Lý Tòng Gia thực sự hoài nghi, có khi nào chính bản
thân mình, sẽ chết trong tay hắn.
Ý niệm nguy hiểm trong đầu khiến đáy lòng y có chút
nôn nao.
Bàn tay ai ôn nhu mà ấm nóng: “Ta nên bắt ngươi làm thế
nào bây giờ…”
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 14 – Đào lý y y xuân ám độ
Hương tử đàn quanh quẩn không đi.
A Thủy sực tỉnh, vội vàng nhìn người
vừa bị mình đụng phải, sa y thượng đẳng thể hiện rõ thân phận bất phàm, bên cạnh
còn có một thư đồng khoảng mười bảy mười tám tuổi, người kia vừa thấy chủ tử của
mình bị đụng trúng, hoảng hốt đẩy hắn ra.
“A…” Hắn vừa muốn mở miệng nói lời
xin lỗi, dạ dày lại quặn thắt một trận, hôm nay quả thực đã uống quá nhiều, rượu
đầy ứ trong ổ bụng khó chịu vô cùng.
Phiêu Bồng thấy người này điên
điên khùng khùng, toàn thân lại đầy mùi rượu, liền biết ngay là tiểu quỷ đầu đường
xó chợ uống rượu quỵt tiền bị người ta đuổi đánh. Cậu ngăn trước người Lý Tòng
Gia, “Chủ tử đi mau thôi, người này ô uế sẽ làm bẩn xiêm y người.”
Lý Tòng Gia không tỏ thái độ gì,
ngay cả khi Phiêu Bồng phủi áo choàng giúp y, y cũng chỉ phất tay, “Không sao,
đi thôi.”
Một đám hung thần đuổi tới, trong
miệng xổ ra vô số lời không sạch sẽ, nhìn thấy A Thủy ngã trên mặt đất lập tức
chạy qua, “Xem ngươi còn dám uống rượu không trả tiền nữa không! Tiền rượu ba
ngày trước ngươi định khi nào mới trả?” Hắn tiếp tục, “Không thì ngươi giao cái
hộp kia ra đây, có khi còn đổi được ít tiền đấy.”
Loại chuyện này bất cứ lúc nào
cũng có thể gặp phải, Lý Tòng Gia vẫn bận tâm Hưởng Tuyền, đang định xoay người
đi về phía Sanh Đỉnh Lâu, đột nhiên phát hiện ra người ngã trên mặt đất đang ôm
một vật trong tay.
Là một hộp gỗ, màu sắc u trầm.
Y chỉ cần khẽ liếc mắt là có thể
nhận ra đó là hộp gỗ tử đàn.
Trực giác khiến y dừng chân, lần
thứ hai xoay người đối mặt với A Thủy, Phiêu Bồng vội vàng bước lên giục y mau
chóng rời đi, “Chủ tử, loại sự tình này chúng ta đâu thể quản được, mau đi…”
Lý Tòng Gia phất tay ý bảo hắn đừng
nói nữa, y khom người, cẩn thận nhìn chiếc hộp trong tay người kia.
Những kẻ truy đuổi nhìn thấy nam
tử trước mắt thân phận bất phàm, nhất thời sửng sốt không biết y muốn làm gì.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào chiếc hộp gỗ trong tay A Thủy.
Phiêu Bồng vốn không nhìn ra điều
gì kỳ quái, bây giờ mọi người đều yên lặng, A Thủy cũng không giãy dụa nữa khiến
hắn có cơ hội nhìn chiếc hộp kỹ hơn. “A…”, hắn khẽ kêu một tiếng, đây chẳng phải
là… Tuy rằng ấn tượng đã không còn rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn nhận ra được đây
chính là chiếc hộp gỗ nhiều năm trước Thái tử đưa đến phủ, bởi vì nó vốn được tạo
ra để đựng dây đàn, cho nên đặc biệt dài nhỏ, huống chi dù năm đó Phiêu Bồng
còn nhỏ, nhưng đã chứng kiến cơn thịnh nộ của Thái tử khi biết An Định Công
không để lại một lời mà bỏ vào trong núi quy ẩn sơn lâm, cho nên ấn tượng vô
cùng sâu đậm.
A Thủy một thân lem luốc, quần áo
bị xô đẩy cũng nhàu nát cả, dáng dấp say rượu chán chường. Thấy thư đồng thiếu
niên trước mắt tay chỉ vào hộp gỗ, miệng mở lớn không nói nên lời, hắn càng cố
sức ôm chặt chiếc hộp.
“An…” Phiêu Bồng thiếu chút đã lỡ
miệng, “Công tử, chiếc hộp này…” Hắn nhất thời không biết nói sao, không dám nhắc
đến tên Thái tử trước mặt nhiều người như vậy, lại rất muốn nói với chủ tử rằng
chiếc hộp này vô cùng quan trọng.
Lý Tòng Gia nhàn nhạt nhìn qua
Phiêu Bồng, nhãn thần phân minh muốn để hắn an tĩnh lại, sau đó quay về phía A
Thủy, cúi người đưa tay ra, “Tại hạ có thể vinh hạnh thưởng thức vật này một
chút được không?” Cổ tay thanh gầy tú nhã đưa ra giữa không trung, chờ mong nhận
được chiếc hộp từ trong tay A Thủy.
Tư thái ưu nhã của Lý Tòng Gia
cùng với bộ dạng nhem nhuốc ô uế của A Thủy rõ ràng vô cùng tương phản, khiến
cho người xung quanh càng thêm hiếu kỳ. Mấy kẻ đuổi theo A Thủy thấy người này
khí chất xuất chúng, địa vị phi phàm, đã bắt đầu ham mấy đồng tiền thưởng, lại
nghe Lý Tòng Gia muốn xem chiếc hộp ấy, càng thêm xác định vật ấy tuyệt nhiên
có thể bán được giá tốt. Người dẫn đầu hùng hổ lôi A Thủy đến sát Lý Tòng Gia,
hung hăng quát, “Ê! Kẻ này thiếu nợ chúng ta, thứ của hắn đương nhiên là của
chúng ta, ngươi muốn xem chiếc hộp này? Vậy thay hắn trả tiền trước đi đã!”
Lý Tòng Gia nhìn người nọ mặt mũi
con buôn cũng không chút phật lòng, nở nụ cười rất nhẹ, gật đầu biểu thị đồng
ý, một đôi trùng đồng ngược chiều ánh sáng sâu thẳm khó dò, y chậm dãi lui về phía
sau một bước, Phiêu Bồng lập tức tiến lên đưa cho đám người kia một thỏi vàng.
Đám người trong tửu quán thấy vận
may ập đến, bất chấp cái gì A Thủy, một cước đá văng hắn sang một bên vơ vội thỏi
vàng trên mặt đất.
A Thủy vốn đã đau đầu, lại thêm lần
này bị xô đẩy hỗn loạn, đôi tay không cầm nổi chiếc hộp nữa, hộp gỗ tử đàn rơi
thẳng xuống đất.
Phiêu Bồng biết lợi hại lập tức
tiếp lấy, nhưng Lý Tòng Gia lại bảo hắn đi đỡ A Thủy, tự mình đi qua nhặt chiếc
hộp lên. Chiếc hộp trầm đạm, dù màu sắc không có nhiều khác biệt, nhưng Lý Tòng
Gia vốn rất yêu thích tử đàn, cho nên vừa nhìn qua đã biết được nó đã từng bị
ngâm trong nước rất lâu. Vẫn nói tử đàn ngàn năm không biến đổi, mà chiếc hộp
này lại được điêu khắc tỉ mỉ cẩn trọng, giá trị khó có thể đoán được, tuy rằng
không được người giữ gìn cẩn thận, nhưng hoa văn trên bề mặt vẫn hiện lên rõ
ràng.
Góc đường, A Thủy mơ mơ hồ hồ được
Phiêu Bồng đỡ dậy, trong tầm mắt có một bóng người bích sắc chậm rãi đi đến, Lý
Tòng Gia nhìn hắn cười ôn hòa.
Như mộc xuân phong.
Có thật tồn tại người như vậy? A
Thủy có thể cảm nhận được tử đàn hương vô cùng rõ ràng, hắn cũng không biết rốt
cuộc vị đạo này xuất phát từ chiếc hộp hay từ người trước mặt. Hắn dần tỉnh táo
lại, thấy chiếc hộp đã ở trong tay người kia, ánh mắt đột nhiên lại trở nên
điên cuồng.
“Trả lại cho ta!” Hắn gầm lên giận
dữ.
Lý Tòng Gia mi tựa viễn sơn nhàn
nhạt đứng đối diện hắn, “Xuỵt!”, ý bảo hắn an tĩnh trở lại, đừng để người khác
chú ý, “Không phải ta muốn cướp nó đi, chỉ là muốn biết, ngươi làm sao có được
nó?”
A Thủy nỗ lực thanh tỉnh, hắn vuốt
lại tóc tai rối bời, lộ ra khuôn mặt có thể coi là thanh tú, khiến Lý Tòng Gia
cũng có chút kinh ngạc, “Ngươi là… Ngươi là người tuần tra ban đêm trong phủ
nha?” Y nhìn thấy rõ gương mặt A Thủy, nhớ rõ lại đêm đó, chính người này bước
qua y bào của mình mà không phát giác hành tung của y.
Thật là phải cảm tạ hắn rồi. Nếu
như ngày đó để người khác nhìn thấy y cùng Triệu Khuông Dận trốn ở cùng một chỗ,
hẳn sẽ rước về không ít phiền phức.
Lý Tòng Gia nhận ra hắn, cười càng
ôn hòa hơn, A Thủy chỉ cảm thấy người này đôi mắt ma mị, hoàn toàn khác với người
thường, nhưng toàn thân lại thấp thoáng hấp thụ linh khí Giang Nam, đạm nhiên
xuất trần, không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu
A Thủy hoàn toàn trống rỗng, không còn liên tưởng được cái gì, hắn chỉ cảm thấy
con ngươi của người này rất kỳ quái, mà y vừa mở miệng nói chuyện, lại khiến
cho lòng người an tĩnh lại, bản thân hắn cũng dần dần ổn định được hô hấp.
A Thủy không vội vàng giật chiếc
hộp lại nữa, hắn nhìn y có chút chần chừ, “Ta… chiếc hộp này…”
“Không sao, ngươi cứ bình tĩnh mà
nói.” Lý Tòng Gia nói rất nhẹ như muốn an ủi hắn, rõ ràng là y lấy chiếc hộp của
A Thủy, vậy mà thoáng cái tình huống đã trở nên bất đồng, Lý Tòng Gia luôn luôn
đơn giản khiến người bị thuyết phục, cho dù y vẫn chỉ là một bóng hình nhàn nhạt
mơ hồ như trước, thậm chí ngay ngữ khí cũng có chút lặng lẽ.
A Thủy rất nghe lời y, chậm rãi
bình ổn lại hô hấp, sau đó nhìn chiếc hộp, vừa nghe câu hỏi lập tức nghĩ đến Hồng
Tụ.
Cũng không biết hôm nay nàng có
đi qua con đường này hay không. Hắn uống rượu nhiều quá, không còn biết giờ giấc
gì nữa. A Thủy âm thầm tự trách mình, một lát sau ngẩng mặt nói với người trước
mắt, “Đây là thứ Hồng Nhi đã ném đi.”
Lý Tòng Gia hơi cau mày, “Hồng
Nhi? Hồng Nhi là ai?”
“Hồng Nhi chính là Hồng Nhi của
Thúy Liễu Hạng.” A Thủy luôn coi Hồng Tụ vẫn là Hồng Nhi, cho dù nàng không muốn,
nàng vẫn cứ là Hồng Nhi của hắn.
“Thúy Liễu Hạng?” Phiêu Bồng có
chút biểu tình ghét bỏ, đó là xóm nhỏ nghèo hèn nhất, bên trong là những người
hạ đẳng nhất, đây tuyệt đối không phải là đáp án chủ tử hắn cần. Hắn vội vàng
ép hỏi, “Cái gì Thúy Liễu Hạng, người của Thúy Liễu Hạng có thể có vật quý giá
như thế này sao! Mau thành thật nói ra, ngươi một mình rời phủ nha, lại còn uống
rượu trên phố, không sợ bị người ta tố cáo?”
Một câu nói khiến cho A Thủy chẳng
biết phải làm thế nào cho phải, công việc này là thứ Hồng Nhi âm thầm nhờ người
tìm cho hắn, nếu như hắn tự ý bỏ vị trí đi uống rượu, không chỉ mẫu thân trách
hắn, mà ngay cả Hồng Nhi cũng không muốn nhìn mặt hắn nữa. Hắn kinh hoảng kéo
tay áo Lý Tòng Gia, cuống quýt xin y đừng báo cho quan sai, mắt lại nhìn chiếc
hộp quyến luyến không rời.
“Ta sẽ không nói, hơn nữa ngươi từng
giúp ta, chỉ là ngươi hẳn cũng chẳng nhớ được.” Lý Tòng Gia không có chút chê
bai mùi rượu trên người hắn, vỗ vai hắn như muốn để hắn yên tâm, “Ngươi có thể
kể thêm một chút hay không, ngươi làm sao mà có được chiếc hộp này? Đây rất có
thể là đồ vật quan trọng có người đánh rơi.”
A Thủy tựa vào tường, ánh mắt thất
thần, “Chiếc hộp này là Hồng Nhi… A… Hồng Nhi… Muội đừng đến phủ Thái tử… Bọn họ
đều không xứng…” Nói đến đây, đường đường nam nhi bảy thước mà mắt đã ngấn lệ
quang.
Phiêu Bồng thực sự rất khó chịu,
hạ giọng hỏi Lý Tòng Gia, “Chủ tử, xem hắn thần trí không rõ, sợ là rượu nhiều hỏng
óc rồi, chúng ta mau mang chiếc hộp này đi, bồi thường cho hắn ít tiền là được
rồi.”
“Ngươi tránh sang một bên, ta nói
chuyện với hắn.”
Phiêu Bồng không biết làm thế
nào, đành phải tránh ra xa mà nhìn.
“Thực không dám giấu, đây là chiếc
hộp mà một vị bằng hữu của ta đã đánh rơi trước đây, hôm nay tình cờ nhìn thấy,
ngươi có thể bán cho ta không? Giá cả tùy ngươi.”
A Thủy dùng sức lắc đầu, hắn đương
nhiên không thể tùy ý bán đi đồ của Hồng Tụ.
Lý Tòng Gia biết hắn nhất định là
có nguyên do chấp nhất, y cũng không có thói quen ép buộc người khác, thế nhưng
đây là đồ vật năm đó Thái tử muốn tặng cho y, y nhất định phải lấy lại nó, “Có
lẽ ngươi còn có tâm nguyện? Ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Lúc này A Thủy mới nhìn rõ con mắt
của y, nhất thời tỉnh hẳn rượu, “Ngươi giúp ta? Ngươi là… Ngươi là An Định Công
Lý Trùng Quang (tên tự của Lý Tòng Gia)?”
A Thủy cũng coi như là người đọc
sách, tuy rằng nhiều năm thi cử không đạt được công danh, nhưng cũng không phải
hạng người thô thiển. Một câu nói vô thức lại không hề gọi thẳng tên của An Định
Công, Lý Tòng Gia liền biết y cũng là người hiểu lễ nghĩa, không khỏi có chút
kinh ngạc.
“Nói như vậy ngươi vốn cũng không
phải là tuần nhai, sợ là gặp chuyện không lành nên phải bôn ba kiếm sống, không
bằng như vậy, chúng ta thành thực với nhau, ta đích thật là An Định Công, ngươi
có nguyện vọng gì, nếu ta có thể giúp được thì ta sẽ hết lòng tương trợ, ngược
lại ngươi giao chiếc hộp này cho ta, được không?”
Đây là cơ hội cực lớn đối với một
thư sinh nghèo túng chật vật đường công danh như A Thủy. Hắn cũng là người
thông minh, tuy rằng thường xuyên uống rượu đến hồ đồ, cũng không đến mức đã
quên mong muốn cả đời mình, nếu như một ngày có thể đề tên bảng vàng, tương lai
công danh rạng rỡ, còn sợ gì không kéo được Hồng Tụ ra khỏi nhà quyền quý mà trở
lại với mình hay sao?
Hắn nhìn chiếc hộp trong tay Lý
Tòng Gia, rốt cuộc gật đầu biểu thị đồng ý, “Ta muốn công danh.”
“Kỳ thi năm nay ta sẽ tương trợ.”
A Thủy thở dài, “Ngươi có thể cầm
nó đi.”
Lý Tòng Gia mỉm cười, gọi Phiêu Bồng
đưa cho A Thủy một túi tiền. Lúc tiểu thư đồng mang tiền qua, ánh mắt khinh bỉ
rõ ràng, nhưng không ngờ lại bị A Thủy đẩy ra. “Ta không cần tiền, chỉ cần An Định
Công nhớ kỹ ước định hôm nay.”
Đây là khí phách thư sinh, là
kiêu ngạo duy nhất còn sót lại.
Từ đáy mắt Lý Tòng Gia hiện lên một
tia tán thưởng, “Được. Còn có một chuyện, thỉnh không mang chuyện này nói cho bất
luận người nào.”
A Thủy gật đầu đồng ý, Lý Tòng
Gia khom người cảm tạ. A Thủy hiển nhiên cả kinh, lập tức quay lại thi lễ, lấy
tay chỉnh lại tóc tai rối bời. Con mắt hắn nhìn chằm chằm một thân bích sắc
trong suốt, “An Định Công quả nhiên danh bất hư truyền.”
Y quả nhiên không giống người thường,
cũng có thể so với lời đồn còn khiến người bất ngờ hơn. Thảo nào toàn bộ nữ tử
trong thành đều tâm niệm ba chữ Lý Trùng Quang.
Phiêu Bồng lần thứ hai thúc giục,
Lý Tòng Gia cẩn thận nâng chiếc hộp cáo từ.
Vừa lúc quay người đi, y lại nghe
thấy người nọ hỏi một câu, “Không biết người mà An Định Công nói ngày đó làm
sao lại đánh mất chiếc hộp này?”
Đôi giày bích sắc dừng lại, tựa
như đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, người trong cố sự đã từng cho rằng chỉ cần nhượng
bộ là có thể đối lấy tín nhiệm của hắn, từng cho rằng quy ẩn sơn lâm là có thể
khiến Lý Hoằng Ký quên đi kiêng kỵ.
Mà một kiện y phục cẩm tú lại khiến
cho nước bằng dậy sóng, kích động nhất mục trùng đồng sâu thẳm như mực của Lý
Tòng Gia.
Lý Tòng Gia cười ra tiếng, nhưng
không quay người lại nhìn A Thủy, một lần nữa đi về phía trước, giữa làn không
khí còn phảng phất tử đàn hương chậm rãi truyền đến câu nói, “Người đó là kẻ
ngu ngốc nhất thiên hạ, hắn đã quên bản thân mình chẳng phải thần tiên, không
cách nào giữ được nhân tâm.”
Đích xác, Lý Tòng Gia từng cho rằng
lảng tránh có thể chuyển biến tâm ý của Lý Hoằng Ký, thật sự ngu ngốc đến cực hạn
rồi, quay đầu lại nhìn mình năm đó, còn có chút trẻ con tùy ý làm càn, Lý Tòng
Gia đã đánh mất chiếc hộp nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục lại có thể nhìn thấy
tâm mình lần nữa.
Hoằng Ký ca ca, đã lâu rồi, không
còn gọi được nữa.
Y của năm mười sáu tuổi chỉ tâm
niệm Lưu Phong Hưởng Tuyền. Đến nay chỉ còn lại một chiếc hộp gỗ, Lý Tòng Gia
chậm rãi đi tới, do dự không biết có nên mở ra hay không.
Dù cho biết rõ sẽ không còn kỳ
tích nào nữa, y vẫn cứ chờ mong, bật mở chiếc nắp nặng nề, bên trong – trống rỗng.
Sao có thể có kỳ tích? Trống rỗng
cười khổ mà thôi.
Thứ nên làm vẫn cứ phải làm.
Y bước vào Sanh Đỉnh Lâu, lâu chủ
tự nhiên không dám tự ý động vào vật phẩm An Định Công để quên, Hưởng Tuyền vẫn
nằm nguyên vẹn trong căn nhã các tại tầng cao nhất.
Có lẽ người trong tiểu lâu sợ An
Định Công sẽ quay lại, cho nên không hề động qua bất cứ thứ gì, căn phòng cao
nhất này luôn là nơi dành riêng của Lý Tòng Gia, chưa bao giờ dám để người khác
tiến vào sử dụng. Ai biết được kỳ thực giờ khắc này, Lý Tòng Gia không muốn
nhìn lại tràng cảnh đêm qua chút nào nữa, gian phòng nho nhỏ trên lầu cao vẫn cứ
kiều diễm phong tình.
Sau cùng, y cảm tạ ý tốt của lâu
chủ, để Phiêu Bồng chờ ở dưới lầu, một mình đi lên lấy đàn.
Lư hương ở góc tường sớm đã lạnh.
Hưởng Tuyền nằm ngày trên chiếc giường bên song cửa sổ. Cổ cầm trải qua bao năm
tháng có thể thấy được dấu vết thời gian rõ ràng, chỉ có một dây đàn lại khác
biệt hẳn, rõ ràng là mới thay vào.
Lý Tòng Gia vẫn không thể sử dụng
dây đàn mà Hoằng Ký ca ca tặng cho.
Hàn Hi Tái từng nói, lão đã được
chứng kiến cảnh tượng hiếm có như vậy, Lý Hoằng Ký hao tổn tâm tư, tỉ mỉ tìm kiếm,
chỉ để lục đệ có thể nối lại dây đàn.
Thứ đã từng nằm gọn trong chiếc hộp
gỗ này, có biết đã mang theo bao nhiêu tâm tư quý trọng của hắn?
Mà hôm nay thì sao?
Xuân phong ngập phòng chỉ còn là
nỗi bi thương.
Trên mặt đất còn có chén rượu y
ném xuống hôm qua. Lý Tòng Gia đứng trước cửa sổ, gió vẫn mát mẻ như trước,
mang theo bao nhiêu ôn nhuận.
Ngửa đầu nhìn ra xa, sơn hà vạn
lý, cung khuyết huy hoàng. Ai biết được chỉ qua ngày mai thôi, mi mục có còn
như trước?
Chậm rãi cúi xuống song cửa, lan
can gỗ mang theo cảm giác mát mẻ thuần lương. Y thầm nhớ lại một lần tùy ý làm
bậy giữa không trung.
Mỗi lúc ở cùng Triệu Khuông Dận,
y luôn bất giác muốn làm những chuyện điên rồ.
Tỷ như muốn ngay lập tức rơi xuống
dưới.
Y rất thích cảm giác như vậy, thiên
địa nhật nguyệt không còn lưu luyến, phi thân xuống lại có người chấp nhất
không buông, vô luận thế nào, vẫn vững vàng giữ lấy y, giữa không trung y vẫn uống
rượu như thường, giờ khắc này Lý Tòng Gia thừa nhận, cảm giác có hắn bên cạnh
an tâm đến thế nào.
Lý Tòng Gia có thể khiến người
khác an lòng, nhưng lại không thể khiến mình an lòng.
Thẳng đến khi gặp được Triệu
Khuông Dận, hắn là người đầu tiên có thể khiến y chân chính túng tình.
Khi y mang đàn xuống lầu, một
thân bích sắc cười đến ấm áp thanh thản.
Những người kia dùng hoàng kim chế
tạo ra chiếc mặt nạ ái mộ cùng giả dối, hòa với nhau tạo thành một thanh đao,
Lý Tòng Gia mang trên mình chiếc mặt nạ vui ca thịnh thế, luôn cho rằng có thể
ca vũ ngập tràn. Chỉ có Triệu Khuông Dận, hắn rõ ràng rút kiếm hướng y, lại khiến
y an lòng nhẹ nhõm.
Lý Tòng Gia thực sự hoài nghi, có
khi nào chính bản thân mình, sẽ chết trong tay hắn.
Ý niệm nguy hiểm trong đầu khiến
đáy lòng y có chút nôn nao.
Bàn tay ai ôn nhu mà ấm nóng: “Ta
nên bắt ngươi làm thế nào bây giờ…”
5 comments
Triệu ca tương tư rồi, giờ đến Lý Tòng Gia cũng tương tư rồi :))
Xin nàng thứ lỗi, nói cái này ở đây có lẽ hơi lệch cơ nhưng mà ta đọc câu này “Ta nên bắt ngươi làm thế nào bây giờ…” và câu ở chương trước “Đừng cau mày nữa” của Triệu ca ta lại nhớ đến lão Thiên :((
Không phải chỉ nàng đâu, ta đọc xong ta cũng nghĩ ngay đến lão Thiên đấy.
Thật tình, các tiểu công mà nói ra câu này thì tiểu thụ nào đỡ nổi. Trái tim kiên cường của ta cũng hụt mất 1 nhịp rồi =(
Lão Thiên tiểu công là đúng rồi chứ Triệu gia gia đây là đại đại công ấy chứ :p
À mà, cho dù truyện không nói rõ, ta vẫn có cảm giác tình cảm của Lý Hoằng Ký vs Lý Tòng Gia vượt qua tình huynh đệ thông thường nha.
Lý đại mà sống lâu hơn một tí thì ta sẽ ủng hộ hết mình, để anh ý tiếp tục dây dưa với Lý lục, cho Triệu gia gặp thêm nhiều sóng gió. Khổ nỗi ai cũng thấy, Lý đại rõ ràng không phải đối thủ của Triệu gia, kể cả dùng kế, dùng binh, dùng sức hay dùng tình. Òa òa:(((
Ta cũng nghĩ như nàng vậy đó, từ lúc Hoằng Ký lật tung cái hồ tìm dây đàn, ta thương ổng cực kì =( Ta càng muốn Hoằng Ký tiến công, tranh đua với Triệu ca. Nàng nói làm ta hồi hợp cái chết của Hoằng Ký quá
Post a Comment