“Ngươi cũng đang nằm mơ. Sự thực đã chứng minh, dây
đàn đã đứt không thể nối lại. Ngươi cùng Lý Hoằng Ký, ai cũng không có thể trở
lại làm mình vô ưu vô lự của Lưu Phong Đình ngày đó.”
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 06 – Cao lầu thùy dữ thượng
[Cùng ai lên lầu
cao]
Lý Tòng Gia nhìn người bên cạnh,
y chưa từng thấy Triệu Khuông Dận mặc trang phục văn nhân như vậy, đáng tiếc vẫn
không che đậy được một đôi mắt đầy khí phách.
Có lẽ do hắn còn thiếu một thứ gì
đó, một loại tín niệm mạnh mẽ thấm vào tận linh hồn, hắn vẫn còn khát cầu.
Thậm chí có lẽ, khát cầu của hắn
cùng Thái tử như nhau: Quá lớn, vượt qua khỏi sự tưởng tượng của người thường,
cũng có thể gọi là dã tâm.
Đáng tiếc hắn và Thái tử cũng
không phải là một loại người.
Tâm của Thái tử, hắn không thật
rõ ràng.
Mà Triệu Khuông Dận thì khác, hắn
hiểu tâm của chính mình, đồng thời có khả năng nắm nó trong tay.
Kỳ thực đôi khi, Lý Tòng Gia kính
phục nhân vật như vậy.
Tỷ như ngay lúc này, Triệu Khuông
Dận hoàn toàn không câu nệ lễ tiết mà tùy ý ngồi lên giường, Lý Tòng Gia lộ ra
tiếu ý, đợi rất lâu rồi, đã qua giờ Mùi, mà người y đợi vẫn chưa xuất hiện, vậy
không bằng…
Không bằng cùng hắn nâng chén mạn
đàm.
Người nọ từng nói qua, lục đệ vốn
nên là người túng tình.
Huống chi, cùng với Triệu Khuông
Dận đối ẩm ở một nơi trang nhã, cũng là một chuyện thú vị.
Lý Tòng Gia không đuổi khách nữa,
nghiêng người giống như hắn, khẽ dựa vào cạnh giường, một tay nâng cổ, một tay
rót rượu, “Ngươi là muốn biết cố sự của cầm [đàn], hay cố sự của huyền [dây
đàn]?”
“Cả hai đi.” Hắn khẳng định y sẽ
nói, cho nên trả lời rất dứt khoát.
“Đàn này, tên gọi Hưởng Tuyền.” Y
nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, chậm rãi hướng về phía hắn.
Đều là con cờ trong bàn cờ nhân
thế.
Dạo một vòng, hoa bay liễu rủ
cũng thành mây khói mà thôi.
Ai nấy đều hết sức rõ ràng.
Thái tử, Triệu Khuông Dận, Lý
Tòng Gia.
Lý Tòng Gia từ hơn mười tuổi đã cất
chiếc đàn này đi, mãi đến ngày hôm nay mới lấy ra lần nữa, lại không ngờ một
khúc này bị Triệu Khuông Dận nghe trọn.
Có thể đây là thiên ý.
Kể xong cố sự, ngoài cửa vẫn
không có động tĩnh, người phải đợi, vẫn không đợi được.
Lý Tòng Gia thở một hơi thật dài,
nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, chỉ là thanh âm lại càng trở nên trầm thấp,
“Vốn người mà ta đang đợi, chính là Thái tử. Thế nhưng huynh ấy chung quy không
tới.”
Triệu Khuông Dận chẳng bao giờ ngờ
tới hai người họ dĩ nhiên đã từng có tình cảm thâm hậu thế này.
Trách không được, khi đó hắn chất
vấn y, Lý Tòng Gia chỉ trả lời hai chữ “huynh trưởng”, mọi thứ phải là như vậy.
Vốn dĩ, nếu là nhà thường, đó là
lý do vô cùng hợp tình hợp lý, hợp nhân luân.
Đáng tiếc.
Triệu Khuông Dận có chút buồn vô
cớ, hắn nhớ tới trang giấy kia, chỉ có một chữ “Giết”.
Giấy trắng mực đen, chói mắt đến
cực điểm.
Đến tột cùng là ai quên cầm huyền?
Không biết được.
Lý Tòng Gia nhìn hắn, “Cố sự của
ngươi thì sao? Vẫn có câu có qua có lại, đây mới là lẽ bạn bè.”
“Ha ha, bạn bè?” Triệu Khuông Dận
cười đến khuây khỏa.
Y cũng nhìn hắn cười.
Căn phòng gỗ thoang thoảng mùi
hương.
Chính là tử đàn hương mà Lý Tòng
Gia yêu thích nhất, chậm rãi quanh quẩn trong không khí, cuối cùng hội thành
làn gió theo cửa sổ bay đi, hòa vào phồn hoa dưới phố.
Triệu Khuông Dận tùy ý cất chiếc
quạt vào ngực.
Chi bằng tạm thời quên hết tất cả,
hai người ở trên lầu cao, vứt bỏ toàn bộ thế tục hỗn loạn dưới lầu.
Nam tử mày kiếm đứng dậy rót rượu,
cố sự của hắn không nhuộm màu cẩm tú như của Lý Tòng Gia, mà là cảnh tượng hoàn
toàn khác biệt, cha hắn là tướng lĩnh cấm quân phương Bắc, cho nên hắn sớm giỏi
cưỡi ngựa bắn cung. Hắn vốn có một đệ đệ tên Triệu Quang Nghĩa, ly tán từ thuở
nhỏ, mà hắn vài năm trước theo quân mã xuống phía Nam thực hiện hoài bão thì đột
nhiên nghe được tin tức của người kia, thì ra ngày đó trong lúc loạn lạc, ấu đệ
của hắn đã được một tăng nhân mang về chùa nuôi lớn, một đường lận đận lưu lạc
xuống phía Nam.
Ban đầu hắn mừng rỡ vạn phần, tìm
được đệ đệ ruột thịt, hai người có thể cùng nhau tranh đoạt thiên hạ.
Có một loại người, nhiệt huyết
luôn cuồn cuộn trong xương, tuyệt không chấp nhận đứng dưới chân kẻ khác, bọn họ
sẽ không an nhàn hưởng thụ phú quý do người khác ban tặng.
Nhưng mà, đúng lúc này Triệu
Khuông Dận quyết định thâm nhập triều đình Nam Đường, Thái tử phái người tìm độc,
nhìn trúng hắn, hứa hẹn phong quang ngày sau. Đồng thời hắn cũng nhận thấy Triệu
Khuông Dận tuyệt không phải hạng người thường, cho nên có điều kiêng kỵ, âm thầm
sai người tra xét tung tích huynh đệ hắn, biết người đó đang ở trong một ngôi
chùa tại thành Bắc Kim Lăng mang tên An Đông Tự, liền ra lệnh khống chế nghiêm
ngặt nơi này, áp chế Triệu Khuông Dận.
Lý Hoằng Ký ở trong căn phòng tối
bí mật gặp mặt khách nhân “phương Bắc”.
Cùng một loại người, lại không giống
nhau.
Trong ánh mắt Lý Hoằng Ký có
quang mang khẩn cấp, Triệu Khuông Dận đáy lòng cười nhạt, người đối diện hắn là
Thái tử đáng sợ trong đồn đại, nhưng hắn lại chẳng để vào trong mắt.
Không bằng nói hắn là người điên.
Khí thế của Lý Hoằng Ký khiến cho hắn buồn cười. Tàn nhẫn ác độc cũng không có
nghĩa là dã tâm, cũng đồng thời không phải là thủ đoạn đạt thành mục tiêu thông
minh nhất.
Lý Hoằng Ký sai hắn đi giết Tề Vương
bằng thuốc độc, tự cho rằng không để lộ một khe sơ hở, đáng tiếc người sáng suốt
có ai không rõ, dã tâm của Thái tử không phải chỉ mới ngày một ngày hai.
Nếu Triệu Khuông Dận hoàn thành
nhiệm vụ, như vậy mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nếu không, tính mệnh bào đệ khó
lưu.
“Như vậy, ngươi còn cười ta cái
gì? Ngươi cũng còn tin tưởng vào nhân tâm.” Lý Tòng Gia nghe xong vẫn đạm nhiên
như trước, phía sau rèm lụa sắc trời ảm đạm dần.
“Ta?” Tựa như không ngờ tới phản ứng
của y, Triệu Khuông Dận dừng bước.
“Ta nguyện ý đánh cược tâm huynh
trưởng, ngươi chẳng phải cũng đánh cược tính mệnh huynh đệ hay sao?”
Trong chén sứ, dịch rượu trong suốt
hiện ra không có gì khác biệt, đường viền nhợt nhạt, hương tử đàn như có như
không, chậm rãi chảy qua miệng, chút cố sự ấy cũng tựa như theo đó chảy vào
lòng, khắc cốt ghi tâm.
Triệu Khuông Dận lần đầu tiên cứng
họng.
Hắn chẳng biết nên nói cái gì.
Hắn vốn không tin thứ gọi là nhân
tình nơi Lý Hoằng Ký, thế nhưng hắn dựa vào cái gì mà không tin?
Một Nam quốc rơi vào nguy ngập
trùng trùng, vừa bị đánh bại, bất đắc dĩ phải cắt nhường mười bốn châu của quận
Hoài Nam, xưng thần với phương Bắc. Như vậy có thực sự đáng giá cho Triệu
Khuông Dận liều mạng hợp tác? Vẫn nói thời thế tạo anh hùng, một phương ao hồ
nho nhỏ, tất không phải là thiên hạ của hắn, không thỏa mãn được dục niệm trong
mắt hắn.
Lý Tòng Gia hiểu rõ điều này.
Hắn quyết không phải là người chỉ
muốn hưởng vinh hoa phú quý.
Quả thực.
Chống giường đứng đậy, Lý Tòng
Gia vươn tay vén nửa tấm mành lên, gió chiều chạng vạng khẽ len qua cửa sổ, thổi
vài sợi tóc y bay loạn, y mỉm cười, “Triệu Khuông Dận, ngươi và ta như nhau, đều
còn tin vào loạn thế nhân tâm.”
Tay vén rèm còn đặt tại nơi đó.
Một cổ tay khuynh thành.
Có đôi khi, hắn cho rằng Lý Tòng
Gia có bản lĩnh đầu độc nhân tâm.
Một khắc này.
Hô hấp Triệu Khuông Dận nháy mắt
ngừng trệ.
Hoàng hôn bốn phía, khoảng không
lầu các, có người đứng bên cửa sổ mỉm cười, thanh âm bình tĩnh, một thân Giang
Nam mưa bụi, ánh sáng nhẹ nhàng nhợt nhạt chiếu vào nửa bên mặt, Triệu Khuông Dận
hoảng hốt sợ rằng y thật sự sẽ bị gió cuốn đi.
Không bằng trở lại thì sao?
Tử đàn hương nơi góc phòng đã cạn.
Thế nhưng, vì sao hương khí vẫn
còn lưu?
Triệu Khuông Dận rốt cuộc thất thố
xông lên nắm chặt lấy cổ tay y.
Lý Tòng Gia có chút kinh ngạc, cổ
tay kia liền cứng ngắt ở đó, mặc hắn cầm lấy.
Phảng phất như trở lại ngày đó.
Hai người gần nhau đến nỗi có thể
cảm thấy được hô hấp của nhau.
Có gió.
Tử đàn hương khí phả qua mặt, nhất
mục trùng đồng chiếu vào mắt hắn có chút yêu dị.
Triệu Khuông Dận nhìn thẳng vào mắt
y, một thân tuyệt thế phong hoa, có thật đã thuyết phục hắn, một khắc này,
ngoài cửa sổ đột nhiên hỗn độn bất kham, chỉ có đáy lòng vô ngôn thông thấu.
Hắn thậm chí hoài nghi, chính
mình đi qua hai con ngươi này, có phải lại mang một dáng dấp khác.
Một thân thiên thủy bích dựa vào cửa
sổ, mà hắn, phủ trên người y cách nhau không quá một phân.
Cố tình hung hăng rút ra cây quạt
trong ngực, đưa lên trước khuôn mặt sát ngay lan can, chiếc quạt ghì vào da thịt
y vài phần, Lý Tòng Gia thoáng có chút sửng sốt, lại rất nhanh lấy lại bình
tĩnh như thường. Y chỉ nhẹ nhàng mà nói một câu, “Ấp nhượng nguyệt tại thủ, động
diêu phong mãn hoài.” [Câu thơ nói về sự
tao nhã và linh hoạt của quạt: Khi thi lễ thì tĩnh như nguyệt, khi dao động thì
gió đầy lòng.]
“Cây quạt cũng có thể giết người.”
Hắn lạnh lùng cảnh báo.
Lý Tòng Gia lắc đầu, qua một hồi
lâu, thấy hắn có chút ý muốn ly khai, y đột nhiên mở miệng, “Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt đột
nhiên bị một bàn tay che lại. Y vốn một tay đỡ ở phía sau, một tay bị Triệu
Khuông Dận hung hăng nắm lấy, cho nên không cách nào động đậy, cứng đờ trong
bóng tối.
Bàn tay che mắt y có chứa chút ấm
nóng ẩm ướt. Trong đầu Lý Tòng Gia chuyển qua rất nhiều ý niệm. Mười sáu tuổi,
y từng thấy qua rất nhiều thứ, thấy rõ thiên mệnh bất an trong hồ, thấy rõ Lưu
Phong Đình dã tâm không giấu được. Đáng tiếc, y lại vẫn tin tưởng tình nghĩa của
căn cầm huyền đó, y tin tưởng lời nói của Hàn thái phó khi ấy, rằng Lý Hoằng Ký
đã từng bỏ mặc tất cả để chạy đi tìm lục đệ.
Y cố chấp tin tưởng, tuy rằng đường
đi từ nay về sau khác biệt, một người là Thái tử, một người là An Định Công, nếu
không thể niên thiếu khinh cuồng,
vậy thì từ nay về sau uống rượu hát ca, nếu người chấp nhận như vậy, tất thảy đều
có thể bỏ mặc. Y tự nhận mình đã quá ngây thơ.
Thế nhưng hôm nay, khi y không
còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, mới phát hiện, nguyên lai còn có rất nhiều thứ đáng
cho y hy vọng.
Hy vọng lại có thể nhìn thấy.
Đây cũng là lần đầu tiên, đáy
lòng Lý Tòng Gia dâng lên một loại ý nghĩ kỳ quái.
Muốn nhìn cho rõ cái kẻ càn rỡ
này, trước sau không đặt ai vào mắt, có thể một ngày, đạt được thứ hắn cần?
Có thể đó là thứ Lý Hoằng Ký,
vĩnh viễn không chiếm được.
Hoặc cũng chỉ là.
Muốn nhìn một chút, xem ngươi có
thắng hay không.
Triệu Khuông Dận ngẩn ngơ nhìn
người dưới thân đột nhiên cười, hắn không nhìn thấy ánh mắt y, chỉ có khóe miệng
hơi biến động, vô thanh vô ngữ.
Lực đạo nắm cổ tay càng gia tăng,
rất rõ ràng, hắn cảm giác được hàng mi của y hơi nhăn lại, Lý Tòng Gia rốt cuộc
hé mở đôi môi muốn nói gì, hắn lại không cho phép y nói ra.
Có thể là Thanh Hoan Tửu lúc này
mới phát huy tác dụng, hắn say rồi.
Một giây tiếp theo, hắn hôn lên
môi y.
Một thân thiên thủy bích phong
hoa vào xương cốt, hơi thở phả ra không khí cũng không giống người thường, tự
có thanh u đến tận xương, như núi sông thiên thủy một màu, giọt sương sớm duy
nhất giữa hồng hoang minh diệt, y mỉm cười khiến người nhu thuận, y giơ tay khiến
người ngả nghiêng.
Huống chi khí khái lúc y nhắm mắt
đánh đàn, lọt vào mắt người xem quả là xuất trần tuyệt thế.
Có đôi khi, nhân tâm thật dễ dàng
bị đầu độc.
Triệu Khuông Dận cũng nhắm mắt lại.
Hắn cho rằng Lý Tòng Gia sẽ kịch
liệt giãy dụa, trực tiếp gọi người. Hắn đã chuẩn bị đối mặt với mọi hậu quả.
Thế nhưng Lý Tòng Gia kịch liệt
run rẩy một chút, lại không làm gì.
Thẳng đến khi hắn rời khỏi môi y.
Rời bàn tay che mắt y, buông cổ
tay y.
Thiên thủy bích y nhân như trước
phong khinh vân đạm mà cười, y chỉ nói một câu.
“Triệu Khuông Dận, ngươi cũng
điên rồi.”
Triệu Khuông Dận cười ha hả, khôi
phục thái độ bình thường, cúi người ghé vào tai y nói, “Các ngươi mới là một
đám người điên. Toàn bộ người miền Nam này…” Thấy Lý Tòng Gia không lên tiếng,
hắn tiếp tục, “Các ngươi chìm trong Đường triều thịnh thế không thể tỉnh lại,
các ngươi cho rằng bản thân vẫn làm chủ giấc mộng này sao?”
Hắn cười đến càng thêm điên cuồng,
phảng phất phá tan toàn bộ si dại của người đời, dù là mỹ mộng hay ác mộng.
Tay hắn lại đặt lên cổ Lý Tòng
Gia, y vẫn không giãy dụa, tựa như ngay từ đầu đã đều buông xuôi, cho nên luôn
khiến cho Triệu Khuông Dận phẫn hận.
“Lý Tòng Gia.” Hắn gọi tên của y,
ngữ khí nghiêm túc dị thường, “Ngươi cũng đang nằm mơ. Sự thực đã chứng minh,
dây đàn đã đứt không thể nối lại. Ngươi cùng Lý Hoằng Ký, ai cũng không có thể
trở lại làm mình vô ưu vô lự của Lưu Phong Đình ngày đó.”
Hắn còn muốn nói cái gì, lại đột
nhiên im bặt, tựa như nghe được chút động tĩnh, Lý Tòng Gia muốn đứng thẳng dậy,
lại bị Triệu Khuông Dận ấn xuống, gần như nằm hẳn lên giường.
Một lát không phát hiện ra điều
gì, hắn bỗng nhìn y cười, “Ngươi cho là ngươi có thể buông xuống tất cả. Thế
nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, điều mà ngươi vẫn luôn muốn biết, Lý Hoằng
Ký liệu có thể thật sự giết ngươi?”
Lý Tòng Gia thùy hạ mi mắt, “Ta
không hề hoài nghi dã tâm của huynh ấy, ta chỉ là muốn biết, huynh ấy còn nhớ
căn huyền cầm đó? Nếu huynh ấy thật sự hiểu ta, liền biết ta không có ý cùng
huynh ấy tương tranh.”
Triệu Khuông Dận nhìn thẳng y, Lý
Tòng Gia vẫn là có chút khổ sở, y cũng không phải là thần, y vẫn còn bận tâm.
Hàng mi hơi nhăn lại khiến hắn không biết phải làm thế nào cho phải, “Ngươi…
ngươi đã thua rồi.”
“Ngươi cũng thua rồi. Ngay từ khi
ngươi kể chuyện của ngươi cho ta nghe, ngươi cũng đã thua rồi.” Y cười có chút
cao hứng, “Ngươi có thể vì tiền đồ của mình mà giết người, thế nhưng ngươi vẫn
còn bận tâm đến đệ đệ của ngươi. Cho nên ngươi cũng có tình.”
Trời đã tối hẳn.
Phố xá bắt đầu lên đèn.
Trong phòng một mảnh u ám, tay hắn
vẫn còn ở trên cổ y, cảm giác được yết hầu y khẽ động, đường nét thanh gầy trở
nên rõ ràng.
Lý Tòng Gia hơi nghiêng đầu,
thoáng nhìn ra đêm tối ngoài kia, đột nhiên ý thức được người mà y đợi, chung
quy cũng không tới, y nhắm hai mắt lại.
“Lý Hoằng Ký vẫn chưa tới.” Khẩu
khí nhàn nhạt, Triệu Khuông Dận không ngạc nhiên, rất rõ ràng, y thật sự đang đợi
Thái tử.
Mở mắt lần nữa, vẫn là một hồi
khói lửa nhân gian. Mà người trước mắt, mày kiếm thượng thiêu, dưới ánh phản
quang nhìn không rõ nhãn thần, Lý Tòng Gia đứng dậy đẩy hắn ra, tay Triệu
Khuông Dận cũng không thật sự sử lực, cho nên y có thể nhanh chóng rời khỏi giường.
Tự rót một chén rượu, vừa muốn uống,
xoay người lại thấy Triệu Khuông Dận còn đang ngồi trên nhuyễn tháp, bèn nói,
“Ngươi say rồi.”
Triệu Khuông Dận không trả lời vấn
đề này, ngược lại hỏi y, “Uống tiếp, ngươi cũng đang muốn say.”
Lần đầu tiên, hắn thấy Lý Tòng
Gia cười đến bừa bãi.
Tiếng cười rất lớn, y nâng chén mời
hắn, “Không bằng cùng say?” Thần thái bừng tỉnh này tựa như đã buông xuống thứ
gì nặng lắm, y rốt cuộc uống không còn kiêng kị gì nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy y mất đi một
chút khí khái nho nhã, có chút phóng túng, một ngụm nuốt xuống, lại tiếp thêm một
ngụm.
Là một Lý Tòng Gia khác hẳn với
ngày thường.
Lại một lần nữa, giống như mê hoặc.
Triệu Khuông Dận cũng đứng dậy, một
tay cầm bầu rượu, một tay đỡ lấy thắt lưng Lý Tòng Gia sử lực, y còn chưa kịp
phản ứng, cả người đã bị Triệu Khuông Dận mang đi.
Đều là điên rồi sao.
Triệu Khuông Dận ôm y nhảy ra
ngoài cửa sổ, hai người bay thẳng lên đỉnh cao lầu, ngồi trên mái ngói.
Lý Tòng Gia nhìn thấy vị trí hiện
tại lại không có chút kinh ngạc, chỉ cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, một giọt
cũng không rơi vãi.
Y cười đến càng thêm khuây khỏa,
“Quả nhiên là hảo công phu.”
Vẫn giữ nguyên tư thái dựa vào
người Triệu Khuông Dận, y ngửa đầu đem chén rượu một hơi uống cạn.
Triệu Khuông Dận cũng cười rộ
lên, rót rượu cho y.
Nhìn y khó khăn lắm mới đưa được
chén rượu lên môi.
Nhưng lại mạnh mẽ đoạt lấy chén,
ngón tay đặt lên cổ tay y lần nữa, dứt khoát sử lực, đưa rượu vào miệng mình.
Lý Tòng Gia thu tay, “Đây không
phải hành động của người quân tử.” Nhưng đổi lại chỉ là một tiếng cười.
Trên đỉnh cao nhất của Sanh Đỉnh
Lâu, mái gác cong cong, một kiện huyền y, một kiện thiên thủy bích. Đối ẩm cười
vui. Dưới lầu là phố xá xa xôi, ngựa xe không ngớt, có người đứng trước sạp
trái cây xem xét lắc đầu, còn có nữ tử nhà ai đang tụm năm tụm ba lựa chọn son
phấn.
Đương nhiên cũng có những bóng ảnh
ẩn hiện sau hàng dương liễu.
Ai cũng có bí mật.
Nữ tử hồng y ngồi trong nhuyễn kiệu,
mắt không chớp hướng về Thái tử phủ.
Đưa ánh mắt ra xa, xa tận chân trời,
nơi hoàng cung rộng lớn có ánh hoàng kim huy hoàng tráng lệ.
Vẽ nên hỗn loạn cung tường.
Ánh đèn giăng mắc.
Đáng tiếc không ai may mắn nhìn
thấy, nơi kia mái gác kinh hồng.
Có một người cười nhìn một người,
một thân xiêm y tuyệt thế.
Chỉ có y, chỉ có Triệu Khuông Dận.
Hôm nay đều đã xa rồi.
Uống đến mặt mày đỏ ửng, vốn
không phải là người dễ say, thế nhưng hôm nay, Lý Tòng Gia đã nghĩ mình rất nhanh
say.
Nhìn vào chén sứ, y thấp giọng mở
miệng, cũng có lẽ muốn hát xong một khúc này.
“Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng
quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi, thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi. Đãi
nguyệt trì thai không thệ thủy, manh hoa lâu các mạn tà huy, đăng lâm bất tích
canh triêm y.”
[Đuốc chuyển buồm lay mộng qua mau, muốn tìm dấu cũ thấy người đâu. Trời
dạy thân tâm không toàn vẹn. Ánh trăng dưới nước vớt được đâu? Hoa tàn lầu các
tiếc tà dương. Giữa tầng sông núi ướt xiêm y].
Hát đến câu “thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi”, Triệu Khuông Dận bên cạnh nhẹ
nhàng thở dài một tiếng, hắn muốn cắt ngang y, lại bị Lý Tòng Gia ngăn cản, chỉ
thấy y sam bích sắc hoảng động, y muốn đứng lên.
Trên mái nhà cao cao có thể độ dốc
không đồng nhất, huống chi bản thân đã say rồi, Triệu Khuông Dận đỡ lấy y, y lại
khăng khăng muốn hát cho hết.
Đăng lâm
bất tích canh triêm y.
Triệu Khuông Dận ngồi sau y, nhìn
y chậm rãi đứng thẳng dậy, dang hai tay ra, gió len qua thân, thổi áo bào bay
phần phật, còn có những sợi tóc dài, bay lượn khắp trời.
Thậm chí có thể.
Che lại phía xa hoàng cung huy
hoàng kim bích. Trong tầm mắt hắn tràn đầy bích sắc của y bào như đang muốn
thoát ra, tử đàn hương khí quẩn quanh trong gió. Tất cả một màn này khiến cho
Triệu Khuông Dận lần đầu tiên tâm loạn như ma.
Cao lầu thùy dữ thượng? [Cùng ai lên lầu cao]
Người tuyệt thế xuất trần kia đột
nhiên quay đầu nhìn hắn.
Tư thái trong gió như phảng phất
đứng mấy ngàn năm.
Bất quá chỉ vì một lần ngoảnh lại.
Một lần ngoảnh lại, cũng đủ rồi.
Lý Tòng Gia lại xoay người sang
chỗ khác đưa lưng về phía hắn, bước từng bước lên phía trước, chậm dãi đi tới
rìa mái ngói. Triệu Khuông Dận ngây ngẩn nhìn y, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng
gì, mãi một lúc sau mới giật mình, phát hiện một thân áo bào bích sắc xa xa như
sắp ngã, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì, ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm,
người kia vẫn khiến cho hắn phải tin phục.
Y đến tột cùng là loại người gì?
Lúc Triệu Khuông Dận xông lên ôm
y vào ngực, trong lòng đã quẩn quanh nghi vấn này.
Ngay cả dáng người ngã xuống này,
cũng khiến người ta phải tán thán.
Trên lầu cao, y lại bước thêm một
bước, liền bị người kia siết chặt lấy thắt lưng, chơi vơi giữa không trung khiến
hai người có chút lóa mắt, chỉ có điều, Lý Tòng Gia lại cười đến khoái lạc, Triệu
Khuông Dận nhìn y, “Ngươi thực sự điên rồi.”
“Chạy đến cứu ta, ngươi cũng điên
rồi.”
Triệu Khuông Dận xiết chặt y,
chân mượn lực tại cột lầu, cho nên tư thế rơi xuống cũng chậm lại nhiều, “Làm
sao ngươi biết được ta nhất định sẽ tới cứu ngươi, ta nên nhìn ngươi tự mình
ngã xuống, như vậy đỡ phải phiền ta xuống tay.”
“Ngươi nhất định sẽ tới.” Lý Tòng
Gia không chút nào sợ hãi, thản nhiên nhìn bản thân cách mặt đất càng ngày càng
gần.
Vì sợ sẽ khiến người khác hiếu kỳ,
Triệu Khuông Dận ôm y ngã xuống một góc tối không ai nhìn thấy, hai người đáp
xuống một gốc cây.
Vừa lúc dưới lầu một mảnh ầm ĩ.
Có một đám người không biết từ phủ
nào cầm đèn tìm kiếm khắp đường.
Cuối cùng đi vào Sanh Đỉnh Lâu.
Chưởng quỹ Sanh Đỉnh Lâu cung
kính đưa Phiêu Bồng đứng đầu đoàn người đi vào một gian phòng, nhưng lại chẳng
thấy ai, mọi người vô cùng kinh ngạc, lại không biết An Định Công đang ở nơi
nào.
“Khả năng ngài ấy đã tự mình ra
ngoài rồi không chừng, An Định Công căn dặn hôm nay bất luận là ai cũng không
được quấy rầy, cho nên ta vẫn đợi ở ngoài. Chỉ thấy có hai vị khách nhân tới, đều
đã dẫn vào đây.”
Phiêu Bồng không còn cách nào
khác, chỉ có thể tiếp tục dẫn người đi tìm, An Định Công còn có yến tiệc vào giờ
Tuất, mà hiện tại vẫn không thấy đâu, Triệu công tử được mời đến cũng không rõ tung
tích, khiến phu nhân vô cùng sốt ruột.
Hắn thở dài, phân phó phía dưới
tiếp tục tìm kiếm.
Nhìn người trong phủ mình tản đi
khắp các xóm nhỏ, Lý Tòng Gia cũng không vội vàng, “Ta nên nhớ giờ Tuất phải trở
lại.” Y vung tay ném bỏ chiếc chén mẫu đơn đáng giá ngàn vàng, phất tay áo xoay
người bước trên đường nhỏ trở về phủ. “Về thôi”. Triệu Khuông Dận bắt kịp y.
Lý Tòng Gia đã đi được một đoạn rất
xa, quay đầu nhìn lại Sanh Đỉnh Lâu, huynh, vẫn không chịu đến.
Không phải không khó chịu. Chỉ là
khó chịu cũng phí công.
Hắn đã muốn, thì nhất định sẽ
làm, hắn đã không muốn, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến hắn bận tâm.
Huống chi, chỉ là một căn cầm huyền.
Triệu Khuông Dận thấy y cười tự
giễu, bất động thanh sắc.
Hắn không nói cho y, khi hắn che
tai y, Lý Hoằng Ký đã tới. Triệu Khuông Dận nghe được tiếng bước chân, thế
nhưng khi Lý Tòng Gia nói xong câu này, “Nếu huynh ấy thật sự hiểu ta, liền biết
ta không có ý cùng huynh ấy tranh chấp”, thì hắn đã xoay người dời đi.
Hắn không nói, khiến chuyện này
trở thành một bí mật. Cũng là một lần đánh cược cuối cùng, Lý Hoằng Ký đến tột
cùng có thể thu hồi huyết đao của hắn hay không?
Thành Kim Lăng về đêm lại mang
nét phong tình khác, cùng với khói trắng mây xanh mạn vũ khinh ca có điểm bất đồng,
đơn giản là vì có y. Người trước mắt thanh gầy phong hoa như trước, nhưng lại
khiến hắn giật mình.
Trong lòng còn lưu lại chút hơi ấm
hai người cùng nhau rơi xuống, một mạt tử đàn hương.
Nếu ngươi biến thành gió.
Đêm này đẹp bao nhiêu.
Triệu Khuông Dận thầm nghĩ đây là
cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng thấy qua.
Đột nhiên trời đổ mưa phùn.
--------------------
Chương
này đẹp quá, Lý Tòng Gia đẹp quá, hai người đẹp quá, nắm cổ tay, che mắt, bịt
tai, ghì chặt, ôm ngang, dựa người, gần nhau đến thế, thảo nào Triệu Khuông Dận
ngươi chấn động rồi.
6 comments
Đọc chương này ta cảm giác mình sắp chết mê văn của Nhất Hàn A mất thôi. Ta đã đọc qua nhiều tác phẩm có văn phong mỹ lệ, nhưng thứ văn mỹ lệ mà không khoa trương sáo rỗng, bình đạm mà chạm đến đáy hồn người, gợi lên nỗi buồn trong trẻo đến thế này thì có lẽ đây là lần đầu tiên gặp được. Đúng như nàng nói, chương này đẹp quá, cảnh đẹp, tình đẹp, thơ đẹp và người lại càng đẹp :))
Triệu Khuông Dận tâm cơ thâm trầm đến đâu, vậy mà đứng trước "con mồi" của mình lại có thể bộc bạch hết tâm tư, nói ra những chuyện vẫn chôn sâu trong lòng không chút e ngại. Lý Tòng Gia thực sự có bản lĩnh đầu độc nhân tâm?
Lý Tòng Gia, ngày thường y nghiêm cẩn giữ mình là thế, vậy mà trước mặt một kẻ lai lịch bất minh mới quen được mấy ngày lại dám buông thả bản thân, bộc lộ những nét tính cách chưa bao giờ biểu lộ trước mặt kẻ khác. Chỉ vì người kia là Triệu Khuông Dận.
Phải chăng cả hai thực sự đã điên? Hay phút điên cuồng ấy mới là khoảnh khắc cả hai sống thực với con người mình nhất? Ta say hay thiên hạ mới say? Ta điên hay thiên hạ mới điên? Câu trả lời đã chẳng còn quan trọng. Trong cơn mê này, ta bỏ quên ưu phiền đè nặng, ta bỏ lại nhân thế dưới chân, chỉ còn ngươi ở lại. Quên đi thân phận, địa vị, quên đi những mối sầu đeo bám thâm tâm, chỉ còn hai tâm hồn lạc lõng dựa vào nhau trong đêm tối. Đêm đối ẩm trên Sanh Đỉnh Lâu thực là một giấc mộng đẹp đẽ phóng túng, cả đời khó quên...
Cứ mê đắm thế này, bảo sao cả hai dù biết đây là nghiệt duyên cũng không sao dứt ra được. Haiz
Hóa ra lại là một giấc mộng, dù là mỹ mộng hay ác mộng thì cũng đã lao vào rồi.
"Say sưa mê mị, ôm mộng cảnh êm đềm nào muốn tỉnh.
Nâng chén mời gió trong, một thân hào khí bừng bừng"
Cô nương ơi, câu thơ này cô lấy ở đâu mà hay thế. Đừng bảo cô xuất khẩu thành thơ nha @_@
Trong bài Sở hướng phi mỹ =)) Ta chỉ có làm thơ con cóc là giỏi thôi =))
À, ta có biết bài đó, còn từng dịch ra rồi cơ, mà chả biết quăng nó đi đâu rồi :))
Trời đang mưa, vừa nghe Sở hướng phi mỹ vừa đọc Sơn Hà. Thú vui tao nhã :))
Post a Comment