"Có một số việc sớm muộn cũng phải trải qua." Câu nói của y ý tứ hàm xúc không rõ, khiến Vân Đình sững sờ, đoán không ra suy nghĩ của Từ Trường Khanh, nhưng vẫn gật đầu nghe theo.
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 36 – Kính hoa thủy nguyệt
[Hoa trong gương, trăng dưới
nước]
Trường Khanh không để ý tới Cảnh
Thiên đang gọi to phía sau, chính y ngày thường có lẽ đã quá nuông chiều hắn,
nên giờ khiến hắn sinh thói xấu không phân nặng nhẹ. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu
là lấy Lôi Linh Châu, mà nếu lấy được linh châu ra rồi, tất sẽ hấp dẫn yêu nghiệt
xung quanh. Cảnh Thiên tốt nhất nên bảo hộ ở ngoài Lôi Phủ, không được để xảy
ra nửa điểm sai sót.
Y bước nhanh vào Lôi Phủ, bên
trong một mảnh hỗn độn, hơn phân nửa bị khách khứa khi chạy trốn phá hỏng, còn
lại là do kiếm khí của y cùng lệ khí của Trùng Lâu gây ra.
Thấy Vân Đình im lặng đứng giữa
đại sảnh, Trường Khanh liền đi tới khom người, "Thực xin lỗi, hôn yến đã
vì ta mà hỏng."
"Không sao, vốn cũng chỉ là
một vở kịch."
"Huynh vì sao lại phải bất
hòa với Cảnh huynh đệ? Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là góp vui lấy lệ thôi mà."
"Có một chút thống khổ hắn
phải thử cảm nhận."
—— Bằng không, chờ đến ngày ta
không còn nữa, huynh phải làm sao?
Kỳ thực ba ngày trước, Trường
Khanh đã cự tuyệt chuyện thành thân với Vân Đình, hơn nữa nói thẳng ra mục đích
mình đến đây, vốn tưởng rằng Vân Đình sẽ vì vậy mà tức giận, nhưng hắn chẳng những
không hề bực tức, ngược lại rất là cao hứng, trên thực tế đối với Vân Đình mà
nói, lấy đi Lôi Linh Châu không phải là chuyện xui xẻo gì.
Từ nhỏ hắn đã phải cảm nhận nỗi
khổ mang lôi điện trên người, cô độc tịch mịch, nhìn người mình yêu rời bỏ mình
mà đi, loại đau thương này không phải ai cũng chịu đựng nổi.
"Vân công tử thật nguyện ý
để Trường Khanh giúp huynh lấy ra Lôi Linh Châu?"
"Ta từ nhỏ mang lôi điện, vẫn
tìm không ra nguyên nhân bệnh tình, hiện nếu đã biết, lấy ra linh châu đối với
huynh và ta đều có lợi."
"Vân công tử nghĩ như vậy
thật quá tốt." Trường Khanh vui mừng.
"Từ đạo trưởng, Vân Đình còn
có một chuyện muốn nhờ."
"Huynh hẳn là cũng cảm giác
được yêu khí xung quanh Lôi Châu rất nặng, rất nhiều yêu vật vì ngại lôi điện
trên người ta mà ghi hận trong lòng, không dám xâm nhập, nếu lấy đi Lôi Linh Châu,
ta sợ mất đi siêu năng lực trở lại thành một người phàm, sẽ không thể trấn giữ
yêu khí, càng không thể bảo hộ dân chúng Lôi Châu."
"Chuyện này huynh có thể
yên tâm, Trường Khanh là Thục Sơn đệ tử, hàng yêu phục ma là bổn phận của người
tu đạo như ta."
"Ta còn muốn mượn bảo danh Thục
Sơn của huynh dọa lui yêu tà."
"Chúng ta vẫn có thể kết
bái, không tất yếu phải thành thân."
Mặt Vân Đình lộ vẻ khó xử,
"Thật không dám giấu diếm, kỳ thực từng có một cao nhân chỉ thị, nói rằng
nếu ta lấy được người tâm đầu ý hợp, cùng người ấy hợp hoan, liền có thể điều
khiển lôi điện trên người, tùy ý thu phóng, cũng vì vậy đêm tân hôn của ta, tân
nương từng người đều chết thảm, hiện giờ ta thỉnh đạo trưởng giúp ta hợp diễn vở
kịch này."
Trường Khanh rõ ràng, "Huynh
là muốn ta giả vờ cùng huynh động phòng, làm cho mọi người đều nghĩ huynh đã có
thể khống chế lôi điện trong cơ thể chính mình, không phải mất đi thần lực. Giống
như “Không Thành Kế”, hư hư thật thật, cũng như quẻ “Giải” trong Kinh Dịch, Chấn thượng, Tốn hạ nghĩa là
nam trên, nữ dưới, Chấn vi lôi, Tốn vi phong, dông tố nổi lên, gột rửa vũ trụ,
vạn vật canh tân, sinh sôi nảy nở. Lý lẽ chính là như vậy."
"Xem ra Từ đạo trưởng rất
thấu triệt, nếu huynh chịu giúp ta, huynh muốn gì ta nhất định sẽ đáp ứng!"
"Vân công tử khách khí , bất
quá Trường Khanh thật có một chuyện muốn nhờ."
"Cứ nói, chỉ cần nằm trong
khả năng Vân Đình sẽ làm!"
Trường Khanh ngập ngừng một lát,
"Ta muốn huynh giữ bí mật chuyện ta và huynh giả vờ thành thân."
Vân Đình tự không ngu dốt,
"Huynh muốn ta giấu Cảnh huynh đệ?"
"Đúng vậy, chuyện bái đường
động phòng cũng không cần nói cho huynh ấy biết."
"Hai người quan hệ rất tốt,
nếu không nói rõ ràng, huynh ấy e rằng sẽ hiểu lầm."
"Có một số việc sớm muộn cũng
phải trải qua." Câu nói của y ý tứ hàm xúc không rõ, khiến Vân Đình sững sờ,
đoán không ra suy nghĩ của Từ Trường Khanh, nhưng vẫn gật đầu nghe theo.
Trường Khanh bất đắc dĩ, dòng
khí nghịch lưu trong cơ thể đang gặm nhấm y, cũng không biết khi nào sẽ
chết, chi bằng sắp xếp trước mọi chuyện, có lẽ, đến ngày y nhắm mắt cũng có thể
an tâm phần nào.
Cảnh Thiên, nếu ta không còn,
Huynh nhất định phải sống thật tốt.
Những ngày sau, Trường Khanh mỗi
ngày đều đến phòng Cảnh Thiên, lúc ở trước mặt mọi người thì phối hợp cùng Vân
Đình diễn kịch, giả vờ ân ái.
Trường Khanh từng ngày trôi qua
đều không khỏi sốt ruột, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Cảnh Thiên, nhớ tới Cảnh
Thiên ngấn lệ gọi mình là Lưu Phương, nói muốn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão,
nhớ tới địa ngục biển lửa, Cảnh Thiên vì mình cam nguyện chịu chết, nhớ tới dưới
tàng cây hòe, hai người miệt mài hợp hoan... Không khỏi hai má đỏ ửng, khóe miệng
nở một nụ cười.
Giờ phút này, chân khí lại nghịch
lưu, thân hình đơn bạc đau nhức dữ dội, hơn nữa mấy ngày nay chiếu cố Cảnh
Thiên mệt nhọc, Trường Khanh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối sầm, ngay lúc
y ngã xuống, bỗng có một đôi tay hữu lực đỡ lấy thắt lưng y, cảm giác rất quen
thuộc, hai tay như trước rất quy củ, hờ hững mà vững chãi, y nhẹ giọng gọi một
tiếng, "Vân Đình." Nói xong y mới phát hiện thanh âm mình mang vài phần
vô cùng thân thiết.
"Trường Khanh."
Đối phương đổi cách xưng hô khiến
cho y cả kinh.
"Trường Khanh, tuy nói
chúng ta giả vờ thành thân, nhưng tình ý ta đối với huynh lại là thật."
Nói xong Lôi Vân Đình xưa nay chính ngôn chính hành, cư nhiên ôm lấy Trường
Khanh, ôm không chặt, nhưng y lại rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh truyền
đến.
"Vân công tử... Huynh đừng như
vậy...." Trường Khanh giãy ra khỏi vòng ôm, lập tức lui về phía sau vài bước,
ngay cả ngữ khí cũng cố ý trở nên xa cách.
"Trường Khanh, huynh muốn
gì ta đều có thể cho huynh!"
"Vân công tử, huynh vẫn nên
chờ người hữu duyên với mình."
"Huynh là người đầu tiên có
thể chạm vào ta, làm cho ta cảm nhận được ấm áp, huynh chính là người hữu duyên
của Lôi Vân Đình ta. Ta đối với huynh là thật lòng!"
"Vân Đình công tử, tình cảm
huynh đối với Trường Khanh chỉ là vì thuở nhỏ bị Lôi Linh Châu bức bách mà
không thể thân cận người khác, trùng hợp ta lại là người đầu tiên có thể chạm vào
huynh. Về những chuyện khác thứ lỗi Trường Khanh khó có thể tiếp nhận."
Trong mắt Vân Đình xuất hiện một
tia thất vọng, nhưng dù sao hắn cũng không phải loại người ngang ngược,
"Ta đây không miễn cưỡng huynh, bất quá coi như huynh cho ta một ý nguyện,
ta muốn bắn pháo hoa để chúc mừng ngày vui của chúng ta, có được không? Mặc kệ
là loại tình cảm gì, đều là để chúc mừng huynh và ta có duyên gặp gỡ."
"Nếu Vân Đình công tử đã
nói như vậy, ta cũng không thể chối từ, việc này Trường Khanh không có ý kiến."
"Ngoại trừ pháo hoa huynh
còn muốn xem cái gì? Ca vũ? Hí khúc?"
Trường Khanh suy nghĩ hồi lâu, "Trường
Khanh kỳ thực rất muốn xem đăng hội Nguyên Tiêu."
—— Bởi vì Nguyên Tiêu đăng hội
chính là lúc y gặp được tiểu tử ngốc kia, nhân sinh tĩnh lặng của y vì thế mà dao
động.
Bất luận qua bao lâu, điều khiến
y khó quên nhất chính là lúc sơ ngộ tại Du Châu, có câu “nhất túy thị tiền
duyên”, chỉ cần nhớ tới Cảnh Thiên say rượu đỏ mặt, cho dù khi đó rất chật vật,
nhưng mỗi khi y nhớ đến, khóe miệng đều bất giác nở một nụ cười, tiểu tử ngốc
kia đương nhiên không hề hay biết.
Cho dù Trường Khanh không còn có
thể cùng huynh thưởng ngoạn đăng hội Nguyên Tiêu, nhưng một đêm tại Lôi Châu
này, huynh và ta cùng ngắm minh nguyệt, xem như ý nguyện của Trường Khanh đã
thành.
Trước khi đi, Vân Đình đưa lưng
về phía Từ Trường Khanh, dưới ánh trăng trắng ngần, hỏi một câu, "Trường
Khanh, ta thua Cảnh Thiên là vì quá bá đạo đúng không?"
Trường Khanh không có trả lời.
Có lẽ vấn đề này thủy chung
không có đáp án.
Ai đúng ai sai,
Duyên khởi duyên diệt.
Cứ xem như kính hoa thủy nguyệt,
chung quy đều nhìn không ra, xem không thấu.
-------------------
Đáp án chương 35: 1. Động phòng giả, nhưng để cho tất cả mọi người (bao gồm Cảnh
Thiên) đều nghĩ đó là thật.
Câu hỏi chương 36: Chuyện gì xảy ra tiếp theo với Vân Đình?
1. Thiên đánh ghen 1 trận, 2 người
đấu tới long trời lở đất.
2. Bị yêu vật tập kích bất ngờ đến
trọng thương.
3. Bị yêu vật tấn công, đỡ thay
Khanh một chưởng mà hi sinh.
19 comments
Sao có cảm giác Trường Khanh như 1 nữ tử ý nhỉ?
Ha ha
Thiều Hoa quả nhiên...lợi hại
;-)
À, hình minh hoạ thiết kế thật tuyệt nha ^_^
Thiệt tình ngày nào có chương mới ta đều muốn comment mà cái wordpress của ta không đăng nhập được huhuhhuuhuh,... ta thấy tội Trường khanh wa,... chừng nào tên ngốc kia mới bít, Trường Khanh sắp die ko bít... huuhuhhuhuh
lại sai nữa rồi T.T, mà thôi, khối đứa lọt hố cùng mình
số 1 mẫu ng` như Vân Đình chắc ko chấp Thiên mà đánh nhau đâu
số 3 nghe đáng sợ quá, sẽ ko 'bi tráng' (aka sến) đến mức ấy chứ
chọn đại số 2 vậy
"Huynh là muốn ta giả vờ cùng huynh động phòng, làm cho mọi người đều nghĩ huynh đã có thể khống chế lôi điện trong cơ thể chính mình, không phải mất đi thần lực. Giống như “Không Thành Kế”, hư hư thật thật, cũng như quẻ “Giải” trong Kinh Dịch, Chấn thượng, Tốn hạ nghĩa là nam trên, nữ dưới, Chấn vi lôi, Tốn vi phong, dông tố nổi lên, gột rửa vũ trụ, vạn vật canh tân, sinh sôi nảy nở. Lý lẽ chính là như vậy."
giờ em ms biết Khanh nhi nhà ta nói nhiều vậy đấy -_-
lắm ví dụ thế
Đợi mãi mới ra chap mới. Mừng quá. Lọt hố rồi, ta xin chọn cái 2 đi. Hic, Thiều Hoa khó đoán á.
Sao mới đoán lần đầu là lọt hố rùi? Bùn quá.
Không nản, ta chọn 3 đây, hi vọng có thể lấp hố ^_^
Khanh Nhi tội quá, sắp chết mà còn suy nghĩ cho lão Đại nhiều như vậy. T_T
Ta chọn 1, muốn xem hai người oánh nhau. =))))
Lần đầu trả lời trúng, đắc thắng quá, hí hửng trả lời câu tiếp, ai ngờ lọt hố quá mạng luôn =( Thui lần này chọn 2 vậy, 1 thì có chút ko đúng, còn 3 thì hơi thảm quá!
Ta thích Hoa ka từ mấy phim đầu tay của ka lận kìa, bây h thì càng ngày càng bấn a :D
Ta dự định sẽ vẽ chibi Cảnh Khanh, xong ta nhất định sẽ tặng nàng 1 tấm, ta thích giọng văn của nàng lắm <3
Còn nữa, ta chờ chap này lâu quá =( hôm qua trước lúc ngủ còn bật gmail lên coi, vậy mà vẫn chậm tay a~
ah~ mừng qá ~ ko ngờ ta chọn số 1 đúng rùi sao ^^
lần này ta oánh số 2 nha :D
Mới vừa coi ep cuối Tân TNGH xong, mún giết L Hồ Xung qá :( , cũng may nàng ra chương mới giúp ta ổn định lại tinh thần zới Bông nhi =D
E là e k muốn a Đình xđẹp chết đâu:<
e chọn cái 3 vậy:))))
chương này ý tứ ghê gớm
t/c của Khanh nhi rõ hơn ban ngày r
mà Khanh sẽ chết sao:o
e đag nghĩ lại về cái chữ HE xinh đẹp sẽ ra sao TT~TT
Lợi hại, lợi hại :p
Các hạ có thể commment bằng tài khoản Google cũng được đó, cách nào là đơn giản nhất ^_^
Gãi đúng chỗ ngứa mà, cái gì chứ liên quan đến đạo là Khanh nhà ta ko hời hợt cho qua đâu =))
Lọt thế chứ lọt nữa cũng ko sao. Yên tâm, ta đảm bảo trong mọi trường hợp vẫn có người xếp sau nàng *Chỉ chỉ lên đầu* Nàng KHANH NHI là chúa đoán sai nha =))))))))))))
Oa, đa tạ các hạ rất nhiều nha. Có điều nàng có tặng thì tặng cô Phong Đình là chính nhé. Vì Thiều Hoa chủ yếu do cổ tự biên tự diễn, ta chỉ góp mặt cho vui thôi :p
Ha ha, nàng có giết thì giết, ta chỉ bảo vệ Đậu Phụ Trắng thôi, còn lão Xung lão Bông lão XYZ gì nữa ta ko quản :p
Mỗi lần muốn nghĩ đến HE, đề nghị cô nương quay lại Preview để tâm tình bình lại =))))
2 nha
e xin hớn một chút về Đình công tử: thực sự trong phim hay trong đây đều rất thích Đình côngtử vì anh có tình cảm vs ng kia, biết rõ ng kia có tình cảm vs ng khác nhưng không gượng ép chỉ khuyên nhủ ng kia bằng cả tấm lòng, cho ng kia biết tình cảm của mình. Còn 1 điều nưa, ở trong phim ánh mắt Đình nhìn Khanh tình ghê gớm
Ha ha, ss thì ko hết Tiên Tam nên ko rõ Đình với Khanh có gian tình gì ko, nhưng đã chính thức ủng hộ cặp này từ sau cái MV "Phong Vân Quyết" >_<
Post a Comment