Triệu Khuông Dận cúi người, thưởng thức tử đàn hương khí quẩn quanh gắn bó. Không đúng, Triệu Khuông Dận không ngừng nhắc lại trong lòng, ta không cho phép mẫu đơn thịnh thế nhiễu lòng ngươi.
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 08 – Phiêu linh sự dĩ không
Sáng sớm, Hồng Tụ bị tiếng bước chân ngoài cửa sổ đánh thức, vừa nhìn ra Lưu Phong Đình bên kia, chợt nghe thấy Lý Hoằng Ký cuồng tiếu một trận tràn đầy cay đắng, toàn bộ hạ nhân qua lại đều không dám lên tiếng, lại chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Hồng Tụ cười, kết quả đã rõ. Lý Hoằng Ký vẫn còn bận tâm. Cho nên hắn mới thống khổ. Xa xa là một ngôi đình trơ trọi, vốn nên làm bạn với cá lội sen nở, hôm nay lại chỉ thừa lại một mình.
Hồng Tụ cười, kết quả đã rõ. Lý Hoằng Ký vẫn còn bận tâm. Cho nên hắn mới thống khổ. Xa xa là một ngôi đình trơ trọi, vốn nên làm bạn với cá lội sen nở, hôm nay lại chỉ thừa lại một mình.
Lý Hoằng Ký phất tay cho toàn bộ
hạ nhân lui đi, ngồi một mình trong Lưu Phong Đình.
Quang cảnh khi mới mười bảy mười tám
tuổi.
Hình ảnh rõ ràng trong mắt, năm
đó chỉ cần một chút gió nhẹ là có thể thổi nghiêng một hàng dương liễu, người
kia khoác một thân trường sam thiên thủy bích ngồi một mình cười ngắm phong
nguyệt. Lý Hoằng Ký đứng trên bờ không nhìn thấy đồng tử của y, cũng không nhìn
thấy đáy hồ sâu, chỉ thấy sợi tóc y khẽ bay, mặt hồ liền gợn sóng.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng đôi
mắt của lục đệ, từ đầu đến cuối, y đều được tán tụng là người mang tướng đế
vương, Lý Hoằng Ký rốt cuộc hoài nghi, nếu không phải lớn nhỏ có thứ tự, có phải
ngay cả địa vị Thái tử này cũng thuộc về người khác?
Hôm nay, chỉ còn lại một chiếc hộp
gỗ tử đàn, trừ thứ này ra, không còn gì hết.
Lý Hoằng Ký chỉ cảm thấy buồn cười.
Hồng y nữ tử chậm rãi từ trên bờ
đi đến, không sợ hãi nhàn nhạt hành lễ, “Thái tử.”
“Ngươi có thể trở về rồi.” Lý Hoằng
Ký rất không kiên nhẫn.
“Hàn đại nhân sai Hồng Tụ hồi bẩm
Thái tử, gần đây ngài ấy không khỏe, đại phu căn dặn cần phải nghỉ ngơi, bởi vậy
những ngày này không tới quý phủ được.”
Lý Hoằng Ký đưa lưng về phía nàng
hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại.
Hồng Tụ than nhẹ, nhưng vẫn đánh
bạo đi vào trong đình, hộp tử đàn trên bàn đá nhiều năm ngâm trong nước vẫn
không thay đổi, lúc này khô rồi hiện ra màu sắc càng
trầm trọng.
Lý Hoằng Ký vẫn không quay người
lại, “Ngồi đi.”
Hồng Tụ theo lời ngồi xuống ghế
đá, “Thái tử.” Nhưng hắn đã cắt đứt lời nàng, “Ngươi muốn biết cố sự của căn cầm
huyền này?” Hồng Tụ không đáp, Lý Hoằng Ký cười lớn, “Nói cho ngươi cũng không
sao, chung quy cũng chỉ là giấc mộng.”
Phiêu linh sự dĩ không. [Mọi chuyện đã tan theo gió]
Lý Hoằng Ký kể xong cố sự, Hồng Tụ
đột nhiên nghĩ, hắn so với suy đoán của nàng, càng là không bỏ xuống được.
“Thái tử, An Định Công không có ý tranh với ngài.” Nàng chỉ có thể nói như vậy,
cho dù người từng nói lời này đã nhiều lắm rồi.
Lý Hoằng Ký đột nhiên xoay người
túm chặt Hồng Tụ, ngón tay hung hăng nắm gáy nàng, thanh âm rét lạnh đáng sợ,
“Không muốn tranh! Không muốn tranh! Những lời này từ thuở nhỏ ta đã nghe đủ rồi,
bọn họ đều nói như vậy! Chính lục đệ cũng không phản bác gì, thế nhưng nó dùng mọi
biện pháp giả vờ thông minh rời xa thị phi tranh chấp.” Hắn lạnh lùng nhìn
nàng, rồi lại dường như không phải nói với nàng, “Nó cho rằng nó tránh được, thế
nhưng ta thì tránh làm sao? Mọi áp lực đè lên ta đều là uy hiếp đế vị!” Thanh
âm của hắn ngày càng thấp, “Ta biết nó không muốn cùng ta tranh chấp, thế
nhưng, người tranh không phải là nó, mà là miệng lưỡi con người, là lòng người.”
Hắn chậm rãi hạ bàn tay nắm cổ Hồng Tụ, thất thần lui về phía sau, cười đến
điên cuồng, “Nó không tranh, thế nhưng một câu “đế vương chi tương” sẽ mang đến
bao nhiêu biến cố. Phụ hoàng tin, bọn họ tin, ta đây sao lại không tin?”
Lý Hoằng Ký thất thố dị thường cười
rộ giữa gió lạnh, “Hồng Tụ, ngươi có biết hay không, đôi khi, ta muốn móc đôi mắt
nó ra… Hủy diệt nó, hủy diệt thiên thủy bích, hủy diệt tử đàn hương. Nó liệu vẫn
có thể ngoan ngoãn làm lục đệ của ta, gọi ta một tiếng “Hoằng Ký ca ca”? Nó có
đúng là không cần hay không… Không cần trốn nữa, không cần trốn nữa…” Hắn lảo đảo
ngồi xuống, “Ta… cũng sẽ không đánh mất cầm huyền, còn có thể nghe lại… Hưởng
Tuyền…” Hai mắt hắn đỏ rực đầy tia máu, Thái tử Lý Hoằng Ký một đêm không ngủ
có vẻ suy sụp tinh thần khác thường, lời nói tựa như gầm rú dừng lại, tay lại
đánh lên mặt bàn. Hồng Tụ giãy dụa cố lui lại gần lan can, thấy hắn như vậy, lại
không đành lòng chạy đến đỡ lấy cánh tay hắn trên mặt đất, “Thái tử, Thái tử…”
Hắn đẩy nàng ra, “Không cần ngươi
đến xem trò cười.”
“Đây không phải trò cười, Thái tử.
Nếu như…” Nàng hít sâu một hơi, “Nếu như lúc này ngài có thể thu tay lại, đó sẽ
không phải một trò cười.”
Lý Hoằng Ký phảng phất bị kích động
bỗng nhiên bật dậy, hắn chuyển mắt nhìn hồng y nữ tử bị hất ngã trên mặt đất,
cúi xuống trước mặt nàng, ngón tay chậm rãi xoa cổ tay nàng, động tác chăm chú
mà ôn nhu, “Hồng Tụ, nếu như lúc này có người muốn đưa ngươi về Thúy Liễu Hạng,
ngươi có sợ không? Có chịu hay không?”
Hồng Tụ không nói gì.
Tay hắn chỉ khẽ động, trên tay một
tấc, âm thầm sử lực, “Đích thực là một đôi tay đẹp, Hàn đại nhân năm đó chẳng
phải coi trọng một đôi tay phong tình như thế hay sao, nếu như bây giờ ta bẻ gãy nó, ngươi nghĩ thế nào?”
Hồng Tụ thấy trong mắt hắn tràn đầy
quang mang nghiêm túc, khiến nàng sợ hãi vô
cùng, bỗng
dưng muốn thu tay, lại bị giữ chặt lấy, Lý Hoằng Ký đảo mắt qua vô cùng thoải mái, “Ngươi yên tâm, hiện tại
ta có thể đành lòng sao? Hồng Tụ của ta, ngươi còn phải làm việc quan trọng. Chỉ
cần ngươi nghe lời, ta sẽ khiến cho Thúy Liễu Hạng từ nay biến mất vĩnh viễn.” Hắn nhìn thấy hồng y nhân gật đầu thuận theo,
“Ngươi xem, ngươi cũng biết, lúc này chúng ta thu tay lại, đó sẽ không còn là một
trò cười, thế nhưng từ nay về sau bao nhiêu biến cố, ai có thể nói trước, Thái
tử ngày mai, liệu có còn là Lý Hoằng Ký hay không? Mà ngươi, cũng phải trở về Thúy Liễu Hạng làm một nha đầu nghèo hèn hạ đẳng.”
Nàng hiểu.
Bọn họ đều là người từng gặp qua trời cao biển rộng, không muốn quay đầu lại,
ngay cả khi thân rơi vào vách đá, cũng muốn
phá đá bay lên, trên đời này, quay đầu
lại là ba chữ rất khó làm, huống chi, không mấy người có thể nhìn ra ấm áp
trong bụi rậm, cũng không dám tin tưởng ánh sáng ít ỏi có thể soi sáng được bao
lâu.
Chuyện đã thế này, Tề Vương đã chết,
nếu An Định Công cũng không còn, toàn bộ giang sơn Nam quốc chẳng phải đều là của
Lý Hoằng Ký rồi hay sao?
“Ngươi mệt rồi, Hồng Tụ, quay về ngủ một giấc thật ngon đi.” Lý Hoằng Ký đứng lên, trở lại là một Thái tử kiệt
ngạo tự tin như trước, hắn chỉnh lại ống tay áo, đúng lúc phải rời đi, hắn nhìn
lại chiếc hộp gỗ trên bàn. Hắn đậy nắp lại, đưa lên giữa trời thưởng thức, một
lát sau, hắn xoay người đưa cho Hồng Tụ còn đang sững sờ, “Cho ngươi.” Hắn
không nhìn nữa, thứ đã từng bị vứt bỏ, chôn sâu trong lòng nước, lúc này cũng
nên tỉnh ngộ rồi.
Thật buồn cười.
Nàng tiếp nhận hộp gỗ, xin cáo
lui, trên tay còn vết bẩm hắn vừa lưu lại.
Ra khỏi cửa Thái tử phủ, Hồng Tụ
cầm hộp gỗ trong tay thất thần đi dạo, người qua người lại, dường như ai cũng ẩn
chứa một cố sự, lần đầu tiên nàng đã nghĩ, bất luận là ai, kẻ áo vải hay người
quyền khuynh thiên hạ, cũng đều có những đoạn cố sự không thể nói, không đề cập
đến thì bình yên vô sự, nếu một ngày vết sẹo bị rạch
ra, ai
cũng có thể trở nên điên cuồng không thể khống chế.
Tựa như một khu chợ náo nhiệt ầm
ĩ, bên trong đủ loại người qua lại, có người vì mưu sinh, có người vì vui
thích. Chỉ bất quá, chuyện Lý Hoằng Ký làm so với người thường lớn lao hơn,
không ai dám tưởng tượng mà thôi. Kỳ thực cũng chẳng hơn cái này. Một hộp gỗ tử đàn nho nhỏ, nếu hiện tại người cầm nó
là người kia… Hồng Tụ đột nhiên nhớ tới thân ảnh đó,
Lưu Phong Đình, Hưởng Tuyền Cầm.
Lưu Phong Hưởng Tuyền từ nay về
sau cười nhìn vinh hoa thì có bao nhiêu tốt đẹp.
Nàng vung tay ném hộp gỗ đi, chiếc hộp lẻ loi rơi xuống đám cỏ rậm bên đường, trôi
qua rồi lại trôi qua. Không ai còn thực tình nhớ đến căn cầm huyền đó nữa.
Nàng chậm rãi bỏ đi.
Không hề nhìn thấy A Thủy theo
đuôi ở phía sau.
Hắn si ngốc theo sát nàng, thấy
nàng đã đánh mất cái gì, cũng chạy tới nhặt lại, phát hiện là một chiếc hộp
không rõ lai lịch, cuối cùng thu lại, cất vào lòng.
Ngay đến thứ nàng bỏ đi cũng đều
rất tốt.
Ban đêm phải đi tuần tra, ban
ngày trốn ra để nhìn trộm nàng một cái, A Thủy vẫn cứ chấp nhất như vậy, cho dù
thấy nàng ra vào phủ quyền quý, biết rõ nàng hôm nay là người thế nào.
Hắn còn nhớ kỹ phải liều mạng, đoạt
cho được công danh.
Thế sự luôn luôn khó lường, nhưng
con người cũng luôn luôn trầm mê không tỉnh.
Sau giờ Ngọ, Triệu Khuông Dận
không thấy có mật tín gì của Thái tử truyền đến, đang suy đoán thì có người gõ
cửa, hắn không đáp lại, nghĩ là hạ nhân truyền lời trong phủ, thế nhưng đợi nửa
ngày cũng không ai lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là đứng lên mở cửa, cửa
gỗ khẽ mở, đối diện là một cặp trùng đồng khiến hắn nhất thời sửng sốt.
“Ngươi… An Định Công…” Trong nháy
mắt Triệu Khuông Dận nhớ tới đêm qua làm bạn trên lầu cao, hai người cùng nhau
rơi xuống dưới, cùng với, cùng với nụ hôn đầy phong tình. Hắn có chút khó xử
không biết nên nói gì, cũng không rõ ràng mục đích y đến đây, thoáng chốc cứng
đờ ở cửa không biết làm sao cho phải, nhưng ngược lại người trước mắt thần tình
tự nhiên, không có chút khác biệt so với ngày thường lui tới, khóe môi hiện ra
một mạt tiếu ý, nhìn thẳng vào hắn, trùng đồng thâm sắc không chút sợ hãi.
“Trong phủ của ta, còn không cho
ta đi vào sao?” Lý Tòng Gia nửa đùa nửa thật,
đứng ở cạnh cửa, không biết là trên đường tới đây đi qua một cây hoa, trên vai
còn đọng lại một cánh hoa hồng nhạt, lưu luyến không rời.
Là
hoa đào? Triệu Khuông Dận hơi nheo mắt lại, người kia chung quy vẫn khiến hắn bận
tâm. Lý Tòng Gia. Cái tên này chậm rãi chảy xuôi qua đáy lòng hắn, như mộc xuân
phong. Hắn nghiêng người để y đi vào, chỉ thấy Lý Tòng Gia một thân y phục
thanh đạm, tăng thêm vài phần ý họa tình thơ.
Người
này, vĩnh viễn đều nhạt như núi, tựa hồ trên đời này không có thứ gì có thể khiến
y thất sắc, cho dù lưu luyến mười dặm hồng trần, vạn dặm phồn hoa, cũng chỉ là
một nét bút vẩy qua, bản thân y còn không cố kỵ, người bên ngoài đã ruột gan rối
bời, không sao quên được.
“Có
việc gì sao?”
Lý
Tòng Gia ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà, “Nếu ngươi đã dọc ngang nam bắc
nhiêu năm, như vậy kiến thức hẳn là rất rộng rãi, hiện tại ta muốn hỏi tung
tích của một vật.”
“Là vật
gì? Trên đời này còn có vật có thể khiến An Định Công bận tâm sao?” Triệu
Khuông Dận bắt đầu cảm thấy hứng thú, hắn cũng muốn biết thứ đó.
“Ngươi
đã từng nhìn thấy phúc khổ thất truyền mang tên “Nghê Thường Vũ Y Vũ” chưa?” Khẩu
khí y có chút hỗn loạn, lại có một chút chờ mong.
Triệu
Khuông Dận lộ ra tiếu ý, hắn không nói gì, chỉ nhìn y, như là bắt gặp một câu
chuyện buồn cười nào đó, “Nguyên lai chỉ là một khúc phổ, ngươi đã tỉnh rượu
chưa? An Định Công cũng thật có nhàn tình nhã trí.” Ý tứ phân minh, trước mắt
có nhiều uy hiếp như vậy còn không chịu lo lắng, y cư nhiên chạy tới đây chỉ để
hỏi một bản nhạc.
“Có
gì không thể?” Lý Tòng Gia giơ chén nhìn hắn, hơi giương mi, biểu hiện một loại
bất động thanh sắc không chút cố kỵ.
Huống
chi, đó là bản nhạc mà Nga Hoàng vẫn luôn muốn có.
Nghê
Thường Vũ Y Vũ, là điệu múa xa hoa kiều diễm nhất Đại Đường thịnh thế, Khai
Nguyên năm thứ hai mươi tám, Dương Ngọc Hoàn lần đầu tiếp kiến tại Hoa Thanh
Trì, Đường Huyền Tông đã tự tay diễn tấu Nghê Thường Vũ Y Khúc làm nền cho nàng
múa. Lý Tòng Gia chậm rãi ngâm thơ, “Thiên khuyết trầm trầm dạ vị ương, bích
vân tiên khúc vũ nghê thường; nhất thanh ngọc địch hướng không tẫn, nguyệt mãn
ly sơn cung lậu trường." [Thăm thẳm
cung đình đêm chẳng buông, mây xanh tiên dạo khúc Nghê Thường, một làn sáo ngọc
dâng cao vút, trăng trải non ngàn điệu vấn vương – Nguồn dịch: truyen.hixx.info],
khiến cho Triệu Khuông Dận tiếu ý càng sâu.
Nga
Hoàng từ khi lấy Lý Tòng Gia vẫn chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm khúc phổ này,
bao lần nguyệt hạ hoa tiền, trong lòng nàng vẫn không quên từ khúc. Lý Tòng Gia
nhìn tiếu dung ảm đạm của nàng, sao nỡ để nàng thất vọng? Đáng tiếc, những người
y phái đi điều tra đều không có kết quả, thời gian lâu dần, tâm nguyện không
thành biến thành tâm bệnh, phu thê hai người đều chấp nhất lưu luyến điệu múa
kinh diễm năm nào, Lý Tòng Gia cùng Hàn Hi Tái trên yến hội cũng từng nhiều lần
nhắc tới, đáng tiếc ngay cả Hàn thượng thư chơi đùa phong nguyệt nhiều năm cũng
không tìm được, thi từ ca phú, nếu là cái khác, người như Lý Tòng Gia làm sao
không có được? Vậy mà cứ nhất định phải là Nghê Thường Vũ Y Vũ, tựa như thực sự
tuyệt thế rồi, trải qua một hồi can qua chiến hỏa, ngay đến cung vàng điện ngọc
cũng chôn vùi trong đất, nữa là một từ khúc nhỏ nhoi?
Thế
nhưng Nga Hoàng không tin, vẫn hi vọng rằng năm đó có cung nhân giữ lại rồi lưu
truyền hậu thế, nàng cứ như vậy thương tâm thành bệnh, liên tiếp mấy ngày không
đàn được tỳ bà, y lại càng thêm bận tâm, chung quy vẫn phải vì nàng mà tìm cho
được. Nga Hoàng, sao có thể phiền lòng? Y vẫn tự nói với chính mình, vô luận
như thế nào, Nga Hoàng nên được sống một đời hoa quý, bất cứ thị phi phong ba
nào cũng không thể chạm đến nàng.
Nàng
muốn, y liền tự nói với chính mình, nhất định phải thay nàng tìm dược.
Nghỉ
tạm một hồi sau yến tiệc suốt đêm qua, y nhìn Nga Hoàng có chút mệt mỏi, liền đứng
lên đi đến thiên uyển tìm Triệu Khuông Dận hỏi thăm, biết đâu chừng hắn có cơ
duyên biết được.
Triệu
Khuông Dận chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, liền biết thứ này không phải vì
y, “Là Nga Hoàng tìm? Nghê Thường Vũ Y Vũ cũng xem như xứng với nàng ta.” Khẩu
khí này có bao nhiêu cuồng vọng, cũng chỉ là một từ khúc, cũng chỉ là một nữ tử.
Có thứ gì là thật? Con đường đàn hát múa ca, hắn không lý giải được.
Lý
Tòng Gia chau mày, thần sắc có chút khó chịu mà vẫn thanh nhã như trước khiến
người ta thán phục, “Nga Hoàng là tên ngươi có thể gọi sao?” Nàng là vợ của y, là
mẫu đơn diễm lệ, là phượng hoàng cửu thiên, bất luận ra sao, lấy được một người
vợ như vậy cũng là phúc khí một đời.
Triệu
Khuông Dận không hiểu từ đâu dâng lên một cổ tức giận, hắn chưa từng thấy qua bộ
dạng này của y, một cặp lông mày vĩnh viễn thản nhiên, dựa vào cái gì, chỉ là một
chuyện nhỏ như vậy lại phá đi một thân yên vũ?
Hắn
chưa từng thấy qua y vì một người mà vất vả tìm lại thứ đã mất, hiện tại là
nguy hiểm cỡ nào, Triệu Khuông Dận cảm giác được, thời gian sắp không kịp rồi,
hắn đi đến trước mặt Lý Tòng Gia, nhìn người nọ ngồi trên ghế, trong mắt còn có
hình bóng mẫu đơn thịnh thế kia.
Hắn
vươn tay, mày kiếm khẽ chau, chậm rãi nói với bích y nhân, “Lý Tòng Gia, ngươi
vừa đi qua một gốc đào.” Lời này tựa hồ không giống khẩu khí của hắn, thế nhưng
nói ra lại thoải mái vô cùng, tay chậm rãi mơn trớn xiêm y thiên thủy bích, mơn
trớn cánh hoa đậu lại trên đầu vai thanh gầy, lần đầu tiên, người một thân đao
kiếm lại ôn nhu đến nỗi có thể dọa cho cá vọt khỏi ao.
Lý
Tòng Gia sững sờ ở đó, nhìn cánh hoa rơi xuống, “Hoa đào?” Còn chưa kịp nghĩ
nhiều, Triệu Khuông Dận uống rượu cả đêm đã xẹt qua trước mắt y.
Lòng
bàn tay đổ ra mồ hôi tinh mịn.
Triệu
Khuông Dận cúi người, thưởng thức tử đàn hương khí quẩn quanh gắn bó. Không
đúng, Triệu Khuông Dận không ngừng nhắc lại trong lòng, ta không cho phép mẫu
đơn thịnh thế nhiễu lòng ngươi.
Hắn
hung hăn cắn y, muốn nếm thử xem máu chảy ra có phải cũng mang vị tử đàn? Trong
nháy mắt Triệu Khuông Dận xung động khiến chính hắn cũng giật mình.
Mà lúc
này đây, Lý Tòng Gia hiển nhiên là bị dọa cho khiếp sợ rồi, y nhìn người trước
mắt thần sắc dị dạng, đêm qua... Tràng cấm kỵ không thể nhắc lại khiến y không
cách nào duy trì bình tĩnh gì nữa, bích y nhân mạnh mẽ đứng dậy lui về phía sau
hai bước, Triệu Khuông Dận vươn tay kéo tay áo y, giữa lúc lôi kéo không để ý
nhiều, va vào ấm trà trên bàn, nước trà đổ ra, Lý Tòng Gia thở nhẹ vung tay phải
về phía sau.
Một
giọt nước nóng hổi văng lên mặt Triệu Khuông Dận, hắn bỗng nhiên buông tay.
Âm
thanh vỡ vụn chặt đứt hỗn loạn trong phòng.
Khi
Triệu Khuông Dận phục hồi tinh thần trở lại thì đã thấy người trước mắt va vào
bình phong bên tường, lụa trắng tinh xảo đổ xuống chỉ để lộ ra khuôn mặt tái nhợt
của y, dưới lọn tóc thật dài nhìn không rõ biểu tình, chỉ là đầu ngón tay mảnh
khảnh vẫn còn ướt nước.
Triệu
Khuông Dận nhìn trên mặt đất vô số mảnh nhỏ còn lưu lại nhiệt khí, lúc nãy
trong lúc giằng co nước nóng đã đổ hết lên tay Lý Tòng Gia, lòng đột nhiên cấp
bách, hắn vội vàng tiến lên, “Tay ngươi...”
Lý
Tòng Gia đang nghiêng mặt sang một bên, thấy hắn qua, liền lui về phía sau một
bước, “Triệu Khuông Dận.” Thanh âm tuyệt không giống với lúc trước, trầm thấp đến
nỗi khiến người lo sợ.
Triệu
Khuông Dận vừa muốn bước lên nói cái gì, y đã xoay người ra phía sau bình phong,
cổ tay tuyệt mỹ cũng theo đó mà tiêu thất ngoài tầm mắt, tay phải y dần dần hiện
lên vệt đỏ, vẫn là bị bỏng rồi.
Hai
người cách nhau một tấm bình phong, sau bình phong ẩn hiện một mạt bích sắc mơ
hồ. “Triệu Khuông Dận.” Lý Tòng Gia không nói bất luận điều gì, chỉ gọi hắn trầm
thấp như vậy, như gọi một người say rượu, hôn mê, hỗn độn, bất kham.
“Ngươi
ra đây, ta...” Triệu Khuông Dận không biết phải làm thế nào cho phải, những điều
vừa xảy ra khiến hắn vô cùng khó xử, phiêu bạt nam bắc nhiều năm như vậy, hắn
chưa từng rơi vào cảnh khó xử thế này. Người sau bình phong kia thật sự muốn
đem hắn bức đến phát điên rồi. “Ý của ta là, tay ngươi...”
Lý
Tòng Gia không nói gì, y rất khó tin tưởng hắn.
Triệu
Khuông Dận thầm nghĩ nước nóng như vậy, thấy y đúng là bị hắn dọa đến kinh hãi
rồi, nên dứt khoát một chút, theo đúng tác phong xử sự nhất quán của hắn, trực
tiếp lấy thanh kiếm treo trên vách tường bổ đôi bình phong bất ổn kia.
Bình
phong sơn thủy quý giá bị chẻ làm đôi, một chút mảnh vụn rơi ra, Lý Tòng Gia ở
đằng sau trùng đồng đen như mực, tay trái nắm cổ tay phải đang xem xét, âm
thanh đột ngột vang lên, bình phong bị người đó bổ ra, Lý Tòng Gia quả nhiên là
tức giận đến cực điểm.
Y mở
miệng gọi người, âm thanh vừa vang lên bóng người trước mắt chợt lóe, Triệu
Khuông Dận đã nhanh hơn một bước trực tiếp ôm lấy thắt lưng y, tay kia che chặt
miệng y.
Nhất
mục trùng đồng, đế vương chi tương, lúc này đây, ánh mắt sâu nặng đến độ có thể
dìm chết người.
Trong
nháy mắt này, Triệu Khuông Dận cười đến bỡn cợt, “Ngươi cũng sẽ sợ.”
---------------------
Ta không cho phép mẫu đơn thịnh thế nhiễu
lòng ngươi.
Vâng, Triệu gia bá đạo, anh đã ghen rồi.
1 comments:
Muốn có được giang sơn trước cần đoạt lấy nhân tâm. Lý Tòng Gia có được nhân tâm, chỉ sợ giang sơn sớm muộn cũng thuộc về y. Điều này Lý Hoằng Ký không phải không biết, nên y mới điên loạn như vậy.
"Ta biết nó không muốn cùng ta tranh chấp, thế nhưng, người tranh không phải là nó, mà là miệng lưỡi con người, là lòng người."
"...Phụ hoàng tin, bọn họ tin, ta đây sao lại không tin?"
Đọc chương này ta thấy thương cho một Lý Hoằng Ký như vậy, bên trong vẻ cao ngạo thường ngày, y cũng chỉ là một hài tử cố chấp, lo sợ thứ mình trân quý bị mất đi. Nguyên lai y cũng nằm mộng, mộng đế vương.
Phiêu linh sự dĩ không.
Lộng lẫy đến mấy cũng phải tỉnh giấc mà thôi.
Post a Comment