Tấn
Vương sửng sốt, lập tức thở dài một tiếng, “Đức Phương, ta sẽ không làm tổn
thương ngươi. Người mà ta không muốn làm tổn thương nhất trên đời này, chính là
ngươi.”
Tác giả: Cảnh Văn
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 05 – Cung biến
Khí trời âm trầm hôm nay càng khiến
cho bầu không khí hoàng cung thêm u ám.
Hoàng hậu đi phía sau con trai
mình, nhìn bóng lưng cậu cũng cảm thấy ấm lòng một chút. Bà chưa bao giờ nghĩ tới,
đứa con vẫn luôn bị coi là hài tử yếu ớt này lại có dũng khí và năng lực cầm kiếm
bảo vệ mẫu thân.
Đột nhiên bà phát hiện tay Đức
Phương hơi run rẩy, liền đỡ lấy vai thiếu niên:
“Làm sao vậy?”
“Mẫu hậu, có phải con vừa mới… giết
hắn hay không?”
“Đức Phương.” Mẫu hậu ở bên cạnh
cậu nhàn nhạt nói, “Hắn dĩ hạ phạm thượng, nên giết. Nếu như trong tay mẫu thân
có kiếm cũng sẽ làm như vậy. Con phải nhớ kỹ, tại thời điểm này, mềm yếu đồng
nghĩa với cái chết.”
Lúc này, mẫu tử hai người đã có
thể nhìn thấy tẩm cung của Hoàng Đế ở phía xa, cùng lúc ngây ngẩn cả người.
Trên cửa cung đã quấn cờ tang, nội
thị đang ra vào bố trí vải trắng. Hoàng hậu rung động một chút, sau đó liều
lĩnh chạy ào vào.
Tiền thính đã bày biện linh đường
đơn giản, mà linh cữu thì như ẩn như hiện sau tầng tầng vải trắng.
“Đây là sự thực…?” Thanh âm hoàng
hậu nghẹn ngào, “Đây… đây… sao có thể...” Bà kéo lấy một nội thị, lạnh lùng
nói, “Chuyện gì đã xảy ra? Bệ hạ băng hà từ lúc nào?”
Nội thị kia khúm nụm sợ sệt không
dám trả lời.
Đức Phương nhìn linh đường trầm lặng
đột nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu, đây có phải là ác mộng, và mình thì đang
nằm mơ hay không?
Phụ hoàng trong mộng đột nhiên
băng hà, mình còn giết người, mà mẫu thân đang ở đó thất thanh thống khổ.
Lúc này đột nhiên một bóng người
từ ngoài cửa lách mình tiến đến, Đức Phương xoay người nhìn thấy hắn, “Cố Kỳ Thụy?”
“Điện hạ, hoàng hậu nương nương.
Tiểu thần cùng với Đức Chiêu điện hạ tiến cung. Sáng nay sau khi Đức Chiêu điện
hạ nghe được tin tức thì trực tiếp xông vào cung, ngài ấy vừa mới đi đến Đại
Khánh Điện. Điện hạ sai tiểu thần bảo hộ hoàng hậu nương nương cùng Tần Vương
điện hạ.”
“Ngươi nói cái gì? Đức Chiêu đi
tìm Tấn Vương rồi?” Hoàng hậu cảm thấy gần như vỡ vụn, “Tại sao ngươi không
ngăn cản nó?”
“Tiểu thần không khuyên được điện
hạ.”
“Không khuyên được ngươi có thể
đánh ngất nó! Trời ạ! Đức Chiêu con đến đó là tự chịu chết!” Hoàng hậu nhắm mắt
lại, nỗi sợ hãi khiến bà gần như không thể hô hấp.
Không thể, không thể chết được,
không thể lại mất đi nó, phải đi cứu nó! Phải đi cứu nó! Tình mẹ cường liệt khiến
hoàng hậu mạnh mẽ đứng thẳng lưng.
“Cố Kỳ Thụy, ngươi ở chỗ này bảo
vệ Tần Vương, không cho phép nó ly khai linh đường nửa bước. Ta muốn đi gặp Tấn
Vương, xem xem, triều hội của hắn có thể bắt đầu thế nào!” Hoàng hậu chỉnh lý lại
vạt áo, ngẩng đầu hướng đến Đại Khánh Điện.
“Mẫu hậu!” Đức Phương đuổi tới cửa
cung thì bị Cố Kỳ Thụy vững vàng ôm lấy, “Điện hạ, nương nương nói đúng, ngài
không thể đi!”
“Mẫu thân! Đừng bỏ lại con!” Đức
Phương dùng hết khí lực toàn thân, lớn tiếng la lên.
Thế nhưng thân ảnh của hoàng hậu
vẫn tiêu thất sau mảnh cờ trắng dưới mái điện dài vô tận, chậm rãi bị một mảnh
trắng toát nuốt mất.
…
Bầu trời nặng nề khiến Đức Phương
không còn phân biệt nổi sáng tối. Tiếng sấm cuồn cuộn kèm theo tia sét liên tục
lướt qua.
Sự hôn ám trong linh đường khiến
cậu gần như hít thở không thông.
Đức Phương mở to con mắt, gắt gao
siết chặt lấy Thuần Quân, cuộn mình bên cạnh linh cữu phụ hoàng. Không biết cậu
đã đợi bao lâu, thời gian dường như đình trệ, bóng tối vây chặt xung quanh.
Cố Kỳ Thụy bưng tới một giá nến,
gần đến bên người Đức Phương, “Điện hạ…” Hắn vừa định mở miệng thì lại không biết
phải nói cái gì. Con mắt trong suốt của Đức Phương trong bóng tối toát ra bất
an cùng sợ hãi khiến hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
“Kỳ Thụy, ngươi nói xem, Tấn
Vương thúc có phải là người xấu không?” Đức Phương đột nhiên mở miệng hỏi.
“Điều này…” Cố Kỳ Thụy trầm ngâm
một lát, hạ giọng nói, “Theo như tiểu thần nhận thấy, Tấn Vương hẳn là… sớm có
chuẩn bị rồi.”
“Vậy… Vậy Đức Chiêu ca ca cùng mẫu
thân cũng sẽ giống như phụ thân, đột nhiên nằm tại linh đường này?” Đức Phương ôm
lấy mình càng chặt.
“Sẽ không đâu, điện hạ. Hoàng hậu
cùng đại điện hạ nhất định sẽ bình an!”
“Kỳ Thụy, ngươi đã đọc qua Đường
sử chưa?”
“A?” Cố Kỳ Thụy có chút kỳ quái.
“Cho dù Lý Thế Dân là một hiền
quân, nhưng để leo lên ngôi vị hoàng đế, ông ta cũng đã giết chết huynh đệ của
chính mình.” Đức Phương mờ mịt quay đầu nhìn hắn, con ngươi sáng như hổ phách tràn
đầy tuyệt vọng, “Tấn Vương thúc làm sao có thể buông tha cho chúng ta?”
Cố Kỳ Thụy kinh ngạc nhìn cậu,
không nói nên lời.
Đức Phương vùi đầu vào cổ tay hồi
lâu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta nhất định đang nằm mơ… Cần nhanh chóng tỉnh lại… Cần
nhanh chóng tỉnh lại…”
Đôi mắt Cố Kỳ Thụy trở nên ươn ướt,
nhìn niên thiếu hôm qua tại đấu trường rạng rỡ như ánh mặt trời, hôm nay lại bất
lực cùng tuyệt vọng như vậy, mà hắn lại chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm bất
cứ chuyện gì khác. Hắn cắn răng nhịn xuống xung động, xoay người ly khai. Khi vừa
chạm tới cửa, hắn đã nhìn thấy đội cấm quân cầm giáo từ xa tiến đến, đi đầu
chính là Tấn Vương.
Hắn gắt gao siết chặt lấy trường
kiếm trong tay.
Nhưng Tấn Vương lại để toàn bộ hộ
vệ dừng lại, một mình đi tới linh đường.
“Tiểu thần bái kiến Tấn Vương điện
hạ.”
Tấn Vương không đáp lời, đi thẳng
vào linh đường.
Chuyển qua lớp lớp vải trắng, Tấn
Vương nhìn thấy Đức Phương như con mèo nhỏ cuộn mình bên cạnh linh cữu, trong mắt
hiện lên một tia không đành, nhẹ giọng gọi, “Đức Phương.”
Đức Phương quay đầu thấy hắn, chậm
rãi đứng lên.
“Ngươi tới giết ta có đúng không?”
Ngữ khí cậu nhàn nhạt, nhãn thần lại vẫn mờ mịt như cũ.
Tấn Vương sửng sốt, lập tức thở
dài một tiếng, “Đức Phương, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Người mà ta không
muốn làm tổn thương nhất trên đời này, chính là ngươi.”
Hắn nhìn thiếu niên một thân ngoại
bào trắng nhuốm máu, chuyển hướng nhìn ra ngoài, “Về Sùng Khánh Điện đi, mẫu
thân ngươi đang chờ ngươi.”
Đức Phương nghe được tin tức của
mẫu thân, dừng một chút, sau đó đột nhiên như sống lại, chạy vọt ra khỏi đại
môn.
Ánh mắt Tấn Vương dừng lại trên
người vị ca ca trong linh cữu, nhẹ giọng, “Bảo hộ nó cẩn thận.”
“Tuân mệnh!” Ở cửa truyền đến tiếng
đáp lại, sau đó linh đường lập tức chỉ còn lại một mình Tấn Vương.
Mưa to rốt cuộc trút xuống, tiếng
sấm nổ không ngừng trên đỉnh đầu.
Đại môn Sùng Khánh Điện mở rộng,
cung nữ cùng nội thị đều hoảng hốt sợ hãi bị cấm quân áp giải rời đi.
“Mẫu hậu!” Đức Phương chạy ào vào
tiền thính.
Dưới ánh nến, Tống Hoàng Hậu đã
thay đổi một thân tang phục, tóc mai cài một bông hoa lụa trắng, thần sắc bình
tĩnh nhìn một khối câu ngọc cát tường (Câu
ngọc: Còn gọi là khúc ngọc, là loại ngọc hình lưỡi liềm, thường đi theo cặp,
xem hình minh họa đầu trang), dưới ánh nến phát ra ba quang ẩn hiện, giống
như những giọt nước mắt chảy xuôi.
Ngọc này, Đức Phương nhận ra được.
Bởi vì trên người cậu cũng có một khối câu ngọc y như vậy.
Đó là câu ngọc của Đức Chiêu ca
ca.
Đức Phương lẳng lặng đi đến bên cạnh
mẫu thân, quỳ xuống, “Mẫu thân?”
Tống Hoàng Hậu quay đầu, ngưng thần
nhìn cậu, tự tay đeo ngọc lên cổ Đức Phương, sau đó cẩn thận kéo Đức Phương vào
lòng. Đức Phương chỉ cảm thấy trên mặt chảy xuống một giọt lệ nóng hổi.
“Đức Phương.” Hoàng hậu nhẹ nhàng
mở miệng, “Từ nay Đức Chiêu sẽ không bao giờ ly khai con nữa.”
Cuồng phong thổi tung cánh cửa,
nước mưa tùy ý bắn tung tóe vào trong. Ánh nến khẽ lay động vài cái dưới gió lạnh,
rốt cuộc lặng ngắt như tờ.
Tiếng người ngoài điện dần dần lắng
xuống. Toàn bộ đại điện tựa hồ chỉ còn lại hai mẫu tử lặng lẽ ôm nhau.
Trên mặt mẫu thân lộ ra lệ ngân, lời
nói thong thả mà rõ ràng, “Đức Phương, ngày mai mẫu thân sẽ đến Thánh Thọ Cung.
Sau này sợ rằng mẫu tử chúng ta có rất ít cơ hội gặp nhau. Cho nên, từng chữ mẫu
thân nói hôm nay, con cần phải nhớ cho rõ ràng.”
“Dạ.”
Thanh âm của Tống Hoàng Hậu chậm
rãi chảy trôi trong đại điện vắng vẻ:
“Cung đình, là một nơi phồn hoa
mà giả dối. Phụ thân con, ca ca con đều bị nuốt sống ở chỗ này. Thứ hại chết bọn
họ, chính là dã tâm quyền lực. Mà con, thân là con trai của gia tộc này, đã định
trước đời này không thể trốn tránh sự bủa vây của nó.
Phải nhớ kỹ, chỉ khi con không trở
thành nô lệ của dã tâm, con mới có thể giẫm nát nó dưới chân.
Con là con trai còn lại duy nhất
của bệ hạ. Thân là hoàng tử, con cần có nghĩa vụ với quốc gia. Con cần phải
thay phụ thân và ca ca con bảo vệ vương triều này, tuyệt không thể vì thù hận của
bản thân mà trở nên mềm yếu thoái nhượng.
Tấn Vương muốn ngồi yên đế vị, tạm
thời sẽ không thương tổn con, thế nhưng con cần nhớ rõ từng thời khắc đều phải
bảo vệ chính mình. Đừng để báo thù trở thành lý do Tấn Vương có thể diệt trừ
con. Chỉ khi giữ được tính mạng, con người mới mong lật ngược thế cờ.”
“Thế nhưng mẫu thân, vì sao người
lưu lại chính là con?”
Tống Hoàng Hậu nhẹ nhàng nâng đầu
cậu:
“Bởi vì con không phải hoàng tử
trưởng, bởi vì con là con trai của Hoa Nhị phu nhân, bởi vì… bởi vì con rất giống
nàng.”
“Đức Phương, triều hội ngày mai sẽ
không thể lùi lại nữa. Con phải hứa với mẫu thân một việc.”
“Người nói đi!”
“Bất luận Tấn Vương đối xử với
con thế nào, con cũng phải tiếp thụ. Còn nữa, phải dùng mọi biện pháp bảo vệ cựu
thần của phụ thân con. Tân triều thay đổi, không tránh khỏi tru phạt dị kỷ (trừ bỏ phe cánh khác). Không nên cho Tấn
Vương lý do giết bọn họ.”
“Hài nhi nhớ rõ. Mẫu thân, người
cũng có thể không rời xa con không?” Đức Phương gắt gao ôm lấy hoàng hậu.
“Hài tử ngốc, mẫu thân sẽ không
đi. Con có mệt hay không, có muốn ngủ một giấc hay không?”
“Không, cứ đợi như vậy tốt rồi.”
“Được.” Khóe miệng Tống Hoàng Hậu
vẽ nên một tia cười.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa xối xả dần
tạnh, gió bắt đầu mềm nhẹ mà an tĩnh. Ánh trăng dần rẽ mây, lộ ra quang huy nhợt
nhạt đáp xuống gương mặt hoàng hậu.
Thần sắc của bà bình tĩnh không
gì sánh được, tựa như ánh trăng trên bầu trời kia.
“Thánh chỉ đến!” Một tiếng la bén
nhọn khiến Đức Phương đang ngủ say giật mình tỉnh giấc. Cậu tỉnh lại đã phát hiện
mình đang dựa vào chiếc ghế hôm qua mẫu hậu ngồi.
“Tần Vương điện hạ tiếp chỉ!” Là
Vương Kế Ân.
Đức Phương giằng kéo hắn, “Mẫu
thân ta đâu?”
Vương Kế Ân không chút hoang mang,
“Sáng sớm hôm nay nương nương đã di giá đến Thánh Thọ Cung rồi. Điện hạ, ngài
nên thay y phục tiếp chỉ đi!”
Đi rồi… Mẫu thân đi rồi…
Mình không phải đang nằm mơ, toàn
bộ những gì phát sinh trong cái ngày đáng sợ kia đều là thật?
Đức Phương chìm đắm trong suy tư,
tựa con rối tùy ý nội thị rửa mặt chải đầu. Mọi chuyện xong xuôi, cậu nhìn Vương
Kế Ân chậm rãi mở thánh chỉ, từng tiếng rõ ràng bên tai:
“Triều hội hôm nay, toàn bộ hoàng
thân quốc thích, quan viên lớn nhỏ các bộ đều phải trình diện đúng giờ. Không
được vắng mặt, người trái lênh, xử tội bất kính. Khâm thử!”
Vương Kế Ân đọc xong, phát hiện Đức
Phương hoàn toàn không có ý tiếp chỉ, liền thu hồi thánh chỉ vào trong lòng, tiến
lên nói, “Điện hạ, bệ hạ muốn mời ngài trước tiên đi qua Đại Khánh Điện một
chuyến. Như vậy mời ngài chuyển bước, đi cùng lão nô!”
Nói xong hắn tiến lên kéo Đức
Phương.
Đức Phương lạnh lùng nhìn hắn một
cái, Vương Kế Ân ngượng ngùng thu tay.
“Ngươi đi hồi bẩm hoàng thúc, ta
lập tức đến!”
-----------------------
Sóng gió
đã ập đến rồi. Tội nghiệp hoàng hậu, tội nghiệp Đức Phương. Đức Chiêu ra đi sớm
quá, nếu không hẳn sẽ còn khai thác được thêm nhiều thứ về huynh đệ Đức Phương.
Nhưng thôi, một đôi câu ngọc, một thanh Thuần Quân, từ nay hai thứ ấy sẽ đi
cùng Đức Phương bước tiếp quãng đường còn lại, cũng coi như đủ gian tình rồi
=))
3 comments
hì đoạn ta cũng ngửi được mùi gian tình giữa hai vị huynh đệ này =D quả nhiên Tấn vương đã có chuẩn bị. Giết Đức Chiêu nhưng ko giết hoàng hậu và Đức Phương thì như vậy sẽ ko phải là cướp ngôi, không giống với Kiến Thành khi đó mới là thái tử nên Thế Dân đã muốn diệt thì phải đuổi tận giết tuyệt. Hoàng hậu suy nghĩ cũng thật chu toàn khi muốn Đức Phương phải bảo vệ các cựu thần. Đây đúng là hoàng tộc tranh đấu.
"Cung đình, là một nơi phồn hoa mà giả dối. Phụ thân con, ca ca con đều bị nuốt sống ở chỗ này. Thứ hại chết bọn họ, chính là dã tâm quyền lực. Mà con, thân là con trai của gia tộc này, đã định trước đời này không thể trốn tránh sự bủa vây của nó." vì chương này đã nhắc đến dân thành nên ta lại chạnh lòng. =.=' Thực sự Kiến Thành nguyện đời đời kiếp kiếp sinh tại đế vương gia sao. hix ta bị vị Kiến Thành trong Liệt tâm ám ảnh hoài ah. cứ thấy tranh đấu hoàng tộc lại nhớ tới có một Kiến Thành nhừ vậy =.=
"Giết Đức Chiêu nhưng ko giết hoàng hậu và Đức Phương thì như vậy sẽ ko phải là cướp ngôi...", ngoài ra Tấn Vương còn có dụng ý sâu xa khác, giữ hoàng hậu để khống chế Đức Phương, như vậy dù Đức Phương có muốn trốn tránh hay chống lại thì cũng ko dám làm căng đến cùng đó ~
“Mẫu thân! Đừng bỏ lại con!"
Đức Phương ôm lấy mình càng chặt.
“Từ nay Đức Chiêu sẽ không bao giờ ly khai con nữa.”
---
Đức Phương à Đức Phương... Trong một đêm... trong một đêm đó...
Đức Chiêu... quả thật không giống Lý Hoằng Ký, hoàn toàn không giống. Chết như vậy...
---
“Cho dù Lý Thế Dân là một hiền quân, nhưng để leo lên ngôi vị hoàng đế, ông ta cũng đã giết chết huynh đệ của chính mình.”
Lý Thế Dân.. giết chết huynh đệ ruột của mình... giết chết Lý Kiến Thành... Đức Phương, cậu có biết, đó lại là một hồi bi thảm khác? ...
Cái này gọi là gì? Gọi là ngược lồng trong ngược. Ngược đời trước lồng vào ngược đời sau, ngược nhỏ lồng trong ngược lớn...
---
Triệu Quang Nghĩa... Triệu Quang Nghĩa... Triệu Quang Nghĩa!!! Ta hận ngươi!!!
Post a Comment