Nhớ tới ngày mình bị sét đánh, tâm Cảnh Thiên không khỏi run lên, "Ta mặc kệ! Ta chỉ biết huynh tự đi bán thân bán sắc của mình là không đúng!"
"Huynh nghĩ đi đâu vậy, sự tình không phải như thế."
"Vậy vừa rồi những lời hắn ta nói là như thế nào? Bức hôn? Đào hôn?"
"Huynh nghĩ đi đâu vậy, sự tình không phải như thế."
"Vậy vừa rồi những lời hắn ta nói là như thế nào? Bức hôn? Đào hôn?"
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 34 – Vi nhân tác giá
Vân
Đình đi rồi, Trường Khanh lẳng lặng nằm trong phòng ngủ, đàn hương đốt trong
phòng làm cho tâm tình y thư thái đi nhiều, nhìn qua một lượt từ tự họa đến
cách bài trí trong phòng, Vân Đình cũng thật là một người phong nhã.
Có
tiếng gõ cửa, Trường Khanh lên tiếng, "Mời vào", nguyên lai là gia
đinh đưa y phục sạch sẽ đến cho y, người này không nhiều lời nửa câu, sau khi
đưa y phục liền rời khỏi, không hổ là phủ đệ của thứ sử Lôi Châu, ngay cả gia
đinh cũng rất lễ độ.
Trường
Khanh đứng dậy, cầm lấy y phục, mặc dù không phải là đạo bào, nhưng cũng là y
phục trắng muốt, có lẽ Lôi Châu không có đạo quán nên không tìm được loại đạo
bào giống của y. Vải dệt y phục này là loại gấm vóc thượng đẳng, tơ lụa như men,
mặc vào toàn thân như tầng tầng tuyết nguyệt hoa quang, lưu động khinh tả. Cổ
áo hơi cao, vừa khéo có thể che lại vết hôn trên cổ y.
Sau
khi Trường Khanh thay xong y phục liền đến đứng trước gương, quả thật có vẻ gọn
gàng và sinh động hơn rất nhiều.
Mê
Điệt Hương trong cơ thể y cũng đã tan đi không ít, tiểu phúc cũng không còn đau
nữa, Trường Khanh chậm rãi nương theo vách tường đi ra ngoài phòng.
Phủ
đệ rất lớn, nhưng lại không hề nhiễm tục khí của quan to quý nhân, trong vườn
yên tĩnh tựa không cốc u lan, thật giống như lần đầu tiên y nhìn thấy Lôi Vân
Đình, đại để cũng là cảm giác như vậy.
Trong
phủ đệ người đến người đi, tất cả mọi người nhìn thấy Trường Khanh đều hạ thấp
người chắp tay thi lễ, khiến Trường Khanh rất không được tự nhiên.
"Từ
đạo trưởng thân thể có tốt hơn không?" Một người lớn tuổi trong phủ lo lắng
hỏi Trường Khanh.
"Đã
khỏe hơn nhiều." Trường Khanh lễ phép mỉm cười.
"Ta
là quản gia Lôi phủ, cậu gọi ta lão Liên là được rồi."
"Lão
Liên, vì sao người trong phủ nhìn thấy ta đều rất khách khí, phải chăng Lôi phủ
đãi khách đều như vậy?"
"Cậu
có điều không biết, công tử nhà ta từ khi sinh ra đến giờ đã mắc phải quái bệnh,
phàm là người tiếp cận với cậu ấy đều bị sét đánh. Cậu là người đầu tiên có thể
chạm vào công tử."
Trường
Khanh chăm chú lắng nghe, như vậy Vân Đình quả nhiên đã nói thật. Về phần vì
sao y có thể chạm người hắn y cũng không rõ, nhưng Trường Khanh có thể khẳng định,
lần này đi tìm Lôi Linh Châu ắt phải đến Lôi châu, vì thế lôi điện trên người Vân
Đình cùng với Lôi Linh Châu chắc chắn có quan hệ.
Bỗng
nhiên Trường Khanh lại nghĩ tới Vân Đình nói hắn đã từng lập lời thề, nếu gặp
được ai không sợ sấm sét trên người hắn, hắn liền thành thân với người đó.
Trường
Khanh do dự hồi lâu, hay là cứ hỏi cho rõ xem sao.
"Lời
thề này quả thật là có, nhưng công tử phân phó chúng ta, hết thảy đều phải thuận
theo ý nguyện của Từ đạo trưởng." Tính cách Vân Đình thanh bạch lo xa, tất
nhiên cũng sẽ không cưỡng ép người khác.
"Huynh
ấy còn nói gì nữa không?"
"Còn,
nhưng lão cũng không được hiểu cho lắm, công tử nói nếu cậu cùng vị bằng hữu
kia của cậu muốn dùng chung một gian phòng thì cứ nói, công tử sẽ sai người sắp
xếp." Vân Đình suy nghĩ đích thực chu toàn, có lẽ hắn đã nhìn thấy y cùng
Cảnh Thiên lúc ấy ở bên bờ hồ... Hơn nữa Vân Đình cũng đã thấy vết hôn quanh
thân y, chắc chắn đã hiểu rõ, chỉ là hắn ngượng miệng không nói.
Lôi
Vân Đình quả thật rất hiểu lòng người khác.
"Công
tử vốn muốn đến Phong Đô tìm Hỏa Linh Châu, không ngờ linh châu không tìm thấy,
nhưng lại gặp được đạo trưởng. Có lẽ là ông trời sắp đặt..."
"Lão
Liên, lão vừa nói Vân Đình đến Phong Đô là vì tìm Hỏa Linh Châu?"
"Đúng
vậy, công tử vốn muốn mượn Hỏa Linh Châu bài trừ lôi điện trên người." .
Trường
Khanh nghĩ thầm, thể chất Vân Đình có lẽ không phải mắc nhầm quái bệnh, mà là
do Lôi Linh Châu gây ra!
Sau
khi bị sét đánh, Cảnh huynh đệ ngủ say liên tiếp ba ngày, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh
lại.
Thân
thể Trường Khanh thì đã hoàn toàn hồi phục, Mê Điệt Hương đã sớm tan hết từ hai
ngày trước. Nếu không phải Cảnh Thiên lúc ấy mạnh mẽ giúp y hợp thể tán mê
hương, chỉ sợ chính y dù không xuống dạo địa phủ cũng vẫn đang là một khối bùn
nhão.
"Trường
Khanh." Cửa bị đẩy ra, Vân Đình bước vào trong.
Ba
ngày gần đây, Vân Đình đã đổi cách xưng hô, gọi y là "Trường Khanh", ám
ý trong đó Từ Trường Khanh không phải không hiểu.
"Đại
hôn của chúng ta vào ngày mai đã được xử lý ổn thỏa." Trong lời nói của
Vân Đình lộ ra vẻ hân hoan vô tận.
"Vất
vả rồi." Trường Khanh đáp lại, ánh mắt thủy chung khóa chặt tại người đang
nằm trên giường, không rời đi một khắc nào.
Vân
Đình cũng thuận thế nhìn xuống Cảnh Thiên, "Cảnh huynh đệ vẫn chưa tỉnh
sao?"
"Ừm,
đa tạ Vân công tử đã quan tâm ."
"Ta
còn có một số việc cần xử lý, về phần Cảnh huynh đệ, nhìn khí sắc của huynh ấy thì
thương thế hẳn là đã phục hồi, vết thương trên tay cũng không còn trở ngại, miệng
vết thương không sưng không viêm, đã thực sự lành lại, huynh cũng không cần quá
lo lắng."
"Trường
Khanh đã biết."
Kỳ
thật Trường Khanh chỉ cầu Cảnh Thiên hai ngày này đừng có tỉnh lại, chính y cũng
có thể thuận lợi lấy được Lôi Linh Châu. Về phần Vân Đình, đến lúc đó y nhất định
sẽ giải thích rõ ràng.
Nhưng
sự đời không chiều lòng người.
Sau
khi Vân Đình rời đi, Trường Khanh vừa cầu cho Cảnh Thiên đừng tỉnh, thì tay của
y đã bị một cỗ lực đạo rất nhanh nắm chặt, người nọ vừa rồi còn nằm yên ngoan
ngoãn, hiện giờ lại đang trừng mắt nhìn y, "Cảnh huynh đệ..... Huynh tỉnh
rồi?"
Cảnh
Thiên ngay lập tức bật dậy, ánh mắt hầm hầm hung tợn, "Ta còn bất tỉnh để
huynh trở thành người của kẻ khác sao! Hừ!"
"Huynh
nghe ta giải thích, trên người Vân Đình có Lôi Linh Châu. Đây là cách duy nhất
để thu hồi linh châu về."
"Lôi
Linh Châu?"
"Đúng
vậy, đây là lí do vì sao trên người Vân Đình có điện, cũng là lí do vì sao huynh
bị sét đánh trúng."
Nhớ
tới ngày mình bị sét đánh, tâm Cảnh Thiên không khỏi run lên, "Ta mặc kệ! Ta
chỉ biết huynh tự đi bán thân bán sắc của mình là không đúng!"
"Huynh
nghĩ đi đâu vậy, sự tình không phải như thế."
"Vậy
vừa rồi những lời hắn ta nói là như thế nào? Bức hôn? Đào hôn?"
Câu
nào Cảnh Thiên nói ra cũng không thiếu từ "hôn", Trường Khanh cau
mày, ủy khuất nói, "Huynh không phải cũng đã cùng Hỏa Quỷ Vương động phòng
hoa chúc rồi sao?"
"Được
lắm, không ngờ huynh làm vậy là để trả thù ta!" Cảnh Thiên xoay người xuống
giường, kéo lấy giày mang vào, "Ta đi nói cho Lôi Vân Đình kia biết, huynh
không thích hắn, huynh chỉ là muốn lấy đi Lôi Linh Châu trên người hắn!"
Trường
Khanh tất nhiên không thể để Cảnh Thiên phá hư đại sự, tình thế cấp bách, Trường
Khanh đành mãnh mẽ vung tay lên "Bốp!" một tiếng , trên mặt Cảnh
Thiên dấu tay rõ ràng, khóe miệng còn xuất hiện vết máu nhàn nhạt.
Trường
Khanh nhắm mắt không nhìn, "Chúng ta hết thảy phải lấy linh châu làm trọng,
huống hồ nếu ta thực sự thành thân cùng Vân Đình, người ta phụ là huynh ấy chứ không
phải là huynh, huynh ở bên cạnh ồn ào làm loạn cái gì!"
Mặt Cảnh
Thiên thoáng chốc nóng bừng, "Một cái tát này coi như huynh trả cho ta."
Vẫn
còn, Cảnh Thiên vẫn còn chưa nói hết, không phải là một chưởng tại Du Châu đêm
đó, cũng không phải một chưởng giữa địa ngục cực lạc ngày nào.
Mà Cảnh
Thiên hắn, cư nhiên ngay cả sự tin tưởng tối thiểu cũng không làm được, Trường
Khanh nói đúng, người y phụ là Vân Đình, không phải là hắn.
—— Khanh
không phụ ta, là ta tự phụ mình.
Sau
khi Cảnh Thiên đi ra ngoài, Trường Khanh đứng lặng thật lâu nhìn bàn tay mình, cái
tát vừa rồi đánh vào mặt Cảnh Thiên nhưng đau lại là tâm y.
Y thật
sự không sợ Cảnh Thiên đi nói với Vân Đình, mà là, đã lâu như vậy rồi mà Cảnh
Thiên vẫn không có một chút nhẫn nại, tính tình thiếu kiên nhẫn như vậy sớm muộn
cũng sẽ làm hư đại sự.
Màn
đêm buông xuống.
Vân
Đình đặc biệt mời toàn bộ dân chúng Lôi Châu đến cùng ngắm pháo hoa. Không chỉ
vậy,
hắn còn sai người treo đầy đèn lồng rực rỡ, giăng đèn kết hoa cực kỳ giống với
Nguyên Tiêu đăng hội ngày nào.
Vân
Đình cùng Trường Khanh ngồi phía trên chủ trì buổi lễ. Cảnh Thiên cảm thấy rất
ngứa mắt, hơn nữa có thứ gì đó đâm sâu vào lòng hắn.
"Ngày
mai sẽ là ngày đại hôn của ta cùng Trường Khanh!"
Cảnh
Thiên khinh thường cười, Vân Đình ngươi cứ chờ xem dân chúng phản đối thế nào,
cũng không ngờ dân chúng dưới đài đều vỗ tay chúc mừng.
Cảnh
Thiên vô cùng khó hiểu, tại sao cả thành Lôi Châu rộng lớn đều có thể chấp nhận
quan hệ đoạn tụ dễ dàng như vậy, con trai độc nhất của thứ sử Lôi Châu cưới một
vị nam tử làm vợ, về
tình
về lý đều có thể khiến người ta lăn ra ốm đó.
Hắn
nắm lấy tay một người đang vỗ tay rất nhiệt tình, lớn tiếng quát, "Người hắn
cưới là nam nhân đó, các ngươi còn có thể cao hứng vậy hả?!"
"Công
tử tấm lòng nhân hậu, hiểu rõ nhân tâm, đáng tiếc sinh ra lại mắc phải quái bệnh,
hiện giờ có người có thể tiếp xúc với công tử, cùng công tử nắm tay đến già, đây
chính là ông trời ban thưởng nhân duyên!"
Hay
cho câu “ban thưởng nhân duyên”.
Cảnh
Thiên cầm một vò rượu dốc lên uống sạch.
Mọi
người đều cười ta độc túy.
Bầu
trời đêm đen như mực, được tô điểm bằng pháo hoa rực rỡ, như thác nước lần lượt
trút xuống, nhất thời chiếu sáng cả đêm đen, hoa quang liễm diễm, nhưng ánh
trăng kia lại không có chút gì sáng tỏ, thất sắc ảm đạm.
Kí ức
quay về, hắn lại nhớ tới Lưu Phương năm đó.
Đêm
đó pháo hoa cũng tươi đẹp loá mắt như vậy, lộng lẫy mê ly, đẹp không tả xiết, Lưu
Phương đặt mình trong hoa quang kiều mỹ động nhân.
Nhưng
pháo hoa phồn lệ rồi cũng sẽ đến lúc phải tàn.
Bầu
trời vẫn đen như mực, mọi người nói cười vui vẻ, duy chỉ có Cảnh Thiên thần sắc
ảm đạm.
Chỉ
cần nghĩ sai một ý niệm thì trăm sự đều hư.
------------------------
“Nếu ta thực sự thành thân cùng Vân Đình, người
ta phụ là huynh ấy chứ không phải là huynh.”
"Một cái tát này coi như huynh trả cho
ta."
Khanh không phụ ta, là ta tự phụ mình.
Mọi người đều cười ta độc túy.
Chỉ cần nghĩ sai một ý niệm thì trăm sự đều
hư.
Câu hỏi chương 34: Ai là người đại náo lễ cưới của Vân Khanh?
1. Cảnh Thiên
2. Ma Tôn
3. Tử Huyên
Spoil:
"Lấy lại thứ thuộc về ta."
"Ta không nhớ đã nợ ngươi thứ gì."
"Ngươi nợ ta một đoạn tình."
Sướt mướt a ~
Câu hỏi chương 34: Ai là người đại náo lễ cưới của Vân Khanh?
1. Cảnh Thiên
2. Ma Tôn
3. Tử Huyên
Spoil:
"Lấy lại thứ thuộc về ta."
"Ta không nhớ đã nợ ngươi thứ gì."
"Ngươi nợ ta một đoạn tình."
Sướt mướt a ~
11 comments
em chọn 2:Ma Tôn
dù Thiều Hoa thì khả năng Thiên cao hơn (thiên vị a)
nhưg mà em thích anh Lâu ^_^
Dù biết là Khanh có lý do, nhưng ta không đồng ý cách Khanh làm đâu, tội anh Đình lắm! T_T
Ta không biết có nên hy vọng vào cái lão "ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo" kia không, nhưng qua cái spoil thì ta đoán là lão Lâu. =))))
Nghe cái spoil thì là Ma Tôn ah :D
e chọn Lâu tại đọc cái spoil ở trên
Ta cũng chọn TL a~ :)
Có vẻ như cái Spoil của ta đã làm lộ diện đại boss phá đám cưới Vân Khanh rồi. Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, ứ spoil nữa >_<
tại sao em lại cảm thấy cái spoil đó là Tử thẩm :p
nếu nợ tình ai thì có vẻ là thím hơn chứ
Theo như Thiều Hoa thì Tử thẩm trước nay đều tự mình bám theo Khanh, bám 1 cái bám liền 3 kiếp, chứ Khanh không hề nợ nần gì cổ cả.
Nếu nói về nợ thì Khanh chỉ nợ Ma Tôn thôi, Nghiệp Bình đã quyết định ủy thân Ma Tôn để Long Dương ko mất đi Khương Quốc, thế mà cuối cùng vẫn dùng thân tế kiếm, chẳng phải nợ 1 lời hứa với Ma Tôn là gì? Yêu 1 người, nợ 1 người, ám 1 người (thật ra là bị người kia ám), tổng cộng là 3 người. Khanh Nhi à, huynh thật khổ à nha >_<
a, ra thế |o|
là Lâu thiệt a, thỷ tự khai kìa, ban đầu em có biết đâu, vì tềnh iu với anh nên mới chọn ảnh mà ^_^
Trường Khanh nhắm mắt không nhìn, "Chúng ta hết thảy phải lấy linh châu làm trọng, huống hồ nếu ta thực sự thành thân cùng Vân Đình, người ta phụ là huynh ấy chứ không phải là huynh, huynh ở bên cạnh ồn ào làm loạn cái gì!"
Trời ơi, thật là hường phấn quá đi à.... Ngất ngất
Hahahaha
=(
Post a Comment