Jul 10, 2013

[Đam mỹ | Lịch sử | Sơn Hà Vĩnh Tịch] Chương 09

Written By Tích Vũ Lầu on Jul 10, 2013 | 00:33

Tình huống vô cùng mất tự nhiên, Lý Tòng Gia nghe được lời nói ấy đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa, Triệu Khuông Dận rất muốn biết y lúc này là biểu tình gì, con người lớn lên giữa cẩm tú lễ nghi, sợ rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời phải chịu loại uy hiếp vô lễ này. 


[ĐAM MỸ | LỊCH SỬ] SƠN HÀ VĨNH TỊCH
Tác giả: Nhất Hàn A
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 09 – Hoàn như nhất mộng trung

[Sơn Hà Vĩnh Tịch] Triệu Khuông Dận - Lý Tòng Gia

Lý Tòng Gia bị che miệng không cách nào gọi người, lại bị Triệu Khuông Dận giữ chặt thắt lưng không thể động đậy, y đâu thể chống lại được lực đạo của Triệu Khuông Dận. Một đôi trọng đồng phẫn nộ bừng bừng, rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên y nổi giận như vậy.
“Ngươi cũng có lúc sợ.”
Người trong lòng lắc đầu, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng người đến.
Triệu Khuông Dận cũng thận trọng nhìn lên. Chỉ nghe có tiếng Phiêu Bồng ở bên ngoài gọi vào, “Chủ tử? Vừa rồi đổ vỡ cái gì vậy? Có cần cho người vào thu dọn không?”
Hai người đều cứng ngắc tại chỗ, Triệu Khuông Dận buông bàn tay che miệng y, ý bảo y trả lời. Lý Tòng Gia vô cùng bất đắc dĩ, y nên gọi người tiến vào, thế nhưng bọn họ hiện tại là tư thế gì, để người ngoài nhìn thấy…
Tuyệt đối không thể. Y xoay người muốn thoát ra khỏi vòng tay của Triệu Khuông Dận đang cô trụ thân thể mình, lại khiến cho Triệu Khuông Dận càng siết mạnh thêm, kéo y lui lại hai bước.
“An Định Công? Triệu công tử?” Phiêu Bồng nghe được tiếng đổ vỡ thì vội chạy đến, lại không nghĩ rằng mình hỏi nửa ngày cũng không có tiếng ai đáp lại, lòng thầm sinh nghi, tiếp tục ở ngoài cửa gọi.
Triệu Khuông Dận trực tiếp kéo y đến bên tường, ghé vào tai y thấp giọng, “Mau trả lời, nên nói cái gì ngươi cũng rõ ràng, nếu như hiện tại ngươi gọi người đến, ta đây sẽ trực tiếp tiễn ngươi đi tìm Dương Ngọc Hoàn mà đòi Nghê Thường Vũ Y Vũ.”
Lý Tòng Gia giật ống tay áo vẫn vô dụng, tình thế đã như vậy, không thể giãy dụa thì cứ thong dong mà chống đỡ, y nhìn thẳng vào Triệu Khuông Dận, nhỏ giọng nói, “Nếu ngươi muốn giết ta, vậy cứ động thủ đi.”
Nam tử mày kiếm nhìn chuôi kiếm vừa bổ đôi bình phong đang nằm trên mặt đất, càng ghé sát tai người kia, “Phải, ta còn chưa muốn giết ngươi, vậy không bằng đổi loại uy hiếp khác? Nếu ngươi gọi người, ta liền trực tiếp xé y phục của ngươi.” Lời vừa dứt, hắn dùng sức đẩy Lý Tòng Gia vào vách tường, khiến y không thể động đậy.
Tình huống vô cùng mất tự nhiên, Lý Tòng Gia nghe được lời nói ấy đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa, Triệu Khuông Dận rất muốn biết y lúc này là biểu tình gì, con người lớn lên giữa cẩm tú lễ nghi, sợ rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời phải chịu loại uy hiếp vô lễ này. Đáng tiếc người kia nghiêng mặt một bên, giữa bóng tối không thể nhìn ra cái gì, y chỉ đưa tay ra hiệu Triệu Khuông Dận chớ có lên tiếng.
"Phiêu Bồng, không sao, vỡ mất một cái chén, một lát nữa ta gọi người vào thu dọn là được."
“Chủ tử, nước trà có bị đổ không? Không bằng để Phiêu Bồng đi vào…”
“Lui xuống đi, không có việc gì. Ta còn có chuyện quan trọng cần thương nghị với Triệu công tử.” Thanh âm Lý Tòng Gia khôi phục lại vẻ đạm nhiên thường ngày, còn thêm ba phần thong thả khiến Phiêu Bồng không dám hoài nghi.
Tiếng bước chân đi xa.
Lưng va vào tường có chút đau, tay vừa bị nước sôi đổ vào bỏng đỏ cũng không biết thế nào, Lý Tòng Gia cảm thấy mệt mỏi, giơ cổ tay đặt lên trán, thanh âm trầm thấp hướng tới người vẫn không chịu buông tay, “Người cũng đi rồi, ngươi buông ta ra được chưa.”
Triệu Khuông Dận chỉ nhìn y, không nói gì, cũng không buông.
Tiếp tục giằng co, Lý Tòng Gia rốt cuộc trừng mắt, “Triệu Khuông Dận, ngươi có biết cái gọi là được một tấc lại muốn tiến ba bước?” Lời vừa dứt y lại cảm thấy có điểm đặc biệt không thích hợp, không khỏi nhớ tới đêm qua trên lầu cao cùng rơi xuống, trong gian phòng nhỏ…
Lý Tòng Gia cũng có lúc không biết làm thế nào cho phải.
Người trước mắt cầm tay phải của y lên, “Bỏng rồi.” Bích y nhân vô thức giật tay lại, lại bị hắn lần thứ hai nắm lấy. Xương cốt thanh gầy, đường nét tuyệt mỹ, nắm ở trong tay, cảm giác nôn nao cõi lòng.
Thì ra Triệu Khuông Dận không biết, Lý Tòng Gia giữa ngày xuân, ngón tay cũng vẫn băng lãnh đến vậy.
“Nhớ phải đắp thuốc, đừng để lưu lại vết bỏng.”
Lý Tòng Gia nghiêng mặt nhìn qua hắn, “Là ai từng nói, có chút thương tích cũng muốn chữa trị giống như nữ nhân?”
Triệu Khuông Dận cười lớn buông y ra, nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, thoải mái lấy tay áo chà bụi.
Lý Tòng Gia thở dài một hơi, chậm rãi muốn trở lại bên cạnh bàn, ai ngờ Triệu Khuông Dận đột ngột chuyển đầu kiếm chỉ thẳng vào con mắt y, mang theo hàn khí lạnh lẽo, mũi kiếm sáng loáng chỉ cách con ngươi không quá một tấc.
Sơn thủy bích sắc như họa, đối mặt với kiếm khí hung ác đột nhiên mỉm cười.
Kỳ thực sinh tử, chỉ trong một tấc này thôi.
Tóc Lý Tòng Gia trải qua mấy lần lôi kéo đã có chút rối loạn, vài sợi tóc đổ xuống che khuất một phần mắt y, sắc mặt nhàn nhạt tái nhợt, một nét cười như có như không.
Triệu Khuông Dận sợ nhất y như vậy.
Mỗi một lần, khi hắn khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, Lý Tòng Gia lại như biết dùng tà thuật đầu độc nhân tâm, y nói rõ ràng cho ngươi, y không quan tâm, không sợ chết, cứ như vậy, khiến cho Triệu Khuông Dận hận thấu xương, lại không biết phải làm gì.
Gánh vác trách nhiệm không thể nói. Y vẫn như trước vân đạm phong khinh.
“Không bằng trở lại?” Một cái thiêu mi phong tình. Lý Tòng Gia nói đến thoải mái, “Sau khi ta chết, vẫn phải nhờ Triệu công tử giúp ta tìm kiếm khúc phổ Nghê Thường Vũ Y Vũ, nếu ngày sau thật sự may mắn tìm được, phiền Triệu công tử chuyển tới cho phu nhân ta.”
Triệu Khuông Dận tức giận thật sự.
Lý Tòng Gia thấy hắn như vậy, ngược lại có chút khó hiểu, “Ngươi không phải vốn dĩ đến để giết ta sao? Loại độc này tên là Thấm Cốt, ta nói đúng hay không?” Lời nói này khiến Triệu Khuông Dận sửng sốt, “Thấm Cốt? Ngươi…”
“Ngươi đánh mất đồ.” Lý Tòng Gia vân đạm phong khinh nói cho hắn biết, vào đêm họ mới gặp nhau, y đã nhặt được chiếc lọ người kia đánh rơi trên mặt đất, “Độc pha vào Thanh Hoan Tửu, tình trạng chết giống như bệnh tim?”
“Ngươi biết không ít, nhưng cũng không nhiều lắm.” Triệu Khuông Dận nghĩ cho dù y đi hỏi thăm, cũng không thể biết được gốc tích loại độc dược Bắc phương này, cùng lắm là suy ra từ trường hợp của Tề Vương mà thôi.”
Lý Tòng Gia lắc đầu, “Vậy là đủ rồi.”
Triệu Khuông Dận bỗng nhiên cau mày.
Mũi kiếm lệch khỏi quỹ đạo, nhập thẳng vào tường ba phần.
Triệu Khuông Dận nhìn vết sưng đỏ trên tay người kia, “Lý Tòng Gia”, hắn gọi thẳng tên y không thèm kiêng kỵ, “Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi nợ ta một mạng.”
Đến phiên Lý Tòng Gia cười ra tiếng. Tâm y đã mệt, nhưng không được giải thoát, nếu như một kiếm này quả nhiên đâm vào y, có thể ngược lại chính là chuyện tốt, Thái tử từ nay không cần lo lắng, Triệu Khuông Dận cũng có thể cứu đệ đệ mình, cùng nhau tranh thiên hạ. Nhưng… Nga Hoàng. Y vẫn không an tâm về nàng. Suy cho cùng, thứ duy nhất y bận tâm, chính là nữ tử vẫn vì y mà nhuộm y phục thiên thủy bích.
Trong chớp mắt ý niệm chuyển qua đầu, đột nhiên lại bị chính mình làm cho hoảng sợ, từ lúc nào, y cũng bắt đầu hi vọng Triệu Khuông Dận có thể cứu thoát đệ đệ của mình.
Vẫn là chấp niệm quá nhiều, vẫn là tin tưởng huynh đệ nhân luân.
Lý Tòng Gia chờ mong, có thể thấy được chân tình giữa thời loạn thế.
Tựa như nhìn thấy một trò chơi thú vị, Lý Tòng Gia gật đầu, “Ta nói rồi, người muốn ta chết không phải là ngươi. Nhưng xem ra hôm nay, ngươi tựa hồ đối với tính mạng của ta cũng cảm thấy hứng thú. Thực sự kỳ quái, ta không coi rẻ tính mạng người khác, nhưng luôn luôn có người muốn coi rẻ tính mạng của ta.” Y thở dài, chỉ vì một đế vị, cứ dây dưa như vậy qua bao nhiêu năm.
Triệu Khuông Dận thấy y hồi lâu không nói, một mình ngồi vào bàn, hắn không nhìn y, nhưng lại nói ra một câu khiến Lý Tòng Gia phất tay áo đẩy cửa bỏ đi. Y đi đặc biệt vội vàng, không còn nói bất cứ điều gì nữa.
“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với chính ngươi.”
Đêm qua trải qua rất nhiều chuyện quá mức rõ ràng, khiến đáy lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Cả hai người họ đều không dám đối mặt với vấn đề này.
Bọn họ đều có lập trường của riêng mình. Trận cờ này còn chưa kết thúc, sao có thể vừa lâm trận đã thành kẻ tội đồ?
Có một tiểu thị nữ hơn mười tuổi vừa muốn tiến vào đã thấy một mớ hỗn độn trên mặt đất, bình phong gãy thành hai đoạn, còn có rất nhiều mảnh nhỏ ngổn ngang. Nàng nơm nớp lo sợ đứng ở cửa hỏi, “Triệu công tử? Có cần gọi người đến dọn dẹp không?”
Hắn đứng dậy đi ra cửa, còn có thể trông thấy một mảnh bích sắc dần xa.
Nghĩ đến đêm qua cùng rơi xuống từ lầu cao, phong tư của y khiến hắn không sao quên được, Triệu Khuông Dận hơi nhắm mắt lại, cảm nhận tử đàn hương quẩn quanh nơi đầu mũi, “Vào thu dọn đi.”
“Vâng…”
Mấy hạ nhân ba chân bốn cẳng đem bình phong ra, lén nghị luận không dứt, đều bị hắn giương mắt giật mình im bặt. Cũng may An Định Công còn không trách tội gì, mấy tiểu nha đầu cũng biết an phận mà tự mình thối lui.
Triệu Khuông Dận nằm ở trên giường nhắm mắt lại, đợi tin tức của Thái tử lâu như vậy, chung quy cái gì cũng không có. Xem ra, Lý Hoằng Ký không định thay đổi kế hoạch.
Hắn, vẫn là muốn giết y.
Hắn muốn giết lục đệ của hắn.
Lý Tòng Gia thua rồi.
Hắn đưa tay sờ vào vết thương trên vai mình, vốn là trúng tên không sâu, vết thương đóng vảy, không qua mấy ngày đã lành lại rồi. Chỉ là những hắc y nhân này. Triệu Khuông Dận nghĩ tới thân thủ của chúng có thể bắn trúng mình cũng có thể coi là không tồi, lại đột nhiên nhớ tới Quang Nghĩa không biết hiện tại ra sao, sợ là vẫn bị giám thị chặt chẽ.
Khác hẳn với tiểu hài tử trong trí nhớ của hắn, Triệu Quang Nghĩa từ lâu đã thoát tính trẻ con. Đứa trẻ nhiều năm trước đứng dưới gốc cây khô hôm nay đã cao to ngang ngửa hắn. Có thể là vì ở chùa lâu ngày, Triệu Quang Nghĩa so với hắn càng thêm phần trầm ổn. Gặp nhau tại miền Nam này vốn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhiều năm trước, phụ thân bọn họ chính là võ tướng được nể trọng trong triều, hắn còn nhớ rất rõ trong nhà ngày ấy có một võ trường rộng lắm, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng thì thủ hạ của phụ thân đã đi luyện quyền, phụ thân đưa Triệu Khuông Dận đi học, hắn cùng với bạn học hay gây gổ, cho nên gặp rất nhiều sự cố. Ỷ vào từ nhỏ đã luyện tập công phu, hôm nay đánh bạn cùng trường, ngày mai chọc phá tiên sinh dạy học, chung quy sách vở chẳng đọc được bao nhiêu, chỉ một lòng một dạ luyện võ.
Thế nhưng Triệu Quang Nghĩa không giống hắn, khi còn nhỏ đệ đệ đã thích yên tĩnh, cũng thích đọc sách, chuyện này đã từng khiến hắn gai mắt vô cùng. Triệu Khuông Dận nằm vật ra giường tự ngẫm lại, nhớ tới Quang Nghĩa khi đó, bất giác bật cười.
Ngày ấy cứ sau giờ Ngọ luyện quyền xong, hắn lại nằm dựa vào gốc cây khô, lấy dao điêu khắc mẩu gỗ, chờ Quang Nghĩa đi học về.
Một cậu nhóc còn nhỏ, ngày đó có điểm sợ ca ca. Triệu Khuông Dận luôn mang hình dạng hung dữ như vậy, múa dao múa thương, nếu như trên sách có bị rạch chằng chịt ấn ký gì thì nhất định là do hắn làm. Thế nhưng Triệu Quang Nghĩa chưa bao giờ nói lại với phụ thân, ca ca giễu võ dương oai cười nhạo mình, mà chỉ nói, huynh trưởng lớn hơn.
Những lời này khiến hắn nhớ tới Lý Tòng Gia, bọn họ đều là người hiểu trên dưới. Thế nhưng chẳng qua Triệu Quang Nghĩa khi đó còn nhỏ, dần dần lớn lên, ngày càng giống hắn, từ đáy mắt có thể nhìn ra sự kiệt ngạo bất tuân.
Triệu Quang Nghĩa bốn năm tuổi kinh ngạc nhìn khúc gỗ trong tay ca ca, còn mơ hồ nhận ra một chút hương vị, “Đây là cái gì?”
Triệu Khuông Dận rảnh rỗi muốn chơi đùa một chút, trẻ con ngày đó thường thích khắc gỗ, khắc ra đủ loại hình dạng hoa văn, rồi bày cùng một chỗ để phân cao thấp. Triệu Khuông Dận đương nhiên là một kẻ khắc gỗ giỏi, hắn lười biếng đáp lại, “Khúc gỗ.”
Đương nhiên không phải khúc gỗ bình thường. Màu sắc trầm đạm, còn có mùi thơm. Triệu Quang Nghĩa nghi hoặc nhìn vật này hồi lâu, vừa muốn nói gì, Triệu Khuông Dận lại vươn tay làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, cậu nhóc không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Triệu Khuông Dận lén nhìn, không có người bên ngoài, phụ thân vừa vặn ra ngoài có chuyện quan trọng, hắn kéo Triệu Quang Nghĩa lại cùng ngồi trên cọc gỗ, đưa khúc gỗ ấy cho đệ đệ, “Nói nhỏ thôi, đây là gỗ tử đàn thượng đẳng. Đệ xem ánh sáng màu trầm, là trân phẩm.” Triệu Quang Nghĩa có chút kinh ngạc về nguồn gốc khúc gỗ này, vươn tay sờ thử, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng trực giác cũng mách bảo vật này rất quý trọng.
“Đây là lễ vật một vị quan lớn tặng phụ thân, ta lén lấy trộm. Đệ tuyệt đối không được nói cho ai biết, bằng không…” Ánh mắt hắn lộ vẻ hung bạo, dọa cho Triệu Quang Nghĩa gật đầu lia lịa.
“Thế nhưng dùng để làm gì?”
“Đồ ngốc! Đương nhiên là để điêu khắc một thứ trân phẩm đi đổi lấy bạc rồi.” Triệu Khuông Dận tỉ mỉ căn dặn Triệu Quang Nghĩa, lại nhiều lần chơi với khúc gỗ này, khiến cho Triệu Quang Nghĩa cũng dần dần có hứng thú.
Sau khi tìm mọi cách xin xỏ, cuối cùng ca ca cũng đồng ý cho cậu khắc chung.
Kỳ thực đâu có chút kỹ xảo nào, chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau thôi, đơn giản chia khúc gỗ thành hai nửa, đơn giản gọt mỗi nửa thành một vòng tròn, mài lại mài, giống như vòng tay trên tay mẫu thân kia.
Vậy không bằng làm một đôi vòng tay gỗ đi.
Hai huynh đệ mỗi người một cái, phảng phất mùi thơm từ gỗ thượng đẳng. Có đồng bạn sau này nhìn thấy đã trêu họ, các ngươi sau này mỗi người lấy một người vợ, dùng cái này làm sính lễ là hợp nhất.
Khi còn bé bọn họ vì thế đã vui vẻ thật lâu, mãi cho đến khi bị cha mẹ phát hiện đánh cho một trận.
Mỗi người đều có một thời trẻ con hết sức lông bông, tự cho là thiên hạ vô song, hai người họ bị phạt quỳ trong viện, vẫn còn giận dỗi muốn cất kỹ đôi vòng tay này, cùng lắm cũng chỉ là gỗ tử đàn mà thôi, đợi sau này đạt thành tâm nguyện ngạo thị cửu thiên, có cái gì không thể chiếm được? Có cái gì đáng là trân quý?
Triệu Khuông Dận quay sang đệ đệ của mình hứa sẽ đi thật xa, thứ hắn muốn chính là thiên hạ. Hắn sẽ không thỏa mãn làm một võ tướng giữa thời loạn thế trong một góc đất con con.
Triệu Quang Nghĩa gật đầu, huynh muốn làm, đệ sẽ giúp huynh hoàn thành.
Không gì hơn thế, mỗi người đều có truyền kỳ của chính mình.
Ai biết một hồi hồ đồ khắc gỗ, lại trở thành bằng chứng nhận lại nhau sau này.
Chiến loạn khiến cho người nhà thất tán, Triệu Quang Nghĩa thất lạc, Triệu Khuông Dận mấy năm trước rời nhà theo quân đội chinh phạt nam bắc, nghe được tin tức Quang Nghĩa năm đó rất có thể đã theo nhóm tăng nhân xuống phía Nam, hắn liền đi thẳng xuống phía Nam, đêm đầu tiên vào Kim Lăng Thành, hắn tá túc tại An Đông Tự.
Sáng sớm, có mấy đệ tử chưa xuống tóc đi quét dọn vườn, đây là công việc phải làm mỗi ngày. Triệu Khuông Dận đẩy cửa ra, chỉ thấy dưới hành lang có người mặc một kiện y phục bằng vải thô, thanh niên mười mấy tuổi nhìn cũng không quen thuộc, nhưng đeo một chiếc vòng tử đàn trên tay.
Hắn không thể tin được kêu lên một tiếng, khiến cho người nọ khiếp sợ giơ tay, bốn mắt nhìn nhau, một lát không nói gì.
Triệu Khuông Dận thấy người đó không thể tin được, liền lấy vòng tay gỗ trong lòng ra, thủ pháp điêu khắc còn có chút non nớt, tuy rằng ngày sau hắn đã từng tỉ mỉ tạo hình lại, nhưng chung quy cũng không thể gọi là tinh phẩm gì.
Trên tay người trước mắt cũng mang theo một cái giống hệt, cũng mang theo tâm tư hài đồng năm ấy.
Cách biệt lâu như vậy, đứa trẻ từng bị mình gọi là tên ngốc kia, đã trở về rồi.
Bọn họ trò chuyện cả ngày, có một số chuyện không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn tìm về được rất nhiều chuyện năm ấy. Mãi cho đến một ngày, hắn đến Nam Đường muốn nhờ cậy một võ quan tiến cử hắn cho Lý Hoằng Ký. Triệu Khuông Dận lúc đầu không biết thân phận của Lý Hoằng Ký, chỉ là ánh mắt khẩn cấp cùng với áp lực điên cuồng không thể khống chế khiến hắn cảm thấy buồn cười. Như vậy không phải thần sắc của một trí giả, người kia quá mức cấp bách, không hiểu cách che đậy phong mang của chính mình.
Chỉ là hắn lo cho Quang Nghĩa, nói là không vướng víu chuyện gì chỉ là ngụy trang, vừa gặp lại đệ đệ, hắn sao có thể khiến đệ đệ rơi vào nguy hiểm lần nữa? Triệu Khuông Dận nằm ở trên giường, từ trong lòng lấy ra chiếc vòng gỗ chậm rãi ma sát, tử đàn đối với hắn, chung quy có rất nhiều ý nghĩa, ý nghĩa phi phàm, một chuyến hành trình xuống phía Nam, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình lại có duyên với tử đàn như vậy.
Chi bằng nói là, có duyên với y. Một cổ tay phong hoa vạn thiên, có thể khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Tỉ mỉ ngẫm lại, mình khi nãy thật là… điên rồi!
Hắn lại có thể có xung động, không thể nói rõ, chỉ là không thể thấy Lý Tòng Gia bận tâm đến chuyện khác, hắn không tưởng tượng nổi một người ôn nhuận như ngọc cũng có thể vì tâm nguyện của kiều thê mà bôn ba ưu phiền, hắn hình như đã quên y cũng là người có gia thất. Huống chi cho dù y tịnh không cảm thấy có gì cần suy nghĩ, nhưng ngoại trừ Nga Hoàng tựa như mẫu đơn thịnh thế, phượng hoàng cửu thiên kia, sợ rằng cũng chẳng thể tìm ra ai khác xứng với Lý Tòng Gia.
Một người thanh tuyệt, một người diễm lệ. Cũng có thể nói là giai thoại nhân gian.
Hắn si ngốc từ từ nhắm hai mắt lại, nguyên bản muốn nghỉ tạm một lát, rồi lại miên man suy nghĩ. Triệu Khuông Dận không ngờ, sau này, hắn ở trong cung vàng điện ngọc, lại không bao giờ buồn ngủ nữa, hay nói đúng hơn, không dám đi vào giấc mộng.
Chỉ sợ trong mộng, sẽ gặp lại ngươi ngày đó nâng chén đón gió giữa không trung.
Một giấc mộng, kinh động tháng năm.

3 comments

7/10/2013 6:24 PM Reply

Ây da Triệu công tử bắt đầu có dấu hiệu nhiễm phải căn bệnh khó trị nhất thế giới rồi nha tương tư rồi nha

7/12/2013 11:00 PM Reply

Like à nha :))

7/15/2013 9:15 AM Reply

Triệu Gia bá đạo vô sỉ =] Chưa gì đã đòi xé y phục người ta, cái này không phải là được một tấc lại muốn tiến ba bước, là tiến thêm năm sáu bảy tám bước =))

Post a Comment

Thục Thiên Mộng Hoa Lục