Vừa lấy được bức thư từ chân bồ câu, tâm y bắt đầu đau nhức. Tên Hiệt Lợi này, thật sự là… hỗn đản, Vương Bát Đản!!!
Chứng kiến cơn thịnh nộ hiếm có trên mặt Thái tử, Lục Tuấn biết, vị Khả Hãn đại nhân của hắn, lần này lại gây nên chuyện quá đáng gì rồi!
Tác giả: The Thorn Birds
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 17
Lễ mừng thọ của hoàng đế tại bất
kỳ triều đại nào đều là ngày lễ vô cùng quan trọng, mà đối với hoàng đế khai quốc
Đại Đường Lý Uyên mà nói, ngày này càng thêm có ý nghĩa chính trị thiết yếu.
Vương triều mới lập, đế quốc sơ khai, con đường quang huy vô hạn tựa hồ đang ở
ngay trước mắt, mà một ngày như vậy, dùng để biểu đạt giá trị này không gì
thích hợp hơn.
Ngày đó, toàn bộ thành Trường An
đều chìm đắm trong một bầu không khí say người, tuy rằng chiến tranh phía Nam vẫn
còn tiếp diễn, tuy rằng vấn đề Đột Quyết vẫn chưa giải quyết xong, thế nhưng,
thái bình thịnh thế đã bắt đầu phủ khắp lãnh thổ Đại Đường.
Hoàng cung tràn ngập bầu không
khí vui mừng phấn khởi, đủ loại quan lại trong triều, các đoàn sứ giả ùn ùn kéo
đến, Lý Uyên ngồi ngay ngắn trên đại điện, hưởng thụ thời khắc đầy thỏa mãn của
đời người.
Triều phục dưới ánh sáng kim bích
huy hoàng càng thêm phần tráng lệ chói mắt, những người ở đây đều có thân phận
bất phàm, nắm trong tay số phận bao nhiêu sinh linh trong thiên hạ, ai nấy đều
cười đến hài lòng không thể giấu vào đâu. Cung nhân qua lại như thoi đưa giữa
những cột trụ trạm trổ, thể hiện cuộc sống hàng ngày của họ, cho dù không phải
là những người nắm quyền lực tối cao, cho dù không có trong tay quyền sinh sát,
thế nhưng, bọn họ có thể chứng kiến đỉnh cao thịnh thế của cả vương triều, chìm
mình trong không khí quang hoa vô tận đó, như vậy cũng đủ để ngưỡng mộ cả đời.
Lưu Văn Tĩnh ngồi bên hàng quan
văn, phía dưới Bùi Tịch, vị trí này đại biểu cho địa vị của hắn trên triều
đình, thế nhưng, đối với thứ bậc như vậy, hắn không hề hài lòng. Từ khi khởi
binh tại Thái Nguyên, hắn cùng Bùi Tịch luôn có một loại ngăn cách, cá tính khác
nhau, chính kiến khác nhau, đối chọi gay gắt, đối với tên Bùi Tịch hoa ngôn xảo
ngữ, phải trái lẫn lộn, hắn hoàn toàn không vừa mắt, thế nhưng, những lúc cần
đưa ra quyết sách sau cùng, hoàng đế bệ hạ luôn tin dùng Bùi Tịch, khiến trong
lòng hắn cảm thấy bất an cùng khó chịu vô cùng. Nâng chén rượu lên, đối mặt với
cung điện rộng lớn, hắn hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Hàng võ tướng bên kia, ngồi đầu
là Tề Vương Lý Nguyên Cát, Tần Quỳnh cùng các tướng quân còn lại ngồi theo đúng
trật tự. Bọn họ, chiến trường chinh phạt dãi nắng dầm mưa, tính tình hào sảng
không thể nghi ngờ. Chuyện gay cấn trên chiến trường, sự vụ nhỏ nhặt trong nhà,
tiền đồ tốt đẹp hôm nay, phong cảnh vô hạn trước mặt, cùng chiến hữu chén tạc
chén thù, đàm luận không cần úy kỵ, quả thật là nhân sinh khoái ý!
Giữa lúc yến tiệc linh đình, Lý
Nguyên Cát vô thức nghiêng đầu nhìn lên, nheo con mắt tỉ mỉ dò xét hai người –
vốn hắn đã không cách nào đuổi kịp.
Ngồi hai bên trái phải Lý Uyên
chính là Thái tử cùng Tần Vương, hai nhân vật khiến vô số người ngưỡng mộ.
Ngày hôm nay, không còn thấy cẩm
y bạch sắc cùng chiến bào hắc sắc, Lý Thế Dân vận một thân đỏ sẫm, trang phục
chói mắt này là do phụ thân Lý Uyên đặc biệt ban thưởng. Bản thân không có lý
do cự tuyệt, càng không thể không mặc, nhưng Lý Thế Dân thực sự không nghĩ tới,
trang phục như vậy đã thể hiện sủng ái rõ ràng của phụ hoàng đối với mình.
Tần Vương Đại Đường anh tuấn mà
uy vũ, vầng trán lộ ra khí chất vương giả ngời ngời. Mấy năm chinh chiến sa trường,
tôi rèn thành sắt thép, ý chí không gì phá nổi đã khiến cả thiên hạ phải thần
phục, còn có, còn có chiến hỏa đã châm lên trong lòng, xóa đi chút mềm yếu từng
có, trở thành một người cô độc mang một thân hoài bão cùng khí phách.
Nếu như Lý Thế Dân là một thân đỏ
rực, thì Lý Kiến Thành lại là một màu đen thẫm, ngoại trừ kim tuyến bên thân,
toàn bộ y phục không hề có màu sắc khác, mà màu đen này tựa hồ rất bình thường,
khoác lên thân người này, lại sản sinh một loại thần thái mê hoặc không gì sánh
được.
Vốn như trăng lạnh trong nước, vốn
như linh chu trong núi, vốn nên thanh lệ vô trần, đoạn tuyệt loạn thế phân
tranh, thế nhưng, thần nhân cười cợt, phàm nhân sinh lòng, lại đổi lấy, đổi lấy
hơn mười năm qua lại trần thế, khiến người thiên hạ không cách nào hiểu thấu
tâm can. Vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu trên bàn, dịch thể trong suốt chạm
vào bờ môi đỏ nhuận, y khẽ nâng mi, sóng mắt linh hoạt, lưu lại cho thế nhân vô
số ngơ ngẩn cùng mê mộng.
Tuy rằng đây là yến hội cung đình
chính thức, nhưng Lý Uyên cũng không bắt buộc những quy định cứng nhắc, mọi người
đều thỏa thức vui cười, thỏa sức thể hiện mọi cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực.
Bao nhiêu năm tỉ mỉ nỗ lực, bao nhiêu năm chém giết chinh phạt, rốt cuộc cũng
thống nhất được giang sơn, thiên hạ thái bình, không thỏa sức say sưa một phen
sao có thể xứng đáng với bản thân mình được?
“Điện hạ.” Chẳng biết từ lúc nào
Lục Tuấn đã đi tới bên cạnh Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành ngừng động tác
trong tay, hơi xoay người một chút.
Lục Tuấn thuận thế ghé vào tai y
nói nhỏ, sau đó, rất nhiều người đã thấy, Thái tử từ từ cau mày.
Sau khi nghe xong, Lý Kiến Thành
không chút do dự đứng dậy, hướng về phía phụ thân Lý Uyên khom người, sau đó bước
nhanh ra khỏi điện dưới ánh mắt của bao nhiêu con người.
Nhất thời một trận rối loạn,
không biết bao nhiêu lời nghị luận bắt đầu truyền ra từ miệng quan lại hai bên.
“Thái tử làm sao vậy? Đã xảy ra
chuyện gì rồi?”
Nhìn bóng lưng kia, Lý Thế Dân đột
nhiên bất an đứng lên. Hắn luôn vô thức lo lắng cho huynh trưởng của mình, biết
rõ như vậy sai rồi, biết rõ như vậy là vô nghĩa, nhưng hắn vẫn không ngăn được
suy nghĩ trong lòng. Đáng ra nên nói ra mọi chuyện, nhưng lời lại nghẹn nơi cổ
họng, mặc kệ huynh nghe hay không nghe, mặc kệ huynh nghe xong sẽ có phản ứng
gì, ta nhất định phải nói, bởi vì, đây chính là, lời đối thoại sau cùng mà chúng
ta có thể nói với nhau.
Hắn sẽ nói với y, không muốn cứ
tiếp diễn trận chiến vô thanh này, nếu muốn đấu, thì động tay động chân một trận
cho xong.
Lúc này, không ở Đông cung, cũng
không ở Vương phủ, y có thể đi đâu?
Tâm niệm khẽ động, không muốn suy
nghĩ nhiều, Lý Thế Dân đứng dậy, cũng hướng về phía phụ thân khom người, cũng
đi ra khỏi đại điện trước sự chú ý của bao nhiêu con mắt.
Lúc này, tiếng ồn ào trong điện
càng tăng lên, ngay cả Lý Uyên cũng tựa người vào long ỷ mà suy tư nghĩ ngợi,
dù sao, hai người vừa đi khỏi kia, giữa thiên hạ hôm nay, đều là những nhân vật
có thể khiến trời long đất lở.
Vừa lấy được bức thư từ chân bồ
câu, tâm y bắt đầu đau nhức. Tên Hiệt Lợi này, thật sự là… hỗn đản, Vương Bát Đản!!!
Chứng kiến cơn thịnh nộ hiếm có
trên mặt Thái tử, Lục Tuấn biết, vị Khả Hãn đại nhân của hắn, lần này lại gây nên
chuyện quá đáng gì rồi!
Bình tĩnh bình tĩnh, như vậy
không thể được, vô luận là lúc nào, cũng cần phải tỉnh táo mới được, nếu không,
mọi nỗ lực xưa nay đều sẽ sụp đổ.
1 comments:
Kiến Thành đã quyết tiệt thì thế dân sẽ ko có cửa đâu. một lần nữa lại thấy thế dân thật dễ ăn dưa bở =.=' (dù biết đây là bạn đang nắm lấy hy vọng cuối cùng của mình). rùi chia buồn với lưu văn tĩnh. nếu ta nhớ ko lầm thì văn tĩnh cũng sắp lên đường ra đi rùi. =.='
Post a Comment