Ngày hôm ấy, Lâm Nghiệp Bình đem thân mình xuyên qua kiếm của
Long Dương, lấy huyết nhục tế kiếm, từ nay về sau bích lạc hoàng tuyền. Ta
không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết.
Tác giả: Túy Nguyệt Mê Hoa
Biên dịch: Phong Đình
Hiệu chỉnh: Tích Vũ
Chương 22 – Mộng hồi tam thế
Tình cảnh này khiến Trùng Lâu có một loại đau đớn không diễn tả
được, một loại áp lực rất nặng nề. Bỗng hắn cảm thấy trên mặt mình có chút khác
thường, đưa tay chạm vào liền phát hiện từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, ngón
tay ẩm ướt làm hắn rất mơ hồ, cảm giác này tuy xa lạ mà lại quen thuộc, bất
giác phải tự trấn an bản thân mình vài câu, "Không thể được, ta là Ma Tôn,
tuyệt đối không thể động lòng. . ."
"Ta đã nói ngươi sẽ hối hận!" Ánh mắt Tử Huyên tràn đầy
căm hận.
Trùng Lâu vô thức bước đến bên cạnh Trường Khanh, không kiềm chế
được mà đưa tay ra xoa dung nhan tuấn mỹ của y, lúc trước tựa như minh châu mỹ
ngọc, ngời sáng say người, hiện giờ ngọc không còn sáng, người cũng không còn
say, nhưng tại sao ngươi lại không hề tức giận?
Loại đau đớn
này xâm chiếm tâm can hắn, thở
không được nữa.
Trùng Lâu bấu chặt vạt áo của
chính mình, từ ngực truyền đến cơn đau dữ dội, từ trước đến giờ việc này chưa từng
xảy ra.
—— Từ Trường Khanh, rốt cuộc ngươi là ai?
Ngón tay hắn vừa chạm đến da thịt băng lãnh, kí ức lập
tức dâng trào.
***
Nam Thiên Môn, liệt phong hàn ý thấu xương.
Khải giáp ngân sắc, tay áo hắc sắc, bay phất phới.
Một thần một ma.
"Phi Bồng, ngươi ở đây cũng
chẳng làm gì, không bằng theo ta về Ma Giới quyết chiến một phen."
"Thần ma không thể cùng tồn
tại, ngươi đi nhanh đi!"
"Vô nghĩa, tránh ra!"
Ma Tôn vừa dứt lời liền đánh cho thiên binh thần tướng bay ra xa.
Phi Bồng là Thiên giới Đại tướng quân, đương nhiên không thể
dung túng hắn giương oai tại Thần Giới, lập tức hướng kiếm chống lại Trùng Lâu,
Trùng Lâu đã bị thiên binh thần tướng bao vây, cho dù hắn có là Ma Tôn cũng khó
lòng địch nổi, huống hồ còn có đệ nhất chiến thần Phi Bồng tại đây.
Nhưng mỗi chiêu của Phi Bồng vừa
chạm đến Ma Tôn đều thu về. Không ngờ Ma Tôn vì tránh một chiêu của y, thân
hình bất giác lui xuống, Phi Bồng đúng lúc lại đang ở phía sau, thất thủ một kiếm
đâm trúng Ma Tôn. Phi Bồng đương nhiên
hiểu cái gọi là thắng không quang minh, kinh hoảng buông Trấn Yêu Kiếm đang đâm
vào thân thể đối phương ra.
"Phi Bồng, ngươi thắng!"
Ma Tôn sớm đã phát hiện đối phương cố tình né tránh, chiêu nào cũng nhường nhịn,
thua lần này xem như tâm phục khẩu phục.
Ma Tôn bị thương nặng không thể
tiếp tục đối địch, chưa kịp rút kiếm ra đã ly khai Thần Giới. Hắn cũng biết lúc
này Thượng Đế chắc chắn đã phái thiên binh thiên tướng đến Ma Giới, Ma Điện e rằng
không thể quay về, đành phải hạ xuống nhân gian. Trấn Yêu Kiếm của Phi Bồng
cũng vì vậy mà thất lạc vào nhân thế.
Người phàm nhìn thấy trang phục
cùng bộ dạng của Ma Tôn, đều kinh hô thảm thiết lập tức tránh ra bốn phía, duy
chỉ còn một nam tử vẫn ung dung tĩnh tại.
Gương mặt nam tử này trông còn non
nớt, bộ dạng lại có phần trẻ con, thế nhưng gặp phải Ma Tôn lại không chút úy kỵ.
Trùng Lâu thấy thế rất tò mò, trong
nháy mắt thay đổi hình dạng bước đến bên cạnh y, lên tiếng hỏi, "Ngươi
không sợ ta?"
Khí thế khi Ma Tôn bước đến tựa như
sấm chớp, phảng phất có dòng khí lưu cuộn chảy, lướt qua mái tóc đen tuyền của
nam tử kia, một vài sợi nhẹ bay bên tai, có bao nhiêu kỳ ảo. Nam tử mặt không đổi
sắc, chậm rãi đáp lời, “Thế gian vạn vật, nếu đã có người có thần, tự sẽ có ma,
đều là do biến hóa mà thành.” Đôi mắt y sáng ngời, mi mục thấp thoáng mang theo
một cỗ thanh khí đạo gia.
"Ngươi tên gì?"
"Tại hạ Cố Lưu
Phương." Nam tử chắp tay thi lễ.
Ma Tôn vẫn không tin được, trong
Nhân Giới sao lại có người không hề kiêng sợ Ma Giới như vậy?
"Ngươi thật không sợ ta
sao?"
Lưu Phương khẽ nở nụ cười, khiến
người ta ngây ngất. Rồi nhẹ nhàng đưa tay bắt mạch cho Trùng Lâu, một chút lo sợ
cũng không có, "Lưu Phương từng học qua y thuật, thương thế của ngươi không
nhẹ. . ."
Y còn chưa nói xong, Trùng Lâu đã ngắt lời, "Ta là Ma Tôn,
bất lão bất tử, có thể tự hồi phục!"
Dù vậy, Lưu Phương vẫn lấy từ trong vạt áo ra một lọ thuốc nhỏ,
"Đây là kim sang dược [thuốc dùng để
chữa trị các vết thương do đao kiếm gây ra] ta mang theo từ Trường An, nó
có thể giúp ngươi hồi phục nhanh hơn." Y đưa thuốc cho Trùng Lâu, Trùng
Lâu là ma, đương nhiên không cần những thứ thuốc của nhân gian, nhưng hắn vẫn
đưa tay tiếp nhận, hơn nữa còn nói lời cảm tạ.
Lần đầu tiên hỏi tên người khác.
Lần đầu tiên bị người khác nắm
tay.
Cũng là lần đầu tiên nói ra câu
cảm tạ.
Nhiều lần đầu tiên như vậy, quả thực hắn cảm thấy rất kì lạ.
Trùng Lâu xoay người bỏ đi,
nhưng chỉ mới bước được mấy bước, khí tức trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn, đành
phải dừng lại. Vết thương trên người Ma Tôn Trùng Lâu dù sao cũng là do Trấn
Yêu Kiếm của Phi Bồng xuyên qua ngực, tuy nói Ma Tôn là một thân bất tử bất
lão, nhưng chung quy huyết khí nguyên khí đều có thể bị hao tổn.
Nếu bây giờ quay về Ma Điện ắt
đã có người của Thần Giới chờ sẵn, hiện tại lại không có chỗ nào hắn có thể đi.
Bỗng Trùng Lâu lại nhớ về vị nam tử thanh lệ xuất trần vừa rồi, một người trong
Nhân Giới nhưng lại không sợ yêu ma. Không bằng cứ nhân dịp này mà làm quen
y.
Trùng Lâu đột nhiên quay lại, tà
mị cười hướng về phía Cố Lưu Phương, "Dẫn ta về nhà ngươi."
Ngữ khí của Ma Tôn là loại ngữ
khí không thể không tuân theo, Ma Tôn hắn nói chuyện với người phàm đương nhiên
không cần khách sáo, cứ trực tiếp nói thẳng ra.
Lưu Phương ngược lại vẫn thoải
mái tự nhiên như trước, không có nửa điểm do dự dẫn theo Ma Tôn về nhà.
Ma Tôn càng ngày càng tò mò về
nam tử có đôi mắt sáng ngời này, vì sao đối nhân lại không có một chút phòng vệ
như vậy? Con người thường nói thế gian hiểm ác, nhưng người này dường như đã
thoát khỏi phàm trần, trong sạch không tỳ vết.
"Ngươi gọi là Lưu Phương?"
"Ừm.”
“Bao nhiêu tuổi?"
"Vừa đúng mười chín."
—— Nguyên lai chỉ là một hài tử tuổi
trẻ bồng bột, không hiểu sự đời.
So sánh thiếu niên mười chín tuổi
đang ở trước mặt với Ma Tôn sinh mệnh vô hạn, cũng giống như một giọt nước
trong đại dương mênh mông, nhỏ nhặt không đáng kể. Trùng Lâu hắn sao lại đi đặt
người này vào mắt?
Lưu Phương sắp xếp qua loa những
quyển sách trên bàn lại, "Tệ xá đơn sơ, chỉ có hai người là sư phụ và ta ở,
mấy ngày nay sư phụ đã ra ngoài truyền đạo, ngươi có thể yên tâm ở lại.”
"Truyền đạo? Ngươi là đạo
sĩ?"
"Lưu Phương đến Nam Chiếu lần
này là do quốc vương có lời mời, ta đi theo sư phụ để tìm hiểu dân tình, xong
việc sẽ quay về Trường An tòng đạo."
Mặc dù vừa rồi Trùng Lâu có mơ hồ
cảm nhận được thanh khí đạo gia, nhưng không nghĩ người này lại thật sự là một
tiểu đạo sĩ.
Trong lòng Ma Tôn có chút khó chịu.
Từ xưa đến nay chính tà đối lập, tựa như hắn và Phi Bồng, thần ma không thể
cùng tồn tại, cho dù có hiểu nhau đến mấy cũng khó có thể thành tri kỉ.
Lưu Phương đi đến trước mặt Ma
Tôn rồi khom người ngồi xuống, cầm khăn sạch thay Trùng Lâu cẩn thận rửa vết
thương, hết lòng thoa thuốc. Trùng Lâu nhìn thấy bộ dạng người trước mặt thật
thà như vậy, không khỏi muốn làm một vài chuyện xấu. Rõ ràng không hề đau chút
nào nhưng lại cố tình hớp một ngụm lãnh khí, mặt mày cũng cau lại thành một đống,
bày ra bộ dạng rất đau thương.
Lưu Phương thấy thế vội dừng tay
lại, "Rất đau sao? Ngươi kiên nhẫn một chút." Nói xong y tiếp tục
thoa thuốc nhưng rõ ràng đã nhẹ tay hơn rất nhiều, còn cúi người thay Ma Tôn thổi
khí, y không biết rằng đôi môi mỏng tựa hoa anh đào của mình khi thổi khí quả
thực rất mê người, ngay cả Ma Tôn vô tình vô ái cũng phải ngây ra.
"Còn đau không?" Đối
phương đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Trùng Lâu lúng túng quay mặt
đi, "Đau!"
Trùng Lâu cũng không biết tại sao
mình lại làm vậy, cư nhiên vì muốn trêu chọc đối phương mà không ngại kêu đau. Lục
giới mà biết được chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn.
Hơi thở ấm áp được đối phương nhẹ
nhàng thổi vào vết thương, thổi đến tâm của Trùng Lâu cũng muốn tan ra.
Đối phương phải liên tục đẩy mấy
cái Trùng Lâu mới phát hiện mình đã thất thố.
"Thoa thuốc xong rồi."
"Ừm."
Lưu Phương đứng dậy bưng chậu
máu loãng chuẩn bị ra khỏi phòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì vội xoay đầu lại hỏi,
"Ngươi tên gì?"
"Trùng Lâu". Ma Tôn
xưa nay đều không khai báo danh tánh, cho dù có nói cũng chỉ nói mình là Ma Tôn.
Nhưng bây giờ lại rất muốn nghe Lưu Phương gọi mình là Trùng Lâu.
"Trùng Lâu, tên cũng giống
người!"
Đêm đó, khi Lưu Phương ngủ,
Trùng Lâu đã ngồi ở đầu giường, ngắm nhìn Lưu Phương rất lâu.
Khuôn mặt y khi ngủ tựa như trẻ
sơ sinh rất đáng yêu, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng như hoa anh đào, nhưng hoàn
toàn không mất đi khí khái của nam tử. Hơi thở chậm rãi nhẹ nhàng, môi khẽ mở
ra mang theo vài phần mị hoặc. Đôi mắt thanh triệt thấu minh, làm say lòng người,
trong veo như nước suối.
Ma Tôn nhìn cảnh tượng trước mắt
ngơ ngẩn đến xuất thần.
Nhưng tựa hồ có nhìn thế nào
cũng không đủ, Ma Tôn cũng không ngờ chính mình đã nhìn liên tục mấy ngày.
Lưu Phương đương nhiên không biết
Ma Tôn không cần ngủ, vì thế đã để cho Trùng Lâu đêm nào cũng ngắm mình. Trùng
Lâu thỉnh thoảng còn thay y đắp chăn, thậm chí dụng chưởng phong thay Lưu Phương
đuổi muỗi, quạt mát.
Ma Tôn không hiểu thế gian tình
ái, thế nhưng lại sớm sinh lòng yêu mến Lưu Phương, chỉ là bản thân hắn không
hay biết.
Thương thế Trùng Lâu sớm đã khỏi
hẳn, thật ra không cần Lưu Phương mỗi ngày thay hắn thoa thuốc, rửa vết thương,
nhưng hắn lại không hề muốn rời đi, hết lần này đến lần khác lấy lý do ở lại,
không ngờ tên ngốc Lưu Phương này lại tin toàn bộ.
Hết thảy mọi thứ
tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước, một khi đã vỡ rồi, bất luận thế nào cũng không thể quay trở lại
như xưa.
Sư phụ của Lưu Phương truyền đạo
quay về, cảm thấy khắp nơi tràn đầy lệ khí, vội vã chạy vào phòng tìm kiếm đồ
nhi, "Lưu Phương!"
"Sư phụ?" Lưu Phương ngơ
ngác ngẩng đầu nhìn lên, người phát ra lệ khí cuồn cuộn lúc này đang cùng y
sóng vai ngồi bên mép giường.
Sư tôn lập tức rút đào mộc kiếm
hướng thẳng Trùng Lâu, "Yêu nghiệt phương nào?!"
Trùng Lâu buồn cười, chỉ là một
người phàm lại dám mơ tưởng đến việc đả thương hắn, đúng là người si nói mộng.
Nhưng tên ngốc kia lại thực sự
nghĩ rằng đào mộc kiếm của sư phụ y có thể làm hắn bị thương, vội dùng thân chắn
trước mặt hắn, lại còn lo lắng hô to, "Đừng!"
Trùng Lâu thật rất muốn nhìn Lưu
Phương tình thâm nghĩa trọng với hắn như vậy, liền ngồi yên không lên tiếng.
"Sư phụ, người không cần đả
thương Trùng Lâu, trên người hắn vốn đã mang thương tích, Lưu Phương mới dẫn hắn
về chữa trị."
"Ngươi cư nhiên dám qua lại
với yêu ma!"
"Đạo gia có câu, ‘cư thiện
địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, cố vô ưu’ [Ở thì lựa nơi chốn; tâm hồn thì thâm trầm
sâu sắc; giao tiếp với người thì nhân ái; nói năng thì thành tín, như vậy sẽ không
lầm lỗi – Trích Đạo Đức Kinh – Chương 8]. Lưu Phương chỉ biết làm việc thiện
giúp người không nhất thiết phải phân biệt người hay ma, Lưu Phương thấy mình
không làm sai."
"Ngươi... Nghiệt đồ!"
Sư phụ tức giận giơ đào mộc kiếm trong tay định đánh Lưu Phương, Trùng Lâu lập
tức bảo hộ ôm y vào lòng, thay y nhận một đòn từ đào mộc kiếm của tên đạo sĩ
phàm giới kia.
Sư phụ giận dữ phất tay áo rời
đi, "Vạn sự họa phúc tương sinh, chỉ có thể nói rằng ngươi quá khờ dại, sớm
muộn gì cũng bị ma vật này hại cho đại họa lâm đầu!"
Trùng Lâu thấy người đã rời khỏi
mới buông Lưu Phương đang ôm trong lòng ra, "Không sao nữa...”
Chính là không ngờ Lưu Phương chỉ
nhàn nhạt đáp lời, "Trùng Lâu, thương thế ngươi đã khỏi, ngươi đi
đi."
Ma Tôn rất kinh ngạc, mới vừa rồi
y còn che chở cho hắn, sao hiện giờ lại quyết tuyệt như vậy, ngữ khí băng lãnh
lạnh lùng này hắn chưa bao giờ nghe Lưu Phương dùng đến, "Lưu Phương…”
"Người và ma khác biệt. Ta
giúp ngươi, sư phụ ta cũng đã đả thương ngươi, xem như sòng phẳng. Ngươi đi đi.”
"Trùng Lâu không đi!"
Trùng Lâu cũng không biết tại
sao mình lại mâu thuẫn như vậy, tóm lại, Ma Tôn hắn nếu ở trước mặt người này đều
không màng đến sĩ diện!
"Ngươi thật không đi?"
"Không đi! Ma Tôn ta đã nói
là làm!"
Chỉ nghe thấy tiếng động rất to
vang lên, Lưu Phương khụy hai chân quỳ xuống đất, lực đạo quá mạnh khiến khuôn
mặt tinh xảo nhỏ nhắn giờ đây vì đau đớn mà cau lại, "Ngươi có đi hay
không?"
Trùng Lâu thẫn thờ nhìn người
trước mặt, "Được, ta đi."
—— Hay cho câu "Người và ma
khác biệt".
***
Sau khi trở về Ma Giới, Trùng
Lâu mỗi ngày đều lấy lọ kim sang dược mà Lưu Phương đã tặng ra xem, suy nghĩ đến
xuất thần.
Nụ cười ấm áp, thanh âm trong trẻo,
không sao quên được.
Lưu Phương.
Tiểu đạo sĩ.
Người và ma khác biệt, chỉ vì
mình cố tình dây dưa làm tổn hại đến việc tu hành của Lưu Phương. Do dự hồi
lâu, rốt cuộc lại thấy buồn cười, đường đường Ma Tôn lại vì một người mà sinh
ra nhược điểm.
Chung quy đành phải chôn tình cảm
kia sâu vào lòng, cho dù chỉ là đứng từ xa viễn vọng, cũng muốn được thấy bóng
dáng y lần nữa.
Nhưng khi Trùng Lâu quay lại Nam
Chiếu để tìm y, lại biết được y và Phi Bồng đã nắm tay nhau cùng chết.
Duyên tụ duyên tán duyên tự thủy.
Gánh vác trên vai vạn trượng hồng
trần.
Chỉ vì một câu,
Chờ kiếp sau gặp lại.
***
Kiếp thứ hai, y là Lâm Nghiệp
Bình, đạo trưởng tại đạo quán ở Trường An.
Mà Phi Bồng luôn hữu duyên cùng
y, kiếp thứ hai hắn là Long Dương, thái tử Khương Quốc.
Lâm Nghiệp Bình cũng vào năm mười
chín tuổi được hoàng hậu Khương Quốc mời vào triều. Kiếp này, Lâm Nghiệp Bình
và Long Dương cùng tuổi.
Từ khi đó, Long Dương cùng Nghiệp
Bình đã tâm đầu ý hợp, nhưng kỳ thực tình cảm của bọn họ sâu đậm hơn thế rất
nhiều.
Long Dương hứa hẹn, một khi
Khương Quốc hát khúc chiến thắng trở về, hắn sẽ chiêu cáo thiên hạ quan hệ của
hai người, cùng y nắm tay trọn đời. Trùng Lâu tự sẽ không để cho Long Dương thực
hiện được điều đó, hắn mượn Dương Quốc làm quân bài, ra tay trợ giúp cho quân đội
Dương Quốc. Phàm nhân đối đầu cùng ma cũng giống như trứng chọi đá, Khương Quốc
liên tục chiến bại. Thế tiến công của Dương Quốc vào Khương Quốc cường đại
không thể chống đỡ, Long Dương đành phải đem tư tình của mình đặt sang một bên,
toàn tâm ngăn chặn ngoại địch. Trùng Lâu thậm chí còn lợi dụng điểm này chiếm lấy
Lâm Nghiệp Bình.
Trong lòng Trùng Lâu chỉ có một
ý niệm, phải làm cho Nghiệp Bình rời xa Long Dương, không thể cho kiếp thứ hai
của y chịu thêm bi kịch.
Mặc dù Lâm Nghiệp Bình biết chắc
rằng Long Dương sẽ không đồng ý, nhưng y cư nhiên vì bình yên của con dân
Khương Quốc mà cam nguyện đem chính mình nộp cho Dương Quốc, làm Trùng Lâu rất bất
ngờ. Lâm Nghiệp Bình yêu Long Dương không thua gì Cố Lưu Phương yêu Phi Bồng năm
ấy.
Hàng đêm, Lâm Nghiệp Bình vì để
bảo toàn trong sạch đều lấy cái chết uy hiếp Trùng Lâu.
Rốt cuộc vào một ngày, dường như
y đã sợ việc mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu dày vò, chấp nhận dâng mình cho
Trùng Lâu, nhưng ra điều kiện phải thả y quay về bên cạnh Long Dương. Trùng Lâu
nghĩ rằng, dù sao hắn cũng là ma, không cần giống con người nói cái gì danh dự,
thuận miệng đáp ứng, cùng lắm thả đi rồi sẽ lại bắt về.
Nhưng hắn làm sao cũng không lường
trước được, để cho y ra đi lần này lại hóa thành âm dương cách biệt.
Ngày hôm ấy, Lâm Nghiệp Bình đem
thân mình xuyên qua kiếm của Long Dương, lấy huyết nhục tế kiếm, từ nay về sau
bích lạc hoàng tuyền.
Ta không giết người, nhưng người
lại vì ta mà chết.
Nếu hắn không dùng ma pháp tương
trợ, Long Dương vốn không cần rèn Ma Kiếm, Nghiệp Bình cũng không phải chết.
Nếu hắn không đáp ứng cho Nghiệp
Bình quay về bên cạnh Long Dương, y liền không thể tế kiếm, cũng không tiêu
vong.
Quá tuyệt vọng, Trùng Lâu uống
xong nước tại Vong Tình Hồ, lại quay về làm Ma Tôn lúc trước tuyệt tình tuyệt ái,
vô dục vô cầu.
Mà hiện tại, vì bản thân hắn đã
quên mất Lưu Phương cùng Nghiệp Bình, nên thất thủ dụng chưởng làm tổn thương
Trường Khanh.
Hương tiêu ngọc tổn.
Tam sinh tam thế, chung quy vẫn
là vô duyên.
Bên trong Ma Điện, nhất thời oán
khí nổi lên bốn phía.
Trùng Lâu cơ hồ điên cuồng nắm
chặt tóc của chính mình, thần tình thống khổ bất kham.
Trên thế gian này, đau đớn nhất
chính là làm ra việc ngay cả hối hận cũng không thể.
Tử Huyên thấy hắn tựa hồ đã tẩu
hỏa nhập ma, nhân cơ hội mang Trường Khanh rời đi, nhưng mới bước được vài bước,
Trùng Lâu liền đưa tay thi pháp, một đạo kết giới xuất hiện ngay trước mặt
nàng, không thể đi tiếp.
"Trường Khanh đã chết,
ngươi cũng không thể thả chúng ta đi?!" Tử Huyên vô vọng cố gắng ôm chặt lấy
thân thể Từ Trường Khanh.
"Ngươi đi, y ở lại.” Trùng
Lâu mặt không đổi sắc, tâm can vô cùng lạnh lẽo.
Tử Huyên càng ôm chặt Từ Trường
Khanh, "Chỉ là một thi thể ngươi cũng không buông tha!"
"Cút!" Một cỗ ma khí
cường đại thô bạo đánh Tử Huyên bay ra tận cửa, Trùng Lâu vung tay lên, Tử Huyên
bị một kết giới giăng quanh mình, kéo nàng ra khỏi Ma Giới. Làm sao cũng không
thoát ra được, cố gắng càng phí công, kết giới có cường đại linh khí bao vây,
nàng không thể phá giải được, đành phải theo kết giới hạ xuống nhân gian.
Đêm tối như mực, trăng sáng đã
treo trên cao.
Đã qua giờ Tý.
Tử Huyên sầu thảm cười, chuyện
nên nhớ đều đã nhớ lại.
--------------------
Tích Vũ: Chương này đã làm sáng tỏ khúc mắc ba kiếp của ba người:
Trùng Lâu – Từ Trường Khanh – Cảnh Thiên.
Ma Tôn tuyệt tình tuyệt ái, lại vì một lần ngẫu hạ phàm trần mà
trở nên si luyến ngàn năm.
Cố Lưu Phương lương thiện thuần khiết, vô tình gieo vào lòng nhất
đại Ma Tôn một tia chấp niệm.
Lâm Nghiệp Bình nam nhi khí khái, lại chấp nhận ủy thân Ma Tôn để
người kia bảo toàn Khương Quốc.
Từ Trường Khanh ngay thẳng quyết liệt, đứng trước Ma Tôn vẫn hiên
ngang mũi kiếm, đổi lại một thân sống chết không rõ.
Giờ thì chư vị đã biết cái preview “Tam sinh tam thế” là lừa
tình hay thật tình rồi chứ?
Phong Đình: Ta chỉ biết, chương này dài quá, dài chết ta luôn.
20 comments
Trớt tra, khổ thân Ah Lâu chưa, tương tư mộng không thành, hờ hờ
Ta cười vô mặt người nè Lâu à.
Ới mà khoan, "không khỏi muốn làm vài chuyện xấu" là sao hả ông thần? Ông thử đụng vô Lưu Phương xem, hừ hừ hừ
Ai, giờ thì ta biết rồi. Truyện này đúng ngọt hưởng rồi :) dù Nội dung trong chap này rất hay, có yếu tố ngược nhưng do được kể vắn tắt, lại qua lời anh Lâu nên cũng ko thấy đau mấy :)) yên tâm từ giờ đến cuối truyện đi. Đoạn ngược nhất đã qua rồi :)) tung bông
Đó, truyện hài mà, muốn ngược cũng ko ngược nổi :)) Có điều ta cũng thương anh Lâu ghê cơ, anh ngu từ phim ngu ra truyện, ngu từ Thục Thiên ngu sang Thiều Hoa. Có ai thương tình cho anh tí thông minh nhanh nhạy ko hả trời @@
Thì chả đụng được vào Nghiệp Bình còn gì nữa =D
Ảnh mà thông minh là ảnh nhào zô zành zựt cấu xé rồi còn đâu. Khéo lại thành như Cố Nhân Thán
Thâu thâu, ta ủng hộ anh cứ yêu trong lặng câm vầy đi, chứ cái thân anh mà.....Khanh Khanh của ta trết mất, hự
Vầng, ta trém
Hự, "cái thân anh mà..." ---> nàng lại làm ta nghĩ đến 1 vài chuyện xấu rồi đó @@, Đúng là cái thân 2 mét (ko biết đổi ra thước thế nào) của chả thì chỉ nên cô độc thiên niên thâu, đừng yêu đương gì cả hại chết người đó =)))
Đấy nàng cũng làm ta tưởng tượng đến 1 số việc tày đình nào đó rồi đó.
Đôi vai gầy đơn bạc, mảnh áo chiếc đơn sơ....hự hự...ta không dám nghĩ nữa đâu....huhu....(cơ mà nó cũng đã xảy ra rồi...cả trong Thục Thiên lẫn Thiều Hoa......ta trém lão Lâu kiaaaaa
Ửng hộ tuyệt đối, chém chết cha lão đi, ko biết thương hương tiếc ngọc. Đầu đeo sừng trâu nên đầu óc cũng như trâu. Hự hự >_<
Ko co nut like, cho ta like doan binh luan phia tren :)
Khổ thân Ma Tôn quá đi... Vì sao người và ma không thể bên nhau mà thần tiên và người phàm lại có thể???
Đạo giáo là đạo tu tiên mà, nên người với thần tiên đâu có đối lập nhau ;)
"không khỏi muốn làm vài chuyện xấu" là sao hả ông thần? Ông thử đụng vô Lưu Phương xem, hừ hừ hừ" ; "anh ngu từ phim ngu ra truyện, ngu từ Thục Thiên ngu sang Thiều Hoa. Có ai thương tình cho anh tí thông minh nhanh nhạy ko hả trời @@" ; "ta ủng hộ anh cứ yêu trong lặng câm vầy đi" ; "Đầu đeo sừng trâu nên đầu óc cũng như trâu" ...
Trời ơi tiếng lòng của mình =)) Thương các nàng quá đi =)) *ôm hun thắm thiết* Ta cũng như Blue_berry, có like là ta bấm 1000 lần những câu trên |o| |o| |o|
Có vẻ hơi ác nhân nhưng mà anh cứ yêu trong thầm lặng là tốt nhất *chạy*
Đình Nhi ngoan, ko phải chạy, đây là nỗi lòng chung của tất cả mọi người, chúng ta cùng chạy =)))
*nắm tay tình thương mến thương* =)))
Chương này ngược nhỉ? Nhưng trình ngược còn rất nhẹ nên ta vẫn cảm thấy ung dung a~
Vậy là vụ Lâu Khanh đã hé mở, thấy vừa thương vừa hận ông Lâu. Phải nói ổng là "ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo" đấy, Tử Huyên đã nói đến thế mà vẫn lao vào đánh đấm, hành hạ Khanh Nhi, thật đáng hận!
Đang rất nóng lòng xem diễn biến giữa Khanh và Lâu. Ta rất mong được thấy một tình cảm chân thật của Lâu dành cho Khanh chứ không phải là theo đuổi hình bóng Cố Lưu Phương. Ta rất dị ứng kiểu tam thế tình duyên của nàng Huyên trong "Tiên Tam" nên không muốn Lâu ca cũng đi vào vết xe đổ ấy. T_T
sao lại có cái Cảnh Thiên ver (aka vô lại) của anh Lâu thế kia
em là bị thất vọng đó
nào có ngờ thấy sự dễ thương bất ngờ của anh
em là like câu
/Có điều ta cũng thương anh Lâu ghê cơ, anh ngu từ phim ngu ra truyện, ngu từ Thục Thiên ngu sang Thiều Hoa/
với câu "Đầu đeo sừng trâu nên đầu óc cũng như trâu" của Tích Vũ tỷ nhá
thương Khanh nhi quớ
nhưng mờ cái tình của anh còn hợp lý hơn tình yêu của Trường Khanh với Tử thẩm trog film
vì trước khi nhớ ra kiếp trước anh đã ghen lồng lên rồi
Ko hiểu sao chương này ta tội cho bạn TL quá, nhưng mà...thấy cũng tội, mà thui cũng kệ :p
các nàng ơi. chúng ta cùng fe iu cùng người, nhưng mà ta thấy tác giả ngược nhất là anh Lâu cơ. đường đường là ma tôn chí cao vậy mà nỡ gắng cho ảnh cái não chậm tiêu như thế (bất công với ảnh ghê ), ma tôn thì phải đa mưu túc trí, nhạy bén tinh khôn hơn người thường chứ nhỉ, có lý đâu bị mấy nàng nói thành đầu heo, óc trâu luôn. hix.... dù sao thì cũng là truyện ngược, thôi thì anh Lâu cũng ráng mà chịu dzậy. ta yêu Khanh nhi, Tiểu Thiên và ta thương anh Lâu.
Post a Comment