Aug 26, 2013

[Đam mỹ | Dân Thành] Quyết Tuyệt - Chương 24 (Hoàn chính văn)

Written By Tích Vũ Lầu on Aug 26, 2013 | 23:57

Cố sự vẫn cứ tiếp tục, Lý Thế Dân biết mình phải nói hết ra mới được, dù sao, bao nhiêu năm về trước, bao nhiêu năm về sau, tâm hắn cho đến giờ cũng chưa từng thay đổi, mà trái tim ôn nhu kia, cũng đồng dạng chưa bao giờ thay đổi, như vậy, còn chưa đủ sao?!

Tác giả: The Thorn Birds
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 24 (Hoàn chính văn)

Quyết Tuyệt - Hoàn


Từ Tần Vương Phủ ngày ấy, cho tới Thiên Sách Phủ hôm nay, Tố Tâm Các, vẫn luôn là một cấm địa, vô luận là hoàng thân quốc thích, tâm phúc cận sĩ, thậm chí vương phi thiếu chủ, ngoại trừ bản thân Tần Vương ra, không một ai được phép đi vào, mấy năm qua đều không có ngoại lệ.
Ngày hôm nay, chuyện cực kỳ hiếm có, chính là bên ngoài Tố Tâm Các tập hợp đầy văn thần võ tướng, công khanh trọng thích, tâm mọi người đều loạn cả lên, không chỉ bởi vì chuyện vừa xảy ra quyết định tương lai của tân sinh vương triều, mà càng bởi vì, hai nhân vật chính bên trong Tố Tâm Các.
Lục Tuấn quỳ gối dưới bậc thang, cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, ngực rối loạn vô cùng. Vừa rồi, khi hắn mang theo Tôn Tư Mạc đi vào Tố Tâm Các, bị Tần Vương lớn tiếng đuổi ra, tuy rằng đã hiểu rõ tất cả những gì vừa phát sinh, nhưng hắn thật sự không rõ, trên đời này, thật sự có chuyện quan trọng hơn sống chết hay sao?
Có lẽ, giống như Tôn tiên sinh từng nói, thứ hắn vĩnh viễn cũng không thể lĩnh ngộ được: Con người, ngẩng đầu nhìn thiên địa, không thẹn với lương tâm, một đời bất hối, đủ rồi, hà tất, phải trường sinh?
Đột nhiên có tiếng bước chân kinh động mọi người, tất cả ánh mắt đều tập trung hướng về đại môn.
Tay cầm kiếm khẽ run, nước mắt nỗ lực kìm nén trong đáy mắt bắt đầu dâng lên, cường ngạnh hít vào một hơi, Lý Thế Dân không nguyện rơi lệ trước mặt mọi người. Bước vài bước ra khỏi đại môn, tới trước mặt Lục Tuấn, giơ kiếm lên, ngữ khí hắn kiên định không cho phép phản kháng, “Nghe đây!” Khí phách vương giả hiện rõ không thể nghi ngờ.
Lục Tuấn hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn kiếm phong đầy quang hoa, nhìn người phi thường trước mắt, không nói gì.
“Ta mặc kệ hiện tại trong lòng ngươi có cái gì, ủy khuất cũng được, phẫn hận cũng được, cho dù ngươi lựa chọn chết thế nào, ta cũng không quản, nhưng hôm nay, ngay lúc này, Lục Tuấn, ta lệnh cho ngươi, ta lấy thân phận Tần Vương Đại Đường lệnh cho ngươi, chỉ cần Lý Thế Dân ta còn một hơi thở, ngươi không được phép chết.”
Lục Tuấn đứng yên tại chỗ, không hề phản ứng.
Lý Thế Dân tiếp tục lời nói của mình, “Ta muốn ngươi trợn to mắt mà nhìn, nhìn mỗi một việc ta sắp sửa làm, ta muốn ngươi chứng kiến, chứng kiến tất cả. Nghe rõ không?”
Lục Tuấn kinh ngạc nhìn Tần Vương, bắt đầu minh bạch dụng ý của hắn.
“Lục Tuấn…” Ngữ khí của hắn đột nhiên không còn tức giận, “Ngươi biết không, muốn ngươi sống, chính là chuyện y giao phó cho ta… Ta nhất định phải làm được, nhất định…”
Lục Tuấn nhìn vị vương giả thống soái thiên quân vạn mã này, đột nhiên phát hiện, trong lúc này hắn rất vô lực, khiến người ta thương tiếc, không còn uy nghi cùng cao ngạo, không còn trầm ổn cùng vững vàng, thứ còn sót lại, chỉ là một loại đau xót đến tận xương, bầm dập từng bộ phận trên thân thể.”
“Vương gia…Ta…” Hắn thật sự muốn cự tuyệt mệnh lệnh này, thế nhưng, đột nhiên thấy thần tình trong mắt Lý Thế Dân, hắn lại cúi đầu. Hắn hiểu rõ, hắn thế nào không rõ?! Theo đại công tử lâu như vậy, hắn lúc này nên hiểu rõ tâm tư đại công tử nhất. Con người trầm tĩnh như nước kia, trong lồng ngực y, lại là một trái tim cương quyết thế nào! Mà giờ đây, loại khí phách cùng quyết đoán này, Tần Vương cũng có.
“Lục Tuấn tuân lệnh Tần Vương!” Con ngươi Lục Tuấn lúc này lóe lên ánh sáng khác thường, “Ta sẽ dùng hai con mắt của mình để chứng kiến, xác minh điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất của Đại Đường.”
Lúc này đây, hai người trong Tố Tâm Các đã tìm được chốn về, bao nhiêu năm đã qua đi, lại vẫn như ngày hôm qua cùng nhau tại tơi này tán gẫu.
Biết rõ người trong lòng muốn đi rồi, biết rõ tất cả không còn cứu vãn được nữa, biết rõ không còn cách nào khác, nhưng hắn vẫn cố chấp, cố chấp.
“Ca, đừng đi, có được không? Tuyệt đối không được đi, đừng đi…” Ngữ khí nhẹ đến nỗi ngay chính hắn cũng không nghe ra được, “Ca, huynh hiểu rõ Thế Dân nhất, hiểu rõ nhất hiểu rõ nhất, Thế Dân xin huynh, đừng đi, có được không? Có được hay không?”
Khó khăn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã khắc cốt ghi tâm, nước mắt trên mặt hắn tựa như lợi kiếm cứa vào da thịt y thật khó chịu, y thương tiếc nhíu mày, “Đệ như vậy, ta làm sao an tâm?”
“Ca…” Lý Thế Dân vùi đầu vào trong lòng huynh trưởng, tâm từ lâu đã nát bấy, thật muốn một kiếm đâm chết chính mình.
Gương mặt tái nhợt như nước của Lý Kiến Thành lộ ra tia cười như lần đầu ôm đệ đệ vào lòng hai mươi mấy năm về trước. Lúc này, y tin tưởng hơn bao giờ hết, y đã lựa chọn đúng, chỉ là, thứ duy nhất y không nghĩ tới, bản thân y, lại có thể mặc cho đệ đệ tại thời khắc cuối cùng phóng túng thế này…
Nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, tràn ngập cưng chiều vô hạn, trong trí nhớ của y, đây là câu nói đầu tiên y nói với đệ đệ của mình, “Thế Dân, nghe lời!”
Lý Thế Dân đón ánh mắt như nước, trong lòng đau đớn không nói nổi, lúc này hắn có vô số xung động, có rất nhiều chuyện muốn làm, thế nhưng, hắn không cách nào làm được, bởi vì như vậy, tất cả khổ tâm của đại ca sẽ không còn giá trị nữa.
“Thế Dân, cảm tạ đệ!” Ánh mắt Lý Kiến Thành có một loại siêu thoát, là thời khắc thản nhiên đối mặt với sinh tử.
“Ca… Huynh đang châm chọc đệ sao? Lúc này huynh còn cảm tạ đệ cái gì?” Hắn có chút tức giận, có chút xung động muốn xâm phạm y.
Vô luận là ai, đều biết Lý Kiến Thành cười rất đẹp, không chỉ giản đơn làm rung động lòng người, mà còn khắc thật sâu vào trong xương tủy. Y kéo Lý Thế Dân lại, nhẹ nhàng áp sát vào mình, “Cảm tạ đệ, cảm tạ đệ đã cho ta hạnh phúc như vậy!”
Dường như bị cái gì xuyên thấu nội tâm, mâu trung Lý Thế Dân tràn đầy nước đắng, hắn đã từng dùng vô số phương pháp tìm kiếm, nhưng lại không ngờ kết quả lại là như vậy.
“Đại ca, hạnh phúc của huynh, chính là như thế này sao?” Giật lấy tay huynh trưởng, khẽ hôn lên, nếu như có thể, hắn rất muốn đem y nuốt vào trong bụng, “Huynh là người ích kỷ nhất trên đời này, đại ca.”
Kiến Thành không giải thích, cũng không phủ nhận, đúng vậy, vô luận kết quả là gì, hôm nay người ích kỷ nhất, phải là y mất rồi.
“Ích kỷ, cũng rất khó, phải không?” Lý Thế Dân nhẹ nhàng ôm Lý Kiến Thành vào lòng, không bỏ lỡ một tia thời khắc có thể nhìn thấy y.
“Đừng bắt ta nói nữa, có được không?” Ngữ khí hài tử cự tuyệt trả lời, y biết, sinh mệnh, cách y ngày càng xa.
Lý Thế Dân làm sao không biết, thế nhưng thời khắc này bảo hắn làm sao đương đầu?
“Năm ấy đi Hàng Châu, đệ cùng Nguyên Cát đưa ta cái ô làm gì vậy?” Là chuyện cũ thật nhiều năm về trước, lúc này y lại rất muốn biết, tự nhiên nhắm mắt lại, đợi đệ đệ trả lời.
Lý Thế Dân không do dự, thanh âm nhẹ nhàng đáp lại, “Huynh còn nhớ rõ chuyện này sao, thật nhỏ mọn.” Đột nhiên nghĩ tới ngày bé, tâm thoáng cái trở nên nhẹ nhàng, “Lúc ấy à, còn trẻ lông bông không hiểu chuyện, hành trình đi Hàng Châu thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của đệ cùng Nguyên Cát nha, cũng may, cuối cùng huynh cũng tìm được bọn đệ, nếu không, lịch sử Đại Đường này cần phải sửa lại rồi! Chiếc ô đó, nói ra sợ huynh không tin, đệ…”
Đột nhiên, tâm Lý Thế Dân trầm xuống, giống như bị thứ gì xuyên qua.
“Ca…”
Không có tiếng trả lời.
“Ca…”
Lại gọi, không có tiếng trả lời.
Hắn không gọi nữa, không dám gọi tiếng thứ ba nữa, chỉ biết nước mắt của chính mình đã chảy tràn, đau đớn hơn máu chảy.
Áp chế lại cơn đau thật lâu, Lý Thế Dân mới lần thứ hai mở miệng, “Huynh có biết huynh rất đẹp, khiến cho đệ cùng Nguyên Cát ước ao được nhìn thấy huynh đi dưới tán ô đến thế nào không? Quên đi, tán dóc với huynh thế thôi! Ngày đó…”
Cố sự vẫn cứ tiếp tục, Lý Thế Dân biết mình phải nói hết ra mới được, dù sao, bao nhiêu năm về trước, bao nhiêu năm về sau, tâm hắn cho đến giờ cũng chưa từng thay đổi, mà trái tim ôn nhu kia, cũng đồng dạng chưa bao giờ thay đổi, như vậy, còn chưa đủ sao?!
Tựa như rất nhiều năm trước, trong Tố Tâm Các, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có thiên hạ, không có xã tắc, chỉ có y và hắn, hai người vậy thôi.
----------------
- Hoàn chính văn -
Òa òa, thương tâm muốn chết!!! Đau chết ta rồi, ai chèo thuyền đi vớt xác ta đi, không là chìm nghỉm thật rồi, không ngoi lên được nữa rồi, mai danh ẩn tích từ đây rồi >_<
Kiểu này có lết đi chữa thương thì bệnh viện cũng trả về thôi òa òa :((

12 comments

8/27/2013 4:50 PM Reply

trời ơi... vốn ta là ta ì bên Cảnh Khanh oi, tự nhiên trời xui đất khiến, hôm nay mưa gió bão bùng,... đi coi cái vụ lịch sử um sùm của nàng, cái j Huyền Vũ Môn,... 1 phút sa cơ nên giờ thế này nè... lọt hố lun... huuhhuhuhu... bùn wa... có ai chèo thuyền ra cứu nàng, vớt lun xác ta dùm...
Coi chùa nhìu wa... hôm nay thank nàng lun 1 thể nha... huuhhuhuhu

8/27/2013 4:54 PM Reply

Trời ơi, mưa gió bão bùng kiểu gì mà nàng đọc pằng pằng 1 phát đến tận chương cuối luôn vậy thế @@, Ta đau lòng vì Thái tử quá, đọc mấy cái Vĩ thanh còn đau lòng hơn. Chắc ta ko vớt xác nàng được rồi, vì các xác ta còn đang lênh đênh ko ai vớt đây :((

B_B
8/27/2013 5:56 PM Reply

Huhu, nang khoai nguoc the. Truyen nao hoan xong cung lam doc gia ton khan giay the nay... Ta khoc ah... Huhu...

Ma dung anh Thanh ich ki that a, Chet truoc roi de anh Dan song mot minh tan may chuc nam sau... Cu nghi nguoi minh yeu da ra di ma phai song tiep may chuc nam tiep ma da so roi.

Ma nang lam not cai Vi Thanh di de ta xem me ghe con xoan hai anh kieu gi.

Cam on nang rat nhieu :x om that chat!

P.S. sau truyen nay nang quyet lam cai gi tiep chua? Co de cu nao ko, cho ta vote voi ;)

8/27/2013 10:45 PM Reply

Đã xử lý xong Vĩ thanh nhé, nói chung là còn xoắn rất dài :p

Đọc xong Quyết Tuyệt, đột nhiên ta nghĩ, tác giả hẳn phải dành rất nhiều tâm huyết để tìm hiểu lịch sử cũng như kinh nghiệm nhân sinh thì mới lý giải được Thái tử và sự biến Huyền Vũ Môn sâu sắc đến thế. Mặc dù cách giải thích này khác biệt với cách nghĩ của hầu hết mọi người, thậm chí bị người ta cho là tiêu cực, ngay cả ta khi đọc hết chính văn cũng đã từng nghĩ thế, việc gì Lý Kiến Thành phải tự tìm cái chết? Y là con người chứ đâu phải thánh nhân, ko thể vĩ đại đến độ tự dâng mạng mình, tự bôi danh mình, khiến mình trở nên xấu xa, hèn hạ, yếu kém trong mắt người đời và hậu thế như vậy, chỉ để Lý Thế Dân mạnh lên, chỉ để Lý Uyên an tâm, chỉ để Đại Đường còn 1 chủ?

Thế nhưng, đọc thêm 1 chút, đọc đến 3 chương vĩ thanh, hành động của Thái tử được lý giải dưới con mắt của 3 người quan trọng nhất: Lý Uyên, Hiệt Lợi, Lý Thế Dân, ta ko khỏi ngây người. Thì ra, tâm y cao như vậy, chí y lớn như vậy, thứ y muốn đã vượt ra khỏi yêu hận, được mất cá nhân, mà nhìn ra thật xa, hướng tới non sông vạn lý, hướng tới thiên thu vạn đại. Thảo nào, ai cũng nói, Thế Dân ko thể là đối thủ của Kiến Thành. So với tầm nhìn của y, hoài bão của y, tham vọng của y, lý trí của y, quyết tuyệt của y, Lý Thế Dân còn thua xa lắm.

PS: Sau Quyết Tuyệt ta sẽ trở lại với Sơn Hà Vĩnh Tịch - cũng là 1 đồng nhân văn lịch sử, với cặp chính là Tống Thái Tổ và Hậu chủ Nam Đường. Bộ này ta tâm huyết từ lâu và cũng đã đi được đến chương 14, nhưng vì nó quá dài nên ta phải tạm nghỉ và chuyển qua Quyết Tuyệt để thay đổi không khí. Nếu nàng đã yêu thích Quyết Tuyệt thì ta tin cũng sẽ yêu Sơn Hà, bởi cái cách mà tác giả lý giải lịch sử rất hay, vừa sâu sắc vừa sáng tạo, vừa thật vừa giả, như sử cũng như văn. Ta trịnh trọng mời nàng qua Sơn Hà chơi đó :-d

B_B
8/28/2013 4:35 AM Reply

Lai quang cao roi. Ma ta la blue_berry day. Moi doi nick tren blogspot thoi. Ta la ta ung ho nang den cung ma :p

8/28/2013 8:19 AM Reply

Trời ơi BB hâm, đổi tên đổi cả ava đổi cả url thì sao ta có tài thánh cũng chả nhận ra được >_<

Mà, nàng, cái Thanh Dâu Quán này của nàng hả: http://thanhdauquan.blogspot.com/ ? Mở từ lúc nào mà ko mời ta ăn tân gia thế @@,

B_B
8/28/2013 6:11 PM Reply

Ta dang xay nha nen chua quang cao tan gia thoi. Doi nha cua tuom tat se moi nang sang an tan gia ma ^^ doi ten, doi Ava nhung van la B_B va dau xanh ma :p ko nhan ra ban la hoi buon day nha ;)

8/29/2013 3:37 PM Reply

"Nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, tràn ngập cưng chiều vô hạn, trong trí nhớ của y, đây là câu nói đầu tiên y nói với đệ đệ của mình, “Thế Dân, nghe lời!”

Kiến Thành, từ đầu đến cuối, y vẫn luôn như vậy, huynh trưởng luôn nở nụ cười ôn nhu, nhưng chỉ có hắn mới có được vô hạn cưng chiều đó mà thôi. Ta từng nghĩ quyền lực có thể thay đổi được con người ấy sao? Đối với y, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng Thế Dân, chỉ cần hắn thích, y liền làm. Vậy tại sao y lại phải tranh đấu, tại sao phải tự làm khổ mình... Tâm y cao hơn thế... Nhưng không, y làm sao không rõ mị lực của vương quyền, tâm y minh bạch, y rất rõ là khác, đóng vai phản diện, đến tâm đau nứt muốn toạc ra vẫn cố chịu đựng. Y đã nhắc nhở bản thân mình rất nhiều lần, rằng dù con đường này có khó đi thế nào y cũng phải bước đi, vốn nghĩ con đường ấy là con đường đế vương, nhưng cũng không phải, y đi một vòng lớn, rốt cuộc chính là trải sẵn đường cho hắn, rồi quay trở lại điểm bắt đầu, là vì hắn, đến tột cùng cũng vì Lý Thế Dân! Nếu ví những thứ y trải qua như một con đường, thì điểm đầu là ngày mùa đông năm ấy, không lo nghĩ, rất hạnh phúc, và điểm cuối chính là ngày hôm nay, cũng giống như lúc đó vậy, bây giờ y không cần mà cũng không phải lo nghĩ nữa, tất cả qua rồi.

Một đường tròn, đi hết một vòng, lại trở về nơi xuất phát. "Tựa như rất nhiều năm trước, trong Tố Tâm Các, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có thiên hạ, không có xã tắc, chỉ có y và hắn, hai người vậy thôi."

Hạnh phúc của y, là như vậy.


[Ta vẫn chưa đọc ba vĩ thanh, đến lúc này, tâm của y đã rất sâu rồi, nhưng chung quy cũng chỉ bao quanh Thế Dân, ta vẫn còn cảm giác tâm y vẫn còn cao hơn thế...]

---

"Lúc ấy à, còn trẻ lông bông không hiểu chuyện, hành trình đi Hàng Châu thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của đệ cùng Nguyên Cát nha, cũng may, cuối cùng huynh cũng tìm được bọn đệ, nếu không, lịch sử Đại Đường này cần phải sửa lại rồi! Chiếc ô đó, nói ra sợ huynh không tin, đệ…”

Thế Dân, lại cái kiểu kể chuyện này, vừa mang chút nũng nịu của hài tử muốn níu kéo, vừa phảng phất bi thương như một kẻ đã trải qua rất nhiều. Mà nói một kẻ đã trải qua rất nhiều thì cũng hơi quá, đến tột cùng hắn vẫn giống một hài tử hơn, song, hắn biết đủ rồi...

"...dù sao, bao nhiêu năm về trước, bao nhiêu năm về sau, tâm hắn cho đến giờ cũng chưa từng thay đổi, mà trái tim ôn nhu kia, cũng đồng dạng chưa bao giờ thay đổi, như vậy, còn chưa đủ sao?!"

---

Còn một người nữa, là Lục Tuấn, hắn sống là vì Kiến Thành, và cũng đã định chết vì Kiến Thành rồi nữa, nhưng vẫn không làm được. Hắn đúng, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể làm được, vĩnh viễn cũng không thể làm trái ý của loại khí phách cùng quyết tuyệt kia.

8/29/2013 3:41 PM Reply

P/s: *Lôi xác Tích Vũ lên* Giờ đi nhảy cầu, ta nhảy nàng đẩy =( =(

8/29/2013 8:40 PM Reply

Nàng chưa nhảy được, ta còn phải giữ lại để hành hạ dài dài. Ta ko bắt được Thái tử về lầu thì tóm nàng thay thế, ai bảo cái tội kích động. Đừng hỏi ta sẽ làm gì, 1 khi thú tính đại phát thì ko biết sẽ làm gì đâu :p

8/29/2013 9:26 PM Reply

T.T vậy là xong rồi. ít nhất là cuối cùng kiến thành được hạnh phúc. ít nhất đến cuối cùng là kiến thành lại được ở trong vòng tay của thế dân, lại được nghe thế dân gọi đại ca, lại có thể được phóng túng thế dân như trước đây. kiến thành cũng ko còn phải tính toán, ko phải cường ngạnh kìm chế chính mình, ko mang trên vai gánh nặng của sơn hà xã tắc nữa, đã khẳng định được sự lựa chọn của mình là đúng đắn được giải thoát rồi.
Thế dân cuối cùng cũng tìm thấy được câu trả lời của mình,cái điều luôn dằn vặt trong lòng, hành hạ tới đau nhức, khiến hắn điên cuồng tìm kiếm, chỉ là câu trả lời tìm thấy được lại như vậy nghiệt ngã, lại như vậy càng đau lòng. tất cả cũng ko thể vãn hồi được rồi. trong giờ phút ấy điều mà thế dân luôn rất mong muốn rất khát khao "được trở lại như trước đây" cũng đã được thực hiện rồi. lại được gọi đại ca, lại được đại ca xoa đầu, được cưng chiều vô hạn, nghe đại ca nói "thế dân, nghe lới!", lại được nhìn thấy kiến thành mỉm cười như ngày nào, được giang rộng vòng tay ôm lấy kiến thành, cảm nhận được sự ôn nhu của kiến thành, cảm nhận được trái tim của kiến thành có mình, chỉ có chính mình, chưa từng thay đổi, lại được như ngày xưa ấy ở trong Tố Tâm Các, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có thiên hạ, không có xã tắc, chỉ có y và hắn, hai người vậy thôi.. chỉ là ko phải ước nguyện nào của hắn cũng được toại nguyện, ko phải lời cầu xin nào của thế dân cũng được đáp ứng! “Ca, đừng đi, có được không? Tuyệt đối không được đi, đừng đi…" "“Ca, huynh hiểu rõ Thế Dân nhất, hiểu rõ nhất, hiểu rõ nhất, Thế Dân xin huynh, đừng đi, có được không? Có được hay không?” Cảm nhận được thế dân đang vô cùng cuống quýt, vô cùng vội vàng, vô cùng thành khẩn, là ngàn vận lần muốn níu kéo, muốn giữ lại, nhưng là vô pháp.

Đột nhiên, tâm Lý Thế Dân trầm xuống, giống như bị thứ gì xuyên qua.
“Ca…”
Không có tiếng trả lời.
“Ca…”
Lại gọi, không có tiếng trả lời.
Hắn không gọi nữa, không dám gọi tiếng thứ ba nữa, chỉ biết nước mắt của chính mình đã chảy tràn, đau đớn hơn máu chảy.
có lẽ lúc đó tâm của thế dân đã trống rỗng rồi, là đã đau nỗi đau đớn nhất mà có lẽ trong cuộc đời hắn phải chịu. nhưng là hắn phải tiếp tục. tiếp tục làm tiếp điều kiến thành đã làm, đi tiếp con đường kiến thành đã đi, để sự đã lựa chọn của kiến thành là chính xác, để trái tim quyết đoán của kiến thành sẽ tiếp tục đập trong ngực của thế dân. T.T
ta cũng chìm đây T.T

8/30/2013 4:43 PM Reply

Khỏi cần nàng bắt thì ta cũng đã cắm rễ ở đây luôn rồi @@, Vậy nàng định làm gì? *lập kết giới*

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục