mà đối đãi, đồng thời cũng sẽ sắc
phong cho con lần nữa. Đừng quá đau buồn.”
Thì ra Đức Chiêu ca ca chết ở chỗ
này, thế mà đại điện đã sớm không còn dấu vết, vẫn sạch sẽ không một hạt bụi
như ngày thường, kim bích huy hoàng.
Tấn Vương đến gần Đức Phương, hết
sức chăm chú quan sát cậu, “Đức Phương, sau này con sẽ là trợ thủ của ta. Con,
nghĩ thế nào?”
Đức Phương ngẩng đầu, trong con mắt
trong suốt của Đức Phương nhìn thấy Tấn Vương mỉm cười, lòng không khỏi chấn động.
“… Cảm tạ hoàng thúc…” Đức Phương
cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
“Ha ha, vậy là tốt, vậy là tốt!” Tấn
Vương cười lớn.
Ngoài cửa cung, một nội thị vội
vã chạy tới, đến ngay bên người Vương Kế Ân thì thầm một lúc. Sắc mặt Vương Kế
Ân thoáng cái trở nên khó xử vô cùng. Hắn đi tới bên cạnh Tấn Vương nhỏ giọng: “Bệ
hạ, đại sự không ổn rồi.”
“Chuyện gì?”
Vương Kế Ân thoáng nhìn qua Triệu
Đức Phương, do dự.
“Nói đi. Đức Phương cùng ta thúc
điệt đồng tâm, không cần dấu nó.”
“Vâng, bệ hạ. Tể tướng Phạm Chất
hiện tại đang quỳ gối bên ngoài ngự nhai, không muốn tiến cung.”
“Cái gì?” Tấn Vương không nghĩ tới
sẽ gặp phải cục diện như vậy, “Có ý gì? Không muốn vào triều?”
“Lão nô không biết.” Vương Kế Ân cẩn
thận trả lời.
Tấn Vương nắm chặt bàn tay, hừ lạnh
một tiếng, sát khí chậm rãi hiện lên trong mắt.
… Đức
Phương, con phải bảo hộ cựu thần của phụ thân con…
Lời nói của mẫu thân đột nhiên
vang lên bên tai Đức Phương. Cậu làm sao đã quên đi lời hứa ngày hôm qua. Nghĩ
tới đây, Đức Phương gấp gáp mở miệng, “Hoàng thúc, người đừng lo lắng như vậy.
Không bằng để Đức Phương đi xem, có thể ông ấy có nỗi khổ tâm nào đấy, chứ
không phải không muốn vào triều.”
“Hả?” Tấn Vương có chút kinh ngạc,
lúc này Triệu Đức Phương lại có thể nguyện ý giúp đỡ hắn? Hắn yên lặng suy tư một
lát, gật đầu, “Được, vậy con đi xem trước đi.”
“Vâng.” Đức Phương xoay người ra
ngoài.
Vương Kế Ân nhìn bóng lưng của cậu,
xoay người nói, “Bệ hạ… Điều này… không tốt lắm đâu. Vạn nhất Tần Vương điện hạ
muốn…”
Tấn Vương mỉm cười, “Nó sẽ không
làm vậy, Tống Hoàng Hậu còn ở trong cung.”
“Bệ hạ anh minh!”
Ngoài cửa Tuyên Đức.
Tể tướng Phạm Chất tóc tai trắng
xóa lặng lẽ quỳ ở cửa thành. Thời gian lâm triều đã gần đến, xung quanh đã có
không ít đại thần, có một số người đã vây quanh thì thầm, nhưng không ai dám tiến
tới khuyên can.
Đức Phương đi qua Tuyên Đức Môn dài
như bóng ma, dần dần xuất hiện dưới ánh mặt trời.
“A, là Tần Vương điện hạ!” Giữa
đám đại thần truyền đến một trận ồn ào, sau đó đều tản ra.
Đức Phương đi tới bên cạnh, “Phạm
đại nhân. Hoàng thúc thỉnh ngài và các vị đại thần vào triều nghị sự.”
Mặt Phạm Chất đỏ lên, trong nháy
mắt xuất hiện thần khí liều lĩnh, “Điện hạ, cựu thần hôm nay quỳ ở đây là muốn…”
“Ta biết.” Đức Phương cắt lời
lão, “Ta biết, đại nhân là bởi vì tiên đế đột nhiên băng hà, không tránh nổi bi
ai vô tận. Bởi vậy quỳ thẳng ở Tuyên Đức Môn, biểu hiện niềm thương xót! Bản
vương đoán có đúng không, Phạm đại nhân?”
Phạm Chất sửng sốt một chút,
trong mắt thoáng qua một tia hiểu rõ, đau lòng nói, “Điện hạ!”
“Đại nhân, sự trung thành của
ngài đối với tiên hoàng, xác thực khiến ta nghiêm nghị kính nể. Chỉ là đại nhân
tuổi tác đã cao, nếu như phụ hoàng còn tại thế, nhất định cũng không muốn thấy
thọng thần trung nghĩa, cánh tay đắc lực của mình phải ở đây quỳ gối giữa xương
gió lạnh buốt đâu.”
“Điện hạ…” Phạm chất nhìn Vương
gia thiếu niên trước mặt, môi hơi run lên.
Đức Phương đi tới trước mặt Phạm
Chất, “Đại nhân, đứng lên đi. Một lúc nữa, nếu như chậm thời gian, ta cùng đại
nhân đều không tránh khỏi tội bất kính.” Cậu vươn tay.
Phạm Chất nhìn niên thiếu Vương
gia sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười trong gió, nhịn không được lệ nóng chảy
dài.
Trong Đại Khánh Điện.
Đức Phương ngồi ở một bên, hai
tay kháp chặt trong áo. Cậu lẳng lặng nhìn Hoàng thúc ngồi trên ngự tọa, tuyên
bố kế vị. Triều thần cùng tung hô muôn năm. Các vị đại thần đều mặc hiếu bào trắng
xóa một vùng, cậu không nhìn thấy rõ biểu tình của bọn họ, chỉ có từng đợt hàn
ý không ngừng tập kích cậu.
Dần dần không còn nghe rõ bọn họ
nói gì nữa, cái loại cảm giác chìm mình trong cõi mộng không thoát ra được cứ
bao phủ lấy cậu, mọi người trước mắt đều biến thành một kiện áo quan di động,
dưới lớp áo kia nhìn không rõ diện mục, tựa hồ toàn bộ đều như nhau, ngay cả Phạm
đại nhân cũng không còn phân biệt được nữa.
Tia sáng trước mắt rốt cuộc tối sầm
lại, cậu thở dài một hơi, thật tốt, màu sắc sáng chói lóa mắt rốt cuộc biến mất.
Hoàng Đế vừa kế vị nhìn thấy đại
cuộc đã định, trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý.
“Như vậy sẽ do Khâm Thiên Giám
quyết định ngày cử hành đại điển đăng cơ.”
Quan Khâm Thiên Giám cầm biểu tấu
trong tay, “Thần, tuân chỉ!”
“Hoàng hậu của tiên hoàng, trẫm sẽ
phụng dưỡng như quốc mẫu. Từ hôm nay trở đi, phụng dưỡng theo nghi lễ của Thái
hậu. Tần Vương Triệu Đức Phương cải phong thành Bát Hiền Vương, sau này vào điện
không cần bái quân, rời điện không cần từ quân. Nhìn thấy Bát Hiền Vương sẽ giống
như nhìn thấy trẫm. Chư vị khanh gia nghĩ thế nào?
“Bệ hạ nhân đức!” Các đại thần
trăm miệng một lời hô to.
Kỳ quái chính là Triệu Đức Phương
ngồi ở ghế không hề phản ứng, Hoàng Đế hơi nhíu mày.
Vương Kế Ân vội vã đi tới bên cạnh
Triệu Đức Phương, thấy Triệu Đức Phương sắc mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền,
đưa tay sờ trán cậu thì thấy nóng đến bỏng tay. Hắn vội vã hồi bẩm, “Điện hạ, Đức
Phương hoảng tử sợ là đã ngất rồi!”
“Cái gì?” Hoàng Đế cả kinh, vội
vàng rời khỏi ngự tọa, đi tới bên người Đức Phương, “Người đâu, lập tức truyền
Thái y đến Sùng Khánh Điện!” Hắn nói xong tự mình ôm lấy Đức Phương đang hôn
mê, bước nhanh rời đi.
Vương Kế Ân nhìn một đám trọng thần
đang rối loạn bất an, vội vàng hô, “Bãi triều!”
Vương Kế Ân vừa đi khỏi, các đại
thần liền nghị luận nhỏ to.
“Tại sao điện hạ là té xỉu?”
“Bệ hạ làm như vậy có điểm mất
tôn nghi!”
“Ai, cũng có gì đâu! Bệ hạ nhân đức,
quan tâm hoàng chất!”
Trên đại điện chỉ còn một mình Phạm
Chất đứng lặng nhìn bóng lưng Hoàng Đế ôm Đức Phương tiêu thất, thở dài một tiếng,
lắc đầu, xoay người một mình ly khai.
Mí mặt nặng nề vô cùng, tựa như bị
một khối đá tảng đè lên.
Đức Phương không mở mắt ra được,
bên tai chỉ mơ màng truyền đến thanh âm.
“… Đã hai ngày rồi, thế nào còn
không tỉnh?”
“… Nỗi lòng tích tụ, phong hàn
xâm nhập… Bệ hạ không cần quá lo lắng…”
Cảm giác có một bàn tay lành lạnh
đặt lên trán mình, Đức Phương hơi mở mắt, trước mắt hình như là bóng dáng phụ
thân nhàn nhạt, lòng thầm an tâm. Thế nhưng bạch y trên người kẻ ấy khiến cậu đột
nhiên tỉnh giấc. Là thúc phụ Triệu Quang Nghĩa!
“A, Đức Phương. Con tỉnh rồi?” Hoàng
Đế cười nhìn cậu, thần sắc xác thực có vài phần sầu lo.
Đức Phương nhắm hai mắt lại.
Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, ngự
y liền giải thích, “Cơn sốt của điện hạ vẫn chưa hoàn toàn lui, có lẽ vẫn còn
chưa tỉnh.”
“Ừm, trẫm đi trước, ngươi ở chỗ
này hầu hạ cho tốt.”
“Vâng, bệ hạ.”
Tiếng bước chân dần xa, trong
phòng trở lại an tĩnh.
Đức Phương chậm rãi chui vào ổ
chăn, vô pháp ức chế tiếng nức nở vang lên, cậu kéo chăn qua nhét vào miệng
mình, nước mắt rốt cuộc tựa như hồng thủy ào ra, vô thanh vô tức.
-----------------------
Tội nghiệp
Đức Phương của ta, muốn khóc cũng không thể khóc.
1 comments:
"Đức Phương chậm rãi chui vào ổ chăn, vô pháp ức chế tiếng nức nở vang lên, cậu kéo chăn qua nhét vào miệng mình, nước mắt rốt cuộc tựa như hồng thủy ào ra, vô thanh vô tức."
Đức Phương... Đức Phương của ta... ... ...
Càng thương Đức Phương bao nhiêu, ta càng ghét tên ấy bấy nhiêu. Đây là lần đầu tiên, mới mấy chương đầu mà ta đã ghét một người đến thế, cái gì mà
“Bệ hạ nhân đức!”
“Ai, cũng có gì đâu! Bệ hạ nhân đức, quan tâm hoàng chất!”
Ta khinh!!! Triệu Quang Nghĩa, ta ghét ngươi! Ngươi làm gì cũng khiến ta ghét! Ngươi đi ngươi đứng người ngồi ta đều ghét! Có nghe câu, "khi ghét một người, đến nó thở cũng thấy ghét" chưa? Đại khái giờ ta chính là vậy đó! Cha ngươi đâu hề đáng ghét đến thế!!!
Post a Comment