“Từ Trường Khanh tại Thục Sơn dưới một người trên vạn người… Xì, ngươi có nghĩ mình đứng trên hắn? Tiểu huynh đệ, hiện tại trông vào bản lĩnh của ngươi rồi, có thể giày vò hắn hay không, khiến hắn ngoan ngoãn dễ bảo mà cam tâm tình nguyện đặt dưới thân ngươi hay không…”
Tác giả: Tiểu Chu Dữ Mặc
Biên dịch: Tích Vũ
Chương 44 – Thành nhân chi mỹ [Giúp người toại nguyện]
Vừa bước đến Lâu Thê Khẩu,
Từ Trường Khanh không khỏi cảm khái, nguyên lai Ma giới cùng Nhân giới cũng
không quá khác biệt. Nơi này gần với sông Minh Thủy, không có tiểu thương nhân
giới gào thét buôn bán, thế nhưng cũng có thể ngẫu nhiên thấy được vài người
bán hàng rong qua lại.
Dọc theo đường đi có tửu
quán, trà lâu, khách sạn, còn có ma vật mặc dù không tính là rộn ràng náo nhiệt,
nhưng cũng có thể gọi là phồn hoa.
Từ quán trọ này nhìn
xuống sông Minh Thủy, cánh cửa to rộng, cây cột đỏ thẫm treo tấm bảng hiệu viết
bốn chữ phượng múa rồng bay “Phong Ma Khách Sạn”. Dưới lầu một, mấy ma vật tu
luyện thành hình, quần áo hình dáng tướng mạo phổ thông đang chén tạc chén thù
uống rượu xã giao, tất cả không khác gì thôn trấn thông thường ở nhân giới.
“Từ đại hiệp, Cảnh
công tử hiện ở Thanh Trúc hậu viện.”
Đi qua đại đường, một khu
rừng trúc xanh ngắt đập vào mắt, tiểu viện lợp ngói xanh hiện lên cách đó không
xa.
“Cảnh công tử là khách
quý của Ma Tôn, lão bản ở đây không dám chậm trễ, cố ý để công tử lại trong hậu
viện này để công tử giải sầu…” Tố Nương vừa đẩy cửa phòng vừa giải thích.
Gian phòng rất lớn,
trên bàn mấy chén rượu đàn hương trạm hoa lăn lóc, một vò rượu hoa điêu bị ném
sang một bên, không khí tràn ngập hương rượu say lòng người, cùng với đó là thứ
mùi hôi hỗn tạp. Một kiện ngoại bào thanh sắc bị đạp tùy tiện xuống dưới đất,
trên giường, một người đắp tấm chăn đỏ thẫm đang nằm, tiếng ngáy đều đều vang
lên.
Từ Trường Khanh nhíu
mày.
“Cảnh huynh đệ!” Y tiến
lên một bước, “Huynh uống say rồi?”
Đích xác, mấy ngày gần
đây, Cảnh Thiên mỗi khi trở lại Ma cung, đến lúc đi ngủ đều là men say mơ hồ.
Nhưng mà, người trên
giường trở mình một cái, không có trả lời.
Tố Nương thở dài, “Cảnh
công tử vừa mới nổi cáu đập phá, có lẽ ngủ cũng chưa sâu, có cần ta đánh thức
huynh ấy hay không?”
“Không cần, để cậu ấy
nghỉ ngơi, ta ở đây chờ cậu ấy tỉnh lại.”
Tố Nương nghe vậy gật
đầu, kéo ống tay áo lên bắt đầu thu dọn tàn cục.
Nàng tay chân lưu
loát, rất nhanh đã thu gọn lại toàn bộ ấm chén mảnh vỡ trên sàn, sau đó đem đến
một bình trà Long Tĩnh, khói trắng từ chung trà chậm rãi tỏa ra.
“Từ đại hiệp, ơn cứu
giúp không có gì báo đáp, Tố Nương biết đại hiệp không uống rượu, vì vậy ta lấy
trà thay rượu bày tỏ tấm lòng.” Đôi mắt Tố Nương mơ hồ ngấn lệ, cảm xúc ngổn
ngang.
Từ Trường Khanh nhất
thời do dự, “Từ Trường Khanh từ chối thì bất kính, nhận lấy thì hổ thẹn.”
“Từ đại hiệp…” Tố
Nương thùy hạ mi mắt, ảm đạm nói: “Ngài như vậy là không tin Tố Nương, chính là
coi thường tiện thiếp một thân dơ bẩn…”
Từ Trường Khanh đưa
tay đón lấy chung trà, “Cô nương đa tâm!” Nhãn thần y chậm rãi nhu hòa, tiếp nhận
chung trà một hơi uống sạch.
Tố Nương thở dài, mâu
trung hiện ra một tầng cảm động không rõ.
“Từ dại hiệp, ngài tự
mình trông chừng Cảnh công tử đi, hình như huynh ấy luyện công không đúng, có
chút nội thương.” Tố Nương phảng phất nhớ tới cái gì, vẻ mặt hốt hoảng chỉ vào
Cảnh Thiên.
“Cái gì?”
Ngay lúc vừa xốc lên tấm
chăn gấm, Từ Trường Khanh thanh thanh sở sở nhìn thấy người trên giường không
phải Cảnh Thiên. Nhưng mà, đầu vai lập tức có cảm giác đau nhói như kim châm
truyền đến. Từ Trường Khanh xoay người nhìn Tố Nương, ánh mắt vừa giận vừa sợ,
“Nàng…”
Nguyên lai ngay khi y
vừa lơ là phòng thủ, một chiếc kim đã đâm thẳng vào yếu huyệt trên vai.
“Từ đại hiệp, Tố Nương
xin lỗi ngài…” Tố Nương vô lực quỳ sụp xuống, khóc lóc: “Ngài giết ta đi!”
Từ Trường Khanh toàn
thân lảo đảo, bàn tay chống vào ghế, khớp xương trắng bệch, trước mắt một mảnh
mơ hồ.
“Nàng… vì sao phải làm
như vậy?”
“Tố Nương phải làm như
vậy!”
Từ Trường Khanh vận sức
chống đỡ thân thể. Thân thể y mặc dù đang run nhè nhẹ, nhãn thần lại dần trở
nên sắc bén không gì sánh được, “Là ai phái nàng tới ám toán chúng ta?”
Dưới tàng lê hoa, bên
bờ Minh Thủy, một con thuyền hoa lặng lẽ đậu lại, hoa mỹ dị thường. Trên mái
thuyền khắc hoa văn phức tạp, lê hoa như tuyết rụng tản mát trên sàn tàu, gió
đêm thổi cành liễu nhẹ bay, tất cả đều như ảo mộng.
“Vì sao phải làm như vậy?”
Một câu hỏi đồng dạng phát
ra trong khoang thuyền yên tĩnh. Khoang tàu thanh khiết tố nhã, phảng phất mai
hoa như có như không, ánh trăng chiếu xuống sáng cả khoang thuyền. Vách ngăn bằng
gỗ tử đàn ngăn cách các gian nhỏ trên tàu, trong đó có một gian khiến người ta
chú ý, bởi lẽ bên trong có một chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn, trên giường là
chiếc chăn tinh hồng vũ đoạn, bên dưới chăn có hai người.
Nguyên bản vốn chỉ có
một mình Cảnh Thiên, hiện tại xuất hiện thêm một người nữa.
Từ Trường Khanh!
Mà Mị Cơ dù vô cùng bận
bịu vẫn ung dung ngồi ở trước giường cười mỹ lệ đến không gì sánh được.
“Vì sao?”
“Giúp người toại nguyện!”
Mị Cơ bật cười, ánh mắt của nàng dừng lại trên người Cảnh Thiên đang băn khoăn
bất định, “Ngươi sớm đã tâm sinh tình cảm, chỉ là không dám công khai vượt quá
cử chỉ… Chẳng lẽ không nhớ rõ tình hình đêm đó sao? Còn muốn tỷ tỷ dạy ngươi một
lần nữa hay sao?”
“Ngươi, ngươi đánh lén
ta, chính là vì muốn chúng ta …”
“Tỷ tỷ là có ý tốt,
noi theo nguyệt lão nối tơ hồng. Ta xem hai người các ngươi mắt qua mày lại
cũng không phải một hai ngày, dù sao sớm muộn gì cũng phát sinh sự việc này.
Hôm nay vừa lúc nguyệt sắc chính hảo, xuân tình văn hoa, sao không hưởng thụ
chuyện tốt lành? Giường uyên ương, chăn hợp hoan, gối phú quý, nguyên đó đều là
ta dựa theo quy củ nhân giới của các ngươi mà chuẩn bị… Có hoa thì hãy bẻ hoa, Từ Trường Khanh một khi
trở về Thục Sơn, ngươi tuyệt không còn cơ hội này nữa đâu…”
“…” Miệng Cảnh Thiên
phun ra một câu thô tục.
“Cảnh huynh đệ chớ vội!”
Ngón tay Mị Cơ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đang vô cùng căng thẳng của Cảnh
Thiên, cười thướt tha: “Ngọc lâu băng đệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn
lưu sơn chẩm [Lầu ngọc chiếu băng gấm
uyên ương, bột phấn cùng mồ hôi lưu trên gối]… Hôm nay, Từ Trường Khanh khiến
quân hoan lạc buông thả cũng tốt, khiến quân tứ ý thương xót cũng được… Nói
chung chắc chắn sẽ cho ngươi thỏa mãn tâm nguyện một đời.”
“Thối lắm – Ngươi mau
đưa giải dược!”
“Ai nha, giải dược
không phải ngay bên cạnh ngươi sao? Thứ ngươi trúng chính là Âm Dương Hòa Hợp
Tán, là ta dùng độc môn bí kíp chế ra, về phần giải dược, chính là Từ Trường
Khanh đó. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ủy khuất Thục Sơn chưởng môn
tương lai làm dược nhân, thành toàn một đoạn tình duyên Ma vực.” Mị Cơ xoay người
che mặt xấu hổ, cười khúc khích: “Hay ngươi muốn tỷ tỷ cởi hết quần áo đến bồi
ngươi. Tiểu huynh đệ tuấn tú oai hùng, tỷ tỷ thật ra không ngại, chỉ sợ ngươi
ghét bỏ ta niên kỷ so với ngươi lớn hơn…”
“Miễn đi miễn đi! A… Ngươi
thật sự cởi y phục… Này này… đừng có trực tiếp như thế!”
“Nếu tiểu huynh đệ
không muốn xem tỷ tỷ thoát y, chính là muốn nói, Từ Trường Khanh hợp tâm ý
ngươi hơn.” Ngừng trong chốc lát, phảng phất nhớ tới chuyện gì, Mị Cơ lại tiếp
tục: “Phải rồi! Để cho sự tình này thêm dạt dào ý vị, ngay cả một ngón tay ta cũng
chưa chạm qua Đậu Phụ Trắng của ngươi, để hắn nguyên vẹn y phục cho ngươi tự
mình động thủ… Tiểu huynh đệ đừng có gấp, để ta từ từ thổi tắt nến đã…”
Những lời khiêu khích
cứ thế lọt vào tai Cảnh Thiên không sót một chữ, khiến hắn muốn tránh cũng
không tránh được.
“Con mẹ nó… Thả ta!”
“Thực sự không hiểu
phong tình? Tình nhân yêu kiều diễm lệ đang nằm ngay bên cạnh ngươi, cư nhiên
còn có thể trụ khí?” Mị Cơ buông rèm che xuống, tiếng cười nhạo mơ hồ truyền đến
dưới ánh trăng, “Nếu không tận hưởng lạc thú trước mắt, chỉ sợ chốc lát thôi
gân cốt ngươi sẽ bạo liệt mà chết! Ngươi muốn chết thì cứ làm Liễu Hạ Huệ đi!”
Gió đêm xuy phất, mành
trướng nhẹ bay.
Bên ngoài khoang thuyền
tiếng giáo huấn của Mị Cơ vẫn không dứt.
“Từ Trường Khanh tại
Thục Sơn dưới một người trên vạn người… Xì, ngươi có nghĩ mình đứng trên hắn?
Tiểu huynh đệ, hiện tại trông vào bản lĩnh của ngươi rồi, có thể giày vò hắn hay
không, khiến hắn ngoan ngoãn dễ bảo mà cam tâm tình nguyện đặt dưới thân ngươi hay
không…” Đình chỉ chốc lát, tiếng cười lại tiếp tục truyền đến, “Được rồi! Ngươi
yên tâm, ta biết công phu ngươi dưới giường đánh không lại Từ Trường Khanh, cho
nên ta đã sớm điểm huyệt đạo của hắn. Hôm nay Thục Sơn chưởng môn tương lai dù
có là khối bách luyện kim cương thì cũng mềm nhũn ra rồi, công phu trên giường
của ngươi chắc không thể bại dưới tay hắn đâu nhỉ… Được rồi, đêm xuân một khắc
giá ngàn vàng, tỷ tỷ không quấy rầy các ngươi nữa…”
Tiếng cười khanh khách
dần xa.
Thiên địa tràn ngập lê
hoa, vô số cánh hoa nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống, như mưa xuân vẩy kín khoang
tàu.
Bức rèm che ngăn cách một
mảnh xuân tình với ngoại giới ồn ào huyên náo, trong khoang thuyền chỉ còn tiếng
thở gấp quẩn quanh.
------------------------------------
Chư vị cho ta than thở một câu: Mấy chương gần đây ta
làm rất khổ!!!
Thà rằng các anh trai cứ chạy quanh đả đả sát sát hay
ngồi một chỗ thuyết lý giảng đạo thì ta còn dễ xử lý, chứ mấy chuyện phong hoa
tuyết nguyệt này… hự hự, tả tình tả cảnh tả rung động tả thầm kín sâu xa gì nữa…
ta vã hết cả mồ hôi.
Thế nên mặc dù hôm nay ta ăn uống đầy đủ nhưng làm vẫn
rất chậm a! Ta bắt đầu có dấu hiệu thoái hóa suy nhược rồi. Ai cứu ta đi ~
12 comments
Cuu nang the nao duoc day de ta cuu :)) nang noi cach, lam duoc la ta cuu lien a. Biet nang vat va, nhung co len nang, chac chi not chap sau la lai ve chinh dao roi :D
Nhat thoi chua nghi ra cach gi nen chi biet noi cam on nang that nhieu thoi :x
Hic, doc doan cuoi hoi hop chet thoi...
Quen, gia ta o HN thi cung ru nang di boi bo roi. Hay de ta gui socola cho nang an nhe ^^
Ta thấy có một cách hữu hiệu vô cùng là nàng hãy đi tuyên truyền Thục Thiên giúp ta đi. Truyện hay thế này mà nhà cứ vắng vẻ heo hút là ta cô độc tịch mịch lắm :((
May mà còn có nàng nhiệt tình không chắc ta lết đến vài năm quá :))
Haha, ra vay :)) ta nghi co the boi 3 ly do. Do la:
1. Truyen dai qua nen nhieu nguoi muon doi "dich xong het" roi moi doc vi so truyen drop giua chung. Ta bi dinh may vu the nay nen cung phan nao hieu. Ta ban dau cung dinh the nhung trot doc thu may chap thanh ra nghien luon :))
2. Khi ta google search Canh Khanh fanfic thi ko thay hien cai Wordpress cua nang thanh ra nhieu khi co nguoi muon doc ma ko biet. Ko biet bang co tag the nao de khi google search may cum tu pho thong cua Canh Khanh no chi den page cua nang ko? May trang cua lucviphong voi kidmine ta van thay no hien ra ma.
3. Nhieu nguoi doc nhung luoi comment. Nang cu de y page view tang len bao nhieu la biet ma ^^ Ta thay nhieu truyen cung roi vao tinh trang nay, rat nhieu nguoi doc ma luoi comment, chi den khi het truyen, nguoi ta moi comment 1 cau la truyen rat hay, cam on da dich :)) vay nen nang dung buon qua nha :D
Anyway, ta se di quang cao giup nang. Nang dung buon nha :) co ta luon ung ho neh >:D< chut chut :)
Ta không hiểu sao lão Lâu lão ấy cô tịch được ngàn năm, đêm nay ngủ mơ mà gặp lão thì phải hỏi ra bí quyết mới được :))
Mà giãi bày được tí tâm sự ta cũng nhẹ lòng đi nhiều rồi. Tks nàng nhá. Giờ lại làm tiếp chương mới đây. Ta phải tranh thủ thời gian này nghỉ giữa kỳ không học hành gì đẩy nhanh tiến độ, không sau này bài vở đuổi sau mông thì mệt lắm :))
Nàng ở đâu thế? Đừng bảo với ta là ở tận trong Nam nha :(
Ta o xa hon the nang ui, dang o My lan (nang muon mua gi ben nay cu bao ta mua ho cho, co ma doi nho nguoi cam ve ho thi hoi lau thoi), nhung 2 nam nua la ve VN ui, den luc do se moi nang di an bu nhe ^^ truoc o VN thi lam ngay canh nang luon ma gio moi biet nhau, biet truoc co phai vui ko :)
Uh, nang dich di ko sau lai ban qua lai bo bang di thi chit ta :p ma nang duoc nghi giua ky den bao gio the?
Haha, Trung Lau song mot minh lau thanh ra tu ky, suot ngay soi guong, noi chuyen mot minh do nang :)) bi quyet o do do. :p
Ngoi hong hot tiep :)
Ta nghỉ 1 tháng, với tiến độ này thì chắc chắn xong được thôi. Tất nhiên nếu ko tận thế và ta ko tự kỷ quá độ ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần =))
Trời ơi, xa xôi cách trở, thảo nào ta thấy nàng onl muộn thế, cứ tưởng nào siêu nhân, ra là lệch múi giờ =))
Món quà lớn nhất với ta giờ là Thục Thiên được xếp hạng "Đam mỹ của năm" đó. Nàng tặng ta đi :))
Tu ngay biet truyen cua nang, ta canh suot ma. Ngay ngu co 3 tIeng thoi (nang check lai di nha, toan comment 3h chieu cua nang ma :p). Chi dam ngu it it thoi. Thay ta nhiet tinh chua :)) the moi xung danh hieu crazy fan do :p
Ma lam the nao de dat giai do bay gio? Nang chi ta cach di, ta lobby cho :)
thực ra dịch mấy cái này ... ta cũng có chút kinh no nàng ah ;) nói chung là trc lạ sau quen cả thôi
haha
chúc nàng sống khỏe sống vui
Post a Comment