Nước mắt lưu lại trên dung nhan tuấn mỹ, đôi mắt sáng ẩn đầy hơi nước, đường nét mông lung tuyệt mỹ đập vào trong mắt, khiến Cảnh Thiên không khỏi nhớ lại vừa rồi khi y tắm có bao nhiêu đẹp đẽ.
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 29 - Hiểm tượng hoàn sinh(*) (thượng)
Người dưới đài ấy là một cô nương trẻ tuổi họ Tô, danh kỹ đệ nhất
Tiền Đường, nàng giúp đỡ một thư sinh vào kinh ứng thí, cuối cùng vì tương tư
quá độ mà mắc bệnh khó chữa, lại thêm từ nhỏ mang trong người chứng ho ra máu,
không thể chờ ái nhân quay về đã hương tiêu ngọc tổn.
Nàng nhanh nhẹn bước lên đài, đi tới trước mặt Cảnh Thiên,
"Khi say mới biết rượu nồng, khi yêu mới biết tình trọng. Hy vọng kiếp này
ngươi không bỏ lỡ nhân duyên." Nói xong liền đưa cho Cảnh Thiên và Trường
Khanh mỗi người một cái hộp, "Lấy nước mắt đi, ải này các ngươi đã qua."
Nói xong nàng đưa tay kéo nhẹ một giọt nước mắt, nước mắt theo tay nàng chảy
vào trong hộp.
Cảnh Thiên cùng Trường Khanh làm theo động tác của nàng, không lâu
sau nước mắt đã tràn đầy hai hộp.
Một gã sai vặt đi ra, "Các ngươi qua ải, đi theo ta."
Bọn họ đi qua một con đường nhỏ hẹp âm u, khi tới nơi, cả hai bước
qua một cánh cửa thì kinh hãi phát hiện bốn phía đều là lửa cháy dữ dội,
"Nơi này là biển lửa địa ngục, qua khỏi đây, các ngươi có thể tới được cung
điện."
"Lửa cháy lớn như vậy, không chừng ta qua được bên kia đã
thành tro mất rồi." Cảnh Thiên vội vàng lui về sau.
"Nước mắt có thể dập lửa." Nói xong gã sai vặt xoay
người rời đi.
Đậu Phụ Trắng vẫn bình tĩnh như trước, "Cảnh huynh đệ,
chúng ta đi thôi!"
"Đi... Lần này cái mạng nhỏ của ta đúng là đi thật rồi..."
Cảnh Thiên run rẩy từ đầu đến chân.
Cả hai vừa đi vừa vẩy nước mắt, nhưng chỉ có thể duy trì được một
lúc, lửa lại cháy mãnh liệt như trước, đường vẫn còn dài, biển lửa bao quanh,
hai người không khỏi lo lắng.
"Nghỉ một chút đi." Cảnh Thiên chỉ cảm thấy hỏa diễm đầy
trời này làm cho toàn thân hắn rã rời.
"Không thể, nếu chúng ta không đi, nước mắt còn lại cũng sẽ
bị sức nóng này làm bốc hơi hết, huống hồ chúng ta là người phàm, cũng không thể
ở lại nơi này quá lâu."
"Nhưng nước mắt cũng sắp hết cả rồi."
Trường Khanh chần chừ thật lâu, "Chuyện tới nước này, cũng không
ngại thử một lần."
"Thử cái gì?"
"Huynh làm cho ta khóc đi, dùng cách gì cũng được."
Cảnh Thiên suy nghĩ rồi bỗng mắng chửi điên cuồng, "Đều là huynh
hại ta! Hiện giờ ta không trở về được, huynh phải ở lại đây chôn chung với ta!"
Đậu Phụ Trắng cau mày, vẻ mặt hoang mang, "Cảnh huynh đệ, huynh
chỉ làm vậy thì sao ta khóc được..."
Cảnh Thiên nhất thời thất thố, ngày thường hắn chỉ giỏi lừa gạt
người nọ, bây giờ sao có thể làm cho người nọ khóc, hơn nữa đối phương lại còn
là Đậu Phụ Trắng mà hắn thương yêu nhất.
Trường Khanh thấy cứ trì hoãn như vậy không phải là cách hay, biển
lửa phía sau thì cháy càng ngày càng lớn, "Cảnh huynh đệ, không bằng huynh
đánh ta đi!"
"Ta.... đánh.... huynh...." Do dự hồi lâu, lại chần chừ
thêm một chút, rốt cuộc hắn đưa bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào hai má Đậu Phụ Trắng.
Trường Khanh bất đắc dĩ, đột nhiên y nghĩ đến Cảnh Thiên là người
rất ghét người khác nói hắn vô dụng, bèn cố ý nói, "Đánh mạnh lên, huynh
thật vô dụng!"
Lời nói đâm trúng vào tử huyệt của Cảnh Thiên, tức thì hắn giơ
tay lên cao chưởng thẳng vào khuôn mặt trắng muốt như ngọc của Đậu Phụ Trắng, dấu
tay in lại rõ ràng.
Chỉ thấy biển lửa ánh lên trong đôi mắt Trường Khanh.
Mắt y long lanh, dường như ẩn lệ, nhưng lại không chảy xuống giọt
nước mắt nào.
Nhìn dấu tay in trên mặt y, tim Cảnh Thiên như bị đao cắt, hận
không thể chặt đi bàn tay vừa đánh Đậu Phụ Trắng của chính mình.
"Ta không biết làm sao cho huynh khóc! Ta cũng không thể
làm huynh khóc!" Cảnh Thiên phát cuồng tự nắm tóc của bản thân. Muốn hắn bức
cho Đậu Phụ Trắng khóc hắn thực sự làm không được.
"Đậu Phụ Trắng, ta ở lại thay huynh cản lửa, huynh nhanh
chóng chạy thật nhanh ra ngoài, đừng quay đầu nhìn lại! Cảnh Thiên ta chỉ có một
cái mạng nhỏ không đáng kể, nhưng huynh còn có Thục Sơn trọng nhiệm trên vai."
"Cảnh huynh đệ..."
"Huynh đừng cho là ta vĩ đại, kỳ thực ta chán việc đi tìm
linh châu lắm rồi! Chẳng những mệt mỏi mà còn phiền toái, huynh cứ đi đi, Cảnh
Thiên ta ở lại thế giới cực lạc này mỗi ngày còn được đánh bạc, rất vui vẻ, rất
tự tại!" Cảnh Thiên kỳ thực rất sợ chết, rất sợ rất sợ, nhưng nếu có thể
làm cho Đậu Phụ Trắng an tâm, hắn làm gì cũng được!
"Nhớ hàng năm giúp ta thắp hương cho phụ mẫu, bất quá chết rồi
ta còn có thể đi gặp cha ta, mẹ ta, cũng không tệ. Nhưng thật ra ta vẫn không
yên lòng Mậu Mậu, huynh nhớ mua thật nhiều mông gà cho đệ ấy ăn..." Mắt Cảnh
Thiên đỏ hoe, nghẹn lời, thật ra người Cảnh Thiên không yên lòng nhất chính là Đậu
Phụ Trắng, tiểu tử ngốc này dễ lừa như vậy, chính mình không ở bên cạnh y chắc
chắn y sẽ bị Nữ Oa hậu nhân hoặc là tên sắc quỷ Triệu Vô Duyên kia mang đi mất.
Chỉ là lời nói đến miệng đều nuốt xuống, nếu hắn nói, chỉ sợ Trường Khanh thế
nào cũng sẽ không chịu chạy đi .
"Cảnh huynh đệ... Trường Khanh sẽ không bỏ lại Cảnh..."
Nói một nửa, Trường Khanh khóc không
thành tiếng.
Nước mắt bay lên giữa không trung, khói lửa chung quanh nháy mắt
lụi tàn.
Cảnh Thiên cũng khóc không thành tiếng, nhưng mắt vừa nhìn thấy
một màn này, vội nắm tay kéo Đậu Phụ Trắng "lê hoa đái vũ" chạy đi.
[Lê hoa đái vũ: Hoa lê còn
vương lại những giọt mưa. Miêu tả dáng vẻ mỹ nhân khi khóc, xuất phát từ “Trường
Hận Ca” của Bạch Cư Dị: “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”]
Một đường sinh tử này, toàn bộ dựa vào nước mắt của Đậu Phụ Trắng.
Chạy khỏi biển lửa, trước mắt hai người bỗng hiện lên một tòa
cung điện mây mù bao phủ, cao ngất chạm mây.
"Nơi này... Chính là... Cung điện của Hỏa Quỷ
Vương..." Trường Khanh nghẹn ngào, y vẫn chưa nín khóc được.
Lê hoa nhất chi xuân đái vũ.
Nước mắt lưu lại trên dung nhan tuấn mỹ, đôi mắt sáng ẩn đầy hơi
nước, đường nét mông lung tuyệt mỹ đập vào trong mắt, khiến Cảnh Thiên không khỏi
nhớ lại vừa rồi khi y tắm có bao nhiêu đẹp đẽ.
Hắn đưa tay thay y lau đi lệ vương trên khóe mắt, nhẹ nhàng nói
một câu, "Ngoan ~" Nhân cơ hội ôm đối phương vào lòng.
Nhưng mà, cảnh sắc lãng mạn này lại bị người khác phá hư.
"Người tới là ai?"
Lời nói ra mị thanh mị ngữ, câu hồn nhiếp phách.
Một thân váy dài đỏ sẫm phủ trên mặt đất, trên váy có thêu hoa hồng,
áo khoác ngoài mềm mại tựa như cành hồng đỏ.
Yên chi bạc phấn, nàng quyến rũ cười, khiến lê hoa rơi rụng.
Dung mạo khuynh quốc, nếu không phải là quỷ, ắt sẽ mĩ diễm động
nhân.
—— Hỏa Quỷ Vương.
Ánh mắt Hỏa Quỷ Vương giờ phút này dừng lại trên khuôn mặt chan
đầy nước mắt của Trường Khanh, "Ây da, tiểu mỹ nhân, ai bắt nạt ngươi vậy?"
Trường Khanh lập tức thu lại tiếng khóc nức nở, còn không quên
rút Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, cau mày lạnh lùng hướng kiếm vào Hỏa Quỷ Vương,
"Ngươi chính là Hỏa Quỷ Vương!"
Cảnh Thiên đành chịu, Đậu Phụ Trắng đúng là không biết chiều
lòng nữ nhân gì cả.
Hắn tươi cười đẩy kiếm của Trường Khanh ra, sau đó xoay người hướng
về phía Hỏa Quỷ Vương nháy mắt một cái, "Vị mỹ nhân này thật đúng là chim
sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa!"
"Miệng lưỡi của ngươi cũng ngọt lắm ~" Hỏa Quỷ Vương nói
xong còn giận dỗi liếc nhìn Đậu Phụ Trắng.
"Tiểu nhân tuy ăn nói vụng về nhưng rất thành thật, chuyện
ta nói đều là sự thật nha!" Cảnh Thiên đắc ý, công phu lừa nữ tử của hắn
trước giờ không tệ chút nào.
"Được rồi, vậy người đó là ai trong hai người các ngươi?"
Hỏa Quỷ Vương nhíu mày quan sát cả hai.
Vẻ mặt cả hai mờ mịt, Cảnh Thiên tiến sát đến bên cạnh Trường
Khanh, Trường Khanh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Triệu Vô Duyên kia
chưa từng nhắc đến chuyện này cho y biết.
Một tỳ nữ đi ra nói, "Các ngươi đến thế giới cực lạc là để
tham dự vào lễ chọn nam sủng của Hỏa Quỷ Vương, vậy hai người là loại tự đề cử
mình hay là vẫn chờ đại vương lựa chọn?"
Hỏa Quỷ Vương chọn nam sủng?!
Cảnh Thiên suy nghĩ, đương nhiên hắn phải bảo hộ cho Đậu Phụ Trắng
của hắn thật tốt, đành phải hy sinh một chút vậy. Nói gì thì nói, Hỏa Quỷ Vương
nhìn cũng có vài phần sắc đẹp, không lỗ vốn, cũng không cho là bị quỷ đè hay bị
heo ôm.
Huống hồ hắn chỉ cần lấy Hỏa Linh Châu trước khi xảy ra cái
“chuyện gì đó” , sau đó một thân nguyên vẹn trở ra!
Cảnh Thiên cười vô lại, giơ tay lên, "Ta tự đề cử
mình!"
Trong lòng Hỏa Quỷ Vương kỳ thực đã sớm chọn Cảnh Thiên, nhưng
nàng còn muốn đùa giỡn với hắn một chút, "Bộ dạng của ngươi nhìn không bằng
đạo trưởng xinh đẹp kia ~”
"Mỹ nhân sai rồi, nàng đừng nhìn bộ dạng y trắng trẻo, nhưng
phương diện kia y không được đâu! Vẫn là ta tốt hơn~" Mặc cho Đậu Phụ Trắng
cau mày đỏ mặt nhìn hắn, lần này phần thắng hắn phải nắm trong tay.
Hỏa Quỷ Vương cười nói, "Ta thật muốn nhìn xem..... phương
diện đó của ngươi tốt đến cỡ nào." Một mạt cười xấu xa, sau đó đưa tay ôm
lấy thắt lưng Cảnh Thiên, kéo vào trong cung điện.
Cảnh Thiên ba lần bốn lượt quay đầu nhìn lại, dùng khẩu hình môi
muốn nói với Đậu Phụ Trắng, "Đi nhanh đi."
Hắn bị Hỏa Quỷ Vương kéo đi quá nhanh, cũng không biết Đậu Phụ
Trắng rốt cuộc có nhìn thấy hắn nói hay không!
—— Đậu Phụ Trắng, dù là nhiều lúc nên khôn khéo huynh lại không
khôn khéo, nhưng ta biết huynh rất hiểu ý ta!
Trên giường, Hỏa Quỷ Vương rót rượu bồi Cảnh Thiên, Cảnh Thiên
còn chưa kịp từ chối đã phải uống một bụng đầy rượu, không ngờ rượu mới uống
vào, Cảnh Thiên liền cảm thấy cả người mềm nhũn.
—— Không ổn, không phải là ta bị hạ xuân dược rồi đi!
Vậy trinh tiết của lão tử chẳng phải là bị hủy ở thế giới cực lạc
này rồi sao!
Cảnh Thiên không khỏi hối hận chủ ý của chính mình.
Chỉ là hắn vẫn còn bận tâm Đậu Phụ Trắng, không biết y bên ngoài
thế nào rồi.
----------------
Chú thích: *Cực kì nguy hiểm
3 comments
Nàng ơi!!! Sao ta thấy nàng dã man quá chừng, toàn ở ngay giữa đoạn hay thì bỏ lại.... Hixhixhix. Nàng thật biết đem con bỏ chợ mà.:(
Oi, nguy hiem qua :)) Ma lao Thien con trinh tiet dau ma keu ha troi :p
sao mấy cái đoạn mùi mẫn trog này, em cứ thấy nó hài quá vậy
mà
nè nè Cảnh huynh đệ, sao ngươi nỡ đanh Đậu Phụ Trắng chứ
mà kể cả là ng` ta yêu cầu thì sao lại đánh vào mặt chứ
cái mặt đó là quốc bảo đó, sao có thể xuống tay thế dc
Post a Comment