Dung nhan dù trắng bệch vẫn không nhiễm bụi trần, đôi mắt nhắm nghiền, y lặng im không lên tiếng, mang theo ám dạ vô biên.
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 25 – Hợp thể hoàn hồn (thượng)
Các vị trưởng lão dùng thanh kính quan sát hết thảy.
Nhưng đến phần kí ức của Long Dương thì đột nhiên ngừng lại. Ai
cũng đều khó hiểu, "Long Dương kia cũng là hắn, vậy tại sao kí ức về Long Dương
hắn lại không nhớ được?"
"Có lẽ là bị giữ lại rồi, ngày trước hắn từng nhầm lẫn mà
chờ đợi Lâm Nghiệp Bình đến tám năm."
"Hiện giờ Trường Khanh đã mất đi chủ hồn. Chưởng môn, chẳng
lẽ người thật muốn bọn họ hợp thể tu vi, làm việc dơ bẩn đó?"
"Nếu thật sự không còn biện pháp, vì cứu Trường Khanh, đành
phải như vậy, cùng lắm đến lúc đó lại xóa đi kí ức của nó một lần nữa..."
Lúc trước ở Thông Thiên Thạch, khi Cảnh Thiên cùng Từ Trường
Khanh chạm vào Thái Cực Đồ, đã được Thần Giới chấp thuận. Bởi vì Thái Cực âm
dương, mà Cảnh Thiên chủ dương, Trường Khanh chủ âm.
Từ Trường Khanh mất đi chủ hồn, cũng là mất đi dương khí, đạo
gia vốn có câu "Người chết hồn quy thiên, hồn là dương thần". Nhưng
tình thế hiện giờ vẫn còn một đường sinh cơ, xoay chuyển tất cả đều dựa vào Cảnh
Thiên. Cảnh Thiên chủ dương, lấy dương bổ dương, lấy khí bổ khí cũng là một
cách.
Có thể làm cho chủ hồn đã mất của Trường Khanh khí tức tương
giao, biện pháp duy nhất chính là hợp thể song tu.
***
Bên trên Ma Điện, Phi Bồng cầm kiếm trong tay, khoác ngân giáp
trên người, lẫm lẫm uy phong.
Trùng Lâu thần tình vui vẻ, "Cỗ lệ khí này ta có thể nhận ra!"
Đã lâu không gặp người có thể cùng mình đối địch.
"Ta không phải đến để đánh nhau, ta đến đòi người."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ giao y cho ngươi?" Tiếng cười của
Ma Tôn khiến cả Ma Giới rung chuyển, "Hai kiếp trước y đều vì ngươi mà chết,
ngươi dựa vào cái gì mà đến đòi người?"
"Hai kiếp trước..." Phi Bồng vô thức lặp lại, vẻn vẹn chỉ là một kiếp, không quản được nhiều như vậy,
"Ngươi có nhớ lúc trước đại chiến Nam Thiên Môn, ngươi và ta đã từng đánh
cược, người nào thua sẽ đáp ứng đối phương một ý nguyện?"
"Đúng. Nhưng từ khi từ biệt tại Nam Thiên Môn năm đó, ngươi
và ta không còn gặp lại nữa."
"Năm đó ý nguyện của Phi Bồng là Ma Giới của ngươi không được
bước chân vào Thần Giới nửa bước, hiện giờ ý nguyện của Cảnh Thiên ta chính là
ngươi đem Trường Khanh trả lại cho ta!" Ngữ khí lạnh lùng, không chút nhượng
bộ.
Trùng Lâu cười nói, "Ta là ma, ngươi nghĩ ta sẽ giữ lời hứa?"
"Ngươi có thể không giữ lời hứa, nhưng ngươi đối với Phi Bồng
thì không như vậy." Lời nói của Cảnh Thiên rất kiên định.
Trường bào của Trùng Lâu bay phất phới trong gió, hắn xoay người
vung tay áo lên, "Đem y rời khỏi Ma giới! Trùng Lâu ta không nợ ngươi nữa!"
"Trùng Lâu, ngươi không hổ danh là tri kỉ của Phi Bồng!"
Rời khỏi Ma Điện, Cảnh Thiên ngồi xuống ôm Trường Khanh vào
lòng, người nọ không có một chút sinh khí.
Dung nhan dù trắng bệch vẫn không nhiễm bụi trần, đôi mắt nhắm nghiền,
y lặng im không lên tiếng, mang theo ám dạ vô biên.
Một cỗ hắc khí bay lên Thiên Đình.
"Lưu Phương, ta đã hứa sẽ tìm lại huynh, nhưng lại vẫn quên
đi huynh."
"Đậu Phụ Trắng, kiếp trước huynh theo ta cùng chết, kiếp
này đến lượt ta đi theo huynh được không?"
"Ta sợ huynh khi tới nơi rồi sẽ bị người ta lừa đi, việc
này không thể được, Đậu Phụ Trắng huynh chỉ có thể bị một mình ta lừa thôi."
Nói xong, nước mắt Cảnh Thiên tuôn rơi trên dung nhan như ngọc của
Từ Trường Khanh, nước mắt nóng ấm, người trong lòng tựa hồ cảm nhận được, lông mi
dài khẽ run.
"Đậu Phụ Trắng!" Cảnh Thiên thấy thế vô cùng kích động,
vội lấy tay lau đi nước mắt, "Ta biết huynh chưa chết! Làm hại ta khóc thê
thảm như vậy! Bây giờ chúng ta lập tức đến Thục Sơn, huynh phải ráng chịu đựng!"
Cảnh Thiên thực hận chính mình lúc trước không chịu học thuật ngự
kiếm cho tốt, hiện giờ muốn bay đến Thục Sơn ít nhất phải mất một hai canh giờ,
đến lúc đó người trong lòng cũng đã hương tiêu ngọc tổn mất rồi.
***
Đỉnh Thục Sơn, mấy trăm đệ tử đã xếp hàng chờ sẵn, thanh thế cuồn
cuộn.
Chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão đang ở ngoài cổng lo lắng chờ
đợi.
Nhìn thấy Cảnh Thiên cùng Trường Khanh, mọi người lập tức chạy đến
vây quanh.
"Đồ nhi của ta!" Thương Cổ ngày thường tính tình nóng
nảy, nay gặp Trường Khanh như rối đứt dây cơ hồ cũng muốn rơi lệ.
Thanh Vy chưởng môn đặt tay lên đỉnh đầu Từ Trường Khanh, cảm nhận
được một cỗ khí tức cường đại, là nhờ Nữ Oa linh thạch!
"Người không sao, Trường Khanh còn có thể cứu chữa!"
"Lão đầu, ông không gạt ta chứ?!"
"Sao lại phải gạt cậu? Hài tử à, có điều nếu muốn cứu nó cần
phải lấy cậu làm thuốc dẫn đó."
"Thuốc dẫn? Chẳng lẽ Đậu Phụ Trắng phải ăn ta?" Cảnh
Thiên đại kinh thất sắc.
"Cậu có bằng lòng hay không?"
Cảnh Thiên hồ nghi nhìn Thanh Vy, lão đầu Thục Sơn không giống
đang trêu chọc hắn, "Ý ông muốn ta dùng một mạng đổi một mạng?"
Thanh Vy vuốt râu, tiếp tục hỏi, "Cậu có bằng lòng hay
không?"
"Có cái gì đâu chứ! Mạng của Cảnh Thiên ta cũng chẳng phải
quý giá gì, kiếp trước hại Đậu Phụ Trắng phải chôn chung với ta, hiện giờ ta nợ
huynh ấy một mạng, chỉ là..."
"Hài tử, cậu có ý nguyện gì muốn ta hoàn thành?"
"Nếu huynh ấy biết ta chính là thuốc dẫn, ta sợ huynh ấy sẽ
nôn ra hết..."
"Cậu không cần lo, chỉ cần đốt cậu thành tro thì sẽ không
nhận ra mùi vị gì cả." Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy lão đầu Thục Sơn này
thực giống đại ma đầu thích ăn tươi nuốt sống.
Cảnh Thiên tiếp tục nói, "Cũng đừng cho huynh ấy biết là ta
đổi mạng với huynh ấy, ta sợ Đậu Phụ Trắng sẽ thương tâm khổ sở."
"Cậu lấy mạng đổi với nó, lại không muốn cho nó biết sao?"
"Ông thì biết cái gì! Cái này gọi là yêu!"
"Lão phu quả thực không hiểu, ha ha... Mọi người thấy thế
nào?" Thanh Vy xoay lại hỏi chúng trưởng lão, tất cả đều gật đầu đồng ý,
ngay cả Thương Cổ cũng không lên tiếng.
Cảnh Thiên cũng không phải kẻ ngốc, "A, các người thử
ta?"
"Như vậy chúng ta mới có thể yên tâm mà đem Trường Khanh
giao thác cho cậu."
"Giao thác cho ta? Ha ha, yên tâm, yên tâm, sau này ta nhất
định sẽ thường xuyên đưa Đậu Phụ Trắng về đây thăm năm lão đầu các ông!" Cảnh
Thiên cố ý đùa giỡn với năm lão đầu này một chút. Ai kêu bọn họ bày ra cái gì Đậu
Phụ Trắng phải ăn hắn, chuyện ghê tởm như vậy mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra!
"Nói nhảm!" Tính tình Thương Cổ vẫn nóng nảy như vậy.
Thanh Vy ngược lại mỉm cười.
Trong phòng của Trường Khanh, Thanh Vy chưởng môn lướt nhìn những
vật bài trí xung quanh, "Hài tử, chúng ta muốn thay Trường Khanh chiêu hồn,
cậu có giữ vật tùy thân của nó không?" Thanh Vy cố tình nhất mạnh hai tiếng
"tùy thân". Phòng tuy là phòng của Trường Khanh, nhưng vật bài trí
bên trong thật không thể tính là vật tùy thân được, không thể dùng để chiêu hồn.
"Có, nhưng đã gãy rồi, không biết còn có thể sử dụng được
không?" Cảnh Thiên nói xong liền lấy trong áo ra hai đoạn trâm.
Chúng trưởng lão nhìn thấy cả kinh. Thương Cổ lại một lần nữa nổi
trận lôi đình, "Cây trâm này tại sao lại ở chỗ ngươi?! Hơn nữa tại sao lại
bị gãy?"
Thường Dận đứng cạnh cũng không khỏi có vài phần kinh ngạc,
"Bạch ngọc trâm này là vật sư huynh trân ái nhất. Huynh ấy quý trọng nó
còn hơn cả sinh mệnh của mình, sao lại có thể tặng cho ngươi? Lại còn bị ngươi phá
hủy!"
"Quý trọng nó hơn cả sinh mệnh..." Cảnh Thiên nhớ lại
buổi tối ngày trâm bị gãy, Đậu Phụ Trắng vân đạm phong khinh nói một câu "chỉ là một cây trâm vốn không
đáng nhắc đến" mà không khỏi đau lòng.
"Hài tử, xem ra cậu thật sự là người hữu duyên với Trường
Khanh." Thanh Vy vuốt râu bạc trắng, sau đó tiếp nhận đoạn trâm bắt đầu thi
pháp.
Cảnh Thiên nhìn thấy Thanh Vy cùng mấy lão đầu vây quanh Trường
Khanh, chia nhau nắm lấy tay chân y. Một tay của Thanh Vy giữ đoạn trâm kia, một
tay còn lại hướng huyệt Bách Hội của y, đem chân khí truyền cho Đậu Phụ Trắng.
Một cỗ ánh sáng cường đại phóng ra, sau đó lập tức vụt tắt.
Thấy năm vị trưởng lão đả tọa ổn định lại khí tức, Cảnh Thiên mới
tiến lên hỏi, "Có được không?"
"Chúng ta chỉ là hỗ trợ khai thông kinh mạch, kế tiếp phải
nhờ vào cậu!" Nói xong, Thanh Vy đưa cho Cảnh Thiên một quyển sách, ý tứ
hàm xúc không rõ ràng sau đó ly khai. Các vị trưởng lão khác cũng đều rời khỏi
phòng đóng cửa lại. Hắn còn mơ hồ thấy nhãn thần của Thương Cổ kia giống như hận
không thể đánh cho hắn một trận.
Hắn nhìn xuống tên của quyển sách trong tay, thiếu chút nữa đã
thổ huyết, “Âm dương song tu”! Cái này không phải là sách dạy nam nữ hợp thể
sao...
Lão đầu, ông cũng thật chuyên nghiệp quá đi! Có điều phải là “Đoạn
tụ hợp hoan” mới có thể áp dụng được!
Ngẫm lại thì, khó trách vừa rồi Thanh Vy không để Trường Khanh
dưỡng thương ở Vô Cực Các mà lại chuyển y tới tẩm phòng, nguyên lai là vì nguyên
nhân này...
Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ cùng Đậu Phụ Trắng hợp thể song tu sao?
----------------
Đình: Ta... ta thổ huyết!!! ><~ Thanh Vy lão đầu quả thật
định lực quá cao đi!
Vũ: Ta đã nói rồi mà, đừng lo mấy lão già ấy ngăn cản, các lão
không kích động cha Thiên một đêm 8 lượt còn là may đấy!
Haiz, chuyện không nên đến cũng phải đến, cái H này liệu có
thành công không? Mời chư vị đón đọc chương sau để biết đáp án!!!
Ps: Chữ “ngược” của Thiều Hoa đúng là quả lừa lớn nhất thế kỷ!!!
Bài học rút ra là đừng vội tin vào thể loại mà các tác giả / dịch giả nham hiểm
chốt hạ =))
Đình: Nếu chữ "hài" của Thục Thiên đứng nhất thì chữ
"ngược" của Thiều Hoa có thể tranh giải nhì a =)) Ngoạn mục, quá ngoạn
mục =))
6 comments
Suyt chet vi cuoi. Oi, nguoc oi la nguoc. Ma to thich nguoc the nay lam :))
Ngược, rõ ràng là ngược mà =(
Tác giả rõ ràng là đang ngược tâm hồn trong trắng (trợn) của độc giả @@,
Mà, giữa chừng cắt ngang thế này cũng là một loại ngược đó nha =(
em thề e phát cuồng truyện của Tích Vũ a:)))
như toàn đọc điện thoai hôm nay mới có dịp comt nếu k lại mang tiếng ăn của chùa:))))
e yêu ss lắm ý, truyện ss trans cũng hay nữa:)) hóng vô cùng
em đã rớt ổ Cảnh Khanh nhờ ss:)
Ôi trời, tôi có nghe nhầm không thế này, phát cuồng cơ à *che mặt*
Hoan nghênh tinh thần vượt khó để com của các hạ, các hạ sẽ được xếp chiếu ngồi chỗ đẹp nhất để hóng truyện Cảnh Khanh *nghiêm túc*
Ta hóng!!! Song tu đi. Ta sắc nũa đây.
=.=
Post a Comment